Đích Phi Sách

Chương 27: Lấy lui làm tiến



"Hừ, sau lưng gã quả nhiên có kẻ sai khiến." Mộc Đào oán hận, "Gã cố ý dùng Mộc Dương dẫn dụ nô tỳ rời đi chính là để một mình nương nương đi qua hồ Thánh Tâm, đúng lúc bắt gặp Lục hoàng tử rơi xuống nước, bọn họ muốn nương nương hết đường chối cãi. An Cửu quận chúa, chúng ta có cần giao gã cho Hoàng Thượng để gã chỉ ra kẻ đứng sau không?"

"Không!" An Cửu lạnh giọng.

Không chỉ Mộc Đào, ngay cả Bắc Tự Nhàn cũng kinh ngạc, không giao cho Hoàng Thượng? Vậy...

"Nếu giao người này cho Hoàng Thượng, ngược lại không còn gì hứng thú nữa, nhưng nếu giao cho người khác, không những có thể bắt được kẻ đứng sau giở trò, đối với chúng ta, với nương nương sẽ càng có lợi."

"Ý của An Cửu quận chúa là... Giao cho Hoàng Hậu nương nương?" Ánh mắt Bắc Tự Nhàn thêm vài phần khen ngợi An Cửu.

"Nhàn Phi nương nương cũng nghĩ thế sao?" An Cửu khẽ cười, vừa rồi ở tiệc Nguyệt Lão, Hoàng Hậu cố ý tác hợp Ngọc Vô Song cùng thế tử Bắc Sách, mục đích quá rõ ràng, bà ta chọn nàng làm thái tử phi cho thái tử Bách Lý Khiên, hiện tại lên kế hoạch này thu phục Bắc Vương phủ sẽ không khiến Nhàn Phi khó xử, hơn nữa trong tứ phi chỉ có Nhàn Phi không có hài tử, đối với Thái Tử không có uy hiếp, cho nên không ai hi vọng vị trí của Nhàn Phi ở hậu cung này được củng cố, như thế với bà ta mới có lợi.

Nhàn Phi cười nhạt: "An Cửu quận chúa tâm tư cẩn thận, mặc kệ đến cuối cùng bắt được kẻ phía sau là ai, Hoàng Hậu cũng sẽ cảm kích ngươi."

Trong hậu cung này nhìn có vẻ thái bình, nhưng ngầm lại không biết có bao nhiêu tính kế, nàng không thích tranh đấu, không biết vì sao lúc này lại có chút kích động, liếc nhìn An Cửu một cái: "Mộc Đào, người tự mình đi truyền lời với Hoàng Hậu nương nương, nói rõ tình hình, bà ấy tự nhiên sẽ biết phải làm thế nào."

"Nương nương, nhưng người..." Mộc Đào nhíu mày, nếu nàng đi rồi, vậy Nhàn Phi nương nương phải làm thế nào?

"Ngươi yên tâm, có An Cửu quận chúa ở bên cạnh bổn cung, nàng ấy sẽ bảo vệ bổn cung chu toàn." Bắc Tự Nhàn hiểu nổi băn khoăn của Mộc Đào, lại nhìn ánh mắt hưng phấn của An Cửu, An Cửu này thông minh hơn tưởng tượng trong đầu bà rất nhiều, ngay cả bà cũng không nghĩ tới việc lợi dụng Hoàng Hậu, nàng lại nghĩ đến, sự khôn khéo này khiến bà không nhịn được mà nghĩ tới một người.

Nếu An Cửu và Sách Nhi... Trong đầu lại lóe lên suy nghĩ này, Bắc Tự Nhàn nhíu mày, bà sao lại nghĩ tới việc đó? .

||||| Truyện đề cử: Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết |||||

An Cửu là vị hôn thê của Thái Tử, thật là đáng tiếc.

Mộc Đào nhìn thoáng qua An Cửu, không nói gì thêm. Mộc Đào vừa nhận lệnh ra khỏi Trường Nhạc Cung, ngoài cửa liền truyền tới một trận ầm ĩ, hai nữ nhân trong phòng nhìn nhau, một nhu một cương, khóe miệng đều có ý cười.

"Tới rồi sao?" Nhàn Phi dường như đã cảm nhận được gió bão bên Vị Ương Cung.

"Cũng nên tới rồi, nếu còn không tới, sợ rằng Lục hoàng tử không chống đỡ được." An Cửu nghĩ tới chuyện mình sắp xếp và sắp xảy ra, lòng càng hưng phấn.

OoOoO

Vị Ương Cung, trong phòng an tĩnh đến đáng sợ, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng, ánh mắt cùng hướng ra cửa giống như đang chờ ai đó xuất hiện.

An Cửu theo sau Nhàn Phi, vừa bước vào cửa điện liền cảm nhận được áp lực của nơi này.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Hoàng Hậu nương nương." Nhàn Phi hành lễ, mặt mày thản nhiên, vẫn dịu dàng nhã nhặn như trước.

Bộ dáng này vào mắt Nguyên Phi đương nhiên khơi dậy phẫn hận: "Hừ, trông có vẻ vô hại như vậy, sợ rằng ngươi là kẻ độc ác tàn nhẫn nhất thế gian."

"Nguyên Phi, sao ngươi lại nói thế?" Bắc Tự Nhàn nhíu mày, trong dịu dàng có vài phần ủy khuất.

"Sao lại nói thế? Hừ, bộ dáng vô tội này của ngươi thật giống như ta vu oan ngươi vậy, hay lắm, vậy ta đây nói ngươi biết, hôm nay chúng ta đều ở tiệc Nguyệt Lão, ngươi chậm chạp không tới chưa nhắc đến, chỉ nói tới việc ngươi ở hồ Thánh Tâm, ngươi tàn nhẫn độc ác, thế mà mưu hại hoàng nhi của ta!" Nguyên Phi tức giận quát.

Nhàn Phi giật mình, nhìn thoáng qua mọi người ở nơi này, vẫn tỏ vẻ khó hiểu: "Nguyên Phi, ngươi đang nói gì vậy? Sao bổn cung không nghe hiểu gì hết!"

"Nhàn Phi tỷ tỷ, tỷ đang giả ngu sao?" Tĩnh Phi hừ lạnh, "Nhàn Phi tỷ tỷ đúng là thủ đoạn cao minh, có điều làm khổ Nguyên Phi tỷ tỷ."

"Bắc Tự Nhàn, nàng quỳ xuống cho trẫm!" Tĩnh Phong Đế vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng, cơn giận tăng vọt khiến mọi người chấn động.

Nhàn Phi nhíu mày, dịu ngoan quỳ xuống, ánh mắt lại kiên cường: "Hoàng Thượng, ngài bảo thần thiếp quỳ, thần thiếp quỳ, nhưng thần thiếp muốn lý do mình phải quỳ, xin Hoàng Thượng thành toàn."

"Lý do? Nhàn Phi, từ trước tới nay, trong mắt của trẫm, nàng luôn dịu dàng nhã nhặn không tranh, hiện tại sao nàng lại biến thành như vậy? Tàn nhẫn độc ác, ngay cả nhi tử của trẫm cũng không tha!" Tĩnh Phong Đế nghiến răng, lạnh giọng quát.

"Hoàng Thượng, thần thiếp tàn nhẫn độc ác khi nào? Sao lại không buông tha cho con của ngài? Hoàng Thượng vì sao phải oan uổng thần thiếp như vậy." Nhàn Phi nhìn Tĩnh Phong Đế, chớp mắt khóe mắt đã ươn ướt, dù đã là phụ nhân hơn ba mươi tuổi nhưng sự nhẹ nhàng đáng thương của bà vẫn khiến người ta mềm lòng.

"Còn muốn trẫm nói rõ sao? Vừa rồi có phải nàng đi qua hồ Thánh Tâm không?"

"Vâng, thần thiếp có đi qua hồ Thánh Tâm." Nhàn Phi trả lời, không chút kiêng dè.

"Nàng đẩy Lục hoàng tử xuống nước, nó mới mười tuổi, cái gì cũng không hiểu, nàng thế mà xuống tay được!"

Nhàn Phi ngẩn ra, sắc mặt tái nhợt như bị sét đánh.

"Sao hả? Không ngờ bộ mặt ác độc của ngươi cũng có ngày bị vạch trần đúng không? Ông trời có mắt để có người bắt gặp ngươi khi làm chuyện ác." Nguyên Phi tiến lên một bước, hận không thể tự mình thiên đao vạn trảm Nhàn Phi.

Nhàn Phi hoàn hồn, nhìn Tĩnh Phong Đế: "Ai? Ai nói?"

Tĩnh Phong Đế liếc nhìn cung nữ bên cạnh, Nhàn Phi hiểu ra mọi việc, theo ánh mắt của ông ta nhìn qua, cười châm chọc: "Hoàng Thượng, nếu thần thiếp nói thần thiếp không làm việc ti tiện này, ngài tin thần thiếp không?"

"Chứng cứ xác thực, Nhàn Phi tỷ tỷ, Hoàng Thượng cũng rất khó xử." Tĩnh Phi vỗ về bụng, hoàn toàn không sợ thiên hạ đại loạn.

Nhàn Phi mặc kệ Tĩnh Phi, vẫn nhìn chằm chằm Tĩnh Phong Đế. Trong phòng quỷ dị trầm mặc. Giống như không chờ được đáp án mình mong muốn, Nhàn Phi bỗng dưng bật cười: "Hoàng Thượng, ngài tin lời một cung nữ vô danh nói, cũng không tin thần thiếp người bầu bạn với ngài nhiều năm, a, nực cười, thật là nực cười, Hoàng Thượng... Ha ha, Hoàng Thượng, nếu thần thiếp thật sự hại Lục hoàng tử, ngài sẽ xử trí thế nào?"

"Ngươi hại con ta, đương nhiên một mạng đền một mạng!" Nguyên Phi lạnh lùng nói, bà tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ hại con mình.

Một mạng đòi một mạng?

Tức khắc, sắc mặt mỗi người ở đây đều khác nhau.

Nhàn Phi đứng đầu tứ phi, lại xuất thân Bắc Vương phủ, nếu đền mạng...

"Nếu nàng thật sự hại Lục hoàng tử, sau này trẫm không muốn nhìn thấy nàng nữa."

"Không muốn nhìn thấy thần thiếp nữa... Ha ha, Hoàng Thượng, bọn họ đều nói thần thiếp tâm địa rắn rết, nhưng thần thiếp lại thấy ngài mới là kẻ nhẫn tâm! Thần thiếp bầu bạn bên ngài nhiều năm, ngay cả một chút tín nhiệm cũng không thể cho thần thiếp sao? Vậy thần thiếp xin tự vào lãnh cung."

Tự vào lãnh cung?

Không chỉ Tĩnh Phong Đế, ngay cả Nguyên Phi cũng giật mình, nữ tử trong cung một khi vào lãnh cung thì không có ngày xoay người, Nhàn Phi xin tự vào lãnh cung, bà đang thừa nhận việc mình mưu hại Lục hoàng tử sao?

Nhưng vì sao âm mưu bị vạch trần, bà lại không cầu xin, ngược lại xin tự vào lãnh cung?

Lão luyện như Ngọc Hoàng Hậu, lúc này cũng không đoán ra tâm tư của Nhàn Phi!

An Cửu quan sát phản ứng của mọi người, Nhàn Phi tuy thuần lương nhưng sống trong cung nhiều năm, đương nhiên biết cách diễn kịch, bộ dáng nhu nhược đáng thương này, chỉ sợ khi chân tướng bại lộ, ngay cả Tĩnh Phong Đế cũng không có đường lui.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv