Đám người Lý quản gia nghe Triển Thiên Bạch nói vậy nhất thời đều mừng rỡ.
"Không được!"
Giây tiếp theo, thanh âm của Lam Tẩm làm chấn động màng nhĩ Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với Lam Tẩm, chỉ thấy Lam Tẩm sải bước đi tới, mặt không đổi sắc trước sau như một.
"Ngươi điên rồi sao Triển Thiên Bạch? Ngươi biết rõ, cho dù ngươi đi cầu xin Phạm Thừa tướng và Cao Tướng quân bọn họ cũng là làm chuyện vô bổ... Bọn họ sẽ không vì có được ngươi mà bỏ qua cho vương gia, không bằng nói... Chỉ cần vương gia biến mất, ngươi liền nhất định là của bọn họ."
Nghe thấy Lam Tẩm vô cùng nghiêm túc nói với mình như vậy, khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn của Triển Thiên Bạch không chút gợn sóng sợ hãi.
Điều ấy hắn đã sớm biết.
Nhưng mà, nếu hắn khoanh tay chờ chết, chờ đợi Đoan Mộc Ly cùng cả vương phủ từ trên xuống dưới tất chỉ có kết quả tru di cửu tộc.
Hắn dự định đi gặp Phạm Ninh cùng Cao Nam Phong... Cũng chỉ là muốn tìm được chút dấu vết lưu lại từ trên người hai người, chỉ có điều... Chỉ sợ rất khó toàn thân trở ra.
Họa vu cổ lần này, hiển nhiên là do Phạm Ninh và Cao Nam Phong một tay bày ra.
Muốn cứu Đoan Mộc Ly phải tìm được bằng chứng xác thực. Nhưng mà... Hình nhân nguyền rủa được tìm thấy trong phủ của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly hết đường chối cãi, Triển Thiên Bạch cũng là thúc thủ vô sách.
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch thần sắc ngưng trọng, mặt mày rối rắm, Lam Tẩm nhẹ giọng nói một câu: "Ngươi đã không còn là nô lệ, vì sao lại muốn cứu vương gia như vậy?"
Lộp bộp!
Trái tim như bị lật ngã, Triển Thiên Bạch kinh ngạc nhìn chằm chằm Lam Tẩm.
Vấn đề này của Lam Tẩm, hắn không hề nghĩ qua.
Hắn vậy mà lại không hề nghĩ qua!
Đoan Mộc Ly bị hạ ngục, hắn một lòng một dạ chỉ muốn thay Đoan Mộc Ly rửa sạch oan khuất, nhưng trên thực tế, hắn hẳn nên ước gì được nhìn thấy thân thủ dị xứ mới đúng.
Khẩu khí trầm xuống, trong lòng Triển Thiên Bạch hỗn loạn.
Không muốn thừa nhận rồi lại phải thừa nhận—
Hắn không muốn Đoan Mộc Ly chết.
Cho dù Đoan Mộc Ly thật sự phải chết cũng phải là chết trên tay hắn.
Nhìn thấy biểu tình phức tạp đến mức khó nói thành lời của Triển Thiên Bạch, hai cánh môi mỏng của Lam Tẩm giật giật, suýt nữa thốt ra một câu hỏi:
"Ngươi không phải là yêu vương gia rồi chứ?"
Nhưng nghiêng nghiêng đầu, lời này hắn chung quy là vẫn không thể nói ra.
Yêu...
Năm nay Lam Tẩm mười bảy tuổi, từ khi bị Phạm Ninh đưa vào vương phủ của Đoan Mộc Ly đến nay đều chưa bao giờ nếm thứ qua tư vị của tình yêu.
Hắn không hiểu yêu là cái gì.
Rõ ràng không hiểu yêu là gì, nhưng hắn nhất định biết Đoan Mộc Ly yêu Triển Thiên Bạch.
Mà Triển Thiên Bạch đối với Đoan Mộc Ly.
Lam Tẩm không kìm lòng được tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của Triển Thiên Bạch, hàng mi dài chớp chớp.
Khi nào thì hắn có thể có được một người yêu hắn, hơn nữa hắn cũng yêu người đó?
Lam Tẩm lắc đầu, thần sắc xấu hổ.
Trước mắt căn bản không phải lúc để nghĩ loại vấn đề này đi?
Đối với tình hình của Đoan Mộc Ly, hắn không thể nói rõ có bao nhiêu lo lắng cùng khổ sở, dù sao hắn đối với Đoan Mộc Ly cũng không có tình cảm sâu đậm như vậy.
Hắn chỉ là một quân cờ của thừa tướng, từ đầu tới cuối đều không có tự do của bản thân đáng nói.
Nhưng Triển Thiên Bạch thì khác.
Lam Tẩm rất hiếu kì, Triển Thiên Bạch sẽ làm thế nào? Triển Thiên Bạch có thể sống tuyệt thế như thế nào?
"Triển, Triển công tử..." Lý quản gia thật cẩn thận mở miệng, trong đầu vẫn ôm ý niệm muốn để Triển Thiên Bạch đi cầu tình với Phạm Ninh cùng Cao Nam Phong.
"Lý quản gia!" Lam Tẩm đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, dọa Lý quản gia nhảy dựng.
Lam Tẩm trước nay đều hạ thấp cảm giác tồn tại, giờ khắc này lại cho Lý quản gia một loại cảm giác áp bách không thể phản kháng. Lý quản gia nhất thời rụt cổ lại.
"Triển Thiên Bạch chính là chân ái của vương gia, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, cho dù đến lúc đó vương gia trở lại... Ngươi cho rằng, mạng của ngươi còn có thể sống sao?"
Lý quản gia nhất thời hít một ngụm khí lạnh.
"Chân ái"— Hai chữ này nặng nề đánh vào nội tâm của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch hít sâu một cái.
Bên tai vang vọng lời yêu Đoan Mộc Ly từng nói qua với hắn, lời ân ái chân thành động lòng người tựa như một ngọn lửa, khiến thân thể lạnh như băng của hắn ấm lên một chút.
Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại, đứng trong đình viện, vắt hết óc tự hỏi.
Bên cạnh, một con chim tước lông trắng vỗ cánh hạ xuống, mổ hạt lúa dưới tàng cây.
Tử lao Nam Sở.
Đoan Mộc Ly bị nhốt trong một gian nhà giam đặc chế, nhà giam chuyên dùng để áp chế cao thủ có nội lực thâm hậu, gông xiềng xiềng xích Đoan Mộc Ly đều được chế tạo từ Tuyết Sơn Hàn Thiết, được khảm Độc Bối Nam Hải, phong bế chặt chẽ nội lực của Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly cởi bỏ chiến giáp chỉ mặc một kiện trung y đơn bạc, đầu bù tóc rối bị khóa trên vách tường nhìn qua càng chật vật, nhưng bọn thị vệ phụ trách trông coi ai cũng không dám tới quá gần Đoan Mộc Ly.
Cho dù nội lực của Đoan Mộc Ly bị phong bế, nhưng khí tràng cường đại mà hắn toát ra cũng vẫn đủ để những nhân vật nhỏ không đáng nói bọn họ kinh sợ.
Đối với vị Ly Vương gia quyền cao chức trọng của Nam Sở này, bọn họ trước sau đều kính sợ, cho dù hiện giờ hắn đã thành tù nhân.
Tiếng bước chân không mấy thân thiện từ xa tới gần, cót két một tiếng, cửa nhà giam mở ra.
"Hừ!"
Nghe thấy tiếng cười lạnh quen thuộc, Đoan Mộc Ly ngẩng đầu.
"Đoan Mộc Ly, vụ án của ngươi Hoàng Thượng đã giao toàn quyền cho bổn tướng thẩm tra xử lí rồi, đừng tưởng rằng ngươi còn có thể cùng cái lão bất tử Trịnh Nghĩa kia cùng một giuộc.
Phạm Ninh đi đến trước người Đoan Mộc Ly, vuốt vuốt chòm râu hoa râm.
"Ha..." Đoan Mộc Ly lạnh lùng cười nhạo, "Cũng không biết ai là lão bất tử đâu."
Phạm Ninh tức giận đến mức chòm râu run run, nghiến răng nghiến lợi, mắt suýt nứt ra.
"Khụ khụ!"
Phạm Ninh hắng hắng giọng, cưỡng ép bản thân áp chế lửa giận.
Chỉ cần hắn kết thúc vụ án này của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly liền xong đời rồi!
"Đoan Mộc Ly! Việc ngươi dùng vu cổ nguyền rủa Hoàng Thượng... Có việc này không?"
"Không có." Đoan Mộc Ly trả lời trảm đinh tiệt thiết, "Không phải bổn vương làm."
"Ha!" Phạm Ninh phẫn nộ cười, "Xem ra không dùng hình phạt ngươi sẽ không nhận tội, ngươi đâu!"
Bọn thị vệ lĩnh mệnh, mang roi da cùng nước ớt tới.
"Đánh cho bổn tướng! Dốc sức mà đánh hắn vào!"
Oán hận ngày thường chất chứa rất sâu, Phạm Ninh vất vả lắm mới đợi được cơ hội chỉnh đốn Đoan Mộc Ly, làm sao nương tay được? Hắn chỉ mong sao rút gân của Đoan Mộc Ly, lột da của Đoan Mộc Ly.
Nhưng cầm trong tay roi da nhúng nước ớt, thị về lại chần chứ không tiến lên, do dự.
Hắn sợ.
Hắn rất sợ!
Nếu như Đoan Mộc Ly từ nay về sau không gượng dậy nổi, bị tru di cửu tộc, vậy cũng tốt, bằng không một khi Đoan Mộc Ly Đông Sơn tái khởi, mạng nhỏ của hắn có lẽ khó bảo toàn.
"Còn thất thần làm cái gì? Mau đánh hắn cho bổn vương!" Phạm Ninh ở bên cạnh sốt ruột đến độ giậm chân.
"Nhưng, nhưng mà..." Thị về ấp a ấp úng.
Phạm Ninh một phen đoạt lấy roi da trong tay của thị vệ, cánh tay vung lên, hung ác quất roi da lên người Đoan Mộc Ly.
Chát!
Roi da phát ra tiếng va chói tai, nhưng Đoan Mộc Ly ngay cả chân mày cũng chưa nhăn một chút.
Phạm Ninh nhất thời trừng lớn hai mắt.
Hắn biết Đoan Mộc Ly cứng đầu, nhưng hắn cũng không tin, Đoan Mộc Ly bị phong bế nội lực có thể chịu được hàng trăm ngàn loại khổ hình trong lao ngục này.
"Đoan Mộc Ly, bổn tướng khuyên ngươi vẫn nên sớm nhận tội đi! Tránh phải chịu nỗi đau xác thịt..."
"Hahahahaha!"
Phạm Ninh lời còn chưa dứt, Đoan Mộc Ly đã cất tiếng cười lớn.
"Phạm Ninh, ngươi không phải già đến hồ đồ rồi chứ? Chỉ với chút khí lực ấy của ngươi, đừng nói là nỗi đau xác thịt, ngay cả gãi ngứa cũng không bằng."
"Ngươi!"
Phạm Ninh thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi, vung roi lên quất.
Mấy roi hạ xuống, trung y đơn bạc của Đoan Mộc Ly đã cực kì rách nát.
Song, Đoan Mộc Ly vấn một tiếng cổ họng cũng chưa phát, biểu tình trầm tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
"Đoan Mộc Ly, ngươi bớt đắc ý đi!" Phạm Ninh thở hồng hộc, không làm gì được Đoan Mộc Ly, bản thân ngược lại mệt đến sắp hộc máu.
Hắn dù sao cũng đã lớn tuổi, khí lực cũng không đủ, nhìn thấy Đoan Mộc Ly thân là tù nhân nhưng vẫn là một bộ ánh mắt cao cao tại thượng bễ nghễ thiên hạ, hắn lại nổi trận lôi đình.
"Đoan Mộc Ly, ngươi chờ đó cho bổn tướng!"
"Ha..." Đoan Mộc Ly nhếch môi, ý cười lãnh khốc kiệt ngạo, thanh âm ầm vang hữu lực trước sau như một, "Bổn vương chờ!"
Nguyệt hắc phong cao.
Trong vương phủ bị thủ hạ của Nam Phong Cao tầng tầng lớp lớp canh giữ.
Chu Phượng khóc đỏ mặt giữ chặt tay Huyền Ca, dẫn Huyền Ca vào trong phòng của mình.
"Huyền Ca, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!"
Bị chất vấn, Huyền Ca rụt vai, run run rẩy rẩy, "Cái, cái gì mà sao lại thế này?"
"Đương nhiên là cái hộp gỗ nhỏ kia!" Chu Phượng kích động đến mức hai mắt như lồi ra khỏi hốc mắt, âm điệu cũng thay đổi, "Cái hộp gỗ nhỏ kia là ngươi cho ta! Cũng là ngươi bảo ta chôn nó dưới tế đàn! Còn nói cái gì mà cứ như vậy vương gia hắn sẽ yêu ta... Vậy mà... Cái người đó không phải chỉ là hình nhân nguyền rủa thôi sao! Hiện tại vương gia bị hạ ngục rồi, ngươi nói nên làm gì bây giờ?!"
Chu Phượng sốt ruột đến độ lại ô ô khóc nấc lên.
Lần này tất cả hoàn toàn đều là lỗi của hắn, là hắn hại Đoan Mộc Ly.
Nếu Đoan Mộc Ly thực sự xảy ra chuyện gì không hay, cho dù hắn đền cả cái mạng này cũng không giúp được tích sự gì.
"Chu Phượng ngươi đừng khóc!" Huyền Ca vỗ vỗ bả vai Chu Phượng an ủi, "Chuyện này ta thật sự không biết, ngươi cũng biết... Hộp gỗ nhỏ kia là thừa tướng bảo ta đưa cho ngươi, được niêm phong lại, ta làm sao biết được bên trong là thứ gì? Hơn nữa... Lệnh của thừa tướng ta không dám cãi lời, ngươi cũng không dám... Không phải sao?"
Nghe Huyền Ca nói như vậy, Chu Phượng sụt sùi nước mũi, hốc mắt nhất thời càng thêm đỏ ửng.
Đều là lỗi của hắn...
Đều là lỗi của hắn!
Huyền Ca sờ sờ đầu Chu Phượng, đáy mắt lướt qua một tia lạnh lẽo.
Quả nhiên, hắn giao cái hộp gỗ nhỏ kia cho Chu Phượng là đúng.
Trên thực tế, Phạm Ninh cũng không nói với hắn trong cái hộp gỗ đó có thứ có thể khiến cho Đoan Mộc Ly yêu ai, Phạm Ninh chỉ đem hộp gỗ giao cho hắn, bảo hắn tìm thời điểm lén lút chôn nó ở dưới tế đàn lúc tế đàn đang xây dựng.
Hộp gỗ bị niêm phong, Huyền Ca cũng không biết bên trong có cái gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, bên trong không phải thứ tốt lành gì, Phạm Ninh nhất định có âm mưu gì đó.
Bất luận là âm mưu gì, Huyền Ca cũng không muốn bản thân dính dáng vào, vì thế hắn bịa lời nói dối lừa Chu Phượng, mượn tay Chu Phượng hoàn thành mệnh lệnh của thừa tướng.
Cót két một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cả người Chu Phượng giật mình một cái.
Ở cửa phòng, Triển Thiên Bạch một thân hồng y đang đứng đó.
Chu Phượng nháy mắt cúi đầu, cũng không biết bản thân rốt cuộc vì sao lại chột dạ như vậy, không dám đối diện với Triển Thiên Bạch.
Đôi con ngươi đã mất đi sắc đỏ ửng của Triển Thiên Bạch liếc mắt nhìn Huyền Ca một cái, lại nhìn về phía Chu Phượng đang cúi đầu.
"Chu Phượng, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi..."
Giọng nói lãnh đạm trầm tĩnh, không kiêu không nóng, không nhanh không chậm, ngược lại lại gây ra cho người ta áp lực không nói thành lời.
Huyền Ca lập tức thi lễ với Triển Thiên Bạch, vô thanh vô tức mà lui ra.
Trong căn phòng chật hẹp sơ sài cũng chỉ còn lại hai người Triển Thiên Bạch cùng Chu Phượng.
Cùng lúc đó, một nam nhân ngửa đầu ưỡn ngực sải bước giống như quay về phủ đệ của mình bước vào vương phủ của Đoan Mộc Ly.
"Đại tướng quân!"
Thị vệ canh gác lập tức cung kính hành lễ về phía Cao Nam Phong.
"Ừm..." Cao Nam Phong gật gật đầu, khóe môi khẽ nhếch, dương dương tự đắc, "Người bên trong đều vẫn thành thật chứ?"
"Hồi bẩm đại tướng quân, tất cả hạ nhân kia đều ở trong phủ, không có động tĩnh gì."
"Được." Mặt Cao Nam Phong lộ vẻ vừa lòng.
Vương phủ mất đi chủ nhân, ngay cả ngọn đèn dầu cũng ảm đạm đi rất nhiều, trở nên tiêu điều quạnh quẽ.
Cao Nam Phong vênh váo tự đắc đang đi bên trong, mặc sức tưởng tượng đợi sau khi Đoan Mộc Ly bị trị tội liền chiếm cứ chỗ vương phủ thiên thời địa lợi nhân hòa này của Đoan Mộc Ly làm của riêng.
Bất quá, mấy chuyện này đều để sau rồi nói. Đêm nay, hắn phải lấy một người nào đó trong vương phủ làm của riêng trước.
Cao Nam Phong một khắc cũng không chờ kịp, quay đầu khắp nơi tìm kiếm Triển Thiên Bạch.
"Ngươi là..."
Đôi mắt mang ý cười xấu xa bắt gặp thân ảnh thon gầy nhỏ nhắn dưới đình nghỉ mát, Cao Nam Phong sờ sờ cằm, bước nhanh đi qua đó, nắm chặt lấy cổ tay của đối phương.
Lam Tẩm nhất thời hoảng sợ.