Mi mắt giương lên, Triển Thiên Bạch vừa mới gắp một miếng thanh qua giao bạch thái sợi, tay liền cứ thế treo giữa không trung.
"Truyền Hồn đan?"
"Truyền Hồn đan là do các đời cung chủ Thanh Loan cung rót nội lực vào luyện chế mà thành, có công hiệu vô cùng thần kì, chỉ có một viên... Ly Vương gia vì viên Truyền Hồn đan này, suýt nữa đồng môn tương tàn với Doãn Mạch."
Nghe đến đó, chân mày Triểm Thiên Bạch bất giác nhíu lại một chút.
"Hai người bọn họ không đánh nhau là do ta cố hết sức ngăn cản, nhưng Doãn Mạch kiên quyết không chịu nhường Truyền Hồn đan cho, Ly Vương gia vì thế thiếu chút nữa đã quỳ xuống cầu xin Doãn Mạch."
"Cái gì?" Triển Thiên Bạch trợn mắt há hốc mồm.
Sắc mặt Thẩm Ngọc Lam bình tĩnh, lộ ra một tia bi thương, "Tục ngữ nói đúng, nhân phi thánh hiền thục năng vô quá... Triển Thiên Bạch, Ly Vương gia làm sai rất rất nhiều chuyện, nhưng trong lòng hắn ban đầu... Là bởi vì yêu ngươi."
"..."
"Ta thừa nhận, ta là thuyết khách Ly Vương gia tìm tới, nhưng ta cũng biết chỉ bằng miệng lưỡi ba tấc không nhừ của bản thân thì không có khả năng khiến cho ngươi liền cứ vậy tha thứ cho Ly Vương gia. Đổi lại là ta, ta cũng không làm được."
"..."
"Chẳng qua là, chuyện Ly Vương gia đã làm cho ngươi, ta hi vọng ngươi có thể hiểu được, chỉ đơn giản vậy thôi."
Thẩm Ngọc Lam nói xong liền đứng lên.
"Đồ ăn này đều là ta dụng tâm nấu nướng, nếu ngươi thích thì ăn nhiều một chút..." Thu dọn thực hạp xong, Thẩm Ngọc Lam cất bước, lại xoay người nói với Triển Thiên Bạch: "Triển Thiên Bạch, Ly Vương gia là bởi vì không biết yêu, không biết quý trọng ngươi, cho nên mới tạo thành cục diện ngày hôm nay... Mà hiện tại, quyền chủ động đổi chủ, quyền nắm giữ nằm trên tay ngươi. Nếu như ngươi yêu Ly Vương gia, buông bỏ thù hận... Cứ như vậy thì ngươi cũng không cần hâm mộ ta cùng Doãn Mạch. Nếu như ngươi hận Ly Vương gia, vậy càng phải yêu quý chính mình, ăn no ngủ ngon, một ngày kia mới có thể rời khỏi vương phủ, đi con đường mà mình vẫn luôn muốn đi."
Sau khi nói xong lời này, Thẩm Ngọc Lam liền rời đi.
Ở cửa lớn vương phủ, Đoan Mộc Ly đang ở đó, giống như một pho tượng điêu khắc vẫn không nhúc nhích.
"Ly Vương gia..."
"Hắn thế nào rồi?" Vẻ mặt Đoan Mộc Ly lo lắng hỏi Thẩm Ngọc Lam.
"Đồ ăn coi như hợp khẩu vị, chẳng qua..."
Thấy Thẩm Ngọc Lam muốn nói lại thôi, Đoan Mộc Ly đã đoán được rồi.
Triển Thiên Bạch vẫn không tha thứ cho hắn...
Có lẽ cả đời này cũng sẽ không thể tha thứ cho hắn được...
Đoan Mộc Ly lặng lẽ nhắm hai mắt lại, mày kiếm thống khổ xoắn thành một đoàn.
Thẩm Ngọc Lam yên lặng thở dài.
"Ly Vương gia, nhân tâm đều là từ máu thịt... Ngọc Lam vẫn tin chắc rằng, nhân phi thảo mộc khởi năng vô tình, tinh thành sở chí kim thạch vi khai."
Đến đây mới thôi, Thẩm Ngọc Lam cầm theo thực hạp trống không rời khỏi vương phủ.
Trong phòng của Triển Thiên Bạch, hắn lại trở lại thành một mình một người, đáy lòng có loại tịch liêu nói không nên lời.
Đồ ăn của Thẩm Ngọc Lam làm mỗi một món hắn đều ăn mấy miếng, tuy rằng cảm giác thèm ăn vẫn không tốt lắm, nhưng vẫn tốt hơn lúc trước nhiều lắm rồi.
Ánh mắt nhẹ nhàng hướng về phía điểm tâm nhỏ tinh xảo ngon miệng này, hắn nhìn chăm chú một chút, phát hiện ra có một khối bánh ngọt màu đỏ nhìn qua không quá giống với mấy khối khác, giống như là thành phẩm làm thất bại.
Con ngươi đen lúng liếng đảo quanh hai cái trong hốc mắt, Triển Thiên Bạch cầm cái khối điểm tâm "không giống bình thường" kia lên.
"Đây là..."
Là Đoan Mộc Ly làm sao?
Tuy rằng không có chứng cứ gì, nhưng Triển Thiên Bạch cảm thấy nhất định khối điểm tâm "không giống bình thường" này cũng không phải là làm ra từ tay Thẩm Ngọc Lam, mà là Đoan Mộc Ly tự mình làm.
Sau khi nhìn chằm chằm khối điểm tâm này thật lâu, Triển Thiên Bạch hé miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.
"Thật khó ăn..."
Đầu lưỡi duỗi ra, Triển Thiên Bạch cố nén cảm giác muốn phun ra, vẫn là buộc mình nhai nhuyễn điểm tâm rồi nuốt xuống.
Quả nhiên đúng như hắn đoán vậy, đây nhất định là Đoan Mộc Ly làm.
Triển Thiên Bạch có chút tò mò Đoan Mộc Ly làm sao đem nguyên liệu nấu ăn làm khó ăn như thế, dở khóc dở cười.
Nút thắt trong lòng cũng chưa được cởi bỏ, nhưng đối với Đoan Mộc Ly, hắn rốt cuộc là nghĩ thế nào, chính hắn cũng không nói rõ được.
Yêu Đoan Mộc Ly là điều tuyệt đối không có khả năng...
Nhưng hận Đoan Mộc Ly...
Ấn đường Triển Thiên Bạch nhíu lại, lắc đầu.
Hắn hận Đoan Mộc Ly không?
Mi mắt khẽ rũ nhìn điểm tâm bị hắn cắn một miếng trong tay, tuy rằng điểm tâm khó ăn đến cực điểm, nhưng hắn vẫn lại một lần nữa đưa điểm tâm đến bên khóe miệng mình.
Đúng lúc này, Đoan Mộc Ly đã trở lại.
Hàng mi dài run lên, Triển Thiên Bạch vội vội vàng vàng giấu nửa khối điểm tâm còn lại vào trong tay áo của mình.
"Ta quấy rầy đến ngươi ăn cơm sao?" Đoan Mộc Ly nhìn thấy Triển Thiên Bạch ngồi bên cạnh bàn ăn, nhẹ giọng hỏi.
"Không, không có..." Triển Thiên Bạch rất nhanh hít một hơi, trái tim đập thình thịch.
Hắn cũng không hiểu bản thân vì sao không muốn để cho Đoan Mộc Ly nhìn thấy hắn đang ăn khối điểm tâm Đoan Mộc Ly tự tay làm kia.
Tầm mắt nhẹ nhàng hướng về phía thực hạp, thời điểm Đoan Mộc Ly phát hiện chỉ có khối điểm tâm mình làm kia không thấy đâu, ấn đường không khỏi nhíu lại.
Quả nhiên đồ hắn làm quá khó ăn, nhất định là bị Triển Thiên Bạch ném đi rồi sao?
"Triển Thiên Bạch, nếu ngươi thích đồ ăn Thẩm Ngọc Lam làm, về sau ta đây thường xuyên gọi hắn làm cho ngươi ăn."
"Không cần phiền phức vậy đâu." Triển Thiên Bạch lắc đầu.
"Ta đây gọi hắn đến gặp ngươi cũng được."
"Nhìn Thẩm Ngọc Lam..." Đoan Mộc Ly vừa dứt lời, Triển Thiên Bạch liền nói tiếp, "Sẽ khiến cho ta nghĩ tới bản thân từng bị bán làm tiểu quan của Di Hương viện."
"..."
Hai cánh môi mỏng hé mở, một cỗ khí lạnh rót vào bên trong yết hầu của Đoan Mộc Ly, hơi lạnh khuếch tán trong phổi.
Nhân phi thảo mộc khởi năng vô tình, tinh thành sở chí kim thạch vi khai.
Nhớ lại mười sáu chữ Thẩm Ngọc Lam nói với hắn này, Đoan Mộc Ly vốn định cứ như vậy rời đi ngược lại lại tới gần Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch nhất thời có loại ảo giác tóc gáy thực sự dựng đứng.
Có sợ hãi, có căng thẳng, còn có...
Hưng phấn?
Triển Thiên Bạch dùng sức nhắm mắt lại lắc đầu, soạt một cái đứng lên, bước từng bước về phía bên cạnh, bảo trì khoảng cách với Đoan Mộc Ly.
Dưới chân Đoan Mộc Ly hơi ngừng lại, cắn cắn môi dưới.
Tà dương ngoài cửa sổ dần lui đi, trăng sáng treo cao.
"Triển Thiên Bạch, ngươi có nơi nào muốn đi không? Chung quy cứ ở ngốc trong vương phủ... Không buồn sao?"
"..."
Triển Thiên Bạch cúi đầu không nói.
Hiện giờ, Đoan Mộc Ly đã cho hắn tự do rất lớn, hắn có thể tùy ý ra vào vương phủ, chẳng qua mỗi lần cũng sẽ không đi quá xa, bởi vì trong lòng hắn biết rõ Đoan Mộc Ly đang theo đuổi ngay phía sau hắn cách đó không xa.
Thấy Triển Thiên Bạch không đáp lại mình, trái tim Đoan Mộc Ly thất thượng bát hạ.
"Vậy... Muốn đi ngắm hoa hay không?"
Mi mắt đột nhiên nhấc lên, ánh mắt Triển Thiên Bạch nhìn về phía Đoan Mộc Ly mang theo phẫn nộ mãnh liệt, "Ngắm hoa? Sau đó sẽ tặng ta cho đại thần Nam Sở sao?"
"Không phải..." Đoan Mộc Ly nhất thời thất kinh, "Ta không phải ý đó..."
Đoan Mộc Ly hận không thể tát mình hai cái, cảm thấy bản thân quả thực giống như một kẻ ngu ngốc.
Đang yên đang lành nói cái gì mà ngắm hoa? Đề cập đến ngắm hoa chỉ có thể gợi lên chuyện thương tâm của Triển Thiên Bạch.
"Vậy... Chúng ta đi uống rượu nhé? Đi Di Hương viện uống Hoa Quế Nhưỡng?"
"Buổi tối đi Di Hương viện là để cho đám quý tộc Nam Sở lúc trước suýt chút nữa mua ta vào đêm đầu tiên này nhìn thấy ta hiện tại được sống tứ chi kiện toàn sao?"
"Ta..."
Đoan Mộc Ly bị Triển Thiên Bạch nghẹn không nói gì để chống đỡ được.
Đoan Mộc Ly gãi gãi cái ót, thong thả bước đi hai bước trong phòng của Triển Thiên Bạch, "Vậy đi nghe diễn?"
"Không có hứng thú."
"Đi du hồ?"
"Không thích."
"Đi thả đèn Khổng Minh?"
"Cũng không phải lễ hội."
Đoan Mộc Ly không có cách nào, một cái đầu hai cái lớn.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch như vậy của Đoan Mộc Ly, từ đáy lòng Triển Thiên Bạch âm thầm bật cười.
"Quên đi, ta thấy đã vẫn là đi luyện kiếm là được rồi."
Triển Thiên Bạch xoay người cầm lấy kiếm của mình, vừa định đi ra khỏi phòng thì cổ tay đột nhiên bị Đoan Mộc Ly kéo lại.
"Buông tay!"
Triển Thiên Bạch cau mày, thanh sắc lãnh đạm.
Đoan Mộc Ly buông tay ra.
"Ta chỉ là muốn cùng người làm chút gì đó..."
"Nhưng ta không muốn ngươi bồi..." Vừa nói ra miệng, Triển Thiên Bạch lại đột nhiên sửa miệng, "Đoan Mộc Ly... Không bằng như này, ngươi theo ta luyện kiếm, theo ta tiếp mấy chiêu đi!"
"Cái gì?" Hai mắt Đoan Mộc Ly trợn to hơn vài phần.
Triển Thiên Bạch cầm kiếm đứng ở trước mặt hắn, tuy rằng trên người không mặc chiến giáp, không khôi ngô bằng lúc trước, trên thực tế quả thực cũng gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn có bóng dáng oai hùng anh phát ở trên chiến trường năm đó.
Trái tim Đoan Mộc Ly nhất thời nhảy dựng lên, đập thình thịch.
Kích động muốn hôn Triển Thiên Bạch như nướng cháy thần kinh hắn, Đoan Mộc Ly cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
Triển Thiên Bạch nhìn ra được dục vọng không kiềm chế được trong nội tâm Đoan Mộc Ly từ trong đôi mắt nồng nhiệt kia, theo bản năng quay đầu đi.
Đoan Mộc Ly tựa như bị dội chậu nước lạnh vào đầu, cưỡng ép bản thân bất luận như thế nào cũng phải tỉnh táo lại.
Kích động lúc này đã chơi xong rồi!
"Được, được... Ta cùng ngươi luyện kiếm."
Đoan Mộc Ly định dùng chuyện luyện kiếm phân tán sự chú ý của mình, trở về phòng lấy bội kiếm của mình, vội vàng đi đến.
...
Trong đình viện, Triển Thiên Bạch mặt đối mặt với Đoan Mộc Ly, trong tay hai bên đều cầm một thanh kiếm.
Ánh trăng cùng ngọn đèn dầu quấn quanh thân ảnh ngọc thụ lâm phong của hai người, gió thu cuồn cuộn nổi lên lạnh thấu xương, tay áo bay phấp phới.
Hương vị trong không khí thay đổi.
Nhìn thấy hai người Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly tựa như là muốn quyết đấu sinh tử, nha hoàn thị về lập tức truyền chuyện này ra, trong chớp mắt, cả vương phủ từ trên xuống dưới đều biết chuyện này.
Hai người Lam Tẩm và Huyền Ca cùng nhau lại đây vây xem, Lý quản gia, Chu Phượng, Hương Linh cũng lục tục đến gần đây.
Quần chúng vây xem không rõ mặt càng ngày càng nhiều, nhưng hai người Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch đứng chính giữa đình viện rộng lớn lại sừng sững bất động.
"Vương gia... Vương gia phải cẩn thận một chút!" Huyền Ca không nhịn được hô một tiếng.
Lam Tẩm đứng ở bên cạnh khuôn mặt trước sau như một không chút thay đổi, bất động thanh sắc, chỉ là ấn đường hơi nhíu lại một chút.
"Triển công tử..." Hai tay Hương Linh dùng sức xoắn khăn tay, vẻ mặt lo lắng.
Chu Phượng vốn dĩ hẳn là lo lắng cho Đoan Mộc Ly, nhưng Đoan Mộc Ly đứng mặt đối mặt với Triển Thiên Bạch, dáng người gầy yếu đơn bạc của Triển Thiên Bạch nhìn thế nào cũng làm cho người ta thêm đau lòng.
"Cái tên Triển Thiên Bạch kia... Làm cái gì vậy, muốn chết sao?" Chu Phượng nhỏ giọng nói thầm.
Hơi lạnh của gió thu thổi bay tóc mái trên trán Triển Thiên Bạch, sợi tóc hỗn độn, khiến thân ảnh của Đoan Mộc Ly ở phía đối diện có vài phần mơ hồ.
"Triển Thiên Bạch!"
Đoan Mộc Ly lớn tiếng kêu tên của Triển Thiên Bạch.
"Nội lực ngươi còn chưa khôi phục, chỉ so chiêu thức, đến khi được thì thôi."
Thanh âm ầm vang hữu lực chấn động màng nhĩ của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch nhếch khóe môi, nở nụ cười.
"Ngươi có thể đến khi được thì thôi, nhưng ta lại không."
Mi mắt soạt một cái giương lên, Đoan Mộc Ly cứng họng.
Ý của Triển Thiên Bạch là muốn...
"Ngươi muốn giết ta?"
"Không được sao?" Triển Thiên Bạch cười hỏi lại.
Nụ cười lạnh như băng treo trên khuôn mặt của Triển Thiên Bạch càng thêm vài phần kinh diễm cùng tà mị.
Đoan Mộc Ly đột nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười phóng túng không kiềm chế được.
"Hahaha... Chết trên tay ngươi sao, cũng coi như chết có ý nghĩa."
"Không được đâu vương gia! Vương gia!"
Huyền Ca bên cạnh lại ồn ào
Lam Tẩm không khỏi né tránh về phía bên cạnh, tới gần Chu Phượng.
Thời điểm có Chu Phượng trước đây, người om sòm chính là Chu Phượng, không nghĩ tới hiện tại lại biến thành Huyền Ca.
Lam Tẩm cũng không nói gì.
"Đoan Mộc Ly, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu!" Triển Thiên Bạch nâng âm điệu lên, nói như chém đinh chặt sắt.
"Phóng mã lại đây đi!" Đoan Mộc Ly ngoắc ngoắc tay với Triển Thiên Bạch.
Trong phảng phất, hai người đã tìm lại cảm giác kì phùng địch thủ trên chiến trường lúc trước, đao quang kiếm ảnh—
Kích thích thật!
Gió chợt ngừng.
Cùng giây đó, Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly đồng loạt rút kiếm ra.