Đoan Mộc Ly vẫn là bộ dáng cũ đó.
Mấy ngày không gặp, Đoan Mộc Ly một thân hoa phục thoạt nhìn càng thêm tôn quý khí phách, thân ảnh cao cao tại thượng ấy và hắn giống như hai thế giới vĩnh viễn không tương giao.
Triển Thiên Bạch không thể dời tầm mắt trên người Đoan Mộc Ly, con ngươi đen lúng liếng từng chút từng chút nhiễm lên huyết sắc đỏ tươi.
Nhìn thấy mắt của Triển Thiên Bạch biến thành sắc đỏ, trong lòng Đoan Mộc Ly lộp bộp một chút, trái tim đột nhiên bị đảo lộn.
Triển Thiên Bạch... Gầy đến không ra hình người, hắn suýt chút nữa không nhận ra.
Triển Thiên Bạch từng thần thái ngời ngời, thần khí lượn lờ xung quanh tựa như đã ở lại trên chiến trường lúc trước, mà thứ hiện tại bị hắn nhốt trong vương phủ chính là một cái xác không hồn.
Thân xác không có linh hồn, thứ chờ đợi nó chỉ có dần dần hư hỏng, tàn tạ, mục nát, chết...
Huyệt thái dương của Đoan Mộc Ly kịch liệt run rẩy.
Triển Thiên Bạch không phải không có linh hồn...
Người giết chết linh hồn của Triển Thiên Bạch kia, là hắn!
Đường nét lạnh lùng cứng rắn trên đôi môi mỏng lạnh không kìm được hé ra, vô số lời nói lên tới bên miệng rồi lại bị Đoan Mộc Ly miễn cưỡng nuốt xuống.
"Hương Linh!"
Đoan Mộc Ly quay đầu hầm hầm nhìn Hương Linh, hung hăng nạt người, "Làm trái mệnh lệnh của bổn vương, ngươi có biết tội?!"
"Vương gia!" Hương Linh lập tức dập đầu trước mặt Đoan Mộc Ly, "Vương gia, nô tỳ không phải cố ý chống đối mệnh lệnh của vương gia, nhưng mà... Triển công tử đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm, còn tiếp tục như vậy, Triển công tử thật sự sẽ bị chết đói!"
"Bổn vương chính là muốn hắn chết đói!" Đoan Mộc Ly gầm lên giận dữ.
Trên ngực mình tựa như bị đánh một quyền nặng nề, Triển Thiên Bạch đau đớn đến mức không thể thở nổi, trước mắt một mảnh tối đen.
Tiếng hô như chém đinh chặt sắt của Đoan Mộc Ly còn đang quanh quẩn bên tai—
"Bổn vương đã cho hắn đường sống, là chính hắn không chọn, không trách bổn vương được!"
"Đói chết hắn, để cho hắn đi theo huynh đệ tốt Bao Bất Bình của hắn!"
Mí mắt điểm xuyết bởi hàng mi dài nhẹ nhàng khép lại, Triển Thiên Bạch cảm giác như thiên toàn địa chuyển, thân thể nhỏ yếu đơn bạc nháy mắt ngã xuống.
Bàn tay lớn mạnh mẽ hữu lực duỗi về phía Triển Thiên Bạch, nhưng giây tiếp theo, Đoan Mộc Ly lại đột nhiên thu hồi bàn tay sắp đỡ lấy Triển Thiên Bạch.
"Triển công tử!"
Hương Linh kêu lớn một tiếng.
"Triển công tử! Triển công tử ngươi làm sao vậy?!"
Hương Linh bật khóc quỳ lết đến bên cạnh Triển Thiên Bạch, hốc mắt đỏ bừng.
"Triển công tử..."
Hai cánh môi mỏng khô nứt tái nhợt chậm rãi mở ra, Triển Thiên Bạch dùng sức hít vào một hơi, trên trán tí tách tí tách chảy ra lượng lớn mồ hôi lạnh.
Mi mắt nặng nề cố hết sức giương lên, Triển Thiên Bạch không nhìn về phía Đoan Mộc Ly, cũng không nhìn về phía Hương Linh, ai cũng không nhìn.
Đôi tay chống trên mặt đất đang run run rẩy rẩy.
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch như vậy, Hương Linh khóc càng dữ dội hơn.
"Vương gia! Vương gia, cầu xin ngài tha cho Triển công tử đi! Van cầu ngài tha cho Triển công tử đi!" Hương Linh quỳ đến trước mặt Đoan Mộc Ly, liều mạng dập đầu với Đoan Mộc Ly, cầu tình cho Triển Thiên Bạch.
Nghe Hương Linh gào khóc đến tê tâm liệt phế, đôi con ngươi đen thâm thúy của Đoan Mộc Ly chăm chú nhìn Triển Thiên Bạch.
Xương cốt toàn thân giống như bị rút mất, Triển Thiên Bạch suy sụp vô lực ngã trên mặt đất, sắc đỏ trong hai tròng mắt đã rút đi, tâm như biến thành tro tàn đen thẫm.
"Triển Thiên Bạch..."
Đoan Mộc Ly không nhịn được kêu tên của Triển Thiên Bạch, chợt phát hiện ra thanh âm của mình vậy mà đang run rẩy.
Hắn hắng hắng giọng, hắn ra vẻ trấn tĩnh, ngẩng mặt lên, "Ngươi biết sai rồi sao?"
"..."
Giọng nói từ tính trầm thấp của Đoan Mộc Ly dường như muộn một chút mới truyền đến tai Triển Thiên Bạch. Triển Thiên Bạch như lão nhân gần đất xa trời, chậm rãi khó khăn mà ngẩng đầu.
Hắn hiện tại, mỗi khi làm một động tác gì đều rất tốn sức, như muốn nửa cái mạng của hắn.
Trong lòng nghiền ngẫm lại vấn đề Đoan Mộc Ly hỏi hắn, Triển Thiên Bạch yên lặng nhìn về phía Đoan Mộc Ly.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Đoan Mộc Ly đập thình thịch.
Ánh mắt đờ đẫn yên tĩnh như nước lặng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn. Cứ thế, trong nháy mắt, Đoan Mộc Ly cảm giác trái tim của bản thân như bị đâm xuyên qua—
Chột dạ, đau lòng, sốt ruột, hoảng sợ...
Đủ loại cảm xúc như nước sông chảy xiết gần như nhấn chìm cả người hắn, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt khiến cho Đoan Mộc Ly vô thức mở miệng, quay đầu tránh đi tầm mắt của Triển Thiên Bạch.
"... Sai?"
Sau một lúc lâu, Triển Thiên Bạch nhếch môi, tươi cười vụn vỡ, thống khổ.
"Triển Thiên Bạch ta... Sai lầm lớn nhất phạm phải trong cuộc đời này..."
Thanh âm suy yếu khàn khàn lại không chút sợ hãi truyền vào trong tai Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly vô ý giương mi mắt lên, chợt nghe thấy Triển Thiên Bạch nói tiếp: "Chính là ở thanh lâu Lệ thành lúc trước... Quen biết ngươi..."
"Triển Thiên Bạch!"
Sắc mặt Đoan Mộc Ly đại biến, thẹn quá hóa giận.
"Lời này của ngươi là có ý gì? Quen biết bổn vương là sai lầm lớn nhất cuộc đời của ngươi?! Ngươi muốn nói bổn vương là vết nhơ của ngươi sao?!"
Màng nhĩ suýt chút nữa bị tiếng thét của Đoan Mộc Ly đâm thủng, Triển Thiên Bạch đau đớn nhíu mày.
Hết thảy, hết thảy đều do chính hắn một tay tạo thành...
Nếu như lúc trước không chọc vào Đoan Mộc Ly ở Lệ thành, có lẽ khi hai quân Dao Quốc và Nam Sở đối đầu, người đối chọi gay gắt với Đoan Mộc Ly kia sẽ không phải hắn.
Có lẽ Đoan Mộc Ly sẽ không nảy sinh hứng thú to lớn như vậy đối với hắn, có lẽ hắn cũng sẽ không bị Đoan Mộc Ly âm mưu tính kế.
Cứ như vậy, có lẽ hắn sẽ không suy bại đến mức làm nam sủng của Đoan Mộc Ly, thậm chí ngay cả lời thề phục thù trong lòng hắn cũng xuất hiện dao động thật lớn.
Là hắn sai rồi.
Ngay từ đầu, quỹ đạo cuộc đời của hai người bọn họ vốn không nên giao nhau.
Ngay từ đầu, Đoan Mộc Ly vốn không nên ôm vọng tưởng vô nghĩa đối với hắn.
Triển Thiên Bạch nhìn thấy cơn giận dữ của Đoan Mộc Ly, lắc đầu.
Đoan Mộc Ly không hiểu hàm ý cái lắc đầu của Triển Thiên Bạch, năm ngón tay mở ra, túm vạt áo của Triển Thiên Bạch lên.
Phản chiếu trong ánh mắt lặng nước là lửa giận như một khối liệt hỏa hừng hực thiêu đốt của Đoan Mộc Ly, làm bỏng hai mắt của hắn.
"Nhìn bổn vương, Triển Thiên Bạch!" Đoan Mộc Ly nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi cảm thấy quen biết bổn vương là sai lầm lớn nhất cuộc đời của ngươi?! Ngươi không muốn quen biết bổn vương?!"
Con ngươi trầm tĩnh như bị cỗ lửa giận này thiêu đỏ, Triển Thiên Bạch lặng lẽ khép mi mắt lại.
"Đúng..."
Thanh âm nhàn nhạt phát ra từ đôi môi mỏng khẽ run của Triển Thiên Bạch đâm màng nhĩ của Đoan Mộc Ly đau đớn.
"Ta thà rằng đời này chưa từng gặp được ngươi."
Trong đầu ầm vang một tiếng, Đoan Mộc Ly vung cánh tay lên, tàn nhẫn hất Triển Thiên Bạch ngã trên mặt đất.
"Triển công tử!" Nhìn thấy Triển Thiên Bạch ho ra một ngụm máu tươi, Hương Linh khiếp sợ, lấy khăn tay ra lau khóe miệng cho Triển Thiên Bạch, "Triển công tử, ngươi có ổn không?"
Mắt ưng như đuốc, Đoan Mộc Ly thấy khung cảnh như vậy càng thêm nổi trận lôi đình, "Ngươi còn có thời gian quan tâm hắn? Không biết bản thân phạm vào đại tội? Người đâu!"
Đoan Mộc Ly ra lệnh một tiếng, Lý quản gia cùng đám thị vệ dồn dập chạy đến bên hồ.
Chỉ thấy cả người Đoan Mộc Ly giống như Tu La bước ra từ địa ngục sâu thẳm, từ đầu đến chân tỏa ra lãnh khí khiến kẻ khác sởn tóc gáy, không rét mà run, bóng cây loang lổ chiếu trên người hắn, vẽ nên cái bóng thêm dày trên thân hình cứng như thép.
Lý quản gia và đám thị vệ nghiêm túc chờ đợi, câm như hến.
Máu trên khóe môi bị Hương Linh lau đi, trong lòng Triển Thiên Bạch như treo trên cao.
"Hương Linh tự mình đưa đồ ăn cho tội nô Triển Thiên Bạch, làm trái mệnh lệnh của bổn vương... Lý quản gia!"
"Có nô tài." Lý quản gia từng bước tiến lên, khom lưng cúi đầu, nơm nớp lo sợ chờ đợi mệnh lệnh của Đoan Mộc Ly.
"Ban hình phạt tọa băng cho Hương Linh!"
"Không được!"
Triển Thiên Bạch lập tức kêu lên một tiếng, thu hút sự chú ý của Đoan Mộc Ly.
Ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn về phía Triển Thiên Bạch như liệp ưng nhìn chằm chằm thiên địch của mình, "Ở đây nào tới phiên ngươi nói chuyện!"
Đoan Mộc Ly vừa dứt lời, Lý quản gia đã cho đám thị vệ chuẩn bị một khối băng lớn mang tới trước mặt Hương Linh.
"Đừng mà... Đừng mà vương gia... Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa đâu vương gia..."
Hương Linh bị đám thị vệ trói gô đẩy đến trước khối băng lớn, khóc lóc sướt mướt.
Nhưng gương mặt của Đoan Mộc Ly so với khối hàn băng ngàn năm này còn lạnh hơn băng, giống như tâm hắn cũng là tảng băng kiên cố vĩnh viễn không thể tan chảy.
"Vương gia..." Hương Linh khóc đến choáng váng quay mặt về phía Triển Thiên Bạch, dáng vẻ thảm thương như vậy khiến trong lòng Triển Thiên Bạch sinh ra thương xót.
"Triển công tử, Triển công tử cứu, cứu nô tỳ đi! Nô tỳ không muốn chết..."
Tiếng cầu xin đau khổ thảm thương khiến lương tâm của Triển Thiên Bạch đau nhói.
"Ngươi cầu xin hắn có ích gì?" Đoan Mộc Ly lạnh lùng cười nhạo một tiếng, khuôn mặt hoàn toàn tối sầm lạnh lẽo đáng sợ, "Bản thân hắn cũng là bùn nhão, là Bồ Tát quá giang bản thân khó bảo toàn... Nói cho cùng, còn không phải bởi vì hắn ngươi mới phải chịu phạt sao?"
"Vậy phạt ta đi!"
Đột nhiên, thanh âm thanh lãnh trầm tĩnh của Triển Thiên Bạch vang lên.
Toàn bộ đám người Đoan Mộc Ly, Hương Linh, Lý quản gia đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Triển Thiên Bạch.
Giờ khắc này, Triển Thiên Bạch vẫn đang ngã trên mặt đất, bộ dáng hấp hối, nhưng đôi con ngươi nhìn về phía Đoan Mộc Ly kia lại hiếm thấy có ánh sáng.
Vẻ mặt Đoan Mộc Ly khiếp sợ.
Triển Thiên Bạch muốn thay Hương Linh chịu phạt?!
"Không, không..." Hương Linh lập tức thất kinh mà lắc đầu, "Nô tỳ nhận phạt, nô tỳ nhận phạt! Không cần Triển công tử thay thế nô tỳ, người phạm sai là nô tỳ, là nô tỳ nhận phạt!"
"Muốn phạt thì phạt ta..." Triển Thiên Bạch lại mở miệng, mang theo tiếng thở dốc dồn dập, thanh âm dù mỏng manh đến mức gần như tan biến, nhưng mỗi một chữ đều rành mạch truyền tới tai Đoan Mộc Ly, "Phạt ta... Không, phạt nô tài..."
Triển Thiên Bạch sửa miệng: "Vương gia nói rất đúng, Hương Linh là vì nô tài mới làm trái mệnh lệnh của vương gia, vương gia muốn phạt cũng nên phạt nô tài... Nô tài nguyện ý nhận phạt."
Vừa nói, Triển Thiên Bạch vừa quỳ lết tới trước mặt Đoan Mộc Ly.
Mái tóc dài hỗn độn bất kham che khuất khuôn mặt gầy gò của Triển Thiên Bạch. Triển Thiên Bạch lúc này quần áo tả tơi, đầu tóc mặt mũi bẩn thỉu, thoạt nhìn giống như ăn mày lưu lạc bên lề đường.
Hai tay giấu trong ống tay áo rộng thùng thình của Đoan Mộc Ly siết chặt thành quyền.
"Nô tài cầu xin vương gia, tha cho Hương Linh, nô tài nguyện nhận hình phạt tọa băng."
Những lời này, Triển Thiên Bạch nói như đinh đóng cột, giống như dùng hết tất cả khí lực toàn thân của hắn.
"Triển công tử, không được!" Hương Linh hô to.
"Người đâu!" Đoan Mộc Ly đột nhiên gầm lên giận dữ, "Cởi trói cho Hương Linh!"
"Không! Vương gia! Nô tỳ nhận phạt, nô tỳ..."
"Kéo nàng ta xuống!"
Đoan Mộc Ly ngại Hương Linh phiền, ra lệnh một tiếng, đám thị vệ lập tức kéo Hương Linh đang gào thét trong cổ họng xuống.
Hương Linh nhặt được một mạng, Triển Thiên Bạch thở phào một hơi.
Hắn vốn đã là một người sắp chết, sao không tích chút công đức trước khi chết đi, biết đâu sau khi chết còn có thể có chút phần thưởng.
Triển Thiên Bạch không khỏi đau khổ nhếch nhếch khóe miệng.
Đoan Mộc Ly cao cao tại thượng nhìn xuống Triển Thiên Bạch cúi đầu dưới chân mình, ngực đau nhói, tim như bị xé tan.
Rốt cuộc, ai ở trong mắt của Triển Thiên Bạch cũng quan trọng—
Trương Nhị, Bao Bất Bình, Hương Linh... Duy chỉ không có hắn!
Giờ khắc này, Đoan Mộc Ly rốt cuộc cũng hiểu được, bản thân trong mắt của Triển Thiên Bạch còn kém xa những thị vệ, nô tỳ thấp hèn.
Trái tim nóng bỏng rát như bị quăng vào bên trong hồ nước lạnh như băng, Đoan Mộc Ly hít sâu một hơi, nếp ấn đường nhíu lại tựa như đao khắc.
Bàn tay lộ rõ khớp xương mạnh mẽ hữu lực chần chừ không quyết đoán giơ lên, Đoan Mộc Ly yên lặng vung tay về phía đám thị vệ.
Ống tay áo cuồn cuộn nổi lên gió lạnh thấu xương.
Bên hồ một mảnh yên lặng.
Cùng ngày hôm đó, thời điểm tia tà dương đầu tiên vừa ánh lên, Triển Thiên Bạch bị trói gô, bị ép ở trên khối băng lớn cùng với màn đêm càng trở nên rét lạnh thấu xương.