Điếm Tiểu Nhị

Chương 17



Từ trên ghế nằm đứng lên, ta thống khổ xoa bóp vai và thắt lưng, nằm ngủ tại trên cái ghế này không sai biệt lắm đã một tháng, hiện tại cả người đều đau nhức.

Từ ngày sau đêm tân hôn ta ở đại sảnh nói một ít lời làm cho những người có tư tưởng phức tạp hiểu lầm về sau, đại lão bản rất rộng lượng không có tìm ta tính sổ, ta cũng là từ ngày đó bắt đầu suy nghĩ vì tiền lương của mình, mỗi ngày buổi tối đều ủy khuất chính mình ngủ trên một cái ghế nằm nhỏ trong phòng. Qua một tháng, cả người đau nhức, mỗi lần muốn tìm đại lão bản thương lượng một chút, tranh thủ một ít phúc lợi như là phòng riêng cùng giường lớn thoải mái, nhưng đại lão bản trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều đi sớm về trễ, buổi sáng lúc ta dậy không bóng dáng nàng, buổi tối sau khi ta ngủ nàng mới trở về.

Đánh giá một chút, xem ra hôm nay lại thức dậy có vẻ trễ, ta thở dài, nếu cho ta một cái giường lớn thoải mái, ta hiện tại nhất định sẽ hạnh phúc ôm chăn tiếp tục ngủ. Ta đành nhận mệnh đứng lên, rửa mặt chải đầu, mở cửa phòng, bên ngoài mặt trời hiện tại đã muốn lên thật cao, lại duỗi thân thể một cái, xoa nắn cái cổ đau nhức, xuất môn tìm đại lão bản, hôm nay mặc kệ thế nào đều phải nhất định phải tìm được đại lão bản!

Đi một vòng ở bên trong hoa viên, Tiêu phủ này lớn như vậy, cũng không biết nàng ở đâu.

"Ai, có chút đói bụng, đi tìm cái gì ăn rồi nói sau." Ta xoay người đi theo phương hướng đến phòng bếp trong ấn tượng. Hôm nay xem như dậy có vẻ sớm, trong khoảng thời gian này mỗi ngày lúc rời giường, chính là thời điểm có người đưa cơm trưa đến.

"Cầm Thư, đợi, đợi chút..." Không nghĩ tới mới đi vài bước liền nhìn thấy bóng dáng Cầm Thư.

Cầm Thư nghe được tiếng la của ta thì dừng lại, xoay người lại lễ phép hỏi:"Cô gia, ngươi đang kêu Cầm Thư sao?"

"Ân, đúng vậy." Ta nói xong, vội vàng tiến lại gần.

"Vậy cô gia kêu Cầm Thư có chuyện gì sao?" Cầm Thư đối với ta rất lễ phép.

"Ân, là như thế này, Cầm Thư ta đang tìm tiểu thư nhà ngươi, không biết ngươi có biết nàng hiện tại ở nơi nào hay không?" Ta đánh giá thứ Cầm Thư cầm trong tay, trà bánh thoạt nhìn thật không sai.

"Thì ra cô gia đang tìm tiểu thư." Lúc Cầm Thư nói trên mặt vẫn là tươi cười thực lễ phép, chính là ánh mắt hiện lên một ít sắc thái gì đó.

"Ân, đúng vậy, không biết nàng hiện tại đang ở đâu?" Ta bị nhìn như vậy có chút kì quái.

"Cô gia, hiện tại tiểu thư hẳn là về tới thư phòng." Cầm Thư mỉm cười nhìn ta.

"Tốt lắm, cám ơn" Nói xong nhìn thứ nàng đang cầm trong tay, ta không chút nghĩ ngợi liền hỏi: "Đây là lấy cho nàng sao, muốn ta thuận tiện đem qua đó hay không?"

"Nếu vậy Cầm Thư cám ơn cô gia." Cầm Thư suy nghĩ một chút mới mỉm cười đem thứ trên tay đưa cho ta.

"Không có việc gì." Thuận tay tiếp nhận, đi tới thư phòng mới tới duy nhất một lần trong tháng đầu tiên ở nơi này.

Một tay cầm khay, một tay nâng lên nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

"Vào đi." Thanh âm thản nhiên của đại lão bản từ bên trong truyền đến.

Cầm này nọ đẩy cửa thư phòng ra, vừa vào cửa ta liền nhìn thấy đại lão bản lúc này một tay lẩm nhẩm một quyển vở, một khác đánh bàn tính không ngừng.

"Cầm Thư, ngươi bỏ xuống đi." Đại lão bản cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục bận rộn.

Ta ngoan ngoãn đem này nọ đặt ở trên bàn trà một bên, nhân tiện ngồi xuống ở trên ghế, xem bộ dáng hiện tại này của đại lão bản, vẫn là trước không cần quấy rầy nàng tốt hơn.

Nhìn mấy thứ trên bàn trà một chút, chịu đựng đói khát, ngẩng đầu bắt đầu đánh giá thư phòng của đại lão bản. Thư phòng này chỉnh thể mà nói thật giản lược, trên tường trên mấy bức họa, loại người không hiểu thi họa như ta cũng xem ra được hai chữ "Phúc" thư pháp viết thật phiêu dật, hẳn là từ tay đại lão bản xuất ra. Mấy bức họa trong đó cũng không biết có phải là kiệt tác của nàng hay không, bất quá họa phong cảnh vẫn là có thể nhìn ra tâm tình người vẽ. Nơi này có còn mấy giá sách sắp xếp đầy các loại sách, một bên còn đặt một ghế nằm thoạt nhìn còn mềm mại thoải mái hơn giường ngủ của ta, cái này hẳn là nơi đại lão bản lúc rảnh đọc sách. Trong phòng giống như có không ít sách, liền ngay cả cầm đều có, nghĩ đến đây ánh mắt theo bản năng nhìn đến đại lão bản bên kia.

Đại lão bản như trước là một thân áo trắng, lúc này còn chăm chú nhìn sách trong tay, thỉnh thoảng chuyển trang rất nhanh, khi thì sử dụng bàn tính rất nhanh, khi thì dừng lại chấp bút viết gì đó trên vở. Đều nói nữ nhân lúc làm việc là đẹp nhất, mỹ nữ khó gặp giống như đại lão bản khi làm việc chăm chú như thế lại càng mê hoặc lòng người hơn.

Nhìn đại lão bản có khi nhăn mày liễu một chút, có thể là gặp phải vấn đề nào đó, bất quá hình như đối với nàng mà nói cũng không phải là chuyện gì khó, mày nhăn một chút sau lại rất nhanh liền chấp bút viết viết trên sách vở, sau đó lật trang. Ai, đại lão bản cũng thật vất vả, tại cái xã hội trọng nam khinh nữ này, một người phải quản lí gia nghiệp lớn như vậy của Tiêu gia. Nếu nàng sinh ra ở xã hội hiện đại, nhất định cũng là một vị mỹ nữ xuất sắc thành thục biết kinh doanh.

Thật sự là càng nghĩ càng cảm thấy lão thiên gia thật sự rất không công bằng, bất quá, giống đại lão bản như vậy cũng rất mệt, vẫn là bình thường tốt hơn. Ân, kì thật mỗi ngày có thể ngắm mỹ nữ lão bản vẫn là một sự kiện không tệ, mỹ nữ luôn là cảnh đẹp ý vui, huống chi là đại mỹ nữ như đại lão bản. Ha ha, ngẫm lại đều vui vẻ, ta nhịn không được cười đắc ý một chút, những người khác vì một lần ngắm nhìn mỹ mạo của đại lão bản mà tranh giành sống chết cũng không có cơ hội, mà ta hiện tại có thể quang minh chính đại ngắm nàng, ha ha, ai~ đại lão bản mặc kệ nhìn thế nào đều mê người như vậy, không nói da thịt nhẵn nhụi, trắng như tuyết, ngay cả ánh mắt cũng thâm thúy mê người như vậy.

Chẳng qua trong mắt đại lão bản có gì đó hiện lên, hình như khóe miệng cũng nhẹ nhàng giơ lên.

"Nhìn đủ rồi sao?" Môi đỏ mọng khẽ đóng mở.

"Ân! A? Ách..." Nháy mắt mấy cái, đại lão bản khi nào thì nhìn qua đây. Ta xấu hổ dời tầm mắt.

"Thật...thật có lỗi, không phải cố ý quấy rầy ngươi, ta vừa rồi tiến vào nhìn thấy ngươi đang bận, cho nên......" Hối hận, thế nào lại vừa vặn bị người ta bắt gặp đây, bất quá chúng ta đều là nữ nhân, nhìn một chút cũng không có gì, trong lòng ta âm thầm biện minh.

"Ân, ngươi tìm ta? Có việc gì sao?" Đại lão bản thế nhưng không có sinh khí ngược lại còn thái độ khác thường thản nhiên mỉm cười.

Vụng trộm nuốt nuốt nước miếng, sẽ không lại tính toán trừ tiền lương của ta đi. Ta nhìn đến trà bánh trên bàn, vội vàng cầm lấy đồng thời tiến về phía nàng, có chút chột dạ nói:"Đây là trà bánh Cầm Thư đưa cho ngươi, bất quá vừa rồi ta đã quên đưa cho ngươi, trà hình như đã lạnh." Nói xong đem để lên trên bàn học, đồng thời nhìn đến đống sổ sách thật dày.

"Ân?" Đại lão bản dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn qua.

"Ha ha" Ta cười gượng một chút, sờ sờ chóp mũi, nhìn lén người ta là không đúng, sau này nếu muốn nhìn lén nhất định phải nhớ kỹ không thể giống hiện tại để cho người ta bắt gặp.

"Ngươi hiện tại bận xong rồi sao?"Thấy đại lão bản chỉ liếc mắt nhìn trà bánh trên bàn một cái, không hề có ý tứ ăn, đành phải tìm chuyện để nói.

"Ân, xem như." Thanh âm tuy rằng thật đạm, nhưng là vẫn không che dấu được mỏi mệt.

"Vậy có thể cùng nhau đến hoa viên bên kia ngồi nghỉ, hiện tại ánh mặt trời bên ngoài không sai, nên đi ra ngoài phơi nắng hóng gió rất được."

Nói xong ta không biết đã ăn nhầm thứ gì, quên mất nguy hiểm sẽ bị trừ một tháng tiền lương, một tay kéo tay đại lão bản, một tay cầm lấy trà bánh trên bàn đi ra ngoài.

Mở cửa phòng ra liền nhìn thấy Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc vừa lúc đứng ở ngoài cửa, Cầm Thư một tay nâng lên giống như sắp gõ cửa, vẻ mặt hơi hơi kinh ngạc, Mộc Vân Trúc thì há to miệng lăng lăng nhìn ta.

"Cô...gia, tiểu...tiểu thư" Cầm Thư có chút phản ứng, nhìn ta một cái lại nhìn người phía sau ta một cái.

"A, Cầm Thư, nhìn thấy ngươi thật đúng lúc, có thể giúp ta đem trà bánh này đổi lại, chuẩn bị bình trà nóng, còn có lấy một chút điểm tâm nhẹ, nếu có cháo đậu xanh thì tốt, tốt nhất đem chút cháo đậu xanh đi, sau đó đưa đến hoa viên bên kia, cảm ơn!"

Nói xong, đem trà bánh giao đến trong tay Cầm Thư đang giống như bị kinh hách, kéo đại lão bản tiếp tục đi đến hoa viên bên kia. Hiện tại là đầu hạ, ăn chút cháo đậu xanh hẳn là thật tốt, hơn nữa ta hiện tại thật sự đói bụng, rời giường đến bây giờ còn không có ăn cái gì đây.

"Đại lão bản, liều mạng làm việc là đúng, bất quá cũng phải yêu quý thân thể, kết hợp lao động và nghỉ ngơi, thân thể là tiền vốn của cách mạng." Lúc đi tới, không biết như thế nào nghĩ đến đại lão bản mệt mỏi chợt lóe mà qua, liền không nhịn xuống mở miệng.

Dọc theo đường đi ta mãi lo lải nhải lẩm bẩm nói một đống ví dụ chứng thực mệnh đề "thân thể là tiền vốn cách mạng", kéo đại lão bản ngồi xuống lương đình trong hoa viên, mới nhớ tới giống như đã quên chào hỏi đại thúc quản gia cùng Tiêu Hổ ở trên đường gặp được.

"Ngươi xem ánh mặt trời thật tốt, không khí cũng rất trong lành, gió thổi qua mang chút lạnh cũng rất thoải mái, cho nên đại lão bản, ngươi sau này bận gì thì bận, công việc tuy rằng trọng yếu, nhưng cũng không nên mỗi ngày đều ở trong thư phòng, nên đi ra ngoài nhiều một chút, nghỉ ngơi một chút......"

Thật vất vả nói xong, ta cảm thấy hơi khát nước, hơn nữa ta hình như nhìn thấy khóe miệng đại lão bản khẽ nhếch lên vài lần, ánh mắt nhìn qua mang theo tính nguy hiểm.

"Ân, ngươi nói xong rồi?" Đại lão bản thản nhiên nhìn qua.

"Ân" Ta nhìn khóe miệng đại lão bản mang bộ dáng mỉm cười, khẩn trương gật gật đầu, hối hận muốn tìm khối đậu hủ đập đầu. Thật muốn khóc, ta vừa rồi như thế nào lại sai lầm như vậy, không chỉ ngang nhiên nắm ngọc thủ của đại lão bản đi qua Tiêu Hổ, tuy rằng xúc cảm tốt lắm, nhưng là che dấu không được sự thật ta chưa được đại lão bản đồng ý đã nắm tay nàng, cũng biểu thị tiền lương của tiểu bạch kiểm ta sẽ bị trừ một năm, ô ô, ta dường như còn dong dài một đống lớn cùng lão bà.

"Tiểu thư, cô gia." Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc hai người cầm thứ ta muốn đi đến.

"Cô gia đây là cháo đậu xanh ngươi muốn." Cầm Thư nói xong đem một chén cháo đậu xanh đặt trước mặt ta. Trên bàn đá cũng mang lên vài món điểm tâm tinh xảo cùng vừa nãy không sai biệt lắm, còn có một bình trà tràn đầy hương trà thản nhiên.

"Tiểu thư, cô gia, Cầm Thư, Mộc Vân Trúc trước cáo lui." Cầm Thư nói xong cười thật vui vẻ lôi kéo Mộc Vân Trúc vẻ mặt không tình nguyện tránh ra.

"Thực xin lỗi, ta sai lầm rồi, không cần trừ một năm tiền lương, ta mới vừa nãy không phải cố ý." Ta thật sự muốn khóc.

"Nga, không phải cố ý vậy là cái gì?" Đại lão bản tao nhã ăn bát cháo đậu xanh.

"A?" Không phải xem thành ý của ta mà sẽ giảm bớt trừ một tháng tiền lương của ta chứ?

"Chẳng lẽ là cố ý." Ánh mắt đại lão bản nhìn qua mang theo ý cười.

"Ân?" Sao lại đột nhiên cười đẹp như vậy đây?

"Thì phải nói là vừa rồi ngươi cố ý." Tươi cười trên mặt càng thêm mê hoặc lòng người.

"A? Không phải." Ta thu hồi ánh mắt sống chết nhìn chằm chằm người trước mặt, không biết khi nào thì tim đập nhanh như vậy, hẳn là do khẩn trương tạo thành, là một năm tiền lương đó.

"Bằng không thì là cái gì?" Trong mắt cũng mang theo ý cười rất sâu.

"Ha ha ~~" Ta cười gượng một tiếng, cúi đầu uống một ngụm cháo nói:"Tay nghề Vương đại thúc càng ngày càng cao, làm cháo này ăn càng ngày càng ngon." Tích tụ, ta cũng không biết vừa rồi vì sao lại điên như vậy, ta đã kiên quyết sẽ không làm như vậy.

"Cháo trong phủ đều do Vương đại nương làm." Đại lão bản thản nhiên nói một câu, làm cho ta rất muốn chôn đầu vào bên trong bát cháo. TT___TT

_______Hết chương 17_______

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv