Đoan Mộc Ly xoay người sang chỗ khác, tiếp tục thả câu, sườn mặt góc cạnh rõ ràng tựa như được điêu khắc hoàn mĩ không tì vết.
Huyền Ca chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly, ánh mắt nhu tình.
"Nếu ngươi không cố gắng thì nhất định sẽ thua."
Ánh mắt Đoan Mộc Ly dừng lại trên người Triển Thiên Bạch, tựa như chỉ có lúc đang nhìn Triển Thiên Bạch, gương mặt lãnh đạm kia mới có thể nở nụ cười, đường nét cứng rắn mới có thể trở nên nhu tình như nước.
Triển Thiên Bạch cúi đầu liếc mắt nhìn mộc dũng bên chân mình một cái, cá bên trong mộc dũng quả thật không nhiều bằng Đoan Mộc Ly câu được.
"Ha... Từ giờ đến lúc mắt trời xuống núi còn một khoảng thời gian nữa, đến lúc đó lộc tử thùy thủ (chưa biết ai thắng ai thua) còn chưa biết đâu!"
"Ngươi còn không chịu thua đi!" Đoan Mộc Ly càng thêm hứng thú nhìn Triển Thiên Bạch, nhướng một bên mày.
"Chịu thua?" Triển Thiên Bạch quay đầu ném cho Đoan Mộc Ly một nụ cười mỉm.
Trái tim Đoan Mộc Ly đột nhiên đập mạnh, chỉ nghe thấy Triển Thiên Bạch nói tiếp: "Ngươi có biết... Trong từ điển của ta từ trước tới nay không bao giờ có hai chữ "chịu thua" này."
"Được!" Đoan Mộc Ly càng thêm hứng thú thả câu, hai mắt sâu thẳm sáng ngời lộ ra khao khát chiến thắng mãnh liệt.
Loại cảm giác này... Chỉ khi cùng Triển Thiên Bạch tỉ thí mới có.
Đoan Mộc Ly cảm nhận được sự kích động trong lồng ngực mình.
Hắn muốn cùng Triển Thiên Bạch luận bàn, muốn cùng Triển Thiên Bạch luận võ, muốn cùng Triển Thiên Bạch ở trên chiến trường so tài cao thấp.
Nhưng mà...
Bàn tay đang cầm cần câu siết lại một chút, Đoan Mộc Ly nhíu mày.
Lúc không thể đánh bại Triển Thiên Bạch, hắn một lòng muốn chà đạp Triển Thiên Bạch dưới chân hắn.
Mà hiện tại, hắn khiến cho Triển Thiên Bạch biến thành một phế nhân, rồi lại hoài niệm về quãng thời gian khi mà hắn và Triển Thiên Bạch còn ngang vai bằng vế kia.
Dư quang vô tình liếc về phía Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch từ vẻ mặt của Đoan Mộc Ly nhìn ra được Đoan Mộc Ly có chút lơ đễnh.
Đoan Mộc Ly này... Đang suy nghĩ cái gì vậy?
Ý thức được bản thân bị Đoan Mộc Ly làm phân tán sự chú ý, Triển Thiên Bạch khẽ lắc đầu.
Chu dù hắn đã không còn đủ tư cách và tư chất để luận võ với Đoan Mộc Ly nữa, nhưng câu cá... Hắn không muốn thua.
Huyền Ca quỳ phía sau Đoan Mộc Ly hết nhìn nhìn Đoan Mộc Ly lại nhìn nhìn Triển Thiên Bạch, khẽ mấp máy môi, sắc mặt lộ vẻ nôn nóng.
"Cái đó, vương gia..."
"Đừng quấy rầy bổn vương câu cá, bổn vương đang cùng Triển Thiên Bạch tỉ thí, nếu như thua... Ngươi đền không nổi đâu."
Đoan Mộc Ly đưa lưng về phía Huyền Ca, không đếm xỉa tới mà mở miệng.
Hai cánh môi đỏ thắm hé mở khép lại, Huyền Ca đứng lên, hướng về phía bóng lưng của Đoan Mộc Ly thi lễ, xoay người rời đi.
"Ngươi không cảm thấy... Ngươi đối với Huyền Ca rất lạnh nhạt sao?"
Vừa câu cá, Triển Thiên Bạch vừa nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi hi vọng ta niềm nở với hắn?" Đoan Mộc Ly quay đầu chăm chú nhìn Triển Thiên Bạch.
Sườn mặt nghiêng của Triển Thiên Bạch trầm tĩnh không chút gợn sóng, tựa như mặt hồ mênh mông bao la trước mắt.
Triển Thiên Bạch ngoài miệng không trả lời Đoan Mộc Ly, yên lặng câu cá.
Nhưng lại ở trong lòng nói thầm ba chữ: không hi vọng.
Huyền Ca đi ra xa hồ Nguyệt Nha mà Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch đang thả câu, tốc độ càng lúc càng nhanh, quét qua cơn tức giận mãnh liệt.
Trong bất tri bất giác, hắn đi tới cửa phòng của Đoan Mộc Ly.
Trở mình khinh bỉ một chút, hắn quay đầu bốn hướng nhìn xung quanh, xác định phía sau gần đó không có thị vệ tuần tra liền lẻn vào trong phòng Đoan Mộc Ly.
Quả nhiên, hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hoa tươi của Chu Phượng cắm trong bình hoa.
Hoa tươi đỏ rực như lửa, mỗi đóa đều tựa như phượng hoàng tung cánh, bởi vậy được gọi là hoa chu phượng.
"Hừ!"
Huyền Ca nhấc tay lấy toàn bộ hoa chu phượng trong bình hoa ra, vứt trên mặt đất ra sức giẫm, giẫm tới mức nát vụn rồi mới cảm thấy thỏa mãn.
Lúc chạng vạng, mặt trời ngả về tây.
Số cá mà Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch câu được là bằng nhau.
"Ngươi..." Đoan Mộc Ly đếm tới đếm lui ba lần số cá trong mộc dũng, "Điều này sao có thể?"
"Ha..." Triển Thiên Bạch mỉm cười, "Ta không phải đã nói, cuối cùng lộc tử thùy thủ còn chưa chắc đâu!"
"Ngươi đừng quên, ngươi chính là nô lệ của bổn vương." Đoan Mộc Ly không vui nhíu mày.
"Ồ?" Triển Thiên Bạch nhún vai, "Ý vương gia là bảo ta nhường cho vương gia hả! Vậy vì sao vương gia không nói sớm?"
"Ngươi!" Đoan Mộc Ly bị Triển Thiên Bạch chọc giận đến mức trán nổi đầy gân xanh.
Triển Thiên Bạch đứng ở trước mặt hắn rõ ràng đã không còn là quân nhân một thân áo giáp đỏ rực, nhưng vẫn khiến hắn không kìm được đem Triển Thiên Bạch trên chiến trường lúc trước và Triển Thiên Bạch hiện tại đặt cùng một chỗ.
Triển Thiên Bạch... Từ trước tới nay đều không hề thay đổi.
Hắn bức ép Triển Thiên Bạch như vậy, Triển Thiên Bạch cũng không hề bị biến chất.
Triển Thiên Bạch... Thật sự thuộc về hắn sao?
Bàn tay đầy vết chai duỗi về phía Triển Thiên Bạch khiến hắn hơi kinh ngạc một chút, theo bản năng muốn tránh nhưng lại chỉ quay đầu đi.