Ngô đại phu nói: “Bẩm điện hạ, mạch của điện hạ luôn rất tốt —— đây cũng là nguyên nhân khiến cho các thái y không thể chẩn đoán, nhưng trước khi điện hạ tỉnh lại, tiểu nhân đã bắt mạch cho điện hạ, lần này mạch của điện hạ……”
Ông nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, “Lần này mạch của điện hạ gần như người sắp chết, có một lúc sắp biến mất, rất có xu thế đi xa.”
“Tiểu nhân làm theo lời điện hạ dặn dò, tạm thời không nói chuyện này với bất cứ ai. Cũng may điện hạ đã tỉnh, nếu không tiểu nhân thật sự không biết phải giải thích như thế nào.”
Mạch tượng sắp biến mất, rất có xu thế đi xa?
Trình Sưởng nghe vậy, đột nhiên nghĩ đến giấc mơ khi hắn sắp tỉnh dậy.
Lúc ấy hắn mơ thấy tiểu vương gia chân chính bị rơi xuống nước, dần dần tắt thở ở dưới nước.
Nói như vậy, tiểu vương gia trong mơ chết, mạch của hắn cũng biến mất theo?
“Còn nữa,” Ngô đại phu nói tiếp, tìm một gương đồng, giơ ra trước mặt Trình Sưởng, “Điện hạ xem một chút.”
Khuôn mặt Trình Sưởng xuất hiện trong gương đồng, vết thương ở chỗ vằn trên má bị nứt, máu lại chảy ra, cái này cũng không sao, càng quỷ dị hơn là màu sắc của vằn cũng từ xanh xám nhạt chuyển sang xanh tím.
Ngoài ra, sau gáy của hắn cũng xuất hiện vằn tương tự.
Ngô đại phu nói: “Vằn trên người điện hạ vô cùng quái dị. Nếu người bình thường có đốm này, thường sẽ bị sốt, ngứa và các triệu chứng khác, hoặc do ngoại thương gây ra, mới đầu là đốm máu, nhưng vằn của điện hạ giống như là xuất hiện từ hư không, không biết là loại bệnh gì.”
Ngô đại phu đặt gương đồng xuống, nói với Trình Sưởng: “Tiểu nhân to gan, muốn nhìn thử trên người điện hạ có vằn nào khác hay không.”
Trình Sưởng “Ừm”, cởi quần áo, kiểm tra trên cơ thể.
Quả nhiên ngoài gương mặt và sau gáy, những vằn xanh tím tương tự cũng xuất hiện ở lưng và khuỷu tay.
Trình Sưởng đã tắm gội một ngày trước khi đến Duyên Phúc Cung, lúc ấy trên người hắn không có gì cả, nói cách khác, những vằn mới này đột nhiên xuất hiện sau khi hắn rời khỏi Duyên Phúc Cung và hôn mê một ngày một đêm.
Ngô đại phu tự trách: “Xin điện hạ thứ tội, do trình độ học vấn kém nên tiểu nhân thật sự không hiểu những vằn trên người điện hạ là gì, gần đây tiểu nhân nhất định phải đọc sách y, mau chóng tìm cách chữa trị cho điện hạ.”
Trình Sưởng không trách Ngô đại phu.
Chuyện xảy ra trên người hắn, há có thể dễ dàng giải thích bằng lý thuyết y học?
Hắn gật đầu nói: “Ừm, ngươi đã vất vả rồi.” Thấy Ngô đại phu đã canh giữ hắn một ngày nên nói, “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”
Lúc này đã là canh hai, sau khi Ngô đại phu rời đi, Trình Sưởng ngồi một mình trên giường, hồi tưởng lại giấc mơ.
Nguyên nhân cái chết của Trình Minh Anh giống như những gì hắn điều tra được.
Thế nên sau khi Trình Minh Anh qua đời, vẫn giữ một sợi tàn niệm trong ý thức của Trình Sưởng —— cái chết của hắn không phải là chuyện nhỏ, tuyệt đối không thể dễ dàng nói cho bất cứ ai.
Cho nên sau khi Trình Sưởng xuyên tới đây, theo tàn niệm còn sót lại này, coi chuyện mình rơi xuống nước là ngoài ý muốn, không nói gì với bất kỳ ai ngoại trừ Vân Hy.
Sau này sự thật cũng chứng minh, quyền lực của Tông Thân Vương suy thoái, Chiêu Nguyên Đế sẽ bao che cho Lăng Vương và Vận Vương, nếu hắn gióng trống khua chiêng ngay từ đầu để đòi công bằng với Tông Thân Vương và Chiêu Nguyên Đế, e rằng Lăng Vương sẽ giết hắn nhiều lần hơn.
Tàn niệm mà Trình Minh Anh lưu lại, có thể nói là sợi dây ràng buộc duy nhất giữa Trình Sưởng và tiểu vương gia đã chết, ngoài ra, hắn không còn ký ức nào về tiểu vương gia.
Hắn tới Đại Tuy lâu như vậy, vẫn luôn tự mình mò mẫm mọi việc. Vì sao hôm nay khi mọi chuyện đã lắng xuống, hắn đột nhiên có một đoạn hồi ức của tiểu vương gia trước khi chết?
Trình Sưởng nhớ tới câu cuối cùng mà Hạ Nguyệt Nam nói với hắn trong ảo ảnh gợn nước bồng bềnh trước khi chìm vào giấc mơ.
“Nhân quả khép kín, chấp niệm tiêu tan.”
Hay là nói, đoạn hồi ức trước khi chết của tiểu vương gia là chấp niệm mà hắn lưu lại trên đời này?
Như vậy nhân quả khép kín có nghĩa gì?
Khoảnh khắc hoàng hôn gặp ma quỷ, Hạ Nguyệt Nam liều mạng túm chặt Trình Sưởng, thúc giục hắn mau trở về.
Hạ Nguyệt Nam nói, nếu không trở lại, hắn sẽ xảy ra chuyện, hai mạng đều sẽ xảy ra chuyện.
Hạ Nguyệt Nam còn hỏi, rốt cuộc vướng bận gì khiến hắn không muốn rời đi?
Mãi đến lúc này, Trình Sưởng mới nhận ra, lúc trước trong nạn binh loạn ở chùa Minh Ẩn, dị tượng ma quái đã xuất hiện. Hắn ở lại, có lẽ không đơn giản là bởi vì Vân Hy tới cứu hắn, còn vì hắn vốn muốn ở lại.
Nếu như hắn không muốn như thế, không ai có thể ngăn cản hắn trở lại thế giới vốn thuộc về hắn.
Hạ Nguyệt Nam nói, trong vòng ba hoàng hôn, hắn chắc chắn ——
Chắc chắn cái gì, hắn không nghe thấy, nhưng có thể đoán được, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Ba hoàng hôn thì sao?
Nếu hôm qua là ngày đầu tiên, ngày thứ hai là hôm nay đã trôi qua trong giấc mơ, vậy ngày mai là ngày thứ ba hay sao?
Trình Sưởng không biết mình nghĩ vậy có đúng hay không, nhưng nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy thời gian rất cấp bách.
Hắn xoay người xuống giường, đi chân trần gỡ triều phục trên giá gỗ xuống, ra lệnh: “Người đâu.”
Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ đang ngủ gà ngủ gật trong nhĩ phòng bên cạnh, nghe âm thanh này, tỉnh táo ngay lập tức, đẩy cửa bước vào: “Tiểu vương gia.”
Trình Sưởng đã mặc triều phục xong, liếc nhìn hai người: “Tối hôm qua phụ thân có trở về không?”
Tiếng mõ canh ba đã điểm, hiện nay coi như là ngày hôm sau.
Tôn Hải Bình nói: “Đã về, Vương gia trở về lúc canh hai.”
Trình Sưởng “Ừm”: “Đi lấy nước.”
Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ vốn cảm thấy Trình Sưởng bệnh nặng chưa khỏi, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, biết hắn không muốn nhiều lời, vội vàng đi lấy nước và chuẩn bị bữa sáng.
Trình Sưởng ăn sáng vội vàng, sau đó đến Hữu Tỷ Các của Tông Thân Vương.
Sau khi ngủ một canh giờ, Tông Thân Vương đã thức dậy, thấy Trình Sưởng mặc triều phục, ông sửng sốt, giơ tay cho mọi người trong phòng lui ra và hỏi: “Con định lên triều?”
Trình Sưởng gật đầu: “Minh Anh muốn lên triều gặp Thái Tử điện hạ, cho nên tới nói trước với phụ thân.”
Hắn chưa nói đi gặp Điền Trạch làm gì, nhưng Tông Thân Vương hiểu, hắn đi để giao lại quyền lực.
Hiện giờ Trình Sưởng và Điền Trạch mỗi người nắm giữ một nửa quyền lực, tuy rằng cả hai không có ý làm hại lẫn nhau, ngôi vị hoàng đế chỉ có một, chưa chắc có thể tín nhiệm lẫn nhau.
Huống chi bên ngoài không ngừng thêm mắm dặm muối, lúc này, bất kỳ ai nhường một bước trước đều đặt sự an nguy của bản thân mình trên dao mổ.
Tông Thân Vương hỏi: “Đã suy nghĩ cẩn thận chưa?”
Trình Sưởng nói: “Đã suy nghĩ cẩn thận rồi.”
“Vì cô nương của Trung Dũng Hầu phủ phải không?”
Trình Sưởng im lặng một lát, “Dạ” rồi nói, “Cũng vì phụ thân và mẫu thân.”
Hắn đang nắm nhiều quyền lực như vậy, Vân Hy gả cho hắn, rốt cuộc không thể thoát khỏi vướng bận của hắn.
Ai biết được tương lai, nếu hắn không rút khỏi tranh đoạt quyền lực, lỡ như một ngày nào đó liên lụy đến nàng thì sao?
Cho nên có một biện pháp, lùi lại để bước tiếp —— hắn sẽ giao quyền trước, làm một Vương gia nhàn rỗi, cho dù một ngày nào đó thân phận nhạy cảm bị nghi ngờ, với giao tình của Điền Trạch và Trung Dũng Hầu phủ, sẽ không liên lụy đến Vân Hy, thậm chí sẽ không liên lụy đến Tông Thân Vương và Tông Thân Vương phi đã già.
Trên thực tế, biện pháp này cũng không tốt, bởi vì như vậy tương đương với việc giao quyền chủ động cho người khác.
Hơn nữa Thái Tử điện hạ này lớn lên trong dân gian, tâm tính vẫn còn trong sáng, chưa bị hoàng quyền mài mòn, những năm tháng sau này, có lẽ vẫn nhân đức như lúc ban đầu, thật ra Trình Sưởng có thể nắm quyền trước, đi bước nào hay bước nấy.
Tông Thân Vương không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, khiến cho Trình Sưởng đưa ra quyết định liều lĩnh như vậy chỉ trong một đêm.
Nhưng ông không hỏi.
Hai cha con đã hình thành một sự ăn ý trong hai năm qua, luôn giữ khoảng cách với nhau.
Tông Thân Vương chỉ nói: “Thật ra con nắm quyền tới mức này, không nên làm như vậy.”
Xưa nay vị vương nắm giữ quyền lực cao, nhẹ thì ngang địa vị với quân chủ; nặng thì thay thế quân chủ, chỉ có vậy mới có thể ở vị trí bất bại.
“Nhưng mà con khác hẳn.” Tông Thân Vương nói, “Con luôn có nguyên tắc và ý tưởng của mình.”
Cũng chính vì bộ nguyên tắc và ý tưởng độc đáo này, khác biệt với người thường, mới thôi thúc hắn đi đến ngày hôm nay, lấy lại công bằng cho bản thân, thượng tôn pháp luật.
“Nếu con cảm thấy đây là chuyện nên làm, vậy con hãy đi gặp Thái Tử điện hạ.”
Trình Sưởng chắp tay áo vái chào Tông Thân Vương: “Đa tạ phụ thân.”
Nói xong, hắn xoay người bước ra ngoài phòng.
Trời đã hơi tờ mờ sáng, mây trắng lơ lửng, khắp mặt đất xanh tươi.
Tông Thân Vương nhìn chăm chú vào bóng dáng tao nhã như ngọc giữa màu xanh biếc, đột nhiên cất tiếng gọi: “Minh Anh.”
Trình Sưởng quay lại.
Tông Thân Vương thở dài, chậm rãi nói: “Thật ra con không phải là Minh Anh.”
Dù sao cũng là đứa con mình nuôi dưỡng từ nhỏ, làm sao không quen thuộc với bản tính của hắn?
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mặc dù sau khi rơi xuống nước, tính tình thay đổi rõ rệt, làm sao có thể đổi đến mức này?
Tuy rằng ngay từ đầu cảm thấy không thể tin được, nhưng sau đó cũng dần dần chấp nhận sự thật.
Tông Thân Vương nói: “Thực ra, ta và mẫu thân con đã biết từ lâu rồi.”
“Chúng ta không biết con nghĩ như thế nào, nhưng,” Tông Thân Vương dừng lại, xuyên qua lớp sương mù thê lương, nhìn Trình Sưởng, “Con phải nhớ kỹ, bất kể con là ai, ta và mẫu thân của con sẽ vĩnh viễn là người thân của con.”
Trình Sưởng nghe vậy, thoáng ngẩn người, một lát sau, hắn gật đầu, đứng giữa lầu các được xây bằng tre trong đình viện, lại chắp tay áo, vái Tông Thân Vương thật sâu.