"Đủ rồi!"
Đoan Mộc Ly đột nhiên gầm lên giận dữ, hai tay hung hăng đè lên bả vai Triển Thiên Bạch.
Đôi mày kiếm như đao cắt nhíu thành một đoàn, đôi con ngươi đen thâm thúy của Đoan Mộc Ly cuồn cuộn tức giận.
"Triển Thiên Bạch, đừng tiếp tục nữa, ngươi đây là đang trừng phạt ta sao?"
Hàng mi dài giương lên một chút, khác hẳn với Đoan Mộc Ly cảm xúc kích động, sắc mặt Triển Thiên Bạch bình tĩnh, lạnh nhạt phản ứng lại, thanh âm lại càng giống như không gợn sóng sợ hãi.
"Tại sao lại nói vậy? Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi... Là chính ngươi tự mình nói, muốn ta tâm sự với ngươi chuyện của ta cùng người nhà ta..."
Không phải như thế... Không phải như thế!
Đoan Mộc Ly thống khổ nhắm hai mắt lại.
Hắn không phải ý này!
Hắn muốn nghe... Không phải loại chuyện này...
Một nhà già trẻ của Triển Thiên Bạch bị chém đầu thị chúng... Hắn có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Tuy rằng người động thủ là hôn quân của Dao Quốc, nhưng, là hắn ở sau lưng lửa cháy thêm dầu.
Hai tay Đoan Mộc Ly nắm lấy hai vai của Triển Thiên Bạch, gân xanh trên mu bàn tay từng cái nổi lên.
Hắn thực sự tức giận.
Thực sự tức giận những hành động bản thân lúc trước đã làm.
Nếu như hắn sớm biết rằng sẽ có một ngày bản thân yêu Triển Thiên Bạch sâu đậm như vậy, vậy thì hắn khi đó cũng sẽ không...
Hối hận...
Cả người Đoan Mộc Ly giờ khắc này như thể bị sóng biển mang tên hối hận nhấn chìm, cảm giác chìm trong biển nước hít thở không thông làm cho ngực hắn thiếu khí, hai mắt biến thành màu đen.
Hối hận...
Hối hận hối hận hối hận!
Đoan Mộc Ly tự xưng sẽ không hối hận, đối mặt với Triển Thiên Bạch lại luôn hối hận, biết vậy chẳng làm.
Nhưng mà...
Thời gian không thể quay lại nữa.
Hết thảy những chuyện xảy ra trong quá khứ cũng không thể quay trở lại một lần nữa.
Đoan Mộc Ly mãi đến giờ khắc này mới tỉnh táo mà nhận thức được rằng— Triển Thiên Bạch không thể chấp nhận tình cảm của hắn, không đơn giản là bởi vì những chuyện vô liêm sỉ hắn làm với Triển Thiên Bạch sau khi nhập phủ, còn có cả quốc thù gia hận lúc trước.
Đoan Mộc Ly hắn— Là kẻ thù diệt môn của Triển Thiên Bạch.
Nhìn thấy Đoan Mộc Ly cúi đầu thật sâu, bả vai thậm chí cũng run rẩy kịch liệt, đôi con ngươi đen lúng liếng của Triển Thiên Bạch nhiễm lên sắc ửng đỏ mê người.
Lúc trước ở trong quân doanh, hắn chính mắt nhìn thấy những thân nhân hắn rất mực yêu thương nhất chỉ còn lại một cái đầu tròn máu chảy đầm đìa, bọn họ khi đó... Mỗi một đôi con ngươi đều là màu đỏ.
"Đoan Mộc Ly..." Môi mỏng của Triển Thiên Bạch khẽ mở, thanh âm mỏng manh, hô hấp dồn dập, "Cái chết của thân nhân ta... Ta chưa bao giờ quên một khắc nào... Tựa như ngươi ấn tượng khắc sâu nhất đối với thư mẫu thân ngươi để lại cho ngươi, ta đối với những người nhà của ta... Ấn tượng khắc sâu nhất chính là cảnh tượng khi từng cái từng cái đầu của bọn họ bày ra trước mặt ta..."
"Đừng tiếp tục nữa Triển Thiên Bạch..." Đoan Mộc Ly thống khổ ôm lấy đầu mình.
Con ngươi đỏ như nhuộm máu càng đỏ tươi chói mắt, Triển Thiên Bạch mặt không cảm xúc, làm người ta không đoán ra được trong lòng hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Tàng Thư Các rộng lớn lập tức yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức người ta hãi hùng khiếp vía.
Một lúc lâu sau, Đoan Mộc Ly âm thầm cắn răng, hạ quyết tâm, nắm chặt lấy cổ tay của Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch kinh ngạc một chút.
"Triển Thiên Bạch, sau khi ngươi khôi phục nội lực có phải muốn giết ta báo thù thay người nhà của ngươi hay không?"
Trái tim căng thẳng đến mức dường như cũng không còn nhịp đập, vẻ mặt Đoan Mộc Ly nghiêm túc hỏi Triển Thiên Bạch.
Khuôn mặt Đoan Mộc Ly thận trọng tỉ mỉ, Triển Thiên Bạch nhìn thấy biểu tình này của Đoan Mộc Ly, cảm thấy như là Đoan Mộc Ly sắp khóc rồi.
Nam nhân này...
Nhớ lại chuyện thương tâm, Triển Thiên Bạch cho rằng cảm thấy tê tâm liệt phế hẳn là hắn, nhưng lúc này, người thống khổ đến tê tâm liệt phế kia tựa hồ là Đoan Mộc Ly.
Cứ để cho Đoan Mộc Ly tiếp tục thống khổ như vậy...
Một thanh âm khẽ lầm bầm bên tai Triển Thiên Bạch, tựa như lời thì thầm của ác ma.
Để cho Đoan Mộc Ly tự trách, áy náy, hối hận, chịu đựng dày vò cùng tra tấn.
Triển Thiên Bạch nhận thấy, đây tựa hồ là một thủ đoạn rất hay để trả thù Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly càng yêu hắn... Bị tổn thương lại càng sâu...
Đây là Đoan Mộc Ly nợ hắn.
Ngay từ đầu, mãi đến ngày giờ này, vẫn luôn là Đoan Mộc Ly mắc nợ hắn.
Con ngươi màu đỏ sáng rực của Triển Thiên Bạch dấy lên sóng to gió lớn.
"Kẻ thù của ta..."
Triển Thiên Bạch mở miệng, thanh âm thanh lãnh êm tai như thiên âm hung hăng kích thích tiếng lòng Đoan Mộc Ly.
"Cũng không phải ngươi."
Soạt một cái, Đoan Mộc Ly trừng lớn hai mắt.
"Ngươi nói... Cái gì...?"
Nghiêm trọng hoài nghi bản thân nghe lầm, Đoan Mộc Ly xoa xoa lỗ tai, hỏi lại một lần nữa, "Ngươi vừa mới... Ngươi nói..."
"Ta nói kẻ thù của ta cũng không phải ngươi."
Triển Thiên Bạch lặp lại lời mình vừa mới nói, chợt bất đắc dĩ mà thở dài.
"Ta thừa nhận thời điểm đó ta hận ngươi, cực kì cực kì hận ngươi... Hận ngươi, cũng hận bản thân vô năng..."
Lời thành khẩn nói xong, Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng rũ mi mắt, kí ức tựa như ngược dòng về quá khứ.
"Nhưng mà... Ngươi cũng không làm sai cái gì..."
Triển Thiên Bạch nhắm mắt lại, đưa ra kết luận như vậy.
"Ta là tướng lĩnh của Dao Quốc, ngươi là vương gia của Nam Sở, hai người ta và ngươi vốn là kẻ thù thủy hỏa bất dung, đều là chủ tướng của bọn họ. Nếu như ngươi không tận chức tận trách, ngược lại cũng bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa với nước với dân."
"Triển Thiên Bạch..."
"Ta hận ngươi, nhưng kẻ thù diệt Triển gia ta không phải ngươi... Oan có có đầu nợ có chủ, đối tượng ta hẳn phải báo thù... Là Cảnh Dao Hoàng đế."
Thanh sắc Triển Thiên Bạch bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho Đoan Mộc Ly sợ hãi.
Thân từng là "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc, Triển Thiên Bạch cũng giết qua không ít người, số vong hồn nước hắn chết dưới kiếm Triển Thiên Bạch cũng không ít hơn so với Đoan Mộc Ly.
Nếu như mỗi người đều tìm hắn báo thù, hắn có mấy cái mạng cũng không đủ bồi.
Nhưng mà...
Đạo lí hắn đều hiểu, nhưng vừa nghĩ đến hắn hại người của cả một đại gia tộc chết thảm, hắn vẫn sẽ phẫn nộ.
Hận thù này... Không chỗ phát tiết.
"Triển Thiên Bạch..."
Nghe thấy giọng nam trầm thấp từ tính của Đoan Mộc Ly, cơ thể Triển Thiên Bạch nháy mắt bao bọc trong sự ấm áp, là Đoan Mộc Ly ôm hắn.
Vốn định đẩy Đoan Mộc Ly ra, kết quả Triển Thiên Bạch lại lặng lẽ tựa vào đầu vai của Đoan Mộc Ly.
Hắn mệt rồi...
Bất luận là quá khứ hay hiện tại... Hắn đều quá mệt mỏi rồi.
Hắn rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể khiến cho bản thân tan biến đây?
Cứ thế bị Đoan Mộc Ly ôm lấy, một lúc lâu sau, Triển Thiên Bạch ổn định lại cảm xúc, nhẹ nhàng đẩy Đoan Mộc Ly ra.
Hắn không thể để cho bản thân tiếp tục tham luyến thân nhiệt của Đoan Mộc Ly.
"Không tán gẫu nữa... Giúp ta tìm xem xem có cách nào giúp ta khôi phục nội lực hay không."
Dùng chuyện khôi phục nội lực để phân tán sự chú ý của bản thân, Triển Thiên Bạch vươn tay muốn với trúc giản của giá sách cao nhất.
Nhưng giá sách rất cao, hắn vốn tưởng rằng chiều cao của mình không có vấn đề gì, nhưng sự thật là— Hắn không với tới.
"Đây là《Thái cổ bách thảo tập》."
Cùng lúc nghe thấy thanh âm của Đoan Mộc Ly, trúc giản Triển Thiên Bạch muốn với đã được Đoan Mộc Ly cầm trong tay.
"Cho ngươi."
Đoan Mộc Ly đưa《Thái cổ bách thảo tập》cho Triển Thiên Bạch.
"Lại nói... Sách của nơi này ngươi đều đọc qua rồi?" Triển Thiên Bạch tò mò hỏi.
"Ước chừng hai phần ba đều đọc qua rồi đi! Bất quá cũng chỉ đọc hiểu được bề ngoài, còn có một số chỉ đọc không đến một nửa..."
"Vậy cũng rất lợi hại!" Triển Thiên Bạch không khỏi nhìn Đoan Mộc Ly bằng cặp mắt khác.
Nếu hắn không lầm, số sách Đoan Mộc Ly đọc qua nói không chừng còn nhiều hơn so với số sách hắn đọc qua.
Trong đầu đột nhiên sinh ra một loại ý niệm muốn ở lại vương phủ, đọc hết toàn bộ sách trong Tàng Thư Các, Triển Thiên Bạch nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra một tia cười khổ.
Cứ thế, "cấm địa" từng chỉ thuộc về một mình Đoan Mộc Ly— Tàng Thư Các, Triển Thiên Bạch hiện tại lại trở thành khách quen.
Cơ hồ mỗi thời mỗi khắc, Triển Thiên Bạch đều nhốt mình trong Tàng Thư Các đọc sách, mới đầu chỉ là tìm kiếm cách khôi phục nội lực của mình, nhưng dần dà lâu ngày, hắn trở nên bị nội dung trong tàng thư của Tàng Thư Các hấp dẫn, thật sự đọc vào.
Đoan Mộc Ly nhận thấy được Triển Thiên Bạch thật sự rất thích trốn trong Tàng Thư Các đọc sách, vừa nhìn liền thấy đã khuya, có khi nguyên một đêm cũng không trở về phòng.
Mới đầu Đoan Mộc Ly còn có thể khuyên Triển Thiên Bạch nghỉ ngơi, sau đó hắn lại phát hiện Triển Thiên Bạch căn bản nghe không vào lời hắn nói, vì thế liền yên lặng bồi bên cạnh Triển Thiên Bạch.
Nếu như Triển Thiên Bạch trở về phòng, hắn liền cùng Triển Thiên Bạch nằm nghỉ ngơi trên giường lớn.
Nếu như Triển Thiên Bạch không trở về phòng, ở lại trong Tàng Thư Các đọc sách, hắn liền cùng nhau xem cùng Triển Thiên Bạch, thường suốt đêm đến tận hừng đông.
Ngẫu nhiên gặp phải sách hắn từng đọc qua, Đoan Mộc Ly còn có thể cùng Triển Thiên Bạch biện luận triển khai kịch liệt về đề tài vấn đề nào đó được đề cập đến trong sách.
Hai người cũng đều nhận thấy được, bọn họ không chỉ là kẻ địch trên chiến trường, rời chiến trường—
Vẫn là "kẻ địch".
Hai người thậm chí rốt cuộc bánh ú ăn ngọt hay ăn mặn cũng đều phải thần thương khẩu chiến một phen.
Cứ như vậy bình yên ngày qua ngày, vương phủ thực ra bình an vô sự, nhưng trong triều đình là gió giục mây vần.
"Thân thể Hoàng Thượng ngày càng xấu đi, tất cả các ngự y đều thúc thủ vô sách... Lão thần đề nghị, thiết lập bố trí tế đàn trên nơi phong thủy bảo địa ở Nam Sở ta, cầu phúc với trời, nhất định có thể bảo hộ Hoàng Thượng long thể an khang, Nam Sở ta quốc thái dân an!"
Trên đại điện, Phạm Ninh chắp tay bày mưu hiến kế với Đoan Mộc Nam đang ngồi trên long ỷ ho khan khụ khụ.
Đoan Mộc Ly vốn đã dáng người gầy yếu, lúc này thoạt nhìn càng như thể gần đất xa trời, một bộ dáng hấp hối.
Mới đầu các ngự y đều chẩn đoán bệnh của Đoan Mộc Nam chỉ là cảm mạo phong hàn, nhưng sau khi uống mấy vị thuốc, thân thể của Đoan Mộc Nam cũng không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng nghiêm trọng, sắc mặt vàng như nến, căn bản không giống một thiếu niên hăng hái mười một tuổi.
Bản thân Đoan Mộc Nam cũng sợ hãi, bởi vì lúc trước thượng triều, hắn thậm chí ho ra máu.
"Được, được... Chuyện này liền giao cho Phạm Thừa tướng làm đi, nhất định phải tìm một nơi phong thuỷ bảo địa..."
"Lão thần tuân chỉ." Phạm Ninh thi lễ thật sâu với Đoan Mộc Nam.
"Thật ra phong thuỷ bảo địa trong lời thần nói có biết một chỗ." Cao Nam Phong đột nhiên tiến lên từng bước, làm bộ như lơ đãng mà trao đổi ánh mắt với Phạm Ninh một chút.
"Ồ? Đại tướng quân mời nói." Đoan Mộc Nam lo lắng hỏi.
Chỉ thấy, Cao Nam phong quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Ly đang đứng ở một bên khác, "Thần nghe nói phủ đệ của Ly Vương gia tu kiến trên một mảnh đất phong thuỷ tốt nhất kinh thành Nam Sở ta, nếu như thiết lập bố trí tế đàn cầu phúc trong phủ Ly Vương gia, nhất định có thể chữa khỏi long thể của Hoàng Thượng."
Vừa nghe thấy phong thuỷ bảo địa tốt nhất kinh thành Nam Sở vậy mà là vương phủ của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Nam không khỏi nhíu mày.
Đồng thời, hắn cảm thấy bản thân thân là Hoàng đế của Nam Sở, nhưng vì phong thủy của hoàng cung lại không tốt bằng vương phủ của Đoan Mộc Ly mà cảm thấy không vui, về phương diện khác còn là lo lắng Đoan Mộc Ly sẽ không đồng ý thiết lập bố trí tế đàn trong phủ mình giúp hắn cầu phúc chữa trị căn bệnh quái ác của hắn này.
"Ly Vương gia, không biết ý của ngươi thế nào?" Cao Nam Phong quái gở hỏi Đoan Mộc Ly.
Không đợi Đoan Mộc Ly đáp lại, Phạm Ninh đã giành trước một bước, "Trong thiên hạ này, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần. Ly Vương gia có quyền cao chức trọng hơn nữa cũng là thần tử của Nam Sở ta... Tin chắc sẽ không keo kiệt chỉ một tòa phủ đệ. Huống chi vì Hoàng Thượng cầu phúc là bổn phận nên làm của thần tử ta, tin chắc Ly Vương gia sẽ không cảm thấy việc này có gì to tát như vậy đúng không?"