"Nghe sự tình có vẻ cũng không tồi."
Đôi mắt sáng trong hốc mắt chuyển động hai cái, thanh âm của Triển Thiên Bạch vừa nói ra, nhìn thấy trên mặt Phạm Ninh lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Bổn tướng đã nói rồi... Đường đường là "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc, làm sao có thể cam tâm tình nguyện làm nam sủng của Đoan Mộc Ly chứ! Bổn tướng biết ngươi là bị ép buộc bất đắc dĩ, đúng cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt..."
"Vậy thì..." Triển Thiên Bạch hơi đè thấp mi mắt, còn thật sự hỏi: "Thừa tướng đại nhân cho ta nhiều đãi ngộ như vậy, là cần ta làm gì cho Thừa tướng đại nhân đây?"
Phạm Ninh run sợ một chút, biểu tình trên mặt Phạm Ninh giống như con cáo già, ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch mang theo vài phần cảnh giác.
"Không hổ là "Xích Diễm đại tướng quân"... Bổn tướng hi vọng Đại tướng quân ngươi... Có thể ở trước mặt Hoàng Thượng vạch trần Đoan Mộc Ly!"
"Vạch trần?" Mi tâm Triển Thiên Bạch nhíu lại một chút.
"Đúng vậy!" Phạm Ninh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Triển Thiên Bạch đang ngồi dưới đất, ánh mắt càng thêm âm lãnh, "Hiện tại văn võ bá quan trong triều đều nói, Đoan Mộc Ly vô cùng mê luyến ngươi..."
Trong khoảnh khắc Phạm Ninh nói ra những lời này, Triển Thiên Bạch cảm giác được trái tim mình đập mạnh.
Mê luyến...
Cả Nam Sở đều cho rằng Đoan Mộc Ly mê luyến hắn sao?
Không hiểu vì sao, Triển Thiên Bạch không những không cảm thấy đây là một loại sỉ nhục, ngược lại còn có chút cao hứng.
"Cho nên, ngươi thân là người bên gối của Đoan Mộc Ly, nhất định cũng biết được nhiều bí mật nhất... Chỉ cần ngươi ở trước mặt Hoàng Thượng nói Đoan Mộc Ly hắn cấu kết với người Tháp Nhĩ ở Tắc Bắc, ý đồ mưu phản, cứ như vậy... Đầu sỏ lúc trước hại ngươi nước mất nhà tan sẽ bị tru di cửu tộc, thế nào? Đề nghị này không tồi chứ?"
Triển Thiên Bạch lặng lẽ nghe lời Phạm Ninh nói, không hé răng.
Mi gian Phạm Ninh ban đầu hơi nhíu một chút, rồi sau đó lại giãn ra.
"Xích Diễm đại tướng quân, bổn tướng đây là đang giúp ngươi, giúp ngươi báo một mối thù, ngươi chẳng lẽ quên rồi sao? Lúc trước Đoan Mộc Ly hắn đối xử với ngươi như thế nào?"
Triển Thiên Bạch: "..."
"Đoan Mộc Ly hắn ở trên chiến trường không đánh lại ngươi, cho nên bèn mua chuộc tiểu nhân nói lời gièm pha, khiến Hoàng đế Dao Quốc ban thưởng rượu độc cho ngươi, hại ngươi biến thành phế nhân, thủ hạ tướng lĩnh của ngươi từng người một đều bị Đoan Mộc Ly chém đầu, biên giới Dao Quốc của ngươi bị thiết kỵ của Đoan Mộc Ly công phá, những chuyện này... Ngươi chẳng lẽ đã quên rồi sao?"
Mày kiếm thanh tú sắc bén cau lại, Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại, thần sắc rối rắm.
"Trên người Đoan Mộc Ly... Chính là máu tươi của vô số tướng sĩ, bá tánh Dao Quốc đổ xuống, còn có máu của biết bao thế hệ trung lương Triển gia các ngươi! Xích Diễm đại tướng quân, chỉ cần ngươi giúp đỡ bổn tướng diệt trừ Đoan Mộc Ly, cho dù ngươi không muốn làm thiếp của bổn tướng cũng được, bổn tướng có thể trả lại tự do cho ngươi, giải trừ nô tịch của ngươi."
Nhìn Triển Thiên Bạch trì trệ không hé răng, Phạm Ninh ở trước mặt Triển Thiên Bạch chậm rãi ngồi xổm xuống.
"Bổn tướng thật sự đã thể hiện ra thành ý lớn nhất rồi, ngươi còn do dự cái gì?" Phạm Ninh vươn tay, nâng cằm Triển Thiên Bạch.
Thần sắc của Triển Thiên Bạch lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, thâm sâu khó lường, tựa như có năng lực nhìn thấu được hết thảy.
Phạm Ninh không khỏi sửng sốt một chút.
Khuôn mặt này, thật đúng là tuyệt sắc mà!
Phạm Ninh nuốt nước miếng một cái, cảm giác thân thể của bản thân có một cỗ sóng nhiệt kéo tới.
Hắn thật muốn hiện tại ngay lập tức nhấm nháp hương vị của Triển Thiên Bạch, nhưng mà...
So với hưởng dụng mỹ nhân, nếu mỹ nhân còn bằng lòng giúp hắn vu tội cho Đoan Mộc Ly, hắn càng có thể có được sự tín nhiệm lớn hơn, nhiều hơn nữa.
Hơn nữa, ngoài miệng thì đồng ý sẽ thả Triển Thiên Bạch tự do. Nhưng trên thực tế, chỉ cần trừ khử Đoan Mộc Ly, cả Nam Sở sẽ không còn ai có thể tranh Triển Thiên Bạch với hắn nữa.
Đến lúc đó, cho dù Triển Thiên Bạch có không bao giờ nguyện ý đi chăng nữa, cũng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Con ngươi hơi nheo lại, Phạm Ninh đã tưởng tượng ra hình ảnh Triển Thiên Bạch mỗi ngày đều bị tra tấn đến khóc lóc xin tha.
Hắn sẽ không để Triển Thiên Bạch được tự do!
"Xích Diễm đại tướng quân, đáp ứng bổn tướng đi... Bổn tướng chính là Thừa tướng Nam Sở dưới một người trên vạn người, hai người chúng ta cùng hợp tác, diệt trừ tên loạn thần tặc tử Đoan Mộc Ly kia! Như vậy, ngươi đại thù được báo, khôi phục tự do cho bản thân. À đúng rồi... Chỉ cần người muốn, bổn tướng còn có thể nói tốt vài câu ở trước mặt Hoàng Thượng, cho ngươi lập công chuộc tội, đến lúc đó kiếm lấy một quan nửa chức gì đó cũng không phải việc gì khó."
Lời nói của Phạm Ninh càng liên tiếp dồn dập không ngừng đánh vào màng nhĩ Triển Thiên Bạch.
Trái tim Triển Thiên Bạch hơi dao động.
Bởi vì hai chữ "Tự do" này.
Từ thời khắc Dao Quốc diệt quốc, thứ hắn mất đi đâu chỉ là quốc thổ, tướng sĩ, bá tánh, thân nhân, võ công... Còn có, tự do.
Hắn hiện tại là nô tịch, cho dù thật sự trốn khỏi vương phủ của Đoan Mộc Ly thì cũng là nô lệ bỏ trốn.
Đoan Mộc Ly sẽ không cho hắn tự do.
Dù là đi tới Di Hương viện để nói lời cảm tạ với ân nhân cứu mạng cũng phải đi tới cùng Đoan Mộc Ly.
Cho dù Đoan Mộc Ly cho hắn ăn ngon, nhưng theo như Triển Thiên Bạch thấy, hắn chính là con chim được nuôi dưỡng trong lồng vàng, chính là công cụ giải trí cho Đoan Mộc Ly.
Kỳ thật Phạm Ninh nói đúng, Đoan Mộc Ly chính là kẻ thù của hắn, giữa hai người bọn họ còn có mối quốc thù gia hận, không đội trời chung.
"Ngươi nói đúng..."
Triển Thiên Bạch khẽ hé môi, tiếng thì thầm ấy khiến cho Phạm Ninh hết sức kinh hỉ.
Hai mắt Phạm Ninh mở thật to, "Nói vậy..."
Mây đen che khuất ánh trăng sáng, bầu trời đêm âm u hắc ám.
Ở phủ Thừa tướng không thu hoạch được gì, Đoan Mộc Ly trở lại trong phủ của mình, sai người lật tung cả vương phủ lên, nhưng vẫn không thể tìm được bóng dáng Triển Thiên Bạch.
Đùng!
Đoan Mộc Ly nện thiết quyền lên cây cột gỗ lim, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Phạm Ninh...
Bất luận nghĩ như thế nào, người ra tay với Triển Thiên Bạch nhất định là Phạm Ninh, không thể sai được.
Nhưng rốt cuộc Phạm Ninh đã đem Triển Thiên Bạch giấu ở nơi nào rồi?
Mày kiếm nhíu lại, Đoan Mộc Ly cảm giác được trái tim của mình tựa hồ cũng căng thẳng đến ngừng đập.
Nỗi sợ hãi lại một lần nữa mất đi Triển Thiên Bạch xuất hiện bao trùm lấy hắn, khiến cho toàn thân nhiệt huyết của hắn đều trở bên buốt giá lạnh lẽo
"Ô, Đoan Mộc Ly!"
Đột nhiên, một bóng người lộn ngược từ trên xà nhà rơi xuống, bím tóc tết dài đung đưa trái phải.
Doãn Mạch treo ngược trên xà nhà mỉm cười, vẫy tay với Đoan Mộc Ly, "Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt rất khó coi nha, có phải bị táo bón hay không?"
Không ngờ được Doãn Mạch sẽ xuất hiện, Đoan Mộc Ly hơi kinh ngạc một chút.
Cũng chỉ có Doãn Mạch mới có thể thần không biết quỷ không hay tới gần hắn mà chính hắn cũng không hay biết.
Nhưng giờ khắc này, hắn không muốn nhìn thấy Doãn Mạch một chút nào.
"Này này Đoan Mộc Ly, ta nghe Ngọc Lam nói ngươi vội vàng muốn gặp ta, cho nên ta mới cố ý chạy tới đây, ngươi bày ra một bộ mặt khổ qua để làm gì hả?"
"Gọi sư huynh!" Đoan Mộc Ly lạnh lùng uốn nắn lại Doãn Mạch.
"Không gọi!" Doãn Mạch soạt một cái nhảy xuống từ xà nhà, khoanh tay trước ngực, một bộ dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, "Dù sao ngươi cũng đánh không lại ta."
"Ai nói ta đánh không lại?" Đoan Mộc Ly bất mãn.
"Ngươi đúng là đánh không lại mà! Bản ghi chép giao thủ hiện tại của hai ta là bảy trăm bốn mươi ba trận, ta thắng ba trăm bảy mươi hai trận."
Nhìn thấy Doãn Mạch dương dương tự đắc cười khúc khích, Đoan Mộc Ly không nói gì, "Vậy tái đấu một lần nữa nhất định là ta thắng."
"Không tin!" Doãn Mạch vỗ vỗ ngực mình, "Nói mới nhớ, Đoan Mộc Ly, ngươi hiện tại có phải rất rảnh rỗi hay không? Nếu rảnh rỗi thì thì theo ta đến Di Hương viện đi! Ngươi chính miệng nói với Thẩm Ngọc Lam, ngươi là bại tướng thủ hạ của ta, ahahaha!"
Doãn Mạch cười đến mức vô cùng thiếu đòn, Đoan Mộc Ly cũng thật sự muốn đánh hắn.
Cho tới bây giờ Doãn Mạch cũng vẫn chưa nói cho Thẩm Ngọc Lam thân phận của mình, khiến cho Thẩm Ngọc Lam vẫn lo lắng hắn đắc tội với Đoan Mộc Ly, bất luận hắn nhấn mạnh Đoan Mộc Ly tuyệt đối không đánh lại hắn thế nào Thẩm Ngọc Lam cũng không tin, còn cho rằng hắn là nói mạnh miệng.
Doãn Mạch cái gì cũng nhịn được, nhưng chỉ không nhịn được người khác hoài nghi hắn nói dối.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ nói dối.
Giống như việc hắn nói Đoan Mộc Ly không đánh lại hắn cũng bởi vì trên bản ghi chép giao thủ, hắn quả thực thắng hơn Đoan Mộc Ly một trận.
"Ta hiện tại không rảnh nói chuyện phiếm với ngươi... Tránh ra." Đoan Mộc Ly vươn tay, đang muốn đẩy Doãn Mạch ra thì đột nhiên, từ trong lồng ngực Doãn Mạch chui ra một con rắn.
Xì xì—
Con rắn phun ra một lá thư, hai chiếc răng độc sắc bén hận không thể một ngụm cắn đứt cổ họng Đoan Mộc Ly.
Nhưng giây tiếp theo, Doãn Mạch liền đè cái đầu của con rắn nho nhỏ lại.
"Đừng làm càn nha, người này tuyệt đối ăn không ngon, hơn nữa hiện tại tâm tình hắn siêu kém, phỏng chừng là thời kỳ mãn kinh tới rồi, vạn nhất hắn bắt ngươi đem đi hầm canh rắn... Ách, chỉ nghĩ tới cảnh tượng đó là đã thấy bao nhiêu huyết tinh tàn nhẫn rồi!"
Nghe Doãn Mạch nghiêm túc đối thoại với con rắn, Đoan Mộc Ly nheo mắt lại, vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc.
Doãn Mạch lưu loát ý nói hắn huyết tinh tàn nhẫn, nếu hắn nhớ không lầm, Doãn Mạch mới là nam nhân đứng đầu chuỗi thức ăn.
Lúc trước, thời điểm ở Thanh Loan cung, cả tòa đại sơn từ tiểu ma thú đến côn trùng, hễ thấy Doãn Mạch liền khiếp sợ bỏ chạy, như thể gặp được thiên địch của bản thân vậy.
Bởi vì Doãn Mạch cái gì cũng ăn, không ăn mọi người đã là nhân từ rồi.
"Ta hiện tại thật sự rất bận, đang tìm người..." Đoan Mộc Ly khoát tay với Doãn Mạch rồi bước nhanh, thần sắc ngưng trọng.
"Tìm người? Tìm ai hả? Ta giúp ngươi tìm nha!" Vừa nói, Doãn Mạch vừa thổi tiếng sáo, trong nháy mắt, mấy chục con rắn chui ra từ trong y phục của hắn.
Rắn có to có nhỏ, toàn thân màu sắc sặc sỡ, vằn vện khác nhau, nhưng mỗi một con rắn thoạt nhìn đều rất có tinh thần, phun ra lá thư, há miệng, lộ ra hai cái răng độc sắc bén.
Răng độc dưới ánh trăng toát ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến kẻ khác không rét mà run.
Trong tầng hầm phủ Thừa tướng.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, ánh sáng mờ mịt không rõ làm xung quanh khuôn mặt tuyệt mỹ của Triển Thiên Bạch mông lung như được bao phủ một viền vàng.
Phạm Ninh ngồi xổm đối diện hắn, hai mắt mở to sáng lên như thường, nhìn thẳng chằm chằm Triển Thiên Bạch.
"Bất quá..."
Nhưng lời chuyển ý từ miệng Triển Thiên Bạch đột nhiên thốt ra lại khiến ánh sáng trong mắt Phạm Ninh trong phút chốc u ám hẳn đi.
"Bất quá, lời nói của Thừa tướng đại nhân ta cũng không tin được, cho nên ta cần thời gian để suy nghĩ cân nhắc... Không bằng Thừa tướng đại nhân bày tỏ thành ý trước một chút, giúp ta cởi bỏ xiềng xích này, thế nào?" Quơ quơ hai tay hai chân, xiềng xích cùng dây sắt nhất thời phát ra tiếng vang chói tai lạnh như băng.
"Hừ, Triển Thiên Bạch!" Phạm Ninh soạt một cái đứng dậy, "Ngươi đây là đang kéo dài thời gian sao?"
Ánh mắt Phạm Ninh âm lãnh, biểu tình lập tức thay đổi.
Hắn không ngốc.
Nếu như thả Triển Thiên Bạch ra, Triển Thiên Bạch đã có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn, dù sao người này cũng từng là Đại tướng quân, hắn không thể không đề phòng.
"Thừa tướng đại nhân, ta đã là một tên phế nhân tay trói gà không chặt, hơn nữa nơi này còn là địa bàn của Thừa tướng đại nhân, Thừa tướng đại nhân không cần lo nghĩ nhiều như vậy chứ?"
Phạm Ninh đối diện với Triển Thiên Bạch, im lặng không lên tiếng.
"Thừa tướng đại nhân một miệng nói sẽ cho ta tự do, nhưng mục đích của Thừa tướng đại nhân là diệt trừ Đoan Mộc Ly... Ai cũng biết, hai cỗ thế lực lớn nhất ở Nam Sở, một bên là Thừa tướng đại nhân ngươi... Một bên khác chính là Đoan Mộc Ly." Triển Thiên Bạch nhìn thẳng vào mắt Phạm Ninh, đúng chừng mực nói tiếp, "Thừa tướng đại nhân và Đoan Mộc Ly xưa nay không cùng chính kiến, gần đây lại vì chuyện của Phiên Ba Quốc mà cãi nhau tối mày tối mặt. Thương đội lớn nhất của Nam Sở lúc đi qua Phiên Ba Quốc bị mã tặc nơi đó cướp sạch, ngay cả một người mang đồ mà cũng bị cướp sạch sẽ. Nghe nói... Sau lưng đám mã tặc kia là hoàng thất Phiên Ba Quốc, bá tánh bị đám mã tặc bắt cóc cũng đều bị mang đi thử độc. Chuyện này kinh động cả triều đình và dân gian Nam Sở, bá tánh lòng người càng hoảng sợ, Đoan Mộc Ly chủ chiến, nhưng Thừa tướng đại nhân lại chủ trương chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Nếu Hoàng Thượng thật sự pháo binh, đến lúc đó Thừa tướng đại nhân chỉ sợ không biết ăn nói với phía Phiên Ba Quốc kia thế nào..."
"Lời này của ngươi là có ý gì?" Phạm Ninh nhíu chặt mày, sắc mặt âm trầm.
Nhưng Triển Thiên Bạch lại mỉm cười, "Bảo hồ lô Tử Kim Ngọc Lưu Ly Thất Thải mà Thừa tướng đại nhân đeo trên người chính là lễ vật mà Phiên Ba Quốc đưa cho Thừa tướng đại nhân, đúng chứ?"
"Cái gì?!" Phạm Ninh lập tức che bên hông mình lại.
"Bởi vì phía trên bảo thạch thất thải có quặng tuyến ngay tại Phiên Ba Quốc, là đặc sản của Phiên Ba Quốc." Đôi con ngươi đen của Triển Thiên Bạch vô cùng kiên định, "Thừa tướng đại nhân bởi vì đã cầm lấy đồ tốt từ chỗ Phiên Ba Quốc, ắt phải thay Phiên Ba Quốc nói chuyện, cho nên... Mới gấp rút muốn diệt trừ Đoan Mộc Ly. Như vậy, một khi Đoan Mộc Ly bị trừ khử, trong triều cũng không còn người nào chống lại Thừa tướng đại nhân nữa, đến lúc đó, Thừa tướng đại nhân nhất gia độc đại, nếu Thừa tướng đại nhân đổi ý, ai có thể bảo đảm Triển Thiên Bạch ta được tự do?"
"Cái này..."
Phạm Ninh bị Triển Thiên Bạch chất vấn không biết phản bác thế nào.
Chân không tự chủ lùi về phía sau hai bước, Phạm Ninh theo bản năng kéo giãn khoảng cách với Triển Thiên Bạch.
Nam nhân này...
Đến tận giờ phút này, Phạm Ninh mới cảm nhận rõ ràng được— vì sao Đoan Mộc Ly lúc trước không tiếc sử dụng thủ đoạn đê tiện cũng phải diệt trừ Triển Thiên Bạch bằng được.
Có địch nhân như vậy, quá mức nguy hiểm.
Triển Thiên Bạch lúc này dù vẫn là tù nhân cũng đã khiến hắn không rét mà run, nếu về sau Triển Thiên Bạch khôi phục được võ công...
Phạm Ninh nghĩ tới liền cảm thấy da đầu tê dại.
"Triển Thiên Bạch, ngươi đã phân tích thấu triệt đến như thế, vậy bổn tướng cũng sẽ không cùng ngươi đánh Thái Cực nữa..." Phạm Ninh tháo bộ mặt giả tạo xuống, khuôn mặt nghiêm túc cùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
Không khí tầng hầm trong nháy mắt giảm xuống vài độ, lạnh đến mức tóc gáy của Triển Thiên Bạch dựng đứng.
Phạm Ninh tuy rằng là cái lão quỷ háo sắc nhưng dù sao cũng là Thừa tướng Nam Sở.
Chiến thuật kéo dài thời gian cũng không thành công... Triển Thiên Bạch đã ý thức được, Phạm Ninh muốn làm cái gì đó.
Làm sao bây giờ?
Dây thần kinh trong đầu căng chặt đến nỗi sắp đứt đoạn.
Triển Thiên Bạch nắm tay thành quyền, trong lòng bàn tay tất thảy đều là mồ hôi.
Đoan Mộc Ly...
Triển Thiên Bạch chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân thế mà sẽ trở nên ỷ lại vào Đoan Mộc Ly như vậy, nhưng mà trước mắt, hắn cũng không còn cách nào khác.
Ánh mắt Phạm Ninh nhìn hắn càng ngày càng hạ lưu, hắn chỉ có thể từ đáy lòng chờ đợi Đoan Mộc Ly nhanh tìm được hắn.
Nếu không...
Trái tim thịch, thịch, thịch mà đập, vẻ mặt Triển Thiên Bạch nghiêm túc, tiết tấu hô hấp cũng rối loạn.
"Triển Thiên Bạch, bổn tướng cho ngươi một cơ hội cuối cùng nữa... Giúp bổn tướng diệt trừ Đoan Mộc Ly, như vậy bổn tướng đối với ngươi... Còn có thể ôn nhu chút..." Nói xong, Phạm Ninh đi về phía một bên vách tường, từ trên đó gỡ xuống kiện hình cụ đầu tiên - Khai Hoa Lê.