Phương Tri Đồng khó chịu, trằn trọc ngủ không yên, bên cạnh trống trơn, khi nào tiên sinh mới trở về.
Tập đoàn Tuyệt Thế, hiếm khi có bầu không khí áp lực, Mẫn Lạc nhìn Đường Khách Ngọc lại nhìn Đường Nghiên, cãi nhau còn lan đến anh ta, không nên chơi như vậy.
Đường Nghiên cười lạnh: "Về nhà họ Liễu một chuyến, ủy khuất cho em?"
Mí mắt Đường Khách Ngọc nghiêng sang, rất không vui: "Rất tủi thân, anh bảo Mẫn Lạc đi đi."
Vũ khí bản đồ xanh cần dùng đến thủ công điêu khắc tinh tế, nhà họ Đường am hiểu vũ khí khoa học kỹ thuật mới nhất đối với cái kỹ thuật thường dân này nhà họ Liễu mới chuyên nghiệp, đao thương kiếm kích dễ như trở bàn tay nhưng người trong gia tộc không nhiều lắm, lại ở núi lớn, rất khó mời.
Mẫn Lạc quyết đoán từ chối: "Ài, chuyện nhà hai người đừng kéo thêm tôi được không, không có một xu quan hệ nào với tôi cả."
Từ khi Liễu Tịch Nhan ly thế quan hệ của nhà họ Đường và nhà họ Liễu không chỉ đạm mạc còn ẩn có hiện tượng thù địch, có hơn phân nửa là bởi vì có liên quan đến việc Đường Bá Vũ tái hôn, đã là người thứ ba.
Đường Nghiên cảm thấy đau đầu, người thích hợp để chọn nhất chỉ có em trai nhà mình, cố tình lại là viên đá cứng, không khuyên được, không nói được.
Đường Khách Ngọc đưa ra chủ ý cho anh ấy: "Anh bảo thái thượng hoàng đến nhà họ Liễu quỳ mấy lần, đừng nói điêu khắc, đến toàn bộ binh khí bọn họ cũng làm ra cho anh."
Đường Nghiên trầm mặc: "Chuyện của mẹ đến bây giờ cũng chưa buông xuống được, ông ấy đi cũng vô dụng, chỉ có em thích hợp nhất."
Liễu Tịch Nhan từng mang theo Đường Khách Ngọc về nhà họ Liễu ở hai năm, Liễu Thương thích bọn họ nhất sau đó là Đường Nghiên, không thích nhất là Đường Bá Vũ.
Đường Khách Ngọc khẽ cười một tiếng: "Anh, em chỉ biết lửa cháy đổ thêm dầu."
Hoà hoãn quan hệ? Nghĩ cũng đừng nghĩ, thái thượng hoàng không xứng cầu tình.
Mẫn Lạc yên lặng rời khỏi phòng, không tham dự chuyện này, đi ngang qua phòng bếp thuận tay bưng trà ngon mà Dĩ Nha vừa mới pha.
"Người khôn" buông bút, nhìn người lén lút đẩy cửa đi vào: "Vệ sĩ Mẫn, mời ngồi."
Mẫn Lạc đóng cửa lại, nháy mắt yên tâm không ít: "Aizz, làm tôi sợ muốn chết, anh không biết hai anh em kia ở bên cạnh chỉ thiếu việc không đánh nhau."
"Người khôn": "Cho nên cậu lấy trà của Dĩ Nha đi, an ủi chính mình."
Mẫn Lạc nhàn nhã bưng lên, không quên triển lãm hoa văn phức tạp trong chén trà cho anh ta: "Hỏi anh chuyện này, anh cảm thấy lần này xác suất khuyên được nhà họ Liễu lớn bao nhiêu?"
"Người khôn" lấy ra một tờ báo cũ, trên một góc bị gấp, đưa tin nguyên nhân cái chết của Liễu Tịch Nhan.
Mẫn Lạc lấy báo qua, không tin mà xem xét mấy lần: "Tự vẫn?"
Bàn tay "Người khôn" nắm lấy nhau, đặt lên đùi, duy trì sự ưu nhã: "Hôn sự của Liễu Tịch Nhan và Đường Bá Vũ lúc trước, Liễu Thương hoàn toàn phản đối thậm chí còn chướng mắt đứa con rể này, không có tiệc mừng, không có chúc phúc, bên ngoài có rất ít người biết bọn họ là một đôi, mười mấy năm sau Liễu Tịch Nhan lại quay về nhà họ Liễu lần nữa, chồng và anh ruột lại xảy ra tranh chấp, đao kiếm hướng về nhau thì xuất hiện kết quả này."
Mẫn Lạc nhíu mày: "Đây tính là gì."
"Người khôn" lý tính phân tích: "Nguyên nhân khắp nơi đều có, nguyên nhân chủ yếu còn ở chỗ nhà họ Liễu và Đường Bá Vũ."
Mẫn Lạc bỏ tờ báo xuống, uống một ngụm trà cho đỡ sợ: "Tôi nói mà, chưa từng thấy tiệc cưới của Đường Bá Vũ bao giờ, cảm tình có một chuyến như vậy đặt ở đâu, không phải, anh còn chưa nói xác suất bao nhiêu đâu."
"Người khôn" hỏi lại anh ta: "Vệ sĩ Mẫn cảm thấy có mấy phần?"
Mẫn Lạc uống một ngụm trà: "Hướng về mặt mũi của Đường Khách Ngọc là năm phần."
"Ngây thơ, một phần cũng không đến." "Người khôn" cất báo đi đặt về ngăn kéo dưới chót.
Mẫn Lạc trừng lớn mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng: "Một phần? Anh ta chỉ có giá trị nhỏ như vậy?"
"Người khôn": "Một phần này chính là cho quan hệ huyết thống, xác suất về công là bằng không, về tư ở trên điểm của Liễu Thương - người cầm quyền của nhà họ Liễu, cơ hội này nằm trên người Nhị thiếu, anh ta nguyện ý, thuyết phục Liễu Thương không khó."
Mẫn Lạc nghĩ nghĩ: "Trái tim kia của anh ta sâu lắm, trông cậy vào anh ta nhất định không được."
"Người khôn" thấy anh ta hoàn toàn hiểu rõ, ưu nhã cười với anh ta tỏ vẻ rất đáng tiếc.
Mẫn Lạc cũng không ngu ngốc, tuy "Người khôn" không nói rõ, anh ta cũng biết sự bế tắc của nhà họ Đường và họ Liễu cả đời này đều không giải ra được, nhưng mà bản đồ xanh đáng tiếc, cướp về cũng không làm được vũ khí.
Dĩ Nha thu dọn phòng bếp xong phát hiện trà biến mất, cầm dao phay đi về bên này: "Mẫn Lạc! Cậu lại ngứa da à!"
Tiểu tặc Mẫn Lạc bị phát hiện, uống hết một hơi, bay như cơn gió đào tẩu trước mặt Dĩ Nha.
"Bai bai, cảm ơn trà của anh, uống vô cùng ngon."
Dĩ Nha nhìn chén trà trong tay trầm mặc, mỗi ngày đều có một lần rối rắm tư tưởng nếu không chạy lấy người thì còn có thể sống thêm vài năm.
Trong khoảng thời gian này bởi vì lực chú ý của Đường Nghiên đều đặt trên bản đồ xanh, trên đài tập đoàn Tuyệt Thế bán đấu giá, khống chế dưới đài, tất cả đều thuận theo chỉ thị của Y Tiêm Tiêm, khi phụ tá mỏi mệt thì sẽ phát ngốc, ngăn cách tất cả động tĩnh bên ngoài.
Dĩ Nha đi ra đi vào anh ta cũng chưa có động tĩnh gì.
"Người khôn" lấy lại tinh thần, trên bàn lại nhiều thêm một ly trà cẩu kỷ ấm áp, một mâm khoai lang cuốn phomai, đều là món anh ta thích.
Ngẫm lại có khi anh ta cũng cảm thấy buồn cười, nói chuyện phiếm với vệ sĩ, đầu bếp săn sóc, Nhị thiếu thường thường nhảy ra nói một câu triết lý nhân sinh, tất cả đều chạm đến sâu trong tâm hồn, cuộc đời bị mua đi theo bên cạnh đại tiểu thư thành cẩm nang diệu kế.
Anh ta thích Tuyệt Thế, thích mỗi người ở đây, cứ như vậy mà đi xuống, khá tốt.
Trong mông lung hình như có người, Phương Tri Đồng mở mắt đã thấy Đường Khách Ngọc trở về: "Tiên sinh."
Anh cẩn thận xoa nhẹ bụng cô: "Bụng không thoải mái? Nhìn em ngủ cũng che lại."
Từng chút từng chút làm Phương Tri Đồng thoải mái không ít: "Vâng, ngày hôm qua đi dạo cùng Tiếu Tiếu đến không ít chỗ, cô ấy thích ăn cay nên em cùng ăn với cô ấy, ăn đến đau bụng."
Đường Khách Ngọc chôn vào cổ cô: "Thơm quá, em đến Magic?"
Phương Tri Đồng chớp chớp mắt, trong đầu nhảy ra hiện trường biểu diễn: "Magic? Em có đi qua một chỗ, nơi đó rất nhiều người, thơm thơm, trên đài nhảy múa, dưới đài ném tiền.". truyện tiên hiệp hay
Đường Khách Ngọc tiếp tục hỏi: "Còn sao nữa?"
Phương Tri Đồng: "... Ừm, còn sờ soạng người khác, anh ta lôi kéo tay em, còn tưởng muốn khiêu vũ cơ lúc em phản ứng lại đã sờ xong rồi."
"Sờ chỗ nào rồi?"
"Cơ ngực, cơ bụng."
Xong rồi, đầu óc cũng không hồ đồ, cô rất thanh tỉnh mà nói lời này.
Magic thuộc về Tuyệt Thế, người đàn ông các loại hình Y Tiêm Tiêm chọn, Đường Khách Ngọc cũng đi xem qua thật sự hiểu tận gốc rễ.
Nhưng lúc này nghe lời nói của cô thì không quá là vui, biết rõ cũng không có khả năng cô chủ động nhưng mà khó chịu.
Đường Khách Ngọc cởi bỏ cúc áo của sơ mi, lôi kéo tay cô, đặt trên ngực mình: "Anh cũng cho em sờ."
Phương Tri Đồng vui vẻ: "Anh đang ghen sao?"
Đường Khách Ngọc hôn xuống trán cô: "Đúng vậy, sau này chỉ có thể sờ của anh."
Thật ra chỉ cần anh ở bên cạnh cô thì cô rất tốt, Phương Tri Đồng dựa gần anh hơn chút nhìn hai mắt anh một cách chăm chú: "Tiên sinh không vui."
Đường Khách Ngọc chỉ quan tâm vấn đề của cô: "Thoải mái chút nào chưa?"
Phương Tri Đồng sờ đến đôi tay xoa bụng kia, năm lấy: "Em muốn biết."
Đường Khách Ngọc lấy túi sưởi trong ổ chăn đặt lên chỗ khó chịu của cô: "Anh ở khu hỗn loạn nước ngoài hai năm, không phải là chuyện tốt gì, nhớ đến tự nhiên cũng không vui."
Phương Tri Đồng lắc lắc anh: "Em muốn nghe."
"Quỷ làm nũng, làm gì có ai muốn nghe cái này." Đuôi lông mày của Đường Khách Ngọc giãn ra, sự táo bạo trong lòng mất đi một nửa, vẫn giống như trước kia, nhớ trước khi mẹ ly thế một tháng cũng là cô xua tan khói mù ở đáy lòng anh như vậy, làm anh không biến thành một bản thân tràn đầy oán hận.
Thiếu niên mười mấy tuổi, chúa tể lẻ loi một mình trầm luân trong thế giới hắc ám, nói ra nhẹ nhàng, miêu tả cũng dễ viết nhưng cố tình Phương Tri Đồng lại có thể theo anh từng câu, triển khai hình ảnh, kinh tâm, kích thích, cuồn cuộn không ngừng.
"Mỗi khi anh cảm thấy thế giới này nhàm chán, anh đều sẽ nhớ đến một cô gái, nhớ cô ấy đang đợi anh chờ anh về gặp."
Làm con trai của Đường Bá Vũ muốn nói được trước mặt ông ấy, phương thức huấn luyện chỉ có thể càng thêm tàn khốc, điều kiện thông qua cũng thêm hà khắc, đây là cái giá bọn họ phải trả.
Phương Tri Đồng chu miệng rất không vui: "Nhớ chuyện bất đắc dĩ trước kia, mệt ghê nhỉ."
Đường Khách Ngọc cười ôm lấy cô: "Có một số việc không nhớ rõ là tốt."
Phương Tri Đồng nghi hoặc: "Vì sao anh nói vậy?"
Đường Khách Ngọc bắt được tay cô, hôn lên: "Em không nhớ tính tình xấu của anh lúc ấy, thật tốt."
Phương Tri Đồng nhớ đến một việc: "Tiên sinh, trước kia em chắc là có thích anh."
Cô xoay người xuống giường, lấy hộp sắt từ ngăn kéo tầng thứ nhất ra, lấy một tấm ảnh.
Dáng người cao lớn của thiếu niên xuất chúng, người mặc quân trang, tay cầm cờ đỏ, ngũ quan trương dương tùy ý, biểu tình vô cùng nghiêm túc chỉ liếc mắt một cái là khó có thể dời ánh mắt đi.
Khi đó vừa mới khai giảng, anh làm người kéo cờ một lần, Đường Khách Ngọc lật xem ảnh, khen cô: "Kỹ thuật chụp ảnh khá tốt."
Mặt trái của bức ảnh có viết, ngày X tháng X năm XXXX, người chụp ảnh: Phương Tri Đồng.
Cô cong khoé miệng lên, đung đưa chân, rất vui vẻ: "Ngày đó em là người phụ trách chụp ảnh, đương nhiên phải chụp anh đẹp hơn chút."
Nhưng mà lúc ấy Đường Khách Ngọc cũng đã thích cô: "Vậy em muốn biết anh nhìn em bao nhiêu lần hay không?"
Phương Tri Đồng cười hì hì tiến đến trước mặt anh: "Em đoán xem, năm lần đi."
Độ cung thâm thúy của khoé mắt giống bây giờ, cũng nhìn cô như vậy: "Sai rồi, anh vẫn luôn nhìn em."
Điều này làm Phương Tri Đồng mơ hồ, tình huống này với lời nói trước đó không giống nhau: "Em nhớ tiên sinh từng nói không phải nhất kiến chung tình với em."
Đường Khách Ngọc cũng không lừa cô: "Thật sự không tính, lúc ấy trong đầu anh cũng chỉ có một ý niệm, nghĩ cô gái nhỏ như vậy, anh muốn lúc nào cũng nhìn thấy được."
Lúc ấy, cô gái như ánh mặt trời, thanh xuân ập vào trước mặt anh chỉ nghĩ nắm chặt một khắc kia lưu lại trong trí nhớ, hạt giống tình yêu cũng lặng yên gieo xuống lúc nào không hay.
Phương Tri Đồng bị anh chọc cười, đôi tay đặt trên bả vai anh, hỏi anh: "Vậy rốt cuộc là ai thích ai trước."
Đường Khách Ngọc ôm lấy eo thon làm cô cảm nhận độ ấm cực nóng của chính mình: "Vấn đề này còn quan trọng sao?"
Tiếng thầm thì lỗi thời vang lên, Phương Tri Đồng rất vô tội: "Em đói bụng."
Đường Khách Ngọc xoay người xuống giường: "Muốn ăn cái gì, ann làm cho em."
Cô thật sự có mấy món rất muốn ăn: "Tào phớ, viên bạch tuộc, bánh mật nướng."
Anh cũng mặc xong quần áo: "Anh đi ra ngoài nhìn xem, nếu đều đóng cửa thì lúc về anh sẽ làm canh củ cải với sủi cảo trứng gà chiên.
Công việc của Đường Khách Ngọc rất nhiều, cũng nhìn vài thực đơn, trước mắt chỉ có hai món này anh có thể làm được.
Hai giờ sáng, cửa hàng thần phố đen một mảnh, cần phải đi một đoạn sang phố bên cạnh, cuối cùng Đường Khách Ngọc cầm theo ba món ăn vặt quay về còn không quên làm canh củ cải ở phòng bếp rồi bê lên trên bàn.
"Vị của bánh mật cay khá nặng, đợi chút rồi ăn."
"Vâng, cảm ơn tiên sinh."
Ba đồ ăn vặt dường như đều là một nửa phần, dư lại chén canh củ cải, Đường Khách Ngọc cũng uống, hai người bốn giờ mới ngủ, người đàn ông thính ngủ từ trước đến nay được cô nắm lấy tay không buông ra mà ngủ đến 12 giờ trưa.