Trình Sưởng không nghiên cứu sâu về lịch sử Trung Quốc, nhưng hắn có kiến thức văn hóa không tệ, vẫn hiểu được tiến trình lịch sử và tình hình chính trị.
Ví dụ như Xu Mật Viện trước mặt, theo thuật ngữ hiện đại, tương đương với quân | ủy | trung | ương.
Khuôn mẫu từ đời Tống, Xu Mật Viện phụ trách quân sự, đứng đầu là Xu Mật Sử, chủ yếu quản lý võ tướng; Trung Thư Tỉnh và Môn Hạ Tỉnh phụ trách chính vụ, đứng đầu là thừa tướng, chủ yếu quản lý văn thần.
Trách nhiệm của bên văn và bên võ được quy định rõ ràng, quản lý thiên hạ. Nếu rối loạn, ví dụ, đại gian thần Tần Cối của thời Nam Tống là tể tướng, sau đó làm Xu Mật Sử, một người nắm quyền lớn, chuyện gì cũng do một mình hắn quyết định, hoàng đế lại không làm gì, rất dễ gặp rắc rối.
Trình Sưởng biết vì sao phụ thân Tông Thân Vương bảo hắn tới Xu Mật Viện tìm việc làm.
“Tiền thân” của hắn là Hỗn Thế Ma Vương, không kiếm chuyện thì không yên phận, cơ bản ngồi không yên, không làm được chức văn. Ở Xu Mật Viện làm quan võ, tìm cơ hội đi theo vị tướng quân nào đó ra ngoài một chuyến, chỉ cần không đi lầm đường, kiếm chút quan hệ vớt một vụ quân công, Tông Thân Vương có thể xin cho hắn được phong làm thế tử.
Nhưng Trình Sưởng không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy mình cũng nhàn rỗi, nếu phải làm việc, chi bằng làm chút việc thiết thực.
Kiếp trước, thân thể của hắn cơ bản từ biệt võ thuật. Kiếp này tuy hắn muốn mài giũa thân thể, nhưng ra trận đánh giặc thì xin miễn. Hắn là người tiếc mạng sống, thời đại vũ khí lạnh, đao kiếm không có mắt.
Hơn nữa phía sau hắn còn một đám gã sai vặt cần được cải tạo.
Trình Sưởng đã suy nghĩ kỹ, theo bản tính “tiền thân” của hắn, Xu Mật Viện chỉ cảm thấy hắn là củ khoai lang nóng phỏng tay, ước gì đẩy hắn ra ngoài, còn thêm địa vị của Tông Thân Vương phủ, chút nữa tới Thẩm Tra Ty, hắn chỉ cần đề cập nhu cầu tìm việc, sẽ có người dẫn hắn đến nha môn thích hợp.
Không cần nói lần đầu thai này có tốt hay không, nhưng tìm việc rất dễ dàng.
Võ vệ dẫn Trình Sưởng tới trước viện của Thẩm Tra Ty, Trình Sưởng ngước mắt nhìn, thấy có ba cô nương trong viện.
Người ngồi bên trái có lẽ là tiểu thư có thân phận quý giá, mặc váy lụa mỏng, đầy đủ trâm cài và trang sức, bên cạnh còn có nha hoàn hầu hạ, trông rất xinh đẹp nhưng đáng tiếc không có thần thái, không gây ấn tượng, không bằng Vân Hy sáng sủa sạch sẽ đứng ở bên kia.
Trình Sưởng nhận ra Vân Hy, có chút vui vẻ, hắn có ấn tượng tốt đối với cô nương này, vừa định chào hỏi, không ngờ nha hoàn kia lên tiếng đầy cổ quái: “Nói là vì chính sự, ai biết có phải không? Bùi nhị thiếu gia mới nhậm chức ngày đầu tiên đã đến trước mặt người ta, vội vàng như vậy, tưởng người khác không nhìn ra tâm tư xấu xa à?”
Dù không nêu tên nói họ, nhưng rất lộ liễu.
Vân Hy cụp mắt, coi như không nghe thấy.
Không phải nàng muốn nhẫn nhịn, nhưng nàng biết việc cãi nhau với một tiểu nha hoàn vào lúc này sẽ chẳng có ích lợi gì cho mình. Nàng vẫn bận tâm chuyện của ca ca, muốn hỏi Bùi Lan cho rõ.
Diêu Tố Tố luôn luôn thanh cao, nghe nha hoàn của mình nói chuyện khó nghe như vậy, vốn muốn ngăn cản nhưng trong lòng nàng cũng tức giận.
Bùi Lan còn trẻ, đầy triển vọng, xuất thân nổi bật, anh tuấn nhẹ nhàng nên nàng luôn thích. Mấy năm nay ở cùng với Bùi Lan, thỉnh thoảng gửi thư qua lại với hắn, trong đôi câu vài lời, nàng cảm thấy trong lòng hắn có nàng.
Nhưng toàn bộ Kim Lăng đều biết Bùi Lan và Vân Hy đính hôn từ trong bụng mẹ.
Diêu Tố Tố không thân với Vân Hy, nhưng quen biết thân thiết với biểu muội La Xu của Vân Hy. Từ miệng của La Xu, nàng đại khái biết con người của Vân Hy. Vốn cho rằng theo tính tình của vị đại tiểu thư này, hiện giờ hầu phủ suy tàn đến mức chẳng bằng một gia đình thương nhân bình thường, nàng không còn mặt mũi nào để gả cho Bùi Lan, nên tự nguyện từ hôn với Bùi phủ, nào biết Bùi Lan mới nhậm chức ngày đầu tiên, nàng lại mặt dày tới Xu Mật Viện.
Hôn sự chưa quyết định giữa Vân Hy và Bùi Lan tựa như một cái gai trong lòng Diêu Tố Tố, hiện tại nghe nha hoàn nói vậy, thật sự trút được sự tức giận.
Nha hoàn thấy tiểu thư ngầm đồng ý, càng thêm lấn tới, nói tiếp: “Tiểu thư thường xuyên dạy dỗ nô tỳ, làm người phải biết thức thời. Có người bị mời ra khỏi phòng trực còn ăn vạ không chịu đi, không có mắt nên không nhìn ra ý của Bùi nhị thiếu gia hay sao?”
Lời này vừa dứt, Vân Hy chưa làm gì, Trình Sưởng ở trước cửa viện nhíu mày.
Hắn kêu lên: “Vân bộ khoái.” Rồi bước vào trong viện.
Ba người trong viện quay đầu lại, nhìn thấy Trình Sưởng đều kinh ngạc. Diêu Tố Tố đã từng bị tiểu vương gia quấy rối lúc say rượu, trốn phía sau nha hoàn, sau đó mới hành lễ với Trình Sưởng: “Xin chào Tam công tử.”
Trình Sưởng dường như không nghe thấy, để mặc Diêu Tố Tố nhún người chào và nha hoàn quỳ dưới đất, đi thẳng đến trước mặt Vân Hy, miễn lễ cho một mình nàng, chào hỏi thân thiết và hiền hoà: “Vân bộ khoái, lại đây làm việc à?”
Vân Hy gật đầu: “Dạ đúng.”
Trình Sưởng lại nói: “Ồ, có tiện nói là chuyện gì không?”
Vân Hy mím môi, chỉ nói: “Bẩm Tam công tử, một ít việc chưa hoàn thành của gia đình.”
Lúc này, Bùi Lan và Diêu Hàng Sơn nghe võ vệ nói rằng tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ đã tới nên ra đón, cùng nhau hành lễ với Trình Sưởng, mời hắn vào phòng trực ngồi, sau đó dâng trà.
Bùi Lan nói: “Tam công tử muốn làm việc gì? Nếu không, ta có chuẩn bị vài phần quan võ, ngài có thể coi trước, xem thử vừa lòng cái nào.”
Nói xong, đưa ra một phần công văn.
Trình Sưởng nhận nhưng không nhìn, đặt sang một bên rồi hỏi: “Lúc ta tới, thấy trong viện có ba cô nương đứng đó, hình như tới đây làm việc, đợi đã lâu rồi, tướng quân không mời vào sao?”
Bùi Lan vừa nghe lời này, liếc nhìn Diêu Hàng Sơn.
Diêu Hàng Sơn cười nói: “E là Tam công tử nhìn không kỹ, cô nương trong viện là con gái của hạ quan. Hôm nay tới đây tìm hạ quan, không phải làm việc.”
“Ta nhìn không kỹ.” Trình Sưởng nói, hỏi thêm, “Ba người đều là con gái của ngươi à?”
Nụ cười trên mặt Diêu Hàng Sơn ngưng đọng.
Ông đã nghe nói sau khi tiểu vương gia rơi xuống nước, đầu óc có chút không ổn, dường như không nhớ nhiều, tóm lại khác lúc trước.
Nhìn phản ứng hiện tại của hắn, không biết có ý gì.
Diêu Hàng Sơn liếc nhìn Bùi Lan, Bùi Lan bước tới cửa, nói nhỏ với võ vệ đôi câu, trong chốc lát, võ vệ dẫn ba người vào. Diêu Hàng Sơn không rõ ý của Trình Sưởng, nhưng Trình Sưởng hiểu ý đồ của bọn họ.
Phong cách quan liêu, điển hình là sợ mạnh và bắt nạt kẻ yếu, trì hoãn công việc, thời đại nào cũng có.
Kiếp trước hắn làm ở một công ty đa quốc gia, vì sự kiên định và năng lực của mình, vài năm sau lên chức quản lý bộ phận, công ty cử hắn đến trụ sở ở nước ngoài để đào tạo, học quản lý cấp cao trong ba tháng, biết cách khống chế, phải từ trên lên, ở giữa cần có góc cạnh, nên giấu thì giấu, nên lộ thì lộ.
Nhưng tình hình trước mắt thì khác, thời phong kiến coi trọng quyền lực của bậc quân vương, hắn là tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ, hắn còn sợ ai.
Nhưng hắn không muốn mất lòng ai nên hỏi: “Ai tới trước?”
Không đợi Bùi Lan trả lời, hắn lại nói, “Mọi việc cần chú ý thứ tự đến trước và sau, tướng quân cứ giúp bọn họ trước, chuyện của ta là việc nhỏ, chờ một lúc cũng không sao.”
Nói xong cầm trà lên, uống chầm chậm từng ngụm, thật sự ngồi chờ.
Trước kia tiểu vương gia kiêu căng ngạo mạn, không nhàn rỗi phút nào, nhưng Trình Sưởng của thế kỷ 21 là người trầm lặng, tuy dễ gần nhưng thường không nói nhiều.
Hôm nay hắn mặc y phục màu lục thêu mây màu nhạt, ngoại trừ ngọc bội bên hông có giá trị xa xỉ, toàn thân không có phụ kiện, khuôn mặt càng thêm ấn tượng.
Ngay lúc này hắn ngồi đó, bộ dạng ít nói ít cười, có chút lạnh như băng, nhưng ánh xuân nơi đuôi mắt chiếu cả người rạng rỡ lấp lánh.
Đây là lần đầu tiên mọi người trong phòng nhìn thấy tiểu vương gia như vậy, nên đều sững sờ.
Một lúc sau, Bùi Lan định thần trước, hỏi Vân Hi: “Vân bộ khoái còn việc gì nữa không?”
Vân Hy không chậm trễ, nói ngay: “Xin hỏi đại tướng quân, chuyện gì xảy ra với tước vị của ca ca ta? Vì sao ——” nàng liếc nhìn Diêu Hàng Sơn, “Diêu đại nhân nói rằng việc này tám phần đã đóng quan tài kết luận?”
Bùi Lan thở dài: “Ta sợ nàng sốt ruột nên vừa rồi không nói rõ.”
“Ba năm trước, Chiêu Viễn làm phản, triều đình vốn muốn truy cứu trách nhiệm của Vân Lạc. Sau đó Tông Thân Vương sợ trì hoãn chiến sự, dao động lòng quân, bèn đề nghị đè vụ án này xuống, chờ đánh thắng trận mới bàn lại. Hiện giờ ta đã về kinh, vụ án này vẫn chưa giải quyết, đương nhiên Thánh Thượng muốn hỏi, nhưng mà nàng cũng biết……”
Bùi Lan nói tới đây, do dự một chút, “Phong thư khẩn có thể chứng minh sự vô tội của Vân Lạc vẫn chưa tìm được. Khẩu cung của vài binh lính làm nhân chứng mà ta đưa về kinh đều bất lợi đối với Vân Lạc. Sau khi Thánh Thượng nghe xong thì hơi tức giận, ra lệnh cho Đại Lý Tự và Hình Bộ xét xử nghiêm minh. Hôm qua ta đến Đại Lý Tự, bên đó nói vụ án không thể trì hoãn được, nhiều nhất là một tháng phải cho Thánh Thượng một lời giải thích. Dựa trên chứng cứ hiện có…… tám phần là muốn kết án Vân Lạc.”
Sau khi kết án, tước vị coi như vô vọng.
Vân Hy thật ra không quan tâm có nhận được tước vị hay không, ngay lúc này nàng chỉ nghĩ tới một điều tồi tệ hơn.
“Còn phụ thân của ta……”
Bùi Lan thấp giọng nói: “E là lão Trung Dũng Hầu cũng sẽ bị liên lụy.”
“Vì sao?” Vân Hy nói, “Toàn tộc Vân thị trung thành và dũng cảm, tất cả nam nhi đều qua đời, đều chết vì ngăn chặn kẻ thù. Ca ca ta đã ra chiến trường từ năm mười ba tuổi, vào sinh ra tử, lập nhiều chiến công. Hiện tại hắn chết trong trận chiến vì quốc gia, rõ ràng có chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của hắn, nhưng bây giờ vì Đại Lý Tự nóng lòng muốn khép lại vụ án nên để hắn và toàn bộ Trung Dũng Hầu phủ bị oan?”
Những lời nói buồn bã của nàng vừa dứt, cả căn phòng đều im lặng.
Trình Sưởng không khỏi đặt chén trà xuống, ngước mắt nhìn Vân Hy.
Xét về bề ngoài của cô nương này, chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, có lẽ không còn nhỏ ở cổ đại, nhưng ở thời hiện đại mới vào đại học, còn chưa bước vào xã hội.
Nàng sinh ra trong Trung Dũng Hầu phủ, coi như là dòng dõi cao quý, nay lại rơi vào tình trạng tuyệt vọng như vậy.
Hắn nhìn Vân Hy, thấy nàng tuy rất buồn, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, hai tay rũ bên hông nắm chặt thành quyền, con ngươi sạch sẽ trong veo như nước, đôi môi mím chặt, dường như có muôn vàn không cam lòng.
Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ cứng đờ ở đây, hoặc sẽ giận dữ nhờ tướng quân trước mặt giúp mình sửa lại vụ án bị xử sai —— vừa nãy nghe tiểu nha hoàn nói, giữa bọn họ hình như có mối liên hệ nào đó không phải sao?
Nhưng ngay sau đó, đôi môi đang mím chặt của Vân Hy buông lỏng ra, nàng cúi người, hành lễ để xin lỗi, khàn giọng nói: “Xin Tam công tử, Diêu đại nhân, Bùi tướng quân tha lỗi, vừa rồi ti chức đã lỡ lời.”
Diêu Hàng Sơn chưa nói gì, Bùi Lan nhẹ nhàng nói: “Không sao, việc này là ván đã đóng thuyền, nàng đừng đặt nặng trong lòng. Nàng cũng đã nói, toàn tộc Trung Dũng Hầu phủ trung thành và dũng cảm, mặc dù Thánh Thượng muốn xử trí, cũng sẽ nể mặt những vị lão Trung Dũng Hầu mà nương tay, nhiều nhất là phạt nhẹ một chút, nàng đừng lo lắng.”
Bùi Lan lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Vân Hi cụp mắt đáp: “Không còn, đa tạ tướng quân.”
Trình Sưởng nhìn Bùi Lan khó hiểu.
Thế thôi? Chuyện này không rõ ràng, cứ như vậy là coi như đã giải quyết xong?
Hắn không tin một đại tướng quân và một Xu Mật Sử không có biện pháp nào.
Vân Hy lùi ra sau hai bước, hành lễ chào tạm biệt.
“Không phải nói rằng có chứng cứ là có thể chứng minh sự trong sạch của ca ca nàng sao?” Lúc này, Trình Sưởng lên tiếng, hắn bình thản nhìn Bùi Lan và Diêu Hàng Sơn, “Không có cách nào cứu vãn chuyện này à?”