Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 122



Vị ngọt giữa hai hàm răng giống như tuyết mùa xuân tan chảy.

Thơm ngọt đến mức khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Hắn ôm nàng càng chặt hơn, muốn đưa nàng vào sâu hơn.

Vì thế nàng tựa như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh nơi trần gian, hoa tươi liễu thắm, tìm tòi từng bước.

Nàng chưa bao giờ có cảm giác như vậy, không hiểu sao trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng lại choáng váng say mê, dường như không có chỗ nào để dựa vào, đành phải vòng tay qua cổ hắn, chợt phát ra một tiếng rên nhẹ.

Hai người vốn khó phân biệt, tiếng rên như gió thoảng này rót vào lòng Trình Sưởng, lập tức biến ngọn lửa nhỏ ẩn sâu trong cơ thể hắn thành ngọn lửa cuồng nộ.

Vòng tay ôm eo nàng dần dần siết chặt, để mặc lửa nóng theo kinh mạch lan nhanh khắp xương cốt.

Hô hấp của hắn trở nên nặng nề, đáy lòng phảng phất có suy nghĩ không kìm nén được.

Hắn ôm nàng sít sao, mặc cho ý tưởng kia dây dưa với ngọn lửa, càng leo lên cao hơn.

Nước từ thác nước phía xa dường như tạt vào người, rơi vãi khắp mặt đất, đầu óc Trình Sưởng hỗn loạn, mơ hồ cảm thấy ý nghĩ này không tốt, không thích hợp.

Hắn hy vọng thác nước có thể đưa tới sóng to, giúp hắn dập tắt ngọn lửa trong lòng.

Đáng tiếc đợt sóng tới đúng hẹn, nuốt chửng một tia lý trí cuối cùng của hắn.

Trong lúc chìm vào hỗn loạn, Trình Sưởng nghĩ, đi trở lại theo con đường gỗ, chỉ hơn trăm bước là có thể đến Phù Phong Trai.

Hắn có thể đưa nàng đến đó.

Như vậy, hắn có nơi để tùy ý làm, có thể đòi hỏi vô độ, có thể được như hắn muốn.

Hắn khẽ buông nàng ra, cúi mặt, yên lặng nhìn nàng.

Ánh mắt hắn lành lạnh, đáy mắt đen kịt, sâu thẳm đến cực điểm.

Vân Hy chưa bao giờ thấy hắn thế này, mơ hồ cảm thấy không đúng nên gọi: “Tam công tử……”

Hắn nhìn môi nàng hé mở, nhưng không nghe thấy gì ngoài tiếng thác nước ầm ầm.

Đôi môi nàng lấp lánh khiến lòng hắn càng nóng hơn, hắn bỗng nắm chặt tay nàng, dắt nàng bước nhanh về phía Phù Phong Trai.

Hoàng hôn nặng trĩu, trời đất bao la, Trình Sưởng có chút mơ hồ, cảm thấy mới đi được vài bước, nước từ thác nước đã xối vào người.

Nhìn thấy cả đám Tôn Hải Bình từ xa đi tới, kêu: “Tiểu vương gia, tiểu vương gia ——”

Trình Sưởng chỉ cảm thấy bọn họ kiếm chuyện, lạnh giọng khiển trách: “Tránh ra!”

Tôn Hải Bình bị bộ dạng của hắn làm cho sợ hãi, một lúc lâu mới run rẩy bẩm báo: “Tiểu vương gia, Túc Đài đã tới.”

Túc Đài là võ vệ đắc lực nhất của Trình Sưởng, làm những nhiệm vụ quan trọng nhất.

Hắn tới lúc này, nhất định là có chuyện không thể chậm trễ.

Trình Sưởng dừng một chút, cảm thấy mình nên đi gặp Túc Đài.

Nhưng dục vọng trong lòng hắn như cỏ dại mọc tùy ý, hắn gần như không thể kiềm chế.

Trong lúc rối rắm, Vân Hy lại gọi: “Tam công tử.”

Trình Sưởng quay đầu lại nhìn, bộ y phục màu đỏ mỏng manh của nàng đã hơi ướt, ngay cả tóc mai cũng dính nước.

Nàng lo lắng nhìn hắn và hỏi: “Tam công tử, ngài sao vậy?”

Trình Sưởng giật mình, cảm thấy nàng sẽ bị cảm lạnh nếu cứ thế này, muốn che dù cho nàng nhưng không có dù trên tay, muốn dẫn nàng rời khỏi con đường gỗ, nhưng nhìn xung quanh, thác nước ở xa, bọn họ hoàn toàn không ở trên con đường gỗ.

Hắn đang đứng cách đó không xa bên ngoài đình.

Nước mà hắn cho rằng từ thác nước bắn ra, chẳng qua là mưa lúc hoàng hôn.

Tôn Hải Bình ngẩng đầu liếc nhìn, thấy tiểu vương gia đã bình tĩnh một chút, vội vàng bung dù, bước tới che mưa cho Trình Sưởng.

Trình Sưởng đẩy dù ra, “Che cho nàng.”

Tôn Hải Bình đành phải che dù cho Vân Hy.

Mưa đêm hơi lạnh, mỗi một tấc khiến Trình Sưởng tỉnh táo lại.

Hắn bàng hoàng đứng tại chỗ, hắn vừa mới bị…… sao vậy?

Hắn vẫn luôn là người có khả năng tự chủ tuyệt vời, chẳng lẽ hắn không biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm hay sao?

Hắn xuýt nữa làm tổn thương nàng.

Trình Sưởng nhìn xung quanh, chưởng sự và tôi tớ của thôn trang đã quỳ dưới đất, Túc Đài cũng quỳ phía sau đám đông.

“Các ngươi…… đứng dậy đi.” Trình Sưởng nói, lo lắng Vân Hy sẽ bị cảm lạnh nên ra lệnh, “Đi tìm xiêm y sạch sẽ cho nàng, chuẩn bị một chén canh sâm.”

“Vâng.” Một nha hoàn đáp lời, bước lên hành lễ với Vân Hy, “Mời tiểu thư đi cùng nô tỳ.”

Trình Sưởng nhìn Vân Hy đi xa, quay vào trong đình, rót trà lạnh trên bàn đá, đang định uống, Lâm chưởng sự vội vàng bước tới: “Tiểu vương gia, trà lạnh rồi, để tiểu nhân đổi bình khác cho ngài.”

“Không cần.” Trình Sưởng nói, hỏi Túc Đài, “Chuyện gì?”

“Bẩm điện hạ, chiều nay, bên Trung Thư Tỉnh đột nhiên đưa ra một công văn, ra lệnh Lăng Vương điện hạ đến nhà lao của Đại Lý Tự sáng sớm ngày mai để thẩm vấn Sài đại nhân.”

Trình Sưởng đặt chén trà lên bàn “cạch”: “Các ngươi làm việc thế nào?!”

Lời nói lạnh lẽo như kiếm, vừa thốt ra, Trình Sưởng cũng sững người.

Túc Đài lập tức quỳ xuống đất: “Xin điện hạ trách phạt.”

Trình Sưởng đưa tay xoa giữa hai hàng chân mày, không rõ vì sao gần đây mình liên tục mất khống chế.

Một lúc sau, hắn trả lời: “Thôi, không sao.”

Bưng trà lạnh lên, uống một hơi cạn sạch.

Một luồng mát lạnh vào người, hắn chậm rãi hỏi: “Lăng Vương không phải là người của tam ty, nếu hắn muốn đi gặp Sài Bình, cho dù bên Trung Thư đưa ra công văn, cũng cần được tam ty đồng ý. Có ai ở tam ty bị Lăng Vương mua chuộc hay sao?”

“Thật ra không có mua chuộc. Sài đại nhân vốn là người của Ngự Sử Đài, y có căn cơ thâm hậu ở tam ty. Ngự Sử Đài, Hình Bộ, Đại Lý Tự, đều có không ít thân tín của y. Hiện giờ tuy rằng y đang ngồi nhà lao, nhưng phía trên có Lăng Vương, cho nên không ít người ở tam ty đều thuộc phái lưng chừng. Hôm nay bên Trung Thư đưa công văn tới, phía trên chỉ nói muốn phái một người đi thẩm vấn Sài đại nhân, không nói rõ là ai. Đại Lý Tự Khanh giả vờ không biết gì cả, nhắm mắt ký tên.”

“Ký xong rồi vội vàng sai người tới thông báo cho ta? Còn có một đêm trước khi Lăng Vương đi thẩm vấn Sài Bình, ông ta để dành một đêm cho ta đấu với Lăng Vương, bản thân ông ta thì phủi sạch sẽ? Tính toán giỏi thật.”

“Vâng.” Túc Đài nói, “Nhưng cũng không thể nói rằng Đại Lý Tự Khanh làm sai. Dù sao Sài đại nhân cũng là đại quan tứ phẩm đương triều, vụ án làm hại thế tử của thân vương là vụ án lớn, Trung Thư Tỉnh đương nhiên nên can thiệp. Lăng Vương hiện giờ là người của Trung Thư, chỉ cần Trung Thư yêu cầu, hắn có lý do vào nhà lao gặp Sài đại nhân. Tam ty đẩy một hai lần thì được, nhưng không thể ngăn cản mãi. Dù sao cũng là hoàng trữ nắm quyền, lâu ngày không những khó coi, bên ngoài cũng sẽ kín đáo phê bình điện hạ.”

Một năm nay, Vận Vương thất thế, Chiêu Nguyên Đế không khoẻ, một mình Lăng Vương hoành hành trong triều, những người âm thầm theo hắn trước đây, ví dụ như Bùi Minh của Công Bộ, La Phục Vưu của Xu Mật Viện, tất cả đều nổi lên.

Trong triều có người gió chiều nào theo chiều ấy, không nói về phe Lăng Vương, nhưng có chuyện quan trọng đều hướng về phía hắn.

Mặc dù bây giờ Trình Sưởng cũng có quyền lực, nhưng dù sao hắn cũng là nhánh phụ, chưa nắm được nhược điểm thiết thực của Lăng Vương thì không nên trở mặt với hắn.

Túc Đài thấy sắc mặt Trình Sưởng hơi lạnh, lại nói: “Sài đại nhân trung thành với Lăng Vương, không ở trong nhà lao một thời gian sẽ không tiết lộ chút tin tức. Hôm nay Đại Lý Tự Khanh để Lăng Vương tới, sau này bên Trung Thư lại muốn can thiệp, tam ty có thể lấy lý do ‘tới cũng vô dụng’ để từ chối.”

Trình Sưởng nói: “Vì vậy, tam ty dám để Lăng Vương đến gặp Sài Bình là vì bọn họ cảm thấy, ta sẽ không giết Sài Bình?”

“Chẳng lẽ điện hạ muốn giết Sài đại nhân?” Túc Đài nghe được sự lạnh lẽo trong lời nói của Trình Sưởng thì sửng sốt, “Nhưng mà, Sài đại nhân đi theo Lăng Vương đã lâu, tất nhiên biết rất nhiều bí mật của Lăng Vương. Nếu điện hạ muốn lật đổ Lăng Vương, hỏi nhược điểm của Lăng Vương từ miệng Sài đại nhân là cách nhanh nhất.”

“Y sẽ nói à? Y căn bản sẽ không nói.” Trình Sưởng nói.

Hắn lại hỏi, “Ta cho ngươi đi điều tra vì sao Sài Bình trung thành với Lăng Vương, ngươi đã tra ra chưa?”

“Đã tra được.” Túc Đài nói, “Thật ra đây không phải là bí mật. Lúc Sài đại nhân mới nhập sĩ, huynh trưởng của y đã phạm tội, liên lụy đến y và phụ thân y cùng vài huynh đệ bị đưa vào nhà lao, giam mấy năm. Mấy năm đó, để được ra khỏi nhà lao, bọn họ xác nhận lẫn nhau, làm ầm ĩ cả ngày, nhưng ở Sài gia ngoại trừ Sài đại nhân có công danh, tất cả những người còn lại là áo trắng, vì vậy đều bị tra tấn, từ từ không chịu nổi, từng người nhiễm bệnh rồi chết. Lúc ấy Sài đại nhân nhốt chung chỗ với bọn họ, vừa tức vừa hận, còn vô cùng đau lòng, xuýt nữa bị điên. Sau đó Lăng Vương cứu y, giúp y sửa lại vụ án, để y thi cử có công danh lần nữa, còn giúp y chôn cất cả gia đình. Vì vậy Sài đại nhân tình nguyện đi theo Lăng Vương, không phải Lăng Vương nắm nhược điểm gì của y, hoàn toàn là vì ân tình.”

Trình Sưởng suy tư gật đầu: “Ta biết rồi.”

Hắn trầm ngâm một lúc, ra lệnh: “À, Tần Lâu của Trung Dũng Hầu phủ sắp về Kim Lăng, ngươi phái một người có võ công giỏi đi theo nàng.”

“Tần hộ vệ?”

Trình Sưởng “Ừm”, “Nàng trộm huyết thư mà Lý chủ sự đã để lại lúc lâm chung ở Dương Châu, nhà kho của Binh Bộ bị mất trộm trước đó rất có thể liên quan đến nàng, vụ án này không đơn giản.”

“Chuyện này……” Túc Đài sửng sốt, “Tần hộ vệ là thân tín của Vân tướng quân, điện hạ phái người theo dõi Tần hộ vệ, có cần thương lượng với Vân tướng quân không?”

“Không cần.” Trình Sưởng hơi trầm mặc, nhớ lúc trước Sài Bình từng ra lệnh người của tuần tra ty truy bắt Tần Lâu, Sài Bình làm việc cho Lăng Vương, xem ra, hiện giờ Tần Lâu chạy thoát được, nhưng chưa chắc Lăng Vương sẽ không phái người nhìn chằm chằm nàng.

“Ngươi chỉ lo tìm người đi theo Tần Lâu, đừng làm nàng bị thương, thuận tiện nhìn xem có người nào âm thầm đi theo nàng hay không.”

“Vâng.”

Túc Đài nhận lệnh xong, ngay lập tức lui xuống.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, Trình Sưởng ngồi yên lặng một lúc, giơ tay lên, lại xoa giữa hai hàng chân mày.

Hắn rất mệt, khắp người có cảm giác mệt mỏi khó tả, tuy rằng ngọn lửa khó ngăn chặn trước đó lắng xuống, nhưng vẫn không tránh khỏi phiền muộn.

Hắn nhắm mắt lại, tĩnh tâm, một lúc sau, nghe thấy tiếng bước chân tới gần.

Nha hoàn của thôn trang hành lễ với hắn: “Điện hạ, tiểu thư tới rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv