Sau khi tiếng nhạc triền miên vừa kết thúc, phòng ngủ yên lặng trong vài giây.
Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên nhìn nhau, cô cảm nhận được sự nghẹt thở như chết chóc trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Ánh trăng nửa đêm sáng ngời, treo ở bầu trời ngoài cửa sổ.
Nguyễn Hân khoanh tay nằm trên giường, quay mặt đỏ bừng lại vì xấu hổ, nhìn anh nhấc chân lên, kịp thời đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ, vẫy vẫy cánh tay, kéo rèm cửa, đôi mắt ngấn nước nhấp nháy một cách bất lực.
Anh vừa mới tắm xong, người dường như vẫn còn dính đầy hơi nước.
Nguyễn Hân buồn bực, cô thu lại ánh mắt không dám nhìn anh lần nữa, với chiếc điện thoại di động trên tay, cô định xóa đoạn video Vương Lê gửi cho mình để tiêu hủy bằng chứng.
Ngay khi ngón tay vừa chạm tới video, lòng bàn tay ấm áp của Phó Tư Nghiên đã nắm lấy mắt cá chân cô, Nguyễn Hân run rẩy cả người, điện thoại suýt chút nữa đã rơi xuống, cô đang định quay đầu lại nói chuyện với anh thì Phó Tư Nghiên đã cúi người ép xuống thân thể cô, Cả người cô đều bị phủ lên bởi cơ thể anh, bóng lưng phản chiếu ở đầu giường, bên tai truyền đến giọng nói giễu cợt, “Phó phu nhân à, mỗi ngày phu nhân đều xem những cái gì đây?”
Nguyễn Hân lỗ tai nóng rực, rụt cổ lại cổ lớn tiếng phủ nhận, “em chẳng xem gì cả.”
Dường như giọng nói càng lớn thì trên người lại càng mang đầy chính khí, hoàn toàn quên mất đoạn video chưa bị xóa có thể bị người ta vạch trần bất cứ lúc nào.
“Thật không? Đưa điện thoại cho anh xem nào.”
“Không đưa.” Cô cầm điện thoại bằng tay, đáng tiếc là tay chân nhỏ bé của cô ấy không thể kháng cự lại Phó Tư Nghiên. Phó Tư Nghiên trực tiếp dùng biện pháp cưỡng chế, giựt lấy điện thoại cô, liếc mắt nhìn người đã gửi video cho cô ấy, đó chính là Vương Lê, và anh biết rõ video này được quay khi nào, anh không thể không hiểu rõ hơn.
Nguyễn Hân sau khi bị giật đi điện thoại đã hoàn toàn từ bỏ việc tranh giành lại, lấy cả hai tay che tai lại làm thành động tác bịt tai.
Phó Tư Nghiên nhấp vào video, để hai tay cô xuống và phát nó ngay trước mặt cô.
Ánh trăng mờ ảo, bóng đèn mơ hồ.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng thở dốc khiêu gợi, Phó Tư Nghiên mặt tối sầm lại, anh thì thầm vào tai cô: ” Em xem những thứ này, sao không đến tìm anh, chẳng lẽ anh sẽ không thỏa mãn em sao? Hử?” Môi anh áp sát vào vành tai cô, và âm cuối của từ cuối cùng cất lên mang đầy từ tính mơ hồ.
Lỗ tai Nguyễn Hân ngứa ngáy do hơi thở anh phả vào, làm cô có chút bối rối, linh cảm dâng trào trong lòng, đỏ mặt giải thích: “ Em… đây không phải là cái em đang cần xem, là do Vương Lê gửi cho em.
Ai mà biết được Vương Lê và bạn trai cô ấy lại cắt ra những thể loại video như vậy
Họ không xấu hổ khi cùng nhau thảo luận về việc cắt thể loại video này sao?
Nếu biết trước như vậy cô nhất định sẽ không xem nó.
Biết trước cô cũng sẽ đeo tai nghe vào.
Cô giơ tay đẩy ngực anh, “Đừng nói như thể em đã làm chuyện đáng xấu hổ, chỉ là một đoạn video, một người trong sáng, tự nhiên lòng sẽ như nước tĩnh lặng, dù sao lòng em cũng như mặt nước tĩnh lặng, còn lòng anh có như mặt nước tĩnh lặng không thì em sao biết được.”
Cô cứ mãi giải thích. Phó Tư Nghiên nhếch mép cười và nói: ” Việc em lén xem video của anh thì tính sổ với em sau, bây giờ thì chúng ta còn có việc khác cần phải nói.”
Nguyễn Hân lo lắng hỏi: ” chuyện gì vậy?”
Trên tấm ga trải giường màu xám phủ đầy gấu bông, Phó Tư Nghiên xoa nhẹ ngón tay cái lên mắt cá chân của Ruan Xin, cơn ngứa run rẩy lan dọc làn da mềm mại.
Nguyễn Hân gập chân lại hơi run, chân không tách ra, sốt ruột nói: “Phó Tư Nghiên, anh buông ra.”
“Phó phu nhân, em còn nhớ thỏa thuận giữa chúng ta không?”
Đầu óc Nguyễn Hân trống rỗng, “ thỏa thuận gì cơ?”
Trong lúc giằng co, chiếc quần của cô bị tuột xuống một chút, để lộ bắp chân trắng trẻo và thon thả. Cổ họng Phó Tư Nghiên thắt lại, lòng bàn tay to giữ trên mắt cá chân của cô siết mạnh hơn.
Nguyễn Hân thuận tiện hất trượt những con gấu bông sang chỗ khác chất đống trên giường.
Chưa kịp phản ứng, cơ thể anh đã trùm xuống cô, Phó Tư Nghiên ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, dưới ánh đèn, đôi mắt sâu của anh nóng bỏng như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi, ngón tay anh mò mẫm từ từ mở quần áo của cô rồi ấn lên chiếc rốn nóng bỏng của cô, ” Phó phu nhân, em đã vượt qua ranh giới rồi.”
Cô … cô khi nào vượt qua giới hạn vậy?
Ngay cả khi có vượt qua ranh giới, cũng là do không cận thận mà vượt qua ranh giới, chẳng có gì là ý chỉ ám thị ngầm cho anh cả.
Nguyễn Hân vô thức quay đầu lại nhìn giữa giường, trước khi biết mình đã thực sự vượt qua ranh giới hay chưa, cô đưa tay mở tủ đầu giường và tìm thấy một hộp BCS vừa mua trong siêu thị.
Nguyễn Hân thật sự nhìn nó mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Không phải là anh đã nói là đêm nay không cần sao?”
Phó Tư Nghiên hôn nhẹ lên bờ môi cô, chỉnh cô: “ ý anh nói là sớm muộn gì cũng sẽ phải dùng đến thôi. ”
Nguyễn Hân đơn thuần nói: “ sớm muộn gì cũng dùng đến, chẳng phải là tạm thời chưa cần dùng sao?”
Phó Tư Nghiên mỉm cười, đôi môi dán lên vành tai cô, giọng nói mang theo từ tính giải thích: “ sớm muộn gì cũng dùng, có nghĩ là cả buổi sớm lẫn buổi đêm đều dùng được cả đó.”
“……”
Nguyễn Hân rùng mình, lồng ngực kịch liệt nhảy lên, ngón tay giật mạnh quần áo của anh, ” Lúc nãy do em mãi chụp hình gấu bông nên mới không cận thận vượt qua ranh giới, lần này có thể không tính được không?”
Phó Tư Nghiên phớt lờ và nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sâu thẳm, cô sợ hãi cắn chặt môi dưới, nâng mí mắt lên và nhìn anh với đôi mắt ngấn nước, giọng nói nhẹ nhàng và nịnh nọt. ” Em, em không nỡ cào anh, anh, anh đừng làm em đau. ”
Nói xong, cô trốn trong vòng tay anh xấu hổ, ngại không giám nhìn mặt anh.
Phó Tư Nghiên im lặng hai giây, một lúc sau gấu bông trên giường lần lượt bị ném ra khỏi giường, cô cảm thấy mình như bị nướng trên đống lửa, lật đi lật lại mà nướng, mồ hôi nhễ nhại, lại giống như bị vứt xuống nước, làm cho không có hứng thú nổi chỉ có thể ôm gối ôm duy nhất bên cạnh.
Dần dần ý thức mờ mịt, cô nghe thấy Phó Tư Nghiên hỏi: “Nguyễn Nguyễn là giọng nói của anh hay hơn hay giọng nói trong video dễ nghe hơn đây?”
Cô ôm eo anh, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong ngực anh, “Em không biết.”
Vai cô đột nhiên đau điếng bị anh cắn một miếng để trả thù.
” Của anh hay hơn.”
Sống lưng cô như kẹo bông, chỉ cần thả vào nước là tan ngay, anh muốn nghe gì cũng nói cho anh nghe, ngọt đến không thể ngọt ngào hơn nữa.
Khi đồng hồ báo thức reo đã là ngày hôm sau, Nguyễn Hân đang nằm trên cánh tay anh, mệt mỏi khắp nơi, không thể mở mắt.
Phó Tư Nghiên định đứng dậy lấy điện thoại di động tắt đồng hồ báo thức. Một làn hơi mát lạnh phả vào chăn bông. Nguyễn Hân sững sờ nhận ra người bên cạnh sắp rời đi, đột nhiên đưa tay chặn eo anh lại và nói với giọng nụng nĩu ” đừng mà.”
Hai từ này tối hôm qua Phó Tư Nghiên không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi. Anh nhìn xuống thì thấy cô gục đầu vào ngực mình, tưởng rằng cô vẫn đang ngủ, do ngủ nói mớ, anh nhẹ nhàng lấy cánh tay ra.
Nguyễn Hân cau mày, lại nói thêm lần nữa ” đừng mà “.
Đây đúng là không muốn đến mức nào mà ngay cả trong mơ cũng nói đừng mà.
Phó Tư Nghiên tức giận bóp dái tai cô, ” đừng gì chứa?”
Nguyễn Hân co người lại khoan thai xuống giường, nửa khuôn mặt vùi vào cánh tay anh, nhẹ giọng nói: “Đừng dậy, ngủ thêm xíu nữa đi. ”
Phó Tư Nghiên sững sờ, có chút nịnh nọt sủng ái cô, vốn tưởng tối hôm anh nửa dỗ nửa gạt để ăn cô sạch sẽ, hôm nay cô dậy sẽ đá cho anh không còn mặt mũi, không ngờ chính cô lại chủ động ôm mình không buông.
Đồng hồ báo thức đã dừng ước chừng tí nữa nó sẽ đổ chuông trở lại.
Anh nhìn chằm chằm vết hôn chằng chịt trên xương quai xanh của cô, đưa tay ôm lấy cô, cúi người hôn lên má cô, hơi thở ấm áp, “không nỡ rời anh à?”
Nguyễn Hân mím khóe môi không nói, mắt vẫn không chịu mở, thân thể trong chăn bông bị anh lột sạch đêm qua không mặc gì, Phó Tư Nghiên cố ý khống chế bản thân không nghĩ nhiều, ở bên cạnh cô một lát. Trong suốt thời gian, đồng hồ báo thức không ngừng vang lên, lại ngừng kêu, cô gần như tỉnh táo lại, chỉ là không muốn mở mắt.
Chăn bông thật ấm áp, ta không muốn anh rời khỏi giường, muốn cứ thế yên tĩnh ngủ thêm một hồi.
Có lẽ là do đã quan hệ thân mật chạm da thịt, hoặc là không biết bắt đầu từ khi nào cô đã quen việc dựa dẫm vào anh, chỉ cần chưa mình chưa đến bước đường cùng cô đều cảm thấy không có lý do gì để nhờ vả anh, cô sợ nhất là cảm giác xa lạ với người mình thân thiết và tin cậy nhất, vậy thì cô thà rằng chưa bao giờ có được.
Phó Tư Nghiên nghiêng nửa người lên, ôm eo cô, hôn nhẹ lên vai cô, một lúc sau, anh đột nhiên nhấc chăn lên lật lại. Nguyễn Hân sửng sốt, ôm lấy cánh tay anh núp sau cánh tay. ” Đừng mà, em mệt rồi. ”
Đã ngủ một giấc rồi, mà vẫn mệt.
Phó Tư Nghiên biết cô đang cố ý nói bừa, nhìn dấu vết trên người cô, anh biết tối hôm qua anh đã hơi tàn nhẫn, anh nâng khuôn mặt trắng bệch của cô nói: ” Không cho anh làm, cũng không chịu cho anh đi, đúng là đồ vô lại mà. ”
Nguyễn Hân khoát tay anh, ” Anh đừng nhúc nhích, ngủ thêm tí nữa.”
Cô nhắm mắt lại muốn ngủ, Phó Tư Nghiên cố ý trêu chọc cô, ” Nguyễn Nguyễn, anh phải đi làm đây. ”
Nguyễn Hân cong người, nhắm mắt ngáp dài, hỏi: ” Không đi có được không? Hôm nay em sẽ không đi làm nữa.”
Phó Tư Nghiên cười nói: ” Em không đi làm, anh cũng không đi làm thì làm sao nuôi em đây? ” Tay anh sờ lên bụng cô, “Làm sao nuôi được Thông Thông và Lăng Lăng đây?”
Còn ở đó Thông Thông với cả Lăng Lăng, anh mua biết bao nhiêu là BCS, thậm chí còn không có kế hoạch có con sớm như vậy.
Nhưng chính mình đã bị đuổi việc không cần đi làm nữa, anh quản lý cả một tập đoàn, công việc luôn bận rộn, không nhàn rỗi như mình.
Nói xong đoạn đối thoại này cô cũng tỉnh táo lại rất nhiều, vừa mở mắt ra đã thấy thân trên anh chi chít những vệt dài, ngực bị xước vài dấu ngón tay, không sâu nhưng rất chói mắt. Cô không nhớ mình đã cào khi nào, cô nóng mặt, thu tay về che ngực, lật người lại, quay lưng về phía anh, khẽ nói: “Vậy anh mau dậy đi làm đi.”
Dáng vẻ lật mặt chối không nhận tội này của cô làm Phó Tư Nghiên tức giận đến nhe răng, anh nhấc chăn đứng dậy khỏi giường lấy điện thoại.
Nguyễn Hân nghĩ rằng anh sắp đứng dậy, quay lại nhìn anh thì thấy Phó Tư Nghiên đang cầm trên tay chiếc điện thoại di động, vòng eo rắn chắc đầy vết xước, đôi mắt đen láy đang cười nhìn cô.
Nguyễn Hân mặt lập tức đỏ bừng, “Tại sao anh lại không mặc quần áo! ”
Môi Phó Tư Nghiên khẽ cong lên, anh gửi một tin nhắn cho Vạn Kỳ, tắt điện thoại và ném nó sang một bên, anh lại mở chăn bông, chui vào, nắm lấy eo cô bằng một tay bắt chước giọng điệu của cô, ” Tại sao em lại không mặc quần áo! ”
“………”
Nguyễn Hân cắn môi và trừng mắt nhìn anh.
Phó Tư Nghiên ôm cô vào lòng, Nguyễn Hân hỏi, ” Anh không đi làm à?”
Phó Tư Nghiên cười nói: ” Em đã cầu xin anh đừng đi rồi, thì đương nhiên anh sẽ không đi.”
“Ai, là ai cầu xin anh đừng rời đi cơ?”
Phó Tư Nghiên gõ ngón tay lên eo cô, cô nhạy cảm co rút lại, lại bị anh đè xuống, ẩn ý đe dọa, ” Lại không thừa nhận lời nói thật?”
Nguyễn Hân lập tức nghĩ đến cách anh buộc mình phải nói ra “sự thật” đêm qua, trái tim thắt lại, khóe môi mím lại giả vờ bình tĩnh, cằm cô vô thức nhếch lên.
Phó Tư Nghiên biết quá nhiều về việc cô luôn giả vờ bình tĩnh, anh vuốt vuốt eo cô.
Nguyễn Hân cười khúc khích, phá vỡ sức mạnh trong một giây, cô xoay người lại với nở nụ cười.
” Phó Tư Nghiên, anh đang làm gì vậy.”
Phó Tư Nghiên bắt lấy cô và hôn lên môi cô một lúc lâu, hôn đến mức môi cô tê dại, da thịt kề sát vào cô, cô có thể cảm nhận được trái tim anh đang đập mạnh mẽ.
” Nguyễn Hân, anh yêu em, em có yêu anh không?”
Nguyễn Hân hô hấp không ổn định, tránh đi đôi mắt bốc lửa của anh, “Làm sao đột nhiên nói thế này, anh thật là tê chết mất.”
Phó Tư Nghiên mờ mịt nhìn cô chằm chằm, một lúc sau, Nguyễn Hân đưa tay lên che đôi má nóng bừng của cô, giọng nói trầm và kiên định.
“Có thể em, còn yêu anh hơn so với những gì em nghĩ.”
Phó Tư Nghiên nằm cùng Nguyễn Hân trên giường một lúc, Nguyễn Hân lại ngủ thiếp đi, Phó Tư Nghiên cẩn thận đặt đầu cô xuống lên gối, kéo cánh tay ra rồi đi xuống nhà bếp.
Nguyễn Hân tỉnh dậy, mở mắt ra đã không thấy Phó Tư Nghiên đâu cả, tưởng anh lén dậy đi làm trong lúc mình ngủ say, bụng thì đói cồn cào muốn ăn cơm, chân tay đau nhức không muốn dậy, cũng không biết là do mình đang đạo đức giả không, sau khi thân mật xong lại nằm một mình trong căn phòng trống, có cảm giác cô đơn thật khó tả.
Đàn ông toàn là cái móng lợn to tướng, mặc quần vào thì không nhận ra người nữa, chỉ bít đến mình thoải mái cũng không hỏi xem cô như thế nào.
Khi Phó Tư Nghiên mở cửa bước vào, anh nhìn thấy Nguyễn Hân đang cuộn tròn trên giường, trên tay ôm chăn bông che gần hết khuôn mặt, ánh mắt lấp lánh như sắp khóc, khi nhìn thấy anh bước vào, anh ngây người hơi choáng váng. Vẻ mặt đau buồn và bi thương trên khuôn mặt như bị bỏ rơi vẫn chưa thể thu lại được.
Phó Tư Nghiên đi tới, cúi người hôn lên mặt cô, xoa xoa tóc cô càng thêm rối tung, “Sao vậy? sao lại bày ra vẻ đáng thương rồ