Thời khắc hắn nói ra ba chữ Triệu Trường Ninh, gương mặt Trường Ninh khẽ co rút. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là có bẫy, giả dụ Chu Minh Sí đang lừa gạt nàng thì sao.
Vì thế nàng bình thản nói: “Triệu Trường Ninh? Đại nhân đang nói đến ai, ta chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.”
Chu Minh Sí gằn giọng cười, hắn đứng dậy chắp tay đi đến trước mặt Triệu Trường Ninh: “Ngươi không biết sơ hở của mình ở đâu sao.”
“Đại nhân đúng là biết nói đùa, ta quả thực tới gảy tỳ bà, nào có sơ hở gì?” Triệu Trường Ninh cảm giác Chu Minh Sí đã biết được chân tướng, hoàn toàn không phải đang gài bẫy nàng. Nếu như đánh chết nàng cũng không chịu nhận thì sao? Đánh ngất hắn rồi bỏ chạy hình như không thực tế lắm, bên ngoài toàn là người của hắn, hơn nữa chắc chắn nàng không địch lại nổi người này.
Trong nháy mắt suy nghĩ xoay chuyển, Chu Minh Sí đã nói tiếp: “Ta là người luyện võ —— ngày đó khi giữ cổ họng ngươi đã phát hiện điểm bất thường rồi, mặc dù đúng là có nhiều nam tử yết hầu không lộ rõ, nhưng chỉ cần sờ vào sẽ cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt giữa nam nữ. Có điều chuyện ngươi không phải nam tử chẳng liên can đến ta, ta cũng không muốn nói, ngược lại muốn xem xem rốt cuộc ngươi định giở trò gì.” Giọng hắn đều đều, “Hôm nay ngươi vừa mở miệng nói chuyện, ta đã đoán ra được.”
“Ngươi không cảm thấy bản thân rất kỳ lạ sao? Nữ tử chốn phong nguyệt, mở miệng đều tự xưng bằng thiếp thân, ngươi lại xưng là ‘ta’, sơ hở này bại lộ không thông minh, ta đoán chắc hẳn Triệu đại nhân không thích tự xưng bằng thiếp thân đâu nhỉ. Triệu đại nhân tính tình cứng rắn, thậm chí còn có thể thi đỗ làm quan, hiển nhiên cực kỳ chán ghét cách gọi thiếp thân này, như vậy thì đã lý giải được toàn bộ.”
Nụ cười trên mặt Triệu Trường Ninh tắt ngấm, biểu cảm khó dò, quả thực nàng chán ghét kiểu xưng hô đó, ngay đến bản thân cũng không chú ý tới sơ hở này.
Biết đâu kẻ này sẽ thật sự leo lên đế vị. Thái tử điện hạ tuy cũng thông minh, nhưng không thể so với loại người như Chu Minh Sí. Chu Minh Sí học hành tuy chẳng ra sao, nhưng ở phương diện khác, hắn lại thông minh tuyệt đỉnh. Đáng tiếc không ai nhận ra đây mới là kẻ lợi hại nhất.
“Điện hạ quan sát tỉ mỉ, mắt sáng như ánh đuốc.” Triệu Trường Ninh nhẹ giọng nói, “Vậy điện hạ định thế nào?”
Kỳ thật không phải Triệu Trường Ninh không có cách ứng phó. Nàng biết khi nãy ở bên ngoài Chu Minh Sí và thuộc hạ của hắn đã nói những gì, suy cho cùng nàng vẫn là quan viên Đại lý tự.
Gần đây có một vụ án, Nhạc đại nhân quản lý thủy vận bị bắt giam vì trông coi không tận lực, mà thuộc hạ của Chu Minh Sí hỏi hắn có nên ngừng việc vận chuyển đường thủy lại không. Vậy thì quá rõ ràng, vị Nhạc đại nhân này hẳn là người của Chu Minh Sí, Chu Minh Sí đang mượn việc vận chuyển đường thủy để làm mấy chuyện bê bối nào đó. Về việc chuyện đó là gì, không khó để tìm hiểu. Chỉ cần Trường Ninh quay về tra cứu hồ sơ, sẽ biết được ngay chuyện mà họ đang bàn tới.
Chẳng qua nàng dám uy hiếp Đỗ Thiếu Lăng, nhưng tuyệt đối không dám uy hiếp Chu Minh Sí.
Nàng rất có khả năng sẽ bị Chu Minh Sí diệt khẩu. Triệu Trường Ninh không có gan để chơi mấy trò cân não với Chu Minh Sí, hắn thuộc giai cấp đặc quyền, hắn muốn giết một viên quan thì sao nào. Đúng lúc còn ở một nơi thế này, nàng chết rồi thậm chí chẳng ai hay biết!
Cho nên nàng không nói gì cả, chỉ nghe xem vị gia đây muốn thế nào, đáng hận nàng còn là người theo đảng Thái tử, chưa biết chừng Chu Minh Sí sẽ vô cùng sẵn lòng tiêu diệt mối họa này!
Trong chốc lát Chu Minh Sí không nói gì, hắn cũng đang ngẫm nghĩ nên xử trí người trước mặt ra sao. Bóng lưng cô độc trên điện Kim Loan, Thám hoa lang phong thái xuất chúng trên tiệc Quỳnh lâm, tâm phúc trong lòng Thái tử điện hạ. Khi nàng mặc nữ trang xuất hiện trước mặt hắn, xinh đẹp tựa đóa thánh liên, khi đó quả thực hắn có đôi phần kinh diễm. Màn thân mật ban nãy, tuy chỉ mang tâm tư trêu đùa, lại hàm chứa vài phần dục niệm thật sự, cũng chỉ có bản thân hắn mới cảm nhận được rõ nhất.
Chu Minh Sí ngó nàng chằm chằm, người này quả nhiên nhanh trí, nàng đổi lại tự xưng bằng ‘hạ quan’, đánh bay hết sạch bầu không khí ám muội quỷ dị đang bao phủ lấy căn phòng. Nhìn gương mặt nàng dưới ánh nến mờ tối, rõ ràng xuất hiện một loại trong trẻo lạnh lùng như ngọc, thanh lệ mà tao nhã, dường như trong nháy mắt đã bị ngăn cách bởi trăm núi ngàn sông.
Triệu Trường Ninh nhìn thấy chiếc ủng đen của Chu Minh Sí dừng lại trước mặt mình. “Ngươi đến nơi này làm gì?”
Triệu Trường Ninh không dám giấu diếm: “Hạ quan tới điều tra vụ án Tôn đại nhân thắt cổ tự vẫn, cho nên mới cải trang trà trộn vào, có điều bên trong không có gì cả. Hạ quan định ra ngoài, nhưng lại bị đưa đến chỗ điện hạ.”
Chu Minh Sí cúi mắt nhìn nàng, thong thả nói: “… Ban nãy ta nói chuyện bên ngoài, ngươi nghe thấy những gì rồi?”
Tim Triệu Trường Ninh đánh thịch một cái, mồ hôi lạnh sau lưng lập tức túa ra. Nàng gắng sức duy trì ngữ điệu bình tĩnh: “Hạ quan không hề nghe lén, cũng không biết điện hạ đã nói những gì.”
Chu Minh Sí bật cười: “Ngươi cảm thấy ta có nên tin ngươi không?”
“Quả thực hạ quan không nghe thấy gì cả. Thân là quan viên Đại lý tự, chẳng qua cũng chỉ làm việc cho Đại lý tự, cũng coi như làm việc cho điện hạ ngài, chỉ mong điện hạ tin tưởng ở hạ quan.” Triệu Trường Ninh biết Chu Minh Sí không tin. Đầu óc nàng xoay chuyển nhanh chóng, nhưng đứng trước thế lực cường đại này, bất cứ quỷ kế nào cũng trở nên vô dụng.
Chu Minh Sí chỉ dùng một đầu ngón tay cũng có thể đè bẹp nàng.
“Giết ngươi, dễ hơn so với tin ngươi nhiều.” Chu Minh Sí dửng dưng lạnh lẽo nói.
Triệu Trường Ninh nghe thấy câu này, bèn tức khắc quỳ xuống, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo. Áp lực từ người này quá mạnh mẽ, không hổ danh tướng quân trở về từ chiến trường, sát khí dường như ngưng tụ thành thực thể. Đầu mày Triệu Trường Ninh khẽ động, phải làm sao mới khiến Chu Minh Sí bỏ qua cho nàng?
Khi người bị bức đến đường cùng, sẽ nghĩ ra những biện pháp điên cuồng tột độ. Triệu Trường Ninh nhớ tới ban nãy vừa vào cửa Chu Minh Sí đã đè nàng xuống hôn. Lòng bàn tay nàng thình lình rịn đầy mồ hôi. Kỳ thật còn một cách khiến Chu Minh Sí từ bỏ ý định giết nàng, rất đơn giản.
Đây là diệu kế bảo toàn tính mạng, thậm chí còn khiến Chu Minh Sí buông lỏng cảnh giác với nàng. Dù sao cũng không còn biện pháp khác.
“Điện hạ,” Triệu Trường Ninh lên tiếng, “Cho dù ta có nghe thấy, cũng sẽ không bán đứng điện hạ, điện hạ xin hãy yên tâm.”
Chu Minh Sí cười khó hiểu: “Sao, ngươi định nói gì?”
Tay Triệu Trường Ninh nắm chặt thành quyền trong ống áo, lại giống như càng lúc càng khó thốt ra lời: “… Điện hạ đã biết thân phận của ta, nếu ta để lộ chuyện của điện hạ ra ngoài, điện hạ cũng sẽ không bỏ qua cho ta, Trường Ninh thậm chí còn khó thoát tội treo cổ. Không biết chủ ý này, điện hạ thấy thế nào?”
Đến lúc này Triệu Trường Ninh đã không còn muốn ngẩng đầu nhìn sắc mặt Chu Minh Sí. Nàng căm hận nhất kẻ khác lấy việc này ra uy hiếp mình, lại không thể không cắn răng hiến cách.
Thật lâu sau hắn vẫn không nói gì.
Chu Minh Sí nửa quỳ xuống, cúi đầu sát lại cực gần Triệu Trường Ninh. Ngón tay khẽ nâng mặt nàng lên, ngữ khí nhu hòa hơn rất nhiều: “Ngươi cũng thật nhẫn tâm, lấy cả bản thân ra cược, sợ gia giết ngươi sao?”
“Nay đang cầu xin điện hạ, tất nhiên phải bày tỏ chút lòng thành.” Triệu Trường Ninh cũng chỉ khẽ nói, không để ý tới động tác đùa bỡn thân mật của hắn. Đương nhiên nàng không muốn chết, khó khăn lắm mới đi tới ngày hôm nay.
Thân thể gầy yếu dường như hơi run rẩy, chắc hẳn vì đang sợ hãi, ngược lại càng thêm động lòng người. Chu Minh Sí nhất thời không nói gì cả. Nhìn dáng vẻ này của nàng, hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu gia đã cứu ngươi, lại hà cớ phải giết ngươi làm gì.” Có lẽ bởi lần đầu tiên nhìn thấy nàng mặc nữ trang xuất hiện trước mắt, nên hắn mới sinh ra tâm tư khác lạ, bằng không cần gì phải làm đến mức như vừa rồi.
Hắn lại hỏi: “Từ khúc ngươi đàn ban nãy, quả thực không biết tên của nó?”
Trường Ninh mới biết gảy đàn trước mặt hắn đúng là đang múa rìu qua mắt thợ. Người học đàn có thể không biết tên từ khúc hay sao?
Triệu Trường Ninh rũ mắt xuống, trong lòng thậm chí có cảm giác đáng nghi gờn gợn. Hắn hỏi câu này có ý gì? Triệu Trường Ninh không muốn giải thích thêm, bởi vậy thấp giọng nói: “Hạ quan không hề có ý gì khác, nếu điện hạ không cho là vậy, hạ quan cũng không còn cách nào.”
Rốt cục Chu Minh Sí đứng dậy, tiếp đó lạnh nhạt hỏi nàng: “Ngươi có từng đàn cho người khác nghe?”
Hắn đang nói đến 《Phượng cầu hoàng》? Triệu Trường Ninh quỳ một gối xuống trước mặt hắn: “Khúc này sao có thể tùy tiện gảy cho người khác, chỉ đàn một lần duy nhất cho nhị điện hạ thôi.”
Lời này vừa thốt ra, Triệu Trường Ninh lại cảm giác ngữ điệu có vài phần kiều diễm. Vì thế bèn vội thêm vào một câu: “Hạ quan vốn không thiện gảy đàn, cho nên cũng chưa từng đàn cho người khác.”
Khóe miệng Chu Minh Sí khẽ cong, lại cầm bao cổ tay trên bàn đeo vào. Đã dồn ép đến mức này rồi, vốn cũng không có ý định giết nàng, cho nên không dọa nàng nữa: “Được rồi, hôm nay tạm thời tha cho ngươi một lần. Ta còn có việc, giờ sẽ sai người tiễn ngươi về.”
“Điện hạ, không cần!” Triệu Trường Ninh lập tức nói, “Ra khỏi Lộng Ngọc Trai, ta tự biết đường về. Bằng không sẽ… không thể giải thích rõ được.”
Chu Minh Sí híp đôi mắt, lặp lại một lần nữa: “Y phục ta sai người đưa tới ngay, sẽ có người đưa ngươi trở về.”
Con người này, không cho phép bất cứ ai làm trái ý hắn!
Nhưng Triệu Trường Ninh vẫn kiên quyết ngẩng đầu lên: “Điện hạ, sau khi ra khỏi viện ta phải tự mình quay về.”
Chu Minh Sí nhìn con người trước mắt, ban nãy rõ ràng còn áp dưới thân hắn, giờ lại như xa cách mười vạn tám ngàn dặm, thậm chí thần sắc còn tản mác vẻ lạnh lùng. Chỉ còn khuôn mặt đẹp đẽ kia, mỗi tấc đều tinh xảo đến cực điểm. Hắn nói: “Vậy thì tùy ngươi.”
Trong lòng Triệu Trường Ninh đang nghĩ đến giấc mơ kia.
Thủ đoạn cùng tâm tính của người này vô cùng tàn khốc.
Có lẽ sau này thật sự phải cân nhắc kỹ lưỡng bản thân nên chọn con đường nào.
“Hạ quan xin cáo từ trước.” Triệu Trường Ninh lùi về sau một bước.
Người cầm y phục tiến vào, Triệu Trường Ninh đổi sang nam trang, sau đó rời khỏi căn phòng, hòa vào khu vườn rộng lớn.
Trên mỗi cành cây trong Lộng Ngọc Trai đều treo một chiếc đèn hoa đăng, đốm lửa đỏ nhảy nhót mỗi khi đèn hoa lay động, ánh sáng từ phía sau nàng tràn ra khắp căn viện, huy hoàng rực rỡ. Chu Minh Sí nhìn Triệu Trường Ninh đi xa, vừa tiếp tục lắng nghe thuộc hạ bẩm báo.
“Những người dính líu tới diêm vận ở Hoài Dương, toàn bộ diệt khẩu, không để bất cứ kẻ nào sống sót.” Chu Minh Sí bình thản nói. Bốn phía là màn đêm lạnh lẽo tiêu điều.
Thuộc hạ quỳ sau lưng hắn đáp vâng.
Ngoài cổng Lộng Ngọc trai đã bắc đèn lồng, vì nơi đây gần với kênh đào bảo hộ thành, đêm hè gió mát hiu hiu thổi.
Ba người bọn Kỷ Hiền đang đợi Triệu Trường Ninh bên ngoài Lộng Ngọc Trai, Kỷ Hiền muốn nhìn thử dáng vẻ mặc nữ trang của Triệu Trường Ninh, bèn dứt khoát dẫn theo hai kẻ này tới trước cổng chặn đường y. Tránh cho y chuồn mất.
Đoàn tỳ bà lục đục ra ngoài, Kỷ Hiền nhìn lướt qua đám người, lại dường như không tìm thấy bóng dáng Triệu Trường Ninh.
Quan nương tử trông thấy hắn, liền đi tới trước mặt hắn cúi người, dáng điệu ngập ngừng nói: “Kỷ đại nhân… bên trong có vị gia nhìn trúng cô nương kia, uy thế quá lớn, ngài cũng biết ở trong đó lời nói của chúng ta không có trọng lượng, ngay cả Chu nương tử cũng không dám chọc vào vị gia này. Hổ thẹn với sự giao phó của Kỷ đại nhân, quả thực là…”
Sau đó lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong tay áo, đưa cho hắn. “Chỗ bạc này, phiền ngài giao cho người nhà cô nương đó, thiếp thân cũng không biết vị gia kia dự tính thế nào. Ngày mai thiếp thân sẽ lại đến, thay Kỷ đại nhân dò hỏi Chu nương tử vậy…”
Kỷ Hiền vò chặt tờ ngân phiếu tám trăm lượng bạc, hắn cau mày hỏi: “Ai dẫn y đi?”
“Ta cũng không nhận ra, nhưng đến Chu nương tử cũng phải kiêng dè hắn, chắc chắn có lai lịch không tầm thường.” Quan nương tử bất đắc dĩ nói.
Sắc mặt Trần Man đã tái mét, Từ Cung thì há hốc mồm. Triệu Trường Ninh lại bị người khác… nhìn trúng sao? Y là mệnh quan triều đình đấy.
Sao người ta lại nhìn trúng y được cơ chứ? Y là nam tử cơ mà.
Quan nương tử đi rồi, Kỷ Hiền mới định thần lại được, cảm thán nói: “… Đúng thật là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra, bổng lộc một tháng của đại nhân ta mới có mười thạch gạo, ngay đến mười lạng bạc cũng chẳng thấy tăm hơi. Triệu đại nhân nhà mấy người lại có thể bán được tám năm bổng lộc của ta liền.” Nói rồi cất ngân phiếu vào trong tay áo.
“Đại nhân, cái này…” Từ Cung không biết phải mở miệng từ đâu, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nên nói rằng: Đại nhân sao ngài lại giữ tiền bán thân của đại nhân nhà ta, phải đưa cho Triệu Trường Ninh mới đúng! Hay là nên bảo: Đại nhân liệu chúng ta có nên xông vào cứu người ra không.
“Ánh mắt mấy người là sao, lát nữa tự khắc sẽ đưa cho đại nhân các ngươi.” Kỷ Hiền nghĩ cũng quái lạ, nhân phẩm của hắn nào có kém đến thế?
Trần Man nói: “Kỷ đại nhân, ngài không cảm thấy chúng ta phải làm gì đó sao? Nếu ngài không chịu đi —— vậy tôi sẽ vào đó ngay bây giờ.”
“Trong đấy các ngươi không vào nổi đâu, biết chút quyền cước cũng vô dụng.” Kỷ Hiền liếc hắn một cái. “Nếu mà xông vào được, cần gì đến đại nhân các ngươi đích thân ra trận.”
Kỷ Hiền thở dài một hơi nói: “Đại nhân ta vẫn chưa nghĩ ra cách, qua sạp hàng đằng kia ăn tô mỳ đã, từ từ rồi nghĩ.” Sạp mỳ mở ngay trước cổng Lộng Ngọc Trai, có thể thấy được người ra kẻ vào.