Sáng sớm khi Nguyễn Hân thức dậy đã sắp 8 giờ rồi, góc còn lại
của cái giường đã sớm không còn bóng người, mở điện thoại lên, trên màn hình điện thoại đã hiển thị tin nhắn của Phó Tư Nghiễn gửi cho mình.
{Chào buổi sáng, trong phòng bếp có bữa sáng, em nhớ ăn.}
Dì Huỳnh mỗi ngày đều có nấu bữa sáng, anh ấy nhắc như vậy, chắc bữa sáng là do anh ấy tự tay làm, Nguyễn Hân đã soạn được hai chữ cảm ơn để gửi, nhưng nghĩ lại, lại sửa thành được rồi.
Trả lời tin nhắn xong, đến phòng vệ sinh tắm rửa, xuống lầu thì thấy dì Huỳnh đứng ở phòng khách với vẻ mặt buồn bã.
“Dì Huỳnh, dì sao thế?”
Dì Huỳnh nghe được, bèn ngước đầu lên, gượng cười và nói: “Hân Hân dậy rồi à, buổi sáng Tư Nghiễn đã làm bữa sáng cho con, để dì bưng ra cho con.”
Nguyễn Hân ừ một tiếng, ngồi ở bàn ăn đợi bữa sáng.
Phần ăn bữa sáng không nhiều, nhưng vừa đủ cho Nguyễn Hân ăn, cô ấy lấy điện thoại lên chụp liền mấy tấm cho bữa sáng, đúng lúc chuẩn bị ăn, ánh sáng vừa hay rọi vào dì Huỳnh, đôi tay của dì ấy cuộn tạp dày, sắc mặt áy náy, nhờ Nguyễn Hân hỏi đi hỏi lại nhiều lần, dì ấy mới buồn lòng mà nói ra, có phải bữa sáng dì ấy làm không được ngon nên đại thiếu gia chê, mới tự tay làm bữa sáng.
Cả đại thiếu gia cũng đã nói ra, dì ấy tự trách mình đã phụ lời căn dặn của lão gia, không chăm sóc tốt cho đại thiếu gia và bà, còn nói dì ấy làm bữa sáng không bắt mắt, mỗi ngày đều là các món như bánh bao trứng, Nguyễn Hân cũng không thể đăng hình lên trang cá nhân rồi.
Nguyễn Hân nhìn vào đôi mắt chứa đầy nước đổ ra không ngừng, dở khóc dở cười, lập tức đứng dậy an ủi dì.
“Dì Huỳnh, dì đừng nói như thế, bữa sáng dì làm rất ngon, dì đã nấu ăn được mấy chục năm rồi, Tư Nghiễn làm sao nấu ăn ngon bằng gì được, chỉ tại có lúc con thấy chồng người ta làm bữa sáng cho vợ ăn nên mới đòi anh ấy nấu cho con ăn thôi.”
Cô ấy nói linh tinh với vẻ mặt nghiêm túc, dì Huỳnh nghe rồi hết khóc cười lại, nói “Đúng đúng đúng, có phải bọn trẻ các con gọi cái này là bữa sáng tình yêu không?”
Nguyễn Hân ngại ngùng gật đầu, dì Huỳnh biết được Phó Tư Nghiễn làm bữa sáng không phải vì chê mình, mà là vì tình cảm vợ chồng với Nguyễn Hân, cả người bước đi nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nguyễn Hân ăn xong bữa sáng, gửi hình cái dĩa không cho Phó Tư Nghiễn, sau đó mới lấy túi đến công ty.
Khi Nguyễn Hân nhìn thấy chỗ làm của mình, rồi đơ một hồi, nghi ngờ bản thân có phải đã đi lộn không, ghế của cô ấy đã được đệm thêm
một tấm đệm bông màu trắng, trên bàn làm việc cũng được bày trí thêm hai bình hoa sứ, trong bình cắm hai bó hoa tươi, với có một cái bánh kem anh đào hương phomai nhỏ.
Nhìn thấy cái bánh kem nhỏ này thì Nguyễn Hân đã biết là kiệt tác của ai làm rồi, cô ấy bỏ túi xuống và kêu Vương Lệ “Lệ Lệ.”
Vương Lệ lập tức dựng bút và đứng dậy, đi đến trước mặt cô ấy, nói “Chị Hân.”
Nguyễn Hân nói: “Những thứ này đều là chị làm cả?”
Vương Lệ nói một cách nịnh bợ: “Đúng vậy, chị Hân, thời tiết ngày càng lạnh, cái sofa này quá cứng cũng quá lạnh, em sợ chị ngồi không thoải mái, hai cái bình hoa này là tối qua em đặt ở tiệm hoa, đều là cái tươi nhất, nếu chị không thích, em có thể giúp chị đặt lại hai bó khác, chị thích loại hoa nào thì em đặt loại hoa đó cho chị.”
Nguyễn Hân: “……”
Cô này uống nhằm thuốc rồi ư?
“Mấy cái này bao nhiêu tiền, chị chuyển khoản cho em.”
“Không cần không cần, chị tuyệt đối không được chuyển khoản lại
cho em, đây đều là em tự nguyện, là niềm vinh hạnh của em.” “……”
Lý Thu Mạn ở bên cạnh nghe được việc này, cười khinh một tiếng, ăn nói kỳ quặc: “Có một số người nhìn bề ngoài thì băng thanh ngọc khiết, bên trong không biết đã nhận được bao nhiêu lễ lộc rồi.”
Câu nói này chỉ cần là người sáng mắt đều biết là đang nói Nguyễn Hân, dạo gần đây cô ấy vì việc bám theo Nguyễn Thư Nhã đã trở thành trò cười của cả công ty, cách ăn nói cũng chua chát hơn nhiều, Nguyễn Hân cúi đầu gửi thư cho Phó Tư Nghiễn, không hơi đâu để ý cô ấy.
Vương Lệ đột nhiên chỉ vào Lý Thu Mạn nói: “Mới sáng sớm, cô ăn nói linh tinh ai đấy?”
Lý Thu Mạn bị cô ấy chửi đơ luôn, cả nhân viên công ty đều ngại nhìn Vương Lệ.
Thức tập sinh này, gan to vậy?
Lý Thu Mạn không nghĩ đến sẽ bị một thực tập sinh chửi, khuôn mặt u ám trợn mắt nhìn Vương Lệ, Vương Lệ chẳng hề sợ gì mà liếc mắt lên.
Nguyễn Hân thấy phản ứng kỳ lạ này của cô ấy, nói được vài ba câu thì nghe được chuyện từ miệng cô ta nói tối qua cô ấy thấy mình và Phó Tư Nghiễn nắm tay đi dạo trên phố.
Cả ngày, Nguyễn Hân đều nghe được những lời nịnh bợ của Vương Lệ, nhắc nhở hết mấy lần cũng không có tác dụng.
Hạ Y Đồng tan làm ở gần đây hẹn Nguyễn Hân tối nay đi chơi, cô ấy gửi cho Phó Tư Nghiễn một tin nhắn, được biết Phó Tư Nghiễn tối nay không có ở công ty tăng ca thì từ chối Hạ Y Đồng.
Hạ Y Đồng: [Trọng sắc khinh bạn]
Nguyễn Hân hồi lại cái mặt cười rồi bắt đầu dọn đồ tan ca.
Về đến nhà, Phó Tư Nghiễn vẫn chưa về, dì Huỳnh xin cô ấy cho nghỉ
buổi tối nay vì nhà dì có việc, phải về nhà sớm, Nguyễn Hân cũng không hỏi dì việc gì thì đồng ý rồi.
Hơn nửa tiếng sau, Phó Tư Nghiễn về nhà, hai người cùng nhau xuống phòng bếp ăn cơm, Phó Tư Nghiễn vào phòng sách của anh ấy làm việc, Nguyễn Hân ngồi trên ghế sofa dùng điện thoại nhắn tin với Hạ Y Đồng, dì Huỳnh vẫn chưa đi, rửa chén xong lại bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, nói dì ấy có nấu canh cho Phó Tư Nghiễn để trong nồi, đợi canh nấu xong dì sẽ đi.
Phó Tư Nghiễn công việc bận rộn, có khi ăn cơm cũng không có thời gian, dì Huỳnh thường nấu canh cho anh ấy uống.
Lúc 8 giờ rưỡi hơn, dì Huỳnh bưng canh ra, đang chuẩn bị đem lên cho Phó Tư Nghiễn, đi đến bậc cầu thang đột nhiên xoay đầu nhìn Nguyễn Hân: “Hân Hân, con có thể giúp gì đem canh lên cho Phó Tư Nghiễn được không?”
Nguyễn Hân dạ rồi bước qua bưng chén canh, dì Huỳnh cảm ơn liên tục, nhanh chóng cởi tạp dày ra và căn dặn: “Cái này nhất định phải để Tư Nghiễn uống lúc nóng, Tư Nghiễn tháng này hay đi công tác, khó lắm mới về một lần, con phải canh nó uống hết đó, tốt cho sức khỏe, nếu không qua hai ngày nó lại phải đi công tác nữa rồi.”
Nguyễn Hân nghe được lời nói của dì Huỳnh và hiểu dì Huỳnh lo lắng cho Phó Tư Nghiễn đi công tác không thể tự lo tốt cho bản thân, canh lúc anh ấy ở nhà thì bồi bổ cho anh ấy.
“Được, con sẽ đưa cho anh ấy uống.”
Trong phòng sách, Phó Tư Nghiễn đang xem văn kiện, Nguyễn Hân bưng canh đến trước cửa phòng và rõ cửa.
Phó Tư Nghiễn tưởng là dì Huỳnh, đầu cũng không ngẩng, chỉ nói mời vào.
Nguyễn Hân bưng canh bước vào, trước bàn sách, Phó Tư Nghiễn mặc một bộ áo sơ mi trắng, cúi thấp đầu, mi mắt khẽ cúi xuống, chân mày đậm trên mặt anh ấy, tập trung cao độ làm việc, Nguyễn Hân đi đến bên cạnh anh ấy, Phó Tư Nghiễn ngửi thấy mùi hương của cô ấy, ngước đầu từ văn kiện lên nhìn cô ấy.
Nguyễn Hân bưng canh đến trước mặt anh ấy, nói: “Nhà dì Huỳnh có việc gấp nên cần về trước, nhờ em đưa canh lên cho anh uống.”
Phó Tư Nghiễn để canh qua một bên. Nguyễn Hân hỏi, “Không uống sao?” “Đợi một lát uống.”
Xương tay dài của anh ấy trên tư liệu chuyển động, tay cầm cây bút duyệt văn kiện, Nguyễn Hân vốn không định làm phiền anh ấy làm việc, nhớ đến lời căn dặn của dì Huỳnh, bưng chén canh lên, “Tốt nhất vẫn nên để lúc nóng uống, nguội rồi không tốt cho dạ dày.
Hình như Phó Tư Nghiễn rất bận, không có thời gian uống chén canh bổ đó, nói: “Để đó trước đi.”
“Không được, em phải xem anh uống hết, anh uống hết thì em ra ngoài, chỉ mất một phút thôi.”
Nguyễn Hân thấy anh ấy không hề đụng vào chén canh, trực tiếp bưng chén canh đó đến miệng anh ấy, “Nhanh, dì Huỳnh nấu hết mấy tiếng rồi, không được phụ lòng tốt của dì ấy, không cần anh dùng tay, mở miệng là được rồi.”
Phó Tư Nghiễn ngước đầu nhìn cô ấy, đuôi mắt Nguyễn Hân cong cong, “Uống đi.”
Ngũ quan của Nguyễn Hân rất tinh tế, trang điểm xong nhan sắc động lòng người, khi để mặt mộc thì da trắng nõn nà, đôi mắt long lanh, trên má có hai núm đồng tiền, trong khí chất tao nhã mang thêm chút hoạt bác.
Dưới sự hối thúc của Nguyễn Hân thì Phó Tư Nghiễn đã mở miệng ra, Nguyễn Hân đưa cao tay lên và thuận lợi cho vào miệng anh ấy, chớp mắt cái là xong, một chén canh đã hết sạch trơn, Nguyễn Hân đã thuận tay rút một tờ khăn giấy nhét vào tay anh ấy, lộ ra cái cười mãn nguyện, “Được rồi, lau lau miệng, nhiệm vụ dì Huỳnh giao cho đã hoàn thành, anh tiếp tục công việc đi.”
Phó Tư Nghiễn hơi nhíu mày, bậm môi, “Đây là canh gì?”
“Canh dưỡng dạ dày á, dì Huỳnh cho anh đó, nói là anh thường đi công tác, nhân lúc hai ngày nay anh ở nhà phải tẩm bổ kỹ lưỡng cho anh.”
Phó Tư Nghiễn nghe lời của cô ấy, gác văn kiện qua một bên, đứng dậy và đi ra ngoài.
Bộ dạng kì quặc của Nguyễn Hân đi theo sao anh ấy, “Gì thế? Mùi vị của canh không ngon sao?” Không đến nỗi tệ chứ, tài nghệ của dì Huỳnh trước giờ đều rất tốt mà
Phó Tư Nghiễn xuống lầu trực tiếp vào phòng bếp, mở nồi canh ra, dì Huỳnh gấp rút đi ngay, các nguyên liệu còn dư trong nồi còn chưa xử lý, Phó Tư Nghiễn lấy muỗng vớt ra thì thấy dưới nồi có nhân sâm và lộc nhung.
Phó Tư Nghiễn đưa muỗng cho Nguyễn Hân xem, giọng nói nặng nề, “ Nguyễn Nguyễn, đây chính là canh dưỡng dạ dày mà em nói sao?”
Nguyễn Hân nhìn kỹ những thứ bên trong, ngạc nhiên nói: “Này…này là…” bổ thận tráng dương mà.
Chương 41.3
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Phó Tư Nghiễn ngước xuống nhìn cô ấy, ánh mắt mờ nhạt không rõ.
Nguyễn Hân cảm thấy ánh mắt này của anh ấy chắc chắn là đang nghĩ mình cố ý chọc anh ấy, liền gấp rút giải thích: “Dì…Dì Huỳnh, lúc dì Huỳnh đưa em là canh tẩm bổ cho cơ thể, em không nghĩ nhiều.” Làm ra những việc hiểu lầm này, Nguyễn Hân cúi đầu che mặt, không dám nhìn anh ấy.
Phó Tư Nghiễn bỏ muỗng vô lại nồi, chỉnh lại cái nút trên cổ áo sơ mi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào da mặt trắng nõn của cô, đi từng bước từng bước về phía cô ấy.
Nguyễn Hân bị ánh mắt rực lửa đó của anh ấy làm hoảng, cơ thể lùi về sau một cách cứng nhắc, lui đến khi lưng đụng phải bàn nguyên liệu, không còn chỗ lui, Phó Tư Nghiễn đứng trước mặt cô ấy, đưa cánh tay lên bàn nguyên liệu, dùng nguyên người để bao phủ cô ấy, cong người đến trước mặt cô ấy, cười thầm nói: “em cho anh uống loại canh này, có phải đang ám chỉ điều gì không?”
Ám chỉ điều gì?
Nghe hiểu ý của anh ấy, Nguyễn Hân sợ, gương mặt đỏ ửng nói: “Em không có.”
Đầu mũi vương vấn mùi đàn ông nồng nàn, mi mắt của Nguyễn Hân rung cằm cập, tim đạp như sét, mặt của Phó Tư Nghiễn đột nhiên hạ thấp xuống, mắt nhìn vào môi của anh ấy như gần rớt vào mặt cô ấy, Nguyễn Hân thuận tay mò được một cái nắp nồi che lại thân trước, tội nghiệp mà nói: “Phó Tư Nghiễn, em thật sự không biết dì Huỳnh nấu cho anh loại canh đó, em tưởng là loại canh dưỡng dạ dày bình thường nên mới nưng cho anh.”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Phó Tư Nghiễn thả tay trái của cô ấy ra, nựng lên mặt cô ấy, một lời cũng không nói thì quay người rời khỏi phòng bếp.
Nguyễn Hân không ngờ anh ấy tha cho mình dễ như vậy, có chút bất ngờ, nhìn chằm bóng lưng của anh ấy, cô ấy gãi đầu rồi đi sau anh ấy, nhẹ nhàng mà nói: “Cái kia…Anh có sao không? Cơ thể có phản ứng gì không, có nóng không?”
Phó Tư Nghiễn dừng lại ở trước cửa phòng sách, nói: “Không có gì, anh còn việc phải xử lý, em về phòng nghỉ ngơi đi.”
Anh ấy lại gỡ thêm hai cái nút áo, để lộ xương quai xanh gợi cảm.
Nguyễn Hân cắn môi, đề nghị: “Hay là để em ra ngoài xem có bán canh đậu xanh không, em nghe nói canh đậu xanh có thể hạ nhiệt trong người.” Nguyễn Hân ngõ ý muốn cứu vớt.
“Không muốn phát sinh chuyện gì thì về phòng.”
“……?”
Nguyễn Hân cần 2 giây để hiểu lời của Phó Tư Nghiễn nói, dưới bàn
chân như được chét dầu lên mà chạy về phòng ngủ.
{Tình huống cấp bách, tình huống cấp bách, em để nhằm canh bổ thận tráng dương thành canh dưỡng dạ dày mà uống.}
Nguyễn Hân về phòng thì cầm điện thoại nhắn tin cho Hạ Y Đồng.
Ba giây sau, Hạ Y Đồng trực tiếp gọi qua.
Nguyễn Hân bắt máy, bên kia truyền lại giọng nói đầy nghi vấn của
Hạ Y Đồng, “Làm gì mà có việc lấy canh bổ thận tráng dương xem thành canh dưỡng dạ dày được chứ?”
Nguyễn Hân đem chuyện xảy ra lúc nãy kể lại với Hạ Y Đồng, Hạ Y Đồng nghe xong liền cười lớn một trận, “Bão mẫu nhà bạn có độc hay sao, đàn ông 30 mạnh như hổ, chồng của bạn còn chưa đến 30 tuổi, đang từ giai đoạn sói phát triển thành hổ, nghĩ kiểu gì mà cho anh ấy nấu loại canh đó.”
Nguyễn Hân giải thích: “Đồ bổ đều do ba chồng tặng, có thể là do ông nôn muốn bồng cháu nên đã nói với dì Huỳnh cái gì đó, cũng là vì tôi sơ ý quá rồi, lúc dì Huỳnh nói nhân lúc Phó Tư Nghiễn hai ngày nay ở nhà nên tẩm bổ cho anh ấy thì tôi phải nghĩ đến lúc trước ba chồng có cho một ít thuốc bổ thận khí, nhưng mà lúc này những thứ này đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là loại canh này uống vô sẽ không sao chứ?”
Hiện giờ cô ấy chỉ hy vọng công dụng của mấy nhân sâm và lộc nhung đó đều là do chịu tác động từ bên ngoài, thực tế không có tác dụng gì hiệu quả.
Hạ Y Đồng: “Không đến nỗi sẽ xảy ra chuyện gì, nhiều lắm chỉ là thú tính trổi dậy, chịu khó làm thêm vài trận trên giường thôi.”
Nguyễn Hân tự an ủi bản thân nói: “Chỉ là một chén canh bổ thôi mà, chắc không nhất thiết phải lên giường mới giải quyết được.”
Hạ Y Đồng cười nhạo một tiếng, “Chồng của bạn 10 đến 15 ngày mới về nhà một lần, lại bị người vợ hiền của anh ấy tự tay cho uống canh bổ tăng cường tinh lực, đại bổ nguyên khí, có người đàn ông nào có thể nhịn nổi chứ, nếu như vậy mà anh ấy cũng không ép cô lên giường đến khóc, tôi cũng nghi ngờ sức khỏe anh ấy không ổn rồi.”
Nguyễn Hân đầu óc trống rỗng.
Hạ Y Đồng cổ vũ cô ấy, “Đi đi, Pikachu.”
Nguyễn Hân khóc không ra nước mắt, “Bạn nói nếu tôi khóa cửa
phòng ngủ không cho anh ấy vào thì sao nhỉ?”
“Vậy bạn cũng quá tàn nhẫn rồi đấy, làm sao có thể để người đàn
ông đang cần gấp nhốt ở ngoài cơ chứ, nhưng mà bây giờ tình hình bên bạn sao rồi?”
Chương 41.4
“Tôi ở phòng ngủ, anh ấy ở phòng sách làm việc.”
Hạ Y Đồng đột nhiên cười lên, “Nếu anh ấy đã không có phản ứng gì, vậy bạn còn nghĩ gì nữa chứ, thì xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi.”
Nguyễn Hân thở dài, bên Hạ Y Đồng có người kêu cô ấy, sau đó thì nghe cô ấy nói có chút việc, phải đi quay thêm một cảnh phim nữa.
Nguyễn Hân cúp máy, ngồi trên giường được một lúc rồi lấy đồ ngủ đi tắm.
Tắm xong bước ra, Nguyễn Hân đắp mền nằm trên giường, nhìn chằm chằm cái cửa phòng, như mọi thường bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, hai mắt của cô ấy bắt đầu cụp xuống, lúc gần vào giấc ngủ, cô ấy bỗng nhiên ngồi dậy.
Cô ấy vẫn chưa thể ngủ được.
Lỡ cô ấy ngủ rồi, canh bổ thận tráng dương trong người Phó Tư Nghiễn khởi tác dụng, thú tính bộc phát không nhịn được thì sao.
Cô ấy ngồi trên giường một hồi, vẫn không yên tâm Phó Tư Nghiễn, xuống giường mang dép.
Cây đèn bên ngoài chưa mở, cô ấy dùng màn hình điện thoại soi đường, nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng sách của Phó Tư Nghiễn, cửa phòng sách không có đóng chặt, từ khe cửa chiếu ra những đường sáng nhẹ.
Cô ấy từ từ đi qua đó, thông qua khe hở mà nhìn vào trong.
Cái ghế ở trước cái bàn sách không có người ngồi, trong tầm nhìn hạn hẹp đó cũng không thấy bóng dáng của Phó Tư Nghiễn, cô ấy đẩy cửa mạnh thêm chút nữa mới thấy anh ấy đứng bên trái góc phòng trước kệ sách, trong tay cầm một quyển sách, cái bóng dưới đất rất dài.
Anh ấy hơi nghiêng đầu xuống, tay áo của áo sơ mi được gấp đến khuỷu tay, để lộ bắp tay cuồn cuộn, có mái tóc ướt rối bù trên trán, so với bộ dạng tỉ mỉ thường ngày thì hôm nay anh ấy phóng túng hơn nhiều.
Nguyễn Hân nhạy cảm phát hiện ra, bộ quần áo anh ấy đang mặc hiện tại khác với lúc nãy, tóc cũng chỉ mới khô có một nửa, đây là bộ dạng mới tắm xong không lâu mà.
Không phải là tắm nước lạnh đấy chứ? Cái thời tiết này mà tắm nước lạnh rất dễ bị cảm lạnh.
Tâm trí Nguyễn Hân rối bời, có chút áy nấy, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn xuống dưới, nhìn vào háng của anh ấy, xem anh ấy có bị nóng rực không.
Phó Tư Nghiễn phát hiện cô ấy đang nhìn lén mình, bỗng nhiên nghiêng đầu lại, nhìn cô ấy bằng ánh mắt nghi ngờ.
Nguyễn Hân giật mình, gấp rút thu lại ánh nhìn của mình, ngước đầu lên, cười ngại ngùng, lỗ tai có chút nóng lên.
“Em làm gì ở đó?”
Nguyễn Hân điều chỉnh lại tư thế, dựa vào cánh cửa nói: “Em ngủ không được nên đi lòng vòng.”
Phó Tư Nghiễn tít mắt, đôi mắt sâu lắng nhìn cô ấy như có thể hiểu thấu lòng cô ấy vậy.
“Đi lòng vòng đến phòng sách của anh sao?”
Nguyễn Hân cười và nói bừa “đúng vậy, những chỗ khác đèn đều đã tắt, chỉ có chỗ này còn sáng đèn nên em đi vô đây thôi, haizzz, phòng sách của anh sửa lại cũng khá tốt đó, em có thể vèo xem không?’
Phó Tư Nghiễn đặt sách vào kệ tủ, đi về bàn ngồi, nói: “Phòng ách của em được xây giống của anh.”
“……”
Nguyễn Hân bị anh ấy nói trúng, mặt dày đi vào trong, giả bộ nghe không hiểu ý đuổi khách của anh ấy.
Phó Tư Nghiễn kệ cô ấy, cúi đầu tiếp tục công việc, không để ý cô ấy.
Nguyễn Hân đi một vòng trong phòng sách, có lúc lén nhìn anh ấy, có thể là số lần cô ấy nhìn lén quá nhiều, vào lúc nhìn lần thứ 20 của cô ấy, phát hiện chiếc ghế không có người, trên đầu bị cái bóng che mất, đôi mắt sâu lắng nhìn cô ấy.
“Em xem xong chưa”
Nguyễn hân dựa vào kệ sách, cảm thấy ánh mắt anh ấy nhìn cô như ngọn lửa, có thể là vì cô luôn nhớ đến chén canh bổ đó, làm cô ấy án tính bán nghi, sợ anh ấy không biết lúc nào sẽ biến thành con ác quỷ, cô ấy liếm môi, ngước đầu nhìn lên, làm lộ phần da cổ trắng nõn và hỏi: “Anh khát không, em rót ly nước lạnh cho anh uống nha?”
“Không khát.”
“Vậy anh có nóng không, nhiệt độ thời tiết này cũng khá cao đó.”
Không đợi Phó Tư Nghiễn trả lời, Nguyễn Hân đi lấy đồ điều khiển máy điều hòa, tít tít tít mấy lần, nhiệt độ điều hòa đã được điều chỉnh đến 20°C, như vậy, néu như anh ấy nóng cũng sẽ thấy đỡ được chút.”
Su khi cô ấy chỉnh nhiệt độ xong, quay người lại, một luồng gió lạnh từ máy điều hòa thổi trúng cô, làm cô hắt hơi, Phó Tư Nghiễn vẫn đứng ở đó, biểu thị một lời khó nói hết, lấy cái điều khiển từ tay cô ấy rồi tắt luôn máy điều hòa.
“Haizzz, đừng tắt, anh không nóng sao?”
Nguyễn Hân muốn giật lại cái điều khiển, Phó Tư Nghiễn cầm tay cô ấy lại, bàn tay ấm áp nhưng vô cùng mạnh của anh ấy, cơ thể anh ấy có hơi gần cô ấy, giọng trầm ấm nói “Sao em không đi ngủ, đứng trước mặt anh đi qua đi lại, là đang hi vọng anh nóng sao?”
Hơi thở anh ấy thở vào cổ cô ấy, như có dòng điện chạy qua, Nguyễn Hân bỗng thẳng lưng, hương thơm nhè nhẹ của anh ấy bay qua mũi của cô ấy, khiến cô ấy đột nhiên cảm thấy mình đang nóng dần lên.
Chương 41.5
Cô ấy hít thật sâu và nói: “Hôm nay em bị mất ngủ nên ngủ không được.”
“Ừ?” Phó Tư Nghiễn đá lông nheo.
“Nghe nói vận động giúp ích cho giấc ngủ, em có muốn cùng anh vận động một chút không?”
Cô ấy chống cằm, đôi mắt long lanh nhìn anh ấy một cách chân thành, bên dưới gân cổ dài đó là bộ xương quai xanh tinh tế, bộ áo ngủ đã che đi thân hình tuyệt vời của cô ấy, lộ đôi chân trần trắng nõn, mi mắt cong cong như đang quyến rũ anh ấy vậy.
“Em muốn cùng anh vận động không?”
Cánh tay của Nguyễn Hân đặt trên ngực của anh ấy, tư thế tình tứ, đoán được chắc chắn anh ấy đã hiểu sai ý của mình, bậm lại khóe môi, hé lên nụ cười thuần khiết của cô ấy.
“Đúng rồi, chạy bộ một hồi, mệt rồi sẽ ngủ ngon hơn.” Nguyễn Hân chỉ hướng của phòng tập thể hình, hối thúc và nói “ đi đi mà.”
Phó Tư Nghiễn nhìn say đắm cô ấy một khoảng thời gian, cũng ngay lúc Nguyễn Hân tưởng anh ấy sẽ từ chối cô ấy, anh ấy buông tay cô ấy ra, mặt không cảm xúc mà xoay lưng đi ra ngoài.
Nguyễn Hân đứng yên một chỗ, Phó Tư Nghiễn đi đến bên cạnh cánh cửa và quay đầu nhìn cô ấy một cái và nói: “không phải muốn vận động sao?”
Vận động?
Anh ấy chấp nhận rồi?
Đôi mắt Nguyễn Hân phát sáng, trả lời rằng: “Đến đây.”
Trong phòng tập thể hình các loại dụng cụ tập nào cũng có, Nguyễn Hân bình thường cũng chưa hề bước đến đây, cô ấy từ nhỏ đã không thích vận động, hồi đi học kiểm tra chạy bộ 800m là nỗi sợ của cô ấy, hôm nay vì muốn Phó Tư Nghiễn vận động đến hết sức nên cô ấy cũng liều luôn.
Dưới sự đề nghị của cô ấy, hai người bắt đầu chạy bộ trên máy.
Hai mươi phút sau, mồ hôi của Nguyễn Hân chảy như mưa, Phó Tư Nghiễn bên cạnh thì thoải mái, không hề có áp lực gì.
Nguyễn Hân dừng lại, hai tay chóng eo, cả khuôn mặt đỏ ửng.
Phó Tư Nghiễn nói: “Em mệt rồi, về phòng ngủ đi.”
Nguyễn Hân tinh thần bồn chồn nhìn anh ấy: “Em không mệt, em một chút cũng không mệt, tiếp tục.”
Nguyễn Hân gắng gượng, mồ hôi trán không ngừng chảy, máy chạy bộ được chỉnh đến tốc độ chậm nhất, cô ấy vẫn cảm thấy quá nhanh rồi, không thể không phàn nàn thần thái bình thường của Phó Tư Nghiễn đang chạy bộ trên máy.
Không hổ danh là người đàn ông đã uống canh bổ thận, chạy lâu như vậy rồi vẫn không mệt.
Phó Tư Nghiễn liếc nhìn ánh mắt oán trách của cô ấy rồi cười mỉm.
Tốc độ máy chạy bộ của anh ấy là do cô ấy chỉnh, gần như là tốc độ gấp đôi tốc độ của cô ấy, vốn vĩ muốn cho anh ấy mệt cả người, nhưng không nghĩ đến là anh ấy không có hề hứng gì mà cô ấy gần như mất cả nửa mạng sống.
Cô ấy hít thở thật sâu, trong lòng tự cổ vũ cho mình.
Tôi không mệt, tôi không mệt, tôi nhất định phải tiêu hao hết thể lực của anh ấy.
Nguyễn Hân nhấc chân lên, trong vô thức nhấc chân lên theo cường độ của Phó Tư Nghiễn, quên đi tốc độ chạy chậm của mình, một bước đi không vẫn, xém chút là bị trượt té.
Máy chạy bộ đã dừng lại, eo của cô ấy nhỏ như cái khuỷu tay, Phó Tư Nghiễn ôm cô ấy từ máy chạy bộ xuống ghế ngồi, cả người Nguyễn Hân nằm lên ghế, sức cùng lực kiệt, cảm thấy bản thân đến một ngón tay cũng nhấc lên không nổi.
Phó Tư Nghiễn đứng trước mặt cô ấy, hỏi: “Em về phòng ngủ không?”
Cô ấy lắc Đầu và nói “Không được, bây giờ em không muốn đi đâu hết, em nghỉ một chút.”
Phó Tư Nghiễn đi lấy nước ấm cho cô ấy, đi đến chỗ cô ấy ngồi, nhìn thấy Nguyễn Hân đã nhắm mắt, hít thở đều đặn, mồ hôi ở khắp mặt, gương mặt đỏ hồng, cô ấy đã vào giấc ngủ.
Điện thoại được cô ấy để ở một bên bỗng rung và kêu lên, Phó Tư Nghiễn thấy cô ấy chau mày, giống như bị đánh thức, anh ấy vươn tay đến cúp máy.
Một giây sau, nhạc chuông lại một lần nữa vang lên, Phó Tư Nghiễn nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến.
Đồng Đồng.
Là Hạ Y Đồng.
Anh ấy cầm theo điện thoại đi ra ngoài bắt máy.
Phía bên kia lập tức truyền lại tiếng một người phụ nữ nói chuyện không ngừng: “Alo, Hân Hân, phim của tôi đã quay xong rồi, tình hình bên bạn sao rồi, Phó Tư Nghiễn có bộc phát thú tính không?”
Nói xong cô ấy lại cười, “Lúc nãy không bắt điện thoại của tôi có phải là đã có thời gian vui vẻ bên nhau rồi không, alo, sao bạn không nói gì đi, tính hiệu không tốt sao, nghe không được tôi nói gì sao?”
Phó Tư Nghiễn bình tĩnh tự giới thiệu “Tôi là Phó Tư Nghiễn”
Âm thanh ríu rít của Hạ Y Đồng đã dứt, một lúc sau, cô ấy hoảng loạn nói: “Phó Tư Nghiễn, Phó…Phó tiên sinh”, tại sao lại là anh, Hân Hân đâu?”
Phó Tư Nghiễn nói: “Cô ấy ngủ rồi, nếu không có việc gì gấp thì ngày mai tôi kêu em ấy gọi lại cho cô.”
Ngủ rồi ư, vừa nãy không phải còn lo lắng đã cho Phó Tư Nghiễn uống canh bổ sao? Sao lại ngủ sớm thế?
Phó Tư Nghiễn còn bắt máy giùm bạn ấy.
“Vậy bạn ấy không sao chứ?”
“Cô ấy mới vừa cùng tôi vận động xong nên đang rất mệt.”
Hạ Y Đồng: “…”
Xin lỗi, đã làm phiền.