Cửa thang máy mở rộng ra, Phương Tri Đồng thành công xuống lầu.
Một người phụ nữ nghênh diện đi đến, đi rất vội không thể tránh đi.
Diệp Sam chạy qua người cho đến thang máy, mắt thấy chỉ kém một bước, dưới chân khuỵu xuống lại không đuổi kịp.
Cơ hội ngồi xổm một tiếng nói không còn là không còn, đáy lòng cô ta bốc hoả đấm thang máy: "Đều do người phụ nữ vừa rồi, hại mình phải chờ thêm mấy giờ."
Diệp Sam xoa xoa mắt cá chân, càng nghĩ càng giận dẫm lên giày cao gót bước nhanh đuổi theo thân ảnh mảnh khảnh, túm quần áo cô: "Đứng lại!"
Lại tai bay vạ gió một lần nữa, tâm tình tốt đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.
Phương Tri Đồng rút tay áo lại cũng không khách khí với cô ta: "Có việc gì?"
Diệp Sam chặn đường đi thái độ cứng rắn: "Xin lỗi cho tôi!"
Phương Tri Đồng nhắc nhở cô ta: "Ký ức thoái hoá hay là đầu óc cô không tốt, người nên xin lỗi là cô."
Thời buổi này thật sự là chuyện gì cũng có thể gặp được, đâm người hùng hổ, người đến không có ý tốt.
Làm con gái phú thương nên Diệp Sam đã quen bá đạo: "Một thân đồ vỉa hè cũng xứng để tôi xin lỗi cô, cái thứ xách đồ còn không xứng."
Phương Tri Đồng hiếm khi tức giận lần đầu tiên bị kích nổ: "Miệng ăn nói cho sạch sẽ chút!"
Diệp Sam thấy cô tức giận, tâm tình rất tốt, khoe nhẫn vàng trên tay ra: "Nói hai câu còn tức giận, người hầu như cô đến tư cách tiến vào nhà họ Diệp của tôi còn không có."
Dựa vào mỹ mạo coi như chủ nhân cô đã thấy nhiều.
Không lễ phép chút nào, tùy ý đè thấp người khác, ở cùng người như vậy mấy chục giây Phương Tri Đồng đều cảm thấy đang tiêu hao sinh mệnh của chính mình.
Diệp Sam còn chờ bước tiếp theo của kế hoạch, đầu tiên là người hầu nhận lỗi sau đó khách khách khí khí đưa cô ta lên lầu, lại không nghĩ rằng đối phương trực tiếp làm ngơ mà rời đi.
Diệp Sam túm lấy cánh tay cô kéo lại: "Ai cho cô đi! Trở lại cho tôi!"
"A..." Phương Tri Đồng bị véo rất đau dùng sức vung tay.
Diệp Sam lùi vài bước liên tiếp đâm lệch thùng rác của đại sảnh dẫn tới việc không ít người vây xem, đầu óc cô ta nóng lên thì muốn thu hồi mặt mũi: "Cái thứ thiếu thu thập! Hôm nay để tôi thay Nhị thiếu giáo huấn cô một chút!"
Đã quen giáo huấn người hầu nhà họ Diệp, bàn tay này nói vung là vung.
Phương Tri Đồng cũng không chịu mở tay cô ta ra: "Miệng đầy đồ vật, không chút giáo dưỡng, sống dài quá há miệng bắt được người là nháo, cô điên rồi à!"
Diệp Sam hoàn toàn không nghe vào những lời này, rống làm cho khách mời lui tới tất cả đều chú ý sang bên này: "Tôi không điên! Là cô đụng phải tôi! Chính là cô đụng phải tôi! Xin lỗi! Xin lỗi tôi ngay!"
Phương Tri Đồng nắm cổ áo cô ta, vài bước đẩy đến ven tường: "Tôi muốn nghe xem cô vừa nói gì?"
Lưng Diệp Sam dựa vào mặt tường lạnh băng căn bản không tránh được chỉ có thể tăng vài uy lực âm thanh, la lớn: "Tôi thấy cô mới điên rồi! Buông tay cho tôi!"
Phương Tri Đồng nhấc nhẹ cần cổ, lộ rõ ra vòng cổ màu đen: "Nghe cho rõ."
"Ký ức thoái hoá hay đầu óc không tốt? Người nên xin lỗi chính là cô."
"Một thân toàn đồ vỉa hè cũng xứng để tôi xin lỗi cô, thứ đến xách giày cho tôi cũng không xứng."
Một chậu nước lạnh tưới tắt lửa giận, ánh mắt Diệp Sam nhìn loạn không dám nhìn cô: "Phi! Thủ đoạn bỉ ổi."
Người phụ nữ này ghi âm lại lúc nào, tâm tư dơ bẩn, dám hại cô ta.
Phương Tri Đồng phát giác những tầm mắt đến xem náo nhiệt cách cô càng gần: "Vừa rồi cô đều đã nói, không bằng để cho bọn họ cùng nghe."
Diệp Sam chụp vào cô cô, muốn cướp đi vòng cổ: "Cô muốn làm gì!"
Phương Tri Đồng buông tay, né tránh tập kích: "Không làm gì cả, lo cho chính cô đi."
Diệp Sam sợ cô thật sự phát ghi âm cũng không dám lớn tiếng như vừa nãy: "Có ý gì! Nói rõ ràng!"
Phương Tri Đồng cũng không nói ra mà xoay người rời khỏi nơi này.
Diệp Sam cao cao ưỡn ngực ngẩng đầu, bảo trì tư thái: "Bệnh tâm thần, nói một câu không đầu không đuôi, tôi có thể mắng cái gì...."
Tiếng rách của vải dệt vang lên làm cả người cô ta cứng đờ, gió lạnh thổi vào chân lạnh căm căm, sườn váy bung ra hơn phân nửa, Diệp Sam không dám đi nữa.
Hồi tưởng lại lúc đụng vào thúc rác sự khác thường bị xem nhẹ nhất thời chỉ muốn chửi ầm lên, Phương Tri Đồng uy hiếp cô ta xong lại tiêu sái rời khỏi.
"Hại tôi thảm như vậy! Quay về sẽ để cha tôi chỉnh chết cô!"
Nhiều người nhìn thấy cô nhăn mặt như vậy, truyền ra ngoài không biết sẽ thành dạng gì, mất cả mặt.
"Cô muốn chỉnh ai?"
"Đương nhiên là người phụ nữ bạo lực vừa rồi!"
Có người, Diệp Sam hậu tri hậu giác phát hiện có người đứng bên cạnh, lòng tràn đầy vui mừng: "Nhị thiếu!"
Đường Khách Ngọc còn buồn ngủ che lỗ tai lại: "Nhỏ giọng chút, tôi không điếc."
Diệp Sam mắt thấy người mình thích đến nên rất tủi thân: "Nhị thiếu, anh không biết người hầu vừa rồi tiện đến mức nào, đụng phải em cũng không xin lỗi, em chỉ nói cô ta một câu mà cô ta đã nắm cổ áo em còn cắt váy em mới mua."
Cô ta đã nói như vậy Nhị thiếu nhất định sẽ chủ trì công đạo cho cô ta.
Nào biết Đường Khách Ngọc biếng nhác ngáp một cái nói: "Trả tiền."
Diệp Sam cả kinh, lời nói đều có chút không nhanh nhẹn: "Nhị, Nhị thiếu? Người hầu kia thật sự không quy củ nên khai trừ cô ta."
Nhị thiếu là chưa tỉnh ngủ sao? Làm sao vừa thấy cô ta đã bảo cô ta trả tiền.
Đường Khách Ngọc xoa xoa mắt lại lặp lại lần nữa: "Nghe không hiểu tiếng người? Trả tiền."
Diệp Sam vội vàng lại giải thích một lần "thiện tâm": "Không phải, Nhị thiếu, tiền em sẽ trả, anh không thấy người hầu vừa rồi hung dữ bao nhiêu, giữ lại chỉ có chuyện xấu."
Đường Khách Ngọc vặn vặn cổ, giữa lúc động tĩnh xương cốt, sảng khoái cực kỳ: "Cô đang sai tôi?"
Diệp Sam luống cuống phát hiện Nhị thiếu gia nhà họ Đường chính là không muốn quan tâm cô, tủi thân khóc: "Nhị thiếu! Sao anh có thể đối xử với em như vậy!"
Đường Khách Ngọc không thích người khác khóc nhất: "Rất khổ sở?"
Nhị thiếu mềm lòng cô ta lại cách thành công gần hơn một bước, Diệp Sam khóc lóc gật đầu: "Vâng."
Đường Khách Ngọc nghĩ nghĩ: "Nếu như vậy thì tiền không cần cô trả nữa."
Quả nhiên cô ta còn có mị lực vô cùng, Nhị thiếu đã bị cô ta mê hoặc rồi.
Diệp Sam lau nước mắt nắm chắc thời cơ nói cảm ơn: "Cảm ơn Nhị thiếu."
"Tôi còn chưa nói xong, chúng ta dùng phương thức khác dùng những ngày tháng còn lại của cô "trả lại"."
Nhị thiếu là muốn cho cô ta ở lại nhà họ Đuờng nửa đời sau sao?
Diệp Sam không hề nghĩ ngợi trực tiếp đáp ứng: "Nhị thiếu, em đều nghe anh."
Đường Khách Ngọc dựng thẳng ngón trỏ lên đong đưa lúc lắc: "Một đồng một ngày, bốn làm tròn thành năm thì là 274 năm, con người của tôi rất lương thiện, tính cho cô một trăm năm."
Nửa đời sau cô ta không phải đều ở lại nhà họ Đường hay sao, còn có chuyện tốt như vậy, thật sự là trời rơi bánh có nhân*.
(*: Ý ở đây là có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống)
Mặt Diệp Sam rất đỏ: "Nhị thiếu, một trăm năm rất dài."
Đường Khách Ngọc chứa đầy thâm ý: "35600 ngày, thật sự rất dài."
Diệp Sam ngượng ngượng ngùng ngùng, lỗ tai đều đỏ: "Nhị thiếu, về sau em sẽ đi bên cạnh anh thật tốt."
Đường Khách Ngọc kéo ghế dựa qua nhàn nhã ngồi xuống: "Xin lỗi, tôi rất bận không có thời gian chơi với cô, nhưng có người ở cùng cô sẽ không cô đơn."
Cô ta mới không cần người hầu ở cạnh, một đám hạ nhân, chân tay vụng về, Diệp Sam làm nũng: "Nhị thiếu, em không muốn ở cùng hầu gái đó, chỉ muốn ở cùng anh."
Bộ dáng Nhị thiếu dựa vào lưng ghế cũng rất tuấn tú.
Đường Khách Ngọc giải thích cho cô cái gì gọi là "có người": "Diệp tiểu thư yên tâm, bọn họ hiểu chuyện hơn tôi nhiều chỉ biết âm thầm lén lút đi theo cô, nhìn cô, quan sát cô, cô đi đâu bọn họ đi đấy, ngay cả lúc ngủ buổi tối khoảng cách cũng sẽ không vượt qua trăm mét, không có bạn chơi cùng nào tốt hơn bọn họ, sẽ không rời đi cũng sẽ không biến mất."
Ngữ khí bình bình đạm đạm rồi lại nói rõ ràng như vậy có chút ghê người.
Phía sau lưng Diệp Sam chợt lạnh đột nhiên thanh tỉnh đầu óc: "Một trăm năm đều sẽ đi theo?"
Đường Khách Ngọc cười cười, châm thêm một mồi lửa: "Thật ra cũng không phải, lỡ như cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ kết thúc nhiệm vụ trước."
Diệp Sam sởn tóc gáy, mộng tưởng hão huyền hoàn toàn thanh tỉnh, từ chân trời rơi xuống đáy cốc, Nhị thiếu rõ ràng là làm cô ta cả đời không ra được khỏi tầm mắt của nhà họ Đường, cả đời đều ở dưới sự khống chế của anh, không được rời đi nhưng cô ta không làm chuyện gì chọc cho Nhị thiếu không vui mà.
Diệp Sam nơm nớp lo sợ vẫn muốn hỏi rõ: "Nhị thiếu, em có chỗ nào chọc anh tức giận sao?"
Đường Khách Ngọc nhớ đến tiểu điểm tâm ngọt không vui vừa rời đi, cũng rất thẳng thắn: "Không có gì khác chỉ là tâm tình không tốt lắm."
Cô ta quả nhiên nên nghe theo cha không nên đi trêu chọc Nhị thiếu, bây giờ rơi vào kết cục không được ưa thích như vậy.
Tủi thân, oán giận, không cam lòng, càng muốn phản kháng nhưng chỉ có thể chịu rất là nghẹn khuất.
Diệp Sam trước nay chưa từng chịu tức giận như vậy bao giờ, trề môi, rất không vui.
Đường Khách Ngọc lấc lư dép lê đi trái trên chân, hạ lệnh đuổi khách: "Thời gian không còn sớm, Diệp tiểu thư trở về sớm chút đi."
Trời tối, gió lạnh vừa thổi cũng không thổi tan được oán khí đầy mình của Diệp Sam, cô mới không cần trở về để những người hầu trong nhà chế giễu như vậy.
"Nhị thiếu, em muốn mượn một hai bộ quần áo."
"Quần áo của tôi rất đắt cô không mượn nổi đâu."
"Bao nhiêu tiền?"
"Hai vạn một cái."
"..."
Đây... thật sự là không mượn nổi, quần áo cô có quý mấy cũng không có cái nào trên vạn.
Đường Khách Ngọc có ý xấu cho cô một chủ ý: "Dưới hai vạn cũng có nhưng phải xem Diệp tiểu thư muốn hay không."
Diệp Sam nhìn váy không thể không gật đầu đáp ứng: "Muốn."
Quần áo Nhị thiếu cho cô ta cũng sẽ không kém, nhất định là giống những đồ cô ta mặc hằng ngày, nếu có hơi thở của Nhị thiếu thì càng tốt.
Đường Khách Ngọc đón nhân viên phục vụ đi ngang qua: "Đưa Diệp tiểu thư đi thay quần áo."
Nhân viên phục vụ thân kinh bách chiến*, đã xử lý loại tình huống này vô cùng thành thục: "Diệp tiểu thư, xin đi theo tôi."
(*: Đã trải qua rất nhiều lần thành quen)
Hơn hai mươi phút sau, hai người trở về.
Diệp Sam vừa đi vừa vuốt quần áo, cả người khó chịu.
Dầu muối không ăn, nói vô ích lâu như vậy, quần áo năm sáu trăm đồng nghèo kiết hủ lậu, mặc vào chính là không thoải mái!
Nhân viên phục vụ không nghĩ đến Đường Khách Ngọc không chỉ ở đó mà còn đang ăn kẹo que, không hề giống chút nào so với trước kia.
Cậu ta lặng lẽ liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, vừa nhìn đã bị doạ nhảy dựng, lúc này thời gian lâu nhất đã sắp nửa tiếng, xong rồi, sắp bị mắng.
"Nhị thiếu, Diệp tiểu thư đã đổi xong quần áo."
Đường Khách Ngọc nghe âm thanh phát run của cậu ta, liếc mắt nhìn Diệp Sam một cái: "Đưa Diệp tiểu thư đi tính tiền."
Nhân viên phục vụ nhận được ánh mắt thổi qua từ trên người, chân không nghe sai sử run lên, muốn chạy nhưng không dám.
Đường Khách Ngọc thúc giục cậu ta: "Đứng đấy làm cái gì, còn không mau đi."
Nhân viên phục vụ khóc không ra nước mắt chỉ hận chính mình không còn dùng được: "Nhị thiếu, tôi, tôi cũng muốn chạy."
Anh có đáng sợ như vậy sao? Còn tưởng rằng là Diệp Sam ức hiếp cậu ta kết quả căn nguyên lại là chính mình.
Đường Khách Ngọc liền rất bất đắc dĩ: "Cậu coi tôi là cái gì?"
Nhân viên phục vụ cả kinh, càng sợ hãi: "Không có chuyện đó, Nhị thiếu."
Đường Khách Ngọc xách ghế dựa lên, đặt sang bên cạnh, tùy tay lại lấy cây kẹo que, đi thang máy lên tầng cao nhất.
Nhân viên phục vụ lúc này mới thở ra một hơi mang Diệp Sam đi tính tiền.
Còn may, còn may, không bị mắng.