Thượng Quan Liên, nghĩ tới thân ảnh đó, ánh mắt An Cửu càng thâm trầm.
Bắc Sách nhìn An Cửu: "Nàng biết người tặng lễ vật là ai?"
Y nhận lấy bái thiếp trong tay nàng, nhìn mấy chữ đơn giản bên trên không có gì khác thường nhưng hiện tại lại lộ sự quỷ dị.
"Biết, đương nhiên biết, có thể xem là một lão bằng hữu." An Cửu nắm chặt hai tay thành đấm.
Bò cạp sao?
Nàng nhìn bò cạp bò đầy đất, khẽ cười, lễ vật hôm nay An Cửu nàng đã nhớ, tương lai còn dài, nàng nhất định sẽ trả nàng ta một phần hạ lễ!
Bắc Sách nhìn An Cửu, lệnh đám người Xích Phong thu dọn, tự mình đưa An Cửu rời khỏi Lưu Li Hiên.
...
Khách khứa tụ tập đầy Bắc vương phủ, bọn họ đều tới chúc mừng Bắc Sách kế thừa vương vị. Chuyện vừa xảy ra ở Lưu Li Hiên bị ném ra sau đầu, Bắc Sách và An Cửu vừa xuất hiện, khách khứa lập tức vây quanh, câu chúc không dứt tai.
Bắc Sách hôm nay mặc bộ xiêm y màu đen, áo choàng dùng chỉ vàng dệt đồ án tường vân sinh động như thật, khác với bạch y phiêu dật thản nhiên ngày thường, y hôm nay càng khí vũ hiên ngang, khiến người xem khó áp chế kinh diễm trong lòng.
Mà An Cửu đi cạnh y mặc cung trang vương phi càng đoan trang quý khí, nàng đi cùng Bắc, khí thế mang lại cũng khiến người nhìn phải kính sợ.
Người đời đều biết qua chuyện phế thái tử mưu phản lần này, địa vị của Bắc Sách ở Đông Sở Quốc càng khó dao động!
Chỉ cần nhìn hoàng đế tự mình tới Bắc vương phủ chứng kiến đại điển kế thừa là đủ thấy địa vị của Bắc vương phủ trong mắt hoàng đế thế nào.
Không bao lâu Tĩnh Phong Đế tới, bên cạnh có Thục phi và Dung phi đi theo. Dung phi thì không cần nhắc, nàng ta được hoàng đế sủng ái, lại hoài long thai, lúc này đương nhiên được hoàng đế nâng niu trong lòng bàn tay. Còn Thục phi, qua việc phế thái tử mưu loạn, nhi tử của bà ta cũng lập công lớn, thân phận của người làm mẫu phi đương nhiên nước lên thì lên, hiện tại còn phụng chỉ quản lý hậu cung, vô cùng nổi bật.
Đại điển kế thừa tiến hành theo trình tự, đầu tiên là lễ bái hoàng đế, ngay sau đó là Tĩnh Phong Đế trao tặng ấn tỉ. Tất cả đang diễn ra tốt đẹp, trong sảnh đột nhiên vang lên tiếng rên rỉ mảnh mai.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Dung phi Hạ Hầu Âm nhíu mày nắm chặt tay vịn, cung nữ hầu hạ bên cạnh Văn cô cô cẩn thận đỡ nàng ta, dáng vẻ yếu đuối ấy lọt vào mắt nam nhân càng khiến người ta phải thương tiếc, thậm chí là hận không thể lập tức chạy tới xem tình hình nàng ta.
Nhưng ai cũng biết đây là nữ nhân của hoàng đế, dù họ muốn quan tâm nhưng không cẩn thận cũng sẽ chuốc họa vào thân.
Sắc mặt Tĩnh Phong Đế lập tức thay đổi, vội xoay người chạy tới bên Hạ Hầu Âm, từ tay Văn cô cô đỡ Dung phi ngồi xuống: "Ái phi, nàng sao vậy?"
"Hoàng Thượng, có lẽ do thần thiếp mệt mỏi, mấy ngày nay cứ thường xuyên như vậy."
"Dung phi muội muội có thai, mệt mỏi là chuyện bình thường, khi nãy thần thiếp còn khuyên Dung phi muội muội cứ ở trong cung nghỉ ngơi, chớ để thai nhi mệt mỏi, nhưng muội ấy lại không nghe, bây giờ phải làm sao đây?" Thục phi xen vào.
"Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí thôi. Bị Thục phi trách tội như vậy, thần thiếp cảm thấy thật ủy khuất."
Nhìn bộ dáng mảnh mai kia, không chỉ Thục phi tức giận, ngay cả An Cửu cũng cười khinh thường. Hạ Hầu Âm này là ai chứ, nàng ta là người yếu đuối sao? A, chẳng qua là lừa nam nhân như Tĩnh Phong Đế thôi.
Có điều Hạ Hầu Âm có rất nhiều tâm tư, hôm nay nàng ta tới Bắc vương phủ diễn vở kịch này là vì điều gì?
An Cửu híp mắt, bỗng nghe Văn cô cô ở bên cạnh Hạ Hầu Âm lên tiếng: "Hoàng Thượng, đã nhiều ngày nương nương cứ cảm thấy không khỏe, đã truyền thái y xem nhưng bọn họ đều nói không sao, nô tỳ cũng không biết phải làm thế nào, nô tỳ lo là..."
"Nô tỳ to gan, ở đây có chỗ cho ngươi xen mồm vào à?" Hạ Hầu Âm phẫn nộ quát.
Văn cô cô run rẩy, cuống quít quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết... Nô tỳ..."
"Sao bà ấy lại không được nói? Trong khoảng thời gian này nàng có thai còn phải chăm sóc trẫm dưỡng thương, thật sự vất vả cho nàng. Chờ nàng sinh đứa nhỏ này ra, trẫm nhất định sẽ trọng thưởng cho nàng."
Hai mắt Hạ Hầu Âm sáng lên: "Thật sao? Hoàng Thượng định thưởng gì cho thần thiếp?"
Tĩnh Phong Đế nhíu mày. Nhất thời, mọi người cũng nín thở. Thục phi vô cùng căng thẳng, với ân sủng Hoàng Thượng dành cho Hạ Hầu Âm, thường ngày có gì tốt ông ta đều hạ lệnh đưa tới Liễu Oanh Điện. Nếu Hạ Hầu Âm sinh được hoàng tử, vậy... Hoàng Thượng sẽ thưởng nàng ta cái gì?
Nghĩ đến đây, Thục phi nắm chặt khăn gấm, lòng càng luống cuống.
"A..." Tĩnh Phong Đế còn chưa mở lời, sắc mặt Hạ Hầu Âm lại đột nhiên trầm xuống, thở dài thất vọng, sau đó ngước mắt nhìn An Cửu, "Dù Hoàng Thượng sủng ái thần thiếp thì thế nào? Thần thiếp vẫn hâm mộ An Cửu, nàng ấy là chính thê của Bắc Sách, nếu sinh hài tử, nó sẽ có thân phận con vợ cả, nhưng hài nhi trong bụng thần thiếp... Chung quy chỉ là con vợ lẽ thôi!"
Thục phi rét run, mục đích của Hạ Hầu Âm quả nhiên là...
An Cửu cũng đã rõ ý đồ của Hạ Hầu Âm. Hiện tại trong cung hậu vị bỏ trống, tuy hoàng đế tạm thời không có ý lập thái tử, nhưng hậu cung không thể không có chủ không phải sao?
Hạ Hầu Âm đang nhòm ngó tới vị trí hoàng hậu?
An Cửu lặng lẽ quan sát Thục phi, từ khi Ngọc hoàng hậu bị phế, trong cung không ít người nhìn chằm chằm vị trí đó, trước mắt đã có Thục phi. Bây giờ Hạ Hầu Âm muốn vị trí hoàng hậu, Thục phi sao có thể trơ mắt để nàng ta được như ước nguyện?
"Ha ha, ai nói nhi tử của chúng ta chỉ là con vợ lẽ?" Tĩnh Phong Đế bật cười.
Vừa nói ra lời này, mọi người đều cả kinh, thậm chí trong lòng đám quan viên trọng thần đều đã có đáp án.
Hoàng Thượng yêu thương Dung phi nương nương đã tới mức này rồi!
Nếu Dung phi thật sự sinh một hoàng tử, cục diện trong cung e rằng lại thay đổi!"
Hạ Hầu Âm nở nụ cười: "Ý của Hoàng Thượng là muốn nhi tử của chúng ta trở thành con vợ cả?" Nói tới đây, Hạ Hầu Âm ra hiệu cho Văn cô cô đỡ mình đứng dậy, quỳ xuống tạ ơn, "Thần thiếp thay hoàng nhi trong bụng tạ Hoàng Thượng long ân, nếu hoàng nhi biết phụ hoàng thương nó như vậy, nó sau này chắc chắn sẽ hiếu kính Hoàng Thượng, phân ưu cho Hoàng Thượng."
"Ha ha, tốt, tốt!" Tĩnh Phong Đế cười lớn, tiếng cười quanh quẩn khắp đại sảnh như xua tan khói mù phế thái tử mưu loạn, tâm tình cuối cùng cũng thật sự thoải mái.
Nhưng tiếng cười này lại khiến Thục phi hết sức hụt hẫng.
Ý của Hoàng Thượng đã quá rõ ràng.
Chỉ cần Hạ Hầu Âm sinh hoàng tử, vậy vị trí hoàng hậu...
Tuy ngoài mặt Thục phi đang cười nhưng trong lòng bà ta đã khơi dậy sóng to gió lớn.
Nhìn thoáng qua Bách Lý Ngạn, thấy sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, bà ta càng không vui, nhi tử này của bà cái gì cũng tốt, chỉ là quá đơn thuần, thân là hoàng tử lại quá chân phác, chỉ biết làm việc cho hoàng đế, không biết lấy lòng.
Nếu cứ tiếp tục để Hạ Hầu Âm mê hoặc Hoàng Thượng, mẫu tử họ sẽ...
Thục phi lặng lẽ liếc nhìn bụng Hạ Hầu Âm.
Không, không được, bà ta tuyệt đối sẽ không để Hạ Hầu Âm thực hiện được, nếu Hạ Hầu Âm trở thành hoàng hậu, nhi tử nàng ta sinh sẽ là đích tử, hơn nữa với thủ đoạn hồ ly tinh của nàng ta, sau này trong cung chắc chắn sẽ không có một vị trí nhỏ cho bà ta và Ngạn Nhi.
Vất vả lắm mới lật đổ thái tử, trước mắt tiền đồ của Ngạn Nhi có thể nói là rất quang minh, bà ta tuyệt đối không để hồ ly tinh Hạ Hầu Âm này cản đường nhi tử bà ta.
"Hoàng Thượng, gần đây rảnh rỗi thần thiếp cũng hay chép kinh thư cầu phúc, chỉ mong Dung phi muội muội có thể sinh cho Hoàng Thượng một hoàng tử khỏe mạnh." Thục phi hành lễ, nụ cười rạng rỡ hoàn toàn che giấu tâm tư của bà ta.
"Tốt, Thục phi nàng cũng có lòng, gần đây nàng và Ngạn Nhi lo liệu mọi việc vất vả, trẫm đều nhìn thấy."
"Thần thiếp và Ngạn Nhi phân ưu cho Hoàng Thượng cũng là việc nên làm."
Lúc này, không ai chú ý ánh mắt Hạ Hầu Âm thoáng thay đổi. Cầu phúc?
Nếu Thục phi thật sự cầu phúc cho nàng, bà ta đã không phải Thục phi!
Hạ Hầu Âm nhếch mép cười.
An Cửu vô tình phát hiện phản ứng nhỏ này, lòng như gương sáng.
Không còn hoàng hậu, không còn thái tử, hiện giờ hai nữ nhân nổi bật nhất trong cung sao lại không có tính toán cho riêng mình?
Có điều Hạ Hầu Âm tâm tư thâm trầm, nếu muốn vị trí hoàng hậu, nàng ta có thể lén lấy lòng làm nũng với hoàng đế, được hoàng đế chấp thuận, nhưng nàng ta lại không làm như lẽ thường, cố tình trong trường hợp này, thậm chí là ở trước mặt Thục phi thể hiện tâm ý.
Điều này có ý nghĩa gì?
An Cửu suy tư chốc lát, không bao lâu rất nhiều thứ đã rõ ràng.
E rằng Hạ Hầu Âm cố tình làm thế, mà phía sau chắc chắn có âm mưu không thể cho ai biết.
An Cửu liếc nhìn Thục phi, lòng cảm thán nữ nhân trong hậu cung đúng là thị phi, cứ tranh sủng tính kế không ngừng, cũng không có ai ngừng nghỉ.
"Bắc vương phi..."Đúng lúc này, Hạ Hầu Âm lên tiếng gọi nàng.
An Cửu nhíu mày, Hạ Hầu Âm này chú ý tới nàng, chắc chắn không có chuyện tốt.
Quả nhiên, Hạ Hầu Âm được Văn cô cô dìu đi tới, thân mật nắm tay nàng: "Chúc mừng Bắc vương phi, hôm nay bổn cung tới cũng có chuẩn bị hạ lễ cho vương gia và vương phi."
Hạ lễ? An Cửu theo bản năng nhớ tới việc vừa xảy ra ở Lưu Li Hiên, hạ lễ của Thượng Quan Liên chẳng có gì tốt, mà Hạ Hầu Âm trước giờ không ưa nàng, hạ lễ nàng ta đưa e rằng cũng không phải thứ tốt!
"Phiền Dung phi nương nương nhớ thương, Dung phi nương nương có thể tới tham dự đại điển đã là lễ ngộ lớn lao, nào cần chuẩn bị hạ lễ?"
"Cần, sao có thể không cần? Hạ lễ của bổn cung vương phi chắc chắn thích!" Dung phi tiếp lời An Cửu, sau đó ra hiệu cho Văn cô cô, "Trình hạ lễ lên!"
Dung phi dứt lời, Văn cô cô liền rời khỏi đại sảnh, người ở đây đều suy đoán hạ lễ của Dung phi rốt cuộc là gì.
Chốc lát sau, ở cửa đại sảnh xuất hiện mấy nữ tử, các nàng người thì dịu dàng khả ái, người thì phong tình vạn chủng, đoan trang hiền thục. Mỗi người một kiểu phong tình, đều có dung mạo nhất phẩm. Mọi người nhìn mấy nữ tử chậm rãi đi vào, không khỏi nghi hoặc.
Đây là hạ lễ của Dung phi nương nương sao?
Mấy nữ tử? Có ý gì?
Ý gì? Vừa thấy mấy nữ tử kia, An Cửu lập tức nhìn thấu ý đồ của Hạ Hầu Âm.
Đám nữ tử này là hạ lễ Hạ Hầu Âm muốn tặng cho nàng? Còn không phải là muốn đưa cho Bắc Sách sao?
Tâm tư của Hạ Hầu Âm đúng là khiến người ta khinh thường, bản thân nàng ta tự đến bên nam nhân có hậu cung ba ngàn giai lệ nên cũng muốn nàng thử cảm giác chia sẻ trượng phu với kẻ khác à?
Nực cười!
Trong lòng châm chọc, ngoài mặt An Cửu vẫn vui vẻ, nàng đi đến trước mặt mấy nữ tử kia, đánh giá từng người: "Mấy nữ tử này đúng là xinh đẹp, tuy không khuynh thành tuyệt thế như Dung phi nương nương nhưng so với thần thiếp đúng là kiều diễm hơn nhiều. Xem dáng người và dung mạo của họ đi, ha ha, Dung phi nương nương đúng là có lòng, đi đâu mà kiếm được nhiều nữ tử tốt như vậy. Ta đây nhìn thôi cũng thích rồi!"
Phản ứng này khiến Hạ Hầu Âm sửng sốt, An Cửu xưa nay thông tuệ nhạy bén, nên hiểu ý đồ của nàng ta mới đúng, nhưng... Hạ Hầu Âm hoàn hồn, nhếch miệng: "Vương phi thích sao? Thích thì tốt. Bắc vương gia..."
Nói tới đây, Hạ Hầu Âm chuyển hướng nhìn Bắc Sách, chỉ thấy Bắc Sách hơi cau mày, nhưng còn chưa nói xong, An Cửu đã lên tiếng.
"Đúng vậy, ta rất thích. Dung phi nương nương đúng là tốt với ta, biết cạnh ta đang thiếu mấy nha đầu làm việc nặng, đúng hôm nay tặng người cho ta. Nói thật, ta cũng không biết đi đâu mới tìm được mấy nha hoàn như thế này đây!"
Hạ Hầu Âm lập tức cứng họng.
Nha hoàn? Tặng nha hoàn cho An Cửu?
"Bắc vương phi, đây không phải..."
"Không phải cho ta à? Ha ha..." An Cửu tươi cười kéo cánh tay Bắc Sách, "Vương gia, Dung phi nương nương đưa nhiều nữ tốt như vậy đến hầu hạ thiếp, chàng nói xem có phải nên cùng thiếp tạ ơn không?"
Bắc Sách đương nhiên hiểu ý An Cửu. Khi nãy thấy đám nữ tử này, y đã đoán được ý đồ của Hạ Hầu Âm, còn đang suy nghĩ đối sách, An Cửu đã tự nhiên ứng đối rồi.
Nghĩ đến An Cửu, ý cười và sủng nịch trong mắt Bắc Sách càng đậm. Y nắm tay An Cửu, phu thê hai người hành lễ với Hạ Hầu Âm: "Bắc Sách thay An Cửu cảm tạ ý tốt của Dung phi nương nương, Bắc vương phủ đúng là đang cần vài nha đầu làm việc nặng, ý tốt của Dung phi nương nương đúng lúc có tác dụng!"
"Ta..."
Nha đầu làm việc nặng? Mấy nữ tử này nàng ta vất vả lắm mới tìm được, trải qua dạy dỗ nghiêm khắc mới có khí chất như hôm nay.
Nàng ta vốn định xếp họ vào Bắc vương phủ, tốt nhất là có thể được Bắc Sách thu phòng, vậy ngày tháng của An Cửu sẽ càng khó khăn.
Đây cũng coi như an ủi tâm trạng nàng ta một chút.
Nhưng bị An Cửu trộn lẫn như thế, vậy mà...
Nhìn An Cửu đắc ý, Hạ Hầu Âm càng tức giận, An Cửu này rõ ràng cố ý!
Khống chế cảm xúc hiện tại, Hạ Hầu Âm lần nữa nở nụ cười: "Dù là nha đầu làm việc nặng hay gì, hai người thích là được, có điều..." Nói tới đây, Hạ Hầu Âm chậm rãi đến bên Tĩnh Phong Đế, "Hoàng Thượng, ngài xem Bắc thế tử cũng đã kế thừa vương vị rồi, ngài ấy có phải cũng nên cưới thêm mấy trắc phi không?"
Tĩnh Phong Đế ngẩn ra, khi nãy Dung phi có mục đích gì sao ông ta lại không rõ, nhưng không ngờ lại bị An Cửu chặn họng, ngay cả tiến thêm một bước cũng không có cơ hội.
Nghĩ đến tâm tư Hạ Hầu Âm dành cho Bắc Sách... A, trước kia ông ta cho rằng Hạ Hầu Âm có ý với Bắc Sách, nhưng hôm nay nàng lại muốn tìm trắc phi cho y, trong lòng nàng rốt cuộc có ý gì?
Tĩnh Phong Đế nghe đề nghị của Hạ Hầu Âm, thấy An Cửu lộ vẻ không vui, lập tức ngộ ra vấn đề. Nỗi tương tư Hạ Hầu Âm dành cho Bắc Sách biến thành ghen ghét An Cửu sao?
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Tĩnh phong Đế lập tức nổi giận. Ông ta vung tay áo, hừ lạnh một tiếng, rời khỏi đại sảnh.
Hành động này khiến người ở đây đều sửng sốt, ngay cả Hạ Hầu Âm đang chờ Tĩnh Phong Đế tứ hôn cho Bắc Sách cũng sững sờ.
Nàng ta nhanh chóng nhận ra vấn đề, lòng thầm mắng một tiếng, nhưng ở trước mặt mọi người, chớp mắt nàng ta đã bình tĩnh lại, đi đến trước mặt An Cửu, khẽ cười: "Đám nha hoàn này ngươi phải hưởng thụ cho tốt đấy!"
"Đương nhiên, người Dung phi nương nương đưa, An Cửu đương nhiên sẽ không cô phụ ý tốt của người, có điều..." An Cửu nhíu mày, "Hình như Hoàng Thượng đang không vui vì chuyện nào đó!"
Hạ Hầu Âm này thông minh, mà Tĩnh Phong Đế kia há là một kẻ ăn chay?
Sợ rằng ông ta cũng nhìn ra nguyên nhân Hạ Hầu Âm nhằm vào nàng cho nên nổi giận!
A, Hạ Hầu Âm thật sự cho rằng chỉ dựa vào dung mạo và thủ đoạn của mình thì có thể làm chủ mọi thứ sao?
Không nhắc đến việc Tĩnh Phong Đế có thật sự động chân tình với Hạ Hầu Âm hay không, cho dù là một phi tần bình thường, ông ta cũng sẽ không cho phép nàng ta ghen ghét vì một người khác!
E rằng lần này Hạ Hầu Âm quá vội vã muốn đảo lộn cuộc sống của nàng mà bỏ qua Tĩnh Phong Đế lão luyện.
Sắc mặt Hạ Hầu Âm trầm xuống: "Bắc vương phi vẫn nên quan tâm chính mình đi, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện kinh thiên địa nghĩa không phải sao?"
Ngụ ý cho dù lần này chọc giận Hoàng Thượng, nàng ta cũng sẽ không từ bỏ ý niệm tìm trắc phi cho Bắc Sách!
An Cửu khẽ cười: "Đối với ngươi là thiên kinh địa nghĩa, nhưng đối với ta thì không, nam nhân của ta có một mình ta là đủ rồi, không phiền người ngoài nhọc lòng!"
"Ngươi cho rằng ngươi đấu lại ta sao?" Hạ Hầu Âm đến gần An Cửu, thì thầm bên tai nàng, "Trong bụng của bổn cung hoài cốt nhục của Hoàng Thượng, cho dù ông ta giận bổn cung thì đó cũng chỉ là nhất thời mà thôi, bổn cung muốn hủy hoại ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Thế à?" An Cửu nhướng mày cười, "Ta đây cũng muốn xem xem Dung phi nương nương hủy hoại ta rốt cuộc dễ như trở bàn tay thế nào!"
Hủy hoại nàng à?
An Cửu nàng há là người ăn chay?
Không bàn đến thân phận Bắc vương phi hiện giờ của nàng, cho dù Hạ Hầu Âm muốn động tới nàng thì cũng nên tự ước lượng bản thân một chút, nếu An Cửu nàng mặc cho nàng ta hủy hoại, vậy mạng của nàng sớm đã bị đám đầu trâu mặt ngựa kia mang đi rồi.
"Ngươi..." Hạ Hầu Âm nghiến răng, nhưng chớp mắt đã tươi cười như thường, "Tương lai còn dài, chúng ta cứ chờ xem!"
"Nếu Dung phi nương nương muốn chỉ giáo, An Cửu sẽ theo đến cùng."
Hạ Hầu Âm lùi một bước, nhìn chằm chằm An Cửu một cái, vươn tay, ý bảo Văn cô cô đỡ mình, ra ngoài.
Thục phi nhìn Hạ Hầu Âm rời đi, lại nhìn An Cửu, lòng thầm suy đoán vừa rồi hai nữ nhân này nói gì.
"Bắc vương phi, bổn cung không chu đáo chuẩn bị hạ lễ như Dung phi muội muội, nhưng tâm ý của bổn cung chắc vương phi hiểu, bổn cung rất thích vương phi, sau này nếu có thời gian, vương phi cứ đến chỗ bổn cung ngồi chơi."
Thục phi nhìn ra An Cửu và Hạ Hầu Âm không thích nhau. Hạ Hầu Âm đưa đám nữ nhân này tới chẳng phải để An Cửu cảm thấy ngột ngạt à?
A, nhưng đến cuối cùng lại tự khiến mình nghẹn khuất!
An Cửu là người thông minh, đối thủ của kẻ địch là bằng hữu, nói không chừng ngày nào đó bà ta và An Cửu sẽ đứng trên một chiến tuyến, cùng đối phó hồ ly tinh Hạ Hầu Âm.
Do vậy giữ mối quan hệ tốt với An Cửu không chỉ vì Bắc vương phủ, mà còn vì bản thân An Cửu có tác dụng.
An Cửu gật đầu với Thục phi, chỉ cười.
Thục phi cũng không ở lại lâu, tự dẫn cung nữ của mình đi trước.
Trên đường hồi cung, thị nữ bên cạnh cảm nhận tâm trạng Thục phi không tốt, thử dò hỏi: "Nương nương đang giận Dung phi nương nương sao?". Xi? ủ?g hộ chú?g tôi tại ( t?ù?t?uy ệ?.V? )
Thục phi liếc nhìn thị nữ: "Hừ, chẳng qua là một hồ ly tinh mà thôi, không đáng để bổn cung tức giận, chỉ là... Hạ Hầu Âm thật sự có dã tâm quá lớn!"
"Còn không phải ư? Hoàng Hậu? Ả mới tiến cung bao lâu mà muốn làm hoàng hậu?" Thị nữ cũng bất bình, "Nương nương đã sống trong cung hai mươi năm, tạm thời không nhắc đến việc sinh Tuyên thân vương, thường ngày người luôn phân ưu giải lao cho Hoàng Thượng, còn Dung phi nương nương kia thì hay rồi, ỷ vào gương mặt cùng thủ đoạn hồ ly tinh của mình, chỉ dựa vào việc có thai, bản thân được sủng ái lên trời mà đã mơ mộng hảo huyền. Nương nương, nếu như Dung phi thật sự sinh được hoàng tử, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ..."
"Câm miệng! Chỉ là có thai mà thôi, còn chưa chào đời, Hoàng Thượng sẽ thế nào?"
Thị nữ rét run, vội thỉnh tội: "Nương nương tha tội, nô tỳ lỡ lời."
Hít sâu một hơi, trầm mặc nửa ngày, Thục phi lại nói: "Cũng không thể trách ngươi, ngươi nói không sai, nếu ả thật sự sinh được hoàng tử, hoàng cung này, Đông Sở Quốc này e rằng sẽ trở thành thiên hạ của Hạ Hầu Âm ả."
"Nương nương... Vậy phải làm sao đây?"
Thục phi nhắm mắt lại, thời điểm mở mắt, trong đôi mắt kia đã mạ lên một tầng âm ngoan: "Trước đây người bổn cung bảo ngươi tìm đã tìm được chưa?"
Thị nữ ngẩn ra, vội đáp: "Hồi nương nương, theo dặn dò của nương nương, nô tỳ đã lệnh cung nhân tìm kiếm ngoài cung, đã tìm được một người tương tự, nàng ta chạy nạn từ Nam Cảnh tới đây, vì cuộc sống bức bách mà lưu lạc thanh lâu."
"Thanh lâu? Bây giờ là xướng kỹ?"
"Trên đường nàng ta chạy nạn đã bị hủy dung, nào có tư cách làm xướng kỹ, chẳng qua là một nha hoàn làm việc nặng ở thanh lâu mà thôi. Có điều khi nàng ta ở Nam Cảnh đã học được ít thuật vu cổ, chắc là có thể cho nương nương sử dụng!"
Thục phi nở nụ cười: "Tốt, một khi đã vậy, hãy nghĩ cách an bài nàng ta tiến cung."
Thục phi híp mắt, Hạ Hầu Âm ơi Hạ Hầu Âm, ngươi muốn làm hoàng hậu, muốn con của ngươi trở thành đích tử sao? A, nó có mạng để chào đời không còn chưa biết không phải à?
Hoài thai mười tháng, ngày tháng của ả còn dài!
"Vâng, nô tỳ lập tức đi truyền lời bảo cấp dưới giải quyết việc này." Thị nữ lĩnh mệnh.
Thị nữ nhìn thị nữ kia, kéo tay nàng ta, bảo nàng ta ngồi cạnh mình: "Làm chuyện này cho tốt, sau này không thiếu chỗ tốt cho ngươi, vinh nhục hưng suy của ngươi đều dựa vào bổn cung có biết không? Nếu để bổn cung biết ngươi hai lòng, vậy thì..."
"Nương nương... nương nương minh giám, nô tỳ toàn tâm toàn ý hầu hạ nương nương, chưa từng dám có suy nghĩ hai lòng, nương nương bảo nô tỳ làm gì, nô tỳ làm đó, cho dù mất mạng nô tỳ cũng không chối từ, nương nương..." Thị nữ sợ hãi.
"Được rồi, xem ngươi bị dọa kìa, bổn cung chỉ là muốn nói chuyện này không tầm thường, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót!"
Nếu thành công, tương lai trên triều và trong hoàng cung sẽ không còn ai uy hiếp tới họ, nhưng nếu không thành công, hậu quả không thể gánh vác nổi.
Cho nên đây là một ván cược, cược thắng, tương lai tiền đồ rộng mở, cược thua, vậy thì máu chảy thành sông, thi thể chất đầy.
"Vâng, nô tỳ hiểu rồi." Thị nữ kiên định đáp.
Trên xe ngựa, Thục phi hít sâu một hơi, thầm tính toán.
...
Ban đêm trong kinh thành, đèn rực rỡ mới lên, ở hậu viện Khuynh Thành Lâu, một nữ tử gầy yếu ăn mặc đơn giản cầm một xô nước đi vài bước, lại dừng vài bước. Đối với tiếng đàn sáo và âm thanh ái muội của nam nữ ở gác mái tiền viện, nàng ta sớm đã nghe quen.
Trong bóng tối, dưới chân nàng ta hình như vướng phải cái gì đó, té lăn ra đất.
Cảnh này đúng lúc bị ma ma quản sự bắt gặp, một người to béo xông tới, đánh nàng ta một trận.
"Tiện nhân này, chút việc cũng làm không xong, xem ngươi đi, vất vả lắm mới nấu nước tắm xong, bây giờ ngươi làm đổ hết, vậy việc tắm gội của cô nương phải trì hoãn à?" Ma ma quản sự mắng.
Nữ tử kia mặc cho bà ta đá, thậm chí không hề kháng cự, chỉ bò dậy, mặc kệ nước nóng vừa đổ lên người, lập tức cầm thùng nước quay lại phòng bếp, nước đã không còn, nàng ta phải nấu lại một thùng khác.
Nàng ta chạy nạn từ Nam Cảnh tới, ở Đông Sở Quốc này, một mình nàng ta bơ vơ không nơi nương tựa, vì thể chỉ biết cắn răng sống qua ngày, bởi vì nàng ta biết so với hiện tại, chiến loạn ở Nam Cảnh mới là địa ngục trần gian.
Nữ tử nấu một thùng nước xong liền vội xách ra ngoài, nhưng vừa tới cửa lại bị một giọng nói cản đường.
"A, ở đây còn một tiểu nương tử sao, ha ha..."
Nữ tử theo bản năng nhíu mày, ở Khuynh Thành Lâu lâu rồi, chỉ cần nghe nàng ta liền biết tên này là vị khách nào đó say rượu đi bậy vào hậu viện, thường ngày chuyện tương tự cũng thỉnh thoảng xảy ra.
Nữ tử nhíu mày không để ý người tới, muốn cầm thùng nước đi, nhưng nam nhân kia lại tiến lên một bước giữ chặt cổ tay nàng, cổ tay vốn vừa bị phỏng đột nhiên bị gã nắm lấy như vậy, nữ tử bị đau, toàn thân lập tức mất sức khiến thùng nước rơi xuống. Khoảnh khắc đó, nước sôi trong thùng bắn ra dính vào người nam nhân kia.
"Tiện nhân nhà ngươi... Ngươi... Ngươi dám làm ta bị phỏng..." Nam nhân tức giận tát nữ tử một cái, "Ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi! Xem lão tử giáo huấn kỹ nữ nhà ngươi thế nào đây!"
Nam nhân đè nữ tử xuống đất khiến nữ tử luống cuống, nàng thà bị nam nhân đánh mắng, nhưng gã lại... Cảm nhận thân thể đáng ghét kia đè lên người mình, nữ tử tát gã một cái. Nam nhân bị đánh cho ngây ngốc, đến khi hoàn hồn, gã càng kích động, không nói gì đã đùng đùng lột xiêm y nữ tử. Nữ tử hoảng sợ, theo bản năng bảo vệ trước ngực.
Không, nàng không muốn bị nam nhân thúi này chà đạp!
Trong đầu nghĩ tới hình ảnh của quá khứ, ánh mắt nữ tử càng điên cuồng, mắt thấy nam nhân đè xuống, nữ tử giơ tay chọc sau lưng nam tử một cái, thân thể nam nhân ngay lập tức cứng đờ, chết trên người nữ tử.
Nữ tử dùng toàn lực đẩy nam nhân ra, cuộn tròn người lại.
Chết rồi, gã cuối cùng cũng chết rồi, gã sẽ không thể làm hại nàng, nhưng... Nàng giết người rồi, nên làm sao đây?
Nữ tử cắn môi, vội đứng dậy, cẩn thận đi về phía cửa sâu. Nàng phải chạy trốn, nàng là người Nam Cảnh, nếu để rơi vào tay quan phủ Đông Sở Quốc, vậy kết cục của nàng sẽ càng thảm hơn.
Nhưng nữ tử lại không chú ý có người đang thầm quan sát mình.
"Ha ha, được rồi, nên đưa bạc cho ta rồi." Phi Ngọc phong tình vạn chủng liếc nhìn nam nhân trung niên bên cạnh mình, duỗi tay về phía đối phương.
Nam nhân trung niên kia lấy ra một túi bạc ném cho Phi Ngọc: "Vậy người đã chết kia..."
"Ngươi yên tâm, Khuynh Thành Lâu của ta có thể làm ăn nhiều năm trong kinh thành như vậy, chút việc nhỏ này đương nhiên phải xử lý được, có điều... Ta có một thắc mắc, Linh Nhi đã bị hủy dung, ngươi mua ai không mua, sao lại mua nàng ta? Hơn nữa cho dù ngươi muốn mua nàng ta thì cứ giao bạc ra rồi đưa người đi là được, cố tình lại diễn vở kịch vừa rồi. Ta thật không hiểu mấy người các ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì, rõ ràng chỉ cần tốn chút bạc là có thể hoàn thành việc này, một hai phải làm cho phiền phức, còn tốn thêm bạc."
Phi Ngọc ước lượng bạc trong tay, cười ha ha.
"Ta mua nàng ta để nàng ta làm tức phụ cho nhi tử ngu dại của mình, không diễn kịch thì sao có thể khiến nàng ta đồng ý!" Dứt lời, nam nhân trung niên xoay người đi về hướng cửa.
Phi Ngọc khẽ cười: "Lão gia đi thong thả, chúc nhi tử của ngài và Linh Nhi bạc đầu giai lão!"
Mãi đến khi nam nhân trung niên kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên gương mặt phong trần của Phi Ngọc lập tức biến thành nụ cười lạnh.
"Tìm tức phụ cho nhi tử ngu dại, lừa ai chứ!" Phi Ngọc xuyên qua cửa sổ nhìn về phía hậu viện.
Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, Phi Ngọc sửng sốt, quay đầu nhìn người tới, lập tức cười tiếp đón: "Tích cô nương, Linh Nhi đúng là bị mua rồi!"
Người tới chính là Thượng Quan Liên.
Thượng Quan Liên hôm nay mặc một bộ xiêm y màu tím, trong cao quý có vài phần thần bí. Nghe được tin này, nàng ta không để lộ quá nhiều cảm xúc trên gương mặt, tất cả đều nằm trong dự kiến.
"Tích cô nương, Linh Nhi kia..." Phi Ngọc nghi ngờ.
Còn chưa hỏi ra, Thượng Quan Liên đã lạnh lùng ngắt lời: "Chuyện của Linh Nhi không cần nhắc lại nữa, hôm nay nàng bỏ chạy, sau này không còn liên quan đến Khuynh Thành Lâu chúng ta, hiểu chưa?"
"Vâng, Phi Ngọc hiểu rồi."
Ngay lúc này có tiếng đập cửa, Phi Ngọc tự mình đi mở cửa, thấy một tỳ nữ tới, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?"
"Có vị khách đến tặng thứ này, nói là bảo chủ tử của Khuynh Thành Lâu xem." Khi bẩm báo, tỳ nữ kia cũng rất nghi hoặc. Chủ tử của Khuynh Thành Lâu? Không phải là Phi Ngọc sao? Sao lại không nhắc tên, còn phải nói dài dòng như vậy??"
Nghĩ tới Tích cô nương trong phòng, Phi Ngọc nhận lấy cái hộp, đóng cửa lại.
"Thứ gì đấy?" Thượng Quan Liên ngồi trên giường trà vừa thấy cái hộp kia, cung mày liền theo bản năng nhíu lại, không biết vì sao, nàng ta lại có một dự cảm kỳ lạ.
"Không biết là ai đưa."
Lúc nói chuyện, cái hộp đột nhiên tự mở ra, nhìn đồ bên trong, Phi Ngọc sợ đến rét run, theo bản năng vứt bỏ cái hộp.
"Rắn... Rắn... Sao lại là rắn..." Phi Ngọc lẩm bẩm, "A, là kẻ nào đùa dai vậy hả?"
Sau một hồi giật mình Thượng Quan Liên cũng hoàn hồn, nhìn rắn đầy đất, khóe miệng khẽ cong lên.
"Còn có thể là ai? Xem ra rất nhanh sẽ phải chạm mặt rồi." Thượng Quan Liên híp mắt.
Nàng ta không ngờ nhanh như vậy An Cửu đã tìm được nàng ta, a, An Cửu này đúng là nằm ngoài dự đoán!
Quà đáp lễ của An Cửu ở đây, vậy còn nàng... Chắc là cũng ở gần đây thôi!