Đích Thứ Nữ

Chương 53



Miên Hòa hẹn Dương Tử Khâm và Phòng Quyết Thư ở Long An Tự. Phòng Quyết Thư qua mấy ngày nữa đã là đại hôn rồi, nàng không ngờ hôm nay Miên Hòa có thể kéo nàng ấy ra được.

Dương Tử Khâm đến sớm hơn nên nàng tụng kinh niệm Phật trước, đợi Miên Hòa và Phòng Quyết Thư đến dâng hương rồi ba nàng mới đi ra hậu sơn ngồi nghỉ.

Phòng Quyết Thư đưa thϊếp đỏ cho hai người: "Rốt cuộc ta cũng trốn ra ngoài được một lần, hai người không biết đâu, ta ở trong phủ sắp nghẹn chết rồi. Thϊếp mời dù sao phụ mẫu ta đã gửi đến các phủ rồi, nhưng hai người là tỷ muội thân thiết của ta mà, nên là thϊếp mời này là thϊếp mời riêng của hai người."

Dương Tử Khâm nhìn thϊếp mời ánh mắt thoáng qua một tia u buồn. Phòng Quyết Thư hiểu nàng đang nghĩ gì, vỗ vai nàng: "An tâm, ta đốt một tấm cho Thu Ngọc, một tấm cho Hạ tiểu tướng quân rồi. Nhưng mà ta cứ suy nghĩ mãi, không biết có nên mong bọn họ đến hay không nữa. Muội nói xem ta đội khăn hỷ thì không nhìn thấy đâu, chứ người khác đột nhiên nhìn thấy hai người đó đứng trong quan khách có khi nào bị dọa sợ mà bỏ về không. Ta có nên mời pháp sư đến sẵn không, để đề phòng ấy."
Dương Tử Khâm vừa mới thoáng buồn đã bị Phòng Quyết Thư chọc cười.

Miên Hòa cười xong mới xua xua tay: "Không cần mời pháp sư, bọn họ dù đến cũng sẽ không phá hôn lễ của tỷ, tỷ an tâm đi."

Trong tiếng nước suối chảy róc rách, tiếng hàn huyên của các thiếu nữ trong đình nhỏ vang lên đều đều.

"Mọi năm ta đi Tông miếu cũng không mệt mỏi như năm nay, năm nay thật sự mệt quá, thảo nào phụ hoàng không muốn tổ chức yến tiệc năm mới nữa."

...

"Ta khuyên hai người nên học quản gia sớm hơn một chút, chứ đợi đến lúc gả chồng rồi mới học như ta thì sẽ bị nhốt trong phủ suốt ngày luôn."

...

"Tử Khâm, ta nghe nói dạo này muội không đi ra ngoài cứ ở mãi trong phủ, muội cứ vào cung đi, kể cả có đại tỷ muội, cùng lắm đuổi nàng ta sang chỗ Lục hoàng tỷ như lần trước."

"Hoặc mọi người đến phủ ta cũng được, công phụ ta nói là ông giúp Bùi Viên lấy một chức quan thị thư trong Hàn Lâm Viện. Mấy tháng nữa bệ hạ cũng phân quan cấp chức mới rồi không phải sao. Đến lúc đấy là là phu nhân quan lục phẩm rồi, mọi người có chuyện gì đến phủ ta cũng được."
"Quyết Thư, tỷ cứ bận rộn với gia đình của tỷ trước đã, bọn ta tới cũng không tiện, ta nghĩ có chuyện gì hẹn nhau ra ngoài vẫn hơn."

...

Ngày Phòng Quyết Thư xuất giá, Miên Hòa và Dương Tử Khâm đã đến từ sớm ngồi trong phòng giúp nàng ấy bình tĩnh.

Càng đến gần giờ đón dâu, Phòng tam tiểu thư càng căng thẳng, đứng ngồi không yên. Nhìn nàng ấy đi qua đi lại, Dương Tử Khâm cảm thấy mình cũng sắp choáng váng rồi.

Miên Hòa đùa nàng ấy để nàng ấy thả lỏng: "Tỷ lo lắng gì chứ, đến giờ Bùi Viên hối hận cũng muộn rồi, muốn trốn cũng không trốn đi được."

"Hắn dám!!!"

Dương Tử Khâm bật cười, Phòng tam tiểu thư vẫn là Phòng tam tiểu thư của nàng.

Bên ngoài vang lên âm thanh kèn trống, đoàn rước dâu đã đến trước phủ.

Hỷ nương đem khăn hỷ phủ lên cho Phòng Quyết Thư. Tân nương trước khi đến phủ của tân lang chân sẽ không được chạm xuống đất, vì thế Phòng Quyết Châu đến cõng Phòng Quyết Thư. Dương Tử Khâm và Miên Hòa đi hai bên, cùng hỷ nương đưa Phòng Quyết Thư ra ngoài.
Bùi lang quân hôm nay mặc khăn áo tân lang, trước ngực còn đeo hỷ hoa đỏ rực, ngồi trên ngựa đã cười đến không thấy mắt đâu.

Dương Tử Khâm lại cố đứng vững giữa đám đông, kèn trống quá to, nàng có chút đinh tai nhức óc.

Sau khi hỷ kiệu rời đi, các nàng cũng phải lên xe ngựa để đi qua tới Bùi phủ, nhưng trước hết phải đi qua an ủi Phòng Quyết Châu đã.

Từ lúc Phòng Quyết Thư lên kiệu, Phòng Quyết Châu đã không nhịn được mà òa khóc. Dương Tử Khâm cũng là lần đầu tiên gặp một nam tử khóc đến mức này, lần trước Bùi Viên mới chỉ là gấp đến rơm rớm nước mắt thôi đấy.

"Phòng nhị ca, chúng ta mau đi thôi, nếu huynh còn khóc tiếp sẽ lỡ lễ bái đường của Quyết Thư tỷ đó."

Phòng Quyết Châu tuy vẫn chưa nín khóc nhưng cũng đã loay hoay đứng dậy.

Miên Hòa gấp gáp vội kéo tay hắn: "Anh trai à, huynh mau đứng dậy đi, cũng có phải là không gặp nữa đâu. Huynh còn không mau lên, chúng ta đều đến muộn mất."
Ba người nhanh chóng lên xe ngựa đi về hướng Bùi phủ, vừa kịp đến kịp lễ bái đường.

Hai vị tân nhân còn cụng nhau một cái giữa lễ bái đường khiến cho mọi người đều dở khóc dở cười.

Sau tiếng hô "đưa vào động phòng", các vị gia trưởng cũng đứng lên tiếp đãi khách khứa.

Dương Tử Khâm cũng đi ra ngoài sân viện, hôm nay Bùi phủ đông đúc vô cùng, nàng đến sau cũng không tìm được người của Dương phủ đâu, vì vậy nàng đành lui về góc ít người. Nàng tìm một thị nữ, hỏi: "Xin hỏi trong quý phủ có nơi nào khách nhân có thể đến không? Chẳng hạn như hoa viên cũng được, ta cảm thấy hơi chóng mặt, muốn tìm chỗ an tĩnh một chút ngồi xuống nghỉ ngơi."

Thị nữ dẫn nàng tới hoa viên: "Nơi đây là nơi bình thường phu nhân tiếp đãi khách nhân, tiểu thư có thể ngồi ở đây nghỉ ngơi."
Dương Tử Khâm ngồi xuống trong đình nhỏ, nàng đưa ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá hoa viên của Bùi phủ. Thời tiết vừa vào xuân, trong hoa viên cũng không có nhiều loài hoa nở, chỉ có cây đào ở góc viện là đang nở rộ.

Nàng nhìn phía xa thấy một bóng áo choàng trắng quen thuộc, trong lòng không hiểu vì sao kích động, nàng đi về phía người đó.

Đi vào gần mới thấy Phòng Quyết Châu cũng đang ở đó, nàng không muốn nghe lén nhưng nàng vừa đi tới gần đã nghe thấy giọng Phòng Quyết Châu: "Vậy thì mai có thể xử án rồi."

Dương Tử Khâm nghĩ họ đang nói chuyện trong triều, vì vậy đành lùi lại.

"Tử Khâm muội muội, sao muội lại ở đây?"

Phòng Quyết Châu vừa nhìn thấy Dương Tử Khâm thì gọi nàng lại, dù sao bọn họ cũng nói chuyện xong rồi.

Dương Tử Khâm quay người đi tới thi lễ: "Hầu gia. Phòng nhị ca. Muội cảm thấy ngoài kia nhiều người quá, trong người thấy không khỏe nên tới đây ngồi một lát."
"Muội thấy không khỏe ở đâu? Hay là ta nhờ người tìm một phòng cho muội vào nghỉ?"

Dương Tử Khâm từ chối: "Phòng nhị ca không đi giúp bá phụ bá mẫu tiếp đón khách nhân sao? Muội vẫn ổn, muội ngồi một lát là được."

"Không được, sao lại có thể để muội ngồi đây một mình chứ." Phòng Quyết Châu lắc đầu, định đi tìm người.

"Phòng nhị công tử không cần phải lo lắng, bản hầu ở đây cùng Dương tứ tiểu thư là được, công tử vẫn nên đi tiếp đãi khách nhân đi thôi."

Phòng Quyết Châu cảm thấy gió ở đây thật lạnh, hầu gia cũng có thiện ý như thế, hắn vẫn nên đi làm việc của mình đi thì hơn. Nếu không đi nữa, chỉ sợ gió ở đây sẽ càng lạnh.

"Vậy làm phiền hầu gia để ý Tử Khâm rồi, tại hạ đi bận trước đây."

Nhìn Phòng Quyết Châu rời đi, Dương Tử Khâm không hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
"Lâu ngày không gặp, hầu gia có khỏe không? Không bằng chúng ta vào tiểu đình ngồi, đứng ở đây cũng không tiện lắm." Dương Tử Khâm đưa tay làm tư thế mời.

Hoắc Mộ Ngôn "ừm" một tiếng rồi cũng đi theo.

"Lâu ngày không gặp, nàng khỏe không?"

"Tiểu nữ vẫn khỏe." Nàng trả lời, rồi lại hỏi lại hắn: "Hầu gia có thích áo choàng này không?"

"Chuyện nàng tới phủ ta cũng nghe rồi. Nhưng áo choàng này có phải muốn tặng người khác mà tặng nhầm rồi không?"

Dương Tử Khâm không hiểu vì sao hắn hỏi thế: "Không có, sao lại tặng nhầm rồi, ngoài người trong nhà, tiểu nữ cũng chỉ may thêm một cái cho ngài."

Nhìn Hoắc Mộ Ngôn nhìn áo choàng trên người mình tủm tỉm cười, Dương Tử Khâm cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng, áo choàng này xứng đáng với công nàng làm rồi: "Vì áo choàng màu trắng sao? Nhưng hôm nay hầu gia mặc màu trắng hợp lắm mà. Nếu hầu gia không thích, đợi về phủ tiểu nữ làm thêm một cái màu đen nữa rồi gửi qua phủ ngài."
Hoắc Mộ Ngôn che miệng ho một tiếng, hắn nhìn thấu mục đích của nàng rồi, nhưng hắn cũng rất hưởng thụ: "Đã bảo chỉ cần đến phủ là được mà."

Nhớ lại lời mình từng nói, Dương Tử Khâm xấu hổ nhìn sang hướng khác: "Tiểu nữ đã bảo không phải ý đấy rồi mà, tiểu nữ chỉ là... thay Tiểu Bạch cảm ơn ngài mà thôi."

Thấy ánh mắt nàng chột dạ, Hoắc Mộ Ngôn biết nàng đang nói dối, nhưng không muốn chọc nàng, hắn gật đầu: "Ngày mai nàng có bận gì không?"

Nàng thì có chuyện gì bận chứ: "Tiểu nữ không có bận, hầu gia có chuyện gì cần tiểu nữ sao?"

"Hung thủ muốn sát hại Hạ Vân Hiên tìm ra rồi, ngày mai xét xử ở hầu phủ, nàng có đến không?"

Dương Tử Khâm hơi nhíu mày, xử án sao lại ở hầu phủ, trừ phi... người này không thể xuất hiện ở công đường.

Nàng muốn hỏi, nhưng không biết nên hỏi từ đâu, cũng không biết liệu Hoắc Mộ Ngôn sẽ trả lời hay không.
Hoắc Mộ Ngôn nhìn bộ dáng muốn hỏi rồi lại thôi, an ủi: "Mai nàng đến rồi sẽ biết."

Dương Tử Khâm nhìn Hoắc Mộ Ngôn, nàng đột nhiên không muốn may áo choàng đen nữa, hầu gia mặc y phục trắng cũng rất tuấn tú mà. Tuy mặc y phục đen vừa hợp với khí chất, vừa hợp với dáng vẻ của hầu gia. Ví như Vũ vương gia mặc y phục trắng sẽ giống trích tiên nhưng lại mang theo tia nắng từ trên trời xuống, thì hầu gia sẽ giống tuyết trắng thanh lạnh.

Hoắc Mộ Ngôn nhìn nàng lại bắt đầu ngây ra, hắn cảm thấy giờ hắn hỏi nàng có thích hắn không nàng cũng sẽ thành thật mà trả lời, chỉ là hắn sợ nàng sẽ trả lời "không".

"Có nhớ ta không?"

Dương Tử Khâm đang trong trạng thái không tập trung, thành thật trả lời: "Nhớ."

Đến lúc nàng kịp hoàn hồn thì đối diện nàng đã là dáng vẻ đắc ý của Hoắc Mộ Ngôn, Dương Tử Khâm liền biết mình xong rồi. Thứ nhất, nàng nói ra điều không nên nói rồi, thứ hai, nàng chắc chắn bị bắt bài rồi, sau này nàng còn dám ngẩn người trước mặt hắn nữa nàng sẽ biến thành mèo giống A Ưu.
Trong đầu nàng xoay chuyển, tìm lý do để tránh khỏi chuyện này: "Ta.. không... ngài..."

"Thanh Thanh! Muội sao lại ở đó?! Mau qua đây đi!!!"

Dương Tử Khâm quay sang thì thấy Miên Hòa đang đứng ở cổng hoa viên gọi nàng. Cứu tinh tới rồi, nàng phải mau chạy thôi.

"Hầu gia, công chúa gọi tiểu nữ, tiểu nữ phải rời đi rồi. Vừa nãy tiểu nữ lỡ lời, hầu gia... cứ quên đi là được."

Hoắc Mộ Ngôn nhìn Dương Tử Khâm chạy chối chết cười cười lắc đầu, hắn hơi vội nên dọa đến nàng rồi. Nhưng hắn cũng rất nhớ nàng, từ lúc về đến phủ rồi biết là nàng dặn mọi người treo đèn lồng đỏ đợi hắn về, từ lúc nhận được áo choàng của nàng. Vì nhớ nàng nên mới đồng ý đến hôn lễ này. Bây giờ nghe được nàng nói nàng cũng nhớ hắn vậy là đủ rồi. Với nàng không thể tiến tới quá nhanh được, hắn muốn chậm rãi chạm đến cánh cửa trái tim nàng rồi vô thanh vô thức mà bước vào, đến lúc nàng nhận ra rồi thì không còn cách nào đuổi hắn đi được nữa. Dù sao hắn cũng thành công bước đầu rồi, từ từ tới là được.
Miên Hòa đỡ lấy Dương Tử Khâm đang chạy về hướng mình: "Từ từ, từ từ thôi, muốn đi xem náo động phòng cũng không cần phải vội vàng thế chứ."

"Đi, đi thôi, đi đâu cũng được, chúng ta đi thôi." Nếu còn không đi nữa, nàng sẽ độn thổ mất.

Miên Hòa lần đầu tiên tham gia nháo động phòng của bằng hữu thấy thú vị, mà quay qua quay lại không thấy Dương Tử Khâm đâu, tìm nàng thì thấy nàng thì thấy nàng đang ngồi trong hoa viên, đến lúc quay lại đám người cũng giải tán luôn rồi.

Vũ Thành Phong hôm nay cũng một thân y phục trắng phe phẩy quạt, thanh nhã đi tới trước mặt hai nàng: "Đi uống rượu thôi, bọn họ nháo xong rồi, chúng ta còn đi vào mặt Bùi tân lang sẽ đỏ thấu ra máu mất."

Dương Tử Khâm nhìn y phục trắng của Vũ Thành Phong lại nhớ đến Hoắc Mộ Ngôn, nghĩ đến liền thấy xấu hổ, khuôn mặt cũng không tự chủ được mà ửng đỏ.
Miên Hòa nghe thấy vậy liền ỉu xìu, nàng đang xem vui mà, nàng đành kéo tay hai người: "Đi thôi, đi uống rượu."

Dương Tử Khâm kéo tay Miên Hòa lại: "A Xu, hầu gia nói ngày mai sẽ xét xử vụ án của Vân Hiên ca ở hầu phủ, tỷ có thể đến cùng muội không?"

Miên Hòa vỗ đầu: "Mải hôn lễ quá ta cũng quên mất, hôm qua ta cũng mới nhận được tin, định hôm nay tiện thể nói với muội. Phụ hoàng cũng nói với ta rồi, mai ta với Vũ Thành Phong cũng đến. Muội cần ngày mai ta đi qua đón muội không?"

Nghĩ đến ai đó vẫn luôn canh chừng nàng, nàng lắc đầu: "Tỷ không cần qua đâu, muội tự mình đến được, tỷ biết đấy, dạo này đại tỷ muội..."

"Vương gia. Công chúa. Tứ muội. Tỷ còn đang đi tìm muội đây, không ngờ muội lại ở đây." Dương Như Ngọc từ xa đã lên tiếng ròi bước tới thi lễ.
Miên Hòa trợn mắt: "Dương đại tiểu thư, nếu sau này ta đốt hương muỗi, ngươi đừng đến nhé."

Dương Như Ngọc không hiểu, hỏi: "Dạ?"

Miên Hòa kéo tay Dương Tử Khâm và Vũ Thành Phong: "Đi thôi, không uống rượu nữa, đi ăn uống cũng được."

Dương Như Ngọc nhìn theo bóng lưng ba người hậm hực không thôi. Từ lúc nào, rốt cuộc là từ lúc nào mà nàng phải nhìn theo cả bóng lưng của Dương Tử Khâm rồi, nàng ta xứng sao?

Phòng Quyết Châu vốn không muốn uống nhưng bị bằng hữu chuốc cho say khướt rồi chạy đến bàn của Dương Tử Khâm ôm chân bàn khóc lóc tâm sự.

Dương Tử Khâm với Miên Hòa ngồi khuyên nhủ mãi nhưng hắn vẫn quyết tâm ôm chân bàn mắng Bùi Viên phải đối xử tốt với Phòng Quyết Thư.

Dương Tử Khâm khuyên suốt một tuần hương khuyên không nổi nữa, nàng một tay vỗ lưng hắn, một tay trực tiếp đưa rượu qua cho Phòng Quyết Châu uống tiếp, chỉ mong sao cho hắn say rồi ngủ luôn, nếu không nàng phải ngồi nghe mắng hộ Bùi lang quân mất.
Hoắc Mộ Ngôn đi tới cản nàng: "Ngày mai hắn cũng có công vụ, không nên quá say."

Dương Tử Khâm nhăn mặt, như này còn chưa say à, nàng đưa tay làm động tác chém xuống: "Hay là ngài giúp huynh ấy... một tay"

Hoắc Mộ Ngôn nhịn cười, nữ tử này... thật hợp ý hắn. Hắn liền giơ tay đánh ngất Phòng Quyết Châu.

Miên Hòa lại giơ ngón tay cái cho Hoắc Mộ Ngôn.

Từ Chi Ân đứng từ xa nhìn Dương Tử Khâm, hắn luôn nhìn nàng từ lúc nàng tới Bùi phủ, hắn rất lâu đã không gặp nàng, vừa gặp nàng liền thấy nàng đang ngồi nói chuyện cùng nam nhân khác, suốt một ngày cũng chẳng nhìn sang hắn một ánh mắt, cứ như nàng triệt để quên hắn rồi vậy. Chẳng lẽ hắn dễ dàng bị quên lãng đến vậy sao?

Vốn hắn cũng ít khi đi tham gia hôn lễ đông người như này, nhưng hắn biết nàng và Phòng Quyết Thư thân thiết nên hôm nay nàng nhất định sẽ tới. Hắn chỉ là muốn gặp nàng, muốn nhìn thấy nàng. Nhưng nhìn nàng vui vẻ ở bên Hoắc Mộ Ngôn hắn lại cảm thấy trong ngực có một cơn uất nghẹn.
Nhưng hôm nay dù ai có tâm tình gì cũng không ảnh hưởng đến không khí vui mừng của hôn lễ.

Người hôm nay vui nhất phải là Phòng đại tướng quân, ông dù cho uống say nhèm vẫn giúp Bùi học sĩ tiễn từng người về.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv