Năm ngón tay cầm kiếm nắm lại thật chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, trong lòng Triển Thiên Bạch có loại cảm giác khác thường, giống như có xương cá mắc trong cổ họng.
Chu Phượng và Lam Tẩm vào trong phòng Đoan Mộc Ly làm gì?
Triển Thiên Bạch lắc lắc đầu, xoay người đi về phía phòng mình, cưỡng ép bản thân không được nghĩ đến chuyện này nữa.
Nhưng càng ép buộc bản thân không được nghĩ nữa, hình ảnh Chu Phượng và Lam Tẩm đi theo phía sau Đoan Mộc Ly vào phòng lại càng ùa về, lặp đi lặp lại trong đầu mình, thế cho nên Triển Thiên Bạch căn bản không chú ý tới, cách đó không xa, Huyền Ca đang nấp ở sau cây cột rướn cổ hướng về phía hắn ở bên này.
Huyền Ca không chỉ thấy được Triển Thiên Bạch, còn nhìn thấy Chu Phượng và Lam Tẩm đi theo phía sau Đoan Mộc Ly vào phòng của Đoan Mộc Ly.
"Cái gì chứ!"
Đợi thời điểm xung quanh không có người, Huyền Ca không nhịn được lầu bầu, sắc mặt âm u lạnh lẽo.
"Vương gia muốn lâm hạnh hai người Chu Phượng và Lam Tẩm hay sao?"
Huyền Ca lầm bầm, lắc đầu.
Không có khả năng đó!
Ba người bọn họ vào phủ rất lâu rồi, chưa bao giờ thấy Đoan Mộc Ly có hành động thân mật với bọn họ, thậm chí ngay cả một ngón tay của bọn họ cũng chưa chạm qua.
Huống chi, hiện tại Chu Phượng còn bị hủy dung, Đoan Mộc Ly càng không thể chạm vào Chu Phượng, như vậy thì, gọi Chu Phượng cùng Lam Tẩm vào phòng chính là vì có chuyện gì khác.
Huyền Ca nhếch nhếch miệng, đưa tay sờ mặt mình.
Rõ ràng hắn đẹp như vậy, dựa vào cái gì lại không thể làm cho Đoan Mộc Ly vui vẻ?
Ánh mắt bất giác nhẹ nhàng hướng về phía phòng của Triển Thiên Bạch, ánh mắt của Huyền Ca từng chút từng chút lạnh đi.
Trong phòng Đoan Mộc Ly, Chu Phượng và Lam Tẩm mờ mịt không hiểu.
Đoan Mộc Ly đưa lưng về phía hai người bọn họ, từ đầu đến cuối một mực trầm mặc.
Chu Phượng và Lam Tẩm không dám hé răng, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau một lúc lâu, Đoan Mộc Ly đồng thời quay người, cất tiếng.
"Chu Phượng, Lam Tẩm... Bổn vương hỏi các ngươi, các ngươi phải thành thật trả lời bổn vương."
"Vâng, vương gia."
Chu Phượng và Lam Tẩm đồng thời thi lễ với Đoan Mộc Ly.
"Nếu... Bổn vương chỉ nói là nếu... Nếu có một nam nhân ái mộ các ngươi muốn lấy các ngươi làm thê, hắn phải cầu thân thế nào các ngươi mới chịu đáp ứng?"
"Vương gia muốn lấy Triển Thiên Bạch sao?" Hai mắt Chu Phượng mở to, hưng phấn hô lên.
Lam Tẩm đứng bên cạnh không khỏi đỡ trán.
Chu Phượng à Chu Phượng, ngươi thật sự là thời điểm nên thông minh thì không thông minh, mà thời điểm không nên thông minh thì lại thông minh một cách mù quáng, vì sao lại nói trắng ra như vậy?!
Quả như Lam Tẩm sở liệu, Chu Phượng nói xong, khuôn mặt khí phách đường hoàng của Đoan Mộc Ly nhất thời lúc đỏ lúc trắng.
Nhưng Chu Phượng hoàn toàn không ý thức được—
Bản thân thật sự là rất thành thật!
"Vương gia vương gia, nếu ngươi muốn cầu thân với Triển Thiên Bạch, nhất định phải tạo bầu không khí lãng mạn, tặng cho Triển Thiên Bạch thứ hắn thích nhất, còn có chính là... Ừm... Dụ dỗ?"
Chu Phượng nghiêng đầu, đã rất cố gắng suy nghĩ rồi.
Nhưng những lời này không khác lắm với lời của Doãn Mạch, Đoan Mộc Ly cảm thấy đều là chủ ý tồi.
Bởi vì Triển Thiên Bạch cũng không phải là người thường.
Lam Tẩm cũng tỏ vẻ đồng cảm.
Loại phương thức cầu thân này hơn phân nửa không có hiệu quả đối với Triển Thiên Bạch.
"Lam Tẩm, ngươi cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Đoan Mộc Ly rơi xuống trên người Lam Tẩm, theo như hắn thấy, Lam Tẩm cũng không nhiều lời lắm tiếng trong cả vương phủ có chút đáng tin hơn.
Hàng mi dài chớp chớp hai cái, Lam Tẩm đối diện với Đoan Mộc Ly.
"Lam Tẩm cảm thấy... Đáp án của vấn đề này trong lòng vương gia vẫn là rõ ràng nhất."
"Cái gì?" Đoan Mộc Ly không khỏi sửng sốt.
"Vương gia muốn cưới Triển Thiên Bạch làm vương phi, nhưng lo lắng Triển Thiên Bạch không đồng ý..." Lam Tẩm thoáng nghiêng đầu, có chút đăm chiêu, "Từ xưa chân thành rồi tới kiên định, Lam Tẩm tin rằng, chỉ cần vương gia dùng một trái tim chân thành, nhất định có thể lay động Triển Thiên Bạch... Vương gia không phải cũng luôn làm như vậy sao?"
"..."
Môi mỏng giật giật, Đoan Mộc Ly đột nhiên hiểu được ý tứ của Lam Tẩm.
Hắn với Triển Thiên Bạch có quốc thù gia hận.
Hắn lại từng làm qua nhiều chuyện vô liêm sỉ như vậy với Triển Thiên Bạch, nhưng Triển Thiên Bạch vẫn chấp nhận hắn.
Là tình yêu của hắn làm lay động Triển Thiên Bạch.
Ngực trái trong nháy mắt dào dạt ấm áp, Đoan Mộc Ly không hiểu sao có lòng tin đối với chính mình.
"Nhưng Lam Tẩm à, lời này của ngươi đều là lời nói suông, nếu vương gia đã hỏi chúng ta, vậy chính là hi vọng chúng ta giúp hắn phân ưu giải nạn! Dù sao cũng phải đưa ra chút phương án cụ thể chứ?"
Chu Phượng quay đầu, nghiêm túc thương thảo với Lam Tẩm.
"Ta cảm thấy vương gia có thể xây cho Triển Thiên Bạch một tòa cung điện thật to, giống với nơi Triển Thiên Bạch ở khi còn ở Dao Quốc, gia tăng tình cảm thân thiết."
"Không sợ xúc cảnh thương tình sao?" Lam Tẩm thuận miệng hỏi.
"Ách..." Chu Phượng co rút khóe miệng, "Vậy... Tặng bí tịch võ công hay gì đó mà Triển Thiên Bạch hắn thích nhất?"
"Nhưng hiện tại ngay cả nội lực Triển Thiên Bạch cũng chưa khôi phục, tặng bí tịch võ công sẽ chỉ làm hắn càng khó chịu thôi?" Lam Tẩm tiếp tục nói.
"Ai..." Chu Phượng gãi gãi ót, "Vậy... Vương gia đích thân xuống bếp làm một bữa tối phong phú cho Triển Thiên Bạch."
"Đồ ăn vương gia làm... Có thể ăn sao?" Lam Tẩm không nhịn được nhỏ giọng thì thầm.
"Aaa! Cái gì cũng không được, vậy ngươi nói xem, nên làm cái gì bây giờ chứ!" Chu Phượng muốn phát điên, cả người nổi trận lôi đình.
Nhìn Chu Phượng và Lam Tẩm, Đoan Mộc Ly dùng sức day day thái dương.
Nghi vấn trong lòng không những không được giải đáp, ngược lại càng thêm hoang mang.
Trái tim chân thành...
Trái tim chân thành này của hắn, phải làm sao mới có thể bày ra cho Triển Thiên Bạch đây?
Triển Thiên Bạch trở lại trong phòng mình uống miếng nước lại tắm rửa một lượt, rửa sạch mồ hôi trên người, thay một thân y phục sạch sẽ ra khỏi phòng.
Ánh mắt bất giác hướng về phía phòng Đoan Mộc Ly, hắn vẫn rất để ý tới Chu Phượng và Lam Tẩm vừa rồi đi theo Đoan Mộc Ly.
"Hai ngươi bọn họ hẳn là đã rời khỏi rồi chứ?"
"Ngươi đang nói cái gì vậy Triển Thiên Bạch?"
Đột nhiên nghe thấy thanh âm của Huyền Ca, Triển Thiên Bạch xoay người.
"Xin lỗi, có phải quấy rầy ngươi rồi hay không?" Huyền Ca rụt bả vai, nhìn qua khúm núm trước sau như một, "Ta vừa mới nhìn thấy ngươi hình như đang nói thầm cái gì, có chút tò mò..."
"Không có gì, chỉ là đang ngẩn người mà thôi." Triển Thiên Bạch lắc đầu.
"Ai... Thật hâm mộ Chu Phượng và Lam Tẩm!"
"Cái gì?"
Đột nhiên nghe thấy Huyền Ca cảm khái, Triển Thiên Bạch nhướng nhướng mi.
"A... Xin lỗi, ta không nên nói như vậy." Huyền Ca lập tức cúi đầu xin lỗi Triển Thiên Bạch.
"Không có, ngươi không cần xin lỗi ta, chỉ là... Vì sao ngươi lại nói hâm mộ Chu Phượng và Lam Tẩm chứ?" Triển Thiên Bạch tò mò hỏi.
"Bởi vì... Ta thấy hai người bọn họ đi theo vương gia vào trong phòng! Vương gia nhất định là muốn lâm hạnh hai người bọn họ. Ai, ta không có phúc khí này rồi." Huyền Ca cố bạnh quai hàm, bày ra một bộ biểu tình ủy khuất.
Hai chữ "lâm hạnh" này như thể một thứ vũ khí sắc bén, cắm thẳng vào trái tim Triển Thiên Bạch, ánh mắt của Triển Thiên Bạch liền thay đổi.
"Đoan Mộc Ly hắn... Thật sự lâm hạnh Chu Phượng và Lam Tẩm sao?"
Nghe thấy Triển Thiên Bạch thì thảo tự hỏi, Huyền Ca sửng sốt một chút, "Ta cũng không biết, nhưng xem ra hẳn là vậy đi? Bằng không vì sao vương gia muốn mang Chu Phượng và Lam Tẩm về phòng chứ? A, xin lỗi xin lỗi..."
Đột nhiên, Huyền Ca lại hoảng hốt xin lỗi Triển Thiên Bạch, "Ta... Ta không nên nói như vậy... Cả vương phủ đều nói, ngươi mới là chính phi của vương gia."
Không phải "vương phi" độc nhất, mà là "chính phi".
Danh hiệu này nghe vào tai Triển Thiên Bạch ngược lại rất chói tai.
"Bất quá, Triển Thiên Bạch..."
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại vươn ra, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Triển Thiên Bạch. Đôi môi mỏng màu đỏ thắm của Huyền Ca mấp máy, muốn nói lại thôi, "Cái đó... Ta cảm thấy ngươi cũng không cần phải quá để ý. Dù sao vương gia hắn cũng là Phò Quốc đại tướng quân dưới một người trên vạn người, là hoàng thân quốc thích, cho dù có tam thê tứ thiếp vậy cũng là chuyện bình thường, nhưng chúng ta đều biết, chính phi của vương gia nhất định là ngươi, cho nên ngươi không cần lo lắng."
Nghe Huyền Ca an ủi, sắc mặt Triển Thiên Bạch từng chút từng chút lạnh xuống,
Đáy mắt lướt qua một tia cười lạnh, Huyền Ca cố ý rướn cổ nhìn về phía phòng của Đoan Mộc Ly, "Có lẽ tới buổi tối Lam Tẩm và Chu Phượng mới có thể đi ra được!"
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Đoan Mộc Ly cùng Chu Phượng, Lam Tẩm ở trên giường củi khô bốc lửa, cả người Triển Thiên Bạch nổi lên một trận lạnh lẽo dữ tợn, trong bao tử một phen phiên giang đảo hải.
Nhìn thấy mặt Triển Thiên Bạch biến sắc càng ngày càng khó coi, Huyền Ca nói tiếp: "Vương gia trước kia bởi vì vẫn chưa chọn người xác lập chính phi, cho nên cũng không chạm qua chúng ta, nhưng hiện tại.... Chính phi là ngươi, Chu Phượng và Lam Tẩm sau khi thị tẩm có lẽ cũng có thể có được chút danh phận, cũng chỉ có ta... Cái gì cũng không có..."
Huyền Ca cúi đầu thật sâu, một bộ dáng ảo não rời khỏi bên người Triển Thiên Bạch.
Bên tai còn vang vọng tiếng thở dài của Huyền Ca, Triển Thiên Bạch đột nhiên rùng mình một cái.
Lạnh quá...
Sắc trời càng ngày càng tối, gió thu cũng càng ngày càng lạnh.
Lạnh quá... Lạnh quá!
Triển Thiên Bạch nhớ nhung thân nhiệt của Đoan Mộc Ly, cảm thấy bản thân như vậy thật sự rất vô dụng.
"Chính phi... Sao..."
Chân mày nhíu lại thành nếp nhăn thật sâu, miệng Triển Thiên Bạch tràn ra một mảnh chua xót.
Hắn tựa hồ đã quên, Đoan Mộc Ly là vương gia dưới một người trên vạn người, là Phò Quốc đại tướng quân.
Dựa theo thân phận của Đoan Mộc Ly, đừng nói là tam thê tứ thiếp, ngay cả hậu cung ba nghìn giai nhân cũng không phải không thể.
Cho dù hiện tại Đoan Mộc Ly thích hắn, yêu hắn, nhưng cũng không đại biểu cho việc Đoan Mộc Ly chỉ thích, chỉ yêu một mình hắn.
Kết quả, cuối cùng hắn phải đổi thành "chính phi" của Đoan Mộc Ly, cùng những nam sủng khác tranh sủng sao?
Triển Thiên Bạch day day thái dương, đầu vô cùng đau đớn.
Nghe hai người Chu Phượng và Lam Tẩm tranh luận tới khuya rồi cũng không tranh luận ra một cái lí do, đầu Đoan Mộc Ly sắp nổ tung rồi.
"Được rồi được rồi, hai người các ngươi đi về trước đi, để cho bổn vương yên lặng một mình một chút."
"Vâng, vương gia..."
Chu Phượng và Lam Tẩm thi lễ với Đoan Mộc Ly, sau khi rời khỏi phòng của Đoan Mộc Ly còn thảo luận không biết mệt Đoan Mộc Ly nên làm thế nào mới có thể khiến cho Triển Thiên Bạch đáp ứng làm vương phi.
"Ai..."
Đoan Mộc Ly ngồi xuống chiếc ghế hoa lê được điêu khắc tinh tế, khẽ than vắn thở dài.
Thật muốn đi tìm Triển Thiên Bạch...
Một lòng rục rịch, nhưng Đoan Mộc Ly sợ bản thân nhìn thấy Triển Thiên Bạch rồi lại nhất thời xúc động thốt ra lời cầu thân.
"Như vậy không được như vậy không được..."
Đoan Mộc Ly lắc đầu, ép buộc bản thân đêm nay không được đi gặp Triển Thiên Bạch.
Trước tiên nhất định phải trù tính thật tốt một chút, cho Triển Thiên Bạch một kinh hỉ, như vậy có lẽ Triển Thiên Bạch thật sự sẽ nhất thời cảm động mà đáp ứng hắn.
"Nhưng phải làm thế nào mới được đây?"
Đoan Mộc Ly đỡ trán, vắt hết óc suy nghĩ.
Triển Thiên Bạch ngẩn người trở lại phòng mình, mãi đến khi trăng treo đỉnh đầu vẫn không thể chờ được Đoan Mộc Ly.
Từ sau khi chấp nhận tình cảm của Đoan Mộc Ly, đây tựa hồ là đêm đầu tiên hắn một mình trong phòng.
Thời điểm trước kia hắn còn là nam sủng, Đoan Mộc Ly cũng mỗi đêm sẽ đến chỗ hắn, nhưng mà đêm nay... Đoan Mộc Ly chỉ sợ sẽ không đến đây rồi.
Trong đầu lại hiện ra hình ảnh hai người Chu Phượng và Lam Tẩm tiến vào phòng Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch cởi áo khoác ra, mặc trung y rồi lên giường, lặng lẽ nhắm hai mắt lại.
Hắn hi vọng hắn có thể ngủ.
Bởi vì ngủ rồi sẽ không suy nghĩ miên man nữa.
Bóng đêm dày đặc, gió mạnh thổi qua làm cửa sổ lay động.
Không biết đã qua bao nhiêu canh giờ rồi, Triển Thiên Bạch nằm ở trên giường chậm rãi mở hai mắt.
Hắn không ngủ được.
Ban đêm không có Đoan Mộc Ly bầu bạn, vậy mà lại khó khăn đến thế.
Hai tay giấu trong chăn nắm chặt lại.