Thân thể Đoan Mộc Ly cứng đờ, động tác ôm Triển Thiên Bạch khựng lại.
Hắn vốn chỉ muốn ôm Triển Thiên Bạch một chút.
Ba ngày, Triển Thiên Bạch hôn mê ba ngày, hắn liền trông chừng bên giường ba ngày, ba ngày qua hắn cũng không dám chạm vào Triển Thiên Bạch, sợ thứ hắn chạm vào là một cỗ thân thể lạnh như băng.
Nhưng giờ khắc này, thân thể Triển Thiên Bạch lại vô thức cự tuyệt cái ôm của hắn.
Bị thương nặng vừa mới đỡ, Triển Thiên Bạch thực sự rất sợ Đoan Mộc Ly thú tính quá độ, như vậy thân thể hắn chỉ sợ không chống đỡ nổi.
Đang căng thẳng, hắn cảm giác sức nặng đang đè trên cổ mình đột nhiên biến mất.
"Ngươi muốn nghỉ ngơi cũng được, nhưng không phải bây giờ."
Nghe được thanh âm mang theo vài phần lạnh lẽo của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch quay người lại.
"Dẫn Chu Phượng tới đây!"
Đoan Mộc Ly vung cánh tay lên, thanh sắc nghiêm nghị, khí thế uy chấn sơn hà.
Triển Thiên Bạch miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn Chu Phượng không tình nguyện bị hai gã thị vệ áp giải đến.
Sắc mặt Chu Phượng thoạt nhìn không tốt lắm, rõ ràng hắn mới là người bị trọng thương nằm trên giường bệnh, nhưng so với hắn, sắc mặt Chu Phượng càng xanh mét.
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch, Chu Phượng lại nghiến răng nghiến lợi.
"Tiện nhân ngươi tại sao còn chưa chết?!"
"Hỗn xược!"
Đoan Mộc Ly gầm lên giận dữ, từ đan điền truyền ra thanh âm trầm thấp kinh tâm động phách.
Chu Phượng lập tức phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Đoan Mộc Ly.
"Vương gia..."
Chu Phượng mở miệng, thanh âm nghẹn ngào, lã chã chực khóc.
"Nói! Có phải ngươi tự ý dùng tư hình với Triển Thiên Bạch hay không?"
"Ta... Ta..."
Bị Đoan Mộc Ly quát, Chu Phượng rụt vai, sắc mặt trắng bệch.
"Ta là đang giúp vương gia trừng phạt Triển Thiên Bạch!" Chu Phượng giận dữ trừng mắt Triển Thiên Bạch, tức giận vươn tay, chỉ vào Triển Thiên Bạch, "Vương gia người không biết, tội nô này thừa dịp quét tước phòng củi liền lén vương gia vào trộm Tàng Thư Các, Tàng Thư Các là nơi nào? Nơi đó chính là cấm địa của vương phủ, ngoại trừ vương gia ra thì tạp dịch nhân sự không được đi vào, tội nộ này lại không tuân thủ quy củ của vương phủ nên ta mới sai người trừng phạt hắn."
Sau khi quát những lời chém đinh chặt sắt, Chu Phượng lại hướng ánh mắt đến trên người Đoan Mộc Ly, mím môi như thể bị Triển Thiên Bạch ức hiếp, nước mắt trong suốt long lanh trong hốc mắt lại khẽ xao động.
"Vương gia..."
Một tiếng "Vương gia" này, người bình thường nghe xong chỉ sợ xương cốt đều mềm nhũn hết chứ nhỉ?
Triển Thiên Bạch vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Đoan Mộc Ly.
Sườn mặt Đoan Mộc Ly tựa như được điêu khắc mài giũa tinh tế, mỗi một nhát khắc đều có góc có cạnh, lạnh tựa băng sơn kiên cố.
Ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Chu Phượng lại càng giống thanh chủy thủ sắc lạnh, hận không thể đâm xuyên tim Chu Phượng.
Triển Thiên Bạch không khỏi khó hiểu, cho dù Chu Phượng là do Thừa tướng Phạm Ninh phái tới giám sát Đoan Mộc Ly, nhưng dù sao dáng vẻ cũng môi hồng răng trắng, mềm mại động lòng người, trừ tính cách chanh chua ra, dung mạo vẫn rất có sức hấp dẫn, hơn nữa đã vào vương phủ của Đoan Mộc Ly, vậy thì chính là người của Đoan Mộc Ly. Đoan Mộc Ly đối với Chu Phượng chẳng lẽ một chút tình cảm thương yêu cũng không có sao?
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt có chút hoang mang của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly trong nháy mắt nhận ra, ánh mắt hướng về phía hắn. Triển Thiên Bạch liền quay đầu sang bên kia, thành công tránh phải đối diện với Đoan Mộc Ly.
"Ngươi nói Triển Thiên Bạch tự ý xông vào Tàng Thư Các?" Thanh âm của Đoan Mộc Ly trầm thấp bức người.
"Đúng vậy!" Chu Phượng rướn cổ, lí lẽ hùng hồn, "Là ta tận mắt nhìn thấy! Tội nô này khẳng định ngay từ đầu đã đánh chủ ý lên Tàng Thư Các!"
Hàng mi dài rũ xuống, Triển Thiên Bạch im lặng không lên tiếng.
Cái gì cần đến vẫn phải đến... Xem tình hình này, hắn nếu không may mắn còn phải chịu thêm một trận đại bản nữa.
"Vương gia! Chu Phượng nói đều là nói thật. Triển Thiên Bạch này tâm tư thâm sâu khó lường, cố ý làm loạn, vương gia ngài giữ hắn lại bên người nhất định sẽ gây ra đại họa!"
Nghe Chu Phượng than thở khóc lóc giải thích xong, đôi mắt Đoan Mộc Ly tối đi vài phần, tựa như mây đen dày đặc trong đêm đen.
Hắn xoay người, nhìn về phía Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch cũng vừa đúng lúc nhìn qua đây, cứ như vậy tầm mắt giao nhau với Đoan Mộc Ly.
Trong phòng đột nhiên yên lặng bất thường.
Tựa như những người khác đều biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại hai người Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly.
Từ trên người Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch cảm nhận được cơn thịnh nộ hừng hực cùng lệ khí lượn lờ xung quanh.
Kiểu nam nhân bễ nghễ thiên hạ uy chấn tứ hải như bậc quân vương này sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, chẳng qua hắn không xác định được Đoan Mộc Ly lần này sẽ dùng phương thức gì để trừng phạt hắn?
Một giọt mồ hôi theo thái dương Triển Thiên Bạch chảy xuống.
Sau một lúc lâu trầm mặc, hai cánh môi lạnh của Đoan Mộc Ly khẽ mở, "Bổn vương chỉ hỏi ngươi một câu..."