Điểm Tâm Ngọt Hoa Anh Đào

Chương 17: Tiêu chuẩn của Đường tiên sinh



Lúc Đường Khách Ngọc chuẩn bị xuống đài lại bị MC gọi lại: "Đường tiên sinh, xin dừng bước."

Anh lễ phép nhìn cô ta: "Còn có chuyện gì sao?"

Lòng MC nhảy dựng, mặt mang nụ cười, hỏi chuyên theo chức nghiệp: "Hôm nay hiếm khi nhìn thấy anh, hiện trường lại có nhiều nữ sinh trẻ tuổi, xinh đẹp, ưu tú như vậy, tôi tin không chỉ riêng tôi mà các cô ấy nhất định cũng sẽ vô cùng tò mò, anh thích kiểu người như thế nào?"

Đường Khách Ngọc ghé sát vào microphone, ngữ điệu thong thả lại sợ bọn họ không nghe rõ: "Tôi thích người ngốc một chút."

Các cô gái ngồi trên ghế chờ mong lập tức há hốc mồm, kiểu thiếu gia nhà họ Đường thích thật đúng là... độc đáo.

MC cũng không biết nói tiếp như thế nào nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại kết thúc đề tài này: "Được rồi, vô cùng cảm tạ Đường tiên sinh nói ra tiêu chuẩn anh kén vợ, xin hãy xuống đài nghỉ ngơi, bây giờ mời hiệu trưởng Mã lên đài bế mạc."

Đường Khách Ngọc vừa mới ngồi xuống đã thấy anh mình ngả ra phía sau, cách toà còn ngó đầu qua đây: "Người ngốc làm em thích yêu cầu thật đúng là cao."

Nghe tiếng thì thầm một chút ở phía sau thì biết những đôi mắt nhìn chăm chú vào trên người thiếu gia nhà họ Đường của các cô gái buồn rầu bao nhiêu, dù sao lời nói của anh có độ nguy hiểm quá cao, giây tiếp theo thay đổi cũng có khả năng.

Đường Khách Ngọc nhướng mày vô cùng đắc ý: "Không khéo lại có người vừa vặn thích hợp."

Tuy rằng biết em trai phần lớn là làm chuyện không tốt nhưng trên vấn đề đứng đắn này sẽ không lừa ai, Đường Nghiên cười tủm tỉm nói với anh: "Có cần anh truyền thụ ít kinh nghiệm cho em không?"

Trong lòng Đường Khách Ngọc nghĩ, cái người từ cấp ba đến đại học cũng không theo đuổi được chị Tiêm Tiêm lại nói mơ sảng đi: "Lòng tốt miễn đi thôi, em sợ anh làm trở ngại chứ không giúp được gì."

Lời nói của em trai vô cùng có đạo lý, Đường Nghiên không còn lời gì để nói, Y Tiêm Tiêm nhìn lên trên đài, lặng lẽ nắm lấy tay an ủi anh ấy.

Đường Nghiên cao hứng trong nháy mắt, hai người nắm tay mãi cho đến khi hiệu trưởng Mã trên đài kết thúc diễn thuyết.

Buổi sáng lễ kỷ niệm đã kết thúc, bên ngoài đổ mưa phùn nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến bầu không khí, từng người mở ô ra đi ăn cơm trưa.

Giữa bóng người đông đảo Đường Khách Ngọc đi đến phía trái ngược, Đường Nghiên liếc mắt về phía sau một cái, chú ý thấy anh rời đi cũng không tìm hiểu em trai mình đi làm việc gì, quay đầu đi về nhà ăn cùng với các lãnh đạo của Nhất Trung.

Phương Tri Đồng ở trong thư viện dường như đang run tay, lấy Album ảnh của lớp 12 (3) trên kệ sạch.

Ảnh chụp, tên họ, cô lật qua từng trang, trên một tờ ở chính giữa bức ảnh thiếu niên cùng bức ảnh trong viện phúc lợi của cô giống nhau như đúc, bộ dáng ngũ quan góc cạnh mở ra đúng là người cô không thể quen thuộc hơn, tên họ cũng lộ ra, ba chữ "Đường Khách Ngọc" chiếu thẳng vào trong mắt.

Khi nhìn thấy đáp án cùng đáp án trong lòng nhất trí Phương Tri Đồng dường như không khắc chế được mà khóc, không tê tâm liệt phế, chỉ khóc rất bình tĩnh, rất khổ sở.

Vì sao cố tình cô quên đi, quên đi tất cả những gì trước kia, chuyện của anh cô đều đã quên đi tất cả không còn chút nào, lúc cô xa lạ nhìn tiên sinh như vậy anh khó chịu biết bao nhiêu.

Phương Tri Đồng có ý định bắt giữ tất cả chuyện liên quan trong trí nhớ nhưng chỗ trống ở một góc kia không tồn tại bất cứ thứ gì, bất luận là ký ức quen thuộc nào cũng không có.

Mười phú sau, Phương Tri Đồng nhìn chằm chằm bức ảnh, tất cả trong mắt trong lòng đều là Đường Khách Ngọc cất hồ sơ về chỗ cũ rồi chạy ra bên ngoài.

Bây giờ cô rất muốn gặp anh, rất muốn, rất muốn.

Ngoài cửa thư viện Đường Khách Ngọc đi lên lầu ba, đặt ô ở góc tường, trên hành lang yên tĩnh đến mức chỉ có bước chân anh.

Cô đang chạy, anh đang đi, hai người đồng thời gặp nhau lúc mở cửa, Phương Tri Đồng vốn đang khóc lại giơ lên nụ cười, nhào vào trong cái ôm của Đường Khách Ngọc, vô cùng giống một màn cô gái làm xong bài tập rồi chạy về phía anh 6 năm trước.

Bên ngoài trời mưa tối tăm cũng không ảnh hưởng đến đại sảnh sáng sủa một chút nào, thức ăn được bày biện chỉnh tề chậm rãi đợi khách hàng chọn lựa, Y Tiêm Tiêm không ăn mấy miếng rồi bưng ly rượu vang đỏ đi đến trước cửa sổ, chờ đợi điểm tâm ngọt âu yếm, thuận tiện thưởng thức cảnh trời mưa.

Không chỉ có chị ấy mà có không ít người bưng rượu vang đỏ nhẹ giọng nói chuyện với nhau, bắt đầu lộ ra mục đích đến đây lần này, phát triển quan hệ giữa người với người, trong đại sảnh này không ít thế gia có bối cảnh thâm hậu dắt lên một con đường còn hơn đường ra.

Thẩm Lộ không thích tụ tập, cũng ghét chỗ nhiều người, người đàn ông bên cạnh trông bình thường vẫn luôn lải nhải, mài mòn từng chút tâm tình tốt đẹp của cô ta, chỉ còn lại sự bực bội, ra khỏi nhà thì tính tình bùng nổ nội bộ biến mất sạch sẽ, nhát gan đến mức không dám lên tiếng bảo người đàn ông đáng ghét này tránh ra.

"Thẩm tiểu thư, nơi này rất nhàm chán đi, hay là đi cùng tôi đến "Luyến Đình", nơi đó miễn cưỡng có thể coi là nơi xem nhảy tuyệt hảo thuộc về riêng tôi, bình thường tôi đều không đưa người qua đó chỉ có khi gặp được người phụ nữ xinh đẹp giống cô như vậy mới có cơ hội đi cùng tôi." Hà Lâm giả vờ uống một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt đặt trên người cô ta, vừa nhìn đã biết đây là tiểu thư nhà giàu không thường ra ngoài, dáng người cũng không tồi, cơ hội đến.

Người này thật sự quá ghê tởm, kiên nhẫn của Thẩm Lộ hao hết, trầm mặt từ chối: "Xin lỗi, tôi không có thời gian."

Hà Lâm cũng không ngại thái độ của cô ta, da mặt dày kéo tay cô ta: "Aizz, làm sao sẽ không có thời gian chứ, tôi nhìn Thẩm tiểu thư vừa rồi đứng một mình hơn mười phút, rõ ràng chính là thiếu một hộ hoa sứ giả như tôi đây, thêm một người cũng tiện sẽ không có ai đến quấy rầy Thẩm tiểu thư."

Học sinh đi ra ngoài từ Nhất Trung không có người mặt dày vô sỉ như vậy, Thẩm Lộ vừa bị anh ta chạm vào thì cả người đều không thoải mái, dùng sức tránh thoát, muốn ném tay anh ta ra: "Buông ra!"

Cánh tay mềm mướt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cũng làm Hà Lâm có tâm tư khác, đầu óc nóng lên trực tiếp bắt lấy tay cô ta không chịu buông: "Thẩm tiểu thư nhỏ giọng chút, đã có người nhìn về bên này, làm ồn đến càng nhiều người hơn thì không tốt đâu."

Cô ta chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy, trong lòng Thẩm Lộ có chút hoả khí bay lên cũng không dám hất rượu vang đỏ của anh ta mà chỉ có thể cầm ly rượu cưỡng bách bản thân mình yên tĩnh: "Hà tiên sinh, tôi muốn đi vào nhà vệ sinh, phiền anh buông ra được không?"

Thật là một tiểu thư nhà giàu nũng nịu, anh ta đã sờ soạng như vậy cũng không dám phản kháng, không chọn sai mục tiêu nên Hà Lâm buông cô ta ra: "Thẩm tiểu thư nhớ trở về sớm chút, lâu quá thì tôi phải đến nhờ mọi người ở đây tìm bạn gái mình."

Thẩm Lộ quay người lại, tươi cười biến mất sạch sẽ, trầm mặt đi vào phòng vệ sinh, nước rất lạnh lại làm hoả khí của cô biến mất, bình tĩnh suy nghĩ đối sách.

Giáo dục Nhất Trung trước nay đều không kém, tu dưỡng tốt đẹp không nói sẽ ảnh hưởng đến mỗi một học sinh nhưng cũng không dạy ra được một học sinh kém như vậy, cô ta có thể khẳng định Hà Lâm không thuộc về Nhất Trung.

Thật sự thì Hà Lâm không phải học sinh tốt nghiệp ở Nhất Trung, lúc này anh ta chỉ cảm thấy may mắn khi tham gia một cuộc tụ hội trong tay con nhà giàu mình không muốn đến, mua được một cơ hội như vậy không vì điều gì khác mà chỉ muốn lừa vài vị tiểu đơn thuần, không ra khỏi nhà bao giờ, vừa đến thì anh ta đã theo dõi Thẩm Lộ, muốn bắt lấy trong đêm nay.

Nhưng nhìn thấy không ít nhân sĩ nổi danh trong giới xung quanh, Hà Lâm vẫn rất sợ không dám nhìn về phía Đường Nghiên và Y Tiêm Tiêm bên kia, hai người quá đáng sợ, vẫn nên đừng chọc, chỉ cần mang Thẩm Lộ đi, bắt được một máu thì anh ta sẽ bay lên cao.

Lại ở thêm vài phút thì Thẩm Lộ đã hoàn toàn yên tĩnh, nhớ đến trước khi đi vào cô thấy được phó hội trưởng hồi cấp ba - đại tiểu thư nhà họ Y, trong lòng có chủ ý.

Ra khỏi phòng vệ sinh cô ta cũng không nhìn Hà Lâm, cầm một phần điểm tâm ngọt giả vờ đi về phía cửa.

Hà Lâm bưng rượu vang đỏ đi theo, nghĩ thầm người phụ nữ này đang có chủ ý gì, bị anh ta coi trọng còn muốn chạy quả thực là nằm mơ.

Thẩm Lộ thoáng nhìn về phía sau, thấy anh ta đi theo trực tiếp xoay người bước nhanh đến bên cạnh Y Tiêm Tiêm, tránh ở phía sau chị ấy.

Trong lòng Hà Lâm sợ hãi cũng không chịu từ bỏ mục tiêu rất vất vả mới nhìn trúng này, còn rất lễ phép cười xin lỗi với đại tiểu thư nhà họ Y, vô cùng thuần thục nhập vai bạn trai: "Lộ Lộ, anh vừa rồi không gặp cô ta, em đừng tức giận, là anh không tốt, là anh không đúng, lòng anh thật sự chỉ có em chứ không có người khác."

Thẩm Lộ nhỏ giọng nói thầm: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thật là không biết xấu hổ."

Y Tiêm Tiêm lắc ly rượu vang đỏ như không nghe thấy cuộc đối thoạu của bọn họ, nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ chằm chằm.

Không để ý đến chính là tình huống tốt nhất, Hà Lâm cũng không muốn ở lại đây lâu, vừa chú ý Y Tiêm Tiêm vừa đi lên kéo cô ta: "Bên kia có bánh pie táo em thích ăn, mau đi qua cùng anh."

Thẩm Lộ sợ anh ta đến đây vẫn luôn trốn về sau, gót giày của Y Tiêm Tiêm vừa gõ sàn nhà thì Hà Lâm thu tay lại: "Lộ Lộ, còn không mau đến đây, Y tiểu thư đã tức giận rồi."

Y Tiêm Tiêm giống như bây giờ mới chú ý đến anh ta, cười một cái: "Giả bộ còn rất giống."

Bị chọc thủng trắng ra như vậy tuy Hà Lâm hoảng hốt nhưng trên mặt rất trấn định: "Lộ Lộ, nhìn xem đều tại em làm Y tiểu thư hiểu lầm."

Y Tiêm Tiêm uống một ngụm rượu vang đỏ cuối cùng nhấp môi cười: "Rất biết ăn nói, khó trách nói bậy bạ về tôi ở sau lưng không ít, đã từng kéo chân, đã từng sửa mặt gả vào nhà họ Đường, là Nghiên mù mắt mới cưới tôi, Kim Quyết là một trường cấp ba tốt, đáng tiếc, vẫn luôn có vài đồ vật âm phủ bò ra, không có chút nào giống hình người."

Hà Lâm có chút hoảng, đây không phải những lời anh ta nói khi say ở "Luyến Đình" sao, làm sao lại đến tai chị ấy: "Y tiểu thư, cô không muốn tôi mang Lộ Lộ đi cũng đừng vu hãm tôi như vậy, tôi chưa từng nói những lời đó."

Y Tiêm Tiêm tinh tế cười nhẹ nhìn anh ta: "Đổi trắng thay đen, không sợ tôi cáo trạng sao?"

Thủ đoạn của người phụ nữ này rất lợi hại, còn muốn cáo trạng với anh, Hà Lâm cứng cỏi giả vờ trấn định, cắn chết không thừa nhận: "Y tiểu thư nói đùa, những lời đó thật sự không phải tôi nói."

Anh ta lén quan sát xung quanh, chuẩn bị thoát thân, nếu không có cơ hội thì rời khỏi nơi này trước, lần sau tìm cơ hội tốt rồi ra tay.

Nhưng mà đáng tiếc là lúc này Đường Nghiên đi đến đây.

Y Tiêm Tiêm nhìn Đường tổng tài đi đến vô cùng tủi thân: "Nghiên, vị Hà tiên sinh này uống say phát điên, nghĩ em là người hầu của bọn họ, vừa rồi mắng em một trận còn bảo em đi bưng rượu vang đỏ cho anh ta."

Một ánh mắt của hai người đều biết đối phương nghĩ gì, Đường Nghiên hoàn toàn hiểu ý mà thu lợi trước, ôm lấy đại mỹ nhân hôn má chị ấy: "Chờ anh một chút, anh đi xử lý."

Anh ấy xoay người dùng tay mời Hà Lâm: "Hà tiên sinh, chúng ta đơn độc ra ngoài nói chuyện."

Hà Lâm nhìn người đàn ông rất thân sĩ trước mặt, cảm giác nguy cơ bay lên trong lòng, độ cảnh báo cả người đều kéo đầy chạy như điên ra ngoài.

Người khác không biết Đường Nghiên là người thế nào, anh ta còn không biết sao! Một người mặt người dạ thú! Không nhân từ nương tay với kẻ địch, cơ hội cầu xin cũng không có, hai người này chính là muốn chỉnh chết anh ta.

Hành động rất nhanh chóng, kết quả không lý tưởng, Mẫn Lạc ngoài cửa không khách khí như Đường Nghiên, trở tay đẩy cửa vào làm anh ta tiếp xúc thân mật với cánh cửa.

Nghe đi, âm thanh mượt mà cỡ nào.

Mẫn Lạc giơ cao tay reo hò: "Thật hay!"

Hà Lâm bị kéo đi, nguy cơ được giải trừ, Thẩm Lộ thò đầu ra nói cảm ơn với đại mỹ nhân: "Cảm ơn phó hội trưởng."

"Nghiên cũng hỗ trợ, không nói cảm ơn với hội trưởng cũ sao?" Y Tiêm Tiêm cũng cầu khen ngợi cho chồng mình.

Nhìn thấy Hà Lâm biến mất không thấy nữa, Thẩm Lộ hoàn toàn yên tâm, thè lưỡi nghịch ngợm: "Hai người ai với ai chứ, hội trưởng không phải cũng nghe cô sao?"

Làm sao còn rất không thèm để ý chuyện vừa rồi, thế này không tốt.

Môi Y Tiêm Tiêm khẽ nhếch, quyết định gõ gõ cô gái này một chút: "Đảo mắt đã quên chuyện này, Thẩm Lộ, lòng cô thật đúng là lớn, lần sau đừng nghĩ tôi sẽ cứu cô."

Phó hội trưởng nói năng chua ngoa, tâm mềm như đậu hủ này cũng dạy cô ta như vậy lúc học cấp ba, tự tin của Thẩm Lộ không đủ, nhỏ giọng giải thích: "Nơi này nhiều người như vậy, tôi không dám động thủ với anh ta, sợ ảnh hưởng thanh danh của cha tôi."

Nhà họ Thẩm tuy không nổi danh như nhà họ Y, nhà họ Đường, nhưng vẫn có thể xếp ở trên, cô ta không muốn động thủ, ngày mai các toà soạn lớn sẽ xuất hiện tin tức nhà bọn họ.

Sợ hãi chính là sợ hãi, còn chết không thừa nhận, Y Tiêm Tiêm lười vạch trần cô ta, đổi một phương thức khác an ủi cô ta: "Lúc học hành, chuyện khác người của cô còn nhiều hơn bây giờ vài lần, cha cô đều không có việc gì, chút sóng gió này cũng không thổi được ra bọt sóng."

Thẩm Lộ nhỏ giọng nói thầm, cãi lại vì chính mình: "Nào có! Lúc ấy tôi rất ngoan không có chuyện làm hỏng thanh danh của cha tôi, phó hội trưởng, cô cũng không thể oan uổng tôi."

Trốn học, đi net cũng không phải một mình cô ta trải qua, cũng coi như không khác người đi.

Điểm tâm ngọt được đưa lên, Y Tiêm Tiêm bưng một mâm, cầm dao nĩa: "Không nhớ à? Thư tình, lớp 11."

Thẩm Lộ hít một hơi, nhanh tay nhanh mắt múc một muỗng điểm tâm ngọt lấp kín miệng chị ấy: "Miễn bàn! Miễn bàn! Phó hội trưởng, vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên nói bừa, tôi xin lỗi cô."

Y Tiêm Tiêm ăn điểm tâm ngọt xong, ý cười nở rộ: "Lúc trước cha còn cho rằng hai người thích lẫn nhau đã thương lượng xong chuyện đính hôn của hai người với bác Thẩm, kết quả náo loạn chướng khí mù mịt, vẫn luôn trả lời người cầm thư tình của cô là người đưa thư chứ không phải người trong lòng cô."

Quay đầu nhìn lại Thẩm Lộ vẫn không thể thông suốt, lúc trước đến tột cùng là cọng dây thần kinh nào không đúng mà thư tình đưa cho Đường Khách Ngọc - một người lạnh lẽo, đáng sợ như vậy, làm sao lại động lòng nhỉ, động lòng đến bây giờ, trong lòng vẫn chỉ có anh như cũ.

Trên mặt cô ta luôn luôn không giấu được tâm tư, cái muỗng trong tay Y Tiêm Tiêm chạm vào ly một cái.

Tiếng leng keng thanh thúy, Thẩm Lộ nghe thấy lời nói của cô ta như xuyên qua thời không mà bay đến.

"Gương mặt kia, khá đẹp trai nhỉ."

"Ừm, đẹp."

Nhất kiến chung tình làm sao có thể khó coi chứ nhưng mà cô ta không dựa gần được "mảnh thế giới kia", nên chỉ có thể bỏ vào lòng mười mấy năm, yên lặng che giấu.

Thẩm Lộ trưởng thành, không chỉ có người cô ta càng nhát gan, cũng càng thêm nhân hậu, cảm thấy đặt Đường Khách Ngọc ở trong lòng, có thể thường xuyên nhớ đến, suy nghĩ đến một chút thì vậy cũng đủ rồi.

Nhưng mà nghe thấy trong thế giới của anh có người khác, cô ta vẫn rất khổ sở, thậm chí còn hy vọng cô gái kia biến mất, mình đến thay thế cô ấy, ở bên cạnh người mình thích.

Thẩm Lộ, làm sao mày có thể có lòng xấu xa đến vậy chứ, đó không phải thế giới của mày, cũng không phải người mày nên thích.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv