Đúng vậy, đây là việc ảnh hưởng tới mặt mũi cả hoàng gia, nếu Bách Lý Khiên và Bắc Nhu làm việc này trở nên ồn ào thì chẳng khác gì hủy hoại mặt mũi của Bách Lý hoàng thất.
Thục Phi là người đầu tiên hoàn hồn, sắc mặt khó giấu vẻ vui sướng. Phế Thái Tử sao? A, đây đương nhiên là chuyện tốt! Thục Phi theo bản năng nhìn Ngọc Hoàng Hậu, thấy mặt bà ta tái nhợt, dường như vẫn còn chìm trong khiếp sợ sau lời Hoàng Thượng nói.
Hừ, việc này e rằng cũng nằm ngoài dự kiến của bà ta!
Hiện giờ Thái Tử và Thái Tử Phi làm lớn chuyện này, Hoàng Thượng sao có thể đồng ý cho người thừa kế tương lai bị thiên hạ chê cười?
Phế Thái Tử? Thái Tử này đúng là phải phế!
An Cửu ở một bên cũng kinh ngạc, nhưng nhìn Ngọc Hoàng Hậu và Thục Phi, tâm trạng bỗng trở nên hào hứng chờ xem kịch vui.
Tất cả những gì nàng muốn làm đều đã làm rồi, kế tiếp cho dù nàng không có hành động gì, với quan hệ giữa Ngọc Hoàng Hậu và Thục Phi, Thục Phi sẽ nắm chặt không bỏ cơ hội này!
Quả nhiên, bầu không khí trầm mặc chỉ kéo dài một lát, Thục Phi đã không nhịn được, lạnh lùng nói: "Không nghe Hoàng Thượng hạ lệnh à? Hoàng Thượng bảo đưa Thái Tử tới đây, các ngươi còn không gọi người tới? Chẳng lẽ muốn Hoàng Thượng tự đi gặp gã à?"
Mọi người trong đại sảnh hoàn hồn, có người lập tức nhận ra rằng với tình cảnh lúc này, Thái Tử đã không còn cơ hội xoay người, vì thế nhanh chóng nhận lệnh lui xuống, thầm nghĩ làm vậy có thể lấy lòng Thục Phi, sau này hoàng cung chính là thiên hạ của Thục Phi, mà trong triều đình sợ rằng cũng trở thành thiên hạ của Tuyên Vương.
Cung nhân thầm cân nhắc, Ngọc Hoàng Hậu lại như bị rút cạn toàn bộ sức lực, không dám tin vào những gì diễn ra trước mắt.
Phế Thái Tử? Sao có thể phế Thái Tử?
"Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng bớt giận, Thái Tử cũng bị người ta hãm hại..." Ngọc Hoàng Hậu quỳ xuống, đau khổ cầu xin.
Nhưng bà ta còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
"Hãm hại? Bị Thái Tử Phi hãm hại đúng không? Thái Tử Phi kia... Đúng là không nhìn ra, ánh mắt của Ngọc Hoàng Hậu đúng là độc đáo, thế mà lại nhìn trúng Bắc Nhu. A, nói đi cũng phải nói lại, chuyện này không thể trách được Hoàng Hậu người, dù sao hai người họ cũng đã có quan hệ phu thê, dù chân tướng thế nào, Thái Tử cũng nên chịu trách nhiệm với nữ tử người ta đúng không?"
"Ngươi..." Ngọc Hoàng Hậu trừng mắt nhìn Thục Phi, nữ nhân đáng giận này muốn ném đá giấu tay ngay lúc này à?
"Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp đang giải vây cho người, sao người lại trừng mắt với thần thiếp như vậy?" Thục Phi kiêu ngạo tỏ vẻ.
Hoàng Hậu sao?
Nhi tử của bà ta mất đi vị trí thái tử, danh xưng hoàng hậu này của bà ta cũng chỉ là vật trang trí mà thôi, một con hổ giấy như vậy thì có gì đáng sợ!
Hừ, hôm nay dù thế nào cũng phải kéo Bách Lý Khiên ra khỏi vị trí thái tử, tương lai lập thái tử, nhi tử của bà ta đương nhiên là người được chọn phù hợp nhất.
Thục Phi thầm tính toán, ánh mắt không hề che giấu sự khiêu khích, cố tình hạ giọng: "Ngọc Hoàng Hậu, nhi tử của ngươi làm tốt lắm, may mà Ngạn Nhi của ta không như nhi tử của ngươi. Ngươi nói xem, nhi tử của ngươi không bằng nhi tử của ta, ngươi làm hoàng hậu thì thế nào?"
Nhi tử của bà ta không bằng Bách Lý Ngạn?
Nhi tử của tiện nhân nào cũng xứng so sánh với nhi tử của bà ta sao?
Ngọc Hoàng Hậu tức giận, hận không thể xé nát nụ cười trên gương mặt Thục Phi. Nhưng lúc này, bà ta phải nhịn.
Thục Phi chú ý tới thái độ của bà ta, càng châm lửa. Đến bên cạnh Ngọc Hoàng Hậu, ghé sát bên tai, Thục Phi đắc ý nói: "Sao hả? Hoàng Hậu nương nương vẫn không cam lòng à? Hôm nay nhi tử của ngươi bị phế, ngày nào đó... Ha ha..."
Ngọc Hoàng Hậu sửng sốt, ngày nào đó? Thục Phi đang nguyền rủa bà ta ngày nào đó cũng bị phế à?
Hỗn trướng, tiện nhân!
Ngọc Hoàng Hậu giơ tay tát Thục Phi một cái, âm thanh vang vọng cả đại điện, hầu như người ở đây đều nghe thấy. Sau cái tát của Ngọc Hoàng Hậu, Thục Phi lảo đảo một cái, ngã xuống.
Nhìn cảnh này, mọi người đều sửng sốt, Ngọc Hoàng Hậu cười lạnh, tâm trạng sảng khoái, nhưng bà ta lại không biết lần ra tay này của mình đã đi vào cái bẫy của Thục Phi.
"A... Máu..." Thục Phi hét lên, tiếng kêu to tới mức khiến Tĩnh Phong Đế ở bên trong nhíu mày.
"Mẫu phi! Người đâu, mau mời thái y!" Bách Lý Khiên vội chạy tới cạnh Thục Phi, lo lắng kiểm tra.
Trong đại điện nhất thời sôi trào, thấy Thục Phi ngồi dưới đất, trên trán có một vệt máu tươi, tất cả phi tần đều sợ hãi.
Ngọc Hoàng Hậu ngẩn ra, cũng đứng sững sờ ở đó.
"Hoàng Hậu, ta và ngươi không thù không oán, ta chỉ nói mấy câu thôi, ngươi đã ra tay tàn nhẫn với ta như thế! Ngươi che chở nhi tử của ngươi đến mức này, ngươi..." Nhìn máu tươi dính trên tay, cả người Thục Phi mềm nhũn, nằm dựa vào vai Bách Lý Ngạn.
Ngọc Hoàng Hậu vẫn chưa bừng tỉnh từ việc vừa rồi, rõ ràng... Rõ ràng không phải như thế, vừa rồi bà ta chỉ tát nữ nhân này một cái, hoàn toàn không ngờ... Một cái bạt tai kia căn bản không thể khiến ả té ngã, mà ả... Thậm chí còn đụng đầu tới ra máu.
Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì?
"Còn ra thể thống giả hả? Hai phụ nhân các ngươi thấy hôm nay không đủ loạn à?" Tĩnh Phong Đế bước ra nhìn thoáng qua hai người, ánh mắt sắc bén.
Đến hiện tại, Bách Lý Vũ không rõ tung tích, công chúa Tây Lương, thậm chí là bọn thích khách cũng chưa bắt được, ông ta đang sứt đầu mẻ trán, hai nữ nhân này lại ở đây làm loạn.
Thục Phi giật mình, lập tức bật khóc: "Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp. Hoàng Hậu nương nương giận chuyện ngài muốn phế nhi tử của bà ta, thần thiếp chỉ nói hai câu thôi, bà ta thế mà... Thế mà đối xử với thần thiếp như vậy. Hoàng Thượng..."
"Tiện nhân này, ngươi câm miệng!" Ngọc Hoàng Hậu quát.
Bà ta biết tiện nhân Thục Phi này cố ý chọc giận mình, vừa rồi không phải do cái bạt tai của bà ta mà ả ngã xuống, mà là... Ả tự va chạm, giá họa cho bà ta, mục đích của ả rốt cuộc là gì?"
"Hoàng Thượng..." Thục Phi nơm nớp lo sợ.
Thấy Thục Phi làm bộ làm tịch, Ngọc Hoàng Hậu vừa giận vừa bất an. Bà ta muốn xông tới giáo huấn Thục Phi một trận, nhưng mới đi được nửa bước, bản thân đã phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Tĩnh Phong Đế.
"Đủ rồi!" Tĩnh Phong Đế chán ghét.
Ngọc Hoàng Hậu ngẩn ra, vội dừng bước: "Hoàng Thượng, không phải như thế, là tự ả té ngã, không liên quan tới thần thiếp, rõ ràng là ả cố ý hãm hại thần thiếp..."
"Hoàng Hậu nương nương, tại sao thần thiếp phải hãm hại người?" Thục Phi nhíu mày, dáng vẻ yếu đuối càng trông đáng thương.
"Ngươi... Phụ nhân độc ác nhà ngươi muốn Hoàng Thượng phế Thái Tử, phế bổn cung!" Ngọc Hoàng Hậu lạnh giọng. Tiện nhân này dám có tâm tư như vậy, khi nãy va chạm nên chết luôn mới đúng.
"Oan quá, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương vu oan thần thiếp, thần thiếp chỉ là phi tần hậu cung, ngay cả đứng đầu tứ phi cũng không phải, thần thiếp xưa nay an phận thủ thường, không dám vượt Lôi Trì nửa bước. Phế thái tử hay phế hoàng hậu là việc lớn, chỉ có Hoàng Thượng mới có thể quyết định, một cung phi như thần thiếp sao có thể lung lay tâm tư của Hoàng Thượng? Ý của Hoàng Hậu là mắng thần thiếp là hồ ly tinh mê hoặc Hoàng Thượng hay nói Hoàng Thượng không phải minh quân đây?" Thục Phi kinh sợ.
Câu nào nói ra cũng chọc ngay chỗ đau của Hoàng Hậu, càng khiến sắc mặt Tĩnh Phong Đế thêm khó coi.
"Ngươi..." Ngọc Hoàng Hậu luống cuống, "Đúng, bổn cung là hoàng hậu, ai có thể phế!"
Trước giờ bà ta đều khinh thường Thục Phi, thường ngày không thấy ả ta nhanh mồm dẻo miệng, biết ăn biết nói như thế.
Ai có thể phế?
Nghe tới đây, An Cửu khẽ cười, e rằng Hoàng Hậu vì chuyện Hoàng Thượng muốn phế Thái Tử nên sợ tới mức chóng váng, chút thông minh của bản thân có vẻ không đủ dùng.
Ở trước mặt Tĩnh Phong Đế bà ta dám nói như vậy, đúng là không muốn vị trí hoàng hậu này nữa rồi!
"Trẫm có thể phế không?" Tĩnh Phong Đế gầm lên, ngữ điệu sắc bén khiến mọi người rét run.
Sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu tái nhợt, theo bản năng nhìn Tĩnh Phong Đế, cảm nhận lạnh lẽo trong mắt của ông ta, trong lòng chùng xuống. Bà ta vừa nói gì?
Hoàng Thượng ngài ấy...
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng bớt giận, thần thiếp... Vừa rồi thần thiếp lỡ lời, tại tiện nhân này kích động thần thiếp..." Ngọc Hoàng Hậu hoàn hồn, lần nữa quỳ xuống, "Hoàng Thượng..."
"Dù sao ngươi ở hậu cung này cũng quá kiêu ngạo rồi, hôm nay phế cả ngươi và nhi tử bảo bối của ngươi thì sao hả?" Tĩnh Phong Đế lớn tiếng, "Trẫm không tin Đông Sở Quốc này không có ngươi làm hoàng hậu, không có Thái Tử Bách Lý Khiên kia, Bách Lý gia tộc cho sẽ không có hoàng hậu, không có người thừa kế!"
Cùng phế?
Ngọc Hoàng Hậu như bị sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng.
Đúng lúc này, Bách Lý Khiên và Bắc Nhu được đưa tới Thừa Huy Điện. Thấy Ngọc Hoàng Hậu quỳ dưới đất, Bách Lý Khiên nhíu mày, theo bản năng gọi: "Mẫu hậu..."
Nghe tiếng của Bách Lý Khiên, nghĩ tới lời Hoàng Thượng vừa nói, Ngọc Hoàng Hậu lập tức kéo tay gã: "Mau, mau quỳ xuống cầu xin phụ hoàng của con."
Bách Lý Khiên giật mình, cầu xin phụ hoàng?
Khi nãy trên đường tới, không ai dám nhiều lời, Bách Lý Khiên nghĩ tới lời An Cửu nói trong tiểu viện hôm nay, tâm trạng vô cùng bất an, mơ hồ cũng có suy đoán.
Khẳng định là phụ hoàng đế biết gièm pha Bắc Nhu làm ra. Càng nghĩ, Bách Lý Khiên càng chán ghét Bắc Nhu, gã liếc nhìn Bắc Nhu bên cạnh, lạnh lùng nói: "Nữ nhân nhà ngươi, còn không quỳ xuống!"
Bắc Nhu run rẩy, ánh mắt hoang mang, vội quỳ xuống.
Mọi người nhìn Thái Tử và Thái Tử Phi, trên người hai người này đều có thương tích, nếu là ngày xưa, người trong cung sẽ chẳng có ai quan tâm, nhưng hôm nay... Tất cả đều im lặng, dường như đang chờ xem gì đó.
Tĩnh Phong Đế nhìn hai người, ánh mắt âm trầm.
"Phụ hoàng, việc này là lỗi của Bắc Nhi, không liên quan tới nhi thần, nhi thần cũng là người bị hại." Bách Lý Khiên lên tiếng. Tuy gã muốn lợi dụng Bắc Nhu, nhưng hiện tại đối mặt với cơn thịnh nộ của phụ hoàng, gã vẫn đẩy ả ta ra trước.
An Cửu lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt Bắc Nhu tái nhợt như tờ giấy, thầm châm chọc. Bắc Nhu này chắc đã thấy rõ Bách Lý Khiên kia bạc tình bạc nghĩa thế nào! Trong mắt gã, xưa nay chỉ có bản thân và ích lợi của gã, chưa từng để nữ nhân vào mắt.
Bắc Nhu dập đầu một cái: "Phụ hoàng, đây là lỗi của nhi thần, không liên quan tới Thái Tử, nếu phụ hoàng muốn trách phạt thì cứ trách phạt nhi thần đi."
"Trách phạt ngươi? Hừ, bảo Thái Tử hưu ngươi hả?" Tĩnh Phong Đế lạnh giọng quát. Nhớ lại trước đây Ngọc Hoàng Hậu và Khanh vương phi thúc đẩy hôn sự này thế nào, hiện giờ tâm trạng ông ta vô cùng thống khoái.
Bắc Nhu giật mình. Hưu ả?
Mọi người đều nhìn Bắc Nhu. An Cửu khẽ cười, trực giác nói với nàng rằng cho dù thấy rõ bộ mặt thật của Bách Lý Khiên, nữ nhân này cũng không thể tỉnh táo.
Quả nhiên sau một lúc lâu, Bắc Nhu cắn răng, miễn cưỡng nói: "Nhi thần tự làm tự chịu, cho dù Thái Tử điện hạ hưu nhi thần, nhi thần cũng không oán không hận."
Trên đường tới đây ả cũng đã nghĩ tới khả năng này, gièm pha ngày trước bị vạch trần, hình tượng của Thái Tử chắc chắn sẽ suy giảm trong mắt người đời, Thái Tử hưu ả cũng tốt, bản thân gánh vác tất cả việc này sẽ bảo vệ được Thái Tử và ngôi vị hoàng đế Thái Tử tâm tâm niệm niệm.
Ván cờ này ả thua rồi, nhưng cho dù thua, ả cũng không hối hận, đặc biệt là không thể hối hận trước mặt An Cửu!
Nghĩ tới việc An Cửu cũng ở đây, còn ăn mặc theo kiểu phụ nhân tân hôn, ả càng cảm thấy nàng chói mắt.
Không oán không hận sao?
An Cửu cười khinh thường, Bắc Nhu này có chút thông minh, nhưng trong chuyện liên quan tới Bách Lý Khiên lại ngu xuẩn tới cực điểm.
Cho dù Thái Tửu hưu ả, sợ rằng cũng không giải quyết được chuyện gì!
An Cửu thoáng nhìn Tĩnh Phong Đế, trước đây Tĩnh Phong Đế vốn bất mãn với hôn sự của họ, cũng bất mãn với Thái Tử và Hoàng Hậu, hiện giờ có cơ hội tốt như vậy, tâm tư hẹp hòi như Tĩnh Phong Đế sao có thể không nắm bắt?
"Một khi đã thế, vậy hưu đi!" Tĩnh Phong Đế trầm giọng.
Ngọc Hoàng Hậu và Thái Tử muốn lợi dụng Bắc Nhu mượn sức Khanh vương phi và Bắc vương phủ, tâm tư này e rằng phải thất bại rồi. Hừ, muốn lộng quyền dưới mí mắt của ông ta sao? Đừng hòng!
Tâm trạng Bắc Nhu chùng xuống, tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc nghe kết quả cuối cùng, ả vẫn không chịu nổi.
Ả ta tâm tâm niệm niệm Thái Tử bao năm, thậm chí nhân cơ hội kia mà có quan hệ phu thê với Thái Tử mới ép cho gã không thể không cưới mình, nhưng kết quả lại là vì chuyện đó bị vạch trần mà mất đi vị trí thái tử phi.
Buồn cười, đúng là buồn cười!
Trong lòng đủ loại cảm xúc xoay quanh, nhẫn nhịn vô cùng khó chịu. Ngay lúc này, một âm thanh vang lên, Bắc Nhu và mọi người đồng loạt nhìn về phía có tiếng roẹt đó, chỉ thấy Thái Tử Bách Lý Khiên xé áo ngoài, trải một tấm lụa trắng trên mặt đất, cắn ngón tay, dùng máu tươi từ đó viết xuống hai chữ hưu thư.
Màu đỏ chói mắt khiến tất cả đều sửng sốt, Bắc Nhu như bị kéo xuống địa ngục trước hành động này, trái tim đau như dao cắt còn hơn vừa nãy Hoàng Thượng mở miệng bảo Thái Tử hưu ả.
Gã... Gấp gáp thế sao?
Chỉ chốc lát, Bách Lý Khiên đã viết xong hưu thư, vô tình không chút lưu luyến ném cho Bắc Nhu, lạnh nhạt nói: "Từ nay về sau, Bắc Nhu ngươi và bổn thái tử không còn liên quan gì nữa."
Hưu thư cùng thái độ lạnh nhạt của gã như đao kiếm lăng trì trái tim Bắc Nhu, dường như tích tụ quá nhiều không cam lòng, trong lồng ngực hình như có thứ gì đó trào lên, trong miệng tràn ngập vị tanh ngọt, ả biết đó là máu tươi, nhưng ả cố chịu đựng, ả biết An Cửu đang ở phía sau nhìn mình.
Giận đến hộc máu? Hừ, nếu để An Cửu biết ả thê thảm đến vậy, nàng chẳng phải càng cao hứng sao?
Ả cứ không cho nàng cao hứng đấy, nhưng ả lại không biết chỉ nhìn sắc mặt tái nhợt của ả, không cần nghĩ An Cửu cũng đoán được ả hiện giờ thống khổ, miễn cưỡng thế nào, do vậy vẻ ngoài của ả chỉ càng khiến An Cửu cảm thấy ả đáng buồn mà thôi!
Viết xong hưu thư, Bách Lý Khiên thở phào, từ gờ phụ hoàng sẽ không giận chó đánh mèo lên người gã nữa, nhưng vừa có suy nghĩ này, tiếng của Thục Phi lại vang lên.
"Mới nãy không phải Hoàng Thượng nói phải phế Thái Tử, phế Hoàng Hậu sao? Lời đó hiện giờ còn tính không?" Thục Phi híp mắt.
Muốn dùng chiêu Bắc Nhu để cho qua việc này à? Bà sẽ không để sự việc được giải quyết dễ dàng như thế!
Bách Lý Khiên giật mình, sắc mặt trầm xuống. Phế Thái Tử? Phế Hoàng Hậu?
Gã theo bản năng nhìn Ngọc Hoàng Hậu bên cạnh như muốn tìm đáp án từ nơi đó. Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày, lập tức cầu tình: "Hoàng Thượng, Bắc Nhu đã thừa nhận việc này là lỗi của ả, Khiên Nhi cũng đã hưu ả rồi, chuyện này..."
"Hừ, hưu ả thì việc này xong xuôi à?" Tĩnh Phong Đế tức giận quát, "Lời trẫm nói nhất ngôn cửu đỉnh, há có thể nuốt lời?"
Bách Lý Khiên và Ngọc Hoàng Hậu đều luống cuống, đặc biệt là Bách Lý Khiên, gã thậm chí còn không biết rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì, phế Thái Tử phế Hoàng Hậu không phải việc nhỏ, sao phụ hoàng có thể...
"Thái Tử không có đức hạnh, không xứng làm thái tử một nước. Hoàng Hậu không biết dạy con cũng không xứng làm gương tốt cho hậu cung. Người đâu, lập tức soạn chỉ, phế Thái Tử, phế Hoàng Hậu, thu hồi phượng ấn của Hoàng Hậu, đuổi khỏi Tê Phượng Cung, Thái Tử rời khỏi Đông Cung, chọn phủ đệ khác."
Ngọc Hoàng Hậu và Bách Lý Khiên hoang mang. Không có đức hạnh? Không biết dạy con? A, đúng là lý do đường hoàng!
Phụ hoàng ông ấy... Từ lúc cưới Bắc Nhu, phụ hoàng cứ chèn ép gã, sợ rằng bắt đầu từ thời điểm đó ông ta đã có suy nghĩ phế thái tử!
Dù thế nào Bách Lý Khiên gã cũng không ngờ bản thân sẽ có một ngày như vậy!
Mệt mỏi đánh úp, lòng không phụ, toàn thân mất hết sức lực.
"Không, Hoàng Thượng... Ngài có thể phế thần thiếp, nhưng xin ngài nể tình Khiên Nhi là con của ngài, cầu xin ngài rút lại mệnh lệnh đã ban, đừng phế thái tử, không phế thái tử mà!" Ngọc Hoàng Hậu bò tới trước mặt Tĩnh Phong Đế, bắt lấy vạt áo của ông ta. Nhìn vị vua của một nước này, bà ta mới ngộ ra rất nhiều điều.
Nam nhân này, chỉ cần một câu là có thể quyết định sống chết của bà ta. Người bên gối mình bao năm, bà ta lại chưa từng nhìn thấu.
Dứt khoát phế hậu phế Thái Tử, thậm chí không hề do dự... A... Ha ha... Bại, bà ta hoàn toàn thất bại rồi sao?
Mất đi vị trí hoàng hậu, Khiên Nhi mất đi vị trí thái tử, chỉ sợ ngay cả Ngọc gia cũng không thể giữ được lâu dài.
Tĩnh Phong Đế đá Ngọc Hoàng Hậu một cái, Ngọc Hoàng Hậu hét lên, nhưng vẫn cố nhịn đau, lập tức đứng dậy muốn tiếp tục cầu xin.
Nhưng Tĩnh Phong Đế đã không cho bà ta cơ hội, lạnh lùng nói: "Đưa mấy người này cút xuống cho trẫm!"
Bỏ lại một câu này, Tĩnh Phong Đế liền vào trong.
Tần công công thấy đại cục đã định, đã không còn đường cứu vãn cũng thở dài, bước lên: "Hoàng Hậu... Không, phế hoàng hậu, các ngươi đi đi, đừng có tiếp tục chọc giận Hoàng Thượng, nếu không chỉ sợ sẽ càng..."
Thảm hơn hiện tại!
Ngọc Hoàng Hậu không cam lòng cắn môi.
Thục Phi khẽ cười: "Đúng vậy, Tần công công nói rất đứng, Hoàng Thượng hôm nay giận lắm đấy!"
A, Ngọc Hoàng Hậu mà cũng có ngày hôm nay sao!
Ngọc Hoàng Hậu trừng mắt nhìn Thục Phi, tự biết hôm nay dù thế nào cũng không được lợi. Bà ta nhìn thoáng qua Bách Lý Khiên sắc mặt trắng bệch, lòng càng lo lắng.
Ngọc Hoàng Hậu đỡ Bách Lý Khiên đứng lên, hai mắt Bách Lý Khiên trống rỗng như người mất hồn, cứ thế mà đi theo Ngọc Hoàng Hậu ra ngoài.
Bắc Nhu chứng kiến tất cả, ả cũng không ngờ... Phế thái tử? Phế hoàng hậu? Việc này...
Việc này đối với Thái Tử sẽ là đả kích lớn thế nào!
Gã luôn muốn bước lên ngôi vị cưới nàng, ngay cả cưới ả, lợi dụng ả để được mẫu phi hỗ trợ, gã cũng vì ngôi vị hoàng đế kia. Ả tưởng chỉ cần bảo gã hưu mình là có thể xoa dịu cơn giận của hoàng đế, đủ để Thái Tử bình yên vô sự, nhưng...
Ánh mắt Bắc Nhu lập lòe, đột nhiên đứng dậy, vội đuổi theo Bách Lý Khiên và Ngọc Hoàng Hậu.
An Cửu nhìn tấm lưng mấy người kia, nhân lúc không ai chú ý cũng lặng lẽ rời khỏi đại điện.
Bên ngoài Thừa Huy Điện lúc này đã đen như mực.
Hai mắt Bách Lý Khiên trống rỗng được Ngọc Hoàng Hậu đỡ đi từng bước.
"Thái Tử... Thái Tử điện hạ..." Tiếng của Bắc Nhu vang lên phía sau khiến Bách Lý Khiên ngẩn ra, dừng bước.
Thấy Thái Tử dừng lại, Bắc Nhu chạy nhanh hơn, vội đến trước mặt gã, thấy nam nhân trước mặt suy sụp, lòng vô cùng đau đớn: "Thái Tử..."
Vừa nói được hai chữ, Bách Lý Khiên bỗng giơ tay tát ả một cái khiến vị tanh ngọt ả vừa nhịn lần nữa trào lên, không khống chế được mà phun ra ngoài.
Con ngươi Bách Lý Khiên dần tìm lại sức sống, nhưng đó lại là hận, oán hận không cách nào che giấu.
"Thái Tử..." Bắc Nhu nghẹn ngào.
"Thái Tử...... Thái Tử điện hạ......"
"Đồ sao chổi nhà ngươi, đều tại ngươi! Từ lúc cưới ngươi, phụ hoàng đã không thích bổn thái tử, đều tại nữ nhân nhà ngươi, đều tại ngươi hại! Ngươi hại ta mất đi vị trí thái tử, ngươi vừa lòng chưa? Thấy ta rơi vào kết cục này, ngươi vui chưa?" Bách Lý Khiên trừng mắt nhìn Bắc Nhu, quy kết mọi điều lên người Bắc Nhu.
"Thiếp... Thiếp... Thiếp không..."
Đồ sao chổi?
Không, ả không phải đồ sao chổi, ả chỉ quá yêu Thái Tử, ả cũng không biết sự việc sẽ đi đến nước này!
"A, Thái Tử điện hạ sao lại bắt nạt một tiểu nữ tử thế? Ngài đúng là nam nhân tốt đấy!" Giọng của An Cửu đột nhiên vang lên, lời nói không hề che giấu sự châm chọc.
Bách Lý Khiên ngẩn ra, Ngọc Hoàng Hậu và Bắc Nhu cũng hướng mắt nhìn về phía An Cửu cùng Bắc Sách đứng sau nàng.
An Cửu?
Nàng ra đây làm gì?
Ném đá xuống giếng sao?
Sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu càng trở nên khó coi. Bách Lý Khiên xoay người nhìn An Cửu, trong đôi mắt phẫn nộ thoáng qua sự chật vật.
"Nàng tới để chê cười ta đúng không?" Bách Lý Khiên lạnh giọng. Hiện giờ gã đã rơi vào kết cục này, e rằng An Cửu cực kỳ cao hứng, nhưng điều gã không muốn nhìn thấy nhất chính là bản thân nghèo túng đứng trước mặt nàng, chỉ sợ một ánh mắt của nàng đối với gã đều là đả kích rất lớn.
"Ha ha, Thái Tử điện hạ... À không đúng, ngươi không còn là Thái Tử nữa, ngươi đánh giá bản thân quá cao rồi." An Cửu hừ lạnh. Nam nhân này trước nay luôn cao cao tại thượng, chưa từng coi nguyên chủ nào vào mắt, chắc gã cũng không ngờ gã cũng có ngày hôm nay đúng không!
Bách Lý Khiên nhíu mày, lời này đối với gã càng chói tai. Đánh giá bản thân quá cao à?
Ở trong mắt An Cửu, gã xưa nay chẳng là gì cả không phải sao?
"Vậy nàng tới làm gì?" Bách Lý Khiên dời mắt, không muốn nhìn nụ cười của nàng. Hôm nay nàng bay lên làm phượng hoàng, còn gã lại... Từ trên mây ngã xuống.
"Làm gì à? Chẳng qua ta lo ngươi và Ngọc... Ha ha... Ta lo có một số việc các ngươi nghĩ không ra, nể tình từng là hôn phu hôn thê của nhau, cũng xem như nể tình sự 'chiếu cố' của các ngươi dành cho ta, ta đương nhiên phải tới đáp lễ!"
Không chỉ Bách Lý Khiên, ngay cả Ngọc Hoàng Hậu cũng nhíu mày.
Không nghĩ ra? An Cửu rốt cuộc có ý gì?
Nhìn ra điều hai người họ nghi ngờ, ánh mắt An Cửu trở nên sắc bén, giọng nói nhàn nhạt lần nữa vang lên trong đêm: "Hoàng Hậu nương nương một lòng mưu tính cho Thái Tử, ở trong cung, để giữ được vị trí hoàng hậu thì nên có chút thủ đoạn, nhưng ta không ngờ đường đường là Hoàng Hậu lại ngu dốt như thế, ngay cả trượng phu của mình cũng không hiểu, thậm chí còn không hiểu bằng Thục Phi!"
Ngọc Hoàng Hậu cứng đờ, An Cửu này đúng là tới để ném đá xuống giếng!
"Ngươi cho rằng mượn sức Bắc Vương phủ cho Thái Tử, có được sự ủng hộ của Bắc Vương phủ, địa vị của Thái Tử sẽ càng thêm cũng cố à?" An Cửu cười lạnh.
Ánh mắt Ngọc Hoàng Hậu lập lòe: "Chẳng lẽ không phải?"
"A, ta đã nói Hoàng Hậu không hiểu Hoàng Thượng mà. Hoàng Thượng trời sinh tính đa nghi, các ngươi cố hết sức để được Bắc Vương phủ ủng hộ làm gì?" An Cửu khẽ cười.
Ngọc Hoàng Hậu híp mắt: "Đương nhiên vì đề phòng tiện nhân Thục Phi kia cùng nhi tử của ả đoạt vị trí thái tử!"
"Không!" Bách Lý Khiên lẩm bẩm.
Ngọc Hoàng Hậu giật mình nhìn Bách Lý Khiên. Không? Không cái gì?
"Không phải thế. Phụ hoàng sẽ cho rằng chúng ta được Bắc Vương phủ ủng hộ sẽ tạo uy hiếp với ngôi vị hoàng đế của ông ấy, nhưng..." Bách Lý Khiên bừng tỉnh, rất nhiều thứ dần rõ ràng nhưng mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Suy nghĩ trong đầu khiến gã khiếp sợ, càng khiến gã không có cách nào đón nhận.
Thì ra... Thì ra là thế sao?
"Mẫu hậu... Không nên như vậy, chúng ta không nên kết thân với Bắc Vương phủ." Bách Lý Khiên lẩm bẩm.
Bọn họ chỉ muốn gia tăng thế lực của mình, lại không nghĩ đến việc thế lực này sẽ mang đến uy hiếp cho phụ hoàng.
Đúng thế, phụ hoàng đa nghi như vậy, ông ta làm sao bao dung nhi tử của mình uy hiếp tới vị trí của ông ta?
Cho dù nhi tử đó là Thái Tử cũng không được, cho nên ông ta mới nâng đỡ Bách Lý Ngạn để cân bằng thế lực.
Ngọc Hoàng Hậu cũng dần thông suốt, cả người mềm nhũn, theo bản năng lùi về sau mấy bước. Đột nhiên bà ta nghĩ tới một vấn đề, vội nói: "Nhưng vừa rồi con đã hưu Bắc Nhu..."
"Muộn, tất cả đều muộn rồi!" Bách Lý Khiên lẩm bẩm. Hưu Bắc Nhu thì sao? Phụ hoàng đã thấy dã tâm của gã, thậm chí hiểu lầm dã tâm của gã, với tính cách đa nghi kia, ông ta thà phế Thái Tử này cũng không thể giữ gã lại, cho gã còn chút khả năng phá hủy sự thống trị của ông ta.
Tất cả điều này gã và mẫu hậu đều không nhìn ra, nhưng An Cửu lại...
Bách Lý Khiên hối hận nhìn An Cửu, nếu trước đây bản thân đối tốt với hôn sự này, đối tốt với An Cửu, vậy quân sư An Cửu đã thuộc Bách Lý Khiên gã, gã cũng đã không rơi vào kết cục như vậy.
"Ha ha ha..." Bách Lý Khiên đột nhiên phá lên cười, tiếng cười quanh quẩn trong đêm mang theo sự tuyệt vọng cùng châm chọc, bây giờ hối hận, tất cả đều đã muộn!
Gã thua rồi, Bách Lý Khiên gã hoàn toàn thua rồi!
An Cửu nhìn gã, đồng tình à?
Không kể tới việc nam nhân này từng đối xử với nguyên chủ thế nào, chỉ tính đến việc gã ba lần bốn lượt tính kế này, bây giờ rơi vào cảnh này đã tiện nghi cho gã, nàng sao có thể đồng tình với kẻ địch?
Nếu hôm nay gã không rơi vào kết cục như vậy, sau này nàng sẽ là người chịu thiệt!
An Cửu liếc nhìn Bách Lý Khiên một cái, xoay người đến bên cạnh Bắc Sách, nắm tay y.
May mà nàng đã giải trừ hôn ước, may mà người nàng gặp được là Bắc Sách!
An Cửu nhìn Bắc Sách, Bắc Sách cũng sủng nịch nhìn nàng: "Long thể Hoàng Thượng không quá đáng ngại, lại có thái y chăm sóc, chúng ta cũng yên tâm. Vừa rồi ta đã sai người chuyển cáo Hoàng Thượng chúng ta hồi phủ trước!"
"Được." An Cửu mỉm cười, sắc mặt so với lúc nói chuyện với Bách Lý Khiên hoàn toàn trái ngược.
Hai người nắm tay, trao nhau ánh mắt ngọt ngào, cảnh tượng ở Ngọc Hoàng Hậu, Bách Lý Khiên, thậm chí là Bắc Nhu đều hết sức chói mắt.
An Cửu nàng... Có tài đức gì mà có thể gả cho Bắc Sách!
Bắc Sách y... Đáng giận, tất cả vốn nên thuộc về Bách Lý Khiên gã!
Nhưng hai người hoàn toàn không để ý tới ba người họ, cứ thế đi về hướng Chu Tước Môn.
"Đại ca..." Bắc Nhu đột nhiên gọi.
Thân ảnh cao lớn kia nao nao, lại không hề dừng bước, dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
"A!" Bách Lý Khiên dường như tích tụ quá nhiều thứ trong lòng, bao nộ rống ra tiếng.
Thái Tử? Từ nay về sau, Bách Lý Khiên gã đã không còn là Thái Tử, càng vô duyên với vị trí kia!
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Ngọc Hoàng Hậu được sắp xếp ở một cung điện hẻo lánh, Thái Tử bị đưa tới một tòa phủ đệ do Kinh Triệu Doãn quản lý, tòa phủ đệ đó so với Thái Tử phủ khí thế quả thật là hai thế giới khác nhau.
Mọi thứ trong Thái Tử phủ đều không được động vào, chỉ có Thượng Quan trắc phi được đưa tới. Nghe nói chuyện vừa xảy ra, nhìn Thái tử bất lực nằm dưới đất, nàng chỉ đứng đó.
"Thượng Quan trắc phi... A, còn nàng, may mà còn nàng ở bên bổn thái tử." Bách Lý Khiên nhìn thân ảnh kia, cuối cùng cũng cười.
Nhưng Thượng Quan Liên lại cười lạnh, đi lên trước vài bước: "Điện hạ quên rằng ngài đã không còn là Thái Tử nữa sao?"
"Không, ta vẫn là Thái Tử, bổn thái tử sao có thể không phải Thái Tử!"
Thượng Quan Liên nhếch mép: "Vâng vâng, Thái Tử điện hạ vẫn là Thái Tử, thần thiếp dìu ngài vào trong nghỉ ngơi."
Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng tỏ rõ sự chán ghét.
Nàng thật không hiểu Bách Lý Khiên đã không còn là Thái Tử, vì sao chủ tử còn bảo nàng tới đây? Bộ dáng gã lúc này rõ ràng đã là một phế nhân!
Nhưng nàng biết chủ tử ra lệnh như thế khẳng định có đạo lý bên trong.
Thượng Quan Liên híp mắt một cái, lập tức trở về dáng vẻ "Thượng Quan trắc phi" dịu dàng hiền dịu nên có, nhưng trong bóng đêm lại có một bàn tay vô hình đang khống chế tất cả.
...
Bắc Nhu về tới Bắc Vương phủ lập tức tới Cẩm Tú Các, nhưng vừa đẩy cửa vào liền thấy đầu đầy đất và người ngồi xổm quấn chăn, không khỏi ngẩn ra: "Mẫu phi..."
Bị dọa sợ, giọng của Bắc Nhu cũng run rẩy theo, nơi này sao lại... Đột nhiên, ả phát hiện một gương mặt quen thuộc, theo bản năng lảo đảo một cái, là gã... Bọn họ... Đội ngũ đón dâu kia...
An Cửu nói một người cũng không được sống, thì ra là nhanh như vậy đã giết hết họ sao?
Thậm chí... Thậm chí còn chặt đầu họ, đưa tới chỗ mẫu phi. An Cửu nàng... Rõ ràng là đang trả thù mẫu phi chuyện đưa cô cô dạy quy củ qua!
"Mẫu phi... Mẫu phi, người mau đứng lên!" Bắc Nhu cố gắng kìm nén nỗi sợ trong lòng, xuyên qua những thứ khủng bố kia đi đến bên cạnh Khanh vương phi bị dọa đến thất thần.
Bị Bắc Nhu chạm vào, Khanh vương phi run lên: "A... Tránh ra! Tránh ra..."
"Mẫu phi, là con, con là Nhu Nhi..." Bắc Nhu bắt lấy hai vai bà ta, vội gọi.
Nhu Nhi? Ánh mắt Đỗ Nhược Khanh lập lòe: "Nhu Nhi, con không sao chứ? An Cửu có làm gì con không? Nữ nhân kia..."
Nghe tới hai chữ An Cửu, sắc mặt Bắc Nhu trầm xuống: "Mẫu phi, An Cửu... Thủ đoạn của ả đúng là... Thái Tử... Thái Tử bị phế rồi, Hoàng Hậu cũng bị phế rồi, ngay cả nữ nhi cũng bị hưu!"
"Phế? Hưu?" Đỗ Nhược Khanh không dám tin.
Sao có thể?
An Cửu... Nàng làm sao có bản lĩnh lớn như vậy, thế mà có thể khiến họ... Từng người rơi vào thảm cảnh như thế?
Không, bà không tin!
Nhiều hơn là không cam lòng!
Có lẽ chịu quá nhiều kinh hách, hơn nữa vừa biết được tin này, cả người Đỗ Nhược Khanh mềm nhũn, ngất đi.
"Mẫu phi... Mẫu phi..." Bắc Nhu sợ hãi gọi. Nghĩ tới An Cửu, ả nghiến răng, "An Cửu, những gì ngươi gây ra cho ta hôm nay, ta sẽ trả lại từng thứ. Ta vẫn chưa thua, vẫn chưa!"
Mà giờ phút này, An Cửu được ả nhớ thương đã cùng Bắc Sách về tân phòng. Hôm nay vốn là ngày động phòng hoa chúc của họ nhưng lại xảy ra liên tiếp nhiều việc, làm phiền đôi tân nhân không được yên ổn. Vất vả lắm mới được động phòng với Bắc Sách, An Cửu không muốn lãng phí cảnh đẹp đêm nay!
"Hồng Linh, Xích Phong, Nam Minh, ba người các ngươi canh giữ bên ngoài cho ta, dù trời có sập xuống cũng không cho ai tới quấy rầy!" An Cửu lạnh giọng phân phó người ngoài cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Bắc Sách, dường như muốn ăn cả y.
Trái tim Bắc Sách run lên, cảnh kiều diễm khi nãy của hai người lập tức hiện lên trong đầu, mặt chợt ửng đỏ.
Nhìn thẳng vào mắt An Cửu, Bắc Sách cũng cười, cho dù nàng không phân phó, y cũng sẽ hạ lệnh không cho ai làm phiền. Động phòng hoa chúc đêm nay y đã chuẩn bị sẵn rồi!
Ăn y sao?
Ha ha, đêm nay ai ăn sạch ai còn chưa biết, không phải ư?