Nếu Tiêu thái tử phi muốn gây bất lợi cho Nhàn phi và hài tử trong bụng thì bà ta đã có rất nhiều cơ hội, hà tất chờ tới bây giờ?
Ý cười trong mắt Tiêu Văn Tuệ càng đậm, đặc biệt là trong đôi mắt ấy còn có sự tán thưởng dành cho An Cửu.
Bắc Tự Nhàn trầm mặc một hồi, lúc này mới buông bỏ phòng bị trên người: "Tiêu thái tử phi chớ trách tội, hài tử này... Còn quan trọng hơn mạng của ta, ta ở Lăng Tiêu Cung bảo vệ nó lâu như vậy, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc."
Tiêu Văn Tuệ nhíu mày: "Lăng Tiêu Cung này trước giờ không có ai tới hỏi thăm, trong hai mươi mấy năm qua, dù gì ta cũng có chút đau bệnh, đừng nói là xin dược liệu từ bên ngoài, ngay cả đồ ăn ngon cũng không có. May mà chủ tử trước của Lăng Tiêu Cung là người thích trồng hoa cỏ, ở đây không thiếu dược thảo cơ bản, cho nên ta đã thu gom lại, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Đây là dược liệu trị phong hàn, Mộc Đào, ngươi đem đi nấu đi, không thể để bệnh tình của nương nương nhà ngươi kéo dài lâu."
Mộc Đào nhìn Nhàn phi, lại nhìn An Cửu, thấy hai người không có ý kiến gì, lập tức cầm dược liệu ra ngoài.
Trong phòng rơi vào yên lặng, Nhàn phi nghi hoặc nhìn Tiêu Văn Tuệ, cuối cùng vẫn hỏi: "Sao thái tử phi lại giúp ta?
Trong cung, ngay cả một tiểu cung nữ khi làm việc cũng có nguyên nhân của nàng ấy, Tiêu thái tử phi này sao lại vô duyên vô cớ giúp bà?
Câu hỏi này cũng là thắc mắc trong lòng An Cửu, Tiêu thái tử phi ở Lăng Tiêu Cung nhiều năm đương nhiên nhìn rõ lòng người nóng lạnh, lại chưa từng nghe nói bà ta có hành động gì.
Bà ta không để lộ bí mật Nhàn phi mang thai là vì bà ta không định xen vào chuyện của người khác, nhưng lý do đưa thuốc tới cứu mạng Nhàn phi là gì?
Tiêu Văn Tuệ cười chua xót: "Từ lúc ta vào Lăng Tiêu Cung, ở đây chỉ có ta và thị nữ bên cạnh, không có ai hỏi thăm. Sau khi Nhàn phi tới, thường ngày nghe nàng ấy nói bậy nói bạ, vui cười làm loạn cũng rất náo nhiệt, nếu ta nói ta giúp Nhàn phi là vì cùng ở dưới một mái hiên nên có tình cảm, mấy người tin không?"
Có tình cảm?
Nhàn phi nhíu mày, đương nhiên không tin. Trong hậu cung, giữa cung phi với nhau không lục đục tranh đoạt, không tìm tàng tâm tư tính kế đã là không tồi, nào có tình cảm đáng nhắc tới chứ?
Hoàng cung này vốn là nơi vô tình!
Ngay cả Hoàng Thượng... Nghĩ tới Tĩnh Phong Đế, Nhàn phi cười châm chọc, tay vỗ về bụng nhỏ, trái tim mới ấm áp trở lại. Bà không ngừng tự nhắc chính mình lựa chọn này không sai, trong hoàng cung lạnh lẽo không có ai có thể là tri kỷ của bà, ngoại trừ đứa nhỏ trong bụng.
An Cửu cũng rất bình tĩnh, tình cảm sao?
Nàng không nhìn thấu Tiêu thái tử phi này, nàng chỉ biết Tiêu thái tử phi sẽ không gây bất lợi cho Nhàn phi và hài tử trong bụng bà, ít nhất là hiện tại, mà hành động đưa thuốc rốt cuộc có mục đích gì, chỉ sợ ngoại trừ chính bản thân Tiêu thái tử phi thì chẳng còn ai biết.
Sắc mặt hai người đều bị Tiêu thái tử phi nhìn thấy, bà ta cười ha ha, dường như sớm đã đoán được.
"Thôi, các ngươi không tin cũng không thể trách các ngươi, hoàng cung này vốn là nơi thị phi máu lạnh, nào có tình cảm gì chứ?" Tiêu thái tử phi xoay người, "Người trong hoàng cung này ai cũng không tin được, có lòng phòng bị cũng có thể bảo vệ tính mạng, còn về tâm ý của ta, mọi người có biết hay không, đối với một người sống ở nơi như Lăng Tiêu Cung hơn hai mươi hai năm này mà nói có gì khác biệt?"
An Cửu và Nhàn phi nhìn Tiêu thái tử phi chậm rãi ra ngoài, nghiền ngẫm lời bà ta nói, sắc mặt đều ngưng trọng.
Không bao lâu, khi Mộc Đào mang thuốc tới, Nhàn phi cầm uống không hề nghi ngờ. Không phải bà tin Tiêu thái tử phi, mà bà tin sức phán đoán của An Cửu.
Còn về Tiêu thái tử phi, từ đầu đến cuối bà đều đoán không ra.
"An Cửu, con thấy Tiêu thái tử phi kia thế nào?" Sau khi buông chén thuốc, Bắc Tự Nhàn nhìn An Cửu, thử hỏi.
An Cửu ngồi bên mép giường trả lời thẳng: "Tiêu thái tử phi đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ giúp cô cô, nhưng bà ta không có ác ý với cô cô và hài nhi trong bụng, ít nhất là hiện tại, lần này người nợ bà ta một ân tình!"
Bắc Tự Nhàn sửng sốt: "Ta... Nợ ân tình của bà ta? Ta đã thế này, cho dù nợ bà ta ân tình thì có thể trả bằng cách nào? Bà ta làm thế có mục đích gì?"
"Ai biết được?"
"Vậy thuốc này..."
"Cô cô, thuốc này sẽ không hại người, hơn nữ người hiện tại chỉ có thể nhận ân huệ của bà ta, thái y trong cung người không tin được, mà con... Dù con muốn mang chút dược liệu tiến cung cũng không dễ. Bắc vương phủ đang bị nhiều đôi mắt trông chừng, con mà có hành động gì, bọn họ sẽ lập tức phát hiện ra bí mật của người, cho nên hôm nay sau khi con đi, người cũng phải tiếp tục diễn trò, người hiểu không?"
"Ta hiểu. An Cửu, hiện giờ người ta có thể tín nhiệm cũng chỉ có con và Mộc Đào." Nhàn phi nắm tay An Cửu, đột nhiên nắm thật chặt như bắt lấy sợi rơm cứu mạng, "Chờ ta sinh hài tử ra... Chờ ta sinh hài tử ra, con hãy đưa nó đi, rời khỏi hoàng cung này!"
An Cửu giật mình. Rời khỏi hoàng cung? Ý của Nhàn phi...
"Vậy còn người?"
Nhàn phi dùng trăm phương nghìn kế để sinh đứa nhỏ này còn không phải vì muốn có một hài tử bầu bạn sao? Hài tử đi rồi, vậy còn bà?
Một cung phi cho dù điên cùng sống ở nơi không ai hỏi thăm như lãnh cung cũng không thể đột nhiên biến mất, hơn nữa thân phận của Nhàn phi dù sao cũng là nữ nhi của Bắc vương phủ, vẫn là con tin trong tay Hoàng Thượng, cho dù ở lãnh cung, đến một ngày Hoàng Thượng nhớ lại, muốn gặp, nếu không nhìn thấy người thì phải làm sao đây?
Nhàn phi cũng rõ điểm này, ánh mắt vốn chứa chan hi vọng đột nhiên trầm xuống, im lặng.
Trước kia bà muốn có một hài tử ở bên bà, cho dù chịu khổ bà cũng cam nguyện, nhưng có rất nhiều vấn đề bà hiểu, nếu hài tử ở lại trong cung, một ngày nào đó cũng sẽ bị Hoàng Thượng phát hiện, cho dù không bị Hoàng Thượng phát hiện, cả đời nó sẽ phải sống trong tối tăm.
Đây là điều bà muốn nhìn thấy sao?
Hai người trong phòng đều trầm mặc, qua thời gian một nén nhanh, An Cửu mới rời đi, từ Lăng Tiêu Cung đi về hướng Chu Tước Môn. Vừa đi ngang Ngự Hoa Viên, nàng lại gặp cố nhân lâu ngày không gặp.
Trong đình hóng gió được cung nhân vây quanh, nữ tử tuyệt sắc kia không phải Hạ Hầu Âm thì còn là ai?
Mà quý công tử bên cạnh nàng ta chính là đệ đệ của nàng ta, Hạ Hầu Ngự Thiển!
Hai tỷ đệ này đúng là có nhã hứng, ngắm cảnh Ngự Hoa Viên à?
An Cửu dừng bước, nhíu mày, không định đi tới chào hỏi. Tỷ đệ Hạ Hầu gia này ở trong mắt của nàng đều không phải người tốt, nghĩ tới lần trước Hạ Hầu Âm tính kế muốn đưa nữ nhân đến bên cạnh Bắc Sách, nàng lại giận sôi máu.
Càng nghĩ càng cảm thấy hai người này chướng mắt, An Cửu đi nhanh hơn.
Nhưng cố tình lại có những người thích quấn lấy nàng.
"A, đó không phải Bắc vương phi sao?" Giọng của một nữ tử truyền tới.
Đây là tiếng của Hạ Hầu Âm, dù có hóa thành tro An Cửu nàng cũng nhận ra.
An Cửu nhíu mày, không hề dừng bước, nhưng không bao lâu, một bóng hình lại chắn trước mặt nàng, nàng dừng lại, ngước mắt nhìn người tới, sắc mặt càng khó coi.
"Chó ngoan không cản đường, Hạ Hầu công tử hình như không hiểu đạo lý này!" An Cửu lạnh giọng.
Hạ Hầu Ngự Thiển bình tĩnh nhìn An Cửu: "Ta đúng là không hiểu. Có điều Dung phi nương nương muốn gặp nàng, nàng lại chạy trốn nhanh như vậy, sao thế? An Cửu quận chúa gả cho Bắc thế tử, không, bây giờ đã là Bắc vương phi rồi, lá gan của nàng càng ngày càng nhỏ sao?"
"Hạ Hầu công tử nghĩ nhiều rồi, An Cửu ta mới đại hôn mấy tháng, đang trong giai đoạn tân hôn yến nhĩ, tâm trạng của ta chắc Hạ Hầu công tử không hiểu được." An Cửu khẽ cười, dứt lời quả nhiên thấy nụ cười trên mặt Hạ Hầu Ngự Thiển cứng đờ
Hình như gã không ngờ An Cửu lại nói chuyện không kiêng dè như thế.
Tân hôn yến nhĩ, tâm trạng hiện giờ của nàng?
Ý nàng là đang vội về phủ tình chàng ý thiếp với Bắc Sách à?
Hạ Hầu Ngự Thiển quan sát An Cửu, ánh mắt thâm trầm, lâu rồi không gặp nàng, hôm nay gặp lại hình như càng có cảm giác độc nhất vô nhị hơn trước khi đại hôn, khi chất này ngay cả Hạ Hầu Âm cũng không có.
Hạ Hầu Ngự Thiển nhướng mày cười: "Ta đúng là ghen tị, nếu trước đây ta nỗ lực tranh thủ nàng, hiện tại người cùng nàng tân hôn yến nhĩ ta đã là ta!"
An Cửu trừng mắt, cười khinh thường: "Hạ Hầu công tử còn chưa tỉnh ngủ à? Toàn nói mê nói sảng, bớt mơ mộng hảo huyền đi!"
Hạ Hầu Ngự Thiển ngây ra, mơ mộng hảo huyền?
Miệng của An Cửu đúng là không chừa mặt mũi cho người nàng không thích!
Người nàng không thích... Hình như từ yến tiệc cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, An Cửu đã không thích gã, Hạ Hầu Ngự Thiển gã là người hiểu bản thân, bây giờ ngẫm lại việc An Cửu không ưa mình, gã bỗng có chút mất mát.
"An Cửu quận chúa, đi thôi, Dung phi nương nương cho mời, nàng dù nhớ Bắc Sách đến đâu thì cũng nên thỏa mãn ý của tỷ ấy trước không phải sao?" Cố ý không muốn gọi An Cửu là Bắc vương phi, Hạ Hầu Ngự Thiển vẫn dùng cách xưng hô ngày xưa, gã nhìn Hạ Hầu Âm trong đình hóng gió, ánh mắt đầy thâm ý, "Hôm nay Dung phi nương nương vì long tự trong bụng mà tâm trạng thoải mái, trùng hợp gặp được nàng, nếu nàng không qua, tỷ ấy sẽ không vui, e rằng sẽ ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng. Nàng cũng biết hiện giờ bảo bối của Hoàng Thượng là Dung phi và hài tử trong bụng, nếu nguyên nhân Dung phi nương nương không khỏe truyền tới tai Hoàng Thượng, cho dù thích An Cửu quận chúa nàng thì Dung phi cũng không thể giúp nàng nói lời hay với Hoàng Thượng."
An Cửu chửi thầm, bản lĩnh đổi trắng thay đen của Hạ Hầu Ngự Thiển này đúng là không nhỏ. Hạ Hầu Âm thích nàng? Phúc phận này e là An Cửu nàng không nhận nổi!
Hạ Hầu Ngự Thiển này rõ ràng đang uy hiếp, khôn khéo như An Cửu sao có thể không nghe ra?
Ngụ ý là nếu nàng không đi gặp Hạ Hầu Âm, nàng ta sẽ nghĩ cách gây phiền phức cho nàng!
Ánh mắt An Cửu lộ vẻ không vui, nhưng ngay lập tức một nụ cười lại hiện trên gương mặt, nàng nhìn về phía đình hóng gió, lúc này Hạ Hầu Âm cũng đang nhìn nàng, từ xa nàng có thể thấy cái bụng hơi phồng lên của nàng.
"An Cửu lỗ mãng, nếu va chạm Dung phi nương nương, An Cửu sẽ không gánh vác!" An Cửu lạnh lùng ném lại một câu, nâng bước đi qua đình hóng gió. Nàng muốn xem xem Hạ Hầu Âm này gọi nàng tới là vì chuyện gì!
Va chạm Dung phi lại không gánh vác? Tâm tư An Cửu kín đáo, khó có ai có thể đổ tội lên đầu nàng!
"An Cửu..." Hạ Hầu Ngự Thiển híp mắt. Nếu người có được An Cửu không phải Bắc Sách mà là gã... Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, gã liền gạt bỏ sang một bên.
Bách Lý Khiên không phải là ví dụ tốt nhất à?
Trái tim An Cửu không ở chỗ gã, trước đây nếu bản thân tranh thủ, chỉ sợ cũng không tranh thủ được, mà không những không tranh thủ được, nếu dùng hết thủ đoạn như Bách Lý Khiên, nói không chừng lại càng chọc giận con hổ này, vậy kết cục cả gã...
Nghĩ đến Bách Lý Khiên, Hạ Hầu Ngự Thiển không nhịn được mà khinh thường tên nam nhân ngu xuẩn đó.
Rõ ràng An Cửu là đóa hoa có gai độc, càng kiều diễm động lòng người thì độc trên gai càng trí mạng, nếu nàng không muốn, kẻ tới hái hoa sẽ bị gai độc bị thương, mà gã...
Thưởng thức An Cửu thì sao?
Gã có sứ mệnh gì gã biết rất rõ, gã tuyệt đối sẽ không vì thưởng thức một đóa hoa mà hủy hoại tất cả.
Hạ Hầu Ngự Thiển lại nhìn An Cửu, khẽ cười, cũng nâng bước đi tới đình hóng gió.
Trong đình hóng gió, thấy An Cửu đến gần, Hạ Hầu Âm cười đắc ý.
"An Cửu tham kiến Dung phi nương nương." An Cửu hành lễ.
Hạ Hầu Âm quan sát An cửu, thấy nàng ngày càng nhuận sắc động lòng người, tâm trạng không khỏi hụt hẫng. Nàng ta có thể tưởng tượng ra ngày tháng của An Cửu sau khi đại hôn với Bắc Sách thoải mái thế nào. Còn nàng ta... Hạ Hầu Âm nhìn bụng mình, người hướng nội như nàng ta lúc này cũng không giấu được sự không cam lòng: "Bắc vương gia đúng là thương ngươi, mấy lần Hoàng Thượng sai người truyền ngươi tiến cung để trò chuyện với bổn cung đều bị Bắc Sách từ chối, muốn gặp ngươi một lần quả thật còn khó hơn lên trời."
An Cửu giật mình, có chuyện này à?
Nàng cứ tưởng hôm ấy sau khi tính kế nạp trắc phi cho Bắc Sách chọc Tĩnh Phong Đế không vui, Hạ Hầu Âm đã bớt ngông cuồng, không ngờ nữ nhân này vẫn không dẹp bỏ tâm tư với nàng và Bắc Sách.
Bắc Sách từ chối sao.
An Cửu cười ngọt ngào: "Sủng ái Hoàng Thượng dành cho Dung phi nương nương cũng không ít hơn bất kỳ ai."
Hạ Hầu Âm nghe thế càng bất mãn, sự sủng ái của Tĩnh Phong Đế không phải thứ nàng ta muốn! Nàng ta không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận, đây không phải một kiểu tra tấn à?
Hạ Hầu Âm được Văn cô cô đỡ dậy, chậm rãi đi về phía An Cửu, nở nụ cười: "Đúng vậy, ngươi và ta đều là nữ nhân may mắn, cho nên bổn cung mới nhìn ngươi bằng con mắt khác!"
Nhìn bằng con mắt khác?
Hay cho câu nhìn bằng con mắt khác?
Hóa ra Hạ Hầu Âm đã quên chuyện ngày đó nàng ta tính kế nạp trắc phi cho Bắc Sách rồi hả?
Còn những lời tuyên cáo với nàng?
An Cửu híp mắt không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đúng lúc này, Thục phi từ xa tới, cung nữ bên cạnh thấy người trong đình hóng gió, nhíu mày: "Nương nương, Dung phi nương nương... Chúng ta... Hay là đi chỗ khác đi."
Gần đây Dung phi ỷ vào long tự trong bụng ngày càng kiêu ngạo, mấy hôm trước ở Ngự Hoa Viên, Nguyên phi cản đường nàng ta, nàng ta nói lại vài câu, làm thai nhi mệt mỏi. Hoàng Thượng biết chuyện, không cần hỏi lý do đã hạ lệnh bắt Nguyên phi quỳ mấy canh giờ ngoài Liễu Oanh Điện, ngay cả Lục hoàng tử Bách Lý Toàn tới cầu tình Hoàng Thượng cũng không để ý.
Từ lần đó, trong cung có phi tần nào thấy Dung phi nương nương mà không tránh thật xa? Ngay cả tới gần cũng không dám.
Thục phi nhìn người trong đình hóng gió, khẽ cười: "Sợ cái gì? Dung phi kia chẳng lẽ ăn thịt người à? Cho dù có ăn thịt người, nàng ta cũng phải có bản lĩnh nuốt chửng bổn cung mới được!"
Hừ, hồ ly tinh kia ỷ vào miếng thịt trong bụng còn tưởng mình thật sự ở trên trời à! Thứ trong bụng nhiều nhất chỉ còn một tháng, đến khi mất long tự trong bụng, để bà ta xem Hạ Hầu Âm còn có thể kiêu ngạo đến đâu!
Thục phi lạnh giọng: "Đi thôi, đều là tỷ muội trong nhà, khó khăn lắm mới gặp nhau, nếu không chào hỏi một tiếng thì thật sự quá xa lạ."
"Nương nương..." Thị nữ nhìn Thục phi, khó hiểu.
Mọi việc đều đã sắp xếp thỏa đáng, chỉ chờ thời gian, lúc này nương nương hà tất qua đó để Dung phi chọc giận?
Nhưng chủ tử làm việc, nàng sao cản được?
Thục phi đã đi qua bên đó, các cung nữ không dám chần chừ, cũng vội đuổi theo.
"A, Dung phi muội muội hôm nay thật có nhã hứng, Bắc vương phi thế mà cũng ở đây. Đã lâu không gặp Bắc vương phi, khí sắc so với lần đó ở Bắc vương phủ hình như tốt hơn rất nhiều!" Thục phi đi tới, thân thiện chào hỏi.
Nếu nói Dung phi hoài con nối dõi của hoàng đế, được hoàng đế sủng ái, là người thắng lớn trong cung thì Thục phi chưởng quản hậu cung, tuy không có danh xưng hoàng hậu nhưng quyền lực trong tay chẳng khác gì hoàng hậu, bà ta sao cũng không phải người chiến thắng?
Nhưng một núi không thể có hai hổ, hai nữ nhân này đương nhiên đều không ưa đối phương!
Thục phi nhìn An Cửu một lát, vui vẻ kéo tay nàng: "Bổn cung còn thắc mắc sao quan hệ giữa Bắc vương phi và Dung phi muội muội tốt như vậy, chắc là vì hôm đó Dung phi muội muội tặng nha hoàn cho vương phi... Ha ha, công lao hầu hạ Bắc vương phi cũng không nhỏ đâu!"
Thục phi cũng là người sáng suốt, đừng nhìn Hạ Hầu Âm và An Cửu đang cười, nhưng ân oán giữa họ sao bà ta lại không nhìn ra?
Bà ta không tin An Cửu lại quên chuyện Hạ Hầu Âm từng muốn nạp trắc phi cho Bắc Sách.
An Cửu là người khó đoán, ai biết được dưới nụ cười của nàng che giấu cái gì?
Mà tâm tư của Thục phi Hạ Hầu Âm và An Cửu sao lại không rõ.
Thục phi cố tình nhắc lại chuyện này để lợi dụng nàng đối phó Hạ Hầu Âm, chỉ tiếc nàng khiến bà ta thất vọng rồi.
An Cửu nàng không muốn bị cuốn vào tranh đấu của phi tần, cho dù Hạ Hầu Âm đối địch với nàng, nàng cũng sẽ không để Thục phi lợi dụng mình.
An Cửu mỉm cười: "Đúng thế. Nha hoàn của Dung phi nương nương đúng là người, hầu hạ cũng cẩn thận hơn nha hoàn bình thường, nếu Thục phi nương nương muốn, Dung phi chắc cũng không để ý, ta đây sẽ đưa mấy nha hoàn đó cho Thục phi nương nương!"
Thục phi giật mình, An Cửu này muốn chặn đường bà?
"Việc này thì không cần, nếu đó đã là tâm ý của Dung phi muội muội dành cho vương phi thì sao bổn cung có thể cướp đoạt chứ?"
Hạ Hầu Âm cũng không đoán được thái độ của An Cửu. Thục phi đẩy ra quan hệ giữa nàng ta và An Cửu, người bình thường hẳn sẽ cùng Thục phi đối phó mình, nhưng An Cửu lại... An Cửu này đúng là nằm ngoài dự đoán của nàng ta.
Hạ Hầu Âm xoa bụng, đột nhiên ngẩn ra: "A..."
Văn cô cô giật mình, lập tức đỡ Hạ Hầu Âm ngồi xuống. Tức khắc, sự tập trung của mọi người đổ dồn về phía Hạ Hầu Âm, có người lo lắng, có người lại ghen ghét.
"Văn cô cô, ta đây bị sao vậy?" Hạ Hầu Âm cau mày, hoảng loạn phân phó, "Mau đi mời thái y..."
"Nương nương, không phải chuyện lớn gì đâu, chắc chắn là thai động! Chúc mừng nương nương, đây là chuyện tốt, tiểu hoàng tử ở trong bụng người khỏe mạnh linh hoạt." Văn cô cô tươi cười trấn an.
"Thế sao?" Hạ Hầu Âm nửa tin nửa ngờ.
Thục phi cười khẽ: "Dung phi muội muội, thì ra là sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi, dọa bổn cung hết hồn. Muội đang có thai, tốt hơn là bớt ra ngoài đi lại, nếu bị kẻ nào đó không có mắt va chạm, xử phạt kẻ đó là việc nhỏ, ảnh hưởng tới hài nhi trong bụng mới là chuyện lớn."
"Tỷ tỷ dạy dỗ rất đúng, vậy Thục phi tỷ tỷ có thể đưa muội về Liễu Oanh Điện được không?"
Đề nghị này làm Thục phi bất ngờ. Đưa nàng ta về Liễu Oanh Điện? Hạ Hầu Âm bảo bà ta đưa về? Trong đây chẳng lẽ có mưu kế gì?
Hồ ly tinh Hạ Hầu Âm này bà ta không thể không đề phòng, nhưng còn do dự, Hạ Hầu Âm lại nói: "Thục phi tỷ tỷ không muốn sao? Hay là sợ Liễu Oanh Điện của muội là đầm rồng hang ổ không vào được?"
Sợ? Thục phi híp mắt, nếu bà không đi, người ngoài đúng là sẽ nghĩ bà sợ Hạ Hầu Âm.
Nhưng nữ nhân này đang được hoàng đế nâng niu trong lòng bàn tay, tuy thủ đoạn của nàng ta bà chưa lĩnh giáo nhưng cũng không thể không đề phòng, cho dù... Cho dù chắc chắn Hạ Hầu Âm đắc ý không còn được bao lâu, nhưng bà vẫn phải kiêng kị nữ nhân này.
Thục phi lặng lẽ nhìn An Cửu, nở nụ cười: "Dung phi muội muội nói gì vậy, trong hoàng cung này làm gì có đầm rồng hang ổ? Dù sao bổn cung cũng rảnh, tới Liễu Oanh Điện của muội ngồi một chút cũng không sao, trùng hợp hôm nay có An Cửu, chi bằng cùng đi đi."
An Cửu giật mình, cùng đi?
Không cho An Cửu cơ hội từ chối, Hạ Hầu Âm đã nói: "Thế thì tốt quá, khó khăn lắm Bắc vương phi mới tiến cung một chuyến, khi nãy bổn cung còn nghĩ phải tìm cách giữ nàng ấy ở lại hàn huyên lâu một chút, nếu không để nàng ấy xuất cung rồi, tương lai muốn mời nàng tiến cung lại gặp không ít trắc trở." Nói tới đây, Hạ Hầu Âm vỗ về bụng nhỏ, được Văn cô cô đỡ đứng dậy, đi tới kéo tay An Cửu, "An Cửu, ngươi sẽ không từ chối đúng không?"
An Cửu nhướng mày cười: "Nếu ta từ chối thì sao?"
Khóe miệng Hạ Hầu Âm giật giật, sắc mặt Thục phi cũng cứng đờ, nhưng rất nhanh Hạ Hầu Âm đã hoàn hồn: "Chắc là không được. Hôm nay bổn cung đã quyết định, bằng không hài tử trong bụng bổn cung không vui lại làm ầm lên thì sao?" Hạ Hầu Âm giữ chặt cổ tay An Cửu, "Về Liễu Oanh Điện. Văn cô cô, ngươi sai người chuẩn bị trà và điểm tâm đi, hôm nay bổn cung phải chiêu đãi khách quý!"
Chiêu đãi khách quý?
An Cửu liếc nhìn Thục phi, thấy bà ta nhíu mày, lòng chờ xem kịch vui.
Đoàn người từ đình hóng gió ở Ngự Hoa Viên đi về hướng Liễu Oanh Điện, Hạ Hầu Ngự Thiển xin cáo lui trước, Văn cô cô nhanh chóng sai người chuẩn bị trà và điểm tâm.
Trong điện, từ lúc ba người ngồi xuống, An Cửu không nói câu nào, chỉ lắng nghe Hạ Hầu Âm và Thục phi hàn huyên. Lúc đầu, hai người hết sức hòa thuận như hai tỷ muội, thỉnh thoảng lại hỏi thăm An Cửu, nhưng An Cửu khôn khéo không đáp lời, bọn họ thấy An Cửu không tiếp chiêu, cuối cùng chỉ đành dẹp bỏ tâm tư gây rối.
An Cửu nhấp ngụm trà, lòng đang đắc ý thì đột nhiên nghe tiếng ly trà đập mạnh vào bàn, An Cửu nghe tiếng nhìn lại, thấy sắc mặt Hạ Hầu Âm âm trầm phẫn nộ, lạnh lùng nói: "Thục phi tỷ tỷ, tỷ nói cái gì!"
"Không phải muội muội nghe rất rõ à? Bổn cung nói ở hậu cung này trước giờ đều có rất nhiều người mới cười sao, nhưng qua vài năm nữa tư vị Hoàng Thượng có người mới muội muội cũng có thể cảm nhận."
Khoảng thời gian này Hạ Hầu Âm độc chiếm ân sủng của hoàng đế, các phi tần trong cung có ai mà không hụt hẫng, lời này bà ta sớm đã muốn nói với Hạ Hầu Âm, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
Sắc mặt Hạ Hầu Âm càng khó coi: "Thục phi tỷ tỷ có ý gì? Tỷ đang nguyền rủa ta sau này sẽ mất đi sự ân sủng của Hoàng Thượng sao?"
Nói tới đây, Hạ Hầu Âm đứng bật dậy, phản ứng này khiến An Cửu không khỏi giật mình. Hạ Hầu Âm có thể ẩn nhẫn ở Bắc vương phủ nhiều năm, sao có thể dễ tức giận? Mới bị nói vài câu đã chọc nàng ta giận thành như vậy, nếu không phải đạo hạnh của Thục phi quá cao thì chính là đạo hạnh của nàng ta quá thấp.
An Cửu quan sát hai người, thời điểm Hạ Hầu Âm phẫn nộ tới cực điểm, Thục phi cũng không cam lòng yếu thế, thậm chí bà ta còn đắc ý khi Hạ Hầu Âm bị chọc giận: "Không phải bổn cung nguyền rủa, chỉ là bổn cung thấy nhiều rồi. Bổn cung vẫn còn nhớ trước khi muội vào cung, Tĩnh phi trong tứ phi cũng có thai mà cậy sủng sinh kiêu, cuối cùng thì sao? Nàng ta rơi vào kết cục gì? Sau khi nàng ta vào lãnh cung, Nguyên phi liền mua chuộc cung nhân ngày ngày tra tấn nàng ta, đừng nói là hài tử trong bụng, ngay cả chính nàng ta cũng khó giữ mạng."
"Ý tỷ là ta cũng sẽ có kết cục như Tĩnh phi đúng không?" Hạ Hầu Âm híp mắt nhìn Thục phi.
Đón nhận ánh mắt của nàng ta, Thục phi chỉ nhướng mày cười không đáp.
Chứng kiến mọi chuyện, An Cửu vẫn coi như chưa xảy ra chuyện gì, nàng vẫn uống trà, trong đầu lại đang tính toán.
Đạo hạnh của Hạ Hầu Âm quá thấp à?
Không, hồ ly Hạ Hầu Âm này giảo hoạt hơn bất kỳ ai, nếu bảo đạo hạnh của nàng ta quá thấp thì ai dám nhận mình đạo hạnh cao đây?
Chỉ e Thục phi... An Cửu khẽ cười. Có điều trong hồ lô của Hạ Hầu Âm rốt cuộc bán thứ gì?
"A!" Hạ Hầu Âm đột nhiên hét lên, tay che bụng lại.
Thục phi sửng sốt.
"Nương nương, người sao vậy?" Văn cô cô chạy tới đỡ Hạ Hầu Âm.
An Cửu hào hứng quan sát, Thục phi lại hất cằm cười khẽ: "Dung phi muội muội, thai nhi trong bụng muội đúng là ầm ĩ, lại động thai đúng không?"
"Đau... Bổn cung đau bụng quá..." Hạ Hầu Âm nắm chặt tay Văn cô cô, "Mau, thái y, gọi thái y... Không, Hoàng Thượng, mau đi gọi Hoàng Thượng!"
Thấy Hạ Hầu Âm thống khổ, hai mắt Thục phi lập lòe: "Dung phi muội muội làm gì đấy? Diễn trò thì cũng nên có mức độ thôi, gọi Hoàng Thượng tới, cuối cùng lại không có chuyện gì, muội thật sự cho rằng Hoàng Thượng là người muội muốn gọi là gọi sao?"
"Đi, tìm Hoàng Thượng..." Hạ Hầu Âm cắn răng, gằn từng câu từng chữ.
Văn cô cô ra hiệu cho thị nữ hầu hạ bên cạnh, thị nữ lập tức lui xuống, nhưng vừa đi được vài bước lại bị Thục phi phẫn nộ quát: "Không được đi! Bổn cung xem ai dám đi tìm Hoàng Thượng! Gọi thái y tới đây, bổn cung muốn xem Dung phi muội muội quý giá đến cỡ nào?"
Hừ, diễn kịch à?
Thường ngày không ít lần Dung phi dùng hài tử trong bụng để khiến Hoàng Thượng xử phạt mấy tỷ muội trong cung, hôm nay nàng ta muốn dùng chiêu này với bà à?
Hồ ly tinh này, kẻ khác có thể thua trước thủ đoạn của nàng ta nhưng Thục phi bà thì không!
Đợi chút, thái y tới là có thể chọc thủng vở kịch của nàng ta!
Thục phi còn đang tính toán, vẻ luống cuống thống khổ trên mặt Hạ Hầu Âm càng dày: "Thục phi, tỷ... Tỷ muốn làm gì?"
"Làm gì? Bổn cung thì có thể làm gì ngươi?"
"Hoàng Thượng... Người đâu, mau đi tìm Hoàng Thượng, đi nói với Hoàng Thượng... Bụng của ta... Hài tử của ta..." Hạ Hầu Âm lẩm bẩm, không cam lòng mà nhìn Thục phi, "Thục phi... Muốn hại hài nhi trong bụng ta..."
Mấy chữ này càng chọc giận Thục phi, hại hài nhi của nàng ta?
Nghĩ tới chuyện mình làm, Thục phi không khỏi chột dạ, nhưng bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại, hóa chột dạ thành phẫn nộ: "Hại hài nhi trong bụng ngươi? Dung phi, bình thường ngươi vu oan các tỷ muội thế này à? Cũng không biết Hoàng Thượng bị sao, thế mà đi tin lời ngươi nói!"
"Thục phi nương nương, bụng của nương nương thật sự... Thật sự có dị thường, hay là đi mời Hoàng Thượng đến đây đi, trước giờ Hoàng Thượng yêu thương nương nương, có Hoàng Thượng bên cạnh, nương nương cũng an lòng một chút." Văn cô cô quỳ dưới đất cầu xin Thục phi.
Thục phi lại không thèm nhìn bà ta, lạnh giọng: "Hừ, Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, ngài ấy đã giao sự vụ hậu cung cho bổn cung xử lý, bụng của Dung phi muội muội chỉ đau một chút, gọi thái y tới xem là được, có thể xảy ra chuyện lớn gì? Bổn cung ở đây chẳng lẽ không đủ để muội muội an lòng sao?"
Hạ Hầu Âm càng muốn Hoàng Thượng tới, bà ta càng phải cản đường nàng, tâm tư của Hạ Hầu Âm bà ta làm sao không rõ?
Gần đây Hoàng Thượng bị thủ đoạn của hồ ly tinh này mê hoặc, cho dù không sao, nàng ta cũng sẽ có cách khiến Hoàng Thượng xử lý bà ta, bà ta sao có thể trơ mắt nhìn bản thân rơi vào kế của Hạ Hầu Âm?
Hừ, bà ta muốn xem xem đợi thái y tới, Hạ Hầu Âm không sao, nàng ta sẽ làm gì tiếp.
An Cửu vuốt ve ly trà, lặng lẽ liếc nhìn Hạ Hầu Âm, lòng đã có đáp án.
Thục phi ơi Thục phi, bây giờ bà ta hùng hổ như thế, chỉ sợ bản thân sớm đã lọt bẫy của Hạ Hầu Âm!
An Cửu ngồi xem trò hay, Hạ Hầu Âm ôm bụng cuộn tròn dưới đất, Văn cô cô cầu xin Thục phi không có kết quả, chỉ đành ôm Hạ Hầu Âm vào lòng, nhỏ giọng an ủi, nhưng trông Hạ Hầu Âm càng ngày càng yếu.
Thị nữ bên cạnh không nhịn được mà nhắc nhở Thục phi: "Nương nương, Dung phi nương nương... Liệu có thật..."
"Thật cái gì?" Không cho thị nữ nói hết, Thục phi đã lạnh lùng quát, công phu diễn trò của Hạ Hầu Âm trước giờ tinh vi, nếu bị nàng ta lừa được, đó mới thật là quá ngây thơ. Nhìn ra ngoài cửa, Thục phi nhíu mày, "Thái y đâu?"
"Đã đi truyền được một lúc, chắc là sắp tới rồi." Thị nữ đáp, lòng đã khiếp đảm, không biết vì sao việc hôm nay nàng cứ cảm thấy kỳ lạ, nhưng rốt cuộc lạ ở đâu, nàng lại không nói được.
"Nương nương, nương nương... Người tỉnh lại đi..." Đột nhiên, Văn cô cô hét lớn.
An Cửu và Thục phi cùng nhìn về phía Hạ Hầu Âm, thấy nàng ta nhắm mắt lại, cả người dựa vào Văn cô cô, hình như đã ngất đi.
Ngất? Thục phi cả kinh, sao lại như vậy?
"A... Máu... Nương nương... Thái y... Thái y đâu? Nương nương?" Văn cô cô hoảng loạn.
Thục phi đi tới, phát hiện dưới váy nàng ta có máu, đầu óc lập tức trống rỗng.
Sao... Sao lại có máu? Không phải Hạ Hầu Âm đang diễn kịch sao? Sao lại...
Hai mắt Thục phi lập lòe, lúc này mới phát hiện sự việc hình như đã không còn do bà ta khống chế.