Miên Hòa cùng Dương Tử Khâm đỡ nhau đi về phía khán đài ngồi xuống. Sau đó Hạ Vân Hiên đi tới, hướng nàng chắp tay: “Vừa nãy mũi tên của tại hạ khiến Dương tiểu thư gặp kinh sợ, tại hạ muốn xin lỗi Dương tiểu thư.”
Nàng xấu hổ nhìn hắn, đứng dậy phúc thân trả lời: “Hạ tiểu tướng quân không cần xin lỗi, là do ta xông vào trường đua, là do bản thân ta có lỗi trước. Hy vọng Hạ tiểu tướng quân không để trong lòng.”
Hạ tiểu tướng quân nhìn nàng, lại nói: “Dương tiểu thư vì lo lắng cho công chúa, không có lỗi gì, hy vọng tiểu thư cũng không để trong lòng.”
Nói rồi Hạ tiểu tướng quân đi về phía Định An Hầu ngồi xuống.
Giờ mới đến đại hội thi võ trên võ đài.
Đợt này hoàng đế đã chia lại cách chơi, nam nữ đấu riêng, cũng tặng thêm cho nữ tử chiến thắng một vũ khí trong khố phòng.
Các vị vừa lên trên khán đài ngồi lại một lần nữa bị hoàng đế đuổi xuống dưới với lý do ngồi đó cản trở tâm tình người. Dương Tử Khâm nhìn hoàng đế, ngài đang cao hứng như thế, ngài cười sắp đến mang tai rồi, tâm thế thì hừng hực xem kịch như thế, rốt cuộc các nàng còn có thể ảnh hưởng tâm tình ngài thế nào chứ.
Trận đấu võ đài này quy tắc chỉ có một, các đội nam nữ bốc thăm chia thành hai người đấu một, người nào chiến thắng cuối cùng sẽ có thưởng, không được đánh chết người, không được đánh tàn tật, không đánh vào mặt, chỉ cần xuất chiêu vừa đủ thắng là được, người bước chân ra khỏi võ đài sẽ bị loại.
Lần này cả Miên Hòa và Phòng Quyết Thư đều tham gia. Phòng Quyết Thư còn có chút nuối tiếc vì chia nam nữ riêng, nàng còn tưởng nàng sẽ được đấu một trận với Định An Hầu, kết quả ngài ấy còn chẳng tham gia.
Lần này thì mọi người đứng quanh võ đài, tất nhiên là còn cách ra một khoảng trống để không ai bị tuyển thủ rơi trúng người.
Dương Tử Bội quay qua hỏi tỷ tỷ cậu: “A Thanh, tỷ nói sao Hạ tiểu tướng quân lại không tham gia vậy, võ thuật của ngài ấy tốt lắm mà?”
Dương Tử Khâm nhìn Hạ Vân Hiên đang đứng khoanh tay ở một bên trả lời: “Chắc vì Hạ tiểu tướng quân có thương Thuyết Hàn rồi nên không cần kiếm Tu La nữa.”
Dương Tử Bội gật gật.
Một âm thanh lạnh lùng vang lên phía bên trái nàng, khiến hai tỷ đệ giật mình nhìn qua.
“Dương Tứ tiểu thư có vẻ hiểu Hạ tiểu tướng quân nhỉ?”
Dương Tử Khâm nhìn Hoắc Mộ Ngôn thắc mắc trong lòng, vị này lại đứng đây từ lúc nào vậy. Hôm nay mọi người đều xuất quỷ nhập thần vậy sao. Nhưng nàng cũng không dám nói, dù sao nàng biết thân biết phận, đối với mấy vị vương tôn quý tộc nàng vẫn phải giữ cung kính.
Nàng cúi đầu trả lời: “Tiểu nữ cũng không quá quen thân với Hạ tiểu tướng quân, tiểu nữ chỉ là suy đoán thôi.”
Hoắc Mộ Ngôn im lặng nhìn lên võ đài, tiểu nữ tử này nói dối hắn, nếu không quen thân sao nàng lại biết cả tên cây thương của Hạ Vân Hiên.
Đối mặt với sự im lặng không thèm nhìn sang của Định An Hầu, Dương Tử Khâm cũng không biết phải làm sao, nàng giờ nên xem đấu võ hay nên hóa giải sự ngượng ngùng này.
Rốt cuộc, nàng vẫn bị khí chất của y đánh bại, nàng khẽ hỏi: “Hầu gia không tham gia cuộc đấu võ này sao?”
Hoắc Mộ Ngôn quay sang nhìn nàng, rồi lại nhìn lên sàn võ nhíu mày. Khi Dương Tử Khâm tưởng hắn sẽ không trả lời nàng thì giọng hắn lại vang lên: “Sợ lỡ tay, đánh tàn phế mấy người đấy.”
Dương Tử Khâm giật mình, nhưng cũng cảm thấy đúng, ngươi kêu một chiến thần quanh năm suốt tháng ra trận đánh giặc đến đây đấu võ mèo với thường dân, lại còn không cho đánh nặng vì dạ yến nữa, y không tham gia cũng đúng.
Nghĩ đến Dạ yến Dương Tử Khâm lại cảm thấy đau đầu. Ngày hôm nay sao lại trôi qua lâu quá vậy, phía trước không biết còn trò gì đợi nàng đây, thật may nàng cũng đã có một buổi chiều yên lặng.
Trừ đoạn A Xu nhảy từ ngựa xuống thì nàng cảm thấy buổi chiều này thật bình yên, ít nhất là bình yên hơn buổi sáng.
Trừ cả lúc lạnh sống lưng vì cổ vũ cho Hạ tiểu tướng quân nữa.
Trừ cả lúc Vũ Vương gia đứng cạnh nàng nữa.
Trừ cả lúc này vị Định An Hầu này đang đứng cạnh nàng nữa.
Dương Tử Khâm bỗng nhíu mày, xem ra buổi chiều của nàng cũng không bình yên như nàng tưởng.
Hiện giờ, trên đài là sàn đấu của các vị công tử, người dùng kiếm, người dùng thương, kẻ dùng đao, xung quanh còn cổ vũ náo nhiệt.
Nhưng Dương Tử Khâm không quan tâm lắm, nàng nhìn thấy Từ Chi Ân đang đứng cạnh Đồng Hiên ở phía bên trái võ đài. Thỉnh thoảng quận chúa khẽ thì thầm gì đó cho Thời thế tử nghe, mà chàng chỉ cúi đầu nghe chứ không có phản ứng gì nhiều.
Dương Tử Khâm có chút cảm khái, hóa ra tài tử giai nhân đứng cạnh nhau đẹp vậy, thảo nào hoàng đế lại thích việc này đến thế.
Dương Tử Bội đang xem đấu võ thì nhìn sang tỷ tỷ cậu, lại thấy tỷ tỷ cậu đang nhìn về phía Từ Chi Ân, nhưng trong ánh mắt tỷ ấy đã không còn mê luyến như buổi sáng, mà nhiều thêm một chút tán thưởng. Cậu cũng an tâm không nhắc gì, vì dù sao ánh mắt này cũng che giấu tốt lắm rồi. Trong lòng cậu cũng xót cho tỷ tỷ, chỉ qua một buổi sáng, sau khi tỉnh mộng, lại có thể thanh tỉnh như vậy. Rốt cuộc tỷ ấy vẫn phải tự mình dập đi tình cảm của bản thân, khiến trái tim mình nguội lạnh lại.
Dương Tử Khâm tán thưởng xong rồi lại nhìn xuống mảnh đất trống trước mũi chân mình, thả trôi suy nghĩ của bản thân.
Dạ yến chỉ ngồi ăn uống là chuyện không thể xảy ra trong sự cao hứng hôm nay của hoàng đế rồi đấy, chắc chắn sẽ bắt chúng quý nữ đi lên thể hiện tài hoa. Nàng tứ thư không thông, chỉ thuộc nữ tắc, cầm nghệ không giỏi, chỉ biết cơ bản của đàn tranh, vẽ tranh chỉ biết vẽ hoa hoa cỏ cỏ. Thôi thì nàng kiếm bừa một cái lên làm nền cho các vị tiểu thư vậy.
Thật ra Dương Tử Khâm cũng có tài năng của bản thân, nàng rất giỏi tú công, nàng thêu rất đẹp. Các nương nương trong cung đều rất thích khăn tay nàng thêu. Nhưng tú công cũng không tính là một tài nghệ có thể mang lên biểu diễn được. Mà Dương Tử cũng không muốn, nàng thêu thùa là để lắng tâm, để tâm hồn nàng được thả trôi. Vừa ngồi ở sân Đông các vừa ngắm mây vừa thêu thùa là một trong những sở thích của nàng. Thời gian ở Đông cũng vì vậy mà dần trôi.
Mà việc thứ hai nàng càng không thể để cho người khác
biết được. Dương Tử Khâm múa rất đẹp, nàng có thể cảm nhận âm thanh rất tốt rồi chìm đắm vào âm nhạc, đây có lẽ là thiên phú duy nhất nàng có. Nhưng mẫu thân khi nhìn thấy nàng múa lại trầm ngâm, rồi nói chuyện với nàng: “Thanh Thanh, con múa rất đẹp, rất sinh động, rất mềm mại uyển chuyển, cũng rất cuốn hút. Nếu con thể hiện tài năng này của mình ra, tất nhiên con có thể gây ấn tượng với không chỉ các công tử thế gia, với vương tôn quý tộc mẹ cũng có tự tin với con. Nhưng với thân phận của con, họ sẽ chỉ có suy nghĩ nạp con làm thϊếp, trở thành một thϊếp thất không lên được mặt bàn. Con trở về suy nghĩ đi, rồi tự biết đường mà làm.”
Dương Tử Khâm ngay khi nghe thấy việc làm thϊếp liền suy nghĩ nàng sẽ không bao giờ thể hiện ra tài năng này của mình, nàng kiên định nói với mẫu thân: “Mẹ, con không làm thϊếp, Dương Thanh Thanh thề cả đời này không làm thϊếp. Con thà làm thê kẻ hàn, cũng không làm thϊếp người ta.”
Dương Nhị phu nhân lúc đấy đã vuốt nhẹ đầu con gái, sống ở Dương gia thế gia trăm năm này người ta càng nhìn rõ sự khác biệt giữa thê và thϊếp, nàng không muốn con gái nàng phải chịu nối khuất nhục đấy.
Nhưng thiên phú của Dương Tử Khâm sao có thể kiềm nén được, nàng thi thoảng vẫn sẽ thả mình trong âm nhạc của những vị tri kỷ và nó đã trở thành bí mật giữa các nàng.
Suy nghĩ của Dương Tử Khâm càng thả càng xa, bỗng trời đất trước mặt nàng đảo lộn, nàng hoảng sợ cố gắng túm lấy gì đó.
Và khung cảnh khiến mọi người kinh sợ là Tam hoàng tử vừa đánh một vị công tử rơi từ trên đài xuống, mà vị công tử đó lại rơi vào hướng của Dương gia tứ tiểu thư. Định An Hầu phản ứng nhanh, một tay vòng qua eo nhấc tứ tiểu thư lên. Bây giờ thì tứ tiểu thư đang ôm chặt cổ hầu gia.
Một vài tiểu thư đã bước ra khỏi sự giật mình mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dương Tử Khâm.
Thật ra kể cả khi nàng đứng yên thì vị công tử đấy cũng chỉ rơi tới mũi giày Dương Tử Khâm thôi, nhưng Hoắc Mộ Ngôn làm vậy lại khiến người khác cảm giác rằng nếu hắn không ra tay thì Dương Tử Khâm sẽ bị vị công tử kia đập vào người mà chết.
Sống lưng lạnh khiến Dương Tử Khâm khẽ giật mình, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, đến lúc phản ứng lại thì giật mình buông cổ Hoắc Mộ Ngôn rồi đứng xuống.
“Đa tạ Hầu gia đã cứu mạng tiểu nữ.” Nàng cúi đầu phúc thân cảm tạ.
Hoắc Mộ Ngôn khẽ phất tay, nhưng trong lòng đã ghi lại, hắn nghĩ sẽ có ngày hắn tìm nàng để đòi lại.
Mà trên khán đài hoàng đế lớn tiếng quát: “Lão tam làm gì đấy, có biết khống chế lực không hả, còn mấy người kia mau sắp xếp đứng xa ra thêm đi.”
Vậy là mọi người đứng rộng ra hơn, mà Dương Tử Khâm cũng tập trung nhìn lên võ đài hơn.
Dương Tử Bội quan tâm nàng: “A Thanh, tỷ không sao chứ, hay là chúng ta lên khán đài ngồi đi”
Dương Tử Khâm khẽ lắc đầu trả lời không sao. Dù sao lát nữa cũng phải cổ vũ cho Miên Hòa và Phòng Quyết Thư nên nàng không lên khán đài ngồi được.
Mà Dương Tử Khâm thả hồn theo mây, đến lúc nào tập trung đã là vòng thi cuối cùng giữa Vũ Vương gia cùng với Tam hoàng tử.
Nàng ngẩng đầu lên võ đài thì thấy Tam hoàng tử đứng ở bên phải khán đài nhìn nàng bằng nửa con mắt, nhíu mày. Dương Tử Khâm nhíu mày khó hiểu, các vị Đông Hoàng gia bắt nạt nàng đến nghiện rồi đúng không. Nàng chọc gì hắn rồi chứ, rõ ràng là vừa nãy hắn ném người về phía nàng đó, nàng còn không oán trách thì thôi hắn nguýt gì nàng chứ
Lại nhìn bạch y sam nam tử đang cầm kiếm đứng bên trái võ đài. Một cơn gió tinh nghịch phất tà áo của y lên, tà áo phiêu phiêu.
Trích tiên đấu với hỗn thế tiểu ma vương, trong lòng nàng khẽ nhủ.
Lại nhìn sang vị mặc y sam đen tuyền bên cạnh nàng. Dương Tử Khâm có một suy nghĩ khiến nàng có chút buồn cười. Hai vị này đứng cạnh nhau có khác gì Hắc Bạch Vô Thường không chứ.
Mà trên sàn đấu, sau tiếng chuông hai vị thiếu niên lang đã xông về phía nhau. Nhưng nàng lại thấy giống như Tam hoàng tử xông về phía Vũ Vương hơn. Mà Dương Tử Khâm vẫn giữ suy nghĩ sẽ mua tranh vẽ Vũ Vương nếu như có bán. Vị vương gia này đến đỡ đòn cũng có thể đẹp mắt vậy. Nàng không hiểu võ thuật, nhưng lại cảm giác động tác của Vũ Thành Phong vui mắt một cách khó hiểu.
Xung quanh nàng là âm thanh cổ vũ nhiệt tình của các công tử tiểu thư. Mà Dương Tử Bội đang trầm ngâm lên tiếng: “Vũ Vương gia sắp thắng rồi”
Nhìn lên võ đài thật ra nàng cũng chẳng biết mấy người trên đó đang ra đòn gì.
Tâm trạng của Dương Tử Khâm đang được vẻ trích tiên của Vũ Thành Phong cải thiện cũng nhỏ giọng hét theo đám quý nữ.
“Vũ Vương gia cố lên.”
Dương Tử Bội khẽ nhíu mày, cậu nhìn được những ám chiêu mà Vũ Vương đánh ra, nên cảm thấy cuộc đấu chuẩn bị kết thúc rồi. Bỗng dưng hai vị trên võ đài xuất chiêu càng ngày càng hăng hơn khiến cậu khó hiểu.
Trên võ đài hai người như hai con gà chọi lao vào nhau, dưới võ đài càng hét to hưng phấn hơn.
Hoàng đế trên khán đài cũng có chút khó hiểu, hai tiểu tử này sao bỗng nhiên lại kích động vậy.
Nhưng Vũ Thành Phong vốn đang chiếm ưu thế, dù có Tam hoàng tử có đột nhiên tăng lực thì cũng không thay đổi được thế cục. Một đường đạp khiến Tam hoàng tử nằm xuống võ đài, khi hắn định đứng dậy thì kiếm của Vũ Thành Phong đã kề bên cổ hắn.
Hoàng đế phất tay cho nội thị công bố kết quả. Nội thị cao giọng tuyên bố: “Vũ vương gia, thắng!”
Sau đó có nội thị mang Hắc Bạch kiếm lên, trao cho Vũ Thành Phong.
Dương Tử Khâm nhìn thanh kiếm rốt cuộc cũng hiểu vì sao gọi là Hắc Bạch. Cả chuôi kiếm vẫn vỏ kiếm đều là một mặt màu đen, một mặt màu trắng. Nàng bỗng bật cười, lại nhớ đến suy nghĩ của mình, giống Vũ Vương gia và Định An Hầu đứng cạnh nhau thật mà.
Đợt tiếp theo đến trận đấu của các tiểu thư. Dương Tử Khâm yên lặng chờ đợi đến trận của Miên Hòa và Phòng Quyết Thư.
Mà Vũ Vương gia đã đi về phía Định An Hầu, mỉm cười đứng cạnh hắn.
Dương Tử Khâm phát hiện hóa ra là do chỗ nàng đứng thiên thời, địa lợi, nhân hòa, có thể dễ dàng quan chiến nên các vị công tử mới đến đây đứng không, vì nàng thấy Hạ tiểu tướng quân đã đi tới đứng cạnh Dương Tử Bội, sau đó Từ Chi Ân cũng đi tới bên cạnh Hạ Vân Hiên.
Tứ đại tài tử lại kẹp hai tỷ đệ nàng ở giữa.
Dương Tử Khâm kéo giữ tay Dương Tử Bội định lùi về phía sau rồi đến chỗ khác đứng.
Lại nghe tiếng Hạ tiểu tướng quân vang lên: “Dương tiểu thư đây là vẫn chưa tha lỗi cho tại hạ đúng không, sao tại hạ vừa đến tiểu thư đã muốn rời đi rồi.”
Dương Tử Khâm giật mình nhìn qua, năm người đều quay lại nhìn nàng, nàng giống như đang vụиɠ ŧяộʍ thì bị bắt gặp, yên lặng mất một khoảnh khắc nàng mới tìm thấy được giọng của mình.
“Hạ tiểu tướng quân nói đùa rồi, ta chỉ là đứng lâu có chút mỏi chân nên vịn tay A Du một chút thôi.”
Hạ Vân Hiên như ngộ ra gật đầu: “Ra là vậy, hóa ra là do ta hiểu nhầm. Vậy chúng ta xem tiếp thôi.”
Dương Tử Khâm trong lòng như muốn khóc, Hạ Vân Hiên, ngài có nhìn ra sau lưng cùng phía xung quanh được không, mọi người đều đang nhìn về phía này đấy, ngài có thấy các ánh mắt của các vị quý nữ đang muốn ta biến mất khỏi khung cảnh luôn không. Thái dương nàng khẽ giật, nàng cảm giác giờ đến Hạ Vân Hiên cũng muốn bắt nạt nàng.
Trận đấu tiếp theo là của Phòng Quyết Thư, Dương Tử Bội khẽ lên tiếng: “Trận này Phòng tam tiểu thư đấu với Lôi đại tiểu thư nhà Lôi chỉ huy sứ.”
Nàng khẽ gật đầu, nàng hôm nay mới biết mặt vị Lôi tiểu thư này. Nàng từng nghe kể, vị Lôi đại tiểu thư từng nhận được thông báo là thứ huynh nàng do một vị di nương sinh ra đang cãi nhau với người ta ở Phấn Đại Viện thanh lâu lớn nhất Đông Kinh liền một mạch xách nhuyễn kiếm tới, đánh vị thứ huynh này ôm đầu chạy từ kỹ viện về đến Lôi phủ. Câu chuyện có thể là chấn động Đông Kinh một thời. Nghe danh đã lâu, hôm nay mới biết mặt.
Mà nàng phát hiện có ba người cũng gật gù theo nàng. Các vị đây là không quen Phòng tiểu thư hay Lôi tiểu thư đây.
Phòng Quyết Thư dùng roi, Lôi đại tiểu thư dùng nhuyễn kiếm.
Công phu của Phòng Quyết Thư nàng đã từng được nhìn qua. Phòng Quyết Thư còn từng dạy nàng dùng roi. Công phu của Phòng tam tiểu thư ấy mà, được chân truyền từ Phòng phu nhân. Không chỉ vậy, còn có xu hướng trò giỏi hơn thầy.
Hai tỷ đệ Dương Tử Khâm hết sức hăng hái cổ vũ cho Phòng Quyết Thư.
Tiếng chuông vừa vang, Phòng Quyết Thư đã vung roi quất tới tấp về phía Lôi đại tiểu thư. Vừa vào trận, Lôi đại tiểu thư đã rơi vào thế bị động. Động tác quất roi của Phòng Quyết Thư phải nói là cực kỳ nghệ thuật, roi dây như đang nhảy múa xung quanh nàng, tạo thành một lá chắn cho nàng. Rất nhanh Phòng Quyết Thư đã tước được vũ khí của Lôi đại tiểu thư. Trận này Phòng Quyết Thư thắng.
Dương Tử Khâm hét lên hòa vào tiếng náo nhiệt xung quanh nàng. Ngày hôm nay nàng bị bí bách đủ rồi, nàng cần thả lỏng tâm tình.
Phòng Quyết Thư nhìn về phía nàng khẽ nháy mắt, xong lại bỗng giật mình, Tử Khâm muội muội đang đứng giữa trận hình gì vậy.
Trận tiếp theo là của Miên Hòa công chúa đấu với Đồng Hiên quận chúa, hai người đều dùng kiếm.
“A Xu cố lên!” Dương Tử Khâm đã hứa cổ vũ rồi, nên nàng phải cố gắng hét to.
Miên Hòa nhìn về phía Dương Tử Khâm cười thật tươi, lại cũng giật mình về trận doanh ở hai phía tỷ đệ Dương gia.
Mà bỗng nhiên, Dương Tử Khâm nghe thấy âm thanh của vị đại tỷ đã lâu không thấy trong ngày hôm nay của nàng.
“Tứ muội muội cùng lục đệ đang cổ vũ cho thất công chúa sao, ta cũng muốn cổ vũ cho công chúa, muội không phiền nếu ta đứng cùng chứ.”
Dương Tử Khâm sao hôm nay cảm thấy giọng đại tỷ nàng ngọt ngào thế chứ, nàng quay lại mỉm cười trả lời: “Tất nhiên rồi đại tỷ, tỷ mau qua đây, đứng bên trái muội này.” Nói rồi Dương Tử Khâm kéo tay Dương Như Ngọc tới bên cạnh nàng.
Dương Tử Bội rất muốn cản tỷ tỷ cậu lại, vì cậu nhìn thấy ánh mắt Định An Hầu đang muốn gϊếŧ người.
Hoắc Mộ Ngôn rất nhẹ nhàng lại nhanh đến mức không ai nhìn kịp, chuyển chỗ đứng của mình, đứng vào giữa tỷ đệ Dương Tử Khâm.
Dương Tử Khâm ngơ ngác nhìn hắn. Hầu gia rất tốt bụng trả lời nàng: “Vị trí này của tứ tiểu thư thật thích hợp để quan chiến.”
Nhưng Dương Như Ngọc lại rất vừa lòng với vị trí này, nàng đang đứng cạnh Vũ Vương gia đó. Vì vậy nàng đánh lạc hướng của Dương Tử Khâm nói: “A, công chúa bắt đầu tiến công rồi”
Dương Tử Khâm bèn nhìn lên võ đài. Hai vị trên võ đài xông trực diện vào nhau, tiếng kiếm vang lên khắp trời, ngươi tiến thì ta lùi, ngươi lùi thì ta tiến.
Trong các vị đang đứng ở vị trí xem được hết sức rõ ràng, Hạ tiểu tướng quân quay ra nhìn Dương Tử Bội nghi hoặc: “Ngươi có nhìn thấy công chúa đang lén lấy thân kiếm đánh quận chúa trong khi xuất chiêu không hay ta đang nhìn nhầm.”
Vũ Vương gia đứng một bên mỉm cười nói: “Tiểu tướng quân không nhìn nhầm, đúng là công chúa đang dùng thân kiếm đánh quận chúa.”
Thái dương của Dương Tử Khâm khẽ giật, nàng hiểu là A Xu đang muốn giúp nàng báo thù chuyện ngọ yến. Nhưng mà Đồng Hiên cũng đâu có gì sai. Nếu nàng là Đồng Hiên, Dương Tử Khâm sẽ lôi bản thân ra đánh một trận, vì dám động tâm tư lên lang quân của mình.
Hoàng đế khẽ nhấp một ngụm trà, A Xu của ngài từ nhỏ đã theo ngài học kiếm, dù không được chân truyền nhưng cũng rất dũng mãnh. Nha đầu do Thời vương phi dạy làm sao mà so sánh được.
Trận chiến rất nhanh kết thúc, Đồng Hiên quận chúa bị đẩy ra khỏi võ đài.
Dương Tử Khâm cố gắng vỗ tay thật to để chúc mừng Miên Hòa. Nhưng ngay lập tức, khi nhận ra trận cuối cùng sẽ diễn ra giữa Miên Hòa công chúa và Phòng Thư Quyết thì nàng bỗng sững người.
Dương Như Ngọc e thẹn quay sang Vũ Vương cười hỏi: “Vương gia cảm thấy giữa Miên Hòa công chúa và Phòng tiểu thư vị nào sẽ thắng?”
Vũ Vương khẽ vẫy quạt lịch sự trả lời : “Bản vương nghĩ là Phòng tiểu thư”
Dương Như Ngọc cười e thẹn: “Ta thì cổ vũ công chúa, phải không tứ muội lục đệ.”
Không có ai đáp lại lời nàng ta. Dương Như Ngọc nhìn chằm chằm Dương Tử Khâm, chờ nàng trả lời.
Mà giờ phút này, sự chú ý của Dương Tử Khâm đang đặt lên võ đài. Nàng hướng về võ đài hét to: “Hai người không được để đối phương bị thương đấy!”
Hai người gửi cho Dương Tử Khâm một ký hiệu tròn bằng tay.
Dương Tử Khâm mỉm cười, nàng biết là hai nàng ấy đã đồng ý, đó là ám hiệu giữa các nàng.
Dương Như Ngọc lại cố tình hỏi: “Muội nói xem tam muội, ai sẽ thắng đây?”
Dương Tử Khâm giật mình quay sang trả lời: “Muội cũng không biết, lần trước hai người họ đánh hòa.”
Dương Tử Bội một bên nói: “Là do tỷ chạy xen vào giữa, nếu không họ sẽ phân được cao thấp rồi”. Hạ tiểu tướng quân gật đầu đồng tình.
Dương Tử Khâm nhướn mày nhìn Hạ Vân Hiên hỏi: “Nếu như không phải ta ngăn lại, thao trường của Hạ tiểu tướng quân còn có giữ được không?”
Hạ Vân Hiên yên lặng nhìn nàng, nhớ đến cấm vệ quân phải dành cả ngày để dọn thao trường khẽ rùng mình trả lời: “Cảm ơn Dương tứ tiểu thư đã ra tay giúp đỡ”
Nàng nhớ lại khung cảnh hai nàng ấy vì so tài mà lật tung thao trường lên và vẻ mặt khi biết tin của Hạ tiểu tướng quân mà bật cười thành tiếng, nàng vào cung số lần gặp Hạ tiểu tướng quân khá ít, nhưng lần nào cũng dở khóc dở cười.
Trên võ đài Phòng Quyết Thư đang cố tạo thành một khung bảo vệ bằng roi, còn Miên Hòa thì một bên đỡ, một bên cố phá khung chắn.
Hai người cứ thế giằng co suốt một tuần trà, mà Dương Tử Khâm càng xem càng lo lắng. Nàng vô thức bám vào cánh tay bên phải nàng, nàng cũng quên mất là Dương Tử Bội không còn đứng bên phải nàng nữa.
Trên võ đài căng thẳng, những người ở phía dưới cũng tập trung tinh thần dõi theo.
Định An Hầu là người duy nhất để ý việc này, hắn nhìn xuống cánh tay mình. Nếu là bình thường hắn sẽ hất tay nữ tử này ra, nhưng hình như nàng đang sợ hãi, thôi thì để nàng nắm một chút cũng được. Dù sao thì hắn cũng không ghét nữ tử này, nàng không giống mấy nữ tử hắn hay gặp cứ luôn muốn nhảy bổ vào lòng hắn hay cố gắng tiếp cận hắn. Ít nhất giờ phút này nàng không muốn gả cho hắn,
Nàng không muốn gả cho hắn...
Hoắc Mộ Ngôn có chút trầm ngâm.
Miên Hòa tìm được quy luật quất roi của Phòng Quyết Thư , vì vậy thừa dịp dây tạo khẽ hở bên sườn phải nàng liền đâm kiếm vào.
Nhưng bất ngờ là ngay lập tức roi của Phòng Quyết Thư quấn lấy tay nàng.
Miên Hòa cố lấy sức để vùng ra khỏi dây roi, hai người rơi vào trạng thái giằng co.
Bỗng Phòng Quyết Thư buông dây roi ra. Miên Hòa mất đà liền ngã ra phía sau. Phòng Quyết Thư được đà liền kiềm hãm nàng dưới đất.
Thời gian gần đây Phòng Quyết Thư đã học được một điều từ phụ thân nàng, quân nhà binh, co được duỗi được.
Dương Tử Khâm quay sang phải định nói với Dương Tử Bội thì lại phát hiện mình đang nắm cánh tay Định An Hầu, nàng giật mình mau chóng bỏ tay ra.
Mà hầu gia lại thể hiện khía cạnh hào phóng của mình, khẽ phủi phủi tay rồi không nói gì nữa.
Nội thị lại cao giọng tuyên bố: “Phòng tam tiểu thư, thắng!”
Hoàng đế bật cười, cười hỏi xem Phòng Quyết Thư muốn được thưởng gì.
Phòng Quyết Thư trả lời nàng muốn dây da đỏ mà hoàng đế từng dùng để cưỡi ngựa.
Hoàng đế sảng khoái đáp ứng.