Đang lúc hoàng hôn, trong phòng truyền đến âm thanh làm người mơ màng mềm mại.
"Không, không được." Trong tiếng thở dốc đứt quãng, hỗn loạn suy yếu thấp giọng.
"Nhịn một chút, lại nhịn thêm một chút là tốt rồi!" Người đáp lời cũng thở hồng hộc, hổn hển.
"Không, a!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trong phòng lại không có một màn hương diễm nào, thở dốc không ngừng, là hai cô gái trẻ tuổi.
Cô gái có dáng người thon dài yêu điệu ôm cột dùng sức xin tha, chỉ thiếu điều quỳ xuống, cô gái nhỏ xinh nhấp môi kéo đai lưng xuống dùng sức lắc vòng eo quá mức mảnh khảnh của bạn mình.
Đã bị lăn lộn như vậy trong chốc lát, nước mắt của Phương Tri Đồng đã sắp chảy ra: "Mình từ bỏ, không đi, không đi nữa."
Cô rất hối hận, vô cùng hối hận vì sao muốn để Ninh Tiếu Tiếu cùng cô chọn lễ phục cho yến hội chứ, kết quả lễ phục trang trọng cô ấy không nhìn đến cái nào lại không biết lấy một bộ lễ phục miễn phí từ chỗ nào nói là vô cùng hiện rõ dáng người, muốn cô mặc, sự kiên cường đến trâu cũng không kéo trở lại được ở trên thân vô cùng nhuần nhuyễn.
Ninh Tiếu Tiếu rất cố chấp không chịu buông tay: "Một chút là được! Chỉ cần mình lại thắt chặt một chút thì dây lưng sẽ có thể thắt."
Còn thắt chặt thì có để cô sống không, cô sắp bị lễ phục này đánh xuống mười tám tầng địa ngục gặp Diêm Vương rồi.
Hốc mắt Phương Tri Đồng rưng rưng, hít hít cái mũi, đáng thương hề hề nói: "Tiếu Tiếu, mình thật sự không muốn đi."
"Sao lại có thể không đi! Mình tốn công phu rất lớn mới mượn được quần áo hàng hiệu, cậu nói gì cũng không có tác dụng!" Ninh Tiếu Tiếu quyết tâm lôi kéo dây lưng tiếp tục hành trình.
Trôi qua thời gian mấy ngày thuốc của Lãnh Kỳ phát huy tác dụng, cô gái xinh xắn lanh lợi đã hết cảm lại khôi phục tính tình ngày xưa, cô ấy không đuổi được bản thảo tự nhiên muốn để bạn tốt toả sáng rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt mọi người trong yến hội.
Chậc! Ngẫm lại phải kính!
Lễ phục Ninh Tiếu Tiếu mượn sau khi đến tay các cô mới phát hiện lễ phục này rất nhỏ phải mặc nội y đặc chế mới mặc vào được.
Làm sao bây giờ đây, nếu bây giờ đặt làm nội y đặc chế thì cần phải có chút tiền mặt.
"A, đúng rồi, đáy hòm của bà nội mình có một chiếc áo khoác nhỏ chắc là có thể dùng."
Đầu óc Ninh Tiếu Tiếu chuyển rất nhanh hưng phấn chạy về nhà lục lọi, nửa tiếng sau cầm một cái quần áo cổ quái đứng ở trước mặt cô.
Sau đó thì... tình huống rất bi thảm đã xảy ra.
Phương Tri Đồng dựa vào cây cột nước mắt tuôn như suối liều mạng hít sâu.
Áo khoác nhỏ tròng lên trên người cô, làm cho dáng người bé nhỏ thắt đến càng thêm động lòng người, eo thong buộc chặt cũng làm cô chịu nhiều đau khổ thiếu dưỡng khí, rất khó chịu.
Đáng giận! Đây làm gì là quần áo của người! Rõ ràng là hình cụ tra tấn người!
Tư thái của Ninh Tiếu Tiếu dũng cảm, dẫm đứng phần lưng của Phương Tri Đồng lôi kéo dây lưng, ra sức muốn cố định dây lưng.
Cô ấy lạnh giọng nói: "Hít sâu!"
Phương Tri Đồng hít sâu liên tục không thể chịu nổi nữa: "Mình, mình..."
Ninh Tiếu Tiếu dùng hết toàn lực, chân nhỏ vừa đạp mạnh mẽ dẫm vào phần lưng vô tội: "Hít sâu! Mình bảo cậu hít sâu!"
Phương Tri Đồng thật sự khó chịu: "Mình, mình không được."
Còn hít sâu! Cô sắp bị đứt hơi đến nơi rồi!
"Kỳ lạ, dây lưng kéo thế nào cũng không chặt." Ninh Tiếu Tiếu cười, đầy đầu mờ mịt, ném bạn tốt không còn mấy khẩu khí xuống, gọi điện thoại cầu viện binh.
"Lễ phục cậu cho mình mượn kia làm sao lại không mặc được?" Ninh Tiếu Tiếu trầm mặc, lẳng lặng nghe quân sư chỉ huy ở đầu bên kia: "Ừm, được, ừm, là như vậy à? Được, mình biết rồi."
Nhân thời gian nhàn rỗi của mấy câu đó, Phương Tri Đồng nắm chắc thời gian tham lam hít thở không khí mới mẻ.
Hô hô hô! Tồn tại thật tốt!
Ninh Tiếu Tiếu dạo bước trở về, vẻ mặt đập nồi chìm thuyền làm trong lòng cô sởn gai ốc.
"Nói gì thế?" Phương Tri Đồng có chút sợ hãi yên lặng dịch một bước về phía sau.
Nếu không phải bởi vì không có sức lực gì thì cô đã sớm chạy.
"Cô ấy nói chỗ mình dùng lực không đúng."
"Ừm? Có ý gì?"
"Mình nên dẫm mông, cổ của cậu, như vậy mới tiện dùng lực, dây lưng mới có thể kéo đến chặt hơn!" Đôi tay của Ninh Tiếu Tiếu lấy dây lưng dùng sức kéo dẫm vào mông cô.
Tội vừa mới nhận không! Lại còn đến thêm một lần?!
Phương Tri Đồng lắc đầu từ chối có ý định chạy trốn: "Không, không cần đâu... A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong hoàng hôn, dư âm còn văng vẳng không dứt bên tai.
"Đường phố" là phố buôn bán phồn hoa nhất của Thành phố A, tấc đất tấc vàng, cao ốc building, đèn rực rỡ lộng lẫy.
Kiến trúc hình cung điện màu trắng, ở dưới ánh đèn đặc thù có vẻ phá lệ kim bích huy hoàng, bích hoạ to lớn, thạch điêu tinh xảo, bể phun nước ngũ sắc làm người nhìn không kịp nhìn.
Trên thảm phô đi đến chỗ cao của cung điện, hoa tươi hai bên đường nở rộ, nam nữ ăn mặc hoa lệ nối đuôi đi vào.
Tiệm cơm mới Lạc Thành của nhà họ Đường vì để thể hiện chúc mừng mà mở tiệc chiêu đãi người của mọi tầng lớp chia sẻ phần vui vẻ này.
Mỗi vị khách đến đều trang điểm ung dung hoa quý, ở trước cửa giao cho tiếp tân một đoá hoa hồng, thong dong đi vào hội trường.
Dưới ánh đèn rực rỡ Phương Tri Đồng rất không thục nữ dựa vào tường phố chăm chú nhìn thảm đỏ đi thẳng đến cung điện ở phía trước, hít thở liên tục.
"Hô hô hô! Điểm tâm ngọt ăn ngon! Tôi đến đây!"
Mùi hương thơm ngọt ở giữa mũi, một mâm mỹ thực xuất hiện trước mắt kêu gọi, dụ hoặc, làm cô quên hết tất cả, cực kỳ giống vườn trái cây dụ dỗ Eve, chỉ thiếu một bước là có thể ăn được trái cây mỹ vị.
Nhắc đến váy vừa nhấc bước, âm thanh kim hoàn trong hoa hồng rơi xuống phá lệ thanh thúy.
Áo khoác nhỏ này đều đang tra tấn cô, đai lưng thắt đến thật chặt, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, chỉ cần động tác hơi lớn một chút thì sẽ thiếu oxy.
Phương Tri Đồng đứng im tại chỗ, nhìn kim hoàn tinh xảo lăn đi từng vòng, lăn đến trước mặt một chiếc giày ra sáng bóng.
Ngón tay thon dài nhặt kim hoàn lên, người đàn ông nghênh diện đi đến làm cô siết chặt góc váy.
Thật là trùng hợp lại gặp được vị khách thiếu đánh kia.
Đường Khách Ngọc đi đến trước mặt cô biết rõ còn cố hỏi: "Cô?"
Rõ ràng đã thấy còn nói như vậy, thật sự rất xấu.
"Cảm ơn anh." Phương Tri Đồng duỗi tay muốn lấy kim hoàn treo trên ngón trỏ của anh.
Đường Khách Ngọc không ra bài theo lẽ thường, năm ngón tay nắm chặt giữ bàn tay mềm không cho cô lấy đi kim hoàn: "Tôi cũng chưa nói muốn trả đồ vật cho cô."
Mười ngón nắm chặt căn bản không có đường sống.
Phương Tri Đồng lại ý thức được người này có bao nhiêu khó chơi một lần nữa, choáng váng lại đánh úp lại một lần làm cô tận chức tận trách sắm vai người phụ nữ nhu nhược: "Xin đừng như vậy sẽ bị bọn họ nhìn thấy."
Vẫn là bộ dáng tức giận đẹp, Đường Khách Ngọc đến gần lần thứ hai.
Phương Tri Đồng lùi về phía sau, sau lưng truyền đến một cảm giác trơn bóng, hô hấp cô dừng lại, suýt nữa thì thét chói tai.
A! Người, người này! Đưa tay ra từ khi nào!
Đường Khách Ngọc nghiêng tai cọ cảm thụ độ ấm trên vành tai cô: "Người đa tài náo nhiệt, tôi hoàn toàn không ngại bọn họ vây lại đây."
Cảm giác nõn nà, mùi hương ngào ngạt, nhân nhi trước mắt cực kỳ giống điểm tâm ngọt mà anh từng ăn.
Khó, khó chịu muốn chết! Không khí tươi mát đều rời cô mà đi!
Trước mắt Phương Tri Đồng bốc lên ngôi sao nhỏ, căn bản không nghe rõ anh nói gì, chụp bả vai anh một cái: "Tránh ra! Tránh ra!"
Đường Khách Ngọc nghiêng người ưu nhã hành lễ: "Mời."
Không khí tươi mát vọt tới, Phương Tri Đồng hít sâu đi ra vài bước liên tiếp, động tác quá mức kịch liệt, một hơi không thể vận lên được, hai chân mềm nhũn suýt nữa đã quỳ rạp trên mặt đất.
"Từ bỏ thiệp mời?" Đường Khách Ngọc đuổi theo hai bước, ngón trỏ câu lây kim hoàn, ý xấu đi thoáng qua trước mắt cô.
Phương Tri Đồng trừng anh: "Từ bỏ!"
Người này thật là xấu! Luôn ức hiếp cô!
Đường Khách Ngọc được như ý nguyện nhìn thấy bộ dáng tức giận đeo kim hoàn lên ngón áp út của cô, có lòng tốt nhắc nhở: "Cô hình như không phát hiện."
Phương Tri Đồng tức giận gỡ kim hoàn xuống: "Phát hiện cái gì?"
Đường Khách Ngọc nhìn khuôn mặt mỹ lệ của cô chậm rãi đi đến gần.
Hai khuôn mặc cách nhau không đến một tấc, mắt thấy anh còn duỗi thêm về phía trước Phương Tri Đồng co rụt về sau, tâm như tơ vò, đầu óc trống rỗng.
Quá, quá gần!
Đường Khách Ngọc quay đầu đi nói nhỏ bên tai cô lại vô cùng rõ ràng: "Dây lưng lỏng."
A? Phương Tri Đồng trở tay sờ, lụa màu đỏ sậm gông xiềng ở bên trong dường như là áo khoác nhỏ, không biết đã bị cởi bỏ từ khi nào, dây lưng kéo dài xuống.
Vừa rồi... người này... ở sau lưng! Thật là gian tà!
Một nắm tay nhỏ của cô nện xuống, Đường Khách Ngọc dễ dàng nắm lấy: "Tôi giúp cô một việc lớn như vậy, cô sử dụng bạo lực với tôi không tốt lắm đâu."
Bộ dáng càng tức giận càng đáng yêu.
Bộ dáng này còn làm sao có thể đi vào ăn điểm tâm ngọt, tay Phương Tri Đồng tủi thân vô cùng: "Chán ghét!"
Đường Khách Ngọc thấy cô thật sự tức giận cũng không đùa cô mà cởi áo khoác tây trang che khuất hai vai loã lồ ra bên ngoài của cô cùng phía sau lưng.
Độ ấm cực nóng bao phủ, lúc cọ xát có sự khác thường không nói nên lời.
Phương Tri Đồng cầm lấy quần áo liền nghĩ muốn ném đi: "Tôi không cần mặc quần áo của anh!"
Đường Khách Ngọc kéo kéo cà vạt, cuốn tay áo lên, dễ dàng bắt lấy cô uy hiếp: "Không định đi vào ăn điểm tâm ngọt?"
Điểm tâm ngọt là tối thượng nhưng sự tức giận vừa rồi của cô còn chưa tiêu đâu.
Rối rắm một lúc Phương Tri Đồng buông tay quyết định vẫn nên vào hội trường ăn điểm tâm ngọt.
Chỉ là cô còn chưa đứng dậy thì phần lưng rộng lớn đã ngăn trở toàn bộ tầm mắt của cô.
Phương Tri Đồng từ chối: "Tôi có thể tự mình đi."
Đường Khách Ngọc: "Đi lên."
Hiếm khi anh muốn đền bù chuyện vừa nãy, tiểu điểm tâm ngọt này còn không tình nguyện.
"Thật hung ác." Phương Tri Đồng lẩm bẩm, leo lên lưng anh, tay nhỏ để trên vai anh.
Đường Khách Ngọc đứng dậy, bắt đầu di chuyển: "Ánh đèn phía trước loá mắt, người nhiều lại rất ồn, không muốn nhìn thấy bọn họ thì kéo quần áo qua đỉnh đầu."
"Ồ, được."
Phương Tri Đồng nghe lời kéo áo khoác lên che khuất tất cả những gì bên ngoài lâm vào trong bóng tối.
Bên ngoài kiến trúc màu trắng, nam nữ xếp hàng đi vào hội trường nối liền không dứt, giằng co một tiếng vẫn là đội ngũ rất dài.
Đường Khách Ngọc cõng Phương Tri Đồng cách xa bọn họ một thước, đi từ thông đạo bên kia vào hội trường.
Tất cả các khách mời chỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lúc nói chuyện với nhau rất là nhỏ giọng.
"Thật là hiếm thấy, Nhị thiếu bắt đầu lộ diện ở trường hợp lớn."
"Nghe nói yến hội lần này mặt ngoài là chúc mừng tiệm cơm Lạc Thành mới thật ra là buổi xem mắt của Đại thiếu gia nhà họ Đường cho Nhị thiếu."
"Này sợ là có chút khó rồi."
Trong giới làm ăn của thành phố A phàm là thương nhân từng tiếp xúc với nhà họ Đường đều biết tâm tình Nhị thiếu "tuyệt thế" của tập đoàn không tốt bao nhiêu, tùy tâm tùy ý làm việc không nói, khi tâm tình không tốt thì ai gặp được là người đó xui xẻo.