Nghe vậy, Đoan Mộc Ly chấn động, "Làm sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
"Nếu không đêm đó vì sao ngươi lại gọi Lam Tẩm và Chu Phượng vào trong phòng ngươi?"
Bị Triển Thiên Bạch nhắc lại chuyện cũ, Đoan Mộc Ly sửng sốt một chút, "Ngươi... Ngươi nhìn thấy rồi?"
"Ừm." Triển Thiên Bạch gật đầu, nội tâm loạn thành một đoàn.
Nghĩ đến chuyện bản thân bởi vì ăn giấm mà suy nghĩ miên man suốt cả một đêm, Triển Thiên Bạch liền cảm thấy bản thân rất vô dụng, hai má ẩn ẩn nóng lên.
"Sẽ không phải là ngươi... Hiểu lầm ta lấy Lam Tẩm và Chu Phượng..." Đoan Mộc Ly gãi gãi tóc, dở khóc dở cười.
Nhưng Triển Thiên Bạch lại phụng phịu, có chút tức giận, "Ngươi vậy mà lại cười ta?!"
"Không, không phải..." Đoan Mộc Ly lập tức xua tay giải thích, "Kì thực, nếu có thể thì ta không muốn nói cho ngươi chuyện đó, nhưng ta lại càng không muốn gây hiểu lầm cho ngươi... Đêm đó ta tìm Lam Tẩm và Chu Phượng là hi vọng hai người bọn họ có thể ra chủ ý giúp ta, bởi vì ta không biết nên cầu thân với ngươi thế nào ngươi mới có thể đáp ứng ta."
Hàng mi dài đột nhiên giương lên, Triển Thiên Bạch trợn mắt há mồm.
Cầu thân...
Trái tim đập thình thịch thình thịch, dòng máu ấm áp chảy tới tứ chi trăm hài, nhen nhóm khắp toàn thân Triển Thiên Bạch.
Đoan Mộc Ly muốn cầu thân với hắn, nói vậy là...
"Ngươi..." Con ngươi đỏ tươi huyết sắc hơi xao động, Triển Thiên Bạch nghiêm túc nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, "Ngươi hiện tại muốn ta làm vương phi của ngươi?"
"... Ừm." Đoan Mộc Ly gật đầu, biểu tình nghiêm túc, "Ta hỏi qua Doãn Mạch, ý của Doãn Mạch là... Một khi ngươi trở thành vương phi của ta, áp lực gặp phải sẽ lớn hơn nhiều so với ta, cho nên ta cũng có chút do dự, nhưng ta thật sự rất sợ mất đi ngươi. Ta muốn cho ngươi một danh phận, cho ngươi có nơi sống yên ổn ở Nam Sở, có thể ngửa đầu ưỡn ngực sống tiếp... Chu Phượng và Lam Tẩm cũng nói ra cho ta không ít đề xuất, cho nên đêm đó... Chính là đêm mà Lâm Tuyết Nguyệt hắn đột nhiên xuất hiện ở vương phủ đó, ta bố trí lại phòng thành như vậy, còn chuẩn bị rượu, thức ăn và vân vân, căn bản không phải vì hoan nghênh hắn, mà là vì để cầu thân với ngươi. Đóa Thiên Ảnh Hoan Thái Tuyết Liên Hoa kia cũng là ta cố ý hái tặng cho ngươi."
"Quả nhiên là vậy sao?"
Triển Thiên Bạch hơi đè thấp mi mắt.
"Ngươi biết sao?" Đoan Mộc Ly có chút kinh ngạc.
Triển Thiên Bạch lắc đầu, chậm rãi nói, "Không phải, bởi vì ngươi vừa mới nói muốn cầu thân với ta, cho nên nhớ lại tình cảnh đêm đó sẽ không khó đoán."
Triển Thiên Bạch nhìn ra được Đoan Mộc Ly vội vã muốn giải thích hiểu lầm rõ ràng từ trong đôi con ngươi thâm trầm đen như mực của Đoan Mộc Ly, hạ thấp bả vai cười cười, "Chí ít mấy món ăn đêm đó kia đều là món ta thích ăn, hơn nữa bên cạnh bàn ăn còn bày ra bí tịch võ công và đan dược, cái này khẳng định không phải chuẩn bị cho Lâm Tuyết Nguyệt."
"Triển Thiên Bạch..." Đoan Mộc Ly vươn tay, cầm lấy một nắm tóc đen của Triển Thiên Bạch, đặt bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, "Lúc trước ta còn tìm thợ may giỏi nhất kinh thành may hỉ bào cho ngươi, chẳng qua bởi vì cầu thân không thuận lợi cho nên mới không thể đưa cho ngươi."
"Hỉ bào à..." Triển Thiên Bạch ý vị thâm trường mà nhíu mày, "Hỉ bào bị Lâm Tuyết Nguyệt cầm đi rồi, hắn nói cho ta biết, đó là ngươi đưa cho hắn."
"Hắn nói dối!" Đoan Mộc Ly kích động nắm lấy bả vai Triển Thiên Bạch, "Tin ta đi Triển Thiên Bạch, ta và Tuyết Nguyệt thật sự không có quan hệ gì cả, ta chỉ xem hắn là đệ đệ, loại tình cảm đối với hắn cũng chỉ có áy náy mà thôi..."
"Đừng kích động đừng kích động." Triển Thiên Bạch khoát tay với Đoan Mộc Ly, "Ta không ngu xuẩn như vậy, kiện hỉ bào kia căn bản không phải kích cỡ của hắn."
Ngoài miệng nói là vậy, nhưng đáy lòng Triển Thiên Bạch vẫn thoáng có chút để bụng.
Lí trí là một chuyện, nhưng tình cảm lại thuộc về một phương diện khác.
Đoan Mộc Ly nặng nề thở dài, cúi đầu, như thể đang lầm bầm: "Hiện tại xem ra... Tuyết Nguyệt hắn so với ngươi có lẽ càng hận ta hơn thì phải?"
"..."
Giọng nam trầm thấp từ tính của Đoan Mộc Ly nghe ra có chút bất đắc dĩ, ấn đường của Triển Thiên Bạch hơi nhíu lại, trầm mặc không nói, trong đầu bất giác hiện ra dáng vẻ Lâm Tuyết Nguyệt khóc.
Nước mắt lã chã rơi kia làm hắn đau lòng.
"Cho nên Triển Thiên Bạch..."
Đoan Mộc Ly ôn nhu cầm tay Triển Thiên Bạch, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay như thể muốn thiêu cháy da thịt Triển Thiên Bạch.
"Người Đoan Mộc Ly ta yêu nhất đời này chỉ có một mình ngươi, Triển Thiên Bạch... Bất luận về sau ngươi có ăn giấm thế nào, tức giận thế nào đi chăng nữa cũng không thể bỏ đi không lời từ biệt, ngươi có biết lúc phát hiện ngươi không thấy người đâu ta lo lắng biết bao nhiêu hay không?"
"Bỏ đi không lời từ biệt?" Triển Thiên Bạch nghe xong lời này của Đoan Mộc Ly liền sửng sốt. Triển Thiên Bạch nghi hoặc không thôi chớp chớp mắt, "Nhưng ta có viết thư cho ngươi mà!"
Nguyên nhân chính là vì cảm thấy Lâm Tuyết Nguyệt có chút kì quặc, Triển Thiên Bạch mới cho rằng bản thân không thể tiếp tục ở lại trong vương phủ.
Bất luận Đoan Mộc Ly có nhìn ra manh mối hay không, hắn tạm thời rời khỏi vương phủ, tránh nổi bật một chút cũng chỉ có trăm lợi mà không một hại, cũng cho Đoan Mộc Ly khoảng thời gian đủ để suy xét rõ ràng.
Cho nên trong thư hắn viết rất rõ ràng, hắn muốn nán lại Di Hương viện vài ngày.
"Chẳng lẽ nói... Ngươi không thấy được thư ta viết cho ngươi?"
"Thư gì?" Đoan Mộc Ly mờ mịt không hiểu.
Chân mày ra sức nhíu lại, Triển Thiên Bạch quay đầu nhìn về phía cái bàn dễ thấy nhất trong phòng kia.
"Ta viết thư cho ngươi, nói cho ngươi biết ta tới Di Hương viện ở vài ngày trước..." Nói xong, hắn đưa tay chỉ chỉ cái bàn, "Ta đặt thư ở trên bàn ấy."
Ý thức được Triển Thiên Bạch cũng không phải bỏ đi không lời từ biệt, Đoan Mộc Ly thở phào một hơi, lồng ngực có một dòng nước ấm tràn ra.
Triển Thiên Bạch cũng không phải không để ý hắn chút nào, hắn chỉ cần hiểu được điều này, như vậy là đủ rồi.
"Có lẽ là Tuyết Nguyệt không muốn để cho ta nhìn thấy thư ngươi viết cho ta chăng?"
Đoan Mộc Ly nhẹ giọng nỉ non, không nhịn được phát ra một tiếng thở dài nặng nề.
Rốt cuộc đều là lỗi của hắn.
Lâm Tuyết Nguyệt bị bức ép tới tình cảnh như bây giờ không phải lỗi của Triển Thiên Bạch, mà là hắn.
Là hắn qua loa sơ suất vô năng, đẩy Lâm Tuyết Nguyệt về phía hố lửa.
"Đoan Mộc Ly..."
Triển Thiên Bạch vươn tay, không nặng không nhẹ vuốt ve ấn đường của Đoan Mộc Ly, giúp Đoan Mộc Ly xoa nếp nhăn sâu như đao khắc.
"Cho dù ta nói ngươi đừng quá tự trách, ngươi cũng sẽ không nghe, đúng không?"
Tự trách chính là một loại cảm xúc như thế, nếu có thể tự kiềm chế thì đã không gọi là tự trách.
"Về sau... Tuyết Nguyệt nói bất cứ khi nào cũng có thể tới tìm ngươi gây phiền phức."
"Cũng sẽ tìm ngươi thôi." Triển Thiên Bạch ngay sau đó bổ sung lời cho Đoan Mộc Ly.
"Đúng vậy!" Đoan Mộc Ly tình ý sâu xa mà thở dài, "Là ta liên lụy ngươi."
Vừa dứt lời, cằm hắn đột nhiên bị Triển Thiên Bạch nâng lên, Đoan Mộc Ly không khỏi ngẩn ra.
"Đoan Mộc Ly, ngươi luôn miệng nói muốn để ta làm vương phi của ngươi, nhưng ngươi lại không có ý nghĩ tín nhiệm ta, nương tựa ta!"
"Ta..."
Bị đôi con ngươi đỏ tươi của Triển Thiên Bạch nhìn chằm chằm, Đoan Mộc Ly không biết nói gì mà phản bác.
"Tuy rằng ta vẫn chưa khôi phục võ công, nhưng ta vẫn như cũ hi vọng... Ta có thể trở thành chỗ dựa của ngươi."
Triển Thiên Bạch thu tay lại, nhẹ nhàng dùng nắm tay nện lên bả vai mình.
Đoan Mộc Ly đối diện với Triển Thiên Bạch một lúc lâu sau, bật cười phì một tiếng, đuôi mắt cong cong.
"Thật là... Bất luận là bất cứ khi nào, dưới tình huống gì, ngươi cũng phải ngang vai ngang vế với ta!"
Đoan Mộc Ly vốn tưởng rằng chỉ có hắn trở thành chỗ dựa cho Triển Thiên Bạch, lại không nghĩ tới... Kì thực nương tựa, là lẫn nhau.
Khóe môi hạnh phúc cong lên thành đường cong, Đoan Mộc Ly lấy từ bên hông mình ra một món đồ vật, cứ thế đeo lên dọc theo ngón cái của Triển Thiên Bạch.
"Đây là..."
Triển Thiên Bạch giật mình trợn to hai mắt.
Thứ đeo trên ngón cái tay trái của mình là một chiếc nhẫn phỉ thúy, độ tinh khiết ước chừng thuộc hàng cực phẩm, vừa nhìn chính là trân phẩm vô giá.
Hàng mi dài như lông vũ đen chớp chớp, Triển Thiên Bạch bối rối nhìn Đoan Mộc Ly.
Tuy nói Đoan Mộc Ly là vương gia cao quý, kì trân dị bảo cái gì cũng có, nhiều không đếm xuể, nhưng trực giác mách bảo hắn, chiếc nhẫn phỉ thúy này không giống thế.
"Đoan Mộc Ly, chiếc nhẫn phỉ thúy này..."
"Là di vật nương ta để lại cho ta."
Đoan Mộc Ly nhàn nhạt mở miệng.
Con ngươi đỏ tươi trợn to, vẻ mặt Triển Thiên Bạch không thể tưởng tượng nổi nhìn Đoan Mộc Ly.
Hai má hơi phiếm hồng, Đoan Mộc Ly gãi gãi tóc, có chút ngượng ngùng, "Khụ... Ta nghĩ rất lâu rồi, tặng ngươi những đồ vật khác cũng không biểu đạt hết được thành ý của ta, chỉ có chiếc nhẫn phỉ thúy đối với ta mà nói là đặc biệt này, là thứ duy nhất nương ta để lại cho ta... Hiện tại ta tặng nó cho ngươi, hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta... Làm vương phi của ta." Thanh âm trước này vang vang hữu lực lại bởi vì quá mức căng thẳng mà run lên nhè nhẹ, vẻ mặt Đoan Mộc Ly nghiêm túc, giơ lên ba ngón tay về phía Triển Thiên Bạch, "Ta Đoan Mộc Ly xin thề với di vật của nương, đời này kiếp này con chỉ yêu một mình Triển Thiên Bạch, tuyệt không cô phụ Triển Thiên Bạch, sẽ không lấy bất kì ai ngoài Triển Thiên Bạch, cùng Triển Thiên Bạch tương nhu dĩ mạt, đồng sinh cộng tử..."
Đoan Mộc Ly cầm lấy bàn tay đeo nhẫn phỉ thúy kia của Triển Thiên Bạch, đặt lên mu bàn tay trắng nõn nhẵn mịn của Triển Thiên Bạch một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
"Triển Thiên Bạch, gả cho ta, làm vương phi của ta, được không?"
Không khí trong nháy mắt trở nên yên lặng.
Giọng nói chân thành truyền vào trong tai, nhẹ nhàng quấn lấy trái tim sống nóng bỏng, vành mắt dần ươn ướt, nội tâm có loại cảm giác không nói rõ thành lời, tựa như cả người đều được bao bọc trong nước ôn tuyền, cảm giác hạnh phúc lớn lao bao bọc lấy chính mình.
Triển Thiên Bạch từng cho rằng đánh một trận thắng một trận, báo ân với Tổ quốc chính là vinh quang và hạnh phúc lớn nhất của bản thân.
Nhưng hiện tại, hắn phát hiện, so với thắng trận, hắn càng muốn Đoan Mộc Ly hơn.
Hắn muốn Đoan Mộc Ly.
Triển Thiên Bạch nắm chặt lấy tay của Đoan Mộc Ly, mười ngón tay giao nhau với Đoan Mộc Ly.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, mồ hôi thấm ướt trung y đơn bạc của hai người Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch chỉ lặng lẽ nhìn mình, ánh mắt thẳng thắn vô tư khiến cho trái tim Đoan Mộc Ly đập nhanh như trống dồn, căng thẳng đến độ sắp không thở nổi.
"Được, ta đáp ứng với ngươi."
Con ngươi đen chợt trừng lớn, Đoan Mộc Ly sửng sốt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.
Triển Thiên Bạch nói cái gì?
Triển Thiên Bạch nói...
Lần đầu Triển Thiên Bạch nhìn thấy biểu tình kinh ngạc như thế của Đoan Mộc Ly, hơi buồn cười, "Ngươi hình như rất bất ngờ thì phải? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ không đáp ứng ngươi sao?"
"Không, ta... Ta chỉ là..." Ngực trái đập thình thịch, hô hấp cũng dồn dập theo, Đoan Mộc Ly cố nén kích động muốn bổ nhào về phía Triển Thiên Bạch, nói: "Ta chỉ là không ngờ tới được ngươi sẽ thẳng thắn đáp ứng như vậy..."
Trái tim đập càng lúc càng nhanh, Đoan Mộc Ly mãi đến tận bây giờ vẫn có loại ảo giác không chân thật, giống như vừa rồi là hắn nghe nhầm.
Triển Thiên Bạch thật sự đáp ứng lời cầu thân của hắn?
Là thật sao?!
Đường cong nơi khóe môi giương lên càng thêm sâu, Triển Thiên Bạch phát hiện bản thân rất thích nhìn bộ dáng mờ mịt không hiểu của Đoan Mộc Ly, rất mới mẻ, cũng rất thú vị.
"Vậy nếu hiện tại ta đổi ý thì sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền nhìn thấy Đoan Mộc Ly đại kinh thất sắc, sắc mặt trắng bệch.
"Xin lỗi..." Ý thức được bản thân đùa quá trớn, Triển Thiên Bạch lập tức thành khẩn áy náy, nói, "Vấn đề nghiêm túc như vậy ta không nên nói giỡn."
Triển Thiên Bạch vươn tay về phía Đoan Mộc Ly, lòng bàn tay dán lên ngực trái của Đoan Mộc Ly, ánh mắt rơi xuống trên chiếc nhẫn phỉ thúy.
Thình thịch!
Thình thịch!
Cảm nhận được tiếng nhịp tim đập của Đoan Mộc Ly đang tăng lên, Triển Thiên Bạch cảm thấy nhịp tim đập của mình cũng tăng nhanh theo.
"Tuy rằng giữa hai người chúng ta có rất nhiều hồi ức không vui..."
Thanh âm thanh lãnh êm tai không gợn sóng sợ hãi, Triển Thiên Bạch vừa nói, trong đầu vừa hiện lên rất rất nhiều hình ảnh—