Đích Phi Sách

Chương 46: Thô bạo đơn giản



Diệp Thanh lập tức bị cơn thịnh nộ bao phủ, An Cửu dám cản gã sao?

Hừ, hay cho một An Cửu, đúng là không biết trời cao đất dày, gã phải giáo huấn nàng một trận.

Nếu nàng đã cản gã đánh Lam Nguyệt, vậy được, một côn này gã sẽ đánh nàng, cho nàng nếm thử tư vị.

Diệp Thanh thầm tính toán, tay tăng thêm sức lực, muốn đánh qua, nhưng không biết từ đâu An Cửu lại có sức lực lớn như vậy, Diệp Thanh giãy giụa mấy cái, gậy gỗ kia vẫn bị An Cửu nắm chặt trong tay, không hề mảy may lay động.

An Cửu cười lạnh, giơ chân, không nghiêng không lệch dẫm lên chân Diệp Thanh, sức lực tuy không lớn nhưng để khiến Diệp Thanh dời sự chú ý.

Đúng lúc này, An Cửu giật lấy gậy gỗ, lưu loát đánh Diệp Thanh một cái, thậm chí không đợi gã hoàn hồn, nàng tiếp tục đánh lên ngực gã, nháy mắt tiếp theo, Diệp Thanh bay ra ngoài, ngã thật mạnh xuống đất.

Một màn này, Hồng Linh sửng sốt, Phái Nhi nhìn cũng trở nên luống cuống, sao lại như vậy? Đại thiếu gia gã... Sao lại không dùng sức!

Phái Nhi cắn môi, nghĩ đến lời tiểu thư phân phó, không thể để An Cửu chiếm thế thượng phong, ả phải nghĩ cách để Đại thiếu gia xử lý An Cửu mới được.

Đang muốn chạy qua đỡ Đại thiếu gia, còn chưa làm gì, ả đã cảm nhận ánh mắt sắc bén An Cửu nhìn qua đây.

Phái Nhi run rẩy, không khỏi chột dạ.

An Cửu tiếp tục giơ gậy đánh vào cánh tay Phái Nhi, ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Đau không?"

"A!" Phái Nhi không kịp phòng bị, theo bản năng hét lớn, hoàn toàn quên mất An Cửu đáng sợ thế nào, oán hận hỏi, "Sao Đại tiểu thư lại đánh ta?"

"Vì sao đánh ngươi?" An Cửu cười nhẹ, "Đánh ngươi không quy không củ!"

Không quy không củ?

"Nô tỳ chưa làm gì cả, sao có thể khiến Đại tiểu thư cảm thấy không quy không củ?" Phái Nhi không phục.

"Ngươi còn cảm thấy oan uổng phải không?" An Cửu hừ lạnh, "Chính vì ngươi không làm gì cả nên mới không có quy củ."

Dứt lời, An Cửu tiếp tục đánh một gây lên đầu gối Phái Nhi, Phái Nhi kêu lên một tiếng, cả người quỳ xuống trước mặt nàng.

"Ngươi..." Phái Nhi trừng mắt.

"Ngươi thân là nô tài, thấy Đại thiếu gia ở đây đánh chủ tử, ngươi lại coi như trò hay để xem, ngươi nói càng nên đánh không?" An Cửu khinh thường nhìn Phái Nhi, bộ dáng này, chắc chắn là do tiểu thư nhà nàng ta dạy.

Đôi chủ tớ này chẳng phải người tốt đẹp, các nàng có tâm tư gì, chẳng lẽ cho rằng An Cửu nàng không nhìn ra sao?

Việc ngựa nổi điên cho rằng nàng không tìm thấy chứng cứ liên quan tới mẫu nữ họ?

Nàng đã cảnh cáo, cứ tưởng bọn họ sẽ dừng tay một chút, nếu đối phương còn tiếp tục, An Cửu nàng không phải người kiềm chế cơn giận.

"Ta..." Phái Nhi nghẹn lời, mặt đỏ bừng, "Đại tiểu thư rõ ràng không nói đạo lý!"

"Không nói đạo lý? Hôm nay ta còn có thể tiếp tục không nói đạo lý!" An Cửu nắm chặt gậy gỗ trong tay, tiếp tục đánh qua mặt ả.

"A!" . truyện ngôn tình

Phái Nhi đau đớn kêu lên, trên mặt lập tức có vết máu, nhìn rất ghê người.

Phái Nhi hoàn hồn, bị khí thế của An Cửu dọa sợ tới co rúm lại, không khỏi nghĩ đến kết cục của Tam tiểu thư và đám nha hoàn bà tử ở Giới Luật Đường ngày ấy. Cảm nhận nóng rát trên mặt, Phái Nhi phẫn hận, nhưng... Nhưng ả không dám lỗ mãng.

"Ngươi trở về nói với tiểu thư nhà ngươi, sau này Lam Nguyệt là người của Thanh Ninh Tiểu Trúc ta, nếu ai muốn trêu chọc, vậy trực tiếp đến Thanh Ninh Tiểu Viện, đừng ở sau lưng lợi dụng người khác."

Nghe An Cửu nói, Phái Nhi càng cả kinh. An Cửu... Làm sao nàng biết Nhị tiểu thư xúi giục Đại thiếu gia tới?

An Cửu khinh thường nhìn phản ứng của Phái Nhi, lại nhìn Diệp Thanh ngã dưới đất.

Một côn vừa rồi cũng khiến Diệp Thanh ngây ra, lúc An Cửu giáo huấn Phái Nhi, Diệp Thanh cũng dần hoàn hồn, cơn giận liền nổi lên.

Một An Cửu nhỏ nhoi dám đánh Diệp Thanh gã, gã là trưởng tử của Diệp gia đấy!

Diệp Thanh đứng dậy, chuyện hôm nay, gã quyết không khoan nhượng, đừng nói thay Liên Y tỷ tỷ và mẫu thân trút giận, chính gã cũng không nuốt trôi cục tức này.

"Ác nữ nhà ngươi!" Diệp Thanh nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng lệnh hai gã gia đinh, "Các ngươi lập tức trói nữ nhân thối này lại cho bổn thiếu gia."

Hai gia đinh sửng sốt, nhìn An Cửu, chỉ thấy An Cửu khẽ cười: "Được thôi, các ngươi thử tới xem!"

Giọng điệu tuy lạnh nhạt nhưng đều khiến hai người nhớ lại chuyện của Tam tiểu thư hôm ấy, trói Đại tiểu thư lại? Bọn họ nào dám!

Thấy gia đinh không ra tay, Diệp Thanh càng nổi giận: "Đám cẩu nô tài, bổn thiếu gia không tin, chỉ một khoảng thời gian không hồi phủ, Quốc Công phủ này đã đổi chủ rồi sao!"

Bọn họ không làm, vậy để gã!

Diệp Thanh xông lên, hôm nay gã phải giáo huấn An Cửu, để những người này thấy năng lực của gã!

"Tiểu thư..." Hồng Linh thấy Diệp Thanh hùng hổ, không khỏi hoảng sợ. Việc xấu Đại thiếu gia này từng làm nàng có nghe nói, gã trước nay chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc, những thiếp thất được gã nuôi ngoài phủ đều bị gã thường xuyên đánh mắng, chỉ nhìn biểu tiểu thư lúc này sẽ biết, nếu gã thật sự làm tiểu thư bị thương...

Mà lúc này, thân ảnh trong bóng tối cũng tiến lên một bước, nhưng nháy mắt tiếp theo, người nọ dần thả lỏng, vội lui trở về, ánh mắt ẩn ẩn ý cười.

Chỉ vì trong tầm mắt của hắn, nữ tử kia tay nắm gậy gỗ, không chờ Diệp Thanh tới gần đã giơ lên đánh vào vai phải gã, Diệp Thanh hét lớn một tiếng, giận dữ trừng mắt nhìn An Cửu, rất nhanh, một côn tiếp theo đánh vào vai trái gã.

Một màn này, mọi người ở đây xem đến ngây người, nữ tử kia lưu loát dùng gậy gỗ đánh Diệp Thanh, đặc biệt là mục tiêu chính là gương mặt.

Đấu pháp như vậy, sợ rằng gương mặt kia qua một lúc, ngay cả thân mẫu gã cũng không nhận ra.

"A... An Cửu, ngươi làm càn... Ngươi... Ngươi dừng tay... Ngươi còn không dừng tay, bổn thiếu gia... Bổn thiếu gia sẽ xử đẹp ngươi... An Cửu, ngươi dừng tay, đừng đánh... Ta cầu xin ngươi... Cầu xin ngươi dừng tay, đừng đánh..."

Trong khoảng thơi gian ngắn, kẻ vừa hùng hổ dọa người dưới côn bổng không ngừng đánh xuống khóc lóc xin tha.

An Cửu vẫn không thủ hạ lưu tình, người như Diệp Thanh, nàng thấy quá nhiều rồi, loại du côn ác bá bắt nạt kẻ yếu này, cho dù nàng dừng tay, gã cũng không thay đổi, cho nên, nàng sao phải dừng tay chứ!

Đối với người như vậy phải dùng cách thô bạo đơn giản nhất, gã tới cửa một lần, nàng liền giáo huấn một lần, mãi đến khi gã ngoan ngoãn mới thôi.

Trong hoa viên, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, thu hút không ít hạ nhân trong Quốc Công phủ tới xem, nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người kinh ngạc, cũng ngộ ra, ngay cả Đại thiếu gia cũng không làm gì được đại tiểu thư.

Không biết qua bao lâu, thời điểm An Cửu dừng lại, mặt mũi Diệp Thanh kia sớm đã bầm dập, cả người đầy máu, không còn chút khí thế lúc trước, thậm chí ánh mắt nhìn An Cửu còn lộ vẻ sợ hãi.

"Đại thiếu gia còn muốn trói ta lại không?" An Cửu chống gậy xuống đất.

Diệp Thanh nhìn An Cửu, vừa hận vừa sợ: "Ngươi... Ngươi chờ đó cho ta! Người đâu, đỡ bổn thiếu gia đi!"

Mấy gia đinh sửng sốt, không dám lên đỡ.

"Đám cẩu nô tài này!" Diệp Thanh giận mắng, chỉ có thể tự đứng dậy, vừa xoay người liền rời đi, bộ dáng đó rõ ràng là chạy trối chết.

An Cửu khẽ cười, giọng nói lạnh lùng lần nữa vang lên: "Khoan đã!"

Thân ảnh kia run lên, nhưng vẫn dừng lại.

"An Cửu ta ở Thanh Ninh Tiểu Trúc chờ Đại thiếu gia." An Cửu khinh thường, Diệp Thanh chẳng qua chỉ thế thôi, nhưng người phía sau gã... A, bọn họ chắc chắn không bỏ qua dễ dàng bỏ qua như vậy.

Có điều thế thì sao?

Cho dù không có việc hôm nay, bọn họ cũng không dừng lại không phải sao?

Dứt lời, An Cửu liếc nhìn Phái Nhi quỳ dưới đất: "Ngươi còn ở đây làm gì? Còn không mau cút về cáo trạng? Chẳng lẽ chờ ta đánh luôn ngươi sao?"

Phái Nhi sửng sốt, lập tức đứng dậy đi về phía Diệp Thanh, dìu gã rời đi.

Trong hoa viên, những hạ nhân đó cũng tan, thân ảnh nấp trong bóng tối không nhịn được mà khẽ cười, An Cửu tiểu thư đúng là thô bạo, Diệp đại thiếu gia sợ rằng phải chịu tội mấy ngày tiếp theo.

"Biểu tiểu thư..." Thải Hương ôm Lam Nguyệt đã ngất đi vào lòng, thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nhìn Đại tiểu thư giáo huấn Đại thiếu gia, đúng là thống khoái, có điều, biểu tiểu thư... Thải Hương nhìn Lam Nguyệt người đầy máu tươi, lo lắng trong lòng không vứt đi được.

Nhìn An Cửu, Thải Hương lập tức buông Lam Nguyệt ra, bò tới dập đầu: "Hôm nay may mà nhờ có Đại tiểu thư... Vừa rồi nếu không có Đại tiểu thư, biểu tiểu thư chỉ sợ không giữ nổi mạng, nhưng... Biểu tiểu thư bị đánh thảm như vậy, nếu không mời đại phu, e rằng..."

An Cửu nhíu mày, hiểu ý Thải Hương, Lam Nguyệt ăn nhờ ở đậu, xưa nay không được coi trọng, chỉ sợ đại phu trong phủ cũng sẽ không quan tâm.

"Ngươi lập tức ra ngoài đi tìm một đại phu y thuật tốt." An Cửu cao giọng phân phó, hôm nay Lam Cửu bị Diệp Thanh đánh thành như vậy, hơn nửa nguyên nhân do nàng ấy tới Thanh Ninh Trúc Viện, hiện tại nàng phải cứu nàng ấy.

Chỉ sợ ngày tháng biểu tiểu thư ở trong phủ sẽ càng gian nan.

"Mấy người các ngươi qua đây, đưa biểu tiểu thư đến Thanh Ninh Tiểu Trúc."

Việc hôm nay, những kẻ kia sẽ không bỏ qua đơn giản, nhưng thế thì sao? Nàng muốn xem, ai dám đến Thanh Ninh Tiểu Trúc của nàng gây chuyện!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv