Đích Phi Sách

Chương 97-3



Đám cung nhân vốn định xuống cứu, nhưng Thái Tử Phi đã lên tiếng, bọn họ không dám trái lời. Lập tức, bọn họ chỉ có thể đồng loạt quỳ xuống, trong lòng thầm cầu nguyện An Khang công chúa đừng xảy ra chuyện gì.

An Cửu nhìn một loạt hành động của Bắc Nhu, ánh mắt càng thâm thúy.

Thời điểm Bắc Nhu từ các cùng nhân nhìn sang An Cửu, trên mặt đã lần nữa hiện lên ý cười dịu dàng: "Cửu Nhi tỷ, vừa rồi để để tỷ giật mình rồi. Chúng ta đi thôi, An Khang quận chúa đã có đám nô tài này ở đây!"

An Cửu khẽ cười, liếc nhìn mặt hồ dưới cầu, không nói gì thêm, theo Bắc Nhu tiếp tục đi về hướng Trường Nhạc Cung. Nhưng những chuyện vừa rồi vẫn không ngừng xoay quanh trong đầu, rất nhiều vấn đề dường như cũng trở nên rõ ràng.

Bắc Nhu này, tâm tính thay đổi rồi!

Bách Lý Vũ San rơi xuống hồ, nếu là ngày khác, được cứu lên, nhiều nhất chỉ hoảng sợ, nhưng hôm nay ngày đông giá rét, nước lạnh như băng, chỉ sợ...

An Cửu lặng lẽ nhìn Bắc Nhu đi trước, híp mắt.

Quả nhiên, hai người tới Trường Nhạc Cung, vừa hành lễ với mấy vị chủ tử của hậu cung, liền nghe cung nhân hoảng loạn tới báo: "Khởi bẩm Hoàng Hậu, Nguyên Phi nương nương, An Khang công chúa..."

Vừa nghe nhắc tới An Khang công chúa, Ngọc Hoàng Hậu liền khẽ cười. Không chỉ bà ta, Thục Phi cũng nhíu mày, thầm nghĩ chỉ sợ An Khang công chúa kia lại gây tai họa.

Chỉ có Nguyên Phi đứng bật dậy, nôn nóng hỏi: "An Khang công chúa làm sao?"

"An Khang công chúa qua đời rồi!" Cung nhân kia run rẩy quỳ dưới đất bẩm báo, sau đó đập đầu thật mạnh.

Qua đời?

Nguyên Phi lảo đảo, suýt chút ngất ngay tại chỗ.

Không chỉ Nguyên Phi, sắc mặt những người khác cũng thay đổi.

"Qua đời? Sao lại qua đời? Đã xảy ra chuyện gì? Mau, mau đưa bổn cung đi xem!" Nguyên Phi được cung nữ dìu ra ngoài.

Người trong phòng đều bị tin tức kia dọa sợ tới an tĩnh.

Chết rồi?

Quả nhiên đã chết!

Điều này dường như nằm trong dự đoán, chỉ là...

An Cửu lặng lẽ nhìn Bắc Nhu, thình lình bắt giữ được khoảnh khắc nàng ta thở phào nhẹ nhõm.

Thở phào nhẹ nhõm?

An Cửu nhíu mày.

Giây tiếp theo, Bắc Nhu lộ vẻ sợ sệt, lập tức quỳ xuống, ngay cả An Cửu khi nhìn cũng thấy kinh ngạc.

Nàng ta làm gì vậy?

"Nhu Nhi, con quỳ làm gì?" Ngọc Hoàng Hậu nghi hoặc.

"Mẫu hậu, thần thiếp... Thần thiếp biết tội, thần thiếp không biết... Là An Khang công chúa va chạm Cửu Nhi tỷ tỷ, ở trên cầu ra tay đánh Cửu Nhi tỷ tỷ, thần thiếp không khỏi bất bình, nên ra tay giúp đỡ Cửu Nhi tỷ tỷ, ai ngờ An Khang công chúa thế mà trượt chân ngã xuống hồ. Thần thiếp nghĩ An Khang công chúa biết bơi, rơi xuống cùng lắm chỉ uống mấy ngụm nước, sẽ không sao, cho nên... Cho nên không hỗ trợ lập tức. Nếu lúc ấy thần thiếp cho cung nhân đi cứu, có lẽ... Có Lẽ An Khang công chúa đã không chết!"

Lúc nói, Bắc Nhu khóc lóc như mưa, từng câu từng chữ đều là tự trách, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm thoáng chốc vừa rồi.

"Con cũng chỉ là vô ý, hơn nữa là nó tự trượt chân rơi xuống nước..."

"Nhưng nếu thần thiếp không ra mặt dây dưa với muội ấy... Cũng sẽ không..." Bắc Nhu nức nở.

Ngọc Hoàng Hậu liếc nhìn An Cửu bên cạnh, ngữ khí lạnh đi vài phần: "Con cũng là vì giúp An Cửu quận chúa, không phải sao?"

An Cửu thật sự cảm thấy buồn cười, lặng lẽ nhìn Bắc Nhu. Bắc Nhu này đúng là thông minh, biết lợi dụng khúc mắc giữa nàng và Ngọc Hoàng Hậu để biến bản thân thành kẻ ngoài cuộc sao? An Khang công chúa chết đuối trong hồ, chỉ sợ Nguyên Phi sẽ không dễ dàng bỏ qua, cuối cùng sẽ có một người bị truy cứu, mà hôm nay, An Khang công chúa nhằm vào nàng mà tới, nàng sao có thể thoát khỏi hoài nghi và chịu tội?

An Cửu đón nhận ánh mắt của mọi người, không nói gì.

"Thôi, các ngươi cứ ở Trường Nhạc Cung đợi đi, để bổn cung đi xem." Trong lòng Ngọc Hoàng Hậu cũng thầm tính toán. An Cửu sao? Nữ nhân này mê hoặc nhi tử bà ta đến đầu óc choáng váng, nếu có thể mượn cơ hội này diệt trừ nàng, như vậy bà ta không chỉ bớt đi một cái gai trong mắt, còn có thể khiến Khiên Nhi hoàn toàn chặt đứt ý niệm. Người đã chết, xem gã còn tâm tâm niệm niệm muốn có được thế nào!

"Thần thiếp cũng đi." Thục Phi cũng đứng dậy. Chuyện này với bà ta mà nói là náo nhiệt lớn!

Ngọc Hoàng Hậu cùng Thục Phi rời khỏi Trường Nhạc Cung.

Ở Trường Nhạc Cung, trong lòng Bắc Tự Nhàn chỉ hoạch hôm nay, hoàn toàn không có tâm tư để ý tới cái chết của An Khang công chúa, có điều, có lẽ bà có thể lợi dụng việc này.

Bắc Tự Nhàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không hề chú ý An cửu đã đến bên cạnh Bắc Nhu đang quỳ, từ trên cao nhìn xuống: "Thái Tử Phi, vừa rồi người vất vả rồi."

Giọng An Cửu vang lên khiến Bắc Nhu sửng sốt, lúc nói chuyện, An Cửu đã ngồi xổm xuống muốn đỡ Bắc Nhu dậy. Hành động xảy ra thình lình khiến Bắc Nhu co rúm lại, nhưng chớp mắt, ý thức được vấn đề, nàng ta khôi phục như thường, mượn sức An Cửu mà đứng dậy: "Cửu Nhi tỷ tỷ là tẩu tử của Nhu Nhi, Nhu Nhi đương nhiên phải giúp Cửu Nhi tỷ tỷ, nhưng..." Nói tới đây, Bắc Nhu nhíu mày, "Nhưng đều do Nhu Nhi một lòng muốn bảo vệ Cửu Nhi tỷ tỷ, quá tức giận, bỏ qua quá nhiều chi tiết, nước trong hồ lạnh như thế, còn cả lớp băng..."

An Cửu khẽ cười, ghé vào bên tai Bắc Nhu, thì thầm: "Nước trong hồ lạnh như vậy, còn có lớp băng bên trên, ngươi nói xem An Khang quận chúa biết bơi chết do đuối nước hay bị lạnh chết?"

Dứt lời, toàn thân Bắc Nhu run lên, đáy mắt lộ vẻ sợ hãi.

An Cửu tiếp tục: "Ngươi nói xem, An Khang quận chúa đã chết, quỷ hồn còn ở đây không?"

Bắc Nhu theo bản năng lùi một bước, ánh mắt lập lòe: "Cửu Nhi tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy?"

"Nói gì hả?" An Cửu nhướng mày cười, "Trong đầu Thái Tử Phi chỉ lo diễn kịch nên mất đi năng lực lý giải sao?"

Diễn kịch? An Cửu này...

Dường như theo bản năng, Bắc Nhu bắt lấy cổ tay An Cửu, hành lễ với Nhàn Phi: "Cô cô, vừa rồi Nhu Nhi và Cửu Nhi tỷ tỷ đều bị kinh sợ, Nhu Nhi đưa Cửu Nhi tỷ tỷ đi nghỉ ngơi một lát được không?"

Bắc Tự Nhàn hoàn hồn, gật đầu: "Ừ, đi đi. Mộc Đào, đưa hai vị chủ tử vào nội sảnh."

"Vâng." Mộc Đào ở bên hành lễ, "Hai vị chủ tử, mời."

Mộc Đào dẫn đường cho hai người họ. Vào nội sảnh, Mộc Đào lui xuống, bên trong chỉ còn An Cửu và Bắc Nhu.

Lúc này, Bắc Nhu mới buông tay An Cửu ra.

"Thái Tử Phi kéo ta vào đây vì không muốn nhiều người biết chuyện xấu ngươi làm đúng không?" An Cửu cười lạnh, đáy mắt không hề che giấu sự khinh thường. Nàng thật muốn nhìn xem Bắc Nhu này kéo nàng vào đây rốt cuộc là muốn làm gì!

"Cửu Nhi tỷ tỷ nói gì thế? Muội có thể làm chuyện xấu gì?"

"Không làm chuyện xấu sao?" An Cửu nhướng mày nhìn nữ tử trước mắt, "Vừa rồi ở trên câu, Thái Tử Phi nôn nóng ra mặt cho An Cửu ta như vậy đúng là khiến người ta cảm động, e rằng ai ai cũng đều cho rằng Thái Tử Phi trọng tình nghĩa, không màng an nguy và thân phận của bản thân. Nhưng có ai biết, dưới lớp ngụy trong đó, chân tướng là gì?"

"Chân tướng gì chứ? Cửu Nhi tỷ tỷ hồ đồ rồi sao?" Bắc Nhi nắm chặt khăn thêu như vẫn đang cố gắng che giấu điều gì đó.

"Hồ đồ? Nếu ta hồ đồ thì thật sự như ý Thái Tử Phi rồi! Ban đầu Thái Tử Phi không hề muốn An Khang công chúa chết đúng không? Chỉ đáng tiếc cho An Khang công chúa, An Cửu ta mạng lớn, nàng ta thì biến thành kẻ chết thay. Thái Tử Phi điện hạ, ta nói đúng không?"

Bắc Nhu giật mình, hất cằm, nhìn thẳng vào mắt An Cửu: "Cái gì đúng hay không? Rõ ràng là ngậm máu phun người! An Khang công chúa trượt chân rơi xuống nước, Cửu Nhi tỷ tỷ, muội vì tỷ mà va chạm An Khang công chúa, tỷ thế mà... Còn vu oan muội như vậy, thật sự khiến muội thất vọng!"

Thất vọng? Cũng may nàng chưa từng coi Bắc Nhu là tỷ muội, bằng không, giờ phút này nàng đúng là sẽ thất vọng!

"Vu oan sao? Không phải ngươi đẩy An Khang công chúa à? Ngươi muốn ả đụng vào ta, đâm ta rơi vào hồ nước, sau đó thì... Sau đó, ngươi cũng sẽ đối xử như với An Khang công chúa khi nãy, tìm lý do không cho cung nhân lập tức cứu lên, người chết đuối hoặc lạnh chết trong hồ nước kia chính là ta, đây không phải điều ngươi muốn nhìn thấy hả? Nhưng ngươi không ngờ trời xui đất khiến ta kịp thời tránh đi. Lúc ấy, ngươi không cam lòng, nhưng hết cách, nếu Bách Lý Vũ San còn sống, đợi bình tĩnh lại, sớm muộn gì cũng nhận ra rốt cuộc là ai đẩy ả. Với tính tình của Bách Lý Vũ San, ả sẽ tha cho ngươi sao? Tuy ả không có đầu óc, nhưng tính cách ương ngạnh điêu ngoa, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó. Đối với Thái Tử Phi ngươi dù sao cũng là phiền phức, cho nên cách xử trí tốt nhất chính là hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm đến cùng, đẩy ả vào trong nước!"

Bắc Nhu nắm khăn thêu càng chặt: "Hừ, nói bậy, tất cả đều là nói bậy! Ta sao phải muốn tỷ chết chết! Tỷ là tẩu tử của ta, quan hệ của chúng ta cũng không tệ!"

Bắc Nhu hừ lạnh một tiếng, nàng ta không ngờ An Cửu lại biết nhiều như vậy. Sao nàng biết được? Chỉ là suy đoán, hay nàng đã nhìn thấy gì? Không, nàng không thể nhìn thấy nàng ta tự tay đẩy Bách Lý Vũ San, khi ấy nàng ta cẩn thận như vậy, An Cửu không ở cùng phía với nàng ta, trong tầm mắt của nàng vốn không có nàng ta. Không chỉ An Cửu... Nàng ta bảo đảm trong tình huống tất cả mọi người đều không nhìn thấy mới ra tay! Cho dù mạo hiểm, nàng ta cũng không để việc bản thân làm bị phát hiện.

Bắc Nhu hít một hơi thật sâu, những gì An Cửu vừa nói chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi, chỉ cần nàng ta thề thốt phủ nhận, không có chứng cứ, An Cửu đừng hòng làm gì nàng ta!

Mà cái chết của An Khang công chúa... Cuối cùng cũng sẽ dừng trên đầu An Cửu!

"Tại sao lại hại ta? Hỏi hay lắm, ta cũng muốn biết tại sao ngươi lại muốn ta chết. Để ta ngẫm lại đã, lý do gì khiến ngươi muốn giết ta đây?" An Cửu xoa xoa giữa mày, giống như suy tư. Đột nhiên hai mắt nàng sáng lên, "Ghen tị? Nữ nhân ghen tị, lý do này đủ không?"

"Ta ghen tị với tỷ?" Bắc Nhu khẽ cười, "Bắc Vương phủ tôn quý hơn Tấn Quốc Công phủ rất nhiều, cho dù tỷ là quận chúa Hoàng Thượng sắc phong, thân phận của Bắc Nhu ta cũng không kém hơn tỷ, hơn nữa, ta còn là Thái Tử Phi, cần gì ghen tị với tỷ?"

"Đúng vậy, chính vì ngươi là Thái Tử Phi, cho nên ngươi mới ghen tị với ta. Ta nghĩ thái độ của ta đã rất rõ ràng, Bách Lý Khiên kia ta xưa nay chưa từng để vào mắt, cho dù có giết ta thì có tác dụng gì?"

Giờ phút này, An Cửu không còn bất cứ sự kiêng dè nào, sự việc đã đến nước này, không bằng mọi việc đều thẳng thắn. Ví dụ như ba chữ "Bách Lý Khiên" khiến cảm xúc của Bắc Nhu dần thả lỏng, nhưng đôi mắt vốn nhàn nhạt đột nhiên trừng lớn nhìn An Cửu.

"Có tác dụng gì? Giết ngươi, Thái Tử sẽ không còn tâm tâm niệm niệm nghĩ đến ngươi, chàng sẽ không vắng vẻ ta nữa!"

An Cửu nhíu mày, Bắc Nhu đột nhiên thừa nhận vốn nằm trong dự kiến, nhưng điều khiến nàng kinh ngạc chính là nữ tử xưa nay dịu dàng như nước, đến khi dữ tợn hoàn toàn không còn giữ lại nét quý khí ưu nhã ngày xưa.

Thật sự vì Bách Lý Khiên sao?

Buồn cười! Nàng tránh Bách Lý Khiên còn không kịp, thậm chí chán ghét gã, Bắc Nhu lại ngại nàng trở thành đối thủ của nàng ta sao?

"Ngươi thật sự cho rằng nếu ta chết rồi, gã sẽ không vắng vẻ ngươi?" An Cửu châm chọc.

Nàng cho rằng bằng sự thông minh của Bắc Nhu, nàng ta nên nhìn thấu một số việc hơn Bách Lý Vũ San, nhưng cuối cùng vẫn vậy. Yêu nam nhân không yêu mình, lại đi trách tội người khác, không xem lại bản thân vì sao không được nam nhân kia yêu!

Dù là Hạ Hầu Ngự Thiển hay Bách Lý Khiên, nàng đều chưa từng cho họ ảo tưởng, nhưng đám ruồi bọ kia vẫn quấn lấy xung quanh nàng, đúng là đáng ghét!

Ánh mắt Bắc Nhu lập lòe: "Ngươi chết rồi, chàng sẽ không nhớ mong ngươi nữa."

"Vậy thì đáng tiếc, mạng của An Cửu ta rất lớn, không dễ chết được, hơn nữa, ta sẽ không vì thành toàn cho ngươi mà tự kết thúc sinh mệnh của mình, sợ rằng để Thái Tử Phi thất vọng rồi." An Cửu nhướng mày cười.

"Vậy sao? An Cửu quận chúa đừng quên, An Khang công chúa đã chết, Nguyên Phi nương nương chắc chắn sẽ không bỏ qua. Việc này do ngươi dựng lên, ngươi nói xem bà ta sẽ trách tội việc này lên đầu ai đây? À đúng rồi, những gì ngươi vừa nói, cái gì là ta đẩy An Khang công chúa, cái gì là đều do ta tính kế, ngươi có chứng cứ không? Ai tận mắt nhìn thấy? Tất cả đều là suy đoán của ngươi mà thôi. Ngươi cho rằng Nguyên Phi tin ngươi, Hoàng Hậu tin ngươi sao?" Càng nói Bắc Nhu càng khí thế, "Có ai biết ngươi nói những lời này có phải vì muốn thoát tội mà hãm hại bổn cung không? Ha ha ha, đến lúc đó, An Cửu quận chúa ngươi chắc chắn không thoát khỏi tội hại chết An Khang công chúa!"

An Cửu cười lạnh: "Thái Tử Phi, đáng đời ngươi bị Bách Lý Khiên vắng vẻ, dáng vẻ này của ngươi, nếu ta là nam tử, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn một cái, huống chi là ngày ngày đối mặt, cùng chung chăn gối chứ!"

Bắc Nhu rét run, đáng đời nàng ta bị Thái Tử vắng vẻ? Cùng chung chăn gối? Từ đại hôn đến nay, Thái Tử chưa từng...

Lời này như thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim Bắc Nhu. Chớp mắt, cơn phẫn nộ của Bắc Nhu như muốn bùng nổ, nàng ta giơ tay đánh về phía An Cửu.

An Cửu dám nói như vậy, nàng ta tuyệt đối không để nàng yên!

An Cửu khẽ cười, thời điểm Bắc Nhu ra tay, nàng đưa tay giữ chặt cô tay nàng ta, dùng sức. Giây tiếp theo, Bắc Nhu lảo đảo một cái, ngã mạnh xuống đất.

"An Cửu!" Bắc Nhu kêu gào.

"Thái Tử Phi không gọi ta là Cửu Nhi tỷ tỷ nữa sao?" An Cửu tỷ tỷ khinh thường nhìn Bắc Nhu dưới đất, "Thái Tử Phi nên khách khí với ta một chút, dù sao đêm đó Thái Tử Phi lên giường của Thái Tử thế nào, ta là người rõ ràng nhất!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv