Kết quả, Đoan Mộc Ly ở trong triều nghênh ngang mà đi, ngược lại là Phạm Ninh bị lộ tẩy chuyện ở thanh lâu đùa bỡn bại tướng, không còn chút mặt mũi nào.
Hạ triều, Phạm Ninh tức giận đến mặt mũi vặn vẹo.
Vịt đến miệng bay mất thì không nói, đằng này còn bị Đoan Mộc Ly cắn ngược lại một cái, Phạm Ninh làm sao có thể để yên.
Tối hôm qua, vì sao Đoan Mộc Ly lại đột nhiên xuất hiện?
Trên đường hồi phủ Thừa tướng, Phạm Ninh càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, vì thế lệnh cho xe kiệu đổi hướng đi. Khi đèn hoa sáng lên là lúc kiệu đi tới Di Hương viện ở hoa phố.
Rầm một tiếng, cửa lớn của Di Hương viện bị phá tung, đám thị vệ phủ Thừa tướng nối đuôi nhau tiến vào. Các khách nhân đang uống rượu ở đại sảnh lầu một thoáng kinh hãi.
Thẩm Ngọc Lam vừa quay đầu liền nhìn thấy Phạm Ninh hùng hổ nghênh ngang bước vào.
"Thẩm Ngọc Lam, ngươi ra đây cho bổn tướng!"
Buông bàn tính trong tay xuống, Thẩm Ngọc Lam đi đến trước mặt Phạm Ninh, lễ độ cung kính hành lễ, "Không biết Thừa tướng đại nhân đại giá quang lâm, Ngọc Lam không thể tiếp đón từ xa."
Thanh âm mềm mại tựa như một đầu ngón tay chọc trúng trái tim Phạm Ninh. Vốn thẹn quá hóa giận, Phạm Ninh liếm liếm khóe môi, "Thẩm lão bản, ngươi cũng biết bổn tướng hôm nay đến vì chuyện gì mà?
"Ngọc Lam không biết." Thẩm Ngọc Lam duy trì tư thế hành lễ, không ngẩng đầu lên.
"Hừ!" Phạm Ninh phẫn nộ phất ống tay áo, "Hôm trước, lúc bổn tướng định trừng phạt tên tội nô Dao Quốc kia... Là ngươi thông báo cho Đoan Mộc Ly tới mang người đi?"
"Ngọc Lam không dám." Thẩm Ngọc Lam vẫn cúi đầu như cũ.
Kỳ thật hắn thân cao không thấp, nhưng ở trước mặt Phạm Ninh nhất định phải uốn gối khom lưng.
"Không dám?!" Phạm Ninh giơ tay lên bóp lấy cằm Thẩm Ngọc Lam. Thẩm Ngọc Lam mi thanh mục tú, nhu nhược đáng thương, khiến cho ai nấy đều trông thấy mà thương. "Haha! Thẩm lão bản, ngươi là người thông minh, vậy ngươi đắc tội với bổn tướng mà còn muốn bình yên vô sự làm ăn buôn bán tại kinh thành? Có phải ngươi quá xem thường bổn tướng rồi không?"
"Ngọc Lam biết sai..." Cho dù bị Phạm Ninh bóp cằm đến phát đau nhưng Thẩm Ngọc Lam thậm chí chân mày cũng chưa nhăn dù chỉ một chút, thanh âm vẫn trước sau như một tựa dòng suối nhỏ thanh triệt thuần khiết, "Khẩn cầu Thừa tướng đại nhân giơ cao đánh khẽ, chớ nên trách tội Ngọc Lam."
"Muốn bổn tướng tha thứ cho ngươi à..." Phạm Ninh nhướng mày, "Vậy còn phải xem biểu hiện của Thẩm lão bản như nào đã."
Đại sảnh lầu một rộng lớn lặng ngắt như tờ, bọn tiểu nhị nhỏ tuối trốn ở sau cầu thang nguyên một đám đứa nào đứa nấy mặt đều lo lắng sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt. Lời này của Phạm Ninh là có ý gì bọn họ sao có thể nghe không hiểu? Nhưng từ khi Thẩm Ngọc Lam tiếp quản Di Hương viện thì đã không còn tiếp khách nữa. Rất nhiều người trong số bọn họ mến mộ, có cảm tình với Thẩm Ngọc Lam, không ai muốn nhìn Thẩm Ngọc Lam bị loại lão già như Phạm Ninh này làm hại.
Ngay cả những vị khách của Di Hương viện cũng không hy vọng Thẩm Ngọc Lam khi không bị Phạm Ninh chiếm tiện nghi. Nhưng Phạm Ninh là Thừa tướng Nam Sở, quyền cao chức trọng, trong lòng bọn họ biết rõ Thẩm Ngọc Lam không thể phản kháng lại Phạm Ninh.
"Ngọc Lam tuân mệnh."
Hàng mi dài nhẹ nhàng như lông huyền vũ theo đó mà rũ xuống. Bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của Thẩm Ngọc Lam khiến Phạm Ninh rất hài lòng.
Chí ít Thẩm Ngọc Lam không giống Triển Thiên Bạch xuất thân là quân nhân, lấy Thẩm Ngọc Lam làm thế thân cho Triển Thiên Bạch cũng tốt.
Thẩm Ngọc Lam sai người mở một gian thượng phòng. Nhìn qua tiểu nhị, tiểu quan hay thậm chí là các khách nhân, ai nấy đều nhìn hắn với ánh mắt thương tiếc.
Loại ánh mắt này, Thẩm Ngọc Lam đã thấy quá nhiều. Hắn trong lòng biết rõ, loại ánh mắt này căn bản không có ý nghĩa gì cả.
Thẩm Ngọc Lam hơi cúi đầu, tóc mái dài che khuất đi cặp mắt phượng ẩn chứa tâm sự. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười tự giễu, thê lương.
Cửa phòng đóng kín mít, nhốt Thẩm Ngọc Lam với Phạm Ninh ở bên trong cùng nhau.