Đích Phi Sách

Chương 54: Mâu thuẫn trở nên gay gắt, càng phải cưới An Cửu



An Cửu dẫn Hồng Linh rời khỏi Thanh Ninh Trúc Viện, lúc đi qua đại sảnh, vừa lúc thấy Diệp Hi một bộ hoa phục. Diệp Hi thấy An Cửu, rõ ràng ngẩn ra, ánh mắt không thích và kiêng kị vẫn không che giấu.

An Cửu làm như không nhìn thấy Diệp Hi, vòng qua ông ta, đi về hướng cổng lớn.

Hành động này đương nhiên chọc giận lão gia của Quốc Công phủ.

"An Cửu, ngươi đứng lại cho ta!" Diệp Hi trầm giọng, dường như cố hết sức kiềm nén lửa giận, nhìn tấm lưng kia, nhíu mày, An Cửu này thật sự không để ông ta vào mắt sao?

An Cửu dừng bước, nhàn nhạt hỏi: "Diệp Quốc Công có chuyện gì ư?

Thái độ lạnh băng, hoàn toàn không cho ông ta mặt mũi, đối với An Cửu, Diệp Quốc Công này đã ghê tởm đến mức nàng không còn một chút tôn trọng, nàng cần gì phải cho ông ta sắc mặt tốt?

"Thái độ ngươi đối với cha mình là vậy hả?" Diệp Hi lạnh lùng chất vấn.

An Cửu khẽ cười, hứng thú xoay người nhìn cha mình: "Diệp Quốc Công, chắc ngươi sẽ không quên mấy năm nay ngươi đối xử với nữ nhi mình thế nào đúng không? Chẳng lẽ còn cần ta nhắc nhở?"

Thái độ? Nói thái độ với nàng, nàng sao có thể để ông ta thất vọng?

Quả nhiên, dứt lời, sắc mặt Diệp Hi càng trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi... Ngươi..." Diệp Hi khó nhịn tức giận, lại nghĩ tới chuyện khác, cung mày nhíu chặt giãn ra, cố gắng ổn định cảm xúc, "Không nói việc này, ta muốn biết ngươi và Bắc Sách rốt cuộc là chuyện thế nào?"

Đúng vậy, đây là nghi hoặc ba ngày nay trong đầu ông ta không vứt đi được.

Sau hôm hồi phủ, ông ta đã phái người tìm hiểu, An Cửu ở trong cung cứu Lục hoàng tử và Nhàn Phi, hình như sau ngày ấy, nàng và Bắc Sách mới có qua lại, gần đây trên phố có lời đồn về họ, gút mắt với Ngọc Vô Song ông ta cũng nghe nói.

Nhưng càng biết nhiều tin tức, ông ta càng hồ đồ.

An Cửu khi trước nhu nhược yếu đuối, sao có thể được Bắc Sách ưu ái? Còn cả Thái Tử... Thái Tử xưa nay không thích An Cửu, nhưng... Vừa rồi quản gia tới bẩm báo, giờ phút này Thái Tử cũng ở ngoài phủ chờ đón An Cửu tiến cung sao?

Thái Tử là người thế nào ông ta biết, nếu không thật lòng, gã rất khinh thường đi làm việc mình thích, tới đón An Cửu tiến cung cũng vậy!

Nếu lúc trước gã ghét An Cửu như vậy, hiện tại có tin đồn về quan hệ giữa Bắc thế tử và An Cửu, gã càng không thể xuất hiện ngoài cửa Quốc Công phủ.

Ngay cả thái độ của Thái Tử với An Cửu cũng thay đổi sao?

A, Diệp Hi đánh giá nữ nhi trước mắt, thay đổi, tất cả đều thay đổi, ông ta chẳng qua mới ra ngoài một chuyến, nữ nhi này đã thay đổi, trên đời này có rất nhiều chuyện dường như cũng thay đổi!

Cảm nhận ánh mắt nghi hoặc của Diệp Hi, An Cửu khinh thường: "Chuyện Diệp Quốc Công muốn biết, ta nên nói với ngươi sao?"

Hừ, ông ta tưởng mình là ai? Lúc này mới coi mình là cha của nàng sao?

Đúng là không biết xấu hổ!

"Ngươi..." Diệp Hi ngẩn ra.

An Cửu nhìn gương mặt nén giận tới đỏ bừng của ông ta, lòng vô cùng thống khoái, cười đắc ý: "Diệp Quốc Công, bên ngoài có người chờ ta, nếu không có việc gì, ta đi trước, nếu ngươi còn có chuyện muốn hỏi, vậy tùy tiện tìm một hạ nhân trong phủ hỏi đi, bọn họ tất cung tất kính với Diệp Quốc Công, chắc chắn biết gì nói đó không chút giấu giếm!"

An Cửu nàng không có thời gian, không có tâm tư hàn huyên với kẻ hai mặt.

Buổi tối ba ngày trước, lời Mai phu nhân đã chú định bọn họ sẽ không thật lòng với nàng, bọn họ đã để lộ bộ mặt thật, không phải sao?

An Cửu dời mắt, xoay người rời đi, để lại Diệp Hi chỉ biết nhìn theo bóng dáng nàng, cả người vì tức giận mà run rẩy.

"Nữ nhi bất hiếu... Nữ nhi bất hiếu này..." Diệp Hi nghiến răng nghiến lợi, nhìn thoáng qua quản gia bên cạnh, "Ngươi xem... Ngươi xem nàng ta đi..."

Mười mấy năm trước khi mẫu thân nàng mất, ông ta nên bóp chết nàng, cũng tốt hơn hiện tại trở thành tai họa ngầm!

Nghĩ tới lời Mai phu nhân nói, Diệp Hi trầm ngâm một lúc, lạnh lùng ra lệnh: "Lưu Ngữ, thay ta tìm một sát thủ."

Quản gia cả kinh: "Lão gia, ý ngài là..."

Ông ta muốn ra tay với An Cửu tiểu thư?

Diệp Hi nhìn quản gia, ánh mắt chứng thực suy đoán của ông ta, lão gia xưa nay kiêng kị Đại tiểu thư, năm đó ông ta theo lão gia vào An Dương Vương phủ, gút mắt giữa An Dương Vương phủ và Diệp gia ông ta là người rõ nhất, ông ta sớm đã biết Đại tiểu thư là cái gai trong lòng lão gia.

Ông ta vốn tưởng rằng, hoặc là Đại tiểu thư vẫn luôn ở ngoài phủ, lão gia sẽ không nhớ tới, hoặc là có thể cả đời an ổn, nhưng... Đại tiểu thư đã trở về, không còn là Đại tiểu thư yếu đuối dễ bị bắt nạt của ngày xưa, nàng đã thay đổi, ánh mắt quả quyết khôn khéo kia khiến mọi người đều phải kiêng kị, cho dù không có lời Mai phu nhân nói ngày đó, lão gia cũng sẽ không chứa chấp Đại tiểu thư.

Có điều, lời Mai phu nhân nói lại khiến tất cả mâu thuẫn trở nên hoàn toàn gay gắt.

"Lão gia, hiện tại Đại tiểu thư qua lại thân thiết với Bắc thế tử, nếu có thể mượn việc này tạo quan hệ với Bắc Vương phủ..." Quản gia cẩn thận dò hỏi, nhưng còn chưa nói xong đã bị Diệp Hi cắt ngang.

"Hồ đồ!" Diệp Hi lạnh lùng nói, "Ta đúng là muốn tạo quan hệ với Bắc Vương phủ, nhưng ngươi không thấy sao? An Cửu há có thể bị ta lợi dụng? Nàng quả thật đã thay đổi, điều ta lo chính là nàng qua lại với Bắc thế tử, nếu thật sự có lòng báo thù, Diệp gia chúng ta sẽ càng nguy hiểm."

Cho nên, chẳng những diệt trừ An Cửu, còn phải diệt trừ nhanh một chút.

Chỉ cần một ngày nàng còn, nàng chính là cái gai trong lòng ông ta, khiến ông ta ngày đêm đều không yên tâm!

Quản gia thầm thở dài, sợ rằng lão gia đã hạ quyết tâm, chỉ đáng thương cho Đại tiểu thư, huyết mạch duy nhất của An Dương Vương phủ chỉ sợ hoàn toàn chặt đứt.

OoOoO

An Cửu ra khỏi cổng lớn Quốc Công phủ, ánh mắt đầu tiên liền chú ý tới một chiếc xe ngựa xa hoa, trên chiếc xe ngựa to như vậy, ba chữ Bắc Vương phủ vô cùng rõ ràng.

Dường như nghe động tĩnh bên ngoài, người bên trong vén màn, xuyên qua cửa sổ, An Cửu nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe ngựa kia, vẫn bạch y thắng tuyết, dưới ánh mặt trời càng khiến người ta không thể rời mắt.

"Xích Phong, bảo An Cửu quận chúa lên xe." Trong xe ngựa, Bắc Sách chậm rãi lên tiếng, giọng nói vẫn ưu nhã tuyệt trần.

Lúc nói chuyện, trên gương mặt tuấn mỹ kia có thêm ý cười, tuy rất nhẹ nhưng vẫn khiến An Cửu kinh ngạc.

Bắc thế tử rất ít khi cười, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng Tây!

An Cửu lập tức đi tới, nhưng vừa đến bên xe ngựa, lại nghe một giọng nói khác truyền tới.

"An Cửu!"

An Cửu giật mình, theo tiếng nhìn lại, đối diện là một gương mặt lạnh lẽo âm trầm, nam nhân ngồi trên tuấn mã từ trên cao nhìn xuống, đây không phải Thái Tử Bách Lý Khiên thì còn là ai?

Đúng rồi, Hồng Linh nói gã cũng tới, nhưng vừa rồi, nàng hoàn toàn quên mất chú ý sự tồn tại của gã!

Bách Lý Khiên giục ngựa đi tới, đôi mắt sắc bén khóa chặt An Cửu. Gã sớm đã thấy xe ngựa của Bắc Vương phủ tới Quốc Công phủ, trong lòng đã bị tức giận bao trùm.

Bọn họ muốn làm gì?

Bắc Sách gióng trống khua chiêng dùng xe ngựa của Bắc Vương phủ tới đón An Cửu như vậy, là muốn cho mọi người thấy rõ quan hệ mờ ám giữa họ lần nữa sao?

An Cửu đáng chết, vừa rồi lúc nàng đi ra, gã rõ ràng nhìn thấy nàng chỉ chú ý tới Bắc Sách, thậm chí không mảy may phát hiện sự tồn tại của gã!

Gã đường đường là Thái Tử, trong mắt của nàng lại chẳng là gì sao?

Nắm chặt dây cương trong tay, Bách Lý Khiên nhìn Bắc Sách, không còn kiêng kị như xưa, tức giận trong lòng càng đậm, ngay sau đó ánh mắt chuyển hướng An Cửu, cao giọng: "Hôm nay bổn Thái Tử tự mình tới đón nàng vào cung dự tiệc, nàng qua đây!" Giọng điệu lạnh lẽo bá đạo, nghiễm nhiên coi An Cửu là đồ vật thuộc sở hữu của mình.

An Cửu cảm thấy buồn cười: "Thái Tử điện hạ đã quên đêm đó chúng ta ăn ý thế nào sao?"

Đêm đó Bách Lý Khiên nổi giận đùng đùng tới, lại nổi giận đùng đùng bỏ đi, nàng cho rằng lòng gã đã có quyết định, chắp tay nhường nàng cho Bắc Sách, không phải à?

Nhưng hành động hôm nay dường như không bình thường!

Hắn đường đường Thái Tử, ở hắn trong mắt, liền như vậy không chớp mắt sao?

Bách Lý Khiên nhíu mày, ăn ý? Nhất thời, lòng gã đột nhiên hụt hẫng.

An Cửu hi vọng gã chắp tay nhường nàng cho Bắc Sách?

Ánh mắt Bách Lý Khiên càng tối sầm, nhìn lướt qua thân ảnh ngồi trong xe ngựa kia, hất cằm, gằn từng câu từng chữ: "Bổn thái tử chỉ biết, An Cửu nàng là Thái Tử Phi tương lai của bổn thái tử!"

Nếu là khi trước, An Cửu với gã mà nói chỉ là một chiếc giày rách, lúc nào vứt bỏ cũng được, nhưng đêm đó, sau khi nổi giận đùng đùng rời khỏi Thanh Ninh Tiểu Trúc, không ai biết trong khoảng thời gian này, lòng gã sông cuộn biển gầm thế nào.

Chỉ cần rảnh rỗi, nữ nhân này sẽ chiếm hết tâm trí gã, khiến gã vô cùng bực bội.

Nghĩ đến quan hệ mờ ám giữa Bắc Sách và An Cửu, gã liền phẫn nộ, gã cho rằng phẫn nộ này đến từ lòng tự tôn, nhưng dần dần gã phát hiện, gã sai rồi.

Nữ nhân này... Không biết từ khi nào đã đoạt đi tâm tư của gã, An Cửu với gã mà nói đã không còn là đồ vật có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào!

Nhìn rõ tâm tư của mình, gã rối rắm, giãy giụa.

Gã biết, Bắc Vương phủ có ý nghĩa với gã như thế nào, có Bắc Vương phủ ủng hộ, vị trí trữ quân của gã càng vững chắc.

Nhưng gã vẫn đưa ra quyết định này! Bách Lý Khiên nhìn An Cửu, cười lạnh, An Cửu là của Bách Lý Khiên gã, hôn ước này, không có sự đồng ý của gã, ai cũng đừng hòng động vào!

An Cửu cảm nhận ánh mắt của Bách Lý Khiên, đột nhiên cảm thấy gã hôm nay có chỗ khác thường. Thái độ kiên định của gã khiến nàng chợt bất an, Bách Lý Khiên này chắc không phải không muốn giải trừ hôn ước nữa chứ?

Nhưng không phải gã xưa nay chán ghét An Cửu, chán ghét hôn ước này sao?

Từ bỏ hôn ước đúng lúc hợp ý gã, lại có thể đổi được một ân tình với Bắc Sách, việc này với gã mà nói mới là lựa chọn tốt nhất, không phải à?

"Nàng qua đây!"

An Cửu đang chìm trong suy nghĩ, Bách Lý Khiên lần nữa lên tiếng, giọng nói thêm vài phần không vui và bá đạo, nhìn nàng và Bắc Sách qua lại gần như vậy, gã càng cảm thấy chói mắt.

An Cửu hoàn hồn, cười nhẹ, qua đây? Bách Lý Khiên thật sự cho rằng mọi người đều vây quanh gã sao?

Hừ, trước kia đối xử với An Cửu như vậy, hiện tại còn muốn vẫy tay thì tới, xua tay thi đi?

An Cửu lần nữa nhìn về phía Bắc Sách, mỉm cười, nhanh chóng leo lên xe ngựa của Bắc Vương phủ, nhìn thái độ kiên quyết của nữ tử kia càng khiến Bách Lý Khiên phẫn nộ.

"An Cửu!" Bách Lý Khiên giục ngựa tới gần, lạnh lùng quát, "Bổn thái tử sẽ không giải trừ hôn ước, nàng xuống xe ngựa, vẫn sẽ là Thái Tử Phi tương lai, hôm nay ta sẽ thỉnh chỉ với phụ hoàng, cho ta và nàng tổ chức hôn lễ, một tháng sau, hiếu kỳ Thái Hậu qua, chúng ta lập tức thành hôn, đến lúc đó, nàng chính là nữ chủ nhân của Đông Cung chí cao vô thượng!"

Bách Lý Khiên gằn từng câu từng chữ, mỗi chứ nói ra đối với nữ nhân đương thời đều là dụ hoặc vô tận.

Thái Tử Phi thì sao?

Nếu không có thay đổi, đó chính là nhất quốc chi mẫu tương lai, ai mà không muốn chiếm được vị trí đó?

Nhưng, vị trí này An Cửu lại khinh thường.

An Cửu đang muốn vào trong xe đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người nhìn Bách Lý Khiên.

"Thế nào? Nếu nàng trở thành Thái Tử Phi, bổn thái tử sẽ cho nàng ân sủng lớn nhất." Bách Lý Khiên cười tự tin.

Nhưng An Cửu nhìn, trong lòng lại trồi lên một tia châm chọc, ân sủng lớn nhất?

Bách Lý Khiên này đúng là tự cao tự đại, gã là đang bố thí cho nàng sao?

Nét mặt tự tin của gã như muốn nói với nàng, xem đi, Bách Lý Khiên ta rộng lượng với nàng như thế, nàng còn không mang ơn đội nghĩa tiếp nhận!

A, nực cười! Thật sự nực cười!

An Cửu lạnh lùng đáp trả: "Ân sủng của Thái Tử điện hạ, An Cửu ta không nhận nổi."

Dứt lời, quả nhiên thấy sắc mặt Bách Lý Khiên cứng lại như bị sét đánh ngang tai.

Nàng không nhận?

Bách Lý Khiên gã đã nhượng bộ đến nước này, An Cửu nàng thế mà không nhận!

Đáng giận! An Cửu này thật sự đáng giận!

Bách Lý Khiên nhìn An Cửu, vẫn cố nén tức giận, cắn răng hỏi: "Vậy như thế nào mới hợp ý nàng?"

Như thế nào mới hợp ý nàng?

Điều nàng muốn chính là giải trừ hôn ước!

Nhưng Thái Tử này... A, hiển nhiên sẽ không buông tay, có điều, thế thì đã sao?

Nếu gã đã có thái độ thế này, vậy nàng đương nhiên phải cho gã nhìn rõ một số việc.

"Ta muốn cái gì, ngài cũng có thể thực hiện sao?" An Cửu nhìn Bách Lý Khiên, khẽ cười: "Vậy được, ta muốn Thái Tử từ bỏ vị trí trữ quân, đời này kiếp này chỉ có một mình An Cửu ta, Thái Tử điện hạ, ngài có thể thực hiện nguyện vọng của ta không?"

Bách Lý Khiên ngồi trên tuấn mã ngẩn ra.

Từ bỏ ngôi vị trữ quân? Đời này kiếp này chỉ có mình nàng?

"An Cửu, nàng đừng hòng được một tấc lại muốn tiến một thước!" Bách Lý Khiên phẫn nộ quát, không nói đến vị trí trữ quân, gã là nam nhân, tam thê tứ thiếp hết sức bình thường, An Cửu này còn muốn độc chiếm gã sao?

An Cửu nhìn phản ứng của gã, ý cười châm chọc càng đậm, Bách Lý Khiên sao có thể vì một nữ nhân mà từ bỏ vị trí trữ quân?

"Xem ra là không đồng ý rồi, một khi đã như vậy, xin Thái Tử điện hạ nhường đường, thời gian cũng không còn sớm, hôm nay là tiệc trung thu, trì hoãn thời gian của ta thì thôi, nếu trì hoãn thời gian của thế tử thì không tốt lắm." Dứt lời, không để ý tới Bách Lý Khiên, nàng vào xe ngựa.

"An Cửu, nàng muốn giải trừ hôn ước sao? Bổn thái tử cố tình không để nàng được như ý, hôm nay ta sẽ tiến cung thỉnh phụ hoàng chuẩn bị tổ chức đại hôn, nàng không gả cũng phải gả!"

An Cửu vừa ngồi xuống, ngoài xe ngựa liền truyền đến tiếng kêu gào của Bách Lý Khiên, An Cửu nhíu mày, không gả cũng phải gả, Bách Lý Khiên đúng là tự đại!

"Xích Phong!" Bên cạnh, giọng nói dễ nghe vang lên, ngay lập tức Xích Phong ở bên ngoài nhận lệnh, cho xe ngựa rời khỏi cổng lớn Quốc Công phủ.

Bách Lý Khiên ngồi trên tuấn mã nhìn xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt, không nhịn được mà rủa thầm, An Cửu đáng chết, cho rằng có Bắc Sách che chở thì gã bất lực sao?

Đại hôn này, Bách Lý Khiên gã nhất định phải có được, gã thật muốn nhìn xem, An Cửu có thể trốn bằng cách nào!

Chờ nữ nhân này vào Thái Tử phủ, gã sẽ chậm rãi gọt bỏ đinh trên người nàng, để nàng biết, thiên hạ này chỉ có Bách Lý Khiên gã mới là trời của An Cửu nàng!

Bách Lý Khiên thịnh nộ, hoàn toàn không phát hiện Diệp Hi đứng sau đã chứng kiến tất cả, hiện tại, ông ta nhìn Bách Lý Khiên chằm chằm, đôi mắt lão luyện như suy tư gì đó.

Xe ngựa to như vậy.

Cho dù hai người ngồi vẫn vô cùng rộng rãi, trên xe ngựa xa hoa, trà bánh có đủ, từ lúc xuất phát, hai người ngồi bên trong đều im lặng, trong xe quanh quẩn hương u lan nhàn nhạt khiến An Cửu cảm thấy vô cùng thư thái, rất nhanh quên mất chuyện không vui Bách Lý Khiên mang tới.

Không biết vì sao, Bắc Sách luôn cho nàng cảm giác an tâm.

"Nhất quốc chi mẫu tương lai, ngươi thật sư bỏ được?"

Sau trầm mặc lâu dài, Bắc Sách chậm rãi lên tiếng, giọng nói vẫn đạm nhiên ưu nhã.

An Cửu nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia: "Ta nhớ, vấn đề này ngài sớm đã hỏi qua."

Bắc Sách khẽ cười, nụ cười càng khiến y đẹp đến mê hồn đoạt phách, vẽ đẹp này không dịu dàng tú lệ như nữ nhi, mà sáng lạn như ánh mặt trời.

"Thái Tử hình như đã động lòng với ngươi rồi." Bắc Sách nói, trong đôi mắt bình tĩnh thoáng xẹt qua một tia dao động.

Động lòng? An Cửu khẽ cười: "Ngọc Vô Song cũng động lòng với ngài, vậy chẳng lẽ Bắc thế tử cũng muốn cưới nàng ấy sao?"

Hoàn toàn không ngờ An Cửu sẽ có phản ứng này, nghĩ đến Ngọc Vô Song, Bắc Sách nhíu mày: "Trận chiến giữa ngươi và Ngọc Vô Song hôm nay, ngươi nắm chắc?"

"Không có!" An Cửu nhàn nhạt trả lời. Thấy sắc mặt Bắc Sách thoáng thay đổi, nàng mỉm cười, "Ngọc Vô Song kia chậm chạp không nói muốn thi đấu cái gì, nghe bảo nàng ta cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, ta đương nhiên kém hơn, có điều, thế tử ngài yên tâm, nếu ta đã đưa ra hiệp nghị với ngài, đương nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn, ứng phó Ngọc Vô Song là bổn phận của ta, An Cửu ta không để Bắc thế tử ngài mất mặt là được!"

Cho dù chậm chạp không nói thi đấu cái gì thì đã sao?

Giặc tới thì đánh, nước đến nâng nền, tóm lại sẽ có cách đối phó.

"Cần ta hỗ trợ không?" Bắc Sách thuận miệng hỏi. Yên tâm sao? Không biết vì lý do gì, y hoàn toàn không cảm thấy lo lắng, ánh mắt vẫn như có như không mà nhìn An Cửu, mơ hồ mang theo sự tìm kiếm.

"Cần, đương nhiên cần." An Cửu đối diện với Bắc Sách, "Vừa rồi ta không có thời gian, có điều thế tử thần thông quảng đại, đương nhiên có cách thay ta tới sòng bạc đặt cược, ta mua một vạn lượng bạc trắng, đánh cược bản thân thắng!"

"Khụ..." Bắc Sách vốn đang nhấp ngụm trà, nghe An Cửu nói xem, thế mà bị sặc một trận, gương mặt trắng như ngọc trong nháy mắt đỏ bừng, y nhìn An Cửu, ánh mắt không che giấu sự kinh ngạc.

Một vạn lượng bạc trắng đánh cược nàng thắng?

Điều khiến y kinh ngạc không phải vì nàng tự tin, mà là... Nghĩ đến mấy cửa hàng An Cửu mua, nghe Chu Cẩm nói, cửa hàng kia đóng kín cửa, không thể nhìn ra bên trong đang làm gì, nhưng có một việc có thể khẳng định, An Cửu muốn làm ăn buôn bán.

An Cửu này, rõ ràng cuồng nhiệt với tài phú!

Nhìn phản ứng của y, An Cửu không nhịn được mà mở to hai mắt, Bắc Sách dần bình ổn cảm xúc, rất nhanh khôi phục dáng vẻ thong dong ưu nhã, ánh mắt nhìn An Cửu có thêm ý cười.

"Được." Bắc Sách buông chén trà, ngay cả chính y cũng không phát hiện, hôm nay y cười rất nhiều.

Xe ngựa rất nhanh đã tới bên ngoài Chu Tước môn, giống bình thường, các khách khứa đều chờ bên ngoài Chu Tước môn, xe ngựa Bắc Vương phủ vừa tới, lập tức thu hút ánh mắt của vô số người.

Ai ai cũng thấy ngoài xe ngựa, ngoại trừ hộ vệ của Bắc thế tử Xích Phong còn có thêm một nha hoàn, mà nha hoàn kia... Không phải hầu hạ bên cạnh An Cửu sao?

Phát hiện này khiến bên ngoài Chu Tước môn sôi trào, rất nhiều người bắt đầu nghị luận...

"Nha hoàn của An Cửu ở trên xe ngựa, vậy An Cửu chắc nên ở bên trong."

"An Cửu thế mà ngồi trên xe ngựa của thế tử, quan hệ giữa họ đúng là mờ ám."

"Còn không phải sao? Ta nghe nói người Bắc thế tử ái mộ chính là An Cửu!"

"A, tiếc cho Ngọc Vô Song tiểu thư, đệ nhất mỹ nhân thì sao chứ? Số mệnh vẫn không tốt bằng An Cửu quận chúa người ta!"

"Đúng vậy, đúng vậy, Vô Song tiểu thư rõ ràng không phục, bằng không sao lại ước định quyết chiến với An Cửu quận chúa hôm nay? Không biết trận chiến thế nào, yến tiệc trung thu hôm nay chắc chắn sẽ rất náo nhiệt."

Tiếng nghị luận không dứt truyền vào trong một xe ngựa, bầu không khí vốn trầm thấp càng trở nên áp lực hơn.

Ngọc Uyển nhìn Ngọc Vô Song đang tức giận, khuyên: "Những kẻ đó đều nói hươu nói vượn, đích tỷ đừng để ý."

Nói hươu nói vượn sao? Ngọc Vô Song không cam lòng cắn răng, nha đầu ngồi bên ngoài xe ngựa của Bắc Sách nàng ta cũng thấy, là nha hoàn bên cạnh Anh Cửu, An Cửu chắc chắn ở trong xe ngựa của Bắc thế tử!

An Cửu kia dựa vào cái gì!

Cái gì là mạng tốt? An Cửu chẳng qua chỉ là kẻ mệnh tiện mà thôi!

Tiếng nghị luận ngoài xe ngựa vẫn không dứt, Ngọc Vô Song cuối cùng vẫn không nhịn được, vén màn lên, chậm rãi xuống xe ngựa, nhìn mấy thiên kim đang nói chuyện sôi nổi, lạnh giọng: "Ngươi, ngươi qua đây!"

Người đang nghị luận sửng sốt, theo bản năng nhìn qua, thời điểm trông thấy Ngọc Vô Song, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ngọc Vô Song? Bọn họ thế mà quên mất sự tồn tại của nàng ta, mà những lời bọn họ vừa nói... Nhìn nét lạnh lùng trên gương mặt mỹ lệ của Ngọc Vô Song, mấy người kia đều không khỏi chột dạ.

Ngọc Vô Song từng bước đi về phía họ, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người, cuối cung dừng trên một nữ tử phấn y: "Vừa rồi là ngươi nói mệnh của An Cửu tốt hơn ta?"

Nữ tử phấn y kia run rẩy, hoảng sợ quỳ xuống đất: "Ta không biết lựa lời, ta biết sai rồi, Vô Song tiểu thư bớt giận..."

Tuy đều là tiểu thư nhà quan, nhưng không nhắc đến chức quan của phụ thân bọn họ đều kém hơn phụ thân Thừa Tướng của Ngọc Vô Song, chỉ dựa vào sự sủng ái của Hoàng Hậu, bọn họ cũng không dám chọc giận nàng ta!

Ngọc Vô Song xưa nay cao ngạo, thường ngày khinh thường nhìn các nàng, có danh hào đệ nhất mỹ nhân, ai ai cũng ca ngợi và ngước nhìn nàng ta.

Nhưng trên phố từng có lời đồn, Ngọc Vô Song lòng dạ hẹp hòi, từng trên một lần cung yến, có một vị tiểu thư không cẩn thận dẫm chân nàng ta, sau vị thiên kim đó liền bị đánh gãy chân.

Năm đó việc này nháo đến ồn ào huyên náo, phụ thân thiên kim kia tìm Hoàng Thượng Hoàng Hậu nói lý lẽ, Hoàng Thượng Hoàng Hậu cũng mở một mắt nhắm một mắt, rõ ràng đều che chở Ngọc Vô Song, cuối cùng thiên kim kia chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Khoảng thời gian rất dài sau đó, Vô Song tiểu thư càng không kiêng nể, hoành hành ngang ngược, mãi đến khi có danh hào đệ nhất mỹ nhân, nàng ta mới thu mình một chút, dần dần, mọi người quên mất sự ương ngạnh và tàn nhẫn của nang ta, nhưng giờ phút này, Ngọc Vô Song ở trước mắt lại khiến mọi người nhớ lại lời đồn đó.

"Không lựa lời?" Ánh mắt Ngọc Vô Song càng sắc bén, "Nếu đã biết bản thân không lựa lời, vậy cái mồm này của ngươi không cần dùng tới nữa!"

Mọi người rét run, Vô Song tiểu thư có ý gì?

Thiên kim phấn y kia còn chưa hoàn hồn, giọng của Ngọc Vô Song lần nữa vang lên: "Người đâu, rút đầu lưỡi nữ nhân này cho ta!"

Dứt lời, một bóng đen lập tức xuất hiện, trong chớp nhoáng đã bóp chặt cổ nữ tử phấn y kia, mọi người chỉ kịp thấy chủy thủ trong tay hắc ảnh tản ra hàn quang, trong nháy mắt máu tươi phun ra, thiên kim phấn y đau đớn thống khổ, thậm chí tiếng kêu cũng không kêu ra được, cứ thế ngã xuống ngất đi.

Rút đầu lưỡi?

Các thiên kim bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, đều sợ hãi quỳ xuống, không ai dám nói một câu.

Ngọc Vô Song thật sự rút lưỡi thiên kim phấn y kia!

"Tiểu thư..." Hắc ảnh thu chủy thủ, chắp tay phục mệnh, mọi người nghe giọng của hắc ảnh như tiếng từ địa ngục truyền đến.

Bọn họ quên mất, năm đó Hoàng Hậu tự mình ban thưởng ẩn vệ cho Ngọc Vô Song, vốn để bảo vệ nàng ta, nhưng... Một màn trước mặt, Ngọc Vô Song nghiễm nhiên biến ẩn vệ Hoàng Hậu ban thành sát thủ của riêng mình!

Ngọc Vô Song đảo mắt nhìn chúng thiên kim đó, tức giận trên mặt dần dần được thay bằng vẻ đắc ý.

"Sau này nếu còn ai dám nói lung tung, kẻ không biết lựa lời vừa rồi chính là kết cục, các ngươi cũng đều nhìn thấy, tiệc trung thu hôm nay, sau khi tiến cung các ngươi có thể cáo trạng ta với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu bất cứ lúc nào!" Ngọc Vô Song cười lạnh, mấy năm nay vì thanh danh, nàng ta đã thu mình một chút, nhưng những người này hình như chỉ biết ngưỡng mộ mỹ danh của nàng, lại quên mất phải sợ nàng ta.

Hôm nay nàng ta sẽ đánh cho họ tỉnh ra, xem về sau còn ai dám khua môi múa mép sau lưng nàng ta không!

Người liên quan quỳ dưới đất bị dọa tới nơm nớp lo sợ, cả người run rẩy, nghe Ngọc Vô Song uy hiếp, lòng càng sợ hãi.

Chuyện hôm nay ai dám đi cáo trạng? Dù sao Hoàng Thượng vẫn sẽ cho Thừa Tướng phủ mặt mũi, hơn nữa Hoàng Hậu xưa nay thương yêu chất nữ này, cáo trạng với họ, chỉ sợ chuốc họa vào thân!

Ngọc Vô Song vừa lòng nhìn phản ứng của những người này, khẽ cười, đưa mắt nhìn về hướng Chu Tước môn, trên gương mặt minh diễm càng tràn ngập ý chí quyết đấu.

Cho dù An Cửu ngồi trên xe ngựa của Bắc thế tử thì sao?

Cho dù An Cửu là người trong lòng Bắc thế tử thì có thế nào?

Đồ Ngọc Vô Song nàng muốn, ai cũng đừng hòng đoạt mất, hôm nay trận chiến với An Cửu, nàng ta nhất định sẽ khiến nàng trở thành phế vật trong mắt người trong thiên hạ, xem nàng còn mặt mũi sánh vai bên Bắc thế tử không!

Nhớ tới những lời đàm luận vừa rồi, Ngọc Vô Song nhíu mày, qua hôm nay, nàng ta muốn An Cửu trở thành đối tượng bị mọi người khịt mũi coi thường!

Ngọc Vô Song lên xe ngựa, mà người quỳ bên ngoài vẫn nơm nớp lo âu, một màn vừa rồi bị vài người cách đó không xa chứng kiến, sắc mặt ai nấy đều phức tạp.

"Khó trách Đại ca chướng mắt Ngọc Vô Song này, thì ra chỉ là mỹ nhân rắn rết thôi, nếu cưới vào phủ, nào được thái bình?" Người nói chuyện là Bắc Lăng, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc có nét lo lắng.

Nhìn thủ đoạn tàn nhẫn của Ngọc Vô Song, trận chiến hôm nay giữa nàng ta và An Cửu, chỉ sợ... Không biết An Cửu có ứng phó nổi không!

"Đúng vậy, muội thích Cửu Nhi tỷ tỷ hơn, nếu Cửu Nhi tỷ tỷ có thể gả cho Đại ca, đó là chuyện không gì tốt bằng." Bắc Nhu cười nói.

"An Cửu và Đại ca..." Bắc Lăng nhíu mày, lẩm bẩm, người trong lòng Đại ca thật sự là An Cửu? Việc này hắn đoán không ra.

An Cửu theo Bắc Sách vào cung, đầu tiên tới Trường Nhạc Cung của Nhàn Phi, Nhàn Phi nhìn hai người đứng cạnh nhau, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến lời đồn gần đây, trong đôi mắt nhã nhặn lịch sự có thêm một tia vừa lòng.

Bà đã nói hai người xứng đôi mà, hôm nay nhìn họ đứng cùng nhau, thật sự rất hợp tâm ý bà.

Chỉ là, hôn ước giữa An Cửu và Thái Tử phải làm sao đây?

Nghĩ đến việc này, Nhàn Phi không nhịn được mà nhíu mày.

Ở Tê Phượng Cung, Bách Lý Khiên vừa tới liền lập tức nhờ Ngọc Hoàng Hậu thỉnh chỉ chuẩn bị đại hôn, nếu là khi trước, Hoàng Hậu đương nhiên vui vẻ tán đồng, nhưng hôm nay, từ lúc Bách Lý Khiên tới, Ngọc Hoàng Hậu chẳng nói một câu.

"Mẫu hậu, không phải người muốn nhi thần cưới An Cửu sao?" Bách Lý Khiên thấy sắc mặt Hoàng Hậu âm trầm, không khỏi nóng nảy.

"Đúng, bổn cung muốn con cưới An Cửu, nhưng nay đã khác xưa." Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày, giọng nói uy nghi vang lên, trong bất lực mang theo vài phần kiên định.

"Cái gì là nay đã khác xưa?" Bách Lý Khiên tiến lên một bước, "Nhi thần và An Cửu vốn có hôn ước, đáng lẽ ba năm trước đã thành hôn, vì hiếu kỳ của hoàng tổ mẫu nên mới trì hoãn, hiện tại nên tổ chức rồi, mong mẫu hậu thành toàn cho nhi tử, ở trước mặt phụ hoàng nhắc tới việc này."

"Nhưng ba năm trước An Cửu và Bắc thế tử không có bất cứ liên quan gì với nhau!" Ngọc Hoàng Hậu cao giọng, thấy Bách Lý Khiên phẫn nộ, liền lạnh lùng nói, "Nhưng hiện tại không giống, vừa rồi bổn cung nhận được tin, An Cửu cùng Bắc Sách vào cung, con cũng biết, Bắc thế tử này xưa nay độc lai độc vãng, ai cũng không thân thiết, nhưng đối với An Cửu lại có khác biệt, y ưu ái An Cửu, con không nhìn ra sao?"

"Thì sao hả? Nhi thần là Thái Tử, An Cửu là vị hôn thê của nhi thần, chẳng lẽ Bắc Sách dám đoạt nữ nhân với nhi thần?" Bách Lý Khiên hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến chuyện vừa rồi ở bên ngoài Quốc Công phủ An Cửu lên xe của Bắc Sách, gã càng tức giận.

"A, trên đời này không có ai dám đoạt nữ nhân với con, nhưng y là ngoại lệ." Ngọc Hoàng Hậu cười lạnh, "Địa vị của Bắc Vương phủ thế nào con biết quá rõ, Hoàng Thượng vì sao nể trọng Bắc Sách, chúng ta đều biết, nếu là trước kia, vị trí Thái Tử của con vững chắc, chuyện này, con không cần cố kỵ Bắc Sách, nhưng mấy năm nay, phụ hoàng con thiên vị Thục Phi và Nhị hoàng tử, lần này Nhị hoàng tử khải hoàn trở về, Hoàng Thượng đã quyết định phong vương cho Nhị hoàng tử, Đông Sở Quốc bảy mươi năm qua, khi Tiên Đế còn tại vị cũng chưa từng có hoàng tử nào được phong vương, đủ để thấy phụ hoàng con rất vừa lòng Nhị hoàng tử, con chẳng lẽ không cảnh giác sao?"

Bách Lý Khiên giật mình, phong vương? Phụ hoàng thế mà muốn phong vương cho lão Nhị?

"Nhưng... Nhưng như thế thì sao? Việc này cùng chuyện nhi thần có cưới An Cửu hay không có liên quan gì?"

"Không liên quan? Còn không liên quan sao?" Ngọc Hoàng Hậu trừng mắt nhìn Bách Lý Khiên, "Xem ra An Cửu kia đã khiến con hồ đồ tới nước này!"

Bách Lý Khiên nhíu mày.

"Nếu con thật sự muốn cưới An Cửu, đó chính là đẩy Bắc Vương phủ hướng về phía trận doanh của Nhị hoàng tử! Chẳng lẽ con còn không rõ?"

Bách Lý Khiên tỉnh ngộ. Đúng vậy, gã cưới An Cửu, nhất định sẽ đắt tội Bắc thế tử, Bắc Vương phủ nảy sinh hiềm khích với gã, như vậy làm sao bảo đảm Bắc Sách sẽ không đầu quân cho lão Nhị?

Nếu thật là thế, vậy tương lai ai ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia còn chưa biết được!

"Con thật sự vì một An Cửu mà cái gì cũng không để ý sao?" Ngọc Hoàng Hậu nhìn Bách Lý Khiên, gằn từng câu từng chữ.

Bách Lý Khiên dao động, không, gã không thể cái gì cũng không màng, nhưng, gã cũng không thể trơ mắt nhìn An Cửu trở thành người của Bắc thế tử!

Trong đầu hiện lên thân ảnh kia, Bách Lý Khiên si ngốc: "Mẫu hậu, nhi thần nên làm gì bây giờ?"

"Từ bỏ An Cửu, hôm nay Hoàng Thượng định phong vương cho Nhị hoàng tử, chúng ta cũng không thể thua kém, thừa dịp tiệc trung thu hôm nay, chúng ta ở trước mặt mọi người tặng Bắc thế tử một phần đại lễ!" Ngọc Hoàng Hậu khẽ cười, chuyện này bà đã tính toán rất lâu.

An Cửu ơi An Cửu, không ngờ An Cửu này lại có thể khiến bà hao hết tâm tư!

"Ý mẫu hậu là bảo nhi thần chắp tay nhường lại An Cửu?" Bách Lý Khiên lẩm bẩm, cung mày nhíu chặt không có cách nào giãn ra, phản ứng đầu tiên chính là bài xích.

"Đúng, chắp tay nhường lại, chỉ là một An Cửu mà thôi, không có An Cửu, bổn cung sẽ tìm cho con Thái Tử Phi tốt hơn."

"Nhưng... Nhưng mệnh An Cửu..." Bách Lý Khiên vẫn còn giãy giụa, nhưng còn chưa nói hết đã bị Ngọc Hoàng Hậu cắt ngang.

"Mệnh cái gì? Hiện tại còn cố kỵ số mệnh sao?" Ngọc Hoàng Hậu lạnh lùng nói, "Thái Tử Phi tương lai của con mới là người có mệnh phượng hoàng!"

Tất cả chẳng qua là một câu của vài người thôi!

Sắc mặt Bách Lý Khiên trầm xuống, gã biết, mẫu hậu đã đưa ra quyết định như vậy, cho dù hôm nay không nhắc với mẫu hậu việc này, mẫu hậu cũng sẽ giải trừ hôn ước trước mặt mọi người, tặng Bắc Sách một phần đại lễ, nhưng...

Nhưng gã thì sao?

Thật sự cam tâm sao?

Bách Lý Khiên không biết, nhưng hình ảnh An Cử trong đầu dù làm cách nào cũng không vứt đi được...

OoOoO

Thừa Huy Điện.

An Cửu cùng Bắc Sách ở Trường Nhạc Cung một lúc liền được Tĩnh Phong Đế truyền triệu, ba người cùng tới Thừa Huy Điện. Lúc này, Tĩnh Phong Đế và Bắc Sách chơi cờ, Nhàn Phi và An Cửu ngồi cạnh xem, trong phòng an tĩnh, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Ánh mắt An Cửu vẫn dừng trên người Bắc Sách, thưởng thức tư thái ưu nhã thong dong kia, quân cờ trong tay Bắc Sách, dường như mỗi bước đi đều rất nhẹ nhàng, Tĩnh Phong Đế thì ngược lại, thỉnh thoảng sẽ dừng chốc lát, Bắc Sách không hề thúc giục, cứ đánh tiếp, rất nhiều lần Tĩnh Phong Đế rơi vào thế hạ phong.

Nhưng vị hoàng đế cao cao tại thượng này lại không hề tức giận, giống như ở trước mặt Bắc thế tử mất đi chút khí thế của vị vương giả.

An Cửu thầm quan sát, hoàng đế đối với Bắc Sách như vậy đương nhiên vì địa vị của Bắc Vương phủ và năng lực của y. Nàng nhìn Bắc Sách, lòng không nhịn được mà tò mò, tuy nàng nghe nói Bắc Vương phủ lớn mạnh, nhưng rốt cuộc Bắc Vương phủ lớn mạnh thế nào mới có thể khiến một bậc đế vương đối đãi với thần tử như thế?

An Cửu không đoán ra, nhưng hiểu được, giao dịch mà nàng lựa chọn làm với Bắc Sách là vô cùng chính xác!

Nghĩ đến hôn ước của mình, An Cửu nhíu mày, thái độ của Bách Lý Khiên hôm nay, muốn giải trừ hôn ước, chỉ sợ lại càng khó khăn!

"Hoàng Thượng, Thái Tử điện hạ cầu kiến."

An Cửu đang nghĩ ngợi, tiếng của thái giám quản sự truyền tới, nàng giật mình, nghe Tĩnh Phong Đế nhàn nhạt nói: "Nó đến thật đúng lúc, cho nó vào đi."

"Vâng." Thái giám nhận lệnh lui xuống, rất nhanh, Bách Lý Khiên tới, thấy Bắc Sách và An Cửu cũng ở đây, đáy mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Bọn họ thế mà cũng ở đây?

A, nhìn An Cửu ngồi cạnh Bắc Sách, Bách Lý Khiên càng cảm thấy chói mắt, nghĩ đến ý đồ tới đây của mình, Bách Lý Khiên híp mắt, đột nhiên quỳ xuống.

"Thái Tử, con làm gì vậy?" Tĩnh Phong Đế sửng sốt, ngày thường Thái Tử chỉ cần hành lễ giữa phụ tử, không cần quỳ, nhìn bộ dáng gã lúc này, chỉ sợ là có chuyện lớn.

"Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện, xin phụ hoàng thành toàn!" Bách Lý Khiên cao giọng, đôi mắt thâm thúy kiên định dị thường.

"Thành toàn? Ha ha, có gì muốn trẫm thành toàn, nói nghe xem!" Tĩnh Phong Đế vừa hạ quân cờ xuống, vừa tùy ý hỏi.

Bách Lý Khiên nhìn thoáng qua Bắc Sách, lại nhìn An Cửu, nói rõ từng câu từng chữ: "Nhi thần và Thái Tử Phi tương lai sớm đã có hôn ước, hiếu kỳ hoàng tổ mẫu sắp qua, nhi thần thỉnh chỉ tổ chức đại hôn, nhi thần muốn cưới Thái Tử Phi vào cửa!"

Nàng không muốn gả, gã càng phải cưới!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv