Sau khi Trường Ninh về phủ, lập tức sai Cố nhũ mẫu chuẩn bị cho mình ít châu báu ngân lượng đem đi, phái người đến Đông viện hỏi, thất thúc lại không có trong phủ, không biết đã đi đâu.
Triệu Trường Ninh chỉ đành lấy danh thiếp trong thư phòng hắn để dùng.
Đúng lúc Đậu thị tới thăm nàng, thắp đèn dầu lên, tự tay vá chỗ hở trên áo choàng của nhi tử, chải qua cây kim lên mái tóc.
“Sao con vừa vào Đại lý tự đã phải ra ngoài công cán rồi, mới tới còn lạ nước lạ cái, cẩn thận lại chịu thiệt.” Đậu thị đặt kim xuống nhìn khuôn mặt Triệu Trường Ninh, nhi tử vốn đã gầy, từ lúc thi cử đến khi làm quan, mắt thấy cằm đã nhọn thêm không ít, “Ta nghe tổ phụ con nói, Trường Hoài thể hiện cực tốt ở Hàn lâm viện, có một Đại học sĩ rất yêu thích hắn, còn cất nhắc hắn làm Phó thủ, so với Bảng nhãn thậm chí được xem trọng hơn nhiều. Đầu tiên mẹ nghĩ con ra làm quan ngay thì quá tốt, giờ lại cảm thấy cứ tiến dần dần chưa chắc đã không hay…”
Tay Triệu Trường Ninh hơi ngừng lại, tất nhiên nàng sẽ không kể cho mẫu thân chuyện chức quan của nàng hiện còn khó giữ.
Còn việc Triệu Trường Hoài vào quan trường như cá gặp nước, nàng không ngạc nhiên chút nào. Con người Triệu Trường Hoài, giỏi nhất không phải ở việc học hành, quan trường mới thích hợp với hắn. Hắn ghét một người, có thể tỉnh rụi bóp chết người ta, nhưng ngoài mặt vẫn coi như không có gì mà xưng huynh gọi đệ với đối phương. Bản lĩnh này nàng không học nổi, nếu nàng không thích một người, sẽ không thể nào che dấu được thái độ lạnh lùng.
Giờ mẫu thân mới biết được đề bạt chưa hẳn là chuyện tốt sao! Nàng hiểu rằng nếu lần này không giữ được chức quan, lại bị đuổi về Hàn lâm viện, sợ rằng cả đời cũng đừng mơ được trọng dụng lần nữa.
Triệu Trường Ninh thở dài nói: “Mẹ không cần nhọc lòng chuyện của con, cứ lo liệu mọi việc trong nhà chu đáo là được rồi.”
“Chớ để đệ đệ con đạp lên đầu chúng ta.” Đậu thị nắm chặt tay nhi tử, “Từ nhỏ nó đã không thích con, nếu nó có quyền thế rồi, con sẽ không được sống yên lành đâu. Đều tại ta, năm đó bụng dạ hẹp hòi, sợ nó sẽ đoạt mất vị trí của con…”
“Mẹ!” Triệu Trường Ninh đột nhiên nhận ra được điều gì, nhìn mẫu thân, ngữ khí nghiêm túc hơn rất nhiều, “Lời này của mẹ có ý gì?”
Ánh mắt Đậu thị tránh né, không muốn mở miệng.
Nhưng nhi tử nhìn chòng chọc bà không tha, bà mới than rằng: “Nó không giống con, suy cho cùng nó mới là đứa bé trai duy nhất, mẹ chỉ sợ…”
Triệu Trường Ninh ngừng một chút: “Năm đó hắn lên cơn sốt cao, mẹ lại đưa con về đằng ngoại… chẳng lẽ mẹ định…?”
Viền mắt Đậu thị ửng đỏ, tóc mai của bà đã lấm tấm sợi bạc, nét mặt suy sụp gật đầu: “Vi nương sợ nó là nhi tử duy nhất của phụ thân con, sẽ gây bất lợi cho con. Ta quả thực là… đúng lúc nó lại đổ bệnh, ta mới nghĩ…” Đậu thị nói đến đây thì không nói tiếp nữa, chung quy vẫn là một đứa bé còn sống rành rành.
“Đệ đệ con Triệu Trường Hoài, dã tâm quá nặng! Hắn biết, một đứa bé mới ngần ấy tuổi mà đã hiểu được hết rồi… Có đôi khi ánh mắt nó nhìn ta lạnh như băng, khiến ta rất sợ. Nếu một ngày hắn có được quyền thế, làm gì còn chỗ cho chúng ta dung thân…” Lần đầu tiên Đậu thị nói những lời này với nhi tử, trước đây bà vẫn không dám kể cho nàng.
Triệu Trường Ninh im lặng, chẳng trách Triệu Trường Hoài hận bọn họ đến vậy. Nếu chuyện này đặt trên người nàng, nàng cũng sẽ hận cả một đời, sau khi có quyền thế sẽ trả lại toàn bộ.
“Con biết rồi, con sẽ cẩn thận.” Nàng bình tĩnh nói, “Chuyện này để nhi tử gánh vác, mẫu thân chỉ cần lo chuyện hôn sự của Ngọc Thiền là được.”
Đậu thị vì nàng mới làm đến bước này, thương thay tấm lòng cha mẹ, bà là một phụ nhân ôn hòa đến vậy.
Ban đầu Đậu thị thật sự muốn hại Triệu Trường Hoài, chắc chắn hắn biết việc này. Trường Ninh khẽ gõ lên mép bàn, ngẩng đầu nhìn về phương hướng Triệu Trường Hoài.
Trước đây nàng còn nghĩ rằng, chỉ cần đối xử tốt với Triệu Trường Hoài một chút, chưa biết chừng ngày nào đó hắn sẽ chấp nhận. Giờ thì nàng không dám chắc nữa.
Tinh mơ sáng hôm sau, Triệu Trường Ninh mặc thường phục, vẫn là mũ cánh chuồn, nhưng áo viên lĩnh không có hoa văn cấp bậc, đeo đai lưng cùng giày đen. Nàng và Từ Cung hẹn gặp ở cổng thành. Từ Cung ôm một bọc nhỏ đang loanh quanh trước cổng, sau khi lên xe ngựa của Triệu Trường Ninh, bèn chắp tay với nàng: “Đại nhân, chào buổi sáng!”
Từ Cung là cử nhân xuất thân, không đủ lý lịch, đoán chừng cả đời phải lăn lộn ở cái chức Tư vụ. Phàm là một sĩ tử, đều sẽ rất cung kính với tiến sĩ, bởi vậy hắn cứ gặp người ta lại cười ha hả. “Đại nhân, kỳ thực ra ngoài công cán, với cấp bậc của hạ quan chỉ xứng viết văn thư cho ngài, nhưng Hạ Bình sự, Ngô Bình sự đều không muốn đi…”
“Ngươi đến là được.” Triệu Trường Ninh bảo Tứ An rót một một bát sữa dê trong bình, đưa cho hắn: “Cái này ta mang từ nhà đi.”
Gia cảnh Từ Cung bình thường, lần đầu tiên mới được uống sữa dê, ực ực vài ngụm đã uống hết sạch, Trường Ninh lại đưa cho hắn một đĩa sủi cảo trứng. Trước khi đi Đậu thị đã gói ghém cho nàng, mình nàng ăn cũng không hết. Từ Cung nếm thử mới phát hiện trong sủi cảo trứng có gói tôm nõn và thịt sò. Thầm nghĩ quả nhiên cuộc sống của gia đình quan thân so với nhà bình dân bọn họ sung túc hơn không ít. Chốc lát đã bị thuyết phục, đi công cán cùng Triệu đại nhân đúng là tốt thật.
Sau khi ra khỏi kinh thành xe ngựa chạy trên đường cái, hai bên đường ruộng đồng nối nhau chằng chịt, cả một vùng rộng lớn toàn bộ đều trồng ngô, lúc này mới chỉ cao ngang thân người, thỉnh thoảng có vài nông phu khoác giỏ đi trên đường. Có đôi khi đi ngang qua nông trại, còn nghe thấy tiếng gà gáy vọng ra, Triệu Trường Ninh nhìn đến say sưa, ai bảo trước giờ nàng chưa từng ra khỏi thành.
Từ Cung phát hiện vị đại nhân này tuy lãnh đạm, nhưng vẫn còn đôi chút tính khí trẻ con, mấy thứ này thôi cũng nhìn không chớp mắt, chợt cảm thấy buồn cười.
Đợi buổi trưa xe ngựa đến được huyện thành Thông Châu, Trường Ninh không còn nhìn nữa, lập tức dặn dò phu xe đi tìm huyện nha Thông Châu.
Thông Châu là một huyện khá gần kinh thành, bởi vậy huyện nha ở đây cũng xem như khí phái, hai sai dịch giữ cổng mặc áo đen, đeo đai lưng màu đỏ. Thấy Trường Ninh và Từ Cung mặc quan phục tới, cũng không dám chậm trễ, đầu tiên mời họ vào trong, ngựa cũng được tháo xuống từ xe dắt vào chuồng ngựa ăn cỏ. “Hai vị đợi một chút, tiểu nhân lập tức đi thông báo với huyện thái gia!”
Chỉ chốc lát sau, huyện thái gia mặc quan phục vội vàng chạy tới, Triệu Trường Ninh thấy người này không phải Chu Thừa Lễ, trao đổi danh thiếp với hắn, hỏi rằng: “Bản quan vốn nghe nói, Tri huyện Thông Châu mang họ Chu, sao lại không phải nhỉ?”
“Đại nhân nói đùa, mời ngồi xuống uống trà.” Hứa huyện thái gia mời hai người tới sân sau huyện nha uống trà, tuổi hắn đã ngoài bốn mươi, để chòm râu mỹ nhiêm, “Lão phu nhậm chức Tri huyện Thông Châu hơn mười năm, chưa từng nghe đến vị Tri huyện họ Chu. Không biết đại nhân tới có việc gì?”
Hóa ra thất thúc trước giờ không phải là Tri huyện Thông Châu! Hắn nói trên người mang nhiệm vụ quan trọng, ai ngờ đến thân phận Tri huyện cũng là giả.
Vậy rốt cuộc hắn đang làm gì? Cả ngày thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ, không thấy đứng đắn chỗ nào.
Khóe miệng Triệu Trường Ninh khẽ động, trước mắt có chuyện quan trọng, không hơi đâu lo chuyện của Chu Thừa Lễ. Nàng bảo Tứ An dâng hồ sơ lên: “Hứa đại nhân, lần này chúng ta đến, là muốn điều tra vụ án Trần Man giết ân sư Cố Chương Thiệu, trong hồ sơ huyện nha đệ trình lên còn thiếu sót nhiều chứng cứ, cho nên ta mới đến thẩm vấn lại. Đây là công văn.”
Trước khi đi Triệu Trường Ninh đã cố ý tìm người phê duyệt công văn, đâu phải hễ ai tới đều được phép thụ lý.
Trên mặt Hứa đại nhân lộ ra nụ cười: “Hai vị đại nhân đi đường vất vả, chi bằng cứ nghỉ ngơi ở huyện nha trước, ăn bữa cơm trưa rồi lại bàn tiếp. Nếu muốn thẩm vấn phạm nhân, lúc này cũng không thể thẩm vấn ngay được, buổi chiều ta còn thụ lý một vụ án chia ruộng đất, dù sao cũng phải đợi đến buổi thăng đường ngày mai.”
Lúc này đã sắp quá trưa, hai ngươi vẫn chưa được ăn cơm.
Triệu Trường Ninh cười cười: “Hứa đại nhân tiếp khách rộng rãi, quả thực chúng ta cũng đói rồi, vậy sẽ không từ chối nữa.”
Hứa đại nhân sai người ra ngoài mua ít thịt bò chín, nửa con ngỗng quay thêm món cho hai người, còn tiếp thêm hai chung rượu. Đến chiều, Hứa đại nhân lại nói dẫn bọn họ tham quan huyện thành Thông Châu, Thông Châu là nơi tập trung các kênh đào, huyện thành vô cùng phồn thịnh, không kém kinh thành là bao. Lúc này Triệu Trường Ninh chưa vội đề cập chuyện thẩm vấn, cùng Từ Cung rời khỏi huyện nha, tản bộ nhìn ngắm kênh đào vùng Thông Châu.
Thuyền bè tới lui nhiều vô số kể, có thuyền chất hàng có thuyền dỡ hàng, bên kia bờ sông là khu lưu thông hàng hóa, rất sầm uất. Sang đến bên này đường mới ít người đi đôi chút.
Từ Cung nói: “Đại nhân, phía trước có trà lâu, chi bằng chúng ta vào ngồi uống hớp trà rồi bàn tiếp.”
Triệu Trường Ninh đứng yên tại chỗ không nói gì, nàng xoay người đối diện với con kênh. Chỉ thấy trên sông đậu một chiếc thuyền ô bồng bềnh. Công tử áo trắng mắt ngọc mày ngài, trong trẻo cao quý tuyệt luân đang dựa bên mạn thuyền, thong dong câu cá: “Thám hoa lang ra ngoài làm công vụ sao?”
“Không ngờ Kỷ đại nhân cũng tới công cán, Kỷ đại nhân nói một tiếng, biết đâu chúng ta đã chung đường.” Triệu Trường Ninh cười nói. Cái thuyền rách của hắn so với hàng loạt thuyền hoa tinh xảo chung quanh, trông hệt như một bãi đồng nát, không biết hắn mò được từ đâu.
Kỷ Hiền thu lại cần câu, nhìn y cười dài: “Triệu đại nhân, ngài không hiểu con người ta rồi, ta khuyên ngài dừng tay trước đi thì hơn, đừng có đối nghịch với ta. Cũng chỉ có Thẩm đại nhân nhà các người, mới có thể ứng phó nổi ta đôi phần.”
“Ta chỉ đi tra án thôi, chưa từng nghĩ sẽ đối nghịch với Kỷ đại nhân.” Triệu Trường Ninh dứt lời bèn chắp tay, “Xin cáo từ.”
“Trần Man giết thầy chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù hắn cãi lý mình vô tội, cũng không thể nào lật án.” Kỷ Hiền chậm rãi nói sau lưng nàng, “Thẩm Luyện hành sự theo trực giác không phải mới ngày một ngày hai, ngươi nghe lời hắn, sớm muộn gì cũng bị hắn lôi xuống cống. Nếu hắn mà tìm được chứng cứ, đã không để ngươi tới điều tra án này rồi.”
Một Chủ sự chính lục phẩm như hắn, lại có thể gọi thẳng tên của chính tứ phẩm đại quan. Xem ra cũng là chỗ quen biết cũ của Thiếu khanh đại nhân, chưa biết chừng còn từng có hiềm khích.
Triệu Trường Ninh không để ý tới hắn nữa, đi thẳng một mạch về huyện nha.
Điều kiện trong huyện nha tất nhiên không so được với ở nhà, hai người nghỉ tại phòng khách phía tây. Vì giường lò quá cứng, Trường Ninh ngủ đậy eo mỏi lưng đau. Ngày hôm sau đi theo Hứa đại nhân đến tử lao thẩm vấn Trần Man.
Nhà lao chật hẹp âm u, vừa ẩm ướt vừa tối tăm, mùi tanh hôi khó ngửi xộc thẳng vào mũi, ban ngày ban mặt đốt đèn dầu cũng không chiếu sáng được là bao. Triệu Trường Ninh ngồi ở ghế trên, nhìn sai dịch áp giải Trần Man lên. Mới đầu Trường Ninh còn tưởng người này là một thư sinh, dù sao cũng là kẻ đọc sách. Không ngờ Trần Man này lại có nước da màu lúa mạch, ngũ quan tương đối khôi ngô, lông mi rất dài, quần áo rách tả tơi, đầu tóc rối tinh rối mù, đeo gông gỗ xiềng chân, hồi lâu vẫn không chịu nhấc đầu. Bởi vì áo quần quá lếch thếch, còn có thể nhìn thấy lồng ngực rắn chắc ẩn hiện,chỉ có điều trên đó phủ đầy những vết sẹo chằng chịt.
Ngang dọc chồng chất, mới có cũ có, nhưng đã sắp khép miệng gần hết.
Thẩm vấn phạm nhân có thể tra tấn, cho nên thẩm vấn một lần hắn không nhận tội, sẽ dùng hình một lần, hiện tại đã bị đánh cho không ra hình người.
Nghe nói lại có người đến thẩm vấn, Trần Man trái lại không phản ứng là mấy, lạnh nhạt ngước mắt, chỉ liếc qua Triệu Trường Ninh, không nói gì cả.
Sắc mặt Hứa đại nhân đen lại: “To gan! Đại nhân đến từ kinh thành đang thẩm vấn ngươi, còn không biết điều cung kính chút!”
“Đâu phải chưa từng có đại nhân từ kinh thành đến thẩm vấn.” Ngữ khí của Trần Man thậm chí không hề gợn sóng, “Chẳng qua chịu thêm một trận đòn nữa mà thôi, những gì cần nói, tôi đã nói hết trong tờ khai rồi. Tôi không giết người, tôi ra khỏi thành để làm việc. Chuyện của thầy và tiểu thư không liên quan gì đến tôi…”
“Ngươi ra khỏi thành để làm việc gì?” Triệu Trường Ninh đột nhiên hỏi hắn.
Trần Man cúi đầu, nhắm mắt không nói thêm gì nữa.
Hứa đại nhân cảm thấy mất mặt, gắt gỏng nói: “Lật án cho ngươi, ngươi còn dám tỏ thái độ. Không đánh cho ngươi một trận, xem ra còn không chịu ngoan ngoan mở mồm!” Lập tức rút thẻ gỗ quăng xuống đất.
“Khoan, đừng đánh vội.” Triệu Trường Ninh nhìn cả người chi chít vết thương của hắn, đoán chừng còn đánh nữa sẽ khó tránh khỏi rách da lóc thịt, nửa tháng cũng đừng mong lành lại. Sơ sẩy chút thôi là đi tong cái mạng nhỏ, vậy án này còn thẩm vấn kiểu gì.
“Đại nhân, ngài không biết đấy thôi. Hạng điêu dân vô lại này, không đánh một trận thì hắn không chịu thành thật đâu.” Hứa đại nhân nhỏ giọng khuyên Triệu Trường Ninh.
Triệu Trường Ninh bước xuống, đi đến trước mặt hắn khom người, tức thì ngửi thấy mùi hôi thối từ trên người hắn, nàng lãnh đạm hỏi: “Giờ ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn sống hay muốn chết, ta tới đây để tra án cho ngươi. Nói thật thì, hiện tại vận mệnh của ta đã dính chặt với cái mạng của ngươi, bằng không ta cũng chẳng buồn để ý. Cho nên nếu ngươi muốn lật án, không muốn bị xử lăng trì, thì hãy trả lời câu hỏi của ta cho cẩn thận.”
Trần Man rốt cuộc chậm chạp mở mắt, ánh mắt hắn u tối mà dửng dưng. Có lẽ vì đã quen với tuyệt vọng, không còn tin được bất cứ một ai. Hắn rầm rì nói: “Tôi chỉ gặp Cố tiểu thư hai lần, không thể vì vậy mà nảy sinh tình ý với nàng, còn giết người vì nàng ta.” Hắn tự giễu, “Giả sử tôi nói, Cố tiểu thư mới gặp tôi hai lần, đã khăng khăng nói thích tôi, hẳn ngài lại càng cho rằng tôi đang nói bậy.”
Triệu Trường Ninh nhìn gương mặt kia, quay về chỗ ngồi. “Vậy được, ta lại hỏi ngươi, ngươi ra khỏi cổng thành để làm việc gì?”
Trần Man lặng đi, sau đó nói: “Tôi được thầy giao phó, ra ngoài thành đưa vài quyển sách cho ngài.”
“Ai có thể chứng minh?” Triệu Trường Ninh lại hỏi.
Trần Man lắc đầu, kế đó không nói thêm gì nữa. Triệu Trường Ninh hỏi mất nửa ngày, chỉ khẳng định được một điều, nếu nhìn vào Trần Man này, sẽ không ai tin hắn dám giết ngươi. Nhưng nếu suy luận theo logic thông thường, thì không có khả năng là ai khác ngoài hắn. Thẩm Luyện nói vụ án này không thể kết án, bởi vì khâu bằng chứng không rõ ràng, cũng tức là, hết thảy mọi thứ đều chỉ dừng trên suy đoán, nhân chứng cũng là nhân chứng gián tiếp.
Không một ai tận mắt thấy hắn giết người, cũng không ai có thể chứng minh những việc mà hắn nói.
Triệu Trường Ninh xuất thân từ ngành chính trị pháp luật, có tư duy logic vô cùng chặt chẽ, về sau trong công việc nàng từng xem qua rất nhiều vụ án điển hình, cũng gặp không ít ví dụ. Cái thiếu hụt lớn nhất của Trần Man là động cơ. Kỷ Hiền nói vì hắn thích Cố Y nhưng thầy không đồng ý, mới nảy ra ý định giết hại. Với Kỷ Hiền mà nói, động cơ này được thành lập, nhưng với Triệu Trường Ninh, nàng cảm thấy không thể thành lập động cơ này. Tất nhiên cũng có liên quan nhất định đến vẻ ngoài dễ nhìn của Trần Man.
Giờ điểm mấu chốt chính là tìm được sơ hở trong suy luận của Kỷ Hiền, chỉ cần tìm thấy, vậy Trần Man có thể từ ‘thật sự giết người’ trở thành ‘tình nghi giết người’.
“Ngài không thể lật án cho tôi.” Trần Man nhắm mắt, nói một cách thờ ơ, “Ngài đến, chỉ để giày vò tôi thêm một lần…”
Triệu Trường Ninh nhìn bộ dạng hắn, đại án như giết thầy, dám chắc hắn đã trải qua hơn ba vòng xét hỏi. Từ hy vọng đến tuyệt vọng, vòng đi vòng lại, chắc hẳn đã chết lặng không còn cảm giác nữa rồi.
Từ Cung liếm liếm đầu bút lông, viết lời khai.
Hứa đại nhân thấy Triệu Trường Ninh đi ra ngoài, lật đật đuổi theo: “Đại nhân, tiếp theo nên làm gì?”
“Thẩm vấn hạ nhân Cố gia. Đúng rồi, hiện tại Cố gia còn có người không?” Triệu Trường Ninh hỏi.
“Nhà họ Cố chỉ có đôi cha con này, vợ cả Cố Chương Thiệu mất sớm, cũng có hai tiểu thiếp, sau khi sự việc xảy ra thì đã thu dọn hết châu báu trở về nhà mẹ đẻ rồi. Người hầu cũng đi hết sạch, hình như chỉ còn một tên gác cổng Cố Phúc.” Hứa đại nhân nói.
Cố Chương Thiệu nguyên là Vận phán của Diêm vận sứ ty Hoài Dương, sau khi nghỉ hưu dự định trở về quê hương an dưỡng tuổi già, ngờ đâu lại mất luôn cả tính mạng. Cố phủ tu sửa cũng khí phải, đại viện tử có ba khu riêng biệt, rường cột chạm trổ, bố trí kiểu lâm viên Giang Nam. Đáng tiếc lúc này chỉ còn cảnh tiêu điều khô héo, cỏ dại mọc lên khắp nơi.
Cố Phúc là nô bộc nhà họ Cố, lúc đoàn người Trường Ninh đến Cố gia, hắn đang ăn bát cháo loãng vừa xin được.
“Thứ không phải con người!” Lão nhân nhìn căn viện đìu hiu, ánh mắt đờ đẫn, “Ngươi không phải con người!”
“Cố Phúc, ngươi mau kể lại mọi việc nhìn thấy vào ngày đó cho đại nhân nghe.” Hứa đại nhân căn dặn hắn.
“Đi cũng đi rồi, chết cũng chết rồi. Trong nhà bị vơ vét hết sạch, đúng là thứ không phải con người!” Cố Phúc vừa nói vừa bước vào bên trong.
Hứa đại nhân bất đắc dĩ giải thích: “ Một mình hắn trông coi căn viện đổ nát này, không có ai nói chuyện, đầu óc cũng không còn được minh mẫn nữa. Nghe nói sau khi Trần Man bị bắt, đám người hầu Cố gia đã lấy sạch của cải đi rồi, hắn không ngăn cản nổi. Giờ chỉ nhờ vào mấy hàng xóm thấy hắn già cả đáng thương, bố thí chút cơm canh cho hắn ăn qua ngày.”
Triệu Trường Ninh tiến vào Cố gia, ảnh bích đã sụp xuống, cỏ dại trồi lên từ khe hở nền gạch. Cửa lớn khu thứ hai đóng chặt, có điều đẩy nhẹ đã mở toang. Chỗ ở của Cố Phương Thiệu bị dọn sạch đến cái tủ cũng chẳng còn, khung giường vẫn ở đó, nhưng đồ điêu khắc bên trên đã bị nạy đi toàn bộ.
Hứa đại nhân lại tìm bà bà Quách thị đã phát hiện ra thi thể đến thuật chuyện với Triệu Trường Ninh.
Quách thị nói rất trôi chảy, chắc hẳn đã kể lể vô số lần với hàng xóm láng giềng, biểu cảm sống động như thật: “…Mới sáng tinh mơ, chúng tôi chuẩn bị đi hầu hạ tiểu thư rời giường, nhưng ngài biết thế nào không! Cố tiểu thư đã mất tích, mọi người đổ xô đi tìm, chính nô tỳ đã phát hiện thi thể tiểu thư bị giấu dưới ván giường. Ngài không biết đâu, miếng ngọc bội tiểu thư luôn mang bên người, mặt trên có khắc tên của tiểu thư, từ nhỏ nàng đã đeo rồi. Lúc ấy Thu Hồng còn định cướp đi, bị nô tỳ tát cho một cái sưng mặt, thế mới giúp tiểu thư giữ lại đến lúc hạ táng.”
Triệu Trường Ninh nhìn sang Hứa đại nhân: “Đã chôn cất thi thể rồi sao?”
“Đại nhân, người chết đúng vào tam phục thiên*, bọn tiểu nhân nghiệm xong thi thể thì mai táng ngay, bằng không để lâu sẽ thối rữa mất.” Hứa đại nhân chỉ đành mở miệng phân trần.
*Tam phục thiên: những ngày nóng nhất trong mùa hè.
Triệu Trường Ninh hít sâu một hơi, nhắm mắt đi lòng vòng tại chỗ, từng manh mối lần lượt vụt qua trong đầu nàng.
Từ Cung ngồi xổm một bên ghi chép lời khai của Quách thị, lại liếm liếm đầu bút, hỏi Tứ An: “Đại nhân đang làm gì vậy?”
“Mỗi lần thiếu gia nhà tôi suy nghĩ chuyện gì đều sẽ như vậy.” Tứ An giúp hắn nâng nghiên mực, “Từ đại nhân, thiếu gia bảo ngài đừng liếm bút nữa, ngài ấy ngửi thấy tờ khẩu cung có mùi.”
Từ Cung ho khan hai tiếng.
“Ta có một nghi vấn, mong được Hứa đại nhân giải đáp.” Triệu Trường Ninh mở bừng mắt, đột nhiên hỏi Hứa đại nhân, “Trước khi về hưu Cố Chương Thiệu làm Vận phán của Diêm vận sứ ty, gia sản ắt hẳn dồi dào. Sau khi Cố Chương Thiệu chết, chắc chắn ngài đã phái người đến lục soát nhà ông ta, vậy có phát hiện được nhà hắn còn vàng bạc châu báu nào khác không?”
Hứa đại nhân nghe đến đây, ô lên một tiếng: “Đúng thật, không hề phát hiện được tài sản nào khác. Ngày thường Cố lão gia thích làm việc thiện, vung tay hào phóng, không có mấy ngàn lượng bạc trên người, đúng là kỳ lạ.” Ánh mắt hắn chợt lóe: “Đại nhân định nói, có kẻ giết người cướp của?”
“Có lẽ vậy.” Triệu Trường Ninh nói, “Nhưng đã hơn nửa năm rồi, trong nhà cũng bị dọn sạch, muốn tìm chút đầu mối cũng không xong. Chi bằng ngài hãy phái người tới dò hỏi những nô bộc trước kia.”
Nàng dẫn đầu đoàn người rời khỏi Cố gia, Diêm vận sứ ty trước nay là công việc béo bở, vài người trong đó một năm kiếm được mấy vạn lượng không phải không có, nàng vừa thấy trạch viện của Cố Chương Thiệu, đã cảm thấy gia sản ông ta sợ rằng không hề ít. Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, giả sử tiền bạc bị Trần Man lấy hết đi, há chẳng phải càng chứng thực tội danh giết người diệt khẩu của hắn.
Sau khi trở về huyện nha Triệu Trường Ninh chỉnh lý lại lời khai, Trần Man giết người bằng phương thức siết cổ, đầu tiên hắn gặp Cố Chương Thiệu, sau đó lặng lẽ đi gặp Cố Y. Cũng chính vì nguyên nhân này, Kỷ Hiền mới suy đoán hai người có gian tình. Sau đó Trần Man rời khỏi Cố gia, không lâu sau đó đã phát hiện ra hai cha con đều chết oan uổng, chẳng bao lâu sau lại bắt được Trần Man ở cổng thành. Triệu Trường Ninh nhận ra càng ngày nàng càng cảm thấy toàn bộ đều do Trần Man làm.
Nàng xoa xoa đầu mày, cho rằng tại bản thân quá mệt mỏi.
Bấy giờ đêm đã khuya, đèn dầu lách tách cháy để lại tàn bấc, ánh sáng dần trở nên ảm đạm. Ngoài bình phong gió mát đầu hạ hiu hiu thổi, bóng cây xào xạc đung đưa trong gió. Triệu Trường Ninh dường như nhìn thấy một bóng người đứng lặng im ngoài cửa, nàng cứ ngỡ bản thân nhìn lầm, bèn tiến hai bước tới phía cửa.
Lúc này, đột nhiên có bóng người từ đằng sau vọt lên, bụm kín miệng nàng lại!
“Đừng lên tiếng.” Giọng nói kẻ này khàn khàn, không thể nghe ra rốt cục là ai.
Một tay khác của hắn, giữ chặt lấy thắt lưng Triệu Trường Ninh.
Triệu Trường Ninh nhăn mày, trong huyện nha còn có sai dịch, ai có thể vào tận đây! Nàng lại nhác thấy khung của sổ phía sau mở hé, tức thì hiểu ra vấn đề.
“Ư…” Miệng Triệu Trường Ninh đã bị chặn đến tê rần, muốn cắn hắn cũng không làm được.
“Nếu ngươi muốn phá án, hãy đến hậu viện Cố gia, bên hồ nước trong hậu viện có một câu hòe, đào ở đó, ngươi sẽ tìm thấy thứ mình cần.” Người này thấp giọng nói, “Còn nữa, ta đi rồi ngươi đừng la lên, cũng không cần hỏi ta là ai. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ thả ngươi ra.”
Triệu Trường Ninh suy nghĩ, người này tới để giúp Trần Man? Hay là tới để giúp nàng? Nếu hiện tại hắn vẫn chưa ra tay, có lẽ sẽ không làm hại nàng.
Nàng chậm chạp gật đầu. Người này bèn hơi nới lỏng một chút, thấy Triệu Trường Ninh không la hét, mới buông ra hoàn toàn.
Triệu Trường Ninh quay đầu nắm chặt lấy vạt áo hắn, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai. Nhưng động tác của đối phương lại càng mau lẹ, một tay che kín mắt nàng, đẩy mạnh nàng về phía sau, đợi Triệu Trường Ninh đứng vững nhìn lại, người nọ đã nhảy khỏi cửa sổ, không còn chút dấu vết, ngoài cửa chỉ còn bóng cây lay động.
Trường Ninh lau khóe miệng, tay người này có mùi đắng ngắt.
Nàng lớn tiếng gọi Tứ An, Tứ An một bên buộc đai lưng một bên lảo đảo chạy tới: “Thiếu gia, ngài làm sao vậy?”
Làm sao hả? Nếu đối phương có ý, ban nãy nàng đã suýt bị giết chết rồi!
“Ngươi đi gọi Từ Cung dậy, tới chỗ đặt giá binh khí lấy ba cái cuốc, chúng ta cùng đến Cố gia.” Triệu Trường Ninh dặn dò hắn, nàng không định báo cho huyện thái gia ngay lập tức, kẻ đó có đáng tin hay không vẫn còn là một câu hỏi, ai biết sẽ đào ra được thứ gì, may mà lúc đi còn dẫn theo Tứ An.
Tứ An hồi lâu vẫn chưa định thần lại được: “Đại thiếu gia, ngài… nửa đêm canh ba định đi đào mộ sao? Tiểu nhân thấy không cần đâu, ngài cứ bảo với Hứa đại nhân một tiếng, Hứa đại nhân cũng dễ nói chuyện lắm.”
“Thiếu gia bảo ngươi đi, đừng có nhiều lời.” Triệu Trường Ninh khoác áo choàng lên người, sau đó ra khỏi cửa.
Lúc ban ngày tới xem, Triệu Trường Ninh đã đi qua hậu viện, hậu viện có một cánh cửa chếch, cửa chếch này cũng mục nát cả rồi, vừa đụng nhẹ đã mở. Từ Cung và Tứ An đi theo phía sau nàng, mỗi người xách một cái cuốc. Cỏ dại ở hậu viện cao đến nửa thân người, cũng may bên hồ nước chỉ có một cây hòe, Triệu Trường Ninh thấy bốn bề vắng lặng, đặt đèn dầu xuống dùng ống quẹt châm lửa, tiện thể gom hết cỏ dại chung quanh đốt sạch sẽ.
“Thiếu gia, tôi lạnh.” Tứ An rét đến nỗi nước mũi ròng ròng, kéo chặt quần áo, “Với cả sợ nữa…”
“Không sao, mau làm việc đi, lát nữa sẽ hết lạnh.” Trường Ninh cười rồi vỗ lên vai hắn, sau đó cầm cuốc bắt đầu đào.
Nàng là kiểu dốt nát mấy việc chân tay, mấy việc này không trông mong vào nàng được, Trường Ninh chỉ có tác dụng hỗ trợ, phần chính vẫn là Tứ An và Từ Cung. Nơi này đất xốp, bởi vậy khá dễ đào, khoảng nửa canh giờ đã đào sâu hơn nửa thước, vẫn không nhìn thấy gì cả. Đèn đã cạn dầu, ánh sáng dần dần yếu ớt, sau đó tắt hẳn. Có điều không sao, lúc này vẫn còn ánh trăng lờ mờ.
Không biết gà nhà ai nuôi bắt đầu lục tục gáy, dọa cho Từ Cung run bần bật.
“Đại nhân, ngài xem, đào ra vật gì rồi!” Lúc này đã đào đến ngang hông Từ Cung, khiến nửa người hắn đều chôn trong hố.
Triệu Trường Ninh tiến lên kiểm tra, lộ ra khỏi đất là xương bàn chân của nửa người, vẫn chưa thối rữa hết, nhìn mức độ phân hủy này, ước chừng đã bị chôn xuống đất một hai năm. Nàng không phải là ngỗ tác* chuyên nghiệp, chỉ đành phán đoán đại khái thời gian. Lúc này, từng trận tanh tưởi cũng theo đó truyền đến.
*Ngỗ tác: tên một chức quan chuyên khám nghiệm tử thi
Từ Cung bịt mũi nói: “Đại nhân, chúng ta… không phải đang quật mộ người ta đấy chứ?”
“Tiếp tục đào.” Triệu Trường Ninh cảm thấy khó hiểu, tại sao hậu viện của Cố gia lại có thi thể này! Người chết là ai? Hơn nữa còn đem chôn một cách âm thầm kín đáo.
Hai người đành phải đào tiếp xuống dưới, trên người thi thể này còn mặc y phục, là áo kép dùng cho mùa đông, đã rách nát không còn ra hình dạng, nhìn kiểu dáng hẳn là một thi thể nữ.
Triệu Trường Ninh đột nhiên nhìn thấy trong đất dường như có vật gì đó, ngăn bọn họ tiếp tục đào xuống. Nàng duỗi tay nhặt vật kia lên.
Là miếng ngọc bội đã vỡ thành hai nửa, chất liệu từ ngọc Dương chi, bên trên khắc một chữ Y.
Triệu Trường Ninh đột nhiên nhớ tới lời Quách thị: ‘Tiểu thư nhà tôi, từ nhỏ đã đeo một miếng ngọc bội trên người, có khắc tên của nàng, suýt nữa thì bị Thu Hồng đoạt mất…”
“Người đã chết này, là Cố tiểu thư.” Triệu Trường Ninh đưa ngọc bội cho hai người, “Hẳn đã chết được hai ba năm rồi, cụ thể thế nào, phải chờ ngỗ tác đến mới biết được.”
Vẻ mặt hai kẻ thình lình tái mét.
Từ Cung thật lâu sau mới hồi hồn lại, xám xịt hỏi: “Giả sử người chết này là Cố gia tiểu thư, đã chết được hai ba năm rồi. Vậy… vị tiểu thư vừa mới chết kia, là ai đây?”
Hai người nhìn nhau, đột nhiên có cảm giác rợn cả tóc gáy. Đúng vậy, giả sử người này là Cố gia tiểu thư, vậy còn người bị Trần Man giết thì sao?