Trình Sưởng “Ừm”, lại hỏi: “Ngươi biết bao nhiêu về chuyện của Phương gia năm đó?”
“Điện hạ đang hỏi Phương Viễn Sơn?” Chu Tài Anh hỏi.
“Tiểu nhân không rõ chuyện Phương gia lắm, tiểu nhân chỉ nhớ Phương Viễn Sơn từng làm ở chùa Minh Ẩn. Sau khi vụ án ở chùa Minh Ẩn xảy ra, Phương Viễn Sơn thăng chức vào Lễ Bộ chỗ phụ thân của ta.”
Trình Sưởng gật đầu. Thấy Chu Tài Anh đã uống hết trà, hắn cầm ấm trà định rót thêm. Ai ngờ Chu Tài Anh giật mình lùi ra sau vì hành động này của hắn, hoảng hốt nhìn hắn một lúc mới phản ứng kịp, hóa ra Trình Sưởng chỉ muốn rót trà cho mình, lập tức đặt chén trà xuống, kinh sợ chắp tay áo cúi xuống: “Tiểu nhân có thể tự làm, không, không dám làm phiền điện hạ.”
Thấy bộ dạng này của hắn, Trình Sưởng nghi ngờ trong lòng.
Lẽ ra hắn, Dư Lăng và Chu Tài Anh quen biết từ nhỏ, cho dù trưởng thành cũng không nên xa cách như vậy, nhưng tại sao ở trước mặt hắn, Chu Tài Anh luôn tự xưng mình là “tiểu nhân”?
Trình Sưởng chợt nghĩ, bất kể là Tông Thân Vương, Tông Thân Vương phi, hoặc là gia tướng và kẻ sai vặt trong vương phủ, nếu nhắc tới chuyện thuở nhỏ trước mặt hắn, cùng lắm là nhắc tới Dư Lăng, ngoại trừ Thái Hoàng Thái Hậu, chưa ai nhắc tới Chu Tài Anh.
Trình Sưởng mơ hồ cảm thấy không ổn, đang định hỏi, võ vệ vừa đi hỏi thăm tin tức đã trở lại.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng, nhất thời không kịp hành lễ, nói thẳng: “Điện hạ, bệ hạ biết Vệ đại nhân điều tra vụ án đẫm máu ở chùa Minh Ẩn đã lần ra Uyển tần, đang nổi trận lôi đình ở Văn Đức Điện, nói rằng muốn cách chức và hỏi tội Vệ đại nhân, ngài mau đến Văn Đức Điện để cứu đại nhân đi!”
Trình Sưởng vừa nghe vậy, đứng dậy ngay lập tức.
Hiện tại Vệ Giới đã mất sự tín nhiệm của Chiêu Nguyên Đế, vốn dĩ đã từ bỏ việc điều tra vụ án ở chùa, nếu hắn không bảo Vệ Giới thử tìm xem mối quan hệ giữa việc Phương Viễn Sơn thăng chức và vụ án ở chùa Minh Ẩn, Vệ Giới sẽ không phát hiện trường hợp của Uyển tần.
Nói đến cùng, Vệ Giới bị hỏi tội là vì hắn.
Trình Sưởng không kịp nghĩ nhiều, chỉ nói với Chu Tài Anh: “Ngươi theo ta đến Văn Đức Điện diện thánh.” Cất bước ra phía ngoài ngay lập tức.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, hoàng hôn đang đến gần, nắng xuân vừa mới thoát khỏi tầng mây dường như rất trân trọng khoảnh khắc trước khi mặt trời lặn, cố gắng hết sức để tỏa ra ánh sáng chói mắt, chiếu rọi mặt đất mênh mông với sự rực rỡ.
Trình Sưởng bước nhanh trên lối đi từ nội nha thông ra ngoại nha, đột nhiên cảm giác có gì đó kỳ quặc.
Hắn đột ngột dừng lại, hỏi võ vệ đi theo bên cạnh: “Làm thế nào mà ngươi nghe tin Vệ đại nhân bị hỏi tội nhanh như vậy?”
“Thuộc hạ còn chưa tới Văn Đức Điện, một tiểu thái giám quen với Hoàng Thành Ty chạy tới nói với thuộc hạ.”
Chỉ là một tiểu thái giám?
Nhưng mối tình lén lút giữa Chiêu Nguyên Đế và Uyển tần là bí mật không thể cho ai biết, vì sao một tiểu thái giám lại biết?
Hơn nữa, đêm hôm qua Chu Tài Anh mới đến Hoàng Thành Ty tìm Vệ Giới để thẳng thắn, trong nội nha của Hoàng Thành Ty toàn là người của Vệ Giới, hắn cũng nói, Chiêu Nguyên Đế không có đôi mắt có thể nhìn xa ngàn dặm và đôi tai nghe những âm thanh trong gió, làm sao biết Chu Tài Anh tới Hoàng Thành Ty làm gì?
Trừ phi…… Trước đó có người biết Chu Tài Anh tới Hoàng Thành Ty nói chuyện Uyển tần, sau đó phái người nói cho bệ hạ biết.
Trừ phi, hết thảy được dự tính trước.
Trình Sưởng nghĩ đến đây, mối nghi ngờ chưa giải quyết được vừa rồi lại dâng lên trong lòng —— nếu hắn và Chu Tài Anh chơi với nhau khi còn nhỏ, vì sao cả năm nay, ngoại trừ Thái Hoàng Thái Hậu, chưa từng có ai nhắc tới Chu Tài Anh trước mặt hắn, bao gồm Tông Thân Vương và Vương phi?
Hắn quay qua nhìn Chu Tài Anh hỏi: “Ta và ngươi có thù oán gì hay sao?”
Chu Tài Anh nghe thế, sắc mặt trắng bệch, cẩn thận hỏi: “Ngài, ngài có ý gì?”
Trong lòng Trình Sưởng dâng lên một dự cảm cực kỳ chẳng lành, tới gần một bước, đang định ép hỏi, không ngờ hành động này của hắn khiến Chu Tài Anh sợ vỡ mật, giơ tay che đầu, hoảng sợ nói, “Cái chết của đại công tử năm đó không liên quan đến ta! Hắn tự mình mắc bệnh hoa liễu, ta chỉ cùng đi thuyền hoa với hắn mà thôi, ngài không thể trách ta!”
Đại công tử?
Trình Sưởng sửng sốt: “Đại công tử của Tông Thân Vương phủ?”
Ca ca đã qua đời từ lâu vì bệnh của hắn.
Tuy rằng mới xuyên qua một năm, nhưng Trình Sưởng biết, tiểu vương gia nguyên bản vốn không phải ác độc bẩm sinh, nghe nói lúc nhỏ cũng hiểu chuyện và thông minh, mãi cho đến khi đại công tử của Tông Thân Vương phủ chết vì bệnh tật, hắn mới chậm rãi lệch lạc.
Người đời thường nói, năm đó đại công tử không còn nữa, người buồn nhất không phải là Tông Thân Vương và Vương phi, mà là Tam công tử, người giống như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó của đại công tử.
Thảo nào lâu như vậy, ngoại trừ Thái Hoàng Thái Hậu, hầu như không có ai nhắc tới Chu Tài Anh trước mặt hắn.
Chu Tài Anh là gia đình ruột thịt của Thái Hoàng Thái Hậu, bà đã lớn tuổi, tất nhiên hy vọng bọn họ có thể hòa hợp như trước.
Thế nhưng, nếu lúc trước tiểu vương gia nhận định cái chết của huynh trưởng mình có liên quan đến Chu Tài Anh, bất kể người nào biết chuyện này mà còn nhắc tới Chu Tài Anh ở trước mặt hắn, chẳng khác nào vạch trần vết sẹo trong lòng hắn.
Vệ Giới mới nhậm chức ở Hoàng Thành Ty mấy năm nay, không biết khúc mắc giữa hắn và Chu Tài Anh.
Nhưng có một người, không thể không biết.
Trình Sưởng chợt nhớ tới ngày hắn đến Hộ Bộ, nhắc chuyện đêm thượng nguyên, Lăng Vương cười nói rằng đêm đó hắn không có mặt, Chu Tài Anh đã giúp hắn thả đèn.
Lăng Vương còn nói Trình Sưởng và Chu Tài Anh chơi với nhau rất vui thuở nhỏ.
Tuy nhiên, tiểu vương gia chân chính đã nhận định rằng Chu Tài Anh làm hại ca ca của mình.
Làm sao bọn họ có thể chơi chung với nhau rất vui?
Trình Sưởng nghĩ, có lẽ hắn biết vì sao Lăng Vương cố ý nhắc tới Chu Tài Anh ở trước mặt hắn.
Hắn đang thử mình có “mất trí nhớ” hay không.
Trên đời này, chỉ có một người muốn biết hắn có “mất trí nhớ” hay không —— “quý nhân”.
Trình Sưởng nhìn Chu Tài Anh: “Chính Lăng Vương đã sai ngươi tới Hoàng Thành Ty, kể chuyện Uyển tần cho Vệ Giới biết? Các ngươi muốn thừa dịp võ vệ không ở bên cạnh ta, lợi dụng việc bệ hạ trừng phạt Vệ Giới, dụ ta ra khỏi nội nha của Hoàng Thành Ty, sau đó ở một nơi trống trước vắng sau ——”
Chưa nói xong, hắn đột nhiên dừng lại.
Trình Sưởng nhìn trái nhìn phải, chẳng phải chỗ hắn hiện tại đang đứng là lối đi trống trước vắng sau thông giữa nội nha và ngoại nha hay sao?
“Điện hạ, ngài sao vậy?” Võ vệ nhìn thấy Trình Sưởng có biểu tình khác thường nên không khỏi hỏi.
Trình Sưởng chưa đáp, Chu Tài Anh đã hoảng sợ trước, hắn lùi từng bước về sau, gần như muốn khóc: “Không phải ta cố ý hại ngài, ta không biết gì cả……”
Hắn thật sự không biết điều gì, người được gọi là Sài Bình đại nhân chỉ dặn hắn nói chuyện Uyển phi cho Vệ Giới biết.
Trình Sưởng phớt lờ hắn, vội vàng nói: “Đi!”
Hắn luôn che giấu chuyện mình “mất trí nhớ” vì sợ có người lợi dụng điểm này để ra tay đối với mình, không ngờ đề phòng tới đề phòng lui vẫn bị người ta tìm được cơ hội.
Nào ngờ hắn vừa mới đi vài bước, trong lòng đột nhiên truyền đến một trận đau nhói khiến hắn gần như không đứng thẳng được, buộc phải cúi người, đưa tay che ngực.
Trình Sưởng không biết liệu cơn đau bất thình lình là do tình thế cấp bách gây ra, hay là cơ thể hiện đại của hắn cảm nhận được.
Không đến mức lão hòa thượng vội vàng gọi hồn mình vào ngay thời điểm này đó chứ.
Thật sự mẹ nó quá chết tiệt.
Hoàng hôn đã xuống, mặt trời rải một đám mây vàng sẫm trên con đường đá xanh mênh mông, hắn cách cánh cửa đi vào nội nha không xa, nhưng trong lòng đau đớn đến mức mặc dù có võ vệ giúp vẫn không đi mau được.
Đúng lúc này, có hai người đột ngột xuất hiện từ phòng trực bên phải lối đi.
Bọn họ nhìn thấy Trình Sưởng và võ vệ, không bước tới giúp đỡ mà đi thẳng đến lối vào của hành lang, đóng cánh cửa dẫn đến nội nha.
Tựa như đóng cánh cửa duy nhất của cuộc đời.
Trình Sưởng biết bọn họ là người do Lăng Vương xếp vào —— khi hắn đến đây vào buổi trưa, Vệ Giới có nói, hai ngày nay Tuyên Trĩ phụ trách đổi nhân sự của Hoàng Thành Ty và Điện Tiền Ty, có vài người không đáng tin ở ngoại nha. Tuy Lăng Vương không động được vào nội nha của Hoàng Thành Ty, nhưng vẫn có thể xếp vào vài người của mình ở ngoại nha.
Trình Sưởng chỉ không hiểu, nếu những người này có ý giết hắn, sao không tấn công hắn ngay lập tức, đóng cửa lại là có ý gì?
Võ vệ bên cạnh cũng cảm giác không ổn, thấy hai người kia đóng cửa lại, bước nhanh về phía mình, vội nói: “Điện hạ, ngài chạy mau!” Rút kiếm nghênh đón bọn họ.
Phía sau truyền đến tiếng binh đao va chạm, Trình Sưởng không quay đầu lại nhìn, cơn đau trong lòng giảm bớt một chút, hắn dọc theo lối đi, bước nhanh ra ngoại nha.
Nào biết mới đi vài bước, đã thấy một tiểu lại của ngoại nha dẫn vài đại quan mặc công phục đi về phía hắn.
Người mặc công phục tứ phẩm đứng đầu hàng, không ai khác là Sài Bình, cùng nhậm chức thị ngự sử của Ngự Sử Đài như hắn.
Võ vệ phía sau thấy thế, vừa đánh nhau vừa thở phào nhẹ nhõm, thúc giục Trình Sưởng: “Điện hạ, mau tới chỗ Sài đại nhân!”
Nhưng mà khi Trình Sưởng gặp chuyện lại càng tỉnh táo hơn người thường, hiện giờ đang hỗn loạn, nhìn thấy Sài Bình, hắn chỉ cảm thấy kỳ quặc. Hoàng Thành Ty và Ngự Sử Đài chưa bao giờ có công vụ liên quan đến nhau, vì sao Sài Bình tới Hoàng Thành Ty một cách trùng hợp như thế?
Hắn từ từ giảm tốc độ, nhìn xung quanh, thấy bên trái của lối đi vẫn còn một số phòng trực thông với nhau.
Hắn xoay qua, chạy vào phòng trực.
Cùng lúc đó, cách đó không xa vang lên tiếng “bụp”, tiểu lại dẫn đường cho Sài Bình đã bị thủ hạ của Sài Bình đâm một đao xuyên ngực.
Trình Sưởng không quay đầu lại nhìn mà lần theo từng phòng thông nhau, cố gắng tìm đường thoát.
Tuy cơn đau trong lòng giảm bớt, nhưng không hoàn toàn biến mất, Trình Sưởng bước càng nhanh thì càng tăng lên từ từ.
Như thể có vạn con kiến đang cắn trái tim, cơn đau xâm chiếm tâm trí khiến ý thức bị mơ hồ, bên tai hỗn tạp, không phân biệt rõ âm thanh, nhưng Trình Sưởng cũng có thể dựa vào bản năng sinh tồn, cảm thấy có người đang rượt theo hắn ở phía sau.
Một màn sương mù mênh mông dần dần hiện ra trước mắt, cuối phòng trực là một kho chứa củi.
Bốn vách tường của phòng chứa củi coi như vô dụng, ngoại trừ một cái cửa sổ cao, không có cửa ra vào.
Trong lòng Trình Sưởng lạnh lẽo, liều mạng chạy trốn khiến cổ họng và lồng ngực hắn khó chịu như bị đốt cháy, nhưng nỗi đau này gần như không là gì so với cơn đau xé rách trong lòng.
Trình Sưởng cảm thấy mình không thở nổi nữa, ngũ tạng như bị đốt, hắn không đứng thẳng được, hai chân mềm nhũn khụyu xuống đất, mặc dù cố gắng không ngất đi, nhưng lại trơ mắt nhìn ám vệ đuổi giết mình tới gần từng bước một, rút dao găm ra, muốn lấy mạng hắn.
“Đừng chạm vào hắn.” Đúng lúc này, giọng nói của Sài Bình vang lên.
Y dẫn theo vài người đứng bên ngoài phòng chứa củi, lạnh lùng nhìn Trình Sưởng nửa quỳ trên mặt đất, ra lệnh: “Đốt lửa đi.”
“Bệ hạ có hỏi thì nói là do Vệ đại nhân không làm tròn trách nhiệm.”
Trình Sưởng rốt cuộc đã hiểu.
Thảo nào bọn họ không giết hắn ngay, muốn đóng cửa lối đi trước, thảo nào bọn họ không muốn để lại vết đao trên người hắn.
Bọn họ muốn cái chết của hắn là do hoả hoạn của Hoàng Thành Ty gây ra.
Như vậy có thể khiến cho Chiêu Nguyên Đế trừng phạt Vệ Giới một tội không lớn không nhỏ, tốt nhất là còn tước bỏ chức vụ và quân hàm chỉ huy sứ Hoàng Thành Ty của hắn.
Một mũi tên trúng hai đích, mưu kế rất tốt.
“Vâng.” Ám vệ chắp tay nhận lệnh.
Ngay sau đó lấy mồi lửa đốt cháy, đặt vào một cành khô trong góc.
Nơi này là phòng chứa củi, khắp nơi đều có cành khô và củi, ngọn lửa lan nhanh, bốc cháy dữ dội, khói mù mịt khắp nơi, trộn lẫn với sương mù không biết từ đâu bay đến trước mắt Trình Sưởng, che hơn phân nửa tầm nhìn của hắn.
Ám vệ đốt lửa xong, cất mồi lửa vào trong ngực, đang chuẩn bị rời khỏi phòng chứa củi, Trình Sưởng đột nhiên vọt tới trước, đẩy ám vệ ngã xuống đất từ phía sau, dùng sức ôm chặt chân hắn, bất kể thế nào cũng không buông.
Bọn chúng muốn hắn chết, muốn mạng của hắn.
Vậy hắn sẽ để bọn chúng trả giá bằng mạng sống.
Tất cả những ai muốn hại hắn sẽ không chết tử tế được!
Hắn sẽ lôi kéo từng người một, hắn muốn bọn chúng chôn vùi trong biển lửa cùng hắn!
Ngọn lửa lan ra quá nhanh, trong nháy mắt đã liếm tới cửa của phòng chứa củi, ám vệ liều mạng giãy dụa, muốn chạy ra khỏi phòng, nhưng không cách nào thoát được.
Gã quay lại nhìn Trình Sưởng, thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi dày đặc, hai mắt rõ ràng không có tiêu cự, đáy mắt tràn ngập tơ máu, sự hận thù hiện rõ trong mắt. Lửa chưa lan đến người hắn, nhưng dường như hắn thật sự đau đớn, cả người run rẩy, kịch liệt ho khan từng tiếng liên tục, phun ra từng ngụm máu tươi.
Hắn cứ nằm sấp dưới đất như vậy, màu máu xung quanh môi làm nổi bật làn da trắng bệch như bị bệnh, ngọn lửa hừng hực xung quanh gương mặt như thần tiên của hắn, tựa như lệ quỷ bò ra từ luyện ngục dưới âm phủ.
Sài Bình thấy tình cảnh này, trong lòng hoảng sợ, mặc kệ sự sinh tử của ám vệ, ra lệnh: “Khóa lại!”
Vừa dứt lời, hai võ vệ lập tức đóng cửa phòng chứa củi.
Lửa trong phòng chứa củi đã thành biển lửa, ám vệ thấy cánh cửa sinh mệnh duy nhất sắp biến mất, dùng hết sức để vùng vẫy, cuối cùng thoát khỏi Trình Sưởng, lao về phía cửa.
Nhưng đã quá muộn, cửa phòng chứa củi đã bị khóa.
Ám vệ hoảng loạn trong lòng, nhìn xung quanh, thấy cửa sổ cao duy nhất trên bức tường phía tây, bên ngoài cửa sổ là tà dương như máu.
Hắn lập tức lấy tay áo bịt mũi, mặc kệ ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, trèo lên bếp lò bên cạnh, muốn thoát ra ngoài qua cửa sổ.
Nhưng, đúng lúc này, dị tượng đã xảy ra.
Ánh tà dương hấp thụ sự thống khổ của chúng sinh kia đột nhiên hội tụ màu hoàng hôn của trời đất, xuyên qua cửa sổ cao, chiếu ánh sáng vào phòng chứa củi, rơi xuống Trình Sưởng đang nằm trên mặt đất, không biết còn sống hay đã chết.
Ngọn lửa vẫn đang cháy, nhưng các tia sáng đột nhiên từ từ và nhẹ nhàng bao phủ toàn thân Trình Sưởng, hòa quyện với sương mù bạc phơ không biết từ đâu bốc lên, khiến hắn không bị ngọn lửa quấy nhiễu.
Ám vệ nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn hoảng sợ, thậm chí không phát hiện ngọn lửa đã liếm đến góc áo của gã.
Ngọn lửa cuồng nộ, gầm thét như mãnh thú, không ngừng hướng Trình Sưởng cắn xé, nhưng ánh sáng bám quanh người Trình Sưởng tựa như đang chống lại biển lửa, từ nơi lung linh nhất, từng con bướm đốm màu vàng vỗ cánh bay lên, đẩy ngọn lửa lui ra.
Trong phòng chứa củi, không có chỗ nào không cháy, chỉ có nơi Trình Sưởng đang nằm là không bị ảnh hưởng.
Hơn phân nửa thân thể của ám vệ đã bị thiêu cháy, gã liều mạng giãy giụa, kêu gào, sinh mạng sắp xói mòn hầu như không còn gì.
Khi gã sắp rơi vào hỗn độn, một giọng nói xa xăm nhưng rõ ràng vang lên bên tai, từng tiếng càng trong suốt hơn.
Tựa như du hành đến cuối cuộc đời này, chợt thấy bồ đề.
Đó là tiếng phạn của Phật Tổ ——
Thiện và ác trên thế gian đều có quả báo.
Linh hồn,
Trở về.
Biển lửa hừng hực giằng co và đối kháng với hoàng hôn lung linh vĩ đại, lúc chiều hôm kéo đến, cuối cùng va chạm vào nhau.
Tất cả mọi thứ trên thế gian biến mất trong nháy mắt.