Vân Hy nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Phương Phù Lan đối xử rất tốt với hai thứ đệ lúc còn sống, nay tai vạ đến nơi, hai người này không hề quan tâm đến một chút tình thân nào cả.
Nghĩ tới chuyện người của Lăng Vương phủ đến doanh trại Tây Sơn tìm Vân Lạc. Toàn bộ Vân thị yêu ghét rõ ràng, Vân Lạc càng nghiêm túc hơn Vân Hy, sau khi từ Tái Bắc trở về, Vân Lạc biết Phương Phù Lan phản bội hầu phủ, ngoài mặt không đề cập tới, nhưng e rằng trong lòng đã chán ghét nàng. Bây giờ Phương Phù Lan uống thuốc độc tự tử, có lẽ Vân Lạc sẽ không quản.
Vân Hy nghĩ đến đây, nói với Trình Sưởng: “Tam công tử, ta muốn đến Lăng Vương phủ xem thử.”
Trình Sưởng gật đầu: “Ừ, ta đi với nàng.”
Tông Thân Vương phủ cách Lăng Vương phủ không xa, đánh xe một khắc là đến. Lăng Vương phi biết vương thế tử và Vân Huy tướng quân sẽ tới nên đã đợi sẵn ở cửa.
Hiện giờ Lăng Vương phủ không bằng Trung Dũng Hầu phủ của trước đây. Tôi tớ trong phủ gần như phân tán hết, bên trong và bên ngoài đều có Dực Vệ ty canh gác, người bên trong nơm nớp lo sợ sống qua ngày, sợ một sự vô ý sẽ dẫn tới tai họa bất ngờ.
Lăng Vương phi nghênh đón Trình Sưởng và Vân Hy, dẫn hai người đến biệt viện, vừa khóc vừa nói: “Sau khi Phương thị vào vương phủ, điện hạ ra lệnh cho võ vệ canh gác biệt viện, đại khái là có ý thiên vị nàng ấy, thiếp thân ngày thường cũng không dám quấy rầy nàng. Đêm hôm qua, nàng nghe nói điện hạ đã mất, tới linh đường một mình, nói rằng muốn gặp mặt điện hạ, lúc ấy nàng còn bình thường, không ngờ, không ngờ……”
Lăng Vương phi này ốm yếu bệnh hoạn, từ trước đến nay là người không có dã tâm, năm đó Lăng Vương bằng lòng cưới nàng, bởi vì phụ thân của nàng là Trung Thư Xá Nhân, nắm chút quyền lực, không có tình cảm đối với nàng. Cũng may Lăng Vương phi chỉ mong có cuộc sống yên ổn, không để ý trong lòng Lăng Vương có ai, sau ngần ấy năm, cuộc sống không hề gợn sóng.
Lăng Vương phi nói: “Thật ra thiếp thân luôn biết chuyện điện hạ thích Phương thị. Năm điện hạ vừa cưới thiếp thân, Hoàng quý phi nương nương lo lắng thiếp thân quá yếu đuối, không có chỗ đứng trong vương phủ nên đã nói đại khái chuyện giữa Lăng Vương và Phương thị. Tối hôm qua, thiếp thân thấy sắc mặt của Phương thị tái nhợt, nhớ ra nàng cũng ốm yếu, sợ nàng lo lắng hại thân, nên đã chuyển lại những lời Hoàng quý phi nương nương đã nói năm đó với Phương thị.”
“Thiếp thân đã nói với Phương thị, khi đó phụ thân của nàng ấy, tức là Phương gia lão gia xảy ra chuyện, điện hạ không hề bỏ rơi nàng, thậm chí còn đến cầu xin bệ hạ, cầu xin Hoàng quý phi nương nương. Lúc nàng vào cung gặp Hoàng quý phi nương nương, thực ra điện hạ bị trói đằng sau bức bình phong, không thể phát ra âm thanh……”
“Thiếp thân nói chuyện này với Phương thị, hy vọng nàng có thể dễ chịu một chút, muốn cho nàng biết, bao năm qua, trong lòng Lăng Vương điện hạ chỉ có một mình nàng, không ngờ nàng…… đã tìm đến cái chết……”
Lăng Vương phi vừa dứt lời, thấy đã đến biệt viện, lấy khăn tay lau nước mắt tràn mi, chỉ vào một phụ nhân trong viện mặc bộ đồ trắng với đôi mắt đỏ hoe: “Vị này là tiểu nương của Phương thị, họ Tần, mấy ngày nay bà ở cùng Phương thị trong biệt viện. Sáng nay Phương thị uống thuốc độc tự tử, bà đã phát hiện ra. Bởi vì Phương thị từng là người của Trung Dũng Hầu phủ, thiếp thân không dám tự tiện chôn cất nàng, cùng Tần tiểu nương sửa soạn cho thi thể của nàng, nhờ người của Dực Vệ ty đến doanh trại Tây Sơn để thông báo cho Tuyên Uy tướng quân.”
Nàng nói với Tần tiểu nương: “Sao không tới bái kiến vương thế tử điện hạ và Vân Huy tướng quân.”
Tần tiểu nương gật đầu, hành lễ với Trình Sưởng và Vân Hy.
Tuy bà biết Phương Phù Lan đã phụ lòng Trung Dũng Hầu phủ, thấy Vân Hy chịu tới, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ không phải là người của Lăng Vương phủ, hiện giờ ở đây, phải tính sao? Phương Phù Lan lưu lạc trong cuộc sống, hiện giờ đã chết. Cái xác chết này cũng phải nhìn vào sắc mặt người khác mới có thể xử lý. Vân Hy và Phương Phù Lan dù gì cũng đã từng là chị dâu em chồng, nàng tới, coi như có người quyết định cho Phù Lan.
Tần tiểu nương nói với Vân Hy: “Thật ra một ngày trước khi Lăng Vương đến chùa Minh Ẩn, đã tới thăm Phù Lan. Nhưng Phù Lan không gặp hắn, có lẽ là giận dỗi bởi vì năm đó Lăng Vương bỏ rơi nàng. Mãi cho đến hôm qua, Phù Lan vẫn còn bình thường, nghe nói Lăng Vương rơi xuống vách núi, chỉ nói muốn đi gặp hắn lần cuối cùng, sau đó sẽ đi cùng thiếp thân rời khỏi Kim Lăng.”
“Nhưng sau khi Phù Lan nhìn thấy Lăng Vương, trở về đột nhiên nói với thiếp thân rằng nàng không muốn đi nữa, còn giao một hộp trang sức cho thiếp thân. Là hộp này đây.” Tần tiểu nương dẫn Vân Hy và Trình Sưởng vào một gian thư phòng, lấy hộp gỗ lê trên tủ xuống.
Hộp gỗ lê rất nặng, trang sức bên trong độc đáo và đắt tiền, thậm chí cả ngàn dặm mới tìm được một cái, đại khái là mấy năm nay mỗi khi Lăng Vương tặng, Phương Phù Lan từ chối không nhận.
“Thiếp thân cho rằng Phù Lan chỉ mệt mỏi, hoặc là bị bệnh, vốn định sáng nay mời Tiết đại phu đến khám cho nàng, không ngờ nàng đã……”
Tần tiểu nương nói xong, giọng bà nghẹn ngào, tự trách: “Là lỗi của ta, thật ra tối hôm qua sau khi Phù Lan gặp Lăng Vương trở về, cứ ở trong thư phòng sao chép kinh văn, khi đó ta nên cảm thấy nàng không ổn, khi đó ta nên ở bên cạnh nàng……”
Trình Sưởng nghe vậy, bước tới bàn, thấy chỉ viết một câu lặp đi lặp lại trên tờ giấy trắng —— Nếu trong một kiếp, thường có tâm không tốt.
Nếu trong một kiếp, thường có tâm không tốt. Tức giận mắng Phật, sẽ nhận tội nặng vô lượng.
Đây là kinh văn rơi trên mặt đất khi Phương Phù Lan và Lăng Vương lần đầu gặp nhau.
Có lẽ trên đời này, có một số việc thật sự là do trời định. Lời khuyên bảo dành cho cả đời này của nàng đã hiện ra trong gợn sóng mênh mang của nước mưa ngay tại ngày đầu tiên gặp Lăng Vương.
Nhưng đến khi nàng tỉnh ngộ, đã không thể cứu vãn được nữa.
Phần lớn con người đều là như thế, trong hoàn cảnh thuận lợi thì dễ dàng bảo vệ cho cái tâm ban đầu. Một khi gặp kiếp nạn, thiện ác mắc kẹt trong một suy nghĩ, khó phòng được tâm nhập ma.
“À, còn có cái này.” Tần tiểu nương vừa nói, vừa lau nước mắt, lấy ra một hộp phấn từ trong tay áo đưa cho Vân Hy, “Lúc Phù Lan tự tử, không có gì bên cạnh, chỉ cầm hộp phấn này.”
Vân Hy cầm lấy hộp phấn, nhìn kỹ, sau đó ngẩn cả người.
Đây là hộp mà nàng mua cho Phương Phù Lan.
Khi đó hoàn cảnh của hầu phủ không tốt, Vân Hy còn đang làm bộ khoái ở nha môn. Khi người lái thuyền hại Trình Sưởng bị người ta đầu độc | chết đi, vì tìm nội ứng của “quý nhân”, Vân Hy nghi ngờ Phương Phù Lan. Sau đó áy náy mãi, tiêu hết toàn bộ bạc mà mình có, mua hộp phấn này cho Phương Phù Lan, đêm hôm sau, đặt trên bệ cửa sổ của nàng.
Phương Phù Lan nhận hộp phấn, không nói gì. Vân Hy tưởng rằng nàng không thích màu phấn này, nay nghĩ lại, khi đó cuộc sống của hầu phủ rất khó khăn, nếu a tẩu không thích hộp phấn đã mắng Vân Hy lãng phí bạc.
Phương Phù Lan thông minh như vậy, có lẽ khi nàng nhìn thấy hộp phấn đã hiểu ẩn ý.
Cả đời hoang đường tựa như một trò cười, đến rồi đi đều uổng công, chỉ có những năm ở Trung Dũng Hầu phủ mới có vài phần thiệt tình. truyện teen hay
Đáng tiếc, thời điểm nàng có thể quay đầu lại đã không quay đầu lại.
Sau khi Tần tiểu nương đưa đồ của Phương Phù Lan cho Vân Hy xem, dẫn nàng đến nhìn thi thể. Trình Sưởng không đi theo, sở dĩ hắn đi cùng Vân Hy tới Lăng Vương phủ là bởi vì nghĩ rằng nơi này còn có phe cánh cũ của Lăng Vương, lo lắng cho sự an nguy của nàng, hiện giờ nhìn thấy trong và ngoài phủ đều có Dực Vệ ty canh gác nên yên tâm.
Dù sao nơi này cũng là nội viện của nữ tử, Trình Sưởng ở đây lâu không thích hợp, vì thế đi ra phía trước viện cùng với Túc Đài, định đến chính đường chờ Vân Hy. Đi ngang qua một hành lang, chợt nghe có người nói nhỏ trong một gian tĩnh thất bên ngoài hành lang.
Trình Sưởng vốn không để ý, đi về phía trước được vài bước thì nghe được tên của mình.
“Chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại là tới Lăng Vương phủ, e rằng muốn bắt đầu giết phe phái khác.”
“Chẳng phải nghe nói rằng hắn còn muốn cưới Vân thị nữ à? Nắm rất nhiều quyền to còn chưa đủ, lại muốn nhúng tay vào binh quyền hay sao?”
“Hiện tại, phe cánh cũ của Lăng Vương như ngươi và ta giữ được mạng, không phải bởi vì Thái Tử điện hạ nhân đức, mà là vì hắn còn yếu, cho nên hắn cần thu nạp vây cánh. Nhưng ngươi xem thử đối thủ của hắn là ai? Chính là sát tinh khó lường kia. Có biết Sài đại nhân của Ngự Sử Đài trước đây không? Nghe nói là bị hắn bức tử, lần này Lăng Vương điện hạ rơi xuống vách núi cũng không thoát khỏi liên quan đến hắn.”
“Ta nghe đồn, trong lúc binh loạn ở núi Bình Nam, chùa Minh Ẩn xảy ra hỏa hoạn lớn, lúc ấy Tam công tử tắm lửa nhưng không chết, chỉ sợ ngôi sao đế vương chân chính tắm lửa sinh ra, có thật hay không?”
“Mặc kệ thật hay giả, tóm lại một khi đoạt quyền bắt đầu, ai sẽ là đối thủ của hắn, chỉ sợ hắn sẽ chém đảng cũ của Lăng Vương như chúng ta trước, mau đi trốn……”
……
Mấy người trong tĩnh thất vô cùng hoảng loạn, không để ý có người đi ngang qua bên ngoài phòng.
Trình Sưởng nghe xong, không nói gì, đi thẳng.
Mãi đến khi rời khỏi hành lang, xuyên qua một cánh cửa hình lưỡi liềm, tới một vườn hoa vắng lặng mới hỏi: “Ngôi sao đế vương tắm lửa sinh ra, làm sao lời đồn như thế này được truyền ra?”
Không có lửa làm sao có khói, thiên hạ đã có vị quân chủ anh minh thật sự, nếu không có người cố tình tung ra tin đồn như vậy, bình thường sẽ không lan ra.
Túc Đài nói: “Ngày thứ hai khi điện hạ trở lại vương phủ, Kim Lăng đã có tin đồn này, thuộc hạ không kịp bẩm báo với điện hạ vì nghĩ rằng điện hạ vừa khỏi cơn bệnh nặng. Thật ra mấy ngày nay thuộc hạ đã điều tra nguồn gốc của tin đồn, nhưng không tra được tường tận, hình như Thái Tử điện hạ cũng không để ý tin đồn này. Điện hạ, ngài có nghĩ rằng……”
Trình Sưởng giơ tay, ngăn cản hắn: “Không cần nói, ta hiểu rõ trong lòng.”
Hắn vẫn trầm ngâm một lát: “Đi thôi.”
Nhưng mới cất bước, đôi chân dường như nặng ngàn cân, thân người nghiêng về phía trước, hai chân lại không di chuyển.
Túc Đài vội vàng đỡ Trình Sưởng: “Điện hạ, ngài sao vậy?”
Trình Sưởng không nói lời nào, trong lòng nảy sinh cảm giác không thể tưởng tượng lần nữa, hắn cụp mắt, nhìn chăm chú vào chân mình, đụn mây màu xanh đen ở đầu giày, hết thảy như thường.
Trình Sưởng thử giơ chân, hành động cũng như thường lệ.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác? Là do suy nghĩ quá nhiều gây ra?
Trình Sưởng lắc đầu: “Không có gì.” Sau đó đi về phía chính đường.