Vân Hy nhìn bóng dáng Trình Sưởng khuất dần trong màn mưa ở cửa cung.
Trước người còn cây dù mà hắn để lại cho nàng, nàng lặng lẽ quỳ một lúc, thay vì sử dụng dù, nàng cẩn thận xếp lại, đặt bên cạnh.
Mưa rào rạt một hồi, chậm một lúc, không biết qua bao lâu, rốt cuộc nhỏ lại.
Mây mù trên trời tan biến, mặt trời lộ ra.
Lâm triều ước chừng đã tan, trước cửa cung có các quan lớn ra ngoài làm việc.
Vân Hy vẫn quỳ thẳng tắp, hai mắt nhìn chăm chú vào cửa cung, nàng đang chờ, may mắn thay, sự chờ đợi của nàng khác với lúc mưa to giàn giụa vào giữa đêm, bởi vì trong lòng có hy vọng.
Trình Sưởng bước ra vào lúc trời tạnh mưa.
Hắn bước đến trước mặt nàng và nói: “Đứng lên đi.”
Vân Hy ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn lại nói: “Tuy rằng chuyện của ca ca cô còn chưa được giải quyết, nhưng sẽ được điều tra kỹ lưỡng lần nữa.”
Vân Hy nhất thời ngẩn ngơ, tựa như cả người chết đuối đột nhiên được một đoạn khí ở dưới nước để kéo dài mạng sống, không dám thở dễ dàng, sợ không thể duy trì đến lúc nổi lên mặt nước.
Một lát sau, nàng mới hỏi thật cẩn thận: “Thật sự?”
Trình Sưởng gật đầu, lộ ra một nụ cười rất nhạt: “Thật sự.”
Trên người hắn được bao phủ bởi ánh sáng mùa hè tươi mát của nắng sớm sau cơn mưa, thoạt nhìn quả thực rất quyến rũ.
Vân Hy đột nhiên không dám nhìn hắn, nàng cụp mắt, nâng tay áo lau nước mưa còn sót lại trên má, chống đất đứng lên, muốn cảm ơn, nhưng lại cảm thấy chữ cảm tạ quá nhẹ, cứ do dự mãi, không biết nên nói cái gì.
Lúc này, cửa nhỏ phía bên phải cửa cung hé mở, hai thái giám lần lượt bước ra.
Trong đó người lớn tuổi hơn cầm cây phất trần trong tay, là nội thị quan chưởng bút bên cạnh Chiêu Nguyên Đế, họ Ngô, người trẻ hơn đi bên cạnh có lẽ là tùy hầu của ông.
Đến gần, Ngô công công cúi chào Trình Sưởng trước và gọi: “Tam công tử.”
Ánh mắt rơi vào người Vân Hy, cười nói: “Vị này là đại tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ, Vân Hy tiểu thư phải không?”
Vân Hy gật đầu: “Không biết nội thị quan đại nhân có gì chỉ bảo?”
Ngô công công nói: “Nào dám chỉ bảo? Kim thượng phái tạp gia tới truyền lời cho ngài, ý chỉ về vụ án của Vân tướng quân sẽ được điều ra kỹ lưỡng lần nữa đã được đưa đến Đại Lý Tự.”
Trình Sưởng đã đề cập chuyện này.
Nhưng Vân Hy nghe xong vẫn rất lễ phép đáp lại: “Xin nội thị quan đại nhân giúp ti chức bái tạ kim thượng, đã làm phiền đại nhân lo lắng.”
Ngô công công thân thiện nói: “Tạp gia làm việc vì kim thượng, sao lại gọi là lo lắng? Vân Hy tiểu thư, trước đây ngài từng vào cung, những cẩu nô tài ở cửa cung thế mà không nhận ra ngài, để ngài vô duyên vô cớ quỳ hơn nửa ngày, thật sự có lỗi. Ngài mau về phủ nghỉ ngơi, đỡ phải bị thương thân thể.”
Lời ông nói đã đủ nhân tình, ngay sau đó đặt phất trần vào cánh tay cong cong, chào Trình Sưởng và Vân Hy, về Tuy Cung.
Sau khi vào cửa nhỏ, tiểu thái giám đi theo Ngô công công khó hiểu: “Sư phụ, buổi sáng lúc tiểu thư hầu phủ vừa tới quỳ ở cửa cung, ngài còn nói không cần để ý, sao lúc này, sao lúc này……”
Sao lúc này lại ân cần?
“Đồ ngu ngốc.” Ngô công công vung phất trần, trừng hắn, “Mấy năm nay tạp gia dạy dỗ ngươi, ngươi học được trong bụng chó hết rồi à?”
Ông lại chỉ điểm: “Vừa rồi ở Kim Loan Điện, kim thượng đề cập đến vụ án của Vân tướng quân, và Trung Dũng Vân gia thế nào?”
Tiểu thái giám sửng sốt, không khỏi cẩn thận nhớ lại.
Thật ra hôm nay lúc lâm triều, Chiêu Nguyên Đế nói rất ít.
Khi tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ trình phong thư khẩn của Vân Lạc lên điện, cho rằng Vân tướng quân vô tội, kim thượng cũng không nói lời nào.
Lúc ấy cả triều văn võ đều nín thở tập trung tinh thần, cho rằng tiểu vương gia trước đây chỉ gây chuyện, lúc này thật sự sờ vảy ngược của Chiêu Nguyên Đế, chờ mặt rồng giận dữ.
Ai ngờ Chiêu Nguyên Đế ngồi im lặng trên long ỷ một lúc, sau đó vung tay lên, ý bảo Ngô công công trình phong thư khẩn lên.
Ngài lặng lẽ đọc thư, nhàn nhạt hỏi: “Một chứng cứ quan trọng như vậy, tại sao bị bỏ lỡ?”
Khi đó, chân của Đại Lý Tự Khanh đã run lập cập.
Cũng may Trình Sưởng nhớ kỹ lời dặn của Tông Thân Vương, không nhúng tay vào nồi nước đục, không làm mất lòng ai, nên hắn nói: “Bẩm bệ hạ, phong thư này đã rơi vào tay mọi rợ từ lâu, gần đây mới tìm ra. Khi quất roi thúc ngựa đưa tới kinh thành, hồ sơ của Đại Lý Tự đã đưa tới ngự tiền, vì thế chậm trễ.”
Chiêu Nguyên Đế “Ừm”, hỏi Bùi Lan: “Có chuyện này?”
Bùi Lan nói: “Bẩm bệ hạ, lời của Tam công tử là sự thật. Thực ra trước đây thần có đề cập phong thư khẩn này với Đại Lý Tự, tuy nhiên không thấy chứng cứ thực tế, thật thật giả giả, Đại Lý Tự sắp kết án, không thể vì một phong thư khẩn không có bóng dáng mà hao phí thời gian. Nói đến cùng, việc này là lỗi của thần, nếu thần có thể tận tâm tận lực một chút, tìm được phong thư sớm hơn, sẽ không đến mức trì hoãn Đại Lý Tự xử án.”
Chiêu Nguyên Đế nói không nóng không giận: “Không liên quan gì đến ngươi.”
Đại Lý Tự Khanh thấy Trình Sưởng và Bùi Lan đã chừa đường lui cho ông, thuận thế leo xuống cột, vội vàng bước ra nhận lỗi: “Bẩm bệ hạ, quả thật không thể trách Bùi tướng quân chuyện này, do thần đã hành động nóng nảy, nóng lòng kết án, không chờ được thêm ngày nào nữa, mới dẫn tới sự thiếu sót.”
Lại xin chỉ dạy, “Tuy nhiên…… Thánh chỉ kết tội Vân tướng quân đã gửi đến Trung Dũng Hầu phủ, hiện tại đột nhiên thu được một chứng cứ quan trọng mới, mong bệ hạ nói rõ những gì cần làm tiếp theo.”
Thánh chỉ đã gửi đi không thể lấy về.
Ánh mắt Chiêu Nguyên Đế vẫn dừng trên phong thư khẩn, dường như đọc lại thư của Vân Lạc, sau một lúc lâu, từ từ nói: “Thánh chỉ đã gửi đi không thể lấy lại thì gửi một bản khác, nói rằng có chứng cứ mới, cần điều tra kỹ lưỡng lần nữa.”
Ngài thở dài, đặt thư xuống: “Mất bò mới lo làm chuồng, cũng chưa muộn.”
Câu “Mất bò mới lo làm chuồng” vừa ra, trong lòng chúng thần đều ngưng tụ.
Tuy không rõ vì sao Chiêu Nguyên Đế đột nhiên khoan dung với Trung Dũng Hầu phủ, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, mấy năm qua, khúc mắc trong lòng kim thượng, lão Trung Dũng Hầu hy sinh, cái chết của Thái Tử điện hạ, Chiêu Viễn phản bội, đang được giải quyết từng chút một.
Vị quân chủ lập được vô số thành tựu trong cuộc đời nay đã già, tuy phạm sai lầm nhưng cũng chưa hồ đồ.
Vì vậy ngài nói, mất bò mới lo làm chuồng.
Chiêu Nguyên Đế nhìn Trình Sưởng hỏi: “Làm sao ngươi có chứng cứ này?”
Trình Sưởng nói: “Bẩm bệ hạ, sáng sớm nay, tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ quỳ ở cửa cung xin minh oan cho Vân tướng quân. Thần đi ngang qua, hỏi thăm, nàng đưa phong thư khẩn cho thần xem. Thần nghĩ mình là ngự sử, ước chừng có thể giúp nàng can gián, vì vậy xông vào buổi lâm triều.”
Chiêu Nguyên Đế nghe xong, gật đầu: “Con gái của Vân Thư Quảng từng vào cung khi còn nhỏ, trẫm nhớ rõ nàng.”
Ánh mắt ngài trở nên lạnh lùng: “Vừa rồi không phải các ngươi nói rằng, người quỳ gối ở cửa cung lúc sáng là một bộ khoái vô cớ gây sự hay sao?”
Có người của Lại Bộ vội vàng bước ra giải thích: “Bẩm bệ hạ, buổi sáng có mưa, các quan không nhìn rõ, Vân Hy tiểu thư mặc trang phục bộ khoái màu đỏ, hiện tại đang nhậm chức ở Kinh Triệu phủ, vì vậy mới bị ngộ nhận là một bộ khoái bình thường.”
Chiêu Nguyên Đế “Ồ”, gọi nội thị quan, đưa phong thư khẩn của Vân Lạc cho Đại Lý Tự Khanh, và bảo Trung Thư Xá Nhân viết thánh chỉ.
Đến lúc tan triều mới nhẹ nhàng nói: “Con gái của Trung Dũng Hầu làm bộ khoái, nhân tài không được trọng dụng.”
Lúc đó một nửa triều thần đã rời khỏi điện, một nửa vẫn còn ở trong điện.
Nhìn bóng dáng thong thả rời đi của kim thượng, nhất thời không ai đoán được ngài nghĩ thế nào.
Tiểu thái giám nhớ lại từng lời của Chiêu Nguyên Đế lúc lâm triều, bừng tỉnh: “Sư phụ, ý ngài là, chúng ta làm nô tài, nên hành động theo ý của kim thượng. Giống như trước đây, Trung Dũng Hầu phủ là khúc mắc của kim thượng, chúng ta không cần quan tâm đến người của hầu phủ, nay kim thượng quyết định cởi bỏ khúc mắc này, nếu chúng ta gặp người của hầu phủ thì nên thể hiện chút tình cảm?”
“Đồ ngu.” Ngô công công lại vung phất trần đánh vào người tiểu thái giám, “Thánh tâm khó dò, làm sao một kẻ hèn mọn như ngươi có thể đoán được tâm tư của kim thượng?”
Ông đưa một bàn tay ra, đón gió thổi.
“Ngươi nhìn này, trong cung có gió, những người như chúng ta không thể bén rễ ở đâu, chỉ có thể đi theo gió.”
……
Ngô công công rời đi chưa bao lâu, người của Đại Lý Tự tới, đọc thánh chỉ sẽ điều tra rõ vụ án của Vân Lạc lần nữa cho Vân Hy.
Vân Hy được thánh chỉ vẫn không yên tâm, đọc đi đọc lại mấy lần.
Từ từ, tảng đá treo trong lòng mới rơi xuống.
Gió ở cửa cung càng lúc càng mạnh, thổi ánh mặt trời trôi nổi, nàng ngước mắt nhìn Trình Sưởng, cười nói: “Lần này thật sự phải đa tạ Tam công tử!”
Nàng mang gánh nặng trên vai, ngày thường hầu như ít cười, vừa rồi nàng còn vẻ mặt lo lắng, lúc này đột nhiên nở nụ cười, Trình Sưởng không khỏi sửng sốt một chút.
Nụ cười này thật sự đơn giản, dường như đang vui mừng vì bản thân của vấn đề, bởi vậy tươi đẹp và bắt mắt.
Trình Sưởng nói: “Không có gì, thật ra ta không tốn nhiều công sức, trình phong thư khẩn lên, giải thích nguyên nhân, kim thượng tự nhiên nói muốn điều tra kỹ lưỡng lần nữa.”
Hắn lại nhìn Vân Hy, nàng không ngủ cả đêm, quỳ hơn nửa ngày, giờ phút này sắc mặt rất tệ, băng vải ở lòng bàn tay rơi ra một nửa, phía trên còn có vết máu loang lổ, có lẽ tối hôm qua nàng vội vàng, chưa kịp thay thuốc.
Trình Sưởng hỏi: “Cô về bằng cách nào?”
Lại nói, “Hay là ta đưa cô về phủ?”
Hắn hỏi một cách tự nhiên, nhưng Vân Hy nghe thấy lại như mới hoàn hồn.
Nàng dừng chân, nhìn mình từ trên xuống dưới, nàng mắc mưa, xiêm y mới khô một nửa, tóc mai ướt nhẹp dính vào má, đuôi ngựa buộc phía sau có lẽ cũng rối loạn, còn giày dính bùn, mỗi một bước đi sẽ để lại dấu bùn trên mặt đất.
Nàng chợt thấy xấu hổ.
Trong lòng nghĩ, sao mình có thể đứng trước mặt hắn một cách chật vật như vậy?
Nàng ôm bài vị của phụ thân và ca ca, ôm thánh chỉ, chậm rãi cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Không, không cần. Hầu phủ không xa, ta tự mình trở về.”
Trình Sưởng thấy nàng từ chối, nghĩ rằng Trung Dũng Hầu phủ cách Tuy Cung không xa nên gật đầu.
Trước khi lên xe ngựa, hắn nhìn tay phải của nàng, nhắc nhở: “Nhớ thay thuốc.”
Vân Hy nhìn xe ngựa của Trình Sưởng đi xa, đứng tại chỗ một hồi lâu, cho đến khi không thấy nữa mới quay về phủ.