Trong đình viện.
Hương thơm của Hoa Quế Nhưỡng tỏa ra tứ phía, say mê lòng người.
Triển Thiên Bạch cùng Đoan Mộc Ly ngồi trên ghế cẩm thạch lót đệm bông thêu từ gấm Tứ Xuyên, yên lặng uống rượu.
Gió thu hơi lành lạnh, thổi mái tóc đen mềm mại của Triển Thiên Bạch rối tung.
"Ánh trăng đêm nay rất đẹp!"
Giọng nam trầm thấp từ tính của Đoan Mộc Ly phá vỡ sự yên lặng đọng lại giữa hai người.
Triển Thiên Bạch khẽ nhíu mày, hơi ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
"Ngươi bảo ta ra đây... Không phải chỉ vì muốn tán gẫu với ta ánh trăng có đẹp hay không đấy chứ?"
"A... Ngươi cái người này, làm sao lại không lãng mạn gì vậy?" Đoan Mộc Ly buồn cười.
"Lãng mạn?" Triển Thiên Bạch lại rót rượu cho chính mình, "Từ lãng mạn này trước nay không đi chung với võ tướng."
"Nói cũng đúng." Đoan Mộc Ly nhẹ nhàng lay động rượu trong chén, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng từng chút từng chút trầm xuống.
"Triển Thiên Bạch, đối với ta mà nói... Chấp nhận khảo nghiệm trường đấu thú của tiểu Hoàng đế là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này."
"..." Hàng mi dài run run một chút, Triển Thiên Bạch không phản bác, lẳng lặng lắng nghe.
"Nếu như tiểu Hoàng đế thật sự hạ chỉ đưa ngươi vào hậu cung, vậy ta chỉ có thể khởi binh tạo phản."
"Đoan..."
Triển Thiên Bạch vừa định mở miệng liền nhìn thấy Đoan Mộc Ly khoát tay về phía hắn.
Lời đến bên miệng kẹt lại giữa kẽ răng, Triển Thiên Bạch hít sâu một hơi, không hề xen mồm vào nữa.
"Ta biết ngươi muốn nói cái gì... Nhưng bất luận thế nào thể cũng không để ngươi rời khỏi ta. Nếu thân phận vương gia đã định trước ta chỉ có thể chắp tay nhường ngươi cho người ta, vậy còn bằng bằng ta liều một phen, được ăn cả ngã về không... Đoạt lại thứ vốn nên thuộc về ta!"
Mấy chữ cuối cùng, Đoan Mộc Ly nói trảm đinh tiệt thiết.
Triển Thiên Bạch ra sức nhếch nhếch môi.
"Ngôi vị Hoàng đế của Nam Sở... Vốn nên là của ngươi."
"Không sai." Đoan Mộc Ly gật đầu, "Nhưng có rất nhiều chuyện "vốn dĩ"... Ta vốn là do cung nữ sở sinh, xuất thân không bằng đại ca cùng cha khác mẹ của ta Đoan Mộc Diễn. Hơn nữa... Ngôi vị Hoàng đế cũng không phải thứ ta muốn."
Ở điểm này, Triển Thiên Bạch hiểu Đoan Mộc Ly.
Thân ở địa vị cao, nếu muốn làm một thế hệ minh quân, chuyện cần thỏa hiệp rất nhiều.
Mà Đoan Mộc Ly thì không phải lang tử dã tâm, cũng không muốn bó tay bó chân.
Có lẽ chiến trường mới là chốn về tốt nhất với hắn.
"Nhưng ta muốn có ngươi."
Lời ngay sau đó của Đoan Mộc Ly làm cho trái tim Triển Thiên Bạch đột nhiên nhảy dựng.
"Vì có được ngươi, ta không ngại cướp đi ngôi vị Hoàng đế ta vốn không muốn từ trong tay Đoan Mộc Nam..."
"Tạo phản há có thể như trò đùa vậy sao?!" Triển Thiên Bạch không kìm được trách mắng Đoan Mộc Ly.
"Đúng vậy, ngươi nói đúng." Đôi con ngươi sáng ngời của Đoan Mộc Ly trở nên lợi hại, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, "Nguyên nhân chính là vì đây không phải trò đùa trẻ con, cho nên ta sẽ xuất sinh nhập tử, bởi vì ta muốn tạo phản mà lưng gánh trách nhiệm phụ trách các tướng sĩ, một khi tạo phản, không thể thất bại, nếu không... Nguyên nhân chính là cảm thấy chuyện riêng của bản thân ta liên lụy tới bọn họ."
"..."
"Còn có, ngươi."
Triển Thiên Bạch cùng Đoan Mộc Ly bốn mắt nhìn nhau, cảm giác ngực mình không hiểu sao dấy lên một cỗ xôn xao.
"Chính là cái gọi là sư xuất hữu danh... Nếu người trong thiên hạ biết Đoan Mộc Ly ta vì Triển Thiên Bạch ngươi mà khởi binh tạo phản, khiến cho bách tính Nam Sở sinh linh đồ thán, như vậy thì ngươi sẽ bị chụp lên cái mũ họa thủy, lam nhan hại nước hại dân... Ta không hi vọng như vậy."
Đoan Mộc Ly nói đến đây, miệng tràn đầy chua xót.
"Ta đã không để ngươi đi, không đến vạn bất đắc dĩ cũng không muốn thật sự khởi binh, bởi vậy, trường đấu thú hoàng gia trở thành lựa chọn cuối cùng, cũng là tốt nhất của ta."
"Nhưng ngươi có thể sẽ chết." Triển Thiên Bạch trảm đinh tiệt thiết nhắc nhở Đoan Mộc Ly.
"Sinh tử của một mình ta liền có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, chẳng phải vừa đúng lúc sao?"
"Ngươi..."
Đoan Mộc Ly hỏi lại như vậy khiến cho Triển Thiên Bạch không còn lời nào để nói.
Nâng tay rót rượu trong chén vào yết hầu, cảm giác nóng bỏng cay cay làm cho cả người Triển Thiên Bạch bốc hỏa.
"Đoan Mộc Ly, nếu ngươi thắng, Đoan Mộc Nam tuân thủ ước định sẽ không mơ tưởng ta nữa, ta vẫn bị vây hãm trong tay ngươi như cũ... Nếu ngươi thua, vì ta mà chết trận ở trên trường đấu thú, ta sẽ vì nguyên nhân đó mà tự trách áy náy, vĩnh viễn không quên được ngươi... Ngươi... Bất luận sống chết đều phải chiếm giữ trái tim của ta, ngươi không phải nghĩ như vậy đấy chứ?"
"Đúng." Đoan Mộc Ly không chút do dự, gật đầu một cái với Triển Thiên Bạch.
"Ngươi..."
Đoan Mộc Ly thành thực thẳng thắn làm cho Triển Thiên Bạch càng nín thở.
Rốt cuộc thì, hắn vẫn không thể thoát khỏi Đoan Mộc Ly.
Bất luận Đoan Mộc Ly còn sống hay đã chết... Đều mang gông xiềng xích trên người hắn.
Triển Thiên Bạch buông chén rượu trống không xuống, ánh mắt nhẹ nhàng hướng về phía vò rượu bên cạnh, ngón tay thon dài trắng nõn mở ra cầm vò rượu lên, ừng ực ừng ực ôm vò uống.
"Triển Thiên Bạch?" Đoan Mộc Ly giật mình trợn to hai mắt.
Một hơi uống hơn phân nửa vò rượu, tâm tình hậm hực của Triển Thiên Bạch trở nên thoải mái hơn không ít.
"Triển Thiên Bạch, ngươi không muốn ta đến trường đấu thú chém giết như vậy... Là vì lo lắng cho ta sao?"
"Là bởi vì ta muốn vào cung làm phi tử của tiểu Hoàng đế đương triều!" Triển Thiên Bạch giận dỗi gào một câu.
Đương nhiên, những lời này bản thân Triển Thiên Bạch không tin, Đoan Mộc Ly cũng sẽ không tin.
Đoan Mộc Ly cười khanh khách, nhận lấy vò rượu từ trong tay Triển Thiên Bạch, uống một hơi cạn sạch nửa vò rượu còn lại.
"A... Rượu ngon!"
"Quả thực là rượu ngon."
Khóe môi không cẩn thận giương lên, Triển Thiên Bạch lại mở ra một vò rượu nữa.
"Ngươi muốn chuốc say bản thân sao?" Bàn tay của Đoan Mộc Ly vươn qua đây, đè miệng vò rượu lại.
"Nếu thật sự có thể say thì tốt rồi." Triển Thiên Bạch nhẹ giọng mở miệng, như thể đang thì thào tự nói, "Nhất túy giải thiên sầu."
"Được!" Đoan Mộc Ly buông tay ra, "Ta uống với ngươi."
Con ngươi hơi nhuộm đỏ trượt đến khóe mắt, Triển Thiên Bạch khẽ liếc Đoan Mộc Ly, cầm lấy một vò rượu, kéo vải đỏ đóng kín miệng ra, "Đến!"
Đưa một trong hai vò cho Đoan Mộc Ly, ý cười trên khóe môi Triển Thiên Bạch dần đọng lại, mang theo vài phần ý tứ cưỡng bức, "Chúng ta đấu một trận, nếu ngươi say trước... Để cho Đoan Mộc Nam thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không được phép đến trường đấu thú nữa!"
"Vậy nếu ngươi say trước thì sao?" Đoan Mộc Ly nhéo mắt lại, thêm vài phần hứng thú hỏi.
"Không thể có chuyện này!" Triển Thiên Bạch vừa dứt lời, ôm lấy vò rượu ngửa cổ ừng ực ừng ực uống.
Đoan Mộc Ly cũng không chịu yếu thế, cùng Triển Thiên Bạch uống rượu.
Ánh trăng mông lung, sương lạnh lá thu đỏ.
Hai người Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly mỗi người uống ba vò rượu, hai người đều đã ngà say.
"Ngươi thua rồi..." Triển Thiên Bạch ôm vò rượu trống rỗng, lấy tay chỉ Đoan Mộc Ly.
"Ta mới không thua đấy!" Con ngươi đen thâm thúy của Đoan Mộc Ly nhuốm lên hơi rượu mông lung, ôn nhu hơn rất nhiều.
"Triển Thiên Bạch..."
Đoan Mộc Ly lắc lắc lảo đảo, đứng lên vòng qua bàn cẩm thạch, đi đến bên người Triển Thiên Bạch, một tay ôm lấy Triển Thiên Bạch trong lồng ngực.
Triển Thiên Bạch không phản kháng, tùy ý hưởng thụ cái ôm ấm áp của Đoan Mộc Ly, tham lam hít lấy hơi rượu trên người Đoan Mộc Ly, con ngươi đỏ tươi mê người.
"Ngươi... Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn..."
"Ha..." Nghe tiếng oán giận nhẹ nhàng khe khẽ của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly phát ra một tiếng cười khẽ, "Triển Thiên Bạch, làm vương phi của ta đi!"
Mi mắt đột nhiên giương lên, đôi con ngươi đỏ tươi của Triển Thiên Bạch thoáng chốc thanh tỉnh vài phần.
"Không... Không phải vội vã muốn dùng danh hiệu vương phi như này để trói buộc ngươi... Trước cứ vậy đã, nếu... Nếu ta chiến thắng ở trường đấu thú, vẫn còn sống... Triển Thiên Bạch, ngươi chấp nhận tình cảm của ta với ngươi được không?"
"..."
Thanh âm ôn nhu nói, không phải mệnh lệnh, ngược lại càng như là một loại khẩn cầu. Đoan Mộc Ly vừa nói, vừa càng dùng sức ôm lấy Triển Thiên Bạch.
Gió lặng rồi.
Mọi âm thanh xung quanh đều tĩnh mịch.
"Ngươi biết rõ... Ta không muốn ngươi chết..."
Triển Thiên Bạch trầm mặc, một lát sau mới mở miệng.
Hắn không muốn Đoan Mộc Ly chết, vậy thì chỉ cần đáp ứng yêu cầu này của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly cũng sẽ có khát khao muốn sống.
Hắn sẽ không cự tuyệt.
Đoan Mộc Ly biết, hắn sẽ không cự tuyệt.
"Ngươi không cảm thấy như thế rất đê tiện sao?" Triển Thiên Bạch ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly, con ngươi đỏ tươi nhuộm lên một tia giận dữ, không hẹn mà vừa vặn bắt gặp tầm mắt của Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly lại nở nụ cười.
"Ta vốn chính là người đê tiện, ngươi cũng không phải hôm nay mới biết."
"Ngươi..."
"Triển Thiên Bạch, ta yêu ngươi... Cho nên bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều tuyệt đối không để cho ngươi rời khỏi bên cạnh ta, ngươi chết tâm đi!"
Trái tim vì lời nói rõ thẳng thắn của Đoan Mộc Ly mà đập thình thịch, hưng phấn đến độ không kiềm chế được.
Phần vui sướng cùng kích động này khiến cho Triển Thiên Bạch hận không thể bóp chết chính mình.
Hắn rốt cuộc vẫn là...
Không đấu lại Đoan Mộc Ly.
Có lẽ từ rất lâu rất lâu rất lâu lúc trước, hắn đã định sẵn không đấu lại được Đoan Mộc Ly, chung quy vẫn phải bị Đoan Mộc Ly giam cầm.
Hàng mi dài nhẹ nhàng rũ xuống, Triển Thiên Bạch trầm mặc không nói.
"Triển Thiên Bạch, đồng ý với ta... Chỉ cần ta thắng, ngươi liền chấp nhận nhận tình cảm của ta với ngươi..."
Chung quy vẫn cảm thấy Đoan Mộc Ly đang làm nũng với mình, Triển Thiên Bạch cắn môi dưới.
"Ngươi uống say rồi."
"Ta không có say." Trên mặt Đoan Mộc Ly lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc, "Ta không có say... Ta rất tỉnh táo, biết bản thân đang nói cái gì... Triển Thiên Bạch, đồng ý với ta... Đồng ý với ta có được không?"
Bị đôi con ngươi thâm trầm như mực lại sáng ngời như ánh trăng của Đoan Mộc Ly nhìn chăm chú, Triển Thiên Bạch không thể trốn tránh.
"Nếu... Ta không đáp ứng ngươi thì sao?"
"Ta đây sẽ chết trên trường đấu thú."
"Đoan Mộc Ly!"
Triển Thiên Bạch gầm lên giận dữ.
Đoan Mộc Ly ngược lại cười đến càng thêm vui vẻ, khuôn mặt nhuộm sắc đỏ ửng vì say vô cùng mê người.
"Ngươi tức giận rồi..."
"Đúng, ta tức giận rồi!" Triển Thiên Bạch cau mày.
Hắn không thích Đoan Mộc Ly hơi một tí liền đặt chữ "chết" ở bên miệng.
Trong đầu bất giác hiện ra hình ảnh Đoan Mộc Ly ở trên trường đấu thú, thân thủ dị xứ, ngực trái Triển Thiên Bạch phảng phất như bị một kiếm đâm thủng.
"Được, ta đáp ứng ngươi."
Trái tim hỗn loạn lan tràn, Triển Thiên Bạch trảm đinh tiệt thiết, mở miệng nói: "Ta đáp ứng ngươi, Đoan Mộc Ly. Chỉ cần ngươi thắng trong trận quyết đấu ở trường đấu thú, ta liền chấp nhận tình cảm của ngươi đối với ta."
Cùng lúc lời nói vang vang hữu lực của Triển Thiên Bạch vang lên, Đoan Mộc Ly giương mi mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch, ngươi thực sự là người ôn nhu dịu dàng mà!
Trong lòng biết rõ Triển Thiên Bạch căn bản không suy xét tường tận, nhưng Triển Thiên Bạch không muốn hắn gặp chuyện không may, không muốn hắn chết, vì vậy mới chịu đáp ứng hắn.
Đoan Mộc Ly cảm giác trong lòng mình như thể có một luồng nước ấm chảy qua.
Hắn dùng sức ôm lấy Triển Thiên Bạch, hi vọng biết bao khoảng thời gian này dừng lại, để cho hắn cùng Triển Thiên Bạch vĩnh vĩnh viễn viễn, đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau.
Bóng đêm tựa như bị phủ kín bởi mực nước pha loãng.
Trời dần sáng.
Trường đấu thú hoàng gia một lần nữa mở ra, trở thành một chuyện đại sự của cả kinh thành Nam Sở.
Đại quan, quý nhân, phú giáp, cường hào nhận lời mời tham dự, quần chúng vây xem nhiều không đếm xuể lấp kín trường đấu thú rộng lớn.
Trên ghế hoàng thất, Đoan Mộc Nam một thân long bào ngồi đó, bên cạnh không phải hoàng thân quốc thích và lão quan cận thần, mà là—
Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch một thân hồng y vừa xuất hiện liền làm cho người ta nhìn chăm chú, cho dù lúc trước không biết, hiện tại tất cả quần chúng vây xem ở đây cũng đều đã biết, sở dĩ Đoan Mộc Nam trùng tu mở lại trường đấu thú hoàng gia chính là vì tranh giành Triển Thiên Bạch với Đoan Mộc Ly.
"Mọi người đều nói hồng nhan họa thủy... Theo ta thấy, Triển Thiên Bạch này mới thật sự là họa thủy chứ?"
"Lam nhan họa thủy càng lợi hại hơn sao? Quấy nhiễu làm cho Nam Sở chúng ta quân thần bất hòa mới là mục đích của hắn sao?"
"Có thể lắm, dù sao trước kia cũng là đại tướng quân của Dao Quốc mà!"
"Loại nam nhân qua tay nhiều nam nhân khác nhau này... Chính là đại tướng quân? Dựa vào bán thân thượng vị sao?"
"Nói đúng lắm! Cái gì mà đại tướng quân, căn bản là thứ hàng hóa diêm dúa ti tiện!"
Nhàn ngôn toái ngữ truyền đến lỗ tai của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch mắt điếc tai ngơ, khuôn mặt thanh tú tuấn mĩ không gợn sóng sợ hãi, tựa như thần tiên không dính khói lửa nhân gian.
"Triển Thiên Bạch, vừa khéo lại gặp mặt rồi."
Giọng nam không tính quá quen thuộc nhưng tuyệt không xa lạ làm rung động màng nhĩ, Triển Thiên Bạch quay đầu, trong con ngươi phản chiếu ra khuôn mặt màu đồng cổ.