Hai người còn chưa ra khỏi đạo quan đã đụng phải nha hoàn thân tín của Diêu Tố Tố.
Nha hoàn này vừa rồi không biết trốn chỗ nào, còn ôm Tuyết Đoàn Nhi trên tay, vừa thấy Vân Hy và La Xu, đoán được chuyện Diêu Tố Tố lén hẹn hò với Bùi Lan đã bị bại lộ, hoảng loạn nói: “Xu Nhi tiểu thư, Vân đại tiểu thư, tiểu thư nhà ta, nàng……”
Nhưng Vân Hy và La Xu không có ý định nói chuyện với nàng, đi thẳng ngang qua nàng ra ngoài đạo quan.
Trở lại tiệm thuốc đã hơi muộn, tuy Vân Hy có chút lo lắng nhưng không dám trì hoãn giờ đi trực, rót nước ấm đưa đến tay La Xu, nhìn Phương Phù Lan: “A tẩu.”
Phương Phù Lan nhìn La Xu, hiểu rõ gật đầu: “Ta hiểu rồi, muội cứ yên tâm đi trực.”
Trước khi rời khỏi tiệm thuốc, Vân Hy quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy một bàn tay của La Xu nắm chặt góc bàn, ngồi ủ rũ, trên mặt không còn chút máu.
Không phải Vân Hy lo lắng La Xu buồn bã đến mức nào, mà do nàng cũng không rõ rốt cuộc mình đang băn khoăn điều gì.
Là La Xu hay sao? Hay là hung thủ thật sự ẩn nấp phía sau? Hay là nỗi bất an không giải thích được từ sâu thẳm trong nội tâm?
Nàng gọi Triệu Ngũ, dặn dò: “A tẩu hiếm khi đi ra ngoài, ngươi cần phải trông nom cẩn thận.”
Võ công của Triệu Ngũ được thừa hưởng một nửa từ Vân Lạc, thực sự không yếu.
Hắn gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, tiểu nhân nhất định bảo vệ thiếu phu nhân kỹ càng.”
Sắc trời tối dần, Vân Hy vừa tới phố nam Chu Tước, loan giá đã xuất hành.
Trong khoảnh khắc, hàng ngàn ngọn đèn ở Kim Lăng thành sáng rực, tựa như muốn so sánh với hoàng hôn rực rỡ nơi chân trời.
Hai bên đường có đài trúc để ngắm đèn, cao thấp khác nhau, chỗ cao nhất có thể so với toà nhà hình tháp, gọi là Chu Tước đài, chuyên dùng làm chỗ nghỉ chân cho kim thượng.
Nhưng tiết thu không giống hội hoa triều hay tết hoa đăng Thượng Nguyên, thắp đèn chỉ để trang trí, đây là ngày lễ cầu cho một mùa màng bội thu, sau khi loan giá đi qua, còn có đội múa cầu phúc chen chúc ra đường nhảy múa.
Một vũ công nắm vỏ kê, khi múa đến cực điểm thì rắc vỏ kê tựa như một trận mưa vàng cho dân chúng tắm rửa, năm sau có thể làm được những gì mình mong muốn.
Chiêu Nguyên Đế ngồi trên Chu Tước đài, nhìn người dân hoà thuận vui vẻ, mỗi người đều tươi cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn, nên nói với các tông thân đi cùng: “Được rồi, các ngươi thực sự vất vả cả tháng vì tiết thu này, hôm nay ăn tết, không cần ở bên cạnh trẫm, tự ra đường một chút, xem thử có bị mưa kê làm ướt hay không. Nhớ mang theo hộ vệ.”
Lời này vừa nói ra, Lăng Vương và Vận Vương làm gương trước, cảm tạ Chiêu Nguyên Đế, từng người rời đi cùng với hộ vệ.
Trình Sưởng nhớ tới chuyện người hầu có vết sẹo, lập tức không ở lại, bước xuống Chu Tước đài, gọi Tôn Hải Bình hỏi: “Nhìn thấy Vân bộ khoái không?”
“Thấy rồi, thấy rồi.” Tôn Hải Bình nói, “Ngay trên con phố này.”
Nói xong, lao lên phía trước để dẹp đường cho Trình Sưởng, dẫn hắn tới một ngã tư đường.
Trình Sưởng quan sát, ngã tư này có vị trí không tồi, mở rộng ra mọi hướng, bất kể người hầu có vết sẹo đi từ hướng nào tới đều có thể nhìn thấy —— nhưng hơi đông một chút.
Người múa điệu cầu phúc sắp đến, người dân tự giác tản ra hai bên để nhường đường.
Trình Sưởng cao lớn, nhìn xung quanh, cuối cùng tìm thấy Vân Hy trong đám đông.
Nàng đứng ở đầu đường, những người xung quanh vừa chờ đợi vừa háo hức, tất cả đều hòa mình vào không khí của tiết thu, chỉ có nàng mím chặt môi, vẻ mặt cảnh giác, tựa như sợ mình bất cẩn sẽ bỏ sót tung tích của người hầu có vết sẹo.
Trình Sưởng sửng sốt, một lúc sau, đẩy đám người và đi về phía Vân Hy.
Thấy vậy, Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ ở bên cạnh vội vàng dọn đường cho hắn.
Đến gần hơn, Trình Sưởng gọi: “Vân bộ khoái.”
Vân Hy sửng sốt, quay đầu lại nhìn, thấy Trình Sưởng chỉ đứng cách mình vài bước.
Có lẽ là do phải đi cùng thánh thượng, hắn không mặc trang phục xanh trơn như thường lệ, mà mặc một chiếc áo choàng màu tím thêu mây cát tường bằng chỉ vàng và bạc, cổ tay áo có màu xanh da trời, ngọc bội bên hông được tô điểm bằng dải lụa đỏ sẫm, mái tóc đen được búi lên, cài một cây trâm mã não.
Nếu như tiểu vương gia mặc trang phục lộng lẫy như vậy trước đây, tất nhiên sẽ rất phô trương, nhưng hiện tại khoác lên người Trình Sưởng, không những không phô dương, mà ngược lại vô cùng quý phái.
Dường như có một luồng khí giữa hai hàng lông mày của hắn có thể biến mọi sắc son trên thế gian thành sương khói, lịch sự tao nhã lại bắt mắt, khiến người ta không thể rời mắt.
Vân Hy ngẩn ra thật lâu mới hỏi: “Sao Tam công tử tới đây?”
Không phải đi cùng thánh thượng à?
Trình Sưởng đang định giải thích, đột nhiên nghe thấy tiếng reo hò vang dội của đám đông, kèm theo tiếng trống, đội múa cầu phúc đã đi qua ngã rẽ, đang tới phía này.
Đám đông chen chúc nhất thời, mọi người nhao nhao ùa ra giữa đường, ngóng trông mưa kê khi tiếng trống kết thúc.
Vân Hy vốn hơi sững sờ, lúc này nhất thời không kiểm tra, bị đẩy lùi mấy bước, chen vào trong đội múa.
Vũ công nhảy múa điên cuồng, thấy chiếc liềm gỗ múa may trên tay sắp đánh vào lưng Vân Hy, Trình Sưởng nói: “Cẩn thận.”
Hắn tiến lên vài bước, nắm cổ tay Vân Hy, kéo nàng lại, sau đó xoay người, di chuyển cùng nàng, chặn chiếc liềm gỗ đang đánh vào nàng.
Hắn chưa đứng vững đã bị đám đông chen tới dẫn đến nghiêng người về phía trước.
Vân Hy vốn đang ở rất gần Trình Sưởng, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã thấy hắn nghiêng tới, quả thực tránh cũng không được, bị nhào vào lòng hắn.
Hơi thở mát lạnh phả vào mặt, mang theo một chút lạnh như sương như tuyết, xộc thẳng vào tim, quấn lấy nàng.
Vân Hy cảm thấy máu toàn thân đông lại, không dám thở ra hay hít vào, ngay cả nhịp tim cũng sắp biến mất.
Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn đụng phải Trình Sưởng đang cụp mắt nhìn nàng.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Cô không bị thương đó chứ?”
Lông mi của hắn rất dài, ánh mắt thâm thúy, giờ phút này hơi thu lại, hiện ra một chút ánh sáng của biển sao, lãnh đạm nhưng thiêu đốt.
Tiếng trống ngừng lại, kèm theo tiếng reo hò vang dội, cơn mưa kê từ trên trời đổ xuống, phản chiếu màu sắc của ánh đèn, lắc lư bên cạnh Trình Sưởng.
Vân Hy cảm thấy nhịp tim sắp biến mất của mình đột nhiên quay lại, nhưng không phải nhẹ nhàng, không phải bình tĩnh, mà nghe rất chói tai như tiếng trống vừa rồi.
Nàng chật vật cụp mắt xuống, tránh ánh mắt Trình Sưởng.
Đây thật sự là một khoảnh khắc rất ngắn.
Từ khi nàng bị đẩy ra giữa đường, đến khi Trình Sưởng kéo nàng lại, ôm vào lòng, nhìn xuống nàng, chẳng qua chỉ trong vài hơi thở.
Trình Sưởng vốn cảm thấy không có gì, đám đông chen chúc, bảo vệ một cô nương mà thôi, mãi đến khi phát hiện cả người Vân Hy cứng đờ, hắn mới nhận ra không ổn.
Dù gì cũng là một cô nương cổ đại, Đại Tuy có văn minh đến đâu cũng không thể tùy tiện chạm vào như vậy.
Cũng may đám đông đã giải tán theo vũ công khá nhiều, Trình Sưởng buông tay đang bảo vệ vai Vân Hy, lùi ra sau một bước, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Một lúc lâu sau, Vân Hy mới nói: “Không, không sao.”
Trình Sưởng tiếp tục nói những lời hắn muốn nói lúc đầu: “Kim thượng rất vui, cho phép các tông thân đi dạo trên phố Chu Tước, ta nghĩ có lẽ cô đang đợi người có vết sẹo nên tới đây tìm cô.”
Hắn nhìn quanh và nói: “Không cần đợi chỗ này, chúng ta qua đài trúc bên kia đi.”
Đài trúc rất cao, quan sát từ trên đó sẽ không sót thứ gì xung quanh, nhưng người bình thường không thể lên đài ngoại trừ tông thân, bởi vì hơi gần với Chu Tước đài của Chiêu Nguyên Đế.
Vân Hy liếc nhìn đài trúc, sau khi thu hồi ánh mắt, cụp mắt gật đầu: “Được.”
Nàng vẫn không dám nhìn hắn.
Trình Sưởng cho rằng Vân Hy bị mình dọa sợ, không nói gì thêm, lúc xoay người dẫn đường, cố tình giữ khoảng cách với nàng, nhưng khi gặp phải đám đông chen về phía bọn họ, hắn sẽ đưa tay ra, giúp nàng ngăn cản.
Vân Hy nhìn tay của Trình Sưởng che trước người nàng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bóng dáng ưu tú của hắn.
Nàng nghĩ, sao người này có thể tốt đến như vậy?
Tốt như vậy, đáng tiếc, lại quá xa vời.
Cổ tay vừa rồi bị hắn nắm, bờ vai bị hắn vịn, không hiểu sao nóng rực lên, dường như mang theo một ngọn lửa, nàng không nhịn được nên duỗi tay ra xoa.
Tới dưới đài trúc, hộ vệ hai bên thấy Trình Sưởng đều cúi đầu: “Tam công tử.”
Trình Sưởng nói “Ừm”, đang định lên đài trúc, đột nhiên nghe tiếng mèo kêu.
Tuy tiếng mèo kêu rất xa, nhưng hết sức quen thuộc.
Trình Sưởng sửng sốt một chút, không khỏi nhìn về phía âm thanh, tìm kiếm hướng đầu phố.
Mới đi được vài bước thì thấy một bóng dáng trắng như tuyết lao ra từ một cửa hàng phía tây, chạy như điên đến chỗ Trình Sưởng.
Lại là Tuyết Đoàn Nhi.
Trên đường vẫn còn đông người qua lại, Trình Sưởng sợ Tuyết Đoàn Nhi bị người ta vô tình giẫm phải nên bước nhanh tới, bế nó lên hỏi: “Tại sao ngươi ở đây?”
Dường như Tuyết Đoàn Nhi đã lang thang khắp nơi một thời gian, cơ thể hơi dơ, đáp lại bằng hai tiếng “meo meo”, vẻ mặt uất ức cọ vào người Trình Sưởng.
Trình Sưởng bật cười, lại hỏi: “Chủ tử của ngươi đâu?”
Lúc này, Vân Hy cũng theo tới, thấy Tuyết Đoàn Nhi, nàng sửng sốt một chút, nhìn khắp nơi rồi lẩm bẩm: “Sao không thấy Diêu Tố Tố?”
Vân Hy biết Bùi Lan và Diêu Tố Tố hẹn hò ở đạo quan trước đó, nhưng đã từ khi nào rồi, không đến mức hẹn đến giờ này luôn chứ?
Từ lúc Hoàng quý phi ban Tuyết Đoàn Nhi cho Diêu Tố Tố, nàng luôn mang theo con mèo này, cùng lắm là giao cho nha hoàn thân tín, bình thường sẽ không rời xa.
Vân Hy lờ mờ cảm thấy bất an, nhưng nàng không biết chính xác là bất an ở đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nói với Trình Sưởng: “Diêu Tố Tố rất thích con mèo này, thường ngày không tách rời. Vừa rồi trên đường náo loạn như vậy, ti chức lo lắng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, xin Tam công tử sai người đi tìm nàng thử.”
Trình Sưởng cũng nghĩ đến điều này, nhưng hôm nay hắn đến đây vì muốn tìm người có vết sẹo, có chuyện khác quan trọng hơn nên sai Tôn Hải Bình đi tìm hộ vệ dưới đài trúc.
Các hộ vệ này đều làm trong kinh phòng của Xu Mật Viện, nhận được lệnh của Trình Sưởng, tới nói: “Tiểu nhân phụng mệnh canh gác đài trúc này, không được phép rời đi, xin Tam công tử hãy đợi, tiểu nhân đã nhờ người báo cáo tình hình ở đây cho thống lĩnh đại nhân, chắc ngài ấy sẽ mau tới.”
Trình Sưởng gật đầu, không lên đài trúc, ôm Tuyết Đoàn Nhi chờ ven đường cùng với Vân Hy.
Tiết thu ồn ào náo động không ngừng, dân chúng càng lúc càng hào hứng.
Không bao lâu sau, một đội múa cầu phúc khác từ đầu đường đi tới, những người vừa rồi chưa tắm được mưa kê lại đổ xô ra giữa đường lần nữa.
Vân Hy và Trình Sưởng quan sát từ xa, dường như nghĩ tới chuyện lúc trước nên không hề nhúc nhích.
Không mất bao lâu thì nghe tiếng ngựa hí, vài con ngựa kỵ binh chạy về phía bọn họ, người dẫn đầu quả nhiên là Trình Diệp.
Nghĩ lại, tiểu quận vương nhậm chức thống lĩnh kinh phòng của Xu Mật Viện, nên không ngạc nhiên khi hắn tới đây.
Trình Diệp giật mình một chút khi nhìn thấy Vân Hy và Trình Sưởng ở cùng một chỗ.
Vừa rồi người dưới quyền tới thông báo, chỉ nói “Tam công tử có chuyện quan trọng nên mời”, không đề cập đến Vân Hy.
Tại sao tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ, bộ khoái của Kinh Triệu phủ ở cùng chỗ với Tam công tử của Tông Thân Vương phủ?
Trình Diệp xuống ngựa, gật đầu với Vân Hy, không nói thêm điều gì, cúi chào Trình Sưởng: “Xin hỏi Tam công tử có gì chuyện quan trọng dặn dò?”