"Ngươi muốn..." Thanh âm bất giác run lên, Triển Thiên Bạch nhận ra Đoan Mộc Ly muốn làm gì, con ngươi hồng ngọc kịch liệt rung động.
"Ngươi đang sợ ta sao?" Đoan Mộc Ly không xưng "bổn vương", mà xưng hô một cách thân mật đến khó tin.
Triển Thiên Bạch theo bản năng lùi về phía sau, nhưng hắn có thể chạy đi đâu? Nơi này là phòng của Đoan Mộc Ly.
Triển Thiên Bạch dùng sức nắm chặt chiếc áo choàng đang quấn lấy cơ thể mình.
Trên áo choàng có mùi của Đoan Mộc Ly.
"Đoan Mộc Ly, ngươi không thể làm như vậy..." Biết Đoan Mộc Ly muốn làm cái gì, Triển Thiên Bạch nhìn Đoan Mộc Ly cảnh cáo, "Ngươi có thể giết ta ở trên chiến trường, hiện tại cũng có thể giết ta, hoặc là đem ta ném vào thanh lâu nơi nào đều được... Nhưng ngươi không thể..."
Câu tiếp theo, Triển Thiên Bạch nói không được nữa.
Hắn hận Đoan Mộc Ly.
Nhưng trong số các tướng lĩnh của Nam Sở, chỉ có Đoan Mộc Ly là có thể cùng hắn bất phân thắng bại, thậm chí khả năng chiến thắng còn cao hơn hắn một bậc, trước khi hắn biến thành phế nhân.
Lồng ngực hít thở dồn dập, Triển Thiên Bạch cảm xúc bị kích động, dây thần kinh trong não căng thẳng, tưởng như chạm vào liền bị vỡ.
Hắn có thể chịu được sự khi dễ của những tên cầm thú Nam Sở kia, nhưng tuyệt đối không thể để mình trở thành người của Đoan Mộc Ly.
"Trở thành người của ta... khiến cho ngươi khó chịu như vậy sao?"
Thanh âm thâm trầm thanh thúy, Đoan Mộc Ly từng bước tiến đến gần Triển Thiên Bạch, đẩy Triển Thiên Bạch vào góc tường.
"Ngươi biết không? Dao Quốc lúc trước, trừ ngươi ra đều là một đám phế vật... Lần đầu tiên khi nhìn thấy ngươi ở trên chiến trường, ta liền cảm thấy... ta nhất định phải hủy hoại ngươi."
Hai cánh tay vững chắc chống ở hai bên đầu của Triển Thiên Bạch, đôi môi mỏng mát lạnh của Đoan Mộc Ly truyền đến bên tai hãy còn đang run rẩy của Triển Thiên Bạch, "Triển Thiên Bạch, chừng nào ngươi còn ở Dao Quốc, chừng đó Nam Sở chúng ta liền không thể thắng được."
"Cho nên... ngươi không phải đã huỷ hoại ta rồi sao?" Đôi mắt đỏ của Triển Thiên Bạch lạnh như đao.
Đoan Mộc li không dùng phương thức bình thường để đánh bại hắn, nhưng hai quân giao chiến, Đoan Mộc Ly sử dụng thủ đoạn cũng là hợp tình hợp lý.
Về mặt trí tuệ, Triển Thiên Bạch khâm phục Đoan Mộc Ly.
Nhưng về mặt tình cảm, hắn hận Đoan Mộc Ly!
"Còn chưa đủ."
Ba chữ trên của Đoan Mộc Ly hung hăng dội thẳng vào màng nhĩ Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch tức khắc trừng mắt.
"Ngươi không nhớ sao? Có một lần ngươi lập mưu chôn sống ba vạn tinh binh của ta, còn giết chết thuộc hạ đắc lực nhất của ta, hơn nữa..."
Triển Thiên Bạch lập tức hít một hơi, hai mắt mở to như hạch đào.
"Người khiêu khích ta trước, không phải là ngươi sao?"
"Đoan Mộc Ly..."
"Hahaha..." Không cho Triển Thiên Bạch cơ hội giải thích, cổ họng Đoan Mộc Ly phát ra tiếng cười gợi cảm và lạnh lùng.
Giống như một cái gai, đau đến căng hai bên thái dương trắng nõn.
Rõ ràng là đang ở trong phòng, nhưng Triển Thiên Bạch lại cảm thấy lạnh sống lưng, vừa giận dữ vừa xấu hổ khiến đôi tay đang nắm thành quyền của hắn kịch liệt run rẩy, "Ngươi đây là... Đang trả thù ta sao?"
"Sao có thể chứ..." Đoan Mộc Ly cười gằn, khóe miệng treo một nụ cười vòng cung tàn nhẫn, đôi mắt đó nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch, giống như roi vọt hung hăng quất vào trái tim.
"Ta là đang khen ngươi. Người có thể làm cho ta hao binh tổn tướng, trêu đùa ta, ép ta phải dùng thủ đoạn để đối phó... cũng chỉ có Triển Thiên Bạch ngươi là người duy nhất, cho nên ta càng muốn hủy hoại ngươi... Ngươi càng không chịu trở thành người của ta, ta càng muốn khiến cho ngươi khuất phục!"
Đột nhiên, Đoan Mộc Ly đè đầu Triển Thiên Bạch lại, Triển Thiên Bạch kịch liệt phản kháng, nhưng cả hai cổ tay đều bị Đoan Mộc Ly nắm lấy.
"Ngươi thật sự cho rằng bằng năng lực hiện tại ngươi có thể từ trong tay ta chạy thoát sao?"
Nhìn xuống hốc mắt đỏ ửng của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly nhoẻn miệng cười.
"Nốt ruồi lệ ở khóe mắt... Thật đẹp."
Thanh âm trầm thấp từ tính vang vọng bên tai, Triển Thiên Bạch khó khăn nhắm mắt lại.
Hắn đã không còn lựa chọn nào khác...
Cái giá phải trả cho việc sống sót sau khi trúng độc là mất đi khả năng sinh tồn, cơ thể trở nên yếu ớt, thậm chí không thể phản kháng kẻ thù lớn nhất của cuộc đời mình.
...
Triển Thiên Bạch gặp ảo giác như vừa dạo một vòng ở quỷ môn quan.
Ý thức có lúc rõ rệt, có lúc lại mơ hồ, những lời Đoan Mộc Ly vừa nói với hắn phần nào gợi lại cho Triển Thiên Bạch về một đoạn quá khứ giữa hai người.
Cho nên này hết thảy... Đều là báo ứng sao?