Trái tim của Triển Thiên Bạch đập thình thịch.
Hắn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, không thể nhìn ra được một tia ôn tồn từ trên khuôn mặt tuấn tú như đao khắc búa tạc này.
Đoan Mộc Ly lại lên cơn thần kinh gì vậy?!
Tuy tâm không cam tình không nguyện, Triển Thiên Bạch vẫn kiên trì quỳ gối xuống trước mặt Đoan Mộc Ly.
"Triển Thiên Bạch, có phải bổn vương đối xử với ngươi tốt quá rồi hay không?"
Giọng nam trầm thấp từ trên đỉnh đầu trút xuống như một gáo nước lạnh, rót một cái lạnh thấu tâm can Triển Thiên Bạch.
Đoan Mộc Ly tự xưng "Bổn vương" ở trước mặt hắn như này, bởi vậy có thể thấy giờ khắc này tâm tình của Đoan Mộc Ly thật sự rất xấu.
"Ngươi chẳng qua chỉ là đồ chơi của bổn vương... Dám cả gan cho bổn vương đội nón xanh, bổn vương thấy ngươi là chán sống rồi!"
"Cái gì?"
Triển Thiên Bạch ngẩng phắt đầu lên, hai mắt mở to.
Đội nón xanh?
Này là nghe nói từ đâu?
"Đoan Mộc Ly, ta không có..."
"Nói! Ngươi và tên thủ lĩnh Tháp Nhĩ kia đã lén lút làm gì sau lưng bổn vương rồi?!"
Đoan Mộc Ly chất vấn Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch coi như đây là một cuộc thẩm vấn..
Mày kiếm nhíu chặt lại, hắn không nhìn được trợn trắng mắt về phía Đoan Mộc Ly, lạnh như băng trả lời: "Ta cái gì cũng chưa làm!"
"Nói dối! Nếu ngươi và cái tên Dạ Ưng kia thật sự cái gì cũng không làm, vì sao bên dưới y phục ngươi lại trở nên bụi bẩn như vậy? Xem bổn vương là người mù sao?!"
Tiếng gầm nhẹ nặng nề khiến cho Triển Thiên Bạch không khỏi cả kinh.
Đoan Mộc Ly nhìn ra được sự chột dạ khó tránh khỏi từ sâu trong con ngươi đen lúng liếng của Triển Thiên Bạch, càng thêm nổi trận lôi đình.
Đôi mắt sáng ngời dứt khoát trừng mắt với hắn, Đoan Mộc Ly thông qua ánh mắt của Triển Thiên Bạch nhìn ra được, trong lòng Triển Thiên Bạch không quỳ.
Nhưng mà...
Tưởng tượng đến cảnh đêm khuya không bóng người, một mình Triển Thiên Bạch ở cùng một chỗ với Dạ Ưng, y phục xộc xệch, hắn có loại cảm giác tức giận khó có thể kìm nén.
Triển Thiên Bạch là của hắn!
Là nô lệ thuộc về một mình hắn!
Con ngươi đen chăm chú nhìn Triển Thiên Bạch tựa như chim ưng, ánh mắt sắc sảo, bén nhọn của Đoan Mộc Ly khiến người ta sợ hãi.
Triển Thiên Bạch cảm nhận được trái tim mình xuất hiện một tia đau đớn.
Rốt cuộc vì sao lại biến thành như vậy?
Xoay đầu tựa sáng một bên, hắn lặng lẽ nhắm mắt lại, mi gian nhíu thành nếp chưa từng giãn ra, gương mặt khuynh quốc khuynh thành cũng nhuộm lên vẻ thống khổ nồng đậm.
Sau cùng, Đoan Mộc Ly rốt cuộc đem hắn trở thành cái gì chứ?
Trái tim Triển Thiên Bạch dường như run rẩy phát đau, tựa như đi vào ngõ cụt, không tìm thấy lối ra.
Mối quan hệ rắc rối với Đoan Mộc Ly này, đến khi nào mới kết thúc?
Ngọn đèn dầu lay động, nhiệt độ không khí trong phòng đang không ngừng tăng lên.
Tra tấn suốt một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Đoan Mộc Ly không đi thượng triều, vẫn như cũ ở trong phòng Triển Thiên Bạch.
Về phần... Tức giận thì sao?
Bị giày vò đến độ ngất mấy lần, nội tâm Triển Thiên Bạch hoang mang không thôi.
Trên thực tế, hắn cũng không hề lừa gạt Đoan Mộc Ly, hắn và cái tên thủ lĩnh Tháp Nhĩ Dạ Ưng kia đích xác không hề làm cái gì, càng không thể có chuyện cho Đoan Mộc Ly đội cái gì mà nón xanh.
Nhưng mà, đối phương có "hứng thú" với hắn cũng là sự thật.
Thời điểm Đoan Mộc Ly xuất hiện, hắn đã thoát khỏi khống chế của Dạ Ưng, nhưng mà vẫn bị Đoan Mộc Ly xem kỹ nhận ra manh mối.
Còn chưa tận mắt thấy hắn bị Dạ Ưng đè trên mắt đất mà Đoan Mộc Ly cũng đã tức giận như thế, nếu như hắn nói thật với Đoan Mộc Ly, không biết Đoan Mộc Ly còn phải tra tấn hắn thế nào nữa.
"Bổn vương cố gắng như vậy mà ngươi lại còn có tâm trạng thất thần?"
Mi mắt mệt mỏi nhướng lên, trong ánh mắt đã mất đi sắc đỏ tươi phản chiếu gương mặt của Đoan Mộc Ly.
Ánh mắt mang theo ý xâm lược mãnh liệt khiến trái tim Triển Thiên Bạch đập mạnh.
Triển Thiên Bạch theo bản năng sờ sờ ngực mình, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Vốn dĩ từ sau khi hắn bệnh nặng mới khỏi thì Đoan Mộc Ly đã thu liễm không ít, nhưng tối hôm qua lại như mãnh thú đói khát đến cực điểm nhìn thấy con mồi liền không chút lưu tình.
Triển Thiên Bạch cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa hắn nhất định sẽ điên mất!
"Mệt rồi?" Khóe môi Đoan Mộc Ly cong lên, ý cười tà tứ.
Bàn tay lớn đầy vết chai ôn nhu vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Triển Thiên Bạch, tựa như nam nhân giống dã thú tàn bạo tối hôm qua căn bản không phải là cùng một loại với Đoan Mộc Ly.
Hương Linh đi ngang qua phòng Triển Thiên Bạch rướn cổ nhìn, không dám đi vào quấy rầy, đỏ bừng mặt bước nhanh chạy đi mất.
Rất nhanh, trong vương phủ liền truyền ra, từ thị vệ đến nô tài trên dưới đều biết Đoan Mộc Ly cùng Triển Thiên Bạch ở trong phòng "chiến đấu hăng hái" một ngày hai đêm.
Ngủ một giấc tỉnh lại, Triển Thiên Bạch có cảm giác hỗn loạn về thời gian.
Rốt cuộc đã qua bao lâu rồi?
Triển Thiên Bạch vươn tay, ngón tay thon dài giật giật, như muốn nắm lấy dương quang ấm áp vào trong lòng bàn tay.
Trời sáng rồi, Đoan Mộc Ly cũng không ở bên người hắn nữa.
Miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, Triển Thiên Bạch cảm thấy xương cốt toàn thân mình tựa như rã rời, đâu đâu cũng nhức ê ẩm.
"Đoan Mộc Ly ngươi cái tên hỗn đản!"
Triển Thiên Bạch không kìm được mắng Đoan Mộc Ly, bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy bản thân hiện tại dù chỉ động một đầu ngón tay thôi cũng thập phần gian nan.
Bụng đói muốn ăn cơm, nhưng thân thể lại lười động, Triển Thiên Bạch rốt cuộc vẫn không thể xuống giường được, nằm ở trên giường bất tri bất giác lại ngủ tiếp.
Ngủ một giấc này, hắn ngủ cũng coi như an ổn, ngủ một giấc thẳng đến lúc mặt trời ngả về tây.
"Ưm..."
Hàng mi dài run rẩy, Triển Thiên Bạch nặng nề phát ra giọng mũi.
"Ta lại ngủ nữa rồi?" Hắn day day cái trán đau nhức, ngồi dậy, bụng cũng theo đó liến thoắng kêu réo.
"Triển công tử, ngươi ngủ dậy rồi à?"
Triển Thiên Bạch ngẩng đầu về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy Hương Linh đẩy cửa đi vào.
Hai má Hương Linh đỏ bừng, ánh mắt nhìn hắn có chút mờ ám.
Cúi đầu nhìn lại chính mình, Triển Thiên Bạch phát giác ra trên người mình tựa hồ có đủ các loại dấu hôn môi đỏ rực.
Mặt mày Triển Thiên Bạch có chút rối rắm, bất giác xấu hổ, trên mặt cũng nóng lên, không thể đối diện với Hương Linh.
Ý thức được Triển Thiên Bạch đang thẹn thùng, Hương Linh phát ra tiếng cười khanh khách.
"Triển công tử, ngươi có đói bụng không? Nô tỳ đi chuẩn bị chút thức ăn đến cho ngươi nhé? Ngươi muốn ăn cái gì?"
Triển Thiên Bạch nuốt nước miếng, nghe lời Hương Linh nói, cảm thấy bản thân càng thêm đói bụng.
Hắn nhướng mi mắt lên, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vậy mà đã là hoàng hôn rồi?"
Bản thân ngủ lâu như vậy, Triển Thiên Bạch một chút cảm giác cũng không có.
"Lại nói... Đoan Mộc Ly người đâu?"
"Vương gia hắn ở Tàng Thư Các." Hương Linh trả lời, sau đó căng thẳng đi đến trước người Triển Thiên Bạch, "Triển công tử..."
"Hửm?"
Nhìn thấy đôi mắt to của Hương Linh đảo quanh liến thoắng, như thế có bí mật gì đó định nói với hắn, mặt Triển Thiên Bạch lộ vẻ tò mò, vểnh tai lắng nghe.
Hương Linh ghé vào bên tai Triển Thiên Bạch nói thầm, vẻ mặt nghiêm túc lấy ra từ trong y phục mình một cái hộp gỗ nhỏ, "Triển công tử, đây... Là vương gia hắn kêu nô tỳ đưa cho ngươi, nói để ngươi ăn dược hoàn bên trong vào, nô tỳ... Nô tỳ sợ là cái thuốc gì đó không tốt, cho dù, khụ, cho dù là thuốc của phương diện kia, dùng nhiều cũng không có lợi với thân thể."
Hương Linh ngập ngừng nói xong, do dự xem có nên đưa hộp gỗ nhỏ cho Triển Thiên Bạch hay không.
Nhưng nhìn thấy hộp gỗ nhỏ này, Triển Thiên Bạch cũng trợn mắt há mồm.
Loại hộp gỗ nhỏ này nhìn rất quen mắt, không phải chính là linh đan vạn thọ mà Yên Lan tiến cống trong yến hội sinh thần tiểu Hoàng đế Nam Sở sao?
Triển Thiên Bạch xác nhận bản thân không có nhận lầm, lúc ấy hắn nhìn thấy đúng là cái hộp gỗ trắc lưu kim nhỏ này.
Nói vậy chẳng lẽ...
Hai mắt mở thật to, đáy mắt toát ra vẻ kinh hỉ không cần nói cũng biết.
Hắn nhận lấy cái hộp nhỏ từ trong tay Hương Linh, mở ra.
Bên trong chỉ có một viên dược hoàn, lớn bằng bụng ngón cái, tản ra kim quang tự nhiên.
Trực giác mách bảo hắn rằng, đây là linh đan vạn thọ mà hắn ước mong tha thiết.
Nói vậy chẳng lẽ...
Trong lòng như thể đang bồn chồn, hàng mi dài của Triển Thiên Bạch chớp chớp.
Chẳng lẽ nói, đây là do Đoan Mộc Ly cố ý đưa đến cho hắn?
Nhưng Đoan Mộc Ly làm sao biết được...
Trong lòng tự nhủ, Triển Thiên Bạch cầm hộp thuốc lên, cất vào thật cẩn thận.
"Triển công tử, dược hoàn này ngươi thật sự phải ăn sao? Nô tỳ sợ..."
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hương Linh, Triển Thiên Bạch dở khóc dở cười.
Cũng dễ hiểu thôi, Hương Linh đang hiểu lầm nghiêm trọng chuyện gì, tựa hồ cho rằng viên linh đan vạn thọ này có quan hệ với dược vật hoan ái.
"Không có việc gì đâu Hương Linh, Đoan Mộc Ly hắn... Sẽ không hại ta."
Thanh âm giữa mỗi một chữ kéo rất dài, Triển Thiên Bạch thoáng lưỡng lự, cuối cũng vẫn nói ra bốn chữ— "Sẽ không hại ta". Triển Thiên Bạch không nhịn được cười khổ, lắc đầu.
Hắn vậy mà lại cảm thấy Đoan Mộc Ly sẽ không hại hắn?
Đoan Mộc Ly khiến cho hắn... Hại hắn còn chưa đủ thảm sao?
Triển Thiên Bạch thở ra một hơi thật dài, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lòng như đánh đổ bình ngũ vị, tư vị phức tạp đủ loại.
Dùng xong cơm chiều, hắn dùng nước ấm ăn linh đan vạn thọ vào, sau đó lặng lẽ nằm ở trên giường.
Đêm đã khuya, trăng sáng nhô lên cao, trong căn phòng lớn như vậy chỉ có một mình hắn.
Đoan Mộc Ly... Đêm nay vẫn còn đến sao?
Triển Thiên Bạch khép mi mắt lại, đột nhiên cảm thấy phòng mình hóa ra lại lớn như vậy, trống trải như vậy.