Nhàn phi... Ý thức được bản thân vừa nói gì, Thục phi theo bản năng nuốt nước bọt, nhưng lời đã nói ra chỉ có cách cứu chữa, nhưng tâm trạng bà ta lúc này đã rối bời luống cuống.
Bản thân trúng kế Nhàn phi rồi sao?
Nhàn phi đã lên kế hoạch, điều này có ý nghĩa gì? Bà ấy đã phát hiện manh mối trên trường mệnh tỏa? Cho nên tất cả đều là bà ấy đang dẫn dụ mình sao?
Không, từ khi nào Nhàn phi có phản ứng nhanh như vậy?
Biết tiểu hoàng tử trúng độc mà chết, không phải bà nên mất hết lý trí ư?
Sao có thể phát hiện ra manh mối?
Bất chợt Thục phi nhận ra được vấn đề, ánh mắt theo bản năng hướng về phía An Cửu ngồi cạnh Bắc Sách, thấy nàng bình tĩnh khẽ cười như thể đang xem trò hay.
Xem trò hay? Đúng, là An Cửu!
Vậy tình huống trước mắt rốt cuộc là thế nào?
Thục phi cố gắng giữ bình tĩnh, muốn chải chuốt tất cả những việc này, nhưng Nhàn phi sao có thể cho bà ta ta được như ý?
Đối thủ càng hỗn loạn, bản thân càng có lợi, bà nhớ tới lời An Cửu vừa dặn, bước đầu tiên là làm Thục phi bối rối!
"Trường mệnh tỏa An Cửu tặng?" Nhàn phi híp mắt, quả nhiên Thục phi rất hiểu con người bà, mưu hại hoàng nhi của bà, còn muốn giá họa cho An Cửu!
Hừ, tính kế hay lắm!
Nữ nhân này đúng là quá ác độc, càng nghĩ, Nhàn phi càng hận bà ta.
Nghe tới hai chữ An Cửu, mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng, An Cửu lại không để ý, chỉ liếc nhìn Thục phi, giọng nói nhàn nhạt vang lên.
"An Cửu đúng là đã tặng trường mệnh tỏa cho tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử là nhi tử của Nhàn phi cô cô, là biểu đệ của Bắc Sách, cũng là biểu đệ của An Cửu ta, tặng trường mệnh tỏa là lễ nghĩa, cũng là tâm ý. Chẳng qua thời điểm An Cửu chuẩn bị lại không nghĩ nhiều, mãi đến khi tặng tiểu hoàng tử mới nhận ra bây giờ tiểu hoàng tử mới đầy tháng, thân thể quý giá, đeo trường mệnh tỏa tuy có thể trường mệnh an khang, nhưng lỡ va chạm tiểu hoàng tử, đó chẳng phải lỗi của An Cửu sao? Cho nên ta đã bảo hạ nhân truyền lời chờ tiểu hoàng tử lớn hơn một chút rồi dùng trường mệnh tỏa kia cũng không muộn. Nhàn phi cô cô, chắc cô cô đã nghe hạ nhân truyền lời rồi đúng không?" An Cửu nhíu mày nhìn Nhàn phi.
Hai người tất nhiên kẻ xướng người họa.
"Tình cảm A Cửu dành cho hoàng nhi, ta đương nhiên hiểu. Điều ta không rõ chính là tại sao với một hài tử vừa đầy tháng Thục phi cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?
Ngụ ý là Nhàn phi nghe lời An Cửu, không đeo trường mệnh tỏa cho tiểu hoàng tử?
Thục phi càng nghe càng bất an. Không đeo trường mệnh tỏa, vậy tại sao tiểu hoàng tử lại như thế?
Tiểu hoàng tử chưa chết?
Thục phi nắm chặt hai tay, rất không cam lòng. Bà ta tốn hết tâm tư, tiểu hoàng tử lại không chết?
Thục phi theo bản năng nhìn Tĩnh Phong Đế, quả nhiên thấy sắc mặt ông ta hết sức tệ. Tiểu hoàng tử không chết, An Cử vô tội, vậy Hoàng Thượng sẽ không làm được gì cả.
Nhưng nếu tiểu hoàng tử chưa chết, vậy tại sao khi nãy Nhàn phi lại có dáng vẻ kia?
"Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng làm chủ cho thần thiếp và hoàng nhi, Thục phi này độc ác tàn nhẫn, mưu hại con vua, tội không thể tha thứ!" Nhàn phi đột nhiên quỳ xuống, gằn từng câu từng chữ, lạnh lùng lên án.
Suýt chút nữa Thục phi đã hại hoàng nhi thành công, Mộc Đào còn vì vậy mà mất mạng. Chỉ nghĩ tới đây thôi, Nhàn phi càng kiên định, hôm nay, bà nhất định phải khiến Thục phi trả giá!
Tĩnh Phong Đế híp mắt, nếu giờ phút này Thục phi còn lọt trong sương mù chưa rõ tình hình trước mắt thì ông ta đã hiểu rõ mọi chuyện.
Việc Thục phi động tay chân chỉ sợ đã bị phát hiện!
Mà kế hoạch của họ đã thất bại rồi!
Tiểu hoàng tử không chết, An Cửu vô tội, ông ta lấy lý do gì giận chó đánh mèo với Bắc vương phủ? Sao có thể gán cho Bắc vương phủ tội bất trung bất nghĩa?
Thoáng nhìn Thục phi, Thục phi này đúng là không được việc gì, cơ hội hôm nay tốt như vậy thế mà mất rồi!
Hơn nữa Nhàn phi cứ bảo ông ta làm chủ, chẳng lẽ ông ta thật sự phải quy tội Thục phi?
Trong hoàng cung này, Tiêu Văn Tuệ nắm được nhược điểm của ông ta, phía sau Nhàn phi có một Bắc vương phủ khiến ông ta không có giấc ngủ nào an bình, giữa Tiêu Văn Tuệ và Bắc vương phủ còn qua lại thân thiết, bây giờ chỉ còn mẫu tử Thục phi có thể làm việc cho ông ta, nếu ông ta vì việc này mà trách phạt Thục phi thì chẳng khác nào tự chặt một tay mình.
Việc này, ông ta không thể làm!
Tĩnh Phong Đế trầm mặc nửa ngày mới lên tiếng: "Thục phi chỉ tặng một miếng ngọc bội, nàng liền nói nàng ấy mưu hại hoàng nhi, việc này hình như không ổn!"
Nhàn phi ngẩn ra. Hoàng Thượng, ông ta nói... Không ổn?
Hừ, Hoàng Thượng ơi Hoàng Thượng, ông ta thật sự che chở Thục phi, thậm chí ước gì nhi tử của bà chết đến thế sao?
"Hoàng Thượng, nhưng hoàng nhi đã đeo ngọc bội mà Thục phi tặng!" Nhàn phi nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Phong Đế.
"Hừ, đeo ngọc bội của ta nghĩa là ta mưu hại? Vậy tiểu hoàng tử đâu? Bị ngọc bội bổn cung tặng hại chết chưa? Nhàn phi ơi Nhàn phi, chúng ta là tỷ muội, ngươi thế mà đổ cho bổn cung tội danh này. Hoàng Thượng là người lý lẽ phân minh, đương nhiên sẽ không để mặc ngươi hãm hại bổn cung. Nhàn phi, ngươi hưng sư động chúng như thế, tiểu hoàng tử của ngươi thật sự đã chết rồi à?" Được Tĩnh Phong Đế chở che, Nhàn phi bình tĩnh lại, càng nói càng khí thế.
Nhàn phi ơi Nhàn phi, Hoàng Thượng cũng muốn nhi tử của ngươi chết, đương nhiên sẽ giúp đỡ bổn cung!
Nhàn phi cắn môi, oán hận và không cam lòng đan xen. Bà nhìn như không nhìn liếc An Cửu một cái, điều này sớm đã nằm trong dự đoán của nàng!
Nghĩ đến lời An Cửu dặn, Nhàn phi hít sâu một hơi: "Tiểu hoàng tử không chết, nhưng nếu không nhờ Mộc Đào chạm vào ngọc bội kia trước, phát hiện kịp thời, người chết đã là hoàng nhi. Mộc Đào thật đáng thương..."
"A, mọi người đều nghe rồi đúng không, tiểu hoàng tử không chết, Nhàn phi lại ở đây bịa đặt việc trên ngọc bội có thuốc độc, việc này có phải quá buồn cười không?" Thục phi khẽ cười, đắc ý nhìn Nhàn phi, "Nhàn phi tỷ tỷ, ngươi chẳng qua có được một nhi tử đã lúc kinh lúc rống như thế, có phải hơi quá đáng rồi không? Năm đó lúc ta có Ngạn Nhi không hề như ngươi coi mọi người đều là kẻ xấu hại nhi tử của mình!"
Nghĩ đến An Cửu công đạo, Nhàn phi liễm mi, thật sâu hô hấp một hơi, "Tiểu hoàng tử là không chết, nhưng nếu không phải Mộc Đào chạm vào kia
Nhàn phi nghiến răng. Nếu Hoàng Thượng đã tỏ rõ thái độ không làm chủ, vậy bà chỉ có thể dùng cách cuối cùng.
Nhàn phi chậm rãi đứng dậy, dưới sự chứng kiến của mọi người, bà đi đến trước mặt Thục phi, lấy ra một cái khăn gấm, mở ra.
Thục phi nhìn ngọc bội cất trong khăn gấm, nhíu mày: "Tỷ tỷ muốn làm gì vậy?"
"Đây là ngọc bội ngươi tặng nhi tử của ta, đồ của ngươi nhi tử của ta không nhận nổi, do vậy bây giờ bổn cung trả ngọc bội cho ngươi, Hoa Thần nương nương tại thượng chắc chắn nhìn thấy việc ti tiện ngươi đã làm!" Nhàn phi gằn từng câu từng chữ.
Lúc nói chuyện, bà nhét khăn gấm vào tay Thục phi.
Thục phi không kịp đề phòng, đến lúc hoàn hồn, ngọc bội đã đến tay. Bà ta không nhịn được mà khẽ cười, vuốt ve ngọc bội: "Đúng là đáng tiếc. Hoàng Thượng, ngài cũng thấy rồi đấy, thần thiếp muốn sống hòa thuận với Nhàn phi tỷ tỷ, nhưng người ta không chỉ không cảm kích, ngược lại còn oan uổng như thế, bây giờ thậm chí trả đồ thần thiếp tặng. Hừ, con luôn miệng nói ngọc bội bổn cung tặng có độc. Mọi người xem, ngọc bội tốt thế này làm gì có độc chứ?"
Thục phi khoan khoái diễn kịch nên không chú ý ánh mắt Nhàn phi thoáng qua một tia đắc ý.
An Cửu nhìn Thục phi, lại nhìn miếng ngọc bội, khẽ cười. Thục phi thật sự cho rằng ngọc bội kia không có độc sao?
Khi nãy ngọc bội bà ta đưa đến Trường Nhạc Cung không có độc, điều đó không có nghĩa bây giờ ngọc bội Nhàn phi trả lại không có độc!
Nghĩ đến kết cục của Mộc Đào, nghĩ đến tâm tư ác độc của Thục phi đối với tiểu hoàng tử, nghĩ đến màn giá họa của Thục phi và phát hiện vừa rồi, An Cửu vô cùng thống khoái, nếu hôm nay thật sự để Thục phi thành công, chỉ e Bắc vương phủ sẽ gặp đại nạn.
Tĩnh Phong Đế kia đã bắt đầu ra tay với Bắc vương phủ rồi!
An Cửu lặng lẽ liếc nhìn Tĩnh Phong Đế, lòng thầm tính toán.
Đúng lúc này, một tiếng nứt vỡ vang lên, mọi người nhìn về hướng âm thanh ấy, chỉ thấy ngọc tay vốn còn nguyên vẹn trong tay Thục phi đã rơi xuống đất vỡ vụn.
Thục phi... Đập nát ngọc bội?
Mọi người nhìn Thục phi, Thục phi nhìn thẳng vào mắt Nhàn phi, kiêu ngạo nói: "Ngọc bội này nếu đã tặng đi rồi, bổn cung sẽ không nhận lại, đập nát cũng thế thôi!
Lần này tiểu hoàng tử không sao, nhưng không có nghĩa tương lai nó vẫn có thể may mắn như vậy!
Ngày tháng còn dài, thời điểm là Thục phi bà ta đã có thể đối phó Nhàn phi, sau này là Thục quý phi, còn được Hoàng Thượng nâng đỡ, Nhàn phi trong mắt bà ta chẳng qua chỉ là một con kiến!
Đoán được hành động của Thục phi, Nhàn phi chỉ khẽ cười: "Thứ này nát rồi cũng tốt!"
Hai người giằng co, không ai nhường ai. Qua nửa ngày, Tĩnh Phong Đế mới lên tiếng: "Nếu tiểu hoàng tử đã không sao, việc này đừng nhắc lại nữa. Thục quý phi, tới nhận kim ấn và kim sách của nàng đi!"
Thục phi nhướng mày với Nhàn phi: "Vâng, thần thiếp tuân chỉ!"
Bà ta mặc kệ Nhàn phi, đi đến trước mặt Tĩnh Phong Đế, quỳ xuống, đưa hai tay lên đỉnh đầu, đang chuẩn bị nhận kim ấn và kim sách Tĩnh Phong Đế ban cho, sắc mặt người nhìn đột nhiên thay đổi.
"Thục quý phi, tay của ngươi..." Tiêu Văn Tuệ xen vào. Khôn khéo lão luyện như bà ta đương nhiên nhìn ra vấn đề, tâm trạng như xem kịch vui.
Thục phi giật mình, vội nhìn bàn tay, liền thấy có mấy đốm đỏ, khoái ý ban đầu lập tức biến mất.
"A..." Thục phi hét lên, "Tay của ta... Đây... Đây là chuyện gì?"
Đốm đỏ trên bàn tay trắng nõn lan nhanh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhưng bà ta chỉ biết trơ mắt nhìn đốm đỏ lan rộng.
Sao lại thế này? Những người ở đây cũng thắc mắc, vừa rồi tay Thục phi vẫn bình thường, sao mới qua một lát đã biến thành bộ dáng này?
Đột nhiên có người nói: "Ngọc bội kia... Thục phi nương nương vừa chạm vào ngọc bội kia.."
Mọi người lập tức hoàn hồn, đồng loạt nhìn miếng ngọc bội vừa bị Thục phi đập nát. Chẳng lẽ ngọc bội kia thật sự có độc?
Thục phi cũng hoàn hồn, nhìn ngọc bội kia, lại nhìn tay mình, trong sợ hãi kinh hoảng còn có tâm trạng không ngờ được.
Trên ngọc bội... Không, sao có thể? Hôm nay bà ta đúng là đã động tay chân vào trường mệnh tỏa An Cửu tặng, nhưng ngọc bội này vẫn êm đẹp, sao lại...
Chẳng lẽ... Nhàn phi... Thục phi theo bản năng nhìn Nhàn phi, trên gương mặt bình tĩnh kia tràn ngập sự thống khoái.
Là Nhàn phi! Nhất định là Nhàn phi!
"Tiện nhân nhà ngươi, ngươi hại ta!" Thục phi trừng mắt nhìn Nhàn phi, lạnh giọng kêu gào. Khẳng định là Nhàn phi, nếu không, ngọc bội này sao lại dính độc?
Không chỉ thế, theo lời Liên Nhi nói, chỉ cần dính chút bột phấn kia, ngoại trừ nổi ban, da sẽ cực kỳ ngứa, nhưng tại sao đốm hồng đã nổi hết tay nhưng sao bà ta vẫn không thấy ngứa hay đau?
Không hề hay biết, chỉ có sợ hãi vô tận...
Thời điểm nhìn đốm đỏ trên tay Thục phi, sắc mặt Tĩnh Phong Đế cũng thay đổi, ông ta không ngờ sự việc lại quanh co như vậy.
Bị Thục phi lên án, Nhàn phi chỉ bình tĩnh hỏi lại: "Oan uổng? Thục phi, ta sao phải hại ngươi chứ?"
"Ngọc bội này... Nhàn phi, trên ngọc bội này có độc, ngươi còn muốn chống chế!" Thục phi lại nhìn tay mình, đốm hồng kia đã lan lên cánh tay, cảm giác đau ngứa đã bắt đầu xuất hiện.
Chỉ mới cầm một chút ban đỏ đã nổi khắp người, An Cửu nhớ lại đôi tay của Mộc Đào, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Thục phi ơi Thục phi, lúc này bà ta còn truy cứu việc ngọc bội có độc hay không, nàng hình như đã đánh giá cao nữ nhân này rồi, bà ta dùng loại độc này đối phó tiểu hoàng tử thì chắc cũng biết sự lợi hại của nó, nếu không kịp thời chữa trị, kết cục sẽ rất thảm hại!
Vừa rồi Thục phi đắc ý kiêu ngạo, Nhàn phi oán hận không cam lòng, hai người bây giờ như đảo ngược cho nhau, Nhàn phi đón nhận ánh mắt của Thục phi, cười như không cười: "Thục phi muội muội, muội nói như thế là sai rồi, ngọc bội này vốn của muội, sao lại thành ta hại muội chứ?"
"Ngươi... Ngọc bội này vào tay ngươi mới quay lại tay ta, khẳng định là ngươi đã hạ độc trên đó. Hừ, đúng, không phải ngươi thì còn là ai?"
"Ha ha, không phải thì còn là ai sao? Buồn cười. Thục phi muội muội, oan uổng quá, muội nói ta hạ độc, vậy chứng cứ đâu? Không bằng không chứng, bịa đặt sáo rỗng, dù muội là Thục phi thì cũng không thể mưu hại người khác, hơn nữa tại sao ta phải hạ độc hại muội?" Thục phi cười lạnh.
Thái y nói chỉ cần gãi rách da, độc tính sẽ phát tác càng nhanh, đến khi độc tính lan khắp cơ thể, bà phải xem xem kết cục của Thục phi là thế nào.
Cho nên khi bà đã lấy ít bột phấn trên trường mệnh tỏa trộn với thứ làm mất đi tri giác khiến chính Thục phi lúc đầu không hề phát hiện.
Câu này của Nhàn phi lên án tất cả những gì Thục phi nói. Chứng cứ? Nhàn phi muốn chứng cứ? Bà ta chạy đi đâu tìm chứng cứ đây!
Nếu truy cứu khởi nguồn của độc dược này, tội danh cuối cùng vẫn rơi xuống đầu bà ta!
Đáng chết! Đúng là đáng giận! Tất cả việc này đều là kế hoạch của nhàn phi, không, không phải Nhàn phi, là An Cửu, Nhàn phi nào có tâm tư tỉ mỉ như vậy, khẳng định là An Cửu đã giúp đỡ Nhàn phi.
Thục phi trừng mắt nhìn An Cửu, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Bà ta đã nói An Cửu rất nguy hiểm, nữ tử này thậm chí còn nguy hiểm hơn bà ta tưởng tượng!
"Thục phi nương nương, hay là truyền thái y đi, tay của nương nương thật sự là..." Đón nhận ánh mắt của Thục phi, An Cửu đương nhiên biết bà ta đang nghĩ gì.
Cho dù biết nàng bày mưu tính kế cho Nhàn phi thì sao?
Nàng trước giờ chưa từng để Thục phi vào mắt, nếu không phải lần này bà ta muốn giá họa tội danh mưu hại hoàng tử lên đầu nàng, đối phó bà ta nàng thậm chí khinh thường.
Nghe An Cửu nhắc nhở, Thục phi lập tức hoàn hồn, cảm nhận cơn ngứa ngày càng mãnh liệt, bà ta không khỏi sợ hãi.
"Thái y... Đúng, thái y... Truyền thái y!" Bách Lý Ngạn cũng có phản ứng lại, lập tức sai người lui xuống, đứng dậy đến giữa đại điện muốn trấn an Thục phi.
Thục phi vốn định bắt lấy tay Bách Lý Ngạn, nhưng chỉ cần nghĩ tới thứ độc dược kia, bà ta lại không dám, chỉ nhìn hắn: "Ngạn Nhi, mẫu phi khó chịu. Ngạn Nhi, mẫu phi vừa ngứa vừa đau, khó chịu lắm!"
Thục phi gãi ngứa không ngừng, trên móng tay đã dính rất nhiều máu.
Những người khác nhìn không khỏi thấy rợn người.
"Mẫu phi, đừng gãi nữa, thái y sắp tới rồi, người cố kiên trì thêm một lúc, thái y chắc chắn sẽ có cách." Bách Lý Ngạn nhíu mày lo lắng. Đốm hồng kia đã lan lên cánh tay, còn nơi bị y phục che thì không thấy rõ tình hình.
"Đúng vậy, thái y, thái y sẽ có cách. Thái y đâu? Ngạn Nhi, thái y đâu? Sao còn chưa tới?"
Bách Lý Ngạn vội giữ cổ tay Thục phi lại, không cho bà ta gãi ngứa, nhưng từ sắc mặt Thục phi nhìn ra được dù nhịn thế nào, thống khổ ấy là điều không ai có thể tưởng tượng.
Kim ấn và kim sách trong tay Tĩnh Phong Đế sớm đã rơi xuống đất, nhìn bà ta chật vật, lòng ông ta cũng lạnh băng.
Xem ra lễ sách phong quý phi hôm nay không cử hành được.
Mà Thục phi... Đáng tiếc, quân cờ này cũng không còn tác dụng.
Bầu không khí đại điện quỷ dị tới cực điểm, mọi người đều lặng im, chỉ có tiếng Thục phi sợ hãi kêu gào.
Nhàn phi chứng kiến tất cả. Thống khổ à? Vừa rồi Mộc Đào cũng phải chịu đựng như vậy, suýt chút nữa tất cả thống khổ này đã ập lên người nhi tử mới đầy tháng của bà.
Thục phi thế này không phải tự làm tự chịu sao?
Bà phải nhìn cho rõ, thay Mộc Đào đã chết nhìn cho rõ kết cục của Thục phi, nhìn bà ta nhận hết tra tấn!
Khi thái y tới, Thục phi sớm đã không nhịn được nữa, vừa thấy thái y, bà ta lập tức đẩy tay Bách Lý Ngạn ra, chạy lên trước, dùng ánh mắt mong đợi nhìn thái y như gửi gắm toàn bộ hy vọng cho ông ta.
"Thái y, cứu bổn cung, ngươi mau xem cho bổn cung, bổn cung..."
"Nương nương..." Nhìn tay Thục phi, thái y bất lực lắc đầu, "Nương nương, thứ lỗi vi thần bất lực."
Thục phi sửng sốt, sắc mặt càng tệ, lạnh lùng quát: "Bất lực? Bất lực gì hả? Ngươi là thái y, ngươi có cách, chắc chắn sẽ có cách."
Thấy Tĩnh Phong Đế cau mày, thái y kia đành quỳ xuống: "Hoàng Thượng thứ tôi, nương nương thứ tội, nếu có cách, vừa rồi vi thần ở Trường Nhạc Cung đã không trơ mắt nhìn một người bỏ mạng!"
Câu này khiến mọi người đều sững sờ. Trường Nhạc Cung?
Chẳng lẽ tiểu hoàng tử... Không, không phải tiểu hoàng tử chưa chết sao?
Thục phi bây giờ không quan tâm được nhiều như vậy, bà ta muốn gạt đi sự thống khổ này, hoặc là có cách giảm bớt một chút cũng được!
Nhưng Tiêu Văn Tuệ lại có hứng thú với chuyện xảy ra ở Trường Nhạc Cung, bà ta nhìn thái y kia, híp mắt hỏi: "Thái y, ngươi nói rõ xem rốt cuộc ở Trường Nhạc Cung đã xảy ra chuyện gì?"
"Hồi hoàng hậu nương nương, vừa rồi ở Trường Nhạc Cung cũng có một cung nữ như Thục phi hiện tại, đây là dấu hiệu của trúng độc, độc này vô cùng độc ác, không có cách giải, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau này, một khi rách da, độc tính sẽ lan nhanh đến toàn thân. Đây là đồ ngoài cung, vi thần không biết sao lại xuất hiện ở trong cung!"
Nhất thời, mọi người ở đây đều nghĩ tới Liên Nhi còn quỳ dưới đất, chẳng lẽ đúng như Nhàn phi lên án, có kẻ có tâm tư ác độc?
Mà kẻ đó... Mọi người đồng loạt nhìn Thục phi, ai cũng có suy nghĩ riêng.
"Đúng là kỳ lạ, vậy đã điều tra ra độc này ở đâu chưa?" Tiêu Văn Tuệ khẽ cười, lạnh lùng hỏi.
"Hồi nương nương, độc này nằm trên một miếng ngọc bội tiểu hoàng tử đeo, theo lời Nhàn phi nương nương nói, ngọc bội kia do một cung nữ của Trường Nhạc Cung đeo lên cho tiểu hoàng tử, nàng ta vô tình dính một chút nên mới phát hiện sớm, không để tiểu hoàng tử chạm vào. Nhưng cung nữ kia đã bất hạnh qua đời." Thái y bẩm báo đúng sự thật.
"Ngọc bội? Ha ha, thú vị, chẳng lẽ chính là miếng ngọc bội Thục phi vừa cầm sao?" Tiêu Văn Tuệ nhướng mày liếc nhìn Nhàn phi, khi nãy chính mắt bà ta thấy Thục phi giao ngọc bội tận tay Nhàn phi, lại nhìn Thục phi cùng rời khỏi Trường Nhạc Cung.
Khi đó Thục phi và Nhàn phi đều không sao, sao sau đó cung nữ chạm vào lại xảy ra chuyện?
Xem ra để bảo vệ nhi tử, Nhàn phi cũng dùng chút tâm tư.
"Không, ngươi nói bậy, sao có thể là ngọc bội bổn cung tặng? Ngọc bội bổn cung tặng không có độc!" Thục phi kêu gào. Thái y này... Khiến cung nữ của Trường Nhạc Cung trúng độc chỉ có thể là trường mệnh tỏa, tuyệt đối không phải ngọc bội! Không lẽ tiện nhân Nhàn phi liên hợp với thái y để trả thù bà ta sao?
"Có độc hay không mọi người đều nhìn thấy!" Nhàn phi nhàn nhạt nói, "Muội muội, muội nên tự lo cho chính mình đi."
Thục phi vội nhìn Tĩnh Phong Đế: "Hoàng Thượng, truyền thái y khác tới xem cho thần thiếp đi, thần thiếp... Cứu thần thiếp... Hoàng Thượng... Thái y này là người của Nhàn phi, ông ta chắc chắn sẽ không cứu thần thiếp..."
Tĩnh Phong Đế mệt từ thể xác đến tinh thần, nhìn gương mặt tái nhợt của Thục phi không ngừng toát mồ hôi, ông ta trừng mắt nhìn thái y: "Thái y, ngươi nói xem có cách gì có thể cứu Thục phi không?"
"Hoàng Thượng, vi thần là thần tử của Hoàng Thượng, có thể cứu vi thần đương nhiên sẽ dốc toàn lực. Độc mà Thục phi nương nương trúng... Chỉ có một cách duy nhất, nhưng cách đó e rằng..."
"Cách gì, ngươi mau nói đi!" Bách Lý Ngạn lạnh giọng.
"Cắt đứt chỗ bắt nguồn độc tính!" Thái y gằn từng chữ.
Mọi người nghe đều phải sửng sốt, cắt đứt nơi bắt nguồn độc tính chẳng phải là chém đứt rời sao?
Độc Thục phi trúng đã lan khắp cơ thể, làm sao chém đứt rời được?
Thục phi đang cố chịu ngứa đau trên mặt thì cứng đờ, nghe thái y nói tiếp: "Khi nãy ở Trường Nhạc Cung, độc tính trên người cung nữ kia mới lan đến cánh tay, chặt đứt tay cũng chưa chắc giữ được mạng, mà cung nữ ấy cuối cùng không chịu nổi tra tấn mà..."
Thục phi lảo đảo một cái, trượt chân ngã xuống đất.
"Mẫu phi..." Bách Lý Ngạn chạy tới.
Thục phi phá lên cười: "Không chịu nổi tra tấn... Không chịu nổi tra tấn..."
Hiện giờ cơn ngứa đau trên người bà ta nào chỉ dừng lại ở cánh tay? Bà ta thậm chí có thể cảm nhận trước ngực cũng đau ngứa... Nếu chặn nơi độc tính phát tác, đó chẳng phải chém đứt lìa bà ta sao?
Tại sao lại như vậy?
Thục phi không nhịn được mà gãi khắp nơi, lòng vô cùng hỗn loạn. Hôm nay, người chịu sự tra tấn này nên là nhi tử của Nhàn phi, nhưng cố tình...
A, nó đúng là mạng lớn!
Thục phi trừng mắt nhìn Nhàn phi: "Nhàn phi, ngươi thật tàn nhẫn... Không..." Nói tới đây, Thục phi đột nhiên nhìn An Cửu ngồi cạnh Bắc Sách, chỉ vào nàng, lạnh giọng kêu gào, "An Cửu, là ngươi, ngươi muốn hại chết ta, ngươi... Muốn tra tấn ta... Ngươi..."
Bắc Sách nhíu mày, nắm tay An Cửu thật chặt: "Thục phi nương nương, ngươi đừng hòng hồ ngôn loạn ngữ!"
"Ha ha ha, ta hồ ngôn loạn ngữ? Nếu không phải An Cửu bày mưu tính kế cho Nhàn phi, ta đây sao lại trúng kế của các ngươi?" Thục phi cười điên cuồng.
An Cửu khinh thường nói: "Thục phi nương nương nói vậy sai rồi, ta tại sao phải bày mưu tính kế cho Nhàn phi, tại sao chứ? Thục phi nương nương và An Cửu ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng, ta tại sao phải hại nương nương, tại sao phải tra tấn nương nương? Hôm nay chúng ta phải nói cho ra lẽ. Thục phi nương nương, mong nương nương nói cho ta biết, nói cho mọi người biết lý do ta phải hại nương nương đi!"