Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 35



Đuôi mắt của Phó Tư Nghiên lại khẽ cong lên một chút, niềm vui trong ánh mắt càng đậm hơn, thấy khóe miệng hắn nhếch lên, mặt Nguyễn Hân đột nhiên nóng ran, nghi ngờ phải chăng mình đã nói sai, không cẩn thận đồng ý lời tỏ tình của hắn.

Nghĩ một hồi, hình như cũng không nói gì cả, hai người họ trước đây mỗi người nằm một bên giường. Khi ngủ cô cũng xem như khá là ngoan, chắc sẽ không đến mức lăn đến chỗ của hắn.

Cô nhắc nhở: “Tôi chỉ đồng ý là sẽ xem xét thôi.”

Phó Tư Nghiên ‘ừ’ một tiếng, cười nói: “Tôi biết.”

Nhưng vẫn cười tươi như vậy, có vẻ như cô đã đồng ý một nửa.

Cô liếc nhìn cốc sữa đã đặt trên bàn trà bên cạnh rất lâu, thấy đã nguội rồi liền đi tới cầm cốc nói với Phó Tư Nghiên: “Anh ngủ trước đi, tôi xuống dưới lấy cho anh cốc sữa nóng.”

Phó Tư Nghiên: “Không cần, em đã mệt cả ngày rồi, đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.”

Nguyễn Hân nói: “Hôm nay Vạn Kỳ đã gửi bảng lịch trình của anh, tôi thấy ngày mai anh phải dậy sớm ra sân bay, anh hay mất ngủ, sữa có thể giúp anh ngủ ngon hơn.”

Phó Tư Nghiên khẽ cười, nói: “Ngủ không ngon là bởi trong lòng có chuyện phải nghĩ đến, có một cách còn giúp ngủ ngon hơn sữa.”

Chuyện mà hắn đang nghĩ đến lúc này đó chính là có thể theo đuổi cô ấy rồi.

Nguyễn Hân có vẻ cũng hiểu được ẩn ý của hắn, cúi đầu nói: “Hay cứ uống sữa giúp ngủ ngon đi.”

Cô nhanh chân chạy ra khỏi phòng, khi chạy đến cửa thang máy, quay đầu nhìn lại cánh cửa khi mình chạy ra đã tiện tay đóng lại, sờ sờ khuôn mặt đang nóng ran của mình, thấy hơi xấu hổ rồi xuống lầu.

Người làm ban nãy đem sữa lên cho cô vẫn ở trong bếp chưa rời đi, Nguyễn Hân nhờ cô ấy hâm lại sữa rồi để mình mang lên phòng.

Phó Tư Nghiên vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, cầm lấy cốc sữa, cúi đầu uống một hơi là hết, nói: “Sao ngọt thế?”

Nguyễn Hân nghĩ lại cảnh tượng người làm hâm lại sữa, rất thành thực trả lời hắn: “Ngọt lăm sao? Hình như tôi cũng không nhìn thấy đầu bếp cho thêm đường, tôi xuống dưới nhắc bọn họ, sau này làm đồ ăn thì cẩn thận hơn nữa, không được cho thêm quá nhiều đường.”

Vì ông nội bị bệnh tai biến nên không thể ăn đường, vì thế toàn bộ đầu bếp nhà họ Phó đã thay hết một lượt, bây giờ đều là những người chuyên làm món ăn thanh đạm. Bình thường đun sữa cũng rất ít khi cho đường. Hai người họ khi về nhà lớn ăn cơm cùng ông nội cũng như vậy, chỉ sợ là khi nấu ăn, đầu bếp quen tay cho thêm đường vào thức ăn của ông nội mà ông thì đã kiêng đường lâu lắm rồi, nên kể cả khi ăn thấy vị ngọt ông cũng không nói, có khi còn ăn thêm vài miếng.

Nguyễn Hân có chút lo lắng về việc bình thường người làm vì chiều ông nội nên khi đun sữa cho ông sẽ giấu giếm cho thêm đường, cuối cùng thành ra không để ý quen tay cho thêm đường vào sữa của bọn họ. Chuyện này không thể xem nhẹ, sắc mặt cô nghiêm lại, chuẩn bị xuống nhà nói chuyện với người làm ban nãy.

Phó Tư Nghiên nói: “Không phải đường do đầu bếp thêm vào.”

“Đường không phải do đầu bếp cho vào?” Nguyễn Hân nhìn hắn khó hiểu, sữa là do đầu bếp làm, không phải do cô ấy thêm vào thì là ai.

Phó Tư Nghiên “ừ” một tiếng, nói một cách nghiêm túc: “Bởi vì đường trong sữa là “đường vợ”.

Nguyễn Hân khựng lại, khuôn mặt cũng ửng đỏ theo, trừng mắt nhìn hắn: “Đường vợ cái gì chứ? Mấy ngày này anh ngủ không ngon nên sinh ảo giác phải không, anh mau đi ngủ đi.”

Nguyễn Hân túm lấy cái gối trên giường ném vào người hắn, thấy dáng vẻ cười cũng như không của hắn, cô liền tránh né ánh nhìn, hắng giọng một tiếng, tỏ vẻ dọa dẫm: “Bây giờ anh vẫn chưa đạt chuẩn đâu, nếu còn gọi vợ bừa bãi, tôi sẽ trừ điểm của anh.”

“Bao nhiêu điểm thì đạt chuẩn?”

“Một trăm.”

“Thế giờ tôi được bao nhiêu?”

“Âm mười.”

Phó Tư Nghiên khẽ nhếch môi: “Tại sao lại là số âm?”

Nguyễn Hân nhìn dáng vẻ buồn bực của hắn, trong lòng cười thầm: “Vì anh gọi bừa tôi là vợ, trừ điểm.”

Hiếm hoi Phó Tư Nghiễn mới so đo tính toán với cô, tiếp tục hỏi: “Không phải lần sau mới trừ điểm sao?”

Nguyễn Hân khí thế: “Tôi đổi ý rồi, lần này trừ điểm luôn, không được sao?”

Phó Tư Nghiên: “…”

“Tôi phải làm gì mới được cộng điểm?”

“Xem tâm trạng tôi đã, nếu tôi vui thì anh làm gì cũng được cộng điểm, còn nếu không vui thì anh làm gì cũng trừ điểm. Bây giờ tôi muốn anh đi ngủ ngay, nếu anh còn không ngủ, tôi sẽ trừ điểm.”

Phó Tư Nghiên cười ấm áp: “Được thôi, nghe lời vợ, đi ngủ.”

Hắn nằm lên giường, kéo chăn che kín người.

“Vừa nãy nói không được tùy tiện gọi vợ, trừ điểm.”

Phó Tư Nghiên nhắm mắt nhưng vẫn lớn tiếng đáp lại: “Trừ đi, nghe vợ hết.”

“…”

Khóe miệng Nguyễn Hân dao động, thấy hắn nhắm mắt rồi, không tiếp tục chủ đề này với hắn nữa, lấy quần áo ngủ đi vào nhà tắm.

Phó Tư Nghiên thực sự rất mệt, khi Nguyễn Hân tắm xong bước ra thì hắn đã ngủ rồi, cô nhẹ nhàng trèo lên giường, nằm gọn sang phía bên phải.

Vì lời tỏ tình quá đỗi đường đột của Phó Tư Nghiễn nên đầu óc cô bây giờ rất tình táo, cô nhẹ nhàng xoay người nhìn Phó Tư Nghiễn.

Chăn hắn đắp lên người phẳng phiu, tướng ngủ rất đẹp.

Trông dáng vẻ này chắc sẽ không đạp lung tung.

Nguyễn Hân nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi lung tung một lúc, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy đã hơn mười giờ, lật chăn bước xuống giường, điện thoại nhận được mấy tin nhắn wechat của Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên: “Tôi xuất phát rồi.”

“Chuẩn bị lên máy bay.”

“Đến rồi.”

Nguyễn Hân cầm điện thoại vuốt màn hình gõ chữ: “Vâng. Chú ý an toàn.”

Khi soạn xong tin đang chuẩn bị gửi đi, cô ngừng lại, nghĩ ngợi một lúc rồi xóa mấy chữ ‘Chú ý an toàn’ đi.

Nguyễn Hân: “Vâng”.

Trả lời tin nhắn xong cô liền ném điện thoại lên giường rồi đi vào nhà tắm, hôm nay cô chỉ xin nghỉ nửa ngày, chiều cô đã hẹn với Hàn Nhiệm Bân ký hợp đồng.

Chuyện của Nguyễn Thư Nhã cuối cùng vẫn là Từ Lam ra mặt giải quyết. Vốn dĩ Nguyễn Thư Nhã không thuộc công ty có máu mặt, trước đây công ty quản lý đối đãi đặc biệt cũng là do kiêng dè thân phận của cô. Sau khi thân thế của cô bại lộ, đãi ngộ trong công ty cũng giảm đi rất nhiều, Từ Lam đích thân đi tìm người phụ trách công ty quản lý của cô, cũng chẳng cần thủ tục lằng nhằng gì bên kia nhanh chóng đồng ý với Từ Lam chấm dứt hợp đồng.

Suy cho cùng, cùng trực thuộc một công ty, Từ Lam có địa vị rất cao trong giới, thể diện vẫn cần phải giữ. Có điều trong thời gian này Nguyễn Hân luôn giúp đỡ chăm sóc lão gia, rất nhiều việc đã bị dồn lại một đống, bây giờ lão gia cũng xuất viện rồi, cô mới có thể yên tâm xử lý công việc.

Ký hợp đồng với Hàn Nhiệm Bân rất thoải mái, đối phương không cần cô phải đến mà tự mình lái xe đến nhà họ Phó, mang theo một thùng đồ đến thăm lão gia. Có điều tinh thần ông nội không được tốt, khi cậu ta đến ông vẫn còn đang ngủ nên không gặp được.

Nguyễn Hân đưa hợp đồng, cậu cũng không xem, cứ thế đặt bút ký tên luôn.

Nguyễn Hân hỏi: “Cậu không xem nội dung hợp đồng mà cứ thế ký, không sợ tôi lừa cậu sao?”

“Với quan hệ của tôi và anh Nghiên, chị dâu có thể lừa tôi sao?”

Nguyễn Hân cười, nghĩ ra Hạ Y Đồng rất thích cậu ta, hỏi: “Tôi có một người bạn rất thích cậu, cậu có thể ký tên giúp tôi được không?”

“Chị dâu khách sáo quá, đương nhiên là được rồi.”

Thái độ của cậu ta lúc này so với lúc từ chối chụp ảnh bìa trước đây quả thực là một trời một vực, Nguyễn Hân còn nghi ngờ không biết có phải cậu ta đã biến thành người khác không.

Hàn Nhiệm Bân ngồi trên sô pha, nhìn thấy ánh mắt đánh giá của cô, liền ngồi ngay ngắn hơn một chút: “Ký tên thì phải ký vào đâu?”

“Ký vào ảnh của cô ấy đi, cậu chờ chút, tôi cho người đi in mấy bức ảnh của cô ấy.”

Ở nhà lớn cô không có tấm ảnh nào của Hạ Y Đồng, nhưng trong điện thoại có lưu ảnh của cô ấy, cô chọn vài tấm hình mà mình cho là đẹp, gọi quản gia đến, nhờ ông ấy đi in ảnh.

Trong nhà có máy in, ảnh nhanh chóng được in ra, Nguyễn Hân đưa ảnh cho Hàn Nhiệm Bân ký, nói: “Fan nữ theo đuổi thần tượng thích ký tên như thế nào tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi nghĩ chắc là cậu biết.”

Hàn Nhiệm Bân nhìn Hạ Y Đồng trong bức ảnh, đơ ra một lúc, sự ngạc nhiên trong ánh mắt cũng nhanh chóng thu lại, “ừ” một tiếng, nói: “Tôi biết.”

Cậu để hình lên bàn rồi lấy bút ký tên.

Trước đây Nguyễn Hân đã nói chuyện với cậu vài lần, nên cũng không xem là người lạ, thuận miệng nói: “Ghi cả tên của cô ấy lên nữa, như thế mới nhìn ra là ký tên tặng cho cô ấy. Cô ấy tên là Hạ Y Đồng.”

Cái tay ký tên của Hàn Nhiệm Bân không ngừng lại, Nguyễn Hân nhòm lên xem, thấy cậu đang viết một tràng trên tấm ảnh.

Hàn Nhiệm Bân – gửi tặng Cô gái bé nhỏ Hạ Y Đồng đáng yêu, tốt bụng, hoạt bát, xinh đẹp.

Chữ được viết ngay ngắn chứ không phải kiểu ký ngoáy chớp nhoáng đến người thường cũng không nhận ra được mà cậu hay ký trong những trường hợp khác.

Hàn Nhiệm Bân ký liên tiếp vài bức, mỗi bức hình là một lời khen ngợi khác nhau.

Tôi cứ tưởng người hâm mộ bây giờ theo đuổi thần tượng thì hay khen thần tượng, còn bọn cậu làm thần tượng, nói chuyện cũng ngọt ngào như vậy sao?

Hàn Nhiệm Bân đóng nắp bút: “Người ta thật tâm thật lòng thích tôi, tôi cũng nên đáp lại, để cô ấy biết, tình cảm của chúng tôi là từ hai phía.”

Nguyễn Hân không hiểu lắm chuyện của giới người hâm mộ, thu lại tấm ảnh mà cậu đã ký, cười nói: “Chắc hẳn không phải tất cả người hâm mộ đều được đãi ngộ như này, có thể nhận được kiểu ký tên như này có được tính là đãi ngộ VIP không?”

Hàn Nhiệm Bân: “Tôi chỉ ký đúng một lần như này thôi đấy.”

Nguyễn Hân: “Thế hả? Vậy tôi sẽ nói như thế với Đồng Đồng, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui.”

Cô lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh gửi sang cho Hạ Y Đồng.

Gần đây Hạ Y Đồng có nhận một bộ phim mới, mặc dù đất diễn không nhiều nhưng cũng xem như là diễn viên có tên được gọi, không thấy trả lời cô, có lẽ là đang bận.

Khi Hạ Y Đồng thấy ảnh, gọi video call cho Nguyễn Hân thì cũng đã chín rưỡi tối rồi, cô tham gia đóng một bộ phim cổ trang, tạo hình tóc trên đầu còn chưa gỡ xuống, điện thoại vừa được nhận, cô liền hỏi dồn dập: “Tấm ảnh đó là thế nào vậy?”

Nguyễn Hân: “Là Hàn Nhiệm Bân viết đấy.”

Hạ Y Đồng: “Đương nhiên tớ biết là anh ấy viết, tớ nhận ra nét chữ của anh ấy, ý của tớ là những lời trên đó, có phải là do cậu bảo anh ấy viết không?”

“Không phải”. Nguyễn Hân nhớ lại lời mà Hàn Nhiệm Bân nói lúc chiều, nói: “Tớ cũng không hiểu lắm mấy người theo đuổi thần tượng như cậu thích kiểu ký tên như thế nào nên để cậu ta tự viết, những lời khen ngợi cậu đều là do cậu ta tự viết đấy. Chắc là khi nhìn thấy cậu trong ảnh thì thấy cậu xinh đẹp. Hơn nữa cậu ta còn nói, người ta thực sự thích tôi thì tôi cũng phải đáp lại, để cô ấy biết rằng tình cảm của chúng tôi là đến từ hai phía.”

Đôi mắt Hạ Y Đồng đột nhiên rơi ra vài giọt lệ, Nguyễn Hân giật cả mình.

“Đồng Đồng, cậu sao vậy, sao đột nhiên lại khóc.”

Hạ Y Đồng gạt nước mắt nói: “Không có gì, chỉ là kích động quá, hóa ra anh ấy đối xử tốt với fan như vậy.”

Nguyễn Hân: “Không phải, cậu ta nói chỉ ký đúng một lần này thôi, những người khác đều không được.”

Hạ Y Đồng ôm lấy điện thoại, quỳ xuống đất không nói gì nữa.

Nguyễn Hân thấy tâm trạng cô không ổn, hỏi: “Cậu đâu rồi, có ai bắt nạt cậu sao?”

“Không có, chỉ là tớ vui quá, tớ thích anh ấy mấy năm rồi.”

“Hay là hôm khác tớ hẹn cậu với cậu ta cùng đi ăn?”

Hạ Y Đồng lắc đầu từ chối: “Không cần.”

Bên đó có người gọi Hạ Y Đồng, có vẻ như là phải tiếp tục quay phim, Hạ Y Đồng vội vội vàng vàng nói với cô một câu rồi cúp máy.

Nguyễn Hân vẫn cảm thấy phản ứng của Hạ Y Đồng khác với bình thường, đang nghĩ thì điện thoại reo lên.

Phó Tư Nghiên: “Vừa nãy phục vụ khách sạn mang sữa đến cho tôi, không ngọt.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv