Sáng sớm hôm sau, tin tức lão thái quân bị bệnh nặng từ Bùi phủ truyền ra.
Lão thái quân là nữ tướng quân tứ phẩm đương triều, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Các đại quan trong triều và mệnh phụ nghe tin này đều lần lượt đến Bùi phủ thăm, nhưng tới cửa phủ, người trong phủ nói rằng thái quân suy yếu quá nhanh, đã gần hấp hối. Hiện giờ lão nhân gia không muốn thấy ai, chỉ hy vọng có thể gặp Vân thị nữ của Trung Dũng Hầu phủ.
Cũng khó trách, khi Vân Hy còn nhỏ, nàng lớn lên cùng lão thái quân trên thảo nguyên, lão thái quân luôn coi nàng như cháu gái ruột, ngay cả hôn sự của Vân Hy và Bùi Lan cũng do lão thái quân sắp đặt. Sau này tuy hai nhà Vân – Bùi xa cách do hủy hôn, nhưng đối mặt với sinh tử, ân oán chỉ là chuyện nhỏ. Bùi thượng thư của Công Bộ có tiếng là người con hiếu thảo, biết tâm nguyện của mẫu thân nên lệnh cho Bùi Lan đến mời Vân Hy qua phủ.
Hiện giờ Vân Hy vẫn bị cấm túc trong nhà, nàng đã nghe tin lão thái quân bệnh nặng, lần này, không cự tuyệt Bùi Lan ngoài cửa.
Nghe ý định của Bùi Lan, Vân Hy nói: “Ta có thể đến thăm lão thái quân, nhưng lần trước ta phạm sai lầm, hiện nay lệnh cấm chưa được bãi bỏ, muốn rời khỏi Trung Dũng Hầu phủ phải báo cho bệ hạ, do Quy Đức tướng quân phái cấm hộ vệ của Điện Tiền Ty đưa ta đi.”
“Đương nhiên.” Bùi Lan lập tức đồng ý, “Ta sẽ tự mình phái người đưa thư vào trong cung xin bỏ lệnh cấm.”
“Còn nữa ——”
Vân Hy vừa nói vừa nhìn trái phải, những người hầu đứng trong chính đường hiểu ý, lần lượt rời khỏi phòng.
“Ta đến Bùi phủ thăm lão thái quân, không những phải thông báo với bệ hạ, ta còn muốn phái người báo với Ngũ điện hạ và Tam công tử, cũng sai người chuẩn bị đăng án ở tam ty và Xu Mật Viện. Lúc ta thăm lão thái quân ở Bùi phủ, chẳng những muốn cấm hộ vệ của Điện Tiền Ty đưa, sau khi ta vào Bùi phủ, các ngài phải để thị vệ Thôi Dụ của ta mang theo mười hai võ vệ bảo vệ ta. Lão thái quân hiện nay sợ lạnh, hẳn là ở tại noãn các. Ta nhớ noãn các của Bùi phủ rất gần cửa hông, cho nên ta ra vào Bùi phủ sẽ không đi cửa chính, ngài mở cửa hông là được.”
Vân Hy tin lão thái quân, nhưng nàng không tin Bùi Minh.
Hiện giờ Trình Sưởng và Lăng Vương đã đi đến tình trạng vô cùng nghiêm trọng, nàng nhìn ra được mấy năm nay Bùi Minh làm việc cho ai.
Nàng vốn định đợi cho tình hình hơi ổn định mới đến thăm lão thái quân, nhưng nàng không chờ kịp.
Không chỉ vì lão thái quân bị bệnh nặng hơn, càng bởi vì gần đây nàng bị cấm túc ở phủ, không thể gặp Trình Sưởng, mà Trình Sưởng cũng không phái người tới báo kế hoạch của hắn cho nàng biết và bàn bạc với nàng.
Nàng linh cảm sóng gió ở ngay trước mặt, nhưng không biết nên che chở cho hắn bằng cách nào, vì vậy hy vọng có thể mượn cơ hội bãi bỏ lệnh cấm, tới Bùi phủ tìm hiểu chút tin tức.
Bùi Lan hiểu nỗi băn khoăn của Vân Hy, lão thái quân đã dặn —— bất kể A Đinh yêu cầu điều gì đều đồng ý, vì thế gật đầu: “Được, ta sẽ thu xếp.”
Lệnh dỡ bỏ cấm túc cho Vân Hy được phê chuẩn rất nhanh, nghe nói Ngũ điện hạ đích thân giúp đỡ thúc giục, một ngày sau, cấm vệ của Điện Tiền Ty đến phủ đón nàng.
Vân Hy tới Bùi phủ, đi vào bằng cửa hông, mang theo Thôi Dụ đến noãn các, được thị tỳ dẫn vào trong phòng.
Bùi Lan thấy nàng, cúi người nhẹ giọng nói bên tai lão thái quân: “Tổ mẫu, A Đinh đã tới.”
Sau một lúc lâu, phụ nhân trên giường mới có động tĩnh, lão thái quân run rẩy thò tay ra khỏi chăn: “A Đinh, lại đây……”
Vân Hy vội vàng bước tới, vốn định gọi bà là “Lão thái quân”, nhưng nghe thấy giọng nói yếu ớt của bà, trái tim không khỏi thắt lại, ngẫm nghĩ, vẫn gọi như khi còn bé: “Tổ mẫu.”
Lão thái quân tựa hồ cảm động, nói gì đó, Vân Hy không nghe rõ, nhưng Bùi Lan nghe rõ ràng.
Vì thế hắn nói với các thị tỳ trong noãn các: “Tổ mẫu có chuyện muốn nói riêng với tiểu thư của Vân gia, các ngươi đi xuống đi.”
Các thị tỳ đáp lời, lần lượt rời khỏi phòng.
Thôi Dụ canh giữ bên cạnh xin chỉ thị của Vân Hy: “Tướng quân?”
Vân Hy gật đầu: “Ngươi đi ngoài phòng chờ ta.”
Trong giây lát, Bùi Lan đóng tất cả cửa sổ của noãn các, trở lại bên giường, đỡ lão thái quân xuống đất.
Lão thái quân chống gậy, chậm rãi đi đến trước mặt Vân Hy, muốn quỳ xuống: “A Đinh, tổ mẫu mang theo Lan Nhi, xin lỗi con trước……”
Vân Hy thấy lão thái quân bị bệnh nặng mà có thể xuống đất, vốn kinh ngạc, nghĩ lại, nhanh chóng hiểu ra, bà lấy cớ bệnh nặng để gặp mình.
Nàng vội vàng đỡ lão thái quân: “Tổ mẫu đừng làm thế, những chuyện đó đã qua lâu rồi, bây giờ ta không quan tâm.”
“Không phải vì hôn sự của con và Lan Nhi,” lão thái quân đặt gậy gỗ dưới đất, khăng khăng cùng Bùi Lan quỳ xuống, “Tổ mẫu quỳ, không phải vì con, mà vì Thư Quảng và muôn vàn tướng sĩ ở Tái Bắc ngày xưa. Hiện giờ họ không còn nữa, con là con gái của Thư Quảng, con đại diện cho họ.”
“Nay tổ mẫu đã biết, năm đó sở dĩ Thư Quảng chết trận ở Tái Bắc, là do đồ nghiệp chướng Bùi bá phụ giúp đỡ Lăng Vương thông đồng với địch! Tổ mẫu cũng biết, cái quỳ này không bù đắp được muôn vàn dòng máu Tái Bắc năm xưa, nhưng tới hiện giờ, tổ mẫu vẫn hy vọng con có thể chỉ cho Lan Nhi một con đường rõ ràng, mất bò mới lo làm chuồng, vẫn chưa muộn, đừng để hắn bước lên vết xe đổ của phụ thân hắn.”
Vân Hy không khỏi trầm ngâm khi nghe vậy.
Lăng Vương cùng Bùi Minh và La Phục Vưu thông đồng với địch đã là sự thật một cách chắc chắn, hiện giờ Ngũ điện hạ về kinh, nếu ba người bọn họ muốn sống sót, chỉ có một con đường duy nhất là đoạt ngôi vị hoàng đế.
Như vậy, lão thái quân nói rằng đừng để Bùi Lan bước lên vết xe đổ của Bùi Minh, chẳng lẽ ám chỉ Lăng Vương sắp mưu phản?
Vân Hy đỡ lão thái quân dậy rồi hỏi: “Lăng Vương…… muốn khởi binh hay sao?”
Bùi Lan đáp: “Đúng vậy.”
Hắn hơi dừng lại, không giấu giếm nàng: “Ngay ngày mai.”
Ngày mai là ngày Ngũ điện hạ nhận tổ quy tông ở chùa Minh Ẩn, đến lúc đó tất cả tông thất và trọng thần đều có mặt.
“Chùa Minh Ẩn ở trên núi Bình Nam, địa hình hiểm trở, cực dễ giấu binh lính. Nếu bố trí trước, sắp xếp tốt, cho dù bệ hạ có nhiều binh mã ở Kim Lăng cũng đủ chiếm được ưu thế về cự ly, đây là lý do Lăng Vương điện hạ chọn ngày mai động binh.”
Mà e rằng, nguyên nhân Lăng Vương dấy binh ngày mai không đơn giản như thế.
Chiêu Nguyên Đế đã có ý kiêng kị Trình Sưởng từ lâu, chỉ sợ cũng sẽ tận dụng ngày mai là một ngày tốt để nghĩ cách loại bỏ Trình Sưởng trước.
Lăng Vương đánh, đúng là chủ ý trai cò đánh nhau ngư ông được lợi.
Thảo nào Trình Sưởng không nói gì với nàng, hắn cùng Lăng Vương và Chiêu Nguyên Đế đã đấu tới mức này, chỉ chút nữa là đưa đao kiếm ra ngoài.
Đến lúc đó đánh nhau, đừng nói gì Trình Sưởng, ngay cả Chiêu Nguyên Đế và Lăng Vương cũng không thể đảm bảo mình có thể rút lui bình an vô sự. Tính tình Trình Sưởng xa cách và cô độc, chỉ muốn nếm trải nỗi đau một mình, không nắm chắc mười phần thì sẽ không muốn để nàng đi theo mạo hiểm.
Lão thái quân nói: “Cho dù Lan Nhi có muôn vàn sai trái, nhưng hắn từ nhỏ lớn lên cùng tổ mẫu, vẫn biết trái phải rõ ràng, gặp tình huống nguy hiểm ảnh hưởng đến tánh mạng thế này, A Đinh, tổ mẫu cầu xin con, kéo hắn lại nhé.”
Vân Hy suy nghĩ một lát mới nói: “Tổ mẫu có đức độ và được kính trọng, lẽ ra A Đinh không nên từ chối lời ngài nói, nhưng chuyện hôm nay không phải là chuyện nhỏ, ta muốn biết ——”
Nàng dừng lại, nhìn qua Bùi Lan, “Bùi tướng quân nghĩ như thế nào?”
“Lăng Vương phạm tội lớn là thông đồng với địch phản quốc, hiện giờ muốn lấy danh nghĩa ‘thanh trừng gian thần bên cạnh vua’ mưu phản, Bùi tướng quân là võ tướng chinh chiến sa trường, chẳng lẽ do dự chuyện này?”
Nếu không, vì sao hắn chờ nàng tới mới quyết định? Chẳng lẽ hắn không tự mình ngăn cản Lăng Vương?
Hôm nay Bùi Lan mới gặp Vân Hy, nhớ đến trước đây cùng nàng hủy hôn, trong lòng có chút tạp niệm, giờ thấy nàng việc công xử theo phép công, nên loại bỏ tạp niệm, nói thẳng: “Ta do dự, không phải bởi vì ta sẵn lòng trợ giúp Lăng Vương mưu phản, mà vì trong lòng ta có băn khoăn khác.”
“Thứ nhất, người đi theo Lăng Vương, dù sao cũng là phụ thân của ta, ta không muốn nhìn thấy ông gặp rắc rối; thứ hai, ta cũng từng đi theo phụ thân về phe của Lăng Vương, thậm chí từng lợi dụng chức quyền để giúp hắn làm một ít việc, nếu hắn thất bại, ta sẽ không ổn.”
Bùi Minh rất hiểu Bùi Lan.
Đứa con trai này của ông có tính tình không quá đáng, tới thời điểm quan trọng, vẫn suy xét địa bàn của mình, nếu lão thái quân không liều mạng kéo tôn nhi lại, chỉ sợ Bùi Lan sẽ trôi theo dòng nước.
“Ta biết ta nghĩ như vậy có chút ích kỷ, ta cũng đã làm một ít việc hèn hạ, nhưng ta phân rõ đại sự trắng đen. Năm đó hầu gia chết trận, Chiêu Viễn phản bội, ta đánh trở về từng tấc đất đã mất ở Tái Bắc, ta hiểu rõ nỗi khổ canh giữ biên cương, bởi vậy không hy vọng có người trong triều lấy xương máu của các tướng sĩ làm trò cười, về điểm này, ta và tổ mẫu giống nhau. Hơn nữa năm đó rất nhiều tướng sĩ chết trận Tái Bắc cũng có huynh đệ của ta.”
Năm ấy hai nhà Bùi – Vân đều sống ở Tái Bắc, Bùi Lan lớn lên trong binh doanh cùng với Vân Lạc.
Hắn chẳng những được lão thái quân dạy dỗ, cũng từng được Trung Dũng Hầu Vân Thư Quảng dạy dỗ.
“Đương nhiên ta tìm nàng thương lượng cũng có ý đồ riêng, một là vì nàng có binh mã, nếu bằng lòng liên thủ với ta thì ta có thêm một con đường để đi. Quan trọng hơn là, nàng cùng Tam công tử và Ngũ điện hạ có giao tình không ít. Nếu Lăng Vương thất bại, sau này cho dù ai trong bọn họ làm hoàng đế, Trung Dũng Vân thị của nàng có thể giữ được tánh mạng, như thế ta cũng có thể dựa vào lấy công chuộc tội để giữ Bùi phủ.”
Có lẽ là do tình hình sắp xảy ra, lời nói của Bùi Lan vô cùng chân thành.
Đủ chân thành để phơi bày ý đồ riêng của hắn.
Nhưng như vậy mới đúng, bọn họ có mâu thuẫn, không tín nhiệm lẫn nhau, chỉ có thẳng thắn và chân thành mới có cơ sở để liên thủ.
Bùi Lan nói: “Thật ra ta biết Lăng Vương có ý làm phản từ lâu, vốn định bàn bạc kỹ hơn, nhưng Ngũ điện hạ về cung quá vội vàng. Vội vàng đến mức Lăng Vương, và ngay cả bệ hạ đều không thể bố trí đường trước, huống chi là những người bị cuốn vào như chúng ta.”
Đây là mục đích Trình Sưởng buộc Điền Trạch về cung.
Nếu không một vương thế tử như hắn, cho Chiêu Nguyên Đế đủ thời gian để chậm rãi dùng thủ đoạn, chẳng phải sẽ bị người ta ăn sạch hay sao?
Chỉ bằng cách buộc cả ba bên vào ngõ cụt, mới có thể giành được đường sống cho mình.
Vân Hy nhìn Bùi Lan nói: “Ngài sai rồi, ta không phải bị cuốn vào, ta vốn muốn động binh.”
Lời này vừa nói ra, lão thái quân và Bùi Lan đều giật mình.
Hiện giờ Vân Lạc đã về kinh, binh mã của Trung Dũng Hầu phủ do Vân Lạc kiểm soát, Vân Hy đang bị cấm túc ở trong phủ, nàng động binh bằng cách nào?
Hơn nữa, chỉ cần Lăng Vương thất bại, cho dù Trình Sưởng hay Trình Húc làm hoàng đế, Trung Dũng Hầu phủ đều không bị ảnh hưởng. Nếu như thế, nàng cớ gì vội vàng nhúng tay vào, nắm binh mã yên lặng nhìn không tốt hơn hay sao?
“Ngày mai nàng muốn trực tiếp động binh?”
“Bùi tướng quân rất kỳ quái hay sao?” Vân Hy hỏi.
Mấy năm nay nàng trải qua bao khó khăn, quen với sự nhẫn nhịn, nhưng nàng hành động rất vẹn toàn. Trong mắt nàng, chuyện thông đồng với địch phản quốc rất rõ ràng, đen là đen, trắng là trắng.
“Lăng Vương thông đồng với Nhị hoàng tử của Đạt Mãn, khiến phụ thân của ta và muôn vàn tướng sĩ ở Tái Bắc không thể nhắm mắt, ta đã biết sự thật, vốn dĩ muốn báo thù, nợ máu phải trả bằng máu. Nay hắn muốn làm phản, đương nhiên ta phải xuất binh để cản lại.”
“Nhưng nàng đang bị lệnh cấm, tự tiện động binh rất mạo hiểm, vẫn nên thương lượng với Vân Lạc trước.”
Rốt cuộc trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, chỉ cần tùy ý bị chụp mũ một tội danh, người đi cứu sẽ trở thành kẻ giết người.
Nhưng Vân Hy sẽ không thương lượng với Vân Lạc.
Bởi vì mục đích động binh của nàng không đơn giản vì báo thù.
Nếu chỉ để báo thù, chờ đến thời khắc Lăng Vương giương cờ “thanh trừng gian thần bên cạnh vua”, dẫn người đến cứu càng thỏa đáng hơn phải không?
Nhưng mà, Tam công tử thì sao?
Hắn nói không muốn nàng dính vào, không hy vọng nàng bị dồn vào đường cùng giống hắn, nhưng nàng cũng đã nói, nàng sẽ là lưỡi đao sắc bén nhất của hắn.
Nàng không muốn hắn tứ cố vô thân trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, nàng cũng biết, cho dù Tam công tử quyết đoán, thông minh và đa trí đến đâu, ở trước binh mã, ở trước đao kiếm sắc bén cũng không đấu lại được.
Vân Hy làm ra quyết định ngay khi Bùi Lan nói rõ tình hình thực tế với nàng, một mình nàng mang theo hơn hai vạn binh mã sẽ không đủ, nhưng nếu có thể liên hợp với hai vạn của Bùi Lan, tổng cộng khoảng năm vạn, nàng chắc chắn có thể bảo vệ Trình Sưởng.
Nàng hoàn toàn không cần Bùi Lan giúp nàng, chỉ cần hắn không giúp Lăng Vương, có thể trở thành một quân bất ngờ.
Cho nên mục đích của Vân Hy, ngoài việc liên hợp với Bùi Lan để ngăn cản Lăng Vương, còn có một điều nàng sẽ không nói ra, là bảo vệ Trình Sưởng.
Nàng thậm chí đã nghĩ kỹ, nếu nàng không bảo vệ Trình Sưởng, nàng nên làm gì.
Vân Hy nói: “Nếu ta thương lượng chuyện này với ca ca, hắn nhất định sẽ không đồng ý để ta mang binh đến chùa Minh Ẩn, nhưng ta càng không muốn ca ca gặp nguy hiểm. Ai cũng biết ta đang bị lệnh cấm, ngày mai nếu ta dẫn binh, thành công thì công lao sẽ thuộc về Trung Dũng Hầu phủ, thất bại thì do ta vi phạm lệnh cấm, ca ca và các thủ hạ đều không biết gì, bởi vậy ta sẽ gánh tội một mình.”
Nàng có thể sống, có thể chết vì Tam công tử, nhưng nàng sẽ không bao giờ liên lụy đến hầu phủ.
Đối với Bùi Lan, Vân Hy chịu dẫn binh tiến thoái cùng hắn đương nhiên là tốt nhất, như vậy không phải hắn xung phong phía trước, nàng núp ở phía sau ngồi mát ăn bát vàng.
Nay hai người đã kết thành đồng minh, Bùi Lan không khỏi lo lắng cho người khác nên hỏi: “Vân Lạc không dễ lừa, nàng trộm binh phù của hắn bằng cách nào?”
Vân Hy hỏi lại: “Mấy ngày nay tổ mẫu và Bùi tướng quân giấu diếm Bùi đại nhân như thế nào?”
Nàng nói: “Ta cũng giống vậy.”
Cũng đúng, cho dù gian xảo như Bùi Minh cũng khó tránh khỏi bị người thân che giấu, tuy Vân Lạc huấn luyện Vân Hy từ nhỏ đến lớn, nhưng trong lòng tín nhiệm muội muội này nhất.
Bùi Lan gật đầu: “Nếu thế, vậy hôm nay hai ta kết thành đồng minh, đến lúc đó ta sẽ phái thân vệ truyền tin giữa hai quân.”
Hắn đang nói, hơi dừng lại, đột nhiên thò tay vào trong ngực, lấy ra một tấm lụa trắng dính máu đưa cho Vân Hy.
“Đây là huyết thư ăn năn do ta viết, thú nhận tội lợi dụng quyền thế làm việc riêng mấy năm nay, và sự thật ta biết về chuyện Lăng Vương thông đồng với địch, nàng giữ đi.”
Huyết thư này do lão thái quân ép Bùi Lan viết.
Tuy rằng hắn và Vân Hy là đồng minh, hiện giờ hắn phản lại Lăng Vương, nhưng chưa chắc Trình Sưởng và Điền Trạch sẽ chấp nhận cựu thần của Lăng Vương, sau này đường sống của Bùi phủ sẽ do Trung Dũng Hầu phủ cung cấp.
Lão thái quân dạy dỗ Bùi Lan trước khi Vân Hy tới: “Đường sống của con phải nhờ người khác cho, hiện nay gặp phải đại sự là binh biến, bày tỏ mười vạn phần thành ý, không chừa lại nửa điểm đường lui cho mình, người khác mới bằng lòng tin con, chân thành giúp con.”
Vân Hy đọc huyết thư, thấy trên đó có đóng tư ấn của tướng quân và dấu vân tay của Bùi Lan, cất vào trong tay áo, gật đầu: “Đa tạ.”
Hai người lại thương lượng xuất binh và bày trận, đến gần chạng vạng, Vân Hy đứng dậy cáo từ.
Bùi Lan tiễn Vân Hy ra ngoài phủ, Vân Hy chào hắn, trên đường về phủ, ghé qua tiệm thuốc.
Mấy năm nay nàng thường bốc thuốc cho Bạch thúc và Phương Phù Lan, cũng biết một chút về hiệu quả của rất nhiều dược liệu, trộn dạ giao đằng với hợp | hoan bì với nhau bỏ vào trong rượu uống, có người ngủ cả ngày lẫn đêm cũng không tỉnh.
Trở lại Trung Dũng Hầu phủ thì trời đã tối hoàn toàn, ngày mai Điền Trạch sẽ nhận tổ quy tông, hôm nay Vân Lạc sẽ trở lại Xu Mật Viện.
Vân Hy ra lệnh cho Thôi Dụ: “Ngươi đến Xu Mật Viện, nói với ca ca hôm nay ta đến thăm lão thái quân, chỉ sợ lão thái quân đã gần đến ngày. Mời ca ca, A Cửu, và Ninh đại ca mau chóng về phủ.”
Năm đó lão thái quân chứng kiến sự trưởng thành của huynh muội Vân thị ở thảo nguyên Tái Bắc, là tổ mẫu của nàng, đương nhiên cũng là tổ mẫu của Vân Lạc.
Lúc Vân Hy bỏ dạ giao đằng và hợp hoan bì vào trong rượu, liếc nhìn ra bên ngoài.
Tối nay trăng sáng, sao thưa thớt, một ngôi sao sáng khác thường treo lơ lửng trong tầng mây bao la.
Vân Hy nhìn kỹ, là sao thất sát.
Thất sát nhập hồn, lệ quỷ lấy mạng.
Không biết huyết sát của ai sắp tới.