Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 139



Vân Hy tới cung, có không ít thần tử đang chờ ngoài Văn Đức Điện.

Nhìn đại khái, có tam ty, có Trung Thư Tỉnh, còn có Binh Bộ, Xu Mật Viện và nha môn của các bộ được phái tới để chờ truyền triệu.

Hoàng cung bị trộm vốn là một vụ án lớn, hiện giờ không những liên quan đến Tuyên Uy tướng quân, thôi quan của Hình Bộ phụ trách vụ án này còn sơ suất mắc lỗi, bị thẩm vấn, tội danh gì cũng bị chụp.

Người trong cung nghe tin đều hoảng sợ, đáng tiếc cửa Văn Đức Điện đóng kín mít, không nghe được chút gió nào cả.

Vân Hy và Trình Diệp tới đây, chỉ có thể chờ ngoài điện với cả đám người.

Cũng may một lại mục của Hình Bộ biết Vân Hy quen thân với Trình Diệp và Điền Trạch, bước tới vái chào hai người, cẩn thận giải thích chi tiết những gì xảy ra hôm nay.

“Trước đây Điền đại nhân điều tra đạo tặc, đã để lại hoa hồng cao ở mấy y quán lớn trong kinh thành. Nghe nói chó trong cung ngửi được mùi hoa hồng cao này là có thể tìm được tung tích của đạo tặc. Ngày đó Tuyên Uy tướng quân, Ninh thị vệ, và Tần hộ vệ đã bị tìm ra như vậy. Nhưng hôm nay trong buổi lên triều, Điền đại nhân nói rằng, ngày đó hắn đưa chó trong cung ngửi sai chai thuốc. Nó đã ngửi một loại kim sang dược thường thấy, bởi vậy chú chó mới theo mùi để tìm Tần hộ vệ, tạo ra một sự náo loạn nhầm lẫn.”

Vân Hy nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng biết bản đồ phòng thủ của Binh Bộ do nhóm của Vân Lạc trộm, cách phá án của Điền Trạch không có sai sót. Cũng may lúc Điền Trạch phá án rất cẩn thận, chỉ có mình hắn biết rất nhiều chi tiết nhỏ, hồ sơ vụ án cũng không ghi chép tường tận. Hiện giờ Chiêu Nguyên Đế hỏi, hết thảy dựa trên lời nói của hắn, không có bằng chứng để chứng minh hắn khi quân phạm thượng.

“Hôm nay chuyện vừa xảy ra, Lăng Vương điện hạ, Tam công tử điện hạ, Lưu đại nhân, La đại nhân, và Trần đại nhân bên Binh Bộ đang chờ ở bên trong nghe phán xét. Lăng Vương điện hạ hình như có ý là, Điền đại nhân nhờ chó trong cung mới tìm được Tuyên Uy tướng quân ‘chết đi sống lại’, hết thảy quá trùng hợp. Tam công tử tin Điền đại nhân, nói rằng Điền đại nhân không cần thiết phải nói dối. Bây giờ chờ xem bệ hạ phán xét như thế nào, cũng may bệ hạ luôn luôn coi trọng Điền đại nhân.”

Lời này không sai.

Sau khi Điền Trạch đậu Bảng Nhãn, vốn nhậm chức biên soạn trong hàn lâm. Nếu muốn thuyên chuyển, theo luật phải đến địa phương để thử việc từ một đến ba năm. Điền Trạch hoàn toàn không có ân huệ của tổ tiên, không có đại quan che chở, Lưu thượng thư bên Hình Bộ coi trọng tài năng của hắn, thuận miệng xin chỉ, muốn miễn hắn đi thử việc, đưa hắn tới Hình Bộ làm việc. Chiêu Nguyên Đế nghe là Điền Trạch, quả nhiên lập tức cho phép, cuối cùng còn dặn dò Lưu thượng thư: “Bồi dưỡng người này như một học trò giỏi.”

Không thể ồn ào bên ngoài Văn Đức Điện, mọi người tụ tập một chỗ nhưng không dám thảo luận nhiều, nhất thời nói xong, lần lượt đi tới cửa đại điện đứng chỉnh tề.

Không bao lâu sau, cửa điện mở hai bên trái phải, hai cấm vệ hộ tống Điền Trạch đi ra.

Đi theo Điền Trạch là Ngô Mão, nội thị quan chưởng bút.

Ông đóng cửa điện, nhìn các chư thần đang chờ bên ngoài điện, cười nói: “Chư vị giải tán đi, không có gì cả.”

Chúng thần hiểu ngay, biết ý là chuyện hôm nay coi như cho qua.

Thực ra sở dĩ những người này chờ ở đây, bởi vì lo lắng bệ hạ giận chó đánh mèo sẽ khiến mình gặp họa, hiện giờ một mình Điền Trạch gánh tội, lần lượt thở phào nhẹ nhõm.

Có một người bước tới hỏi: “Xin hỏi Ngô công công, Điền thôi quan hiện đang bị tội gì?”



Ngô Mão vẫn cười: “Không có tội gì cả. Bệ hạ nói, làm việc khó tránh khỏi sẽ mắc sai lầm, phạt một năm bổng lộc, cộng thêm bị đánh hai mươi gậy.”

Xem ra muốn xử lý nhẹ.

Nếu xử lý nhẹ, bọn họ không cần phải lo lắng.

Vì thế mọi người chào tạm biệt lẫn nhau, lần lượt giải tán.

Vân Hy và Trình Diệp nghe nói Điền Trạch bị phạt, trong lòng không khỏi căng thẳng, hai người định chạy đến hành hình ty của Hình Bộ, không ngờ Ngô Mão kêu phía sau: “Tiểu quận vương, Minh Uy tướng quân, xin dừng bước.”

Ông bước tới, cúi người chào: “Bây giờ hai vị tướng quân chạy đến hành hình ty, e rằng Điền đại nhân đã bị phạt xong. Vừa rồi bệ hạ có dặn, bảo Hình Bộ phạt xong thì lập tức đưa Điền đại nhân đến Thái Y Viện chẩn trị. Hai vị tướng quân nên tới Thái Y Viện.”

Vân Hy và Trình Diệp cùng nhau đáp lễ: “Đa tạ Ngô công công nhắc nhở.”

Ngô Mão cười nói: “Hai vị tướng quân khách sáo rồi.” Ông liếc nhìn Vân Hy, giả vờ lơ đãng nói thêm một câu, “Gần đây chính sự rất bận rộn, đã trễ thế này mà bệ hạ còn giữ lại Lăng Vương điện hạ, vương thế tử điện hạ, và vài vị đại nhân ở Văn Đức Điện thảo luận, không biết đến giờ nào mới kết thúc. Nếu hai vị tướng quân không có chuyện gì diện thánh, gặp Điền đại nhân xong thì nên về phủ sớm một chút.”

Đây là nhắc nhở Vân Hy không cần chờ Trình Sưởng.

Vân Hy hiểu ý Ngô Mão, nói tạ lần nữa, đi cùng Trình Diệp đến Thái Y Viện.

Dược quan đang chờ bên ngoài viện cho biết: “Người của Hình Bộ đã đưa Điền đại nhân tới viện, hiện giờ viện phán đại nhân đang ở trong phòng chẩn trị cho Điền đại nhân, sẽ mất một chút thời gian. Vết thương của Điền đại nhân không đáng ngại, chỉ cần dưỡng một hai tháng sẽ tốt hơn, hay là hai vị tướng quân về phủ trước, sáng sớm ngày mai lại qua đây thăm.”

Trình Diệp nói: “Chúng ta sẽ đợi ở đây, viện phán đại nhân bôi thuốc xong, chúng ta đi vào xem cho yên tâm.”

Dược quan đáp lời, ngay sau đó dẫn hai người tới thiên đường, dâng trà, lui xuống.

Đêm cuối xuân, tất cả những người trực ở Thái Y Viện đều bận việc ở chỗ Điền Trạch, bên thiên đường ngược lại không có ai cả.

Vân Hy lo lắng cho vết thương của Điền Trạch, khoanh tay đi tới đi lui trong thiên đường.

Trình Diệp thấy nàng như thế, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô đang bị lệnh cấm, tự tiện ra phủ sẽ bị trách phạt. Hiện giờ Vọng An không sao, nhân dịp bệ hạ chưa hỏi, hay là cô về phủ trước, ta sẽ canh giữ ở đây. Một khi có tin tức, ta sẽ sai người thông báo với cô.”

Vân Hy nói: “Không được, chưa rõ vết thương của Vọng An thế nào, ta về phủ cũng ngủ không được. Nếu ta cứ đi về như vậy, làm sao giải thích với Điền Tứ?”

Hơn nữa, bản đồ phòng thủ của Binh Bộ quả thật bị Vân Lạc và Ninh Hoàn trộm, hôm nay Điền Trạch nhận hết lỗi về mình, suy cho cùng là vì giúp Vân Lạc rửa sạch tội danh.

Trình Diệp nhìn Vân Hy, thấy đôi mắt nàng đầy lo âu, không khỏi nói: “Cô và Điền đại ca có quan hệ thật tốt.”

Vân Hy gật đầu: “Ừ.”

Nàng mỉm cười: “Những năm tháng khó khăn nhất của ta, Điền Tứ tình cờ làm thủ hạ của ta, lúc ấy hoàn cảnh của hầu phủ không tốt, hắn và Vọng An thường tới phủ giúp đỡ, có ơn đối với ta.”

Trình Diệp kinh ngạc: “Sao ta nghe Vọng An nói, hầu phủ có ơn đối với hắn và Điền đại ca?”

“Hầu phủ chẳng làm gì cả.” Vân Hy cười nói, “Lúc Điền Tứ và Vọng An vừa tới Kim Lăng, Điền Tứ muốn đến Kinh Triệu phủ làm nha sai, các bộ khoái khác không nhận hắn, ta bảo hắn đi theo ta. Thực ra chỉ là việc nhỏ, hắn cứ nhắc mãi đến bây giờ.”

“Tiểu quận vương thì sao?” Vân Hy lại hỏi, “Tiểu quận vương kết bạn với Vọng An như thế nào?”

Tuy rằng Nam An vương phủ xuống dốc, nhưng cũng là tông thất, Điền Trạch chỉ là một người bình thường, làm sao quen biết quận vương thế tử như Trình Diệp?

“Khoảng năm sáu năm trước, Hoài Bắc bị hạn hán” Trình Diệp nói, “Lúc ấy ta là giáo úy, phụng mệnh đến Hoài Bắc cứu trợ thiên ta, trấn an dân chúng. Quê nhà của Vọng An và Điền đại ca gặp nạn, ở trong đám người dân chạy nạn, ta gặp bọn họ khi đó.”

“Nói ra cũng không sợ cô chê cười, ta là một người thô kệch ở trong quân, không hiểu chuyện cứu trợ thiên tai như thế nào. Cũng may Vọng An thông minh, đọc không ít sách, giúp ta rất nhiều ý tưởng. Cho nên ta nhờ hắn, hoàn thành công việc tốt đẹp, nhờ vậy mới vào làm trong kinh phòng của Xu Mật Viện.”



Vân Hy nghe Trình Diệp nhắc tới trận hạn hán năm sáu năm trước ở Hoài Bắc, nhất thời cảm thấy có gì đó không thích hợp, trong đầu có ý tưởng mơ hồ chuẩn bị xuất hiện, đang định nghĩ lại thì nghe Trình Diệp nói tiếp: “Vọng An chỉ thích đọc sách nghiên cứu, không thường nói về bản thân mình, nếu không gặp cô lần trước ở miếu Văn Thù Bồ Tát, e rằng đến nay ta cũng không biết cô và hắn có giao tình tốt như vậy.”

Vân Hy nghe hắn nhắc tới miếu Văn Thù Bồ Tát, suy nghĩ bị gián đoạn.

Nhắc mới nhớ, đây là chuyện gần hai năm trước.

Lúc ấy nàng mới được thăng chức giáo úy, chuẩn bị đi dẹp loạn ở ngoại ô kinh thành. Trước khi xuất phát, Trình Sưởng hẹn nàng đến gặp mặt ở miếu Văn Thù Bồ Tát, trong lúc chờ Trình Sưởng tới, nàng đụng phải Trình Diệp và Vọng An.

Lúc ấy nàng còn nói dối bọn họ rằng nàng tới xin bùa bình an.

Thực ra, có ai đến miếu Văn Thù Bồ Tát để xin bùa bình an?

Trình Diệp cũng im lặng.

Giờ nghĩ lại, có gì không rõ? Sở dĩ Vân Hy xuất hiện ở miếu Văn Thù Bồ Tát lúc ấy là đi gặp Tam công tử.

Hẳn là từ khi đó, nàng đã thích Trình Sưởng.

Thật buồn cười, khi đó hắn nghe nàng nói đến miếu Văn Thù Bồ Tát để xin bùa bình an còn cảm thấy không phù hợp, sau đó hắn tới miếu Quan Âm trong chùa Bạch Vân, đặc biệt cầu xin một lá bùa bình an khác cho nàng.

Giờ nghĩ lại, thật sự là tình cảm đơn phương.

Nghĩ đến đây, Trình Diệp đột nhiên nói: “Ta nghe nói, gần đây Tông Thân Vương phủ đang tìm bà mối giỏi nhất Kim Lăng, Tam công tử…… thực sự sắp cầu hôn cô phải không?”

Vân Hy sửng sốt một chút, không rõ vì sao Trình Diệp hỏi điều này.

Mặc dù rất nhiều người biết chuyện của nàng và Trình Sưởng, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng tư, công khai hỏi thăm như vậy có chút đường đột.

Trình Diệp thấy nàng không đáp, cũng không nhiều lời, lấy một thứ trong tay áo, đưa cho nàng: “Tặng cô cái này.”

Vân Hy sững người khi thấy món đồ trên tay hắn.

Đây là một lá bùa bình an, giống hệt lá bùa mà Trình Sưởng đưa cho nàng.

Nói cách khác, lá bùa bình an này cũng được cầu xin ở miếu Quan Âm trong chùa Bạch Vân.

Tuy nhiên, kể từ khi Trình Sưởng xảy ra chuyện ở chùa Bạch Vân, miếu Quan Âm đã bị phong tỏa, không còn ai có thể tới xin bùa.

Nói cách khác, Trình Diệp đã cầu xin bùa bình an này cho nàng trước khi Trình Sưởng rơi xuống vách núi.

Trình Diệp nói: “Cô sắp thành thân, đây là chuyện vui. Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đưa cái gì cũng không thích hợp. Lá bùa bình an này, vào dịp tiết xử thử năm trước, ta đi theo tông thân đến chùa Bạch Vân cầu phúc tế trời đã xin cho cô.”

“Sau đó Tam công tử rơi xuống vách núi, không ít người trong cung hỏi ta, vì sao ngày đó ta cũng xuất hiện ở miếu Quan Âm trong chùa Bạch Vân. Ta chưa bao giờ nói sự thật.”

“Nhưng nói ra sự thật cũng không có gì mất mặt.”

“Ngày đó hắn đi cầu xin bùa bình an cho cô, ta cũng đi.”

Vân Hy hoảng hốt nhìn Trình Diệp, nhất thời không biết nên nói gì.

Trình Diệp mỉm cười: “Cô không biết lòng ta phải không?”

Vân Hy trầm mặc một lúc mới lắc đầu.



“Bởi vì cô quá tốt, tính tình tốt, lại có bản lĩnh, sau khi lên chức giáo úy, nhanh chóng thăng làm tướng quân, ta lo lắng mình không xứng với cô nên không dám mở miệng, muốn đuổi kịp cô trước, sau đó mới tỏ lòng mình với cô. Vì vậy mấy năm nay, ta luôn nam chinh bắc chiến, không ngờ……”

Không ngờ ngược lại kiếm được tương lai cho chính mình.

“Thực ra giờ nghĩ lại, có lẽ cái gọi là ‘muốn đuổi kịp cô’ chẳng qua là ta tự viện cớ mà thôi.” Trình Diệp thản nhiên cười, “Ta biết từ đầu đến cuối, trong lòng cô chỉ có một mình Tam công tử, cho dù ta tỏ lòng mình với cô, cô cũng sẽ không chấp nhận, cho nên cứ do dự và trì hoãn.”

Trì hoãn tới lúc mọi thứ chưa bắt đầu đã bị kết thúc.

“Ta nghe Vọng An nói, mấy năm sau khi Tuyên Uy tướng quân xảy ra chuyện, một mình cô gánh vác hầu phủ, cuộc sống rất khó khăn. Đáng tiếc ta không quen biết cô những năm đó, không thể ở bên cạnh cô, giúp đỡ cô. Sau này lúc gặp cô, bên cạnh cô đã có Tam công tử. Ta……”

Hắn nói một hơi, đưa bùa bình an cho Vân Hy, “Ta tặng lá bùa bình an này cho cô, không có ý gì khác. Ta chỉ muốn nói với cô, cô rất tốt, rất đáng được người khác yêu thích. Trên đời này, không chỉ một mình Tam công tử có thể nhìn thấy sự tốt đẹp của cô.”

Vân Hy nhìn lá bùa bình an hắn đang cầm, im lặng hồi lâu mới nói: “Mới đầu kết bạn với tiểu quận vương, ta cảm thấy tính tình tiểu quận vương rất giống ca ca của ta, chính trực, dũng cảm, đáng tin và có thể dựa vào. Mấy năm nay ngoài Điền Tứ và Vọng An, ta cũng không có bạn bè gì nhiều, tiểu quận vương được coi là một người bạn. Ta nhận bùa bình an này, nhưng mà……”

Nàng cầm bùa bình an, nói tiếp: “Nhưng mà tiểu quận vương đừng chờ ta, quả thật như lời ngài nói, trong lòng ta chỉ có một mình Tam công tử. Không nói đến chuyện hiện giờ đã tìm được hắn, cho dù không tìm được, ta cũng sẽ tìm hắn cả đời, chờ hắn cả đời. Ta…… ngoài hắn ra, không chấp nhận ai cả.”

Trình Diệp nghe vậy, sửng sốt một chút, nhìn Vân Hy.

Nàng thật sự thông suốt, nhìn rõ mọi việc. Thực ra nếu Tam công tử không mất tích hết lần này tới lần khác, hắn chưa chắc tiếp tục nhen nhóm hy vọng.

Mỗi khi quyết định muốn từ bỏ, nghĩ rằng nếu Tam công tử không còn nữa, liệu nàng có chấp nhận mình hay không?

Rối rắm như vậy cứ lặp đi lặp lại, cho tới bây giờ còn bồi hồi tại chỗ.

Bây giờ nàng nói rõ cũng tốt.

Nói rõ ra, hắn biết, cho dù Trình Sưởng có ở đây hay không, ngoài Trình Sưởng, nàng sẽ không tạm chấp nhận người nào khác.

Như vậy hắn có thể chặt đứt mọi hỗn độn, tiến về phía trước.

Xét cho cùng, về mặt tình cảm, dây dưa mới là tàn nhẫn nhất.

Trình Diệp khẽ cười, gật đầu nói: “Ừ, ta đã biết.”

Hắn dừng lại, nhìn phía sau Vân Hy, giật mình, đứng dậy chào: “Điện hạ.”

Vân Hy nghe vậy, xoay lại nhìn, thấy Trình Sưởng, không biết hắn tới từ khi nào, mặc áo gấm thêu phong sương, đứng ở ngoài phòng dưới ánh đèn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv