Trình Sưởng khẽ lắc đầu: “Ta không sao.”
Ánh mắt hắn rơi vào bàn tay buông thõng bên người Vân Hy: “Tay của cô……”
Lúc này Vân Hy mới nhớ mình bị thương, giơ tay phải lên nhìn, thấy vết đao trên lòng bàn tay tuy hơi dài nhưng cũng may không sâu, không còn chảy máu giống vừa rồi.
Vân Hy từng ra chiến trường, nay lại là bộ khoái, có thói quen mang theo băng vải trong người.
Nàng nói: “Vết thương nhỏ, không sao.” Lấy băng vải trong túi tiền ra, định quấn quanh tay phải.
Trình Sưởng sửng sốt, ngăn nàng lại: “Cô không khử trùng à?”
“Khử trùng?” Vân Hy không hiểu, đoán ý hắn rồi nói, “Tam công tử yên tâm, trên thanh đao ngắn đó không có độc.”
Trình Sưởng nào nói đến thuốc độc, một vệt máu dài như vậy, hắn sợ nàng mắc bệnh uốn ván.
Hắn lớn lên trong bệnh viện từ khi còn nhỏ, biết làm công việc sơ cứu cơ bản.
Trình Sưởng nói: “Để ta xem vết thương.”
Vân Hy sững sờ, một lúc sau mới khẽ “Ừm”, duỗi tay phải ra đến trước mặt hắn.
Trình Sưởng nắm cổ tay nàng, kiểm tra cẩn thận, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng may hiện tại không có dấu hiệu nhiễm trùng.
Vài người ở cuối nhà thuỷ tạ đã chạy tới, là Phùng quản gia và vài gia phó của Bùi phủ.
Trên hành lang dài, dấu vết đánh nhau vô cùng rõ ràng, trên mặt đất và trụ của hành lang còn có vết máu loang lổ.
Phùng quản gia thấy vậy, líu lưỡi: “Cái này, cái này……”
Không đợi hắn nói xong, Trình Sưởng dặn dò: “Đi lấy nước sạch, rượu, và thuốc cầm máu tới.”
Phùng quản gia cũng nhìn thấy vết thương trên lòng bàn tay của Vân Hy, vội vàng đáp lời, dặn dò đám gia phó vài câu, cứ do dự mới hỏi: “Vừa rồi tiểu nhân thấy chỗ này có vài bóng đen xẹt qua từ xa, không biết Tam công tử và Vân Hy tiểu thư có gặp kẻ xấu nào không?”
Hắn thấp thỏm trong lòng, Vân Hy thì không sao, vị trước mặt này là tiểu vương gia của Tông Thân vương phủ, nhỡ gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ Bùi phủ không gánh nổi trách nhiệm.
Trình Sưởng cân nhắc một lúc, cảm thấy việc này giống với vấn đề của người lái thuyền, một khi náo loạn sẽ rút dây động rừng.
“Trong phủ ta có vài người làm loạn, đã bị đuổi đi. Khi trở về ta sẽ nói với phụ thân, không phải chuyện của các ngươi.”
“Tốt, tốt.” Phùng quản gia lau mồ hôi trên trán, chuyện lớn có thể trở thành chuyện nhỏ là tốt nhất.
Chẳng mấy chốc, đám gia phó mang thuốc trị vết thương tới, Trình Sưởng nhìn lướt qua những người xung quanh, toàn là hán tử tay chân thô kệch, nên hắn nói với Vân Hy: “Ta giúp cô bôi thuốc.”
Nói xong, hắn lấy nước sạch rửa lòng bàn tay của Vân Hy trước, sau đó mở bầu rượu, chậm rãi đổ rượu lên vết thương để sát trùng.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, động tác nhẹ nhàng chầm chậm, tuy những đầu ngón tay nắm cổ tay nàng rất ấm, nhưng xúc cảm truyền vào trong lòng lại nóng bỏng một cách khó hiểu.
Vân Hy không nhịn được nên rụt tay lại.
Trình Sưởng sửng sốt, ngước mắt nhìn nàng: “Đau à?”
Vân Hy cắn môi, hơi lắc đầu: “Không, không đau.”
Trình Sưởng nói “Ừm” rất tự nhiên: “Kiên nhẫn một chút.” Động tác càng chậm hơn, “Sẽ mau ổn thôi.”
Thuốc là tam thất để cầm máu, Trình Sưởng đưa bình thuốc lên mũi ngửi, giúp Vân Hy bôi thuốc lên vết thương, trước đây hắn từng là tình nguyện viên trong bệnh viện nên băng bó vết thương rất đẹp, thắt nút rồi nói: “Được rồi, sau này nhớ thay thuốc vào buổi sáng và buổi tối mỗi ngày.”
Vân Hy gật đầu, ngồi yên lặng một hồi, thấp giọng nói: “Đa tạ Tam công tử.”
Trình Sưởng nói: “Cảm tạ cái gì, cô cứu ta mới bị thương.”
Phùng quản gia ở bên cạnh nhìn Trình Sưởng bôi thuốc cho Vân Hy, vốn cảm thấy không ổn, sợ giữa hai người có chút gì đó, hiện tại thấy bộ dáng vô cùng thản nhiên của Trình Sưởng, lại nghe nói là Vân Hy đã cứu hắn nên ông yên lòng.
Ông đưa khăn vải cho Trình Sưởng lau tay, nói với Vân Hy: “Hôm nay cảm ơn Vân Hy tiểu thư.”
Gần giờ tuất, vầng trăng khuyết trong đám mây sáng một cách lạ thường, Phùng quản gia nhìn sắc trời, nói với Trình Sưởng và Vân Hy: “Nơi này hẻo lánh, cách vườn hoa nơi tổ chức yến tiệc một đoạn đường, chút nữa giờ tuất sẽ cắt bánh mừng thọ, lão thái quân có chuyện quan trọng muốn công bố, không thể thiếu hai vị.”
Trình Sưởng gật đầu, nâng bước đi theo Phùng quản gia trở về.
Vân Hy chậm nửa bước, trong lòng không vui lắm.
Nàng biết lão thái quân có chuyện quan trọng gì cần công bố, là vì muốn chọn ngày cho nàng và Bùi Lan để hai người bọn họ đính hôn.
Nàng không muốn gả cho Bùi Lan, không hề muốn chút nào, thuở niên thiếu, nàng có chút tình cảm huynh đệ đối với hắn, phần tình nghĩa này đã sớm bị mài mòn theo năm tháng.
Nhưng mà, Vân Hy lại nghĩ, nếu nàng không gả cho Bùi Lan, nàng sẽ giải thích thế nào với a tẩu và lão thái quân?
A tẩu của nàng, vì một chút thể diện cho nàng, đã bán cây trâm cài mà mình thích nhất để lấy tiền mua đồ mới cho nàng; còn lão thái quân, rõ ràng sức khỏe không tốt, vì chuyện của nàng mà chạy tới Kim Lăng từ ngàn dặm xa xôi, nếu nàng từ chối hôn sự này, làm sao một người đã đến cổ lai hi mà nàng coi như tổ mẫu chịu nổi?
Càng không đề cập tới người già yếu bệnh tật ở Trung Dũng Hầu phủ, đâu chỉ có một mình Bạch thúc bị bệnh kinh niên?
Một năm trước Bạch thẩm mất, Vân Hy quá đau lòng, cũng tự trách bản thân, nàng nghĩ, nếu nàng có nhiều tiền hơn trong tay, nếu có thể mời đại phu giỏi hơn để khám bệnh cho Bạch thẩm, có dược liệu tốt hơn, có phải Bạch thẩm không cần rời đi sớm như vậy không? Nhiều năm trôi qua, Vân Hy đã quen với việc đặt cảm xúc của mình ở cuối cùng.
Ánh trăng trên mây sáng ngời, đèn lồng trong sương mù chói mắt, rốt cuộc không thể chạm tới.
Thôi, Vân Hy suy nghĩ có chút thê lương, nếu a tẩu có thể khá hơn, nếu lão thái quân có thể khỏe hơn, nếu Trung Dũng Hầu phủ có thể tốt hơn, nếu phụ thân và ca ca ở dưới suối vàng có thể yên giấc ngàn thu, thì thôi.
Qua khỏi nhà thuỷ tạ là một hành lang, sắp đến giờ tuất, hầu hết khách khứa trở về để chờ bánh mừng thọ, nơi này gần như không có ai.
Hai bên hành lang có vài gian tịnh thất trống, được Bùi phủ dùng để tiếp đãi khách uống trà và ngắm cảnh.
Đi ngang qua một gian tịnh thất, có tiếng xì xào bên trong truyền ra, Vân Hy vốn không để ý, chưa kịp đi xa đã nghe một người trong tịnh thất cất tiếng hỏi: “Đã lấy thư khẩn cấp chưa?”
Đây là giọng của Bùi Lan.
Vân Hy dừng chân.
Thư khẩn cấp? Thư khẩn cấp nào?
Trong lòng nàng, chỉ có một phong thư khẩn cấp là quan trọng nhất.
Phong thư khẩn cấp mà Vân Lạc viết cho triều đình, tố cáo Chiêu Viễn phản bội; phong thư duy nhất có thể chứng minh sự vô tội của ca ca nàng; cho đến nay vẫn không có tin tức.
Tinh thần Vân Hy chợt đông cứng lại, nàng lùi hai bước, đến bên cạnh tịnh thất, lắng tai nghe.
Tiếng động cách đó không xa che khuất tiếng bước chân của nàng, người trong tịnh thất không cảm nhận được động tĩnh bên ngoài nên nói tiếp: “Bẩm Bùi tướng quân, đã lấy rồi. Người của Đại Lý Tự vừa tới đây truyền lời, sáng sớm nay bọn họ đã trình vụ án của Vân tướng quân lên trên, kim thượng đã cầm ngự bút phê duyệt, hiện tại công văn được duyệt đã nằm trong tay bọn họ.”
“Kim thượng nói thế nào?”
“Kim thượng vẫn còn chút tình cảm đối với Trung Dũng Hầu phủ, tuy người mà chúng ta mang về có những lời thú tội và lời khai bất lợi đối với Vân tướng quân, kim thượng chỉ trừng trị Vân tướng quân về tội trì hoãn tình hình quân sự, không kết tội về vụ làm phản, nhưng chuyện tước vị của Vân tướng quân e là sẽ vô vọng.”
“Không sao.” Bùi Lan nói, “Chỉ cần tùy tiện quyết định một tội là được.”
“Dạ, tiểu nhân đã nhờ vả thư lại của Đại Lý Tự, chút nữa đến giờ tuất, nếu lão thái quân muốn tướng quân và vị tiểu thư hầu phủ kia đính hôn, sẽ bảo hắn đúng giây phút đó nói ra tin tức Vân tướng quân bị vạch tội cho Lăng Vương điện hạ, Tông Thân Vương, và lão thái quân.”
“Vụ án của Chiêu Viễn vốn là cái gai trong lòng kim thượng, Vân tướng quân bị kết tội là vì đụng phải xui xẻo. Không thể nào có chuyện kim thượng vừa kết tội Vân tướng quân trước, sau đó lão thái quân quyết định hôn sự của muội muội Vân tướng quân? Cho dù lão nhân gia muốn làm chủ, e rằng Vương gia và Lăng Vương điện hạ cũng không muốn làm chứng cho cuộc hôn nhân này. Hôn sự giữa tướng quân và Vân Hy tiểu thư đương nhiên là không thành.”
Gian phòng yên lặng, nhất thời có tiếng lật giấy, dường như Bùi Lan đang đọc thư.
“Theo tiểu nhân thấy, tướng quân quá nhân từ. Lúc trước tướng quân tìm thấy phong thư khẩn cấp này của Vân tướng quân, ngài nên đốt nó đi, cần gì mang về từ ngàn dặm xa xôi để giấu ở biệt trang? Còn đề cập đến phong thư này với Vân Hy tiểu thư, để nàng vô duyên vô cớ nhớ tới.”
Bùi Lan nói: “Ngươi không rõ à, Trung Dũng Hầu đã qua đời, nhưng uy tín của Vân thị trong lòng các tướng sĩ ở Tái Bắc không hề giảm, dù ta không đề cập tới, ngươi cho rằng A Đinh sẽ không có cách để tìm hiểu về phong thư khẩn cấp này hay sao? Chi bằng nói sớm với nàng.”
“Chẳng qua chuyện trên triều đình, nàng là một nữ tử nên không hiểu, đến bây giờ, Vân Lạc có được tước vị hay không đã không còn quan trọng, người đã không còn nữa, tốt nhất cứ theo ý của kim thượng.”
“Dạ, người đã đi rồi. Cho dù Vân tướng quân nhận tước vị, hầu phủ chỉ còn đứa con gái mồ côi và quả phụ, không có người nối dõi, sau này ai sẽ thừa kế tước vị này? Dù sao trăm năm nữa, Đại Tuy sẽ không còn Trung Dũng Hầu phủ, cần gì phải tranh giành lúc này?”
Bùi Lan thở dài: “Quên đi, chút nữa tin tức của kim thượng truyền đến, chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến lớn ở chỗ tổ mẫu. Sáng sớm mai, chờ thánh chỉ tới hầu phủ, ta sẽ thỉnh chỉ với kim thượng, cầu xin ngài nhìn vào lòng trung thành của Vân thị, thương xót cho trẻ mồ côi và quả phụ của hầu phủ, tạm thời đừng cắt đứt bổng lộc của hầu tước. Kim thượng là người nhân đức, nhất định sẽ cho phép.”
“Tướng quân vẫn nhớ tình cũ.”
Bùi Lan nhàn nhạt nói: “Ta cùng với A Đinh và Vân Lạc, dù gì cũng lớn lên cùng nhau.”
“Hiện tại mọi chuyện đã giải quyết xong, phong thư này sẽ không có ai truy cứu nữa, vậy……”
“Đốt đi.”
Bên ngoài tịnh thất, Vân Hy lúc đầu còn yên lặng lắng nghe, đến cuối cùng, cả người đã tức giận đến mức run rẩy, Phùng quản gia thấy thế, vài lần muốn xông vào phòng, cắt ngang lời Bùi Lan và phó tướng của hắn, nhưng chưa kịp hành động đã bị Trình Sưởng giơ tay cản lại.
Tam công tử có biểu tình lạnh lùng, không ương ngạnh như trước đây, trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Phùng quản gia không dám lên tiếng, trong lòng như đang nấu một nồi cháo nóng, gấp gáp tựa lửa đốt.
Câu cuối cùng “Đốt đi” lọt vào tai, Vân Hy không nhịn được nữa, hai vai run lên, đôi tay nắm chặt thành quyền, đi vài bước đến trước cửa tịnh thất, nâng một chân đá văng cửa tịnh thất.