Ở Trường Nhạc Cung, Nhàn Phi lại không ngủ được. Không biết vì sao, đêm nay mí mắt bà cứ giật giật, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn cái hộp gấm kia, cung mày dịu dàng nhã nhặn lịch sự hơi nhíu lại.
Hạ Hầu Âm đưa thứ này tới là có ý gì?
Bắc Tự nhàn mở hộp gấm ra, nhìn viên thuốc nhỏ bên trong, Văn cô cô bên cạnh Hạ Hầu Âm nói đây là thuốc có thể giúp bà có thai.
Có thai? Từ rất lâu, bà đã biết bản thân đời này e rằng không có duyên với hài tử, không phải bà không muốn, cũng không phải cơ thể không cho phép, mà là... Sẽ có người không để bà mang thai, bà biết, Hoàng Thượng thậm chí còn dùng thuốc với bà.
Bắc Tự nhàn liếc nhìn căn phòng, nơi này, bao gồm cả cái giường kia, thậm chí rất nhiều đồ vật bà sử dụng đều nhiễm xạ hương. Hoàng Thượng đề phòng bà là nữ nhi của Bắc Vương phủ, đề phòng đến hoàn toàn!
Có những thứ càng không có lại càng muốn có được, nhìn Bách Lý Toàn đáng yêu, bà cũng muốn có hài tử của riêng mình, cho dù chỉ là một công chúa, đó cũng là nơi cho bà an ủi và ký thác.
Hiện tại, cơ hội không phải đến rồi sao?
Nhưng cơ hội này lại là Hạ Hầu Âm cho, rốt cuộc là vì điều gì?
Tại sao Hạ Hầu Âm lại cho bà thứ này, nữ nhân kia dùng trăm phương nghìn kế để tiến cung hầu hạ Hoàng Thượng, mục đích chắc chắn không đơn giản, nàng ta đưa viên thuốc này tới, khẳng định có âm mưu.
Nhưng cho dù biết Hạ Hầu Âm có âm mưu, dụ hoặc hài tử mang đến cho bà lại không thể khinh thường.
"Có thứ này thì sao chứ? Hoàng Thượng hiện giờ đang sủng ái Hạ Hầu Âm, không đến cùng điện khác thì lấy đâu ra cơ hội?" Bắc Tự nhàn khẽ cười, đóng hộp gấm lại, thở dài, đứng dậy chuẩn bị về giường nghỉ ngơi.
"Hoàng Thượng... Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng..."
"Suỵt, đừng làm ồn Hoàng Thượng, Nhàn Phi nương nương đâu?" Tần công công thấp giọng.
Bắc Tự Nhàn giật mình, Hoàng Thượng... Hoàng Thượng tới sao?
Nhàn Phi theo bản năng đi mở cửa, quả nhiên thấy Tĩnh Phong Đế ngồi trên bộ liễn nhắm chặt hai mắt, giống như đang ngủ.
Bắc Tự Nhàn nhíu mày: "Hoàng Thượng sao vậy?"
"Nô tài tham kiến Nhàn Phi nương nương, Hoàng Thượng ngủ rồi, Dung Phi nói Hoàng Thượng nhớ mong Nhàn Phi nương nương, vả lại Dung Phi bỗng cảm thấy không khỏe, nên nhờ Nhàn Phi nương nương chăm sóc Hoàng Thượng đêm nay."
Bắc Tự Nhàn giật mình, Hạ Hầu Âm?
Việc này... Nghĩ đến viên thuốc trong hộp gấm kia, trong mắt Bắc Tự Nhàn xẹt qua một tia hoảng loạn.
"Nhàn Phi nương nương, mau đưa Hoàng Thượng vào trong đi, trời đang lạnh, chớ để ngài ấy nhiễm phong hàn." Tần công công thúc giục.
Bắc Tự Nhàn hoàn hồn, vội tránh sang một bên, phân phó cung nhân đưa Tĩnh Phong Đế vào phòng, lên giường.
"Nhàn Phi nương nương, đêm nay làm phiền người." Tần công công hành lễ với Nhàn Phi, sau đó lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại Nhàn Phi và Tĩnh Phong Đế đã hôn mê, Bắc Tự Nhàn nhìn người nằm trên giường, nhíu mày. Hạ Hầu Âm vừa đưa thuốc tới, lại đưa Hoàng Thượng đến nơi này, nàng ta đúng là có bản lĩnh!
Mục đích nàng ta làm vậy là gì?
Giúp mình mang thai? Bà mang thai, Hạ Hầu Âm được lợi gì?
Bắc Tự Nhàn nắm chặt khăn lụa, nữ nhân kia thật đáng sợ, nhưng dụ hoặc hài tử đối với bà... Có lẽ qua đêm nay, sau này sợ rằng bà khó tìm được cơ hội!
Bà nên làm sao đây?
Ánh mắt Bắc Tự Nhàn lập lòe, tuy xưa nay bình tĩnh như bà nhưng khi đối mặt với cơ hội này cũng bối rối.
"Ái phi..." Trên giường, Tĩnh Phong Đế có dấu hiệu tỉnh lại.
Bắc Tự Nhàn cả kinh, trong đầu nghĩ tới Bách Lý Toàn cùng bản thân ở Trường Nhạc Cung cô tịch này, nắm chặt khăn lụa.
Đáy mắt ngưng tụ sự kiên định, Bắc Tự Nhàn vội tới trước bàn trang điểm, lần nữa mở hộp gấm ra. Bà muốn hài tử, cho dù quá trình... Bà muốn làm mẫu thân một lần, cho dù con đường phía trước giăng đầy sương mù...
Ngay lập tức, Bắc Tự Nhàn cho viên thuốc vào miệng, sau đó đến trước giường, bà đã lựa chọn, đã không còn đường lui!
Trên giường, Tĩnh Phong Đế đã tỉnh lại, nhìn nữ tử đứng trước giường, dung nhan tuyệt thế kia càng khiến dục vọng trong người mãnh liệt. Ông ta duỗi tay kéo bà lên giường, xoay người đè lên trên.
"Âm Nhi... Âm Nhi của trẫm..."
Bắc Tự Nhàn giật mình, cắn răng, xiêm y bị kéo xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đêm nay đã chú định hỗn loạn.
Trong Trường Nhạc Cung, có một số việc đang chậm rãi thay đổi, mà ở Liễu Oanh Điện, nữ tử tuyệt thế kia nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt lập lòe...
Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Phong Đế tỉnh lại ở Trường Nhạc Cung, nhìn người bên cạnh là Bắc Tự Nhàn, có hơi phẫn nộ, nhưng khi xuống giường lại không nói gì. Trước khi rời khỏi Trường Nhạc Cung, ông ta phân phó Tần công công gì đó, rồi trở về Thừa Huy Điện.
Trên đường về, Tĩnh Phong Đế vừa hoang mang vừa tức giận, rõ ràng là đang ở Liễu Oanh Điện, sao lúc tỉnh dậy lại ở Trường Nhạc Cung?
Nghĩ đến lời Tần công công nói, ông ta ngủ sao? Hạ Hầu Âm đưa ông ta đến Trường Nhạc Cung?
Đáng giận! Trong lòng Hạ Hầu Âm kia quả nhiên có người khác, có phải vì hôm qua gặp người nọ, thậm chí ngay cả chuyện thị tẩm cũng không muốn làm?
Càng nghĩ, Tĩnh Phong Đế càng giận...
Ở Trường Nhạc Cung, Bắc Tự nhàn xuống giường rửa mặt chải đầu, liền có cung nhân mang canh hạ sen bách hợp tới.
"Nương nương, Hoàng Thượng săn sóc tối qua nương nương mệt nhọc, cố ý sai người làm." Cung nhân Tần công công phái tới cung kính nói.
Nhìn chén canh hạt sen bách hợp kia, Bắc Tự Nhàn không nói nên lời châm chọc, đây vốn dĩ là thứ bà thích ăn nhất, nhưng cũng là thứ khiến bà tổn thương nhất. Ngày xưa mỗi lần Hoàng Thượng ngủ lại Trường Nhạc Cung, ngày thứ hai đều sẽ có một ban thưởng như vậy, trong mắt người ngoài, đây là ân sủng Hoàng Thượng dành cho nàng, nhưng chỉ có bà biết, thứ này không phải!
"Hạt sen bách hợp... Vốn là bách niên hảo hợp, có ý sớm sinh quỷ tự..." Bắc Tự Nhàn lẩm bẩm.
"Đây là tâm ý Hoàng Thượng dành cho nương nương!" Cung nhân kia không biết ý nghĩa trong đó, tiếp tục lấy lòng.
Bắc Tự Nhàn liếc nhìn cung nhân kia: "Nếu đã thế, nhờ công công thay bổn cung cảm tạ Hoàng Thượng." Nói rồi, Bắc Tự Nhàn bưng chén canh kia lên, múc từng thìa uống, sau đó phân phó thị nữ Mộc Đào bên cạnh, "Ban thưởng cho vị công công này, thay bản cung tiễn gã ra ngoài, tối qua đúng là mệt mỏi, bổn cung uống canh xong lại nghỉ ngơi một lát."
"Vâng." Mộc Đào nhận lệnh, cầm bạc bỏ vào tay công công kia.
Công công kia đã nhận được chỗ tốt, đương nhiên không tiện ở lại quấy rầy Nhàn Phi nương nương, thấy Nhàn Phi nương nương đã ăn một ít, cũng coi như hoàn thành căn dặn của Tần công công.
Công công kia vừa ra khỏi cửa, Nhàn Phi liền ném chén canh bách hợp hạt sen xuống đất, sang bên cạnh nôn ra thứ vừa mới ăn vào.
Trước đây, mỗi lần ăn canh hạt sen này, bà không hề cảm thấy gì, nhưng hôm nay... Tay Bắc Tự Nhàn vỗ về bụng nhỏ, hôm nay ăn chén canh hạt sen kia vào lại chua xót khó nhịn.
Đột nhiên bà nghĩ đến chuyện khác, theo bản năng nhìn bốn phía, sắc mặt lộ vẻ hoảng sợ, bà trốn được chén canh hạt sen hôm nay, nhưng còn những thứ khác?
Xạ hương trong căn phòng này, cho dù bà được như ý nguyện có thai, vậy thai nhi cũng sẽ không lâu dài.
Ánh mắt Bắc Tự Nhàn lập lòe, bà phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách bảo vệ hài nhi trong bụng chu toàn!
Suy nghĩ một hồi, bắc Tự Nhàn hít sâu một hơi, gọi Mộc Đào vào...
"Hoa mai ở tiền viện mấy ngày nay nở rất đẹp, ngươi thay bổn cung phát thiệp gửi đến các cung, cảnh tuyết hoa mai đẹp như thế, mọi người nên cùng nhau thưởng thức mới đúng." Bắc Tự Nhàn nở nụ cười, dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn giống hệt ngày xưa.
||||| Truyện đề cử: Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết |||||
"Đúng vậy, nếu nói tới mai thì Trường Nhạc Cung của chúng ta là số một. Nhàn Phi nương nương thích mai, năm đó Hoàng Thượng cố ý sai người trồng những chủng quý báu, Hoàng Thượng đúng là sủng ái nương nương." Mộc Đào cười nói.
Bắc Tự Nhàn nhíu mày, trong lòng châm chọc, sủng ái sao?
Nếu thật sự sủng ái, hiện giờ bà đã không vì giữ được hài tử trong bụng mà khổ tâm tính kế như vậy.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, Bắc Tự Nhàn trầm ngâm một lát, lại nói: "Mời cả Thái Tử Phi An Cửu quận chúa đến, hôm qua sinh thần của Dung Phi, tuy rằng gặp mặt, nhưng cơ hội tâm sự lại không có, bổn cung thật sự nhớ hai đứa nhỏ kia! Cứ chọn ngày mai đi!"
Một khắc bà cũng không thể đợi nữa.
"Vâng, nương nương, nô tỳ đi làm ngay." Mộc Đào hành lễ, lĩnh mệnh lui xuống.
Để lại Bắc Tự nhàn nhìn chén canh hạt sen bách hợp trên bàn, tay nắm chặt khăn gấm, ánh mắt vô cùng kiên định.