Sau vụ thảm sát ở chùa Minh Ẩn, cố Hoàng Hậu ngày đêm bị ác mộng hành hạ, triền miên trên giường bệnh cả ngày, sức khỏe càng sa sút theo năm tháng.
Bị Phương Viễn Sơn chèn ép như vậy, bà rút kinh nghiệm xương máu, rốt cuộc quyết định không chịu đựng nữa, kể hết sự thật cho Chiêu Nguyên Đế biết, từ việc bà có ý làm hại Uyển tần, đến việc lão thái giám âm thầm bảo vệ Uyển tần; Phương Viễn Sơn phát hiện sự tồn tại của Uyển tần như thế nào, bà đã xúi giục Lư mỹ nhân giết Uyển tần ra sao; Phương Viễn Sơn thả Trình Húc và tiểu thái giám như thế nào, ông ta có lòng tham không đáy cỡ nào, còn muốn lợi dụng hai người này để ép bà, muốn thăng chức lần nữa.
Chiêu Nguyên Đế nghe xong, cực kỳ tức giận, lập tức chém đầu Phương Viễn Sơn, ngoài ra còn xử lý toàn bộ Phương phủ.
“Vậy năm đó Phương Viễn Sơn bị chém đầu không phải vì bỏ tiền vào túi riêng và viết sai tên huý | của Thánh Tông hoàng đế?” Trình Sưởng hỏi.
“Không phải.” Ninh Hoàn nói, “Phương Viễn Sơn yêu quý tương lai, làm việc cẩn thận, làm quan cũng thanh liêm, nhưng tội ác mà ông ta thực sự phạm phải lớn hơn rất nhiều so với những gì ông ta thể hiện.”
Vân Hy hỏi: “Những việc này, a tẩu…… Phương Phù Lan có biết không?”
“Hẳn là không biết, dù sao những việc này cũng là bí mật của thiên gia, người thường không thể nào biết được. Vả lại lúc ấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cố Hoàng Hậu nói cho bệ hạ biết sự thật, đêm đó bệ hạ sai người bắt Phương Viễn Sơn, ngày hôm sau buộc tội và chém đầu. Một ngày sau, mẫu thân Ngu thị của Phương Phù Lan cũng treo cổ tự tử.” Ninh Hoàn nói, “Nhưng ta không biết chi tiết, lúc ấy mọi chuyện diễn ra liên tiếp trong cung, Phương phủ bị xét nhà, cố Hoàng Hậu bệnh nặng, mọi rợ xâm lấn Tái Bắc, bệ hạ gấp rút phái người đi tìm Ngũ điện hạ, triều đình rối ren, ta đi theo Thái Tử điện hạ cũng không rảnh.”
Vân Hy lại hỏi: “Không phải vừa rồi Ninh đại ca nói rằng Ngũ điện hạ và tiểu thái giám của hắn ‘chạy trốn’ đến Tái Bắc hay sao?”
“Ừm.” Ninh Hoàn nói, “Ngũ điện hạ và tiểu thái giám rất thông minh, bọn họ biết Phương Viễn Sơn không có ý tốt, cũng biết hắn âm thầm phái thám tử đi theo bọn họ, cho nên nhân dịp Phương phủ xảy ra chuyện, bọn họ cắt đuôi thám tử, lẻn vào đại quân vận chuyển lương thực đến Tái Bắc, chạy trốn đến Tái Bắc.”
“Vốn dĩ chỉ cần tìm được thám tử này, thông qua hắn để tìm tung tích của Ngũ điện hạ và tiểu thái giám cũng không khó, nhưng gã thám tử này khi đó là dân cờ bạc, có không ít kẻ thù. Bị mất dấu Ngũ điện hạ không bao lâu, hắn đã bị kẻ thù tìm tới cửa đâm chết, lúc lâm chung chỉ để lại manh mối Ngũ điện hạ đi về phía Tái Bắc.”
Trình Sưởng nói: “Cho nên, đây mới là nguyên nhân chân chính để Trung Dũng Hầu xuất chinh đến Tái Bắc?”
Ninh Hoàn gật đầu, thở dài: “Cố Hoàng Hậu và bệ hạ tôn trọng nhau như khách cả đời, cho dù không còn nữa cũng nên được hưởng vinh hoa vô hạn, đáng tiếc sau khi bệ hạ biết sự thật về cái chết của Uyển tần, trở nên ghét bỏ bà, mãi đến khi cố Hoàng Hậu qua đời, bệ hạ cũng không đến thăm bà.”
Lúc cố Hoàng Hậu lâm chung, gọi cố Thái Tử tới bên giường, nói với hắn bà rất hối hận, nếu năm đó không có quyết định sai lầm làm hại Uyển tần, tôn vị Hoàng Hậu của bà không đến mức bị đày đọa như tình trạng hôm nay.
Cố Hoàng Hậu nói, kỳ thật trên đời này thiện và ác chỉ ở trong một suy nghĩ, nào có kẻ ác bẩm sinh? Chẳng qua phạm phải một chuyện ác, một bước sai nên từng bước sai mà thôi.
Giống như năm đó bà làm hại Uyển tần, sau đó biết được Uyển tần và Trình Húc còn sống, để che giấu tội ác năm xưa, bà đành phải xúi giục Lư mỹ nhân giết hại Uyển tần lần nữa.
Bà nói: “Đáng tiếc nhân duyên trên thế gian này không thoát được vòng luân hồi của Thiên Đạo, thiện ác quả báo, có lẽ gieo nhân lành thì mới có thể được quả lành, năm đó ta gieo nhân ác, hiện giờ gieo gió gặt bão là một sự trừng phạt đúng tội. Sau khi hại Uyển tần, mười mấy năm qua, ta sống rất khổ cực, không có ngày nào thực sự vui vẻ, bây giờ sắp chết, coi như rốt cuộc được giải thoát.”
Cố Hoàng Hậu cuối cùng nói với cố Thái Tử: “Thực ra bổn cung nhớ, Uyển tần là một người lương thiện và dịu dàng hiếm thấy, còn rất tài hoa, nàng nhất định đã dạy Húc Nhi nhân đức và thuần khiết giống con.”
“Dương nhi, mẫu hậu giao cho con một việc cuối cùng.”
“Mẫu hậu cứ nói, đừng ngại.”
“Hiện giờ cuộc chiến ở Tái Bắc sắp bắt đầu, chuẩn bị lâm vào nguy cơ, con tìm một người đáng tin cậy, đến Tái Bắc tìm Húc Nhi, sau đó đưa hắn về cung, chăm sóc hắn cẩn thận, coi như…… coi như giúp mẫu hậu chuộc tội.”
……
“Thực ra lúc ấy đã quyết định tướng lĩnh xuất chinh đến Tái Bắc, bởi vì sự ủy thác của cố Hoàng Hậu, điện hạ đã tiến cử Trung Dũng Hầu, xin hầu gia đến Tái Bắc tìm Ngũ điện hạ.”
“Khi đó sức khỏe của Thái Tử điện hạ đã không tốt, dù sao ta cũng là thị vệ của điện hạ, tuy rằng biết điện hạ quan tâm đến sự an nguy của Ngũ điện hạ cũng không dám tùy tiện rời đi……”
Nào biết không lâu sau đó, Tái Bắc truyền tin Trung Dũng Hầu chết trận, cũng không tìm được tung tích của Ngũ điện hạ Trình Húc.
Chiêu Nguyên Đế biết được chuyện này, sợ cố Thái Tử tự trách nên đổ hết mọi lỗi lầm cho Trung Dũng Hầu tham công liều lĩnh, sau đó cử Vân Lạc làm phó tướng cho Chiêu Viễn, lại xuất chinh đến Tái Bắc.
Cố Thái Tử thuyết phục không được, đành phải ra lệnh cho Ninh Hoàn cùng đến Tái Bắc, điều tra rõ sự thật về cái chết của Trung Dũng Hầu.
Không ngờ Ninh Hoàn mới tìm ra được một chút manh mối, Chiêu Viễn đã phản bội.
“Thái Tử điện hạ cảm thấy có lỗi với Trung Dũng Hầu, ráng chút hơi tàn, muốn bẩm báo sự thật với bệ hạ, rửa sạch oan khuất cho Trung Dũng Hầu. Ta ngày đêm vội vã chạy về Kim Lăng, mới vừa nói cho điện hạ biết manh mối, lại bị Vận Vương đánh gãy.”
“Tuy rằng Thái Tử điện hạ chưa uống canh độc mà Vận Vương đưa tới, nhưng hắn biết Vận Vương hạ độc nên tức giận khó thở, không thể chờ bệ hạ tới đã bệnh chết.”
Cố Thái Tử cuối cùng nói với Ninh Hoàn: “Lão tứ ngu xuẩn, lão tam tàn nhẫn độc ác, nếu ta chết vì bệnh tật, cho dù ngươi bẩm báo sự thật với phụ hoàng, không có nhân chứng và bằng chứng cũng khó định tội lão tam, không chừng ngươi còn bị giết. Ngươi đi mau, tự giữ mạng mình trước, sau đó đến Tái Bắc, điều tra rõ nguyên nhân và lý do, tìm Húc Nhi. Vân Thư Quảng có ơn với Húc Nhi, hắn sẽ sẵn sàng rửa sạch oan ức cho Trung Dũng Hầu phủ. Ngươi phải nhớ rõ, Vân thị trấn giữ Tái Bắc mấy chục năm, các tướng sĩ tắm máu ở biên cương, bảo vệ quốc gia, lòng dũng cảm và sự trung thành tỏa sáng như nhật nguyệt, chúng ta…… không thể để bọn họ lạnh lòng.”
Ninh Hoàn nói: “Sau đó Kim Lăng xảy ra chuyện gì, ta không biết. Ta ngày đêm đi đến Tái Bắc, trên đường bị người đuổi giết, mất đi một đôi mắt. Khổ cực tìm Ngũ điện hạ ở Tái Bắc hơn một năm mới biết Vân Lạc còn sống, bởi vì hắn cũng muốn rửa sạch oan khuất cho Trung Dũng Hầu, hai chúng ta cùng nhau hành động.”
Lúc này, Tần Trung nói: “Thật ra chuyện Vận Vương và Diêu Hàng Sơn bên Xu Mật Viện lén lút điều động binh lương, thiếu tướng quân đã sớm đoán được, nhưng lúc ấy Tái Bắc vẫn còn một ít lương thực, không đến mức khiến Hầu gia liều lĩnh như vậy.”
“Khi đó Hầu gia sắp xếp Thiên Tự bộ của chúng ta trấn giữ Cát Sơn Phụ, cho nên chúng ta không biết vì sao Hầu gia muốn đuổi theo ra khỏi ải. Nhưng xem xét tình hình lúc đó, nếu không có nguyên nhân đặc biệt nào, quyết định đuổi theo ra khỏi ải của Hầu gia là hơi liều lĩnh. Cho nên lúc ấy trên triều đình có người tố cáo Hầu gia tham công liều lĩnh, người Tái Bắc chúng ta không dám nói gì.”
“Tuy nhiên Vận Vương và Lăng Vương quả thật đáng khinh bỉ, nếu Vận Vương không điều động binh lương, Lăng Vương không thông đồng với địch, mấy vạn tướng sĩ của Tái Bắc không đến mức chết trận.”
Trình Sưởng hỏi: “Các ngươi đến Tái Bắc truy tìm tung tích của Ngũ điện hạ có thu được kết quả gì không?”
“Chỉ nghe chút manh mối.” Vân Lạc nói, “Sau khi phụ thân đến Tái Bắc, dường như tìm được Ngũ điện hạ và tiểu thái giám, bởi vì lúc ấy trên thảo nguyên Tái Bắc, có người nhìn thấy phụ thân giao hai thiếu niên mười mấy tuổi cho một người gọi là ‘người câm’.”
“Chú câm?” Vân Hy sửng sốt.
Nàng nhớ người này.
Vân Thư Quảng đã nhặt ông trên sa trường từ rất lâu, không nói được, đầu óc cũng có chút vấn đề, vì vậy người ở Tái Bắc kêu ông là người câm.
Người câm sống cô lập, chỉ tin một mình Vân Thư Quảng, không giao tiếp với người ngoài.
Vì Vân Hy là con gái của Vân Thư Quảng, lúc nàng còn rất nhỏ, người câm đã từng cho nàng bánh bao.
“Sau trận chiến ở Tái Bắc, Ngũ điện hạ và tiểu thái giám biến mất.” Vân Lạc nói: “Nơi người câm sống hơi gần với chỗ khai chiến, có thể đã bị ảnh hưởng bởi chiến tranh hỗn loạn. Sau khi chiến sự kết thúc, người câm bị điếc, ông không biết chữ, nơi này ——” hắn chỉ vào đầu, “Cũng có chút hỗn loạn, không thể giao lưu với người khác. Chỉ cần chúng ta gạn hỏi tung tích của Ngũ điện hạ và tiểu thái giám, ông tuyệt vọng chỉ về phía nam.”
“Sau này chúng ta mới biết, hóa ra người câm hiểu chúng ta hỏi cái gì.” Ninh Hoàn tiếp lời của Vân Lạc, “Ông tuyệt vọng chỉ về phía nam là muốn nói cho chúng ta biết, ngay khi trận chiến ở Tái Bắc kết thúc, Ngũ điện hạ và tiểu thái giám đi về Kim Lăng.”
“Để chứng minh điều này, mấy năm nay chúng ta dày công tìm tung tích của Ngũ điện hạ, cuối cùng nghe được tin tức ở vùng Hoài Bắc. Khoảng chừng năm sáu năm trước, là năm Vân Lạc ‘chết’, Hoài Bắc bị hạn hán, có hai thiếu niên đến từ phương bắc, đi theo dân chạy nạn về phía đông nam. Dân chạy nạn vì đường sống, đi đến nơi giàu có và đông đúc sẽ không đi nữa, hai thiếu niên này rất đặc biệt, chỉ lo đi về phía Kim Lăng. Khi đó không ít người dân chạy nạn rất có ấn tượng với hai thiếu niên này, tuy nhiên hai người bọn họ có khuôn mặt bẩn thỉu —— chắc cố ý, cho nên không ai nhớ rõ diện mạo của họ.”
Vân Lạc nói: “Một năm nay, sức khỏe của bệ hạ ngày càng sa sút, Lăng Vương nắm quyền, nhưng tung tích của Ngũ điện hạ vẫn chưa rõ ràng. Ta và Ninh Hoàn thương lượng, quyết định mang theo nhân chứng mà chúng ta tìm được ngày xưa từ bộ lạc Đạt Mãn về Kim Lăng, sau đó vào cung đánh cắp bản đồ phòng thủ, lấy bằng chứng Lăng Vương thông đồng với địch. Tóm lại cho dù thế nào, nhất định phải ngăn cản Lăng Vương lên ngôi. Nếu để người thông đồng với địch như hắn ngồi trên ngai vàng, chẳng những không thể rửa sạch oan khuất cho phụ thân, mà còn là một thảm họa cho triều thần và người dân. Đáng tiếc…… không tìm thấy Ngũ điện hạ, chúng ta cũng không chắc có thể kéo Lăng Vương xuống ngựa, dù sao bệ hạ chỉ còn……”
Vân Lạc nói tới đây thì dừng lại.
Hắn vốn định nói, dù sao Chiêu Nguyên Đế chỉ còn một mình Lăng Vương là con trai có thể kế thừa ngôi vị, nhưng hắn chợt nhớ ra, tình hình hiện tại trong cung là Trình Sưởng và Lăng Vương có địa vị ngang nhau.
Hắn không biết vương thế tử có quyền thế ngập trời trước mặt này đang tính toán chuyện gì, không chừng hắn muốn tự mình nắm quyền, sau đó nâng đỡ tiểu hoàng tử lên ngôi làm vị vương bù nhìn?
Hoặc là, cho dù Trình Sưởng không tính toán như vậy, nhưng hắn là vương thế tử, là dòng chính của tiên đế, thân phận rất mẫn cảm. Hiện tại nắm quyền ở mức độ này, một ngày nào đó hoàng quyền thay đổi, sẽ bị dòng nước lũ phía sau xô đẩy phải đi vào con đường tranh đoạt.
Trong hoàn cảnh khó khăn bất lực, từ xưa đến nay một vị vương nắm quyền to lớn như vậy, cuối cùng nếu không làm phản thì sẽ bị giết.
Vân Lạc chợt nhận ra, nếu hắn muốn tìm Ngũ điện hạ, ủng hộ Ngũ điện hạ, như vậy lập trường của hắn có lẽ đối lập với vị Tam công tử này.
Trình Sưởng hỏi: “Hiện tại chỉ có người câm từng gặp Ngũ điện hạ và tiểu thái giám, các ngươi từ Tái Bắc tới Kim Lăng, có mang theo ông không?”
Vân Lạc nghe hắn hỏi vậy, do dự một lát nhưng không đáp.
Nào ngờ Tần Trung mau miệng, nói thẳng: “Có mang theo đến đây, nhưng chẳng phải đầu óc người câm có vấn đề hay sao? Lúc mới tới Kim Lăng, suốt ngày trốn trong phòng, không muốn gặp ai, bây giờ đã một năm trôi qua mới hơi khá hơn một chút.”
Vân Hy sửng sốt: “Sao ta không biết chuyện này?”
“Ca của ngươi còn sống mà còn không cho chúng ta nói với ngươi, làm sao chúng ta nói chuyện này cho ngươi biết được?” Tần Trung nói, “Được rồi, hôm khác ta sẽ dẫn người câm đến Trung Dũng Hầu phủ, để chú câm gặp ngươi – tiểu nha đầu.”
Trình Sưởng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Vân Lạc, đoán được Vân Lạc e dè mình, nhưng hắn không nói thêm điều gì, chỉ nói: “Tối hôm qua bôn ba cả đêm, ta đã kêu Lâm chưởng sự thu dọn vài gian sương phòng ở Xuân Đài Các. Tuyên Uy tướng quân, Ninh thị vệ, và các vị đi nghỉ ngơi một lát đi, Tần hộ vệ đã có thái y trông coi, sẽ không có trở ngại gì.”
Trình Sưởng đã nói như vậy, Vân Lạc và mọi người không thoái thác nữa, lập tức đứng dậy nói lời cảm tạ, được Lâm chưởng sự dẫn tới Xuân Đài Các.
Thực ra tối hôm qua Trình Sưởng cũng thức trắng đêm, nhưng hắn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, giờ này lại không buồn ngủ, hắn đi một mình đến Phù Phong Trai, dựa vào ghế trên hành lang trong cái đình nhỏ, mới vừa nghỉ ngơi một lúc thì nghe Vân Hy nhẹ giọng gọi hắn phía sau: “Tam công tử.”