Sau một thời gian thì mọi thứ cũng dần ổn định. Chỉ có ở lều trị thương là vẫn người ra người vào tấp nập.
Dương Tử Khâm và Tứ hoàng tử trở thành trợ thủ của Trương y quan giúp đỡ ở lều trị thương.
Nàng không biết là trong một thời gian ngắn có thể khiến hai người không liên quan gì đến nhau tạo ra sự ăn ý kỳ lạ đến vậy.
Thay vì nói là nàng là trợ thủ của Trương y quan, thì phải nói là Tứ điện hạ là đồ đệ của Trương y quan còn nàng là trợ thủ của Tứ điện hạ.
Trong nửa tháng này Trương Tử Khâm thật sự học được rất nhiều điều mới về y dược.
Tiểu Ngũ từ ngoài đi vào, bẽn lẽn đến trước mặt nàng, hai tay còn giấu ở sau, chần chừ không thôi.
Dương Tử Khâm bật cười: "Tiểu Ngũ, sao đệ lại vào đây, Tiểu Muội đâu rồi?"
Tiểu Ngũ vẫn còn cúi đầu, bộ dáng muốn nói lại thôi. Dương Tử Khâm giả bộ quay người trêu cậu: "Đệ còn không nói là tỷ đi đó, tỷ tỷ còn việc phải làm mà."
Tiểu Ngũ vội vàng tiến lên cản nàng, rồi mới chầm chậm đưa thứ sau lưng cho nàng, ấp úng nói: "Tử Khâm tỷ, đây là vòng hoa ta tự bện. Ta biết nó không quý giá gì nhưng....."
Dương Tử Khâm mỉm cười ngồi xuống trước mặt cậu: "Vòng hoa xinh đẹp này là tặng cho tỷ sao? Vậy đệ đội cho tỷ được không?"
Tiểu Ngũ đỏ mặt đội vòng hoa cho Dương Tử Khâm. Nàng khẽ chỉnh chỉnh vòng hoa rồi tươi cười hỏi cậu: "Thế nào? Tỷ tỷ đội đẹp không?"
Tiểu Ngũ mặt đỏ như cắt ra máu, lắp bắp hai chữ "Đẹp..lắm.." rồi cuống quýt chạy ra ngoài.
Dương Tử Khâm lắc đầu, tiểu tử này, chân mới khỏi đã bắt đầu chạy nhảy rồi.
Tứ hoàng tử chìa tay, Dương Tử Khâm nhanh tay đưa băng cuốn cho hắn, hắn nhìn nàng một cái rồi cúi đầu thay băng cho bệnh nhân nói: "Dương Tử Khâm ngươi là tiểu nữ hài hay sao còn đội mấy thứ như vòng hoa thế."
Dương Tử Khâm quay người ghi chép: "Điện hạ ghen tị vì không được tặng quà thì có."
Sau gần một tháng, mọi thứ thật sự đã đi vào quy củ. Nằm ở lều trị thương chỉ còn những người cần tĩnh dưỡng. Cũng có rất nhiều người vì vết thương lở loét quá nặng mà không thể qua khỏi.
Dương Tử Khâm lúc đầu còn thấy bàng hoàng khi thấy người mình vẫn còn chăm sóc tối hôm trước đến sáng hôm sau đã không còn. Nhưng sự bận rộn ở lều trị thương khiến nàng chưa kịp đau buồn đã phải tiếp tục đi giúp đỡ người khác.
Mấy ngày đầu nàng còn tìm tạm một góc ở lều trị thương nằm ngủ tạm. Nhưng Từ Chi Ân thật sự nhìn không nổi nàng như thế, sau khi sắp xếp một chiếc lều nhỏ ngay sau chỗ để lương thực thì trực tiếp bế Dương Tử Khâm từ lều trị thương qua.
Lúc Dương Tử Khâm tỉnh dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo, chưa kịp phản ứng lại, nhìn xung quanh lạ lẫm, nàng còn tưởng bản thân mình bị bắt cóc rồi.
Mà mọi người sau khi quen thuộc với mọi thứ bắt đầu mở rộng cuộc sống của mình, nam tử còn khỏe mạnh thì bắt đầu tìm đi săn bắt ở phụ cận. Nữ tử thì giúp đỡ nấu ăn, may vá trang phục mùa đông. Từ Chi Ân còn mở lớp dạy lũ nhỏ học chữ. Nghe nói là không chỉ có trẻ nhỏ mà còn có nhiều cô nương đến lắm. Còn Dương Tử Khâm thì ngày ngày ở trong lều trị thương.
Dương Tử Khâm nhìn từng xe ngựa chở đồ cứu trợ từ trong thành đi ra nghiêng đầu hỏi Tứ hoàng tử: " Điện hạ, tình hình trong kinh thế nào rồi? Cổng thành cũng đóng được một tháng rồi."
Tứ hoàng tử nhìn theo xe ngựa: "Tuy hơi khó khăn nhưng triều đình vẫn bình ổn được, hàng hóa cũng đi được một phần theo đường thủy. Quốc khố vốn cũng khó lòng bỏ ra thêm nhiều lương thực như thế, nhưng Miên Hòa gửi thư về cho phụ hoàng bày mưu sách. Phụ hoàng sẽ ngự bút đề bảng hiệu cho những thương nhân bỏ ra quyên góp nhiều nhất. Vậy nên hôm nay chúng ta mới có nhiều lương thực đến vậy."
Sau đó hắn quay ra đập vai nàng: "Hôm nay rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi rồi, tối nay ra ngoài uống chút rượu cho ấm người không?"
Đoạn thời gian này thức ăn cũng được cải thiện, dưới sự giúp đỡ của các phụ nhân từ phát cháo phát chẩn đã thành mọi người chia thức ăn rồi ngồi ăn chung với nhau.
Dương Tử Khâm cầm theo đồ ăn tìm một đống lửa ngồi xuống. Tứ hoàng tử theo sau nàng rồi bắt đầu rót rượu. Nàng nhíu mày: "Điện hạ, Tiểu Ngũ còn nhỏ, ngài đừng có rót rượu cho đệ ấy."
Nàng cũng không hiểu vị điện hạ này nghĩ gì trong đầu nữa, lúc trước nàng hỏi ra còn biết được là căn bản là hắn chẳng muốn đi tu, chỉ là không chịu được sự gò bó trong cung nên muốn tìm lý do trốn ra ngoài rồi tự mình phiêu bạt giang hồ.
Hắn vẫn cứ rót: "Uống một chút cho ấm người thôi, với lại mười ba rồi còn nhỏ gì chứ, không phải bằng tuổi với Dương Tử Bội sao?"
Dương Tử Khâm đành thôi, nàng có chút nhớ đệ đệ nàng. Hai ngày trước là sinh thần đệ ấy, mà nàng lại không thể cùng đệ ấy đón tiệc sinh thần. Trong lòng có chút mất mát.
Nhìn Dương Tử Khâm đột nhiên im lặng, Tứ hoàng tử tìm cách chữa cháy: "Thật ra nếu ngươi muốn ta có thể nhờ người để Dương Tử Bội ra đây giúp đỡ."
Dương Tử Khâm lắc đầu: "Ngài đừng có chiều đệ ấy. Đệ ấy muốn trốn học thì có."
Cách đây một tháng, khi nghe tin nàng ra ngoài thành Dương Tử Bội đã chạy tới muốn theo ra ngoài thành nhưng bị cản lại. Hoàng đế đã hạ lệnh đóng cổng thành, bên ngoài không vào được, bên trong không ra được. Cậu còn chạy lên tường thành gọi nàng nhưng bị nàng vẫy tay đuổi về.
Dương Tử Khâm cầm chén rượu lên uống một ngụm, vị cay của rượu sộc lên khiến nàng bị sặc. Tứ hoàng tử bỏ bình rượu xuống quay sang vỗ vỗ lưng nàng: "Ngươi lần đầu uống rượu hay sao mà còn bị sặc. Không phải chứ, phụ hoàng còn nói là rượu của người mất toàn vì ngươi mà."
Dương Tử Khâm sau khi hết sặc nhíu mày: "Bình thường tiểu nữ đều uống rượu hoa quả thôi. Nhưng bệ hạ sao lại nói tại tiểu nữ chứ, tiểu nữ cũng không lấy rượu của người mà."
Tứ hoàng tử nhún vai: "Ta không biết, nhưng phụ hoàng nói vậy đó."
Một bình rượu nhỏ được đưa tới trước mặt nàng, Dương Tử Khâm nhìn lên, là Từ Chi Ân.
Hắn ngồi xuống bên nàng rồi vươn tay xoa đầu Tiểu Ngũ: "Ta chỉ kiếm được loại này thôi, nàng uống tạm đi."
Thời gian này Dương Tử Khâm đã quen với cách xưng hô này của Từ Chi Ân, nàng đón lấy bình rượu rồi nhỏ giọng cảm tạ.
Rượu hoa quả ngọt hơn so với các loại khác, Dương Tử Khâm thích vị dịu ngọt của nó, nàng chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, khẽ híp mắt thỏa mãn.
Nàng ngồi dịch về phía Tứ hoàng tử rồi nói nhỏ với hắn: "Điện hạ, ta uống rượu xong có thói quen xấu, lát nữa nếu ta gục ra đây thì ngài có thể cho ta dựa nhờ một chút được không?"
Dương Tử Khâm làm sao không biết tật xấu của mình được chứ. Nhưng sau khi chơi với các vị tỷ muội thì nàng cũng trở thành một con sâu rượu rồi. Thật ra nàng muốn nhờ Tiểu Ngũ, nhưng đệ ấy còn đang ôm Tiểu Muội. Mà ở đây nàng nghĩ người nàng có quan hệ tốt hơn một chút chỉ có Tứ hoàng tử thôi, ít nhất trong một tháng này hai người cũng làm việc cùng nhau mà.
Tứ hoàng tử rất độ lượng vỗ vỗ vai mình: "Dựa đi, ta biết mà, Hạ Vân Hiên nhờ vả qua rồi, ta tạm thời chiếu cố ngươi thay hắn vậy."
Dương Tử Khâm nhoẻn miệng cười, ra Tứ hoàng tử chiếu cố nàng là bút tích của Hạ Vân Hiên à.
Mà Từ Chi Ân đột nhiên kéo lấy cánh tay nàng: "Thất công chúa cũng nhờ vả ta chiếu cố nàng, Tử Khâm, nàng cũng có thể dựa vào ta."
Dương Tử Khâm mờ mịt nhìn hắn, chuyện gì đây, sao đến tên cũng gọi ra rồi.
Tam hoàng tử từ phía xa cầm rượu đi tới ngồi xuống nhếch miệng: "Dương tứ tiểu thư cũng thật biết cách kết giao, nhanh như vậy đã kết giao được với Tứ đệ cùng thế tử rồi."
Dương Tử Khâm cười giả lả khẽ lắc tay ra khỏi Từ Chi Ân trốn tránh rồi hỏi chuyện ở Lũng Tây. Vị này nàng chọc không nổi, hắn nói gì thì nói đi, nàng không dám nói lại.
Tam hoàng tử mỗi lần nói với nàng đều như một quyền đấm vào bông, hắn bực bội ngồi xuống ngẩng đầu uống rượu.
Tứ hoàng tử thâm sâu nheo mắt nhìn ba người rồi mới từ từ kể cho Dương Tử Khâm: "Mấy người đó cưỡi ngựa không ngừng, chỉ dùng ba ngày đường đã tới Lũng Tây."
"Sau đó thì phân ra, một nhóm người phụ trách giúp bách tính xây dựng lại đê điều, một nhóm thì phụ trách điều tra đám quan lại phụ trách việc phát chẩn."
"Nghe tin hồi báo là còn bắt được Tri phủ và Tri huyện ở Lũng Tây tham ô bạc cứu trợ rồi còn phát gạo mốc cho bách tính."
Dương Tử Khâm nhíu mày, thiên tai lũ lụt đã khiến bách tính khó khăn lắm rồi, mấy người đó còn ở giữa ăn bớt, thật khiến lòng người tức giận. Bảo sao lại có nhiều nạn dân như vậy đến kinh thành. Ở lại cũng là chết, chỉ còn cách liều mạng một phen.
Nàng đau lòng khẽ vuốt đầu Tiểu Ngũ đang ngủ bên cạnh chân nàng. Đứa nhỏ đáng thương.
Tứ hoàng tử tiếp tục kể: "Bây giờ họ đang một bên sửa đê điều, một bên giúp người dân xây dựng lại nhà cửa. Chắc tầm hai tháng nữa là xong rồi. Đến lúc đó những người ở đây có thể về nhà rồi."
Dương Tử Khâm ngạc nhiên: "Mọi người nhanh như vậy sao, thật tốt quá."
Tứ hoàng tử gật đầu: "Tất nhiên là nhanh rồi, Miên Hòa đem quân từ hai phủ bên cạnh cũng gom lại rồi, cộng thêm quân của Hạ đại tướng quân ở biên giới cũng bị gọi lại nữa. Ở đấy giờ đang đông đúc lắm."
Dương Tử Khâm hiếu kỳ: "Ngài sao lại có nhiều thông tin đến thế, rõ ràng ngày nào ta cũng ở bên phụ giúp ngài mà, sao ta lại không biết vậy?"
Tứ hoàng tử khẽ hất cằm: "Ngươi làm sao mà biết được, ta có cách của riêng ta, ta còn biết Hạ Vân Hiên bị thương đang nằm một chỗ nữa cơ."
Nói xong hắn mới phát hiện bản thân mình lại nói điều không nên nói rồi, giật mình mím môi.
Dương Tử Khâm thất kinh, nhưng ngại Tiểu Ngũ cạnh chân không dám động đậy mạnh, nàng bắt lấy cánh tay Tứ hoàng tử: "Cái gì? Vân Hiên ca bị thương rồi? Tại sao huynh ấy lại bị thương vậy? Huynh ấy có bị thương nặng lắm không?"
Tứ hoàng tử nhanh chóng vỗ về Dương Tử Khâm trấn an: "Không nặng lắm, không nặng lắm. Ngươi không phải lo lắng, Vân Hiên ca ca của ngươi không sao hết. Chỉ là hắn bị thương lúc bắt giữ đám tham quan kia thôi, giờ đang nằm trên giường tĩnh dưỡng rồi. Hắn còn tinh lực viết thư kể chuyện cho ta mà, nên chưa chết được đâu. Hắn dặn ta không được kể cho ngươi, sợ ngươi lo lắng thôi."
Dương Tử Khâm vẫn không an tâm, nàng vẫn giữ chặt tay hắn: "Vậy... vậy ngài bảo huynh ấy cũng viết thư cho ta nữa."
Tứ hoàng tử cười cười trêu chọc: "Được rồi, để ta bảo hắn. Ngươi an tâm đi, ai không biết còn tưởng ngươi với Hạ Vân Hiên là một đôi đó."
Dương Tử Khâm lúc này mới bỏ tay: "Ngài nhớ đấy."
Nghe thấy hắn đồng ý nàng liền an tâm. Nàng không phản bác không phải vì lý do gì hết, đơn giản chỉ vì nàng uống có chút ngấm rượu rồi, không nghe rõ đoạn đằng sau nữa.
Dương Tử Khâm vốn vô tình, nhưng người ngồi cùng nàng lại hữu ý.
Từ Chi Ân ngồi một bên nhìn nàng, ánh mắt tối sầm, cầm rượu lên uống.
Dương Tử Khâm tiếp tục uống rượu ánh mắt liền trở nên mơ hồ, trong lòng lại nhớ những người bằng hữu của nàng. Đây là lần đầu tiên nàng uống rượu mà không có các vị tỷ muội bên cạnh, có chút không quen. Không biết dạo này Miên Hòa thế nào rồi, nhưng nàng tin tưởng vào khả năng của Miên Hòa, với lại còn có Vũ Thành Phong ở bên bảo vệ nàng ấy mà.
Vốn kể cả khi say rồi Dương Tử Khâm vẫn cố gắng ngồi thẳng người không tựa vào ai, nhưng mí mặt nàng dần nặng trịch, nàng nghiêng người chuẩn bị dựa vào Tứ hoàng tử. Từ Chi Ân nhanh tay duỗi tay đỡ lấy đầu nàng. Tứ hoàng tử nhìn hai người rồi cười cười nhếch mày, hắn cũng không động đậy. Từ Chi Ân đứng lên bế Dương Tử Khâm về lều của nàng.
Từ Chi Ân đặt Dương Tử Khâm xuống giường, lại cẩn thận kéo chăn đắp lên cho nàng. Hắn ngồi xuống, khẽ gạt những sợi tóc mai tán loạn trên trán nàng ra sau tai. Từ Chi Ân yên lặng nhìn nàng một lúc rồi mới luyến tiếc rời đi.
"Ngươi đi ra là ta an tâm rồi." Tứ hoàng tử khoanh tay đứng ngoài đợi Từ Chi Ân, thấy hắn đi ra rồi mới gật đầu quay người rời đi, dù sao hắn cũng nhận được nhờ vả của Hạ Vân Hiên mà. Nhưng lại có chút khó tin đấy, Từ Chi Ân, ngươi thích nữ tử khác như này Đồng Hiên có biết không.