"Ly Vương gia?"
Thời điểm Đoan Mộc Ly bước vào cửa lớn của Di Hương viện, hai tròng mắt của Thẩm Ngọc Lam trong nháy mắt trợn trừng.
Lâu lắm rồi không thấy, Đoan Mộc Ly lại gầy đi nhiều như vậy, hơn nữa sắc mặt nhìn không tốt lắm, đôi mắt đen thẫm cũng đặc biệt nặng nề, biểu tình không giận tự uy trước sau như một, trong ánh mắt còn lộ ra một tia nôn nóng cùng phiền muộn.
Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Trong lòng Thẩm Ngọc Lam bồn chồn.
"Ngọc Lam tham kiến Ly Vương gia."
Thẩm Ngọc Lam đi đến trước mặt Đoan Mộc Ly, cung kính lễ độ thi lễ.
"Ông chủ Thẩm, hôm nay bổn vương không phải tới tìm ngươi."
Giọng nam trầm thấp từ tính truyền vào trong tai của Thẩm Ngọc Lam, Thẩm Ngọc Lam cảm nhận được Đoan Mộc Ly tựa hồ gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng, chỉ là ngoài mặt trông vẫn thâm trầm lãnh tĩnh như thường ngày, nhưng thực ra đã sớm rối loạn rồi.
"Vậy vương gia ngài muốn..."
"Ta tìm Doãn Mạch, Doãn Mạch hắn ở đâu?"
Nghe thấy tên của Doãn Mạch từ trong miệng của Đoan Mộc Ly, trái tim Thẩm Ngọc Lam đập thình thịch một chút.
Lần trước, Đoan Mộc Ly đến Di Hương viện cũng là vì tìm Doãn Mạch.
Doãn Mạch và Đoan Mộc Ly... Rốt cuộc là quan hệ gì?
Ấn đường Thẩm Ngọc Lam nhíu lại.
"Doãn Mạch người đang ở đâu?" Thanh âm của Đoan Mộc Ly hơi nóng nảy một chút.
"Doãn Mạch hắn không ở trong Di Hương viện, tối hôm qua đã rời đi, vương gia ngài..."
"Vậy quên đi."
Không đợi Thẩm Ngọc Lam nói xong, Đoan Mộc Ly liền xoay người một cái rời khỏi Di Hương viện, bóng dáng thoạt nhìn mạnh mẽ vang dội.
Đôi môi mỏng hơi hé mở một chút, Thẩm Ngọc Lam cuối cùng cũng cảm thấy Đoan Mộc Ly tìm Doãn Mạch là có việc gấp.
Nhưng Doãn Mạch đến không thấy bóng, đi không dấu vết, cho dù là hắn cũng không biết được khi nào Doãn Mạch mới có thể trở về.
Bất quá, Thẩm Ngọc Lam tin rằng không đến vài ngày Doãn Mạch sẽ quay lại đây.
Bởi vì nơi này có hắn.
Doãn Mạch nhớ hắn.
Hắn cũng nhớ Doãn Mạch.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười của Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam cảm thấy gò má của mình cũng hơi nóng lên, trái tim cũng đập thình thịch không ngừng.
Thẩm Ngọc Lam túm lấy ngực trái của mình, từ tận đáy lòng hi vọng bản thân có thể vĩnh viễn làm lão bản của Di Hương viện, sau đó vĩnh viễn sống cùng với Doãn Mạch.
Tà dương như máu.
Trên đường Đoan Mộc Ly rời khỏi Di Hương viện trở về vương phủ, gió thu hiu hiu lạnh xào xạc, thổi cho từ lòng bàn chân của hắn dấy lên một trận ớn lạnh thấu xương.
"Chính là đêm nay sao?"
"Chính là đêm nay, Đại tướng quân nói vậy, nhưng không bắt được cái tên kia... Thủ phạm là Triển Thiên Bạch, cho nên mấy người Dao Quốc kia chỉ kéo vào trong rừng cây nhỏ, xử tử."
"Dù sao thì, Dao Quốc cũng diệt quốc đã lâu, mới có mấy chục người như vậy, có thể gây nên sóng gió gì?"
Hai tên thị vệ nói chuyện phiếm đi ngang qua Đoan Mộc Ly, đi về phía phủ Đại tướng quân của Cao Nam Phong.
Cước bộ của Đoan Mộc Ly đột nhiên dừng lại.
Trong vương phủ, Triển Thiên Bạch yên lặng ngồi ở trên giường, tay phải nắm lại gõ gõ chân mình.
Vẫn là... Không có cảm giác gì.
Uống thuốc đã non nửa tháng, nhưng chân của hắn một chút dấu hiệu chuyển biến tốt lên cũng không có.
Hắn có nên buông bỏ không?
Buông bỏ...
Từ nay về sau, hắn chỉ có thể chịu hai chân tàn phế, ngày ngày tê liệt ở trên giường, sống không bằng chết.
Thùng!
Triển Thiên Bạch cắn chặt răng, nắm tay run rẩy hung hăng nện lên đùi mình, hận không thể đánh gãy chân mình.
"Động đi chứ!"
Đồng tử đỏ tươi kịch liệt run rẩy, vẻ mặt Triển Thiên Bạch kích động, oán giận.
"Ngươi động cho ta! Mau động đi!"
Tiếng hét càng ngày càng lớn, hai mắt của Triển Thiên Bạch trừng lớn trào ra nước mắt trong suốt lóng lánh.
"Mau động đi! Chân của ta... Cử động đi, mau cử động đi!"
Nước mắt tràn mi rơi ra, hai tay của Triển Thiên Bạch phẫn nộ nắm thành quyền, nên lên hai cái chân của mình.
"Aaaaaaa— Aaaaaaa!"
Tiếng la tê tâm liệt phế vang vọng trong căn phòng rộng lớn, Triển Thiên Bạch la hét đến khản giọng, tâm tình ủy khuất phẫn hận, thống khổ bi ai không chỗ phát tiết, chỉ có thể theo nước mắt đau khổ tuôn ra.
Vô dụng...
Thực sự vô dụng...
Hai chân của hắn rốt cuộc vẫn không tốt lên được...
Hai chân tàn phế tê liệt ở trên giường... Nếu vậy, tại sao hắn vẫn còn sống?
"Đoan Mộc Ly! Đoan Mộc Ly—! Đoan Mộc Ly, ngươi giết ta đi! Ngươi mau giết ta đi Đoan Mộc Ly—!"
Triển Thiên Bạch khản tiếng gào thét tên của Đoan Mộc Ly, luôn miệng gào đến tiếng cũng không phát ra được nữa.
Nhưng cả vương phủ cũng không thấy thân ảnh của Đoan Mộc Ly đâu.
Giờ khắc này, đêm dài người vắng, nguyệt hắc phong cao.
Đám người Bao Bất Bình bị thị vệ của Cao Nam Phong trói gô áp giải đi ra từ trong đại lao, liên tục bị xô xô đẩy đẩy đi về phía sườn núi nhỏ đằng sau phủ Đại tướng quân.
Sườn núi nhỏ không cao, nhưng rừng cây um tùm, sau bên trong còn có một mảnh mộ địa, ban đêm thoạt nhìn lại càng âm trầm đáng sợ.
Đám người Bao Bất Bình có loại trực giác—
Đêm nay bọn họ sẽ chết.
Xích Diễm đại tướng quân...
Trong miệng giống như ăn hoàng liên, vô cùng đau khổ, Bao Bất Bình cắn chặt răng, giận bản thân tại sao lại vô dụng như vậy.
Vốn định cứu Triển Thiên Bạch...
Hắn thật sự, thật sự rất muốn cứu Triển Thiên Bạch ra từ trong tay của Đoan Mộc Ly.
Triển Thiên Bạch là "Xích Diễm đại tướng quân" của bọn họ.
Là của bọn họ!
Không phải của Đoan Mộc Ly!
Nhưng mà...
Bắt đầu hồi tưởng lại một màn phát sinh ở Bắc Lăng Thần Mộc, Bao Bất Bình lại hỏa khí công tâm, thiếu chút nữa thổ huyết.
"Quỳ xuống!"
Áp giải Bao Bất Bình cùng hơn năm mươi phạm nhân Dao Quốc tới mộ địa, bọn thị vệ của quý phủ Cao Nam Phong dùng trường thương đánh một kích vào đầu gối, khiến cho bọn họ quỳ xuống.
Cho dù bị trói, Bao Bất Bình vẫn muốn phản kháng như cũ, nhưng một nhánh trường thương đè xuống từ trên đỉnh đầu, tựa như một tòa sơn phong đặt trên bả vai của hắn, hắn rốt cuộc vẫn là vô lực giãy giụa.
"Chậc! Còn có tinh thần như vậy, nói cho các ngươi biết... Đêm nay các ngươi sẽ bị xử tử, một đám đều là kẻ tầm thường, đại tướng quân của chúng ta cũng lười áp giải nhóm các ngươi lên pháp trường."
"Nhất là nói, nếu có thể bắt được cái tên Triển Thiên Bạch kia thì tốt rồi."
Bao Bất Bình nghe được tên của Triển Thiên Bạch từ trong miệng bọn thị vệ, hai tròng mắt nhất thời trợn trừng.
"Xích Diễm đại tướng quân! Các ngươi làm gì Xích Diễm đại tướng quân rồi?!"
"Ha?" Thị vệ nhếch khóe môi, nghiêng đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn Bao Bất Bình, "Tại sao chúng ta không mang cái tên Triển Thiên Bạch kia... Người ta chính là người tâm phúc trước mắt của Ly Vương gia đấy."
"Bất quá, ta thật ra lại nghe nói cái tên Triển Thiên Bạch kia bị Ly Vương gia dùng đại hình hầu hạ, hai chân tàn phế, đã nằm liệt ở trên giường rồi."
"Cái gì?!"
Bao Bất Bình kinh hô một tiếng.
Những binh sĩ Dao Quốc khác cũng đều quá sợ hãi, định phản kháng lại.
"Ngươi cũng thành thật chút!"
"Ngươi thành thật chút!"
Nhưng quả bất địch chúng, Cao Nam Phong vì để phòng ngừa vạn nhất, phái một trăm tên thị vệ áp giải tốp phạm nhân của Dao Quốc này, tất phải kết liễu bọn họ trên mộ địa phía sau núi.
"Xích Diễm đại tướng quân! Xích Diễm đại tướng quân!"
Bao Bất Bình ngửa đầu nhìn trời, vẻ mặt kích động, hai mắt ngấn lệ.
"Là ta hại ngươi! Là ta hại ngươi a Xích Diễm đại tướng quân!"
"Đừng ồn ào nữa..." Bọn thị vệ không kiên nhẫn, một đám giơ trường thương lên, đầu thương hướng xuống, chĩa thẳng về phía đám người Bao Bất Bình đang quỳ trên mặt đất không thể động đậy.
Gió lạnh từng trận phảng phất cùng hương vị của gỉ sắt, tiếng lá cây xào xạc một hồi qua đi, mọi âm thanh trong rừng cây đều yên tĩnh.
Thị vệ dẫn đầu vung bàn tay to lớn lên, ra lệnh một tiếng.
"Hành hình!"
Bao Bất Bình ra sức nhắm mắt lại.
Đại tướng quân... Bao Bất Bình đi trước một bước đây...
Ầm ầm!
Chấn động thình lình xảy ra dọa Bao Bất Bình cả kinh trong nháy mắt liền mở mắt ra, trước mắt, tất cả thị vệ toàn bộ đều theo tiếng ngã xuống đất.
Một đám binh sĩ khác của Dao Quốc cũng đều mắt to trừng mắt nhỏ, không hiểu ra sao.
Tiếng bước chân vững vàng trầm thấp từ xa dần tới gần, trái tim vừa mới ổn định của Bao Bất Bình lại lập tức nhảy lên tới cổ họng.
"Ai?!"
Tiếng hô vừa mới dứt, Bao Bất Bình liền thấy một nam nhân xuất hiện trong tầm nhìn của mình.
Nam nhân đó một thân hoa phục, không có ngụy trang gì, áo choàng đen hắc kim phần phật bay múa theo gió, nhìn qua tựa như ám dạ chi thần, nắm giữ sinh tử của người trên thế gian.
Hai mắt mở to trợn tròn, Bao Bất Bình chấn động.
"Đoan Mộc Ly?!"
Những người Dao Quốc khác cũng nhìn thấy sự xuất hiện của Đoan Mộc Ly ở trước mặt bọn họ, tất cả đều cứng họng.
Xoẹt! Xoẹt!
Giây tiếp theo, dây thừng trên người đám người Bao Bất Bình động loạt bị cắt đứt, tựa như có người tàng hình giúp bọn họ chém đứt vậy.
Nhưng trong lòng Bao Bất Bình biết rõ, đây là nội lực.
Nội lực của Đoan Mộc Ly cường đại đến mức khiến kẻ khác da đầu tê rần.
"Ngươi..."
Bao Bất Bình cau mày, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Ly tràn ngập thù hận... Còn mang theo một tia khó hiểu.
"Ngươi đây là có ý gì?!"
Con ngươi đen thâm thúy khẽ liếc mắt nhìn Bao Bất Bình một cái, là chữ "Xuyên" giữa mày kiếm của Đoan Mộc Ly sâu thêm vài phần.
Nam nhân này chính là người Triển Thiên Bạch nguyện lấy mạng của mình để trao đổi.
Đoan Mộc Ly âm thầm cắn răng, trên người nổi lên một cỗ sát khí khiến kẻ khác không rét mà run.
Nhưng hắn vẫn ra tay cứu đám người Bao Bất Bình.
"Đoan Mộc Ly, đứng lại!"
Thấy Đoan Mộc Ly chưa nói lời nào đã xoay người định rời đi, Bao Bất Bình không hề bị trói tay buộc chân lập tức vọt lên tới trước mặt của Đoan Mộc Ly.
"Đại tướng quân hắn... Hắn thế nào?"
Đầu ngón tay bỗng nhiên run một chút, khuôn mặt góc cạnh của Đoan Mộc Ly thoáng chốc phủ kín một tầng lo lắng dày đặc.
Một đám mây đen thổi qua, che khuất ánh trăng thanh thuần không lộ ra một chút nào.
"Đại tướng quân... Đại tướng quân hắn rốt cuộc thế nào? Đoan Mộc Ly, ngươi làm gì hắn rồi?!"
Bao Bất Bình xông lên một bước lớn, đã không còn để ý đến chuyện sống chết.
Hắn túm lấy vạt áo của Đoan Mộc Ly một phen, mắt suýt nữa nứt ra.
Sắc mặt Đoan Mộc Ly lạnh như băng, nhưng đáy mắt không cách nào che giấu được sự thống khổ thoáng qua.
Bao Bất Bình không khỏi sửng sốt.
"Ngươi..."
Bao Bất Bình buông ngón tay ra, theo bản năng lảo đảo vài bước lui về phía sau, vẻ mặt khó mà tin được, "Là... Sự thật sao? Có phải sự thật hay không? Bọn họ vừa mới nói... Bọn họ nói đại tướng quân hắn..."
"Bổn vương cũng không muốn thế."
Đoan Mộc Ly cúi đầu, thanh âm yếu ớt, nói rất không có khí lực.
Ý thức được hai chân của Triển Thiên Bạch thật sự bị tàn phế, nằm liệt trên giường, Bao Bất Bình nhất thời dùng sức ôm lấy đầu của mình, thét một tiếng dài:
"Aaaaaaaa!"
Cả tòa núi phía sau đều lâm vào chấn động.
"Đoan Mộc Ly! Tại sao ngươi có thể làm như vậy?! Tại sao ngươi có thể?!" Bao Bất Bình lại một lần nữa nhắm về phía Đoan Mộc Ly, dùng sức vung quyền.
Nhưng nắm đấm của hắn thế nào lại đánh trúng giữa Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly chỉ giơ lên một ngón trỏ liền có thể dễ dàng ngăn cản nắm đấm của Bao Bất Bình.
"Là Triển Thiên Bạch..."
Hai cánh môi mỏng lạnh lẽo khẽ mở, Đoan Mộc Ly cắn chặt răng, tìm cớ cho bản thân, "Là Triển Thiên Bạch... Hắn phản bội bổn vương trước."
"Ngươi nói cái gì?" Hai tròng mắt của Bao Bất Bình trợn trừng.
Tầm mắt của Đoan Mộc Ly tựa như mũi tên, đâm thẳng vào trong ánh mắt của hắn, hắn dường như thấy được, sâu trong nội tâm của Đoan Mộc Ly đã bị tổn thương.
"Là Triển Thiên Bạch hắn phản bội bổn vương trước! Hắn lập lời thề với bổn vương, sẽ cả đời ở lại bên cạnh bổn vương, nhưng hắn lại lật lọng! Hắn lừa gạt bổn vương... Mỗi thời mỗi khắc hắn ở cùng với bổn vương đều là đang lừa gạt bổn vương, chính là để cùng với các ngươi ám sát bổn vương!"
Tiếng rống giận đột nhiên vang lên khiến Bao Bất Bình sợ ngây người.
Tiếng rít gào điên cuồng qua đi, mộ địa lại một mảnh tĩnh mịch.
Một lúc lâu sau, khi Đoan Mộc Ly thống khổ cúi đầu khép mi mắt lại, thanh âm mỏng manh nhưng bình tĩnh lạ thường của Bao Bất Bình thình lình chui vào lỗ tai của Đoan Mộc Ly.
"Đại tướng quân hắn... Không hề phản bội ngươi."