Tất cả khách khứa ở bên trong bao gồm cả Triển Thiên Bạch đều kinh ngạc một chút.
Đoan Mộc Nam há hốc mồm, không biết nói gì để đáp trả.
"Đoan Mộc Ly ngươi lớn, lớn mật... Ngươi..." Phạm Ninh rất muốn chỉ trích Đoan Mộc Ly dĩ hạ phạm thượng, Kim Môn quan chính là cứ điểm quân sự trọng yếu, sao có thể tùy tùy tiện tiện lấy làm tiền đặt cược? Không phải là thật sự muốn hắn liều mạng để giành chiến thắng trong trận tỉ thí đấu vật này đấy chứ?
Hơn nữa, cho dù có muốn lấy làm tiền đặt cược, vậy thì cũng phải do Hoàng Thượng mở miệng, làm sao đến lượt Đoan Mộc Ly?
Nhưng mà, tâm lí diễn kịch rất đạt, hai phiến môi của Phạm Ninh lại cứng đờ, khó khăn phát ra tiếng.
"Ý của Ly Vương gia chính là ý của trẫm."
Đoan Mộc Nam không dám ngỗ nghịch với Đoan Mộc Ly, giơ tay lên.
Triển Thiên Bạch nhìn Đoan Mộc Nam rồi lại nhìn Phạm Ninh, cuối cùng, ánh mắt rơi xuống trên người của Đoan Mộc Ly.
Kim Môn quan là cứ điểm trọng yếu như thế nào Đoan Mộc Ly không phải không biết, cho nên trong hồ lô này của Đoan Mộc Ly rốt cuộc là bán cái loại thuốc gì đây?
Triển Thiên Bạch nói thầm trong lòng.
"Sảng khoái!" Dạ Ưng giơ ngón tay cái lên về phía Đoan Mộc Ly, ngoài miệng là đang khen Đoan Mộc Ly, nhưng ước chừng ánh mắt nhìn Đoan Mộc Ly lại tuyệt đối không có thiện cảm, "Ta chính là thích những nam nhân sảng khoái như ngươi vậy!"
Lời vừa nói ra, Dạ Ưng đồng thời vô tình nghiêng đầu muốn nhìn thấy Triển Thiên Bạch phía sau Đoan Mộc Ly, tiếc là không thấy được.
Cứ như vậy, tiết mục góp vui của yến tiệc sinh thần bắt đầu rồi.
Không ngoài dự tính, vị lão nô Tháp Nhĩ này là cao thủ đấu vật, trận thứ nhất, Phạm Ninh bị ngã chổng vó.
"Hoàng, Hoàng Thượng..."
Hắn vốn còn tưởng rằng đối phương nhìn qua gầy như que củi, gần đất xa trời, hẳn là bị hắn quật ngã rất dễ dàng. Hơn nữa, nói thế nào thì năm đó, khi hắn còn trẻ, vì để lấy lòng Tiên đế mà đã tận lực học đấu vật một khoảng thời gian.
Nhưng kết quả...
"Má ơi!"
Cả người bị đánh đến mức thành một khối xanh tím, nếu không phải thời gian kết thúc, chỉ sợ Phạm Ninh cũng phải bị đánh cho gãy xương.
Trận thứ nhất, người thắng hiển nhiên là lão nô Tháp Nhĩ.
"Hoàng Thượng..."
Ở trước đám đông bên dưới để lộ ra sự xấu hổ lớn như vậy, Phạm Ninh không kìm được bày ra nét mặt già nua.
Đoan Mộc Nam há hốc mồm, do dự xem trước hết có nên ngăn cản trận đấu vật này hay không.
Hắn cũng không ngờ được, đối phương lại mạnh như vậy.
Nhưng mà, quân vô hí ngôn, ngay tại thời điểm Đoan Mộc Nam đang rối rắm, giọng nam trầm thấp từ tính hùng hậu của Đoan Mộc Ly vang lên.
"Phạm Thừa tướng ngươi phải cố lên đấy! Cứ điểm quân sự trọng yếu của Nam Sở ta đang được nằm giữ trong tay của ngươi. Nếu như ngươi thua trận quyết đấu này, Kim Môn quan bị Tháp Nhĩ đoạt mất, ngươi có thể sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Nam Sở ta!"
"Đoan Mộc Ly..." Phạm Ninh nghiến răng nghiến lợi, toàn thân đều sắp nổ tung rồi.
Còn không phải do Đoan Mộc Ly tự chủ trương đồng ý lấy Kim Môn quan làm tiền đặt cược đấy thôi? Nhưng kết quả lại chụp cái mũ ấy lên trên đầu của hắn, Phạm Ninh lúc này toàn thân bực bội a!
Triển Thiên Bạch yên lặng nhìn Phạm Ninh và lão nô Tháp Nhĩ đấu vật, lâu lâu lại ngắm trộm Đoan Mộc Ly ngồi ở bên cạnh hắn.
Tên gia hỏa Đoan Mộc Ly này... Thật đúng là xấu tính a...
Rốt cuộc cũng cảm nhận được Đoan Mộc Ly nhất định có lưu lại đường lui, hắn lặng lẽ uống rượu ngon trong chén, chờ đợi xem kịch hay.
Mà ngay lúc Triển Thiên Bạch nhìn trộm Đoan Mộc Ly này, Dạ Ưng ở phía chéo đối diện đang chăm chú nhìn Triển Thiên Bạch.
Sớm hay muộn cũng có một ngày, ngươi chính là của ta, Xích Diễm đại tướng quân!
Giây tiếp theo khi khóe môi lạnh lùng cong lên, tình thế trận đấu vật đột nhiên có biến.
Phạm Ninh ở trận thứ nhất bị đánh cho mặt mũi bầm dập vậy mà lại phát hiện ra khí lực của bản thân trở nên mạnh mẽ, mà trán lão nô của Tháp Nhĩ lại chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Có hi vọng!
Phạm Ninh muốn phô ra kĩ xảo đấu vật học năm đó quật ngã lão nô Tháp Nhĩ trên đất.
Dạ Ưng nhướng một bên mi, nhận thấy được điểm không đúng, ánh mắt lập tức rơi xuống trên người Đoan Mộc Ly.
Giây tiếp theo, Phạm Ninh lại cảm giác được lão nô Tháp Nhĩ đang đánh trả.
Trận đấu vật thứ hai này rốt cuộc cũng có thứ đáng để xem, hai người kỳ phùng địch thủ, bất phân cao thấp, khách khứa chư vị ở đây đều thấy hồi hộp như này.
Triển Thiên Bạch quay đầu, liếc mắt nhìn Đoan Mộc Ly một cái, lại nhìn về phía Dạ Ưng thần sắc ngưng trọng, trong lòng liền sáng tỏ.
Này đâu phải là Phạm Ninh và lão nô của Tháp Nhĩ phân cao thấp, căn bản đó là Đoan Mộc Ly và Dạ Ưng so đấu nội lực.
Hai người đều ở cự ly xa thao túng nội lực của mình, mượn Phạm Ninh và lão nô Tháp Nhĩ để thể hiện rõ ra.
Hắn cũng đã từng sử dụng loại nội lực dày công tôi luyện này để so đấu.
Nhưng mà hiện tại...
Triển Thiên Bạch thở dài thật mạnh, ngay cả rượu ngon uống vào miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Trải qua cuộc đua kịch liệt, trận tỉ thí đấu vật thứ hai này là Phạm Ninh giành phần thắng.
Tuy rằng lúc trước bị đánh rất thảm, nhưng lần này giành được chiến thắng làm cho Phạm Ninh có thêm tự tin.
Đoan Mộc Ly vô tình giúp Phạm Ninh, bởi vậy vòng thứ nhất để cho Phạm Ninh ăn không ít đau khổ. Bất quá, hắn là Vương gia Nam Sở, Phò Quốc đại tướng quân, thiên hạ Nam Sở là Đoan Mộc gia hắn, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ gian ngấp nghé quốc thổ của Nam Sở hắn.
Trận thứ ba, Đoan Mộc Ly không một chút lưu tình, bằng cách dùng nội lực đè nghiến trợ giúp Phạm Ninh giành được chiến thắng chung cuộc.
Leng keng!
Dạ Ưng giận dữ đứng lên, hai mắt trừng lớn nổi đầy tơ máu đỏ.
Đoan Mộc Ly cũng đứng lên, động tác tao nhã, khí tức thập phần, cả người từ đầu đến chân đều lộ rõ vẻ quý khí bẩm sinh.
"Nguyện chịu thua cược, Dạ Ưng thủ lĩnh, ngươi sẽ không đổi ý chứ?"
"..."
Dạ Ưng há hốc mồm, cái gì cũng không nói nên lời, ngửa cổ uống cạn một bầu rượu.
Không chỉ không thể thành công ly gián quan hệ giữa Đoan Mộc Ly và Hoàng đế, đại thần của Nam Sở, không thể có được "Xích Diễm đại tướng quân" tâm tâm niệm niệm, còn đánh mất nửa mỏ vàng, Dạ Ưng lần này đến đây là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tức giận đến nỗi gương mặt vặn vẹo.
Con ngươi sáng ngời của Đoan Mộc Ly híp lại, ý cười tà tứ lại tràn ngập quyết đoán, giơ tay lên, đám thị vệ đem hiệp nghị trước đó Đoan Mộc Ly sai người soạn thảo xong trình lên trước mặt Dạ Ưng.
Ở đây không chỉ có mỗi quý tộc Nam Sở, còn có mặt của các sứ thần dị quốc phiên bang khác, dưới tình hình như vậy, hắn thân là thủ lĩnh của gia tộc lớn nhất Tháp Nhĩ tuyệt đối không thể làm ra chuyện lật lọng.
Tuyệt bút vung lên, Dạ Ưng ký xong hiệp nghị.
Đoan Mộc Ly sai ngươi đem hiệp nghị trình cho Đoan Mộc Nam xem, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Nam nở nụ cười, đưa ánh mắt cảm kích về phía Đoan Mộc Ly, sau đó nói với Dạ Ưng: "Chữ viết tay của Dạ Ưng thủ lĩnh thật là tốt."
Loại thời điểm này bị khen ngợi chữ viết thật là tốt, đối với Dạ Ưng mà nói không khác gì một loại châm biếm.
"Hừ!"
Dạ Ưng bất mãn trút giận bằng mũi.
Tiết mục góp vui đã xong, nhóm ca cơ mặc lăng la tơ lụa tựa tiên nữ lại lên đài hiến vũ, đàn sáo xướng ca lại tấu vang.
Triển Thiên Bạch yên lặng uống rượu, ở sâu trong thâm tâm dấy lên một cỗ khó hiểu.
Nếu như Đoan Mộc Ly nắm chắc có thể thắng được trận tỉ thí đấu vật với Tháp Nhĩ này, thế thì tại sao lại cật lực ngăn cản Nam Sở lấy hắn làm tiền đặt cược như vậy chứ?
"Ngươi hình như luôn một mực nhìn lén ta."
Nhận thấy được ánh mắt của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly cúi người ghé tới gần bên tai Triển Thiên Bạch, nhỏ giọng nói thầm, còn cố ý thổi khí vào lỗ tai Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch hơi ngứa chớp con ngươi.
Các đó không xa, Dạ Ưng thấy một màn như này, tức giận đến độ thiếu chút nữa bóp nát cái chén rồi.
"Ta mới không có nhìn lén người, bớt tự mình đa tình đi." Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng đẩy Đoan Mộc Ly ra.
Nơi này là yến hội sinh thần Hoàng đế Nam Sở, cũng không phải là ở vương phủ, hắn không muốn bản thân cung cấp đề tài nói chuyện cho đủ loại quan lại trà dư tửu hậu của địch quốc đâu.
"Ha..." Từ sâu trong yết hầu truyền ra một tiếng cười khẽ, Đoan Mộc Ly khoát tay ôm bả vai Triển Thiên Bạch, ôm thắt lưng Triển Thiên Bạch kéo vào trong lồng ngực mình.
Triển Thiên Bạch càng cự tuyệt hắn, hắn lại càng muốn khiến cho Triển Thiên Bạch khuất phục.
Chung quy đối nghịch với Triển Thiên Bạch có thể làm cho Đoan Mộc Ly tìm được một tia khoái cảm.
Vẻ mặt Triển Thiên Bạch bất đắc dĩ.
"So với bị ngươi giam cầm, còn không bằng vừa nãy trở thành tiền đặt cược nếu thắng của thủ lĩnh Tháp Nhĩ còn tốt hơn đấy!"
"Ngươi nói cái gì?!"
Nghe vậy, thanh sắc của Đoan Mộc Ly rất nghiêm khắc.
Ý thức được giẫm phải địa lôi của Đoan Mộc Ly rồi, hàng mi dài của Triển Thiên Bạch khẽ rũ xuống, ánh mắt lóe lên.
"Triển Thiên Bạch, ngươi đừng quên thân phận của chính mình!" Đoan Mộc Ly dùng sức nắm lấy cổ tay của Triển Thiên Bạch, "Ngươi là nam sủng của bổn vương, là nô lệ thuộc về một mình bổn vương, cả đời này đều phải dâng hiến cho bổn vương!"
Giọng nam trầm thấp hữu lực leng keng va chạm với mãng nhĩ của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch cảm giác được tần số nhịp tim đập của mình đều tăng mạnh.
"Chỉ là thuận miệng nói mà thôi..." Triển Thiên Bạch cho rằng Đoan Mộc Ly không nhất thiết phải tức giận như vậy, "Lại nói, ngươi vừa nãy không nên lãng phí nhiều nội lực như vậy. Cho dù có lấy ta làm tiền đặt cược, cuối cùng vẫn là Nam Sở các ngươi sẽ thắng."
"Đây không giống nhau!"
Thanh âm của Đoan Mộc Ly như đinh đóng cột.
"Không giống nhau? Vì sao không giống nhau?" Hàng mi dài đen nhánh nhướng lên về phía trước, Triển Thiên Bạch chăm chú nhìn sườn mặt của Đoan Mộc Ly.
Thần sắc của Đoan Mộc Ly rất chuyên chú nghiêm túc, không giận tự uy, tựa hồ chuyện lấy hắn làm tiền đặt cược này rất nặng nề.
Con ngươi đen thâm trầm như màn đêm tràn ngập địch ý phóng tầm mắt lên trên người Dạ Ưng, Đoan Mộc Ly cho tới tận bây giờ vẫn có chút bất an.
Thủ lĩnh gia tộc mạnh nhất Tháp Nhĩ này hiển nhiên thật sự là hứng thú dạt dào với Triển Thiên Bạch...
Năm ngón tay nắm lấy cổ tay Triển Thiên Bạch vô thức siết chặt, Triển Thiên Bạch hơi sửng sốt một chút, chợt nhìn về phía gương mặt của Đoan Mộc Ly.
Gương mặt của Đoan Mộc Ly bị ánh trăng cùng ngọn đèn dầu phác họa lên, trước sau như một anh tuấn mê người, ánh sáng rõ ràng khiến cho ngũ quan thâm thúy đoan chính trở nên càng thêm nhiều tầng.
Triển Thiên Bạch chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly thật lâu, đoán không ra rốt cuộc Đoan Mộc Ly đang suy nghĩ cái gì.
Từ khúc du dương êm ái trong Tử Dương điện dần tản mạn trên không, nhóm ca cơ lễ độ cung kính thối lui, giờ tới lúc sứ thần các nước tiến đến dâng tặng lễ vật rồi.
Cho dù Tháp Nhĩ, Phiên Ba cùng một số tiểu quốc bộ tộc đều bất mãn với Nam Sở, nhưng lại là dám giận không dám nói, Nam Sở trước mắt vẫn đang là một trong số những đại quốc cường thịnh nhất trên đại lục.
Nhìn thấy những kiện kỳ trân dị bảo bày ra ở trước mắt mình, bị thu vào trong túi của mình, nụ cười lộ ra trên khuôn mặt non nớt của Đoan Mộc Nam càng thêm vui vẻ.
Một màn này khiến cho Triển Thiên Bạch cảm khái muôn vàn.
Năm xưa, Dao Quốc cũng là đại quốc có sức mạnh quốc gia cường thịnh giống như Nam Sở, vô số tiểu quốc xung quanh sẽ đến đây triều bái thượng cống.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, gió giục mây vần, chiến hỏa bắt đầu cháy lan ra, Dao Quốc bị thiết kỵ Nam Sở san bằng, nơi nơi đều là vách nát tường siêu, đầy rẫy cảnh tiêu điều.
Hình ảnh rực rỡ màu sắc trước mắt biến thành đen trắng, Triển Thiên Bạch lặng lẽ khép mi mắt lại.
"Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?" Nhận thấy sắc mặt Triển Thiên Bạch khẽ biến, bàn tay đầy vết chai của Đoan Mộc Ly chạm vào trán Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt tuấn mĩ vô trù của Đoan Mộc Ly. Năm xưa, khuôn mặt này khiến cho hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ta không sao, chỉ là có chút tức cảnh sinh tình..."
Đoan Mộc Ly hơi giật mình một chút, quay đầu nhìn về phía sứ thần các nước tiến cống, hiểu được Triển Thiên Bạch vì sao.
Hai hàng mày kiếm vô tình nhíu lại, Đoan Mộc Ly nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
Dao Quốc...
Hắn mang Triển Thiên Bạch tới nơi này, chủ ý là muốn cho Triển Thiên Bạch ra khỏi vương phủ hít thở không khí, cũng có một chút hàm ý muốn biểu thị công khai sở hữu đồ vật của mình cho người trong thiên hạ.
Nhưng hắn không muốn để Triển Thiên Bạch hồi tưởng lại Dao Quốc đã diệt vong.
Dao Quốc đã diệt quốc, nhưng tàn ảnh trong cảm nhận của Triển Thiên Bạch vẫn chưa biến mất.
Nhớ lại Dao Quốc cũng đồng nghĩa với nhớ lại kẻ thù diệt quốc—
Cái người ấy, chính là hắn.
Đoan Mộc Ly hơi đè thấp mi mắt, ánh mắt nhu vào vài phần rối rắm cùng bất đắc dĩ, trong lòng cũng giống như đánh đổ bình ngũ vị, tư vị phức tạp.
"Hoàng Thượng, đây là đan dược Yên Lan ta đặc chế, có thể kéo dài tuổi thọ, cường gân kiện cốt, bài độc dưỡng nhan, trị bách bệnh, khử trăm tai... Ở Yên Lan được mệnh danh là linh đan vạn thọ, ba mươi năm mới có thể luyện chế ra một viên."
Lỗ tai bất giác giật một chút, Triển Thiên Bạch nghe được lời sứ thần đại diện bên phía Yên Lan nói với Đoan Mộc Nam, không khỏi ngẩng cằm nhìn về phía cái hộp gỗ trắc lưu kim nhỏ tinh xảo trong tay sứ thần bên phía Yên Lan.
Yên Lan là tiểu quốc nhưng lại tụ tập toàn bộ luyện đan sư trác tuyệt nhất trên đại lục, đan dược mà Yên Lan luyện chế thật sự có thể nói là linh mẫn đan thần dược, Triển Thiên Bạch đối với chuyện này sớm có nghe nói.
Nếu... Đan dược kia thật sự lại có công hiệu mạnh như vậy, vậy có phải cũng có thể chữa khỏi tàn độc trong cơ thể hắn chứ?
Triển Thiên Bạch sờ sờ ngực mình, thừa nhận rằng, hắn động tâm rồi.