Gia Bạch bị cô học trò nhỏ của mình xoay từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thầy phải mất một lúc lâu để hoàn hồn lại. Đường phố buổi tối đã chuyển từ nhộn nhịp sang vắng lặng tự bao giờ.
Thầy Bạch nhìn Khả Thy với ánh mắt dịu dàng. Là ánh mắt mà chưa bao giờ thầy dành cho ai. Trong lúc cô đang đắc thắng vì nắm rõ câu trả lời của thầy thì...
- Vương Khả Thy, thầy chỉ xem em là một học sinh bình thường thôi.
Bàn tay to lớn ấm áp của thầy đặt nhẹ lên đầu Khả Thy. Cô tròn xoe mắt khi nghe lời từ chối của Gia Bạch. Sự ấm nóng từ lòng bàn tay của thầy cứ tỏa ra trên đỉnh đầu. Ngừng một lúc, Gia Bạch nói tiếp:
- Cảm ơn tình cảm mà em dành cho thầy. Nhưng hiện tại em nên tập trung học hành cho tốt. Những suy nghĩ ngoài lề sẽ ảnh hưởng xấu đến kết quả học tập của em.
Mặt của cô bé tối sầm, cô gạt tay của Gia Bạch ra rồi lí nhí nói:
- Không thích thì đừng tỏ ra quan tâm người ta.
Không đợi Gia Bạch trả lời, Khả Thy đã quay lưng bỏ đi. Cô lê đôi chân chậm rãi với tâm trạng nặng trĩu.
Thầy Bạch đứng một chỗ nhìn theo bóng lưng của cô mà trái tim thầy như đang bị ai đó bóp nghẹt. Dường như có một thứ rào cản nào đó vẫn chưa cho phép thầy sống thật với cảm xúc của mình...
--------------------
Khả Thy về đến nhà, cô chạy lên phòng khóa cửa và khóc nức nở.
Lần đầu tiên yêu ai đó, lần đầu tiên tỏ tình và lần đầu tiên bị từ chối.
Thông qua ánh mắt và cử chỉ của thầy, cô cứ nghĩ rằng tình cảm của mình cuối cùng đã được đáp lại. Nhưng cô đâu biết rằng, thầy Bạch cũng đang phải đấu tranh tâm lý, thậm chí còn mãnh liệt và dữ dội hơn cô.
Khả Thy khóc ướt cả gối. Cô giãy đành đạch trên giường như một đứa trẻ bị mất đồ chơi.
"Huhu, thầy hóa ra cũng chỉ là một thằng tra nam. Chắc thầy cũng gieo hy vọng cho nhiều cô khác chứ gì. Huhuhuuu, red flag quá điiii"
--------‐-------------
"Rengggg"
Tiếng chuông trường vang lên báo hiệu tiết một bắt đầu. Hôm nay là một buổi sáng lạnh lẽo, khí trời âm u. Thầy Bạch mở danh sách lớp ra bắt đầu điểm danh.
- Dương Mịch.
"Dạ có!"
- Đàm Tùng Vận.
"Dạ có!"
- Châu Kiệt Luân.
"Dạ có!"
Đọc một mạch đến cuối danh sách, thầy Bạch ngừng lại khi thấy hai tên mới được thêm vào bằng bút bi. Thầy đưa mắt xuống lớp rồi hỏi:
- Nay lớp mình có hai bạn mới, là hai bạn nào đâu?
Hai cánh tay giơ lên. Một bạn nam trông khá năng động và một bạn nữ dịu dàng. Cả hai đều trông rất nổi bật bởi ngoại hình ưa nhìn của mình.
Gia Bạch có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hải Anh. Đây chẳng phải là "thanh mai trúc mã" của Khả Thy hay sao? Cả lớp được dịp xôn xao hết cả lên.
"Trời ơi, đẹp trai, đẹp gái quá. Tui ngồi tia nãy giờ"
"Nghe đồn họ là anh em sinh đôi, bảo sao nhìn sang dữ thần"
Tiếng gõ bàn to như sấm làm cả lớp giật mình. Gia Bạch lại trưng ra vẻ nghiêm nghị của mình như mọi khi.
- Tôi đã cho các em thảo luận chưa mà làm ồn vậy?
Các học sinh sợ hãi im bặt, không dám hé nửa lời. Bình thường thầy Bạch cũng nghiêm khắc như thế, nên không có gì là lạ. Thầy giữ gương mặt điềm tĩnh của mình rồi bắt đầu bài giảng.
Trong khi thầy đang giảng bài một cách say sưa thì Ngọc Anh, ngồi ngay sau lưng Khả Thy, cô khều nhẹ lưng Khả Thy rồi thì thầm:
- Ê, thầy chủ nhiệm đẹp trai vậy.
Khả Thy len lén quay nửa gương mặt xuống, nói nhỏ:
- Đẹp trai nhưng "cờ đỏ" lắm á. Cậu cẩn thận đi, không có đàng hoàng đâu
- Hả? Là sao? Thầy có phốt gì hả?
Thấy bạn mình thắc mắc, Khả Thy nghiêng người xuống, thì thầm vào tai Ngọc Anh:
- Đẹp trai không đáng sợ, đáng sợ là người ta biết mình đẹp trai. Thầy là kiểu người chơi đùa tình cảm, đừng có dính vào.
"Cộc cộc"
Thầy Bạch nhìn thẳng xuống chỗ Khả Thy và gõ thước lên bảng để đe dọa.
- Vương Khả Thy, em muốn nói chuyện thì bước ra ngoài mà nói. Còn không thì im lặng để người khác còn học bài.
Những lời nói nghiêm nghị này của thầy, nếu như trong trường hợp bình thường, Khả Thy sẽ chỉ gật đầu vài cái rồi tập trung vào học. Nhưng với một cô bé vừa bị từ chối tình cảm như cô, cảm xúc còn đang lẫn lộn, nó giống như ngàn mũi dao đâm thẳng xuyên qua lồng ngực.
Hải Anh ngồi bàn bên trái của Khả Thy, cậu liếc nhìn qua thì thấy đôi mắt cô trở nên long lanh đến lạ. Ánh sáng từ bóng đèn trên trần phản chiếu lên những hạt nước li ti trên lông mi của cô.
"Cậu khóc à, mèo con?"
Hải Anh ném sang bàn cô một cục giấy với một câu hỏi thể hiện sự lo lắng. Cậu có thể nghe rõ tiếng sột soạt khi Khả Thy viết câu trả lời lên mặt giấy còn lại. Cô ném lại cho Hải Anh.
"Rưng rưng thôi cha nội"