Thịch thịch thịch!
Là tim cô đập ư? Mãnh liệt như vậy, rõ ràng như vậy.
Phương Tri Đồng nhạy bén phát giác cảm xúc của anh có gì đó: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Anh giống như không mệt, Đường Khách Ngọc cười một cái không tiếng động: "Không có việc gì, chỉ là đặc biệt nhớ em."
Lời âu yếm bỗng nhiên toát ra làm Phương Tri Đồng không hiểu cách ứng phó muốn cách xa anh một chút, càng muốn dùng nước lạnh giảm nhiệt độ trên mặt.
Đường Khách Ngọc càng ôm cô chặt hơn, âm thanh ép xuống thấp: "Đừng nhúc nhích."
Hô hấp trầm trọng chụp ở cần cổ, cả người Phương Tri Đồng mềm nhũn nhẹ nhàng buông tay, cúc non rơi trên mặt đất: "Tôi không động."
Đường Khách Ngọc khôi phục chút tinh thần bắt đầu trêu cô: "Này, hoa rơi."
Phương Tri Đồng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đây không phải đều tại anh."
Đầu ngón tay Đường Khách Ngọc nhảy lên khẽ chạm vào sau lưng cô: "Tôi không đoạt hoa của em ném trên mặt đất."
Phương Tri Đồng nhanh miệng phải nói ra toàn bộ: "Vậy còn không phải đều do anh!"
Đường Khách Ngọc chơi đến vui vẻ: "Tôi làm sao cơ?"
Phương Tri Đồng kéo anh ra, hai má đỏ bừng nhặt cúc non lên: "Cơm lạnh rồi."
Không gặp mặt chiếm toàn bộ tâm thần, gặp mặt thì làm tim đập không thôi, đây là có chuyện gì xảy ra!
"Mặt em đỏ lên trông rất đẹp." Đường Khách Ngọc lười nhác vươn vai, chân dài bước theo.
Lòng Phương Tri Đồng nhảy dựng, cúc non suýt chút nữa lại rơi.
Lời âu yếm nói thuận miệng như vậy mà cô lại không chán ghét, chẳng lẽ là coi trong gương mặt này, tay này hay là toàn bộ túi da này.
Đường Khách Ngọc ăn hai miếng cơm nhìn cô một cái rồi lại ăn hai miếng lại nhìn cô.
Lông mày nhỏ nhăn lại, là đang suy nghĩ cái gì đâu, phía trước chưa nói gì chọc cô không vui chứ.
Phương Tri Đồng phát giác động tác của anh, mặt càng nóng: "Có thể đừng nhìn tôi hay không?"
Đường Khách Ngọc bắt đầu nhấm nháp pudding matcha đậu hủ: "Được, không nhìn."
Sợi đường tinh tế trơn về, vị đậu nồng đậm ngập tràn trong miệng, trong vị ngọt có thẩm thấu chút đắng, dư vị dài lâu thấm vào ruột gan.
Rõ ràng bên cạnh chỉ là nhiều thâm một người lòng lại không phải vắng vẻ, Phương Tri Đồng lén liếc mắt nhìn một cái, ăn đến vui vẻ như vậy chắc là hợp miệng đi.
Đường Khách Ngọc đột nhiên sát gần lại, Phương Tri Đồng lùi về phía sau.
Tay Đường Khách Ngọc duỗi ra ôm lấy eo mảnh khảnh của cô làm rơi pudding đậu hủ trên muỗng: "Muốn nhìn thì nhìn thoải mái hào phóng, lén nhìn chỉ làm tôi cảm thấy em rất muốn tôi."
Phương Tri Đồng nhìn anh chằm chằm, nhấp môi, đại não trống rỗng, dựa vào cử chỉ từ tâm ăn luôn một chút pudding dính trên khoé miệng anh.
Đường Khách Ngọc bỗng nhiên bắt lấy cô: "Em biết em đang làm cái gì không?"
Anh đã khắc chế như vậy rồi kết quả tiểu điểm tâm ngọt tự mình chủ động đến đây.
Phương Tri Đồng: "Đau, đau, đau, tôi sai rồi."
Cô vừa mới ăn pudding của anh… pudding của anh… còn là pudding trên mặt, bị ma quỷ ám ảnh, bị ma quỷ ám ảnh, không nếm ra hương vị thì thôi còn chọc anh tức giận.
Đường Khách Ngọc xoa bóp mặt cô: "Bộ dáng tủi thân này là cho ai xem, tôi lại không tức giận."
Phương Tri Đồng đúng lý hợp tình: "Nhưng anh làm đau tôi."
Đường Khách Ngọc bắt tay đặt lên bên miệng cô: "Cho em cắn đầu sỏ gây tội một ngụm."
Phương Tri Đồng bị anh chọc cười: "Tôi mới không cần đâu, rõ ràng là người giảo hoạt nào đó."
Đường Khách Ngọc ăn bánh rán kiểu Pháp nhưng anh không giảo hoạt mà người giảo hoạt rõ ràng chính là tiểu điểm tâm ngọt này, chọc lòng ngứa lại không thể nhấm nháp.
Sau khi ăn cơm, vị khách ăn uống no đủ đã bắt đầu mệt rã rời nằm trên giường gấp nhỏ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỗ này ở trước sô pha đối với cô mà nói là vừa người, lại không vừa so với dáng người cao lớn như vậy của Đường Khách Ngọc, liếc ngang liếc dọc cuối cùng lấy được giường gấp từ gác mái miễn cưỡng có thể dùng.
Dọn dẹp xong mâm đồ ăn cô đã thấy người đàn ông ngủ trên giường, Phương Tri Đồng kéo chăn mỏng qua đắp lên cho anh.
Đường Khách Ngọc ngủ xoay người theo tiềm thức đến gần cô.
"Còn nói không có việc gì đâu, ngủ sâu như vậy." Phương Tri Đồng ngồi lên trên thảm, ôm hai chân đoan trang nhìn mặt anh khi ngủ.
Đầu tóc rũ xuống đều không che khuất lông mi thật dài, làn da rất trắng, cái mũi rất cao, môi loé sáng giống minh tinh trong TV.
Cô nhìn môi anh chằm chằm nhớ đến hành vi trước đó là bị dụ hoặc, bây giờ cũng rất muốn thử một chút.
Nhưng Phương Tri Đồng nhìn Đường Khách Ngọc ngủ say, nhân lúc cháy nhà màn đi hôi của không tốt lắm đâu, lỡ như lúc đó anh tỉnh bị bắt được tại trận thì mặt mũi của cô sẽ mất hết.
“Đừng đi, đừng đi.”
“Gặp ác mộng.”
Phương Tri Đồng vén tóc trên trán anh ra nhìn thấy anh năm mày, vỗ vỗ giường gấp: "Ngủ không thoải mái như vậy vẫn là cứng quá sao?"
Đã trải một giường đều không dùng được xem ra sau này còn phải cho thêm một giường nữa.
Một chiếc đèn đêm đặt ở đầu giường cô nhẹ giọng nhẹ chân rồi lại nghe thấy động tĩnh Đường Khách Ngọc xoay người, sẽ không có việc gì chứ.
Đèn trên lầu hai sáng lên hai mươi phút rồi tắt.
Phương Tri Đồng rửa mặt xong ôm chăn xuất hiện ở lầu một, đêm nay cứ ngủ ở sô pha đi.
Hai người đầu dựa đầu, dựa vào rất gần.
Một tiếng sau Đường Khách Ngọc không xoay người nữa nghe thấy tiếng hít thở, cô cũng bắt đầu mệt rã rời, tắt đèn ngủ đi rồi nặng nề ngủ.
Hơn nửa đêm một chút người đàn ông đang nằm bỗng nhiên mở mắt, anh từ trước đến nay đều rất thính ngủ mặc dù không có nhiệm vụ cũng quen tỉnh lại trong đêm khuya tĩnh lặng.
Trong bóng đêm anh ngồi dậy giãn ra thân mình nghe thấy tiếng hít thở cực nhẹ ở bên cạnh.
Mở đèn ngủ lên một khuôn mặt nhỏ xuất hiện.
Đường Khách Ngọc bấm tay vuốt má cô: "Đã bọc thành cái dạng gì rồi, giường ngủ này của em đến tôi còn nóng lên, dựa vào gần như vậy là sợ tôi lăn xuống giường? Nếu lo lắng như vậy thì cùng tôi ngủ, được không?"
Trên mặt ngứa Phương Tri Đồng đang ngủ cúi đầu trốn vào chăn.
"Ngoan, đồng ý thì không được đổi ý."
Trong lúc ngủ mơ Phương Tri Đồng thần không biết quỷ không hay chui vào ổ chăn khác cũng không hề có phản ứng, chỉ cảm thấy ấm áp, rất là thoải mái.
Đắp chăn lên Phương Tri Đồng nghiêng người chui vào trong lồng ngực anh, xương quai xanh trên bả vai lộ hơn phân nửa.
Hô hấp của Đường Khách Ngọc dừng lại vùi vào cổ cô, may sau một lúc lâu mới khắc chế xúc động: "Ngủ ngon."
Môi cùng cổ vừa chạm vào đã tách ra, anh có ý xấu kéo tay Phương Tri Đồng qua đặt ở bên hông, chờ mong đến sáng mai sẽ là dạng gì.
Tia nắng ban mai hơi lộ ra, phố buôn bán mở ra một ngày mới, cửa hàng bắt đầu buôn bán.
Trong tiếng bên cạnh kê bàn, mở cửa thì Phương Tri Đồng chỉ cảm thấy ngủ một đêm trên sô pha cực kỳ thoải mái, duỗi thân mình lại gặp phải trở ngại: "Hửm?"
Thứ gì mà chặt như vậy, một đường hướng lên trên gặp được một thứ nổi lên một chút, cô sờ sờ, hình dạng này giống như… hầu kết?!
Phương Tri Đồng như bị điện giật mà buông tay, nhìn người còn chưa tỉnh bên gối: "Mơ sao?"
Vừa rồi là sờ từ eo lên đến hầu kết, sờ soạng tiên sinh?
Cô đột nhiên nhắm mắt lại, ba giây sau lại mở ra, người đàn ông còn ở đây không biến mất, chăn đã bị cô ôm nuốt hết tiếng thét chói tai, đương sự chỉ cảm thấy hết sức thẹn thùng.
"Phương Tri Đồng! 22 năm, cũng gặp không ít đàn ông, mộng du bò lên giường sờ người ta, mày không thể rụt rè chút sao!"
Trong tiếng thầm mắng Đường Khách Ngọc cũng không giả vờ ngủ nữa, đáng yêu như vậy cũng không thể thả chạy ngay.
Phương Tri Đồng mắng xong rón ra rón rén xốc chăn lên, không dám quay đầu lại nhìn anh, tự thôi miên chính mình: "Đừng tỉnh, đừng tỉnh, không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình."
Vẫn là bộ dáng trước khi rời đi làm bộ như chưa xảy ra điều gì.
Đường Khách Ngọc giành trước một bước, trong nháy mắt cô đứng dậy vòng lấy eo thon kéo người về trên giường: "Lẩm bẩm lầm bầm nói cái gì thế."
Phương Tri Đồng ngã lên trên giường, sau lưng dán lên cơ thể ấm áp hữu lực làm ý nghĩ của cô tán loạn: "Tiên sinh, nên rời giường rồi."
Đường Khách Ngọc nói nhỏ: "Tối hôm qua chúng ta ngủ cùng nhau?"
Lời này làm sao nghe lại có chút không thích hợp nhỉ.
Phương Tri Đồng yên lặng gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: "Ừm."
Đường Khách Ngọc tiếp tục lừa gạt: "Ngủ tôi rồi có phải nên phụ trách hay không?"
Tự nhiên đã hiểu ý của anh, Phương Tri Đồng dựng thẳng ngón trỏ lên: "Bữa sáng có thể nhiều thêm một món."
Đường Khách Ngọc tiếp tục đòi phúc lợi cho chính mình: "Em còn sờ soạng tôi."
Giả bộ ngủ không tỉnh lừa ăn, gian tà.
Phương Tri Đồng lại dựng ngón giữa lên: "Bữa trưa cũng nhiều thêm một món."
Đường Khách Ngọc buông cô ra giống như hồ ly nhỏ giảo hoạt: "Làm phiền rồi."
Phương Tri Đồng thịch thịch thịch muốn lên lầu quay đầu nhìn anh: "Đồ dùng rửa mặt chuẩn bị trong phòng tắm trên lầu, tiên sinh nhớ đi lên."
Đường Khách Ngọc được điểm tâm ngọt nên tâm tình rất tốt: "Được, em đi trước đi."
Mười lăm phút sau Phương Tri Đồng xuống lầu làm bữa sáng.
Chỉ là lúc làm cơm cũng không bình tĩnh, đồ làm bếp đánh nghiêng, chén cũng suýt nữa thì làm rơi, người đàn ông bên cạnh mặc quần áo rời giường sắp ảnh hưởng cô không làm được bữa sáng.
Đường Khách Ngọc gấp gọn chăn bê lên, lúc rửa mặt đi xuống gấp giường lại đặt đến góc sô pha.
“Đinh linh linh.”
Phương Tri Đồng buông muỗng lấy ra mấy cái bánh mì cất vào túi chạy qua trước mặt anh: "Tiên sinh giúp tôi trông một chút, đừng để hạt ngô dính nồi."
Đường Khách Ngọc chuyển tới quầy cầm muỗng xào.
Ngoài cửa ông lão khiếm thính quần áo tả tơi thấy cô cười rất vui vẻ: "Ô ô… A."
Phương Tri Đồng đưa túi cho ông ấy: "Ông Diêu, buổi sáng tốt lành, đây là bánh mì mới làm nóng, nhớ phải ăn khi còn ấm."
Tay ông lão tràn đầy nước bùn lấy một đồng tiên và một bao que cay trong túi ra đặt vào tay cô: "Ô ô."
Phương Tri Đồng cười nhận lấy: "Ông Diêu, đi thong thả."
Lửa xào đã đủ rồi, Đường Khách Ngọc thêm nước đóng nắp vung lại, vặn nhỏ lửa.
Phương Tri Đồng đưa que cay như tạ lễ cho anh: "Cảm ơn tiên sinh đã giúp đỡ."
Không thể hiểu được sự ăn ý này là từ đâu tới vậy mà biết cô làm canh nồng bơ bắp.
Đường Khách Ngọc không thèm để ý bùn đất trên đóng gói, mở ra ăn một miếng: "Hương vị không tồi, vừa rồi em đi mua cái này?"
Phương Tri Đồng gật gật đầu, đổ bơ vào chén lớn thêm hai muỗng đường trắng: "Đúng vậy, một đồng tiền bán bánh mì còn tặng thêm que cay, tôi kiếm lời."
Đường Khách Ngọc nuốt que cay cứng đờ xuống: "Bán một đưa một, tiện nghi cho tiểu cơ linh là em này."
Tiểu điểm tâm ngọt trước mắt luôn có thể toả ra sắc thái rực rỡ bất cứ lúc nào trong thế giới đen trắng của anh, làm toàn bộ thế giới trở nên ấm áp giống như cô.
Một đôi mắt của Phương Tri Đồng cong thành trăng non, cười đến vui vẻ: "Cảm ơn đã khích lệ."
Đường Khách Ngọc ăn que cay chậm rì rì giống tốc độ của canh nồng bơ bắp 25 phút sau đưa ra.
Anh thuận tay bê canh nồng bơ bắp đi trước cô.
Phương Tri Đồng bưng hai mâm bánh mì nướng đi theo sau: "Cẩn thận nóng."
Phần cơm đơn giản đã mang lên toàn bộ, Đường Khách ngọc thấy số lượng trên bàn: "Bốn đĩa bánh mì nướng?"
Bốn mắt hai người nhìn nhau, Phương Tri Đồng thừa nhận có chút tâm tư nhỏ: "Tôi chỉ nói nhiều thêm một món nhưng không nói nó không phải bánh mì nướng."
Đường Khách Ngọc nhận mệnh ngồi xuống ăn cơm: "Đứa trẻ lanh lợi."
Phương Tri Đồng múc một chén canh đặt trước mặt anh: "Tiên sinh, ăn canh đi."
Nhiều lần trước đó không chiếm được tiện nghi cuối cùng cô cũng thắng một lần, rất vui vẻ.